Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Ám khí của Đường môn đa số đều có kịch độc, mà độc ở trên Bạo vũ lê hoa châm lại là độc của các loại độc, tương truyền có một loại hoa tên là Mộ dương hoa, mộ trong mồ mả, nở rộ trên đất có chất đầy thây người lúc mặt trời lặn, không ai biết hoa này đến từ đâu, chỉ biết là vào năm trăm năm trước, nó bỗng nhiên xuất hiện trong chốn võ lâm cao thủ, một khi trúng độc, chỉ cần qua một hơi thở thì nội lực sẽ tiêu tán, hết hơi mà chết.
Xuất hiện cùng lúc mới Mộ dương hoa còn có Thần nông thảo có thể làm xương trắng mọc thịt, duy trì sự trường sinh bất lão.
Một đóa Mộ dương hoa cuối cùng đã héo rũ mà chết từ mười năm trước, thứ duy nhất còn chứa đựng nọc độc của nó, chỉ có Bạo vũ lê hoa châm mấy năm trước được nhúng vào nọc độc của Mộ dương mà tạo thành.
Những thông tin này, đều do Mộc Lưu Niên tìm tòi hồi lâu trong Tàng thư các của Thiên Kim các mới tìm đủ.
“Theo những thông tin mà ta tra được mà nói, tại năm trăm năm trước xuất hiện một thiên tài võ học, thời điểm đó hắn còn là một thiếu niên, đã trở thành một võ lâm cao thủ, khi hắn đứng ở đỉnh cao nhất của võ học thì cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sau đó võ học đã không còn gì để hắn theo đuổi nữa, hắn đã biến mất một thời gian ngắn, nhưng qua hai năm, khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã trở thành một ma đầu giết người, hắn bắt đi rất nhiều người, cũng giết rất nhiều người, hắn đang nghiên cứu con đường trường sinh.”
“Trường sinh?” Hai chữ hư vô mờ mịt này làm cho trong lòng Phong Quang không hiểu sau lại thấy lạnh cả người.
“Đúng vậy, là trường sinh chi đạo.” Mộc Lưu Niên nói tiếp: “Nghe nói ngay khi hắn sắp thành công, xuất hiện ba vị cao thủ, kết quả khi ba vị cao thủ này trọng thương thì cuối cùng mới giết được hắn thay trời hành đạo, mà từ trong phòng của hắn lục soát ra được ba thứ dùng để luyện chế trường sinh dược gì đó, cũng bị ba người này chia nhau mang về giao cho hậu nhân bảo quản.”
Đan Nhai nói: “không phải đem mấy thứ đó hủy đi, mà là chia ra mang về, có thể thấy được bọn họ cũng muốn có thể chế ra được trường sinh dược.”
“Đúng vậy, Đan Nhai là thông mình nhất, không hổ là nam nhân mà ta xem trọng.” Mộc Lưu Niên tươi cười thật to với Đan Nhai, “Nhưng mà thật đáng tiếc, bọn họ tuy rằng có vật liệu để dùng, nhưng cũng không nghiên cứu chế tạo được, có lẽ, vị thiên tài đã chết kia còn dùng đến dược liệu nào khác cũng không chừng.”
Phong Quang hỏi: “Ngươi nói… Bảo quản ba thứ đó, phân ra là ba người nào?”
“Tên đã không còn có thể chứng thực được, nhưng ta có thể khẳng định ba người này chính là tổ tiên của Lạc Dương Quan gia, Thục Trung Đường gia và Giang Nam Hạ gia.”
“Là ta, Quan Duyệt Duyệt, còn có tiền bối Đường môn…”
“Phải, cho nên, ta đoán thần y kia ra tay với ba nhà này, nhất định là vì hắn đã biết chuyện trường sinh dược từ năm trăm năm trước đó, nhưng đúng là ác giả ác báo, hiện tại chết đi cũng đáng.”
“Khụ khụ!” Đan Nhai ho khan, trách cứ nhìn Mộc Lưu Niên.
Mộc Lưu Niên nhanh chóng phản ứng lại, nàng rụt lui lại gần bên người Đan Nhai, rất có lỗi nói: “Cái đó… ta nói hơi thẳng thắn, ngươi đừng để ý.”
“không sao.” Phong Quang miễn cưỡng cười cười, “Các ngươi đến, là để nói cho ta biết nguyên nhân tại sao hắn lại điên cuồng như vậy sao?”
Đan Nhai nói: “Ta tới là để nhắc nhở ngươi, Tiết Nhiễm có lẽ còn chưa chết.”
“Ngươi nói gì?”
“Trận chiến ở Hồi đầu nhai đó ta cũng có tham gia, tùy rằng nhìn thấy hắn chết là thật, nhưng ta lại thấy sự tình không đơn giản như vậy.” Đan Nhai bất giác nắm chặt tay Mộc Lưu Niên, bởi vì hắn có một thứ khủng hoảng không biết tại sao, “Có lẽ, hắn trước mặt ngươi luôn giữ gìn hình tượng ấm áp dịu dàng, nhưng thời gian sống ở ma giáo, hắn đúng là cũng sẽ dịu dàng đối đãi với mỗi người, nhưng thường thường sau mỗi một phần dịu dàng, hắn sẽ đem người đó trở thành vật thí nghiệm độc của hắn, hoặc là đem người nhốt trong lồng sắt có thú dữ, cười nhìn thú dữ xé rách thi thể của họ, bộ dạng đó như là… ai trên thế gian này cũng là đồ chơi của hắn.”
Ngay cả hắn, cũng phải chịu đựng những thứ đó.
Xuất hiện cùng lúc mới Mộ dương hoa còn có Thần nông thảo có thể làm xương trắng mọc thịt, duy trì sự trường sinh bất lão.
Một đóa Mộ dương hoa cuối cùng đã héo rũ mà chết từ mười năm trước, thứ duy nhất còn chứa đựng nọc độc của nó, chỉ có Bạo vũ lê hoa châm mấy năm trước được nhúng vào nọc độc của Mộ dương mà tạo thành.
Những thông tin này, đều do Mộc Lưu Niên tìm tòi hồi lâu trong Tàng thư các của Thiên Kim các mới tìm đủ.
“Theo những thông tin mà ta tra được mà nói, tại năm trăm năm trước xuất hiện một thiên tài võ học, thời điểm đó hắn còn là một thiếu niên, đã trở thành một võ lâm cao thủ, khi hắn đứng ở đỉnh cao nhất của võ học thì cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sau đó võ học đã không còn gì để hắn theo đuổi nữa, hắn đã biến mất một thời gian ngắn, nhưng qua hai năm, khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã trở thành một ma đầu giết người, hắn bắt đi rất nhiều người, cũng giết rất nhiều người, hắn đang nghiên cứu con đường trường sinh.”
“Trường sinh?” Hai chữ hư vô mờ mịt này làm cho trong lòng Phong Quang không hiểu sau lại thấy lạnh cả người.
“Đúng vậy, là trường sinh chi đạo.” Mộc Lưu Niên nói tiếp: “Nghe nói ngay khi hắn sắp thành công, xuất hiện ba vị cao thủ, kết quả khi ba vị cao thủ này trọng thương thì cuối cùng mới giết được hắn thay trời hành đạo, mà từ trong phòng của hắn lục soát ra được ba thứ dùng để luyện chế trường sinh dược gì đó, cũng bị ba người này chia nhau mang về giao cho hậu nhân bảo quản.”
Đan Nhai nói: “không phải đem mấy thứ đó hủy đi, mà là chia ra mang về, có thể thấy được bọn họ cũng muốn có thể chế ra được trường sinh dược.”
“Đúng vậy, Đan Nhai là thông mình nhất, không hổ là nam nhân mà ta xem trọng.” Mộc Lưu Niên tươi cười thật to với Đan Nhai, “Nhưng mà thật đáng tiếc, bọn họ tuy rằng có vật liệu để dùng, nhưng cũng không nghiên cứu chế tạo được, có lẽ, vị thiên tài đã chết kia còn dùng đến dược liệu nào khác cũng không chừng.”
Phong Quang hỏi: “Ngươi nói… Bảo quản ba thứ đó, phân ra là ba người nào?”
“Tên đã không còn có thể chứng thực được, nhưng ta có thể khẳng định ba người này chính là tổ tiên của Lạc Dương Quan gia, Thục Trung Đường gia và Giang Nam Hạ gia.”
“Là ta, Quan Duyệt Duyệt, còn có tiền bối Đường môn…”
“Phải, cho nên, ta đoán thần y kia ra tay với ba nhà này, nhất định là vì hắn đã biết chuyện trường sinh dược từ năm trăm năm trước đó, nhưng đúng là ác giả ác báo, hiện tại chết đi cũng đáng.”
“Khụ khụ!” Đan Nhai ho khan, trách cứ nhìn Mộc Lưu Niên.
Mộc Lưu Niên nhanh chóng phản ứng lại, nàng rụt lui lại gần bên người Đan Nhai, rất có lỗi nói: “Cái đó… ta nói hơi thẳng thắn, ngươi đừng để ý.”
“không sao.” Phong Quang miễn cưỡng cười cười, “Các ngươi đến, là để nói cho ta biết nguyên nhân tại sao hắn lại điên cuồng như vậy sao?”
Đan Nhai nói: “Ta tới là để nhắc nhở ngươi, Tiết Nhiễm có lẽ còn chưa chết.”
“Ngươi nói gì?”
“Trận chiến ở Hồi đầu nhai đó ta cũng có tham gia, tùy rằng nhìn thấy hắn chết là thật, nhưng ta lại thấy sự tình không đơn giản như vậy.” Đan Nhai bất giác nắm chặt tay Mộc Lưu Niên, bởi vì hắn có một thứ khủng hoảng không biết tại sao, “Có lẽ, hắn trước mặt ngươi luôn giữ gìn hình tượng ấm áp dịu dàng, nhưng thời gian sống ở ma giáo, hắn đúng là cũng sẽ dịu dàng đối đãi với mỗi người, nhưng thường thường sau mỗi một phần dịu dàng, hắn sẽ đem người đó trở thành vật thí nghiệm độc của hắn, hoặc là đem người nhốt trong lồng sắt có thú dữ, cười nhìn thú dữ xé rách thi thể của họ, bộ dạng đó như là… ai trên thế gian này cũng là đồ chơi của hắn.”
Ngay cả hắn, cũng phải chịu đựng những thứ đó.
Bình luận facebook