Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Edit: Nhi Huỳnh
Đan Nhai và Mộc Lưu Niên ở lại cố Nhân cốc, điều này làm cho Phong Quang cảm thấy vô cùng hoảng sợ, từ lúc xác định được Đông Phương Dạ là Tiết Nhiễm, nàng không có lúc nào là không cảm thấy có một đôi mắt đangngấm ngầm nhìn chằm chằm nàng, nàng có thử nhắc nhở qua Đan Nhai mang theo Mộc Lưu Niên chạy nhanh đi, nhưng nàng vừa định mở miệng, Đông Phương Dạ sẽ không đúng lúc mà xuất hiện ngay lúc đó, điều này làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Nàng không hiểu Đông Phương Dạ có phát hiện việc nàng biết thân phận của hắn hay không, nhưng ở ngoài mặt bọn họ đều duy trì thái độ là “khôngbiết”. Nàng muốn điều tra rõ ràng một việc.
Thư phòng của một người là nơi có thể tìm được dấu vết để lại cao nhất, cũng không nói đến việc nàng tìm như thế nào, thứ có ích đều không tìm thấy, cuối cùng mắt nàng dừng lại ở một quyển sách trên giá sách, quyển sách này cực kỳ cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất khá, những quyển sách kháckhông hề có tro bụi gì, có thể thấy được chủ nhân thường hay lật xem chúng nó, nhưng một quyển sách nằm ở trong góc này, phủ một lớp bụi mỏng manh, là nguyên nhân gì làm cho hắn không hề xem quyển sách này? Bởi vì hắn đã nhớ rõ nó đến mức khắc sâu vào ký ức.
Phong Quang lấy quyển sách đó rồi mở ra, ở trên một trang giấy, nàng thấy được một hàng chữ, Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc cùng… trang tiếp theo lại không có, trang cuối cùng đã bị xé mất.
Trực giác của nàng biết được trang giấy cuối cùng bị xé này chính là đáp án mà nàng muốn, “Hệ thống, ta nguyện ý phí bảy điểm hệ thống, phục hồi quyển sách này như cũ.”
Làm cho dữ liệu tự nhiên xuất hiện cần đổi bảy điểm hệ thống, rất lâu trước kia nàng cũng từng làm qua việc này.
Trang giấy bị xé đi đó chậm rãi phục hồi như cũ với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, nàng cuối cùng cũng biết được nội dung đầy đủ trên đó.
Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc và Phượng hoàng huyết hợp lại sẽ tạo ra thuốc trường sinh bất lão, cái gì gọi là Phượng hoàng huyết?
Người, cũng có phân chia sắc tộc, mà Bất tử tộc mặc dù không phải thật sự bất tử, nhưng tuổi tác của họ so với những người thường khác cũng kéo dài hơn nhiều, máu trong trái tim của người Bất tử tộc, thế nhưng uống một gọt lại có thể kéo dài tuổi thọ, máu ở trong tim quý báo đến mức nào chứ? Con cháu Bất tử tộc vốn ít ỏi, được xưng là Phong Hoàng huyết, nhưng sau một cuộc chiến tranh ở biên quan, Bất tử tộc bị đồ sát thảm thương, chỉ còn lại một người trốn đến Quan Trung, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không còn tung tích nữa.
Phượng hoàng huyết, một người trốn đến Quan Trung, Quan Trung… Tám năm trước Quan Trung Ôn gia bị đồ sát cả nhà, chỉ còn một mình Thanh Ngọc còn sống…
Quyển sách trên tay nàng rơi xuống đất, tim gan run sợ, nàng cuối cùng hiểu được vì sao hắn lại “cứu” Thanh Ngọc, bởi vì dược liệu cuối cùng để chế tạo Trường sinh dược, chính là Thanh Ngọc!
Phong Quang cũng không còn tâm tư gì tự hỏi những chuyện khác, nàng chạy ra khỏi thư phòng, lập tức đi đến nhà bếp, lúc này, Thanh Ngọc sắc thuốc ở ngay nhà bếp, không sai, chạy một mạch đến đó, càng đi đến gần nhà bếp thì càng ít người, đợi đến khi nàng đến đó lại không nhìn thấy Thanh Ngọc.
Phong Quang lôi kéo một đầu bếp nữ lo lắng hỏi: “Thanh Ngọc đâu?”
“Tiểu công tử được cốc chủ mời đi đến phòng thuốc rồi.”
Nguy hiểm!
Cả đầu nàng đều gào lên hai chữ này, bất chấp nghỉ lấy hơi, nàng lại chạy đến phòng thuốc, phòng thuốc cách nhà bếp không xa lắm, nhưng đến khi nàng đứng trước của phòng, nàng thật sự hận thấu chính mình có một cái mũi nhạy bén, nàng ngửi được mùi máu tươi.
Tay Phong Quang phát run đẩy cửa ra, một màn trước mắt khiến nàng run rẩy cả người, Thanh Ngọc trước kia luôn thích sạch sẽ, ngay cả ngồi cũngkhông chịu ngồi dưới đất, nhưng hắn lúc này lại nằm trên đất, máu chảy ra từ vết thương trên ngực đã sắp khô cạn, màu đỏ của máu càng làm khuôn mặt với hai mắt nhắm nghiền đó càng thêm tái nhợt.
“Phong Quang, nàng đã đến rồi.” Đông Phương Dạ cười nhẹ, hắn không hề gọi nàng là Hạ cô nương, mà gọi nàng bằng xưng hô mà hắn quen thuộc nhất, mỗi một lần hắn gọi nàng, hắn sẽ thấy trong lòng của mình được lấp đầy một phần, hắn thích cảm giác đó.
Phong Quang không nhìn bàn tay dính máu của Đông Phương Dạ… Có lẽ hiện tại có thể gọi hắn là Tiết Nhiễm, dù sao hắn cũng không dự tính tiếp tục ngụy trang nữa, không phải sao?
Bước chân nặng nề, từng bước một tới gần Thanh Ngọc, cuối cùng mất hết sức lực quỳ xuống bên cạnh thân thể Thanh Ngọc, tay nàng chậm rãi đặttrên mặt hắn.
không có độ ấm.
Tiết Nhiễm dịu dàng nói: “Phong Quang, trên đất lạnh, nàng như vậy sẽ làm con của chúng ta bị thương.”
“Mấy ngày qua…” Giọng nói của nàng bình tĩnh thần kỳ, “Tại sao ta khôngnhìn thấy Chấp Kiếm…”
Hắn nói: “Chấp Kiếm thay ta đi làm việc.”
Trong lòng nàng hiểu được, là thay mặt hắn đi chịu chết.
Phong Quang nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống, “Hệ thống, lần này ta muốn ghi sổ, ngươi đồng ý giúp ta sao?”
Đan Nhai và Mộc Lưu Niên ở lại cố Nhân cốc, điều này làm cho Phong Quang cảm thấy vô cùng hoảng sợ, từ lúc xác định được Đông Phương Dạ là Tiết Nhiễm, nàng không có lúc nào là không cảm thấy có một đôi mắt đangngấm ngầm nhìn chằm chằm nàng, nàng có thử nhắc nhở qua Đan Nhai mang theo Mộc Lưu Niên chạy nhanh đi, nhưng nàng vừa định mở miệng, Đông Phương Dạ sẽ không đúng lúc mà xuất hiện ngay lúc đó, điều này làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Nàng không hiểu Đông Phương Dạ có phát hiện việc nàng biết thân phận của hắn hay không, nhưng ở ngoài mặt bọn họ đều duy trì thái độ là “khôngbiết”. Nàng muốn điều tra rõ ràng một việc.
Thư phòng của một người là nơi có thể tìm được dấu vết để lại cao nhất, cũng không nói đến việc nàng tìm như thế nào, thứ có ích đều không tìm thấy, cuối cùng mắt nàng dừng lại ở một quyển sách trên giá sách, quyển sách này cực kỳ cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất khá, những quyển sách kháckhông hề có tro bụi gì, có thể thấy được chủ nhân thường hay lật xem chúng nó, nhưng một quyển sách nằm ở trong góc này, phủ một lớp bụi mỏng manh, là nguyên nhân gì làm cho hắn không hề xem quyển sách này? Bởi vì hắn đã nhớ rõ nó đến mức khắc sâu vào ký ức.
Phong Quang lấy quyển sách đó rồi mở ra, ở trên một trang giấy, nàng thấy được một hàng chữ, Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc cùng… trang tiếp theo lại không có, trang cuối cùng đã bị xé mất.
Trực giác của nàng biết được trang giấy cuối cùng bị xé này chính là đáp án mà nàng muốn, “Hệ thống, ta nguyện ý phí bảy điểm hệ thống, phục hồi quyển sách này như cũ.”
Làm cho dữ liệu tự nhiên xuất hiện cần đổi bảy điểm hệ thống, rất lâu trước kia nàng cũng từng làm qua việc này.
Trang giấy bị xé đi đó chậm rãi phục hồi như cũ với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, nàng cuối cùng cũng biết được nội dung đầy đủ trên đó.
Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc và Phượng hoàng huyết hợp lại sẽ tạo ra thuốc trường sinh bất lão, cái gì gọi là Phượng hoàng huyết?
Người, cũng có phân chia sắc tộc, mà Bất tử tộc mặc dù không phải thật sự bất tử, nhưng tuổi tác của họ so với những người thường khác cũng kéo dài hơn nhiều, máu trong trái tim của người Bất tử tộc, thế nhưng uống một gọt lại có thể kéo dài tuổi thọ, máu ở trong tim quý báo đến mức nào chứ? Con cháu Bất tử tộc vốn ít ỏi, được xưng là Phong Hoàng huyết, nhưng sau một cuộc chiến tranh ở biên quan, Bất tử tộc bị đồ sát thảm thương, chỉ còn lại một người trốn đến Quan Trung, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không còn tung tích nữa.
Phượng hoàng huyết, một người trốn đến Quan Trung, Quan Trung… Tám năm trước Quan Trung Ôn gia bị đồ sát cả nhà, chỉ còn một mình Thanh Ngọc còn sống…
Quyển sách trên tay nàng rơi xuống đất, tim gan run sợ, nàng cuối cùng hiểu được vì sao hắn lại “cứu” Thanh Ngọc, bởi vì dược liệu cuối cùng để chế tạo Trường sinh dược, chính là Thanh Ngọc!
Phong Quang cũng không còn tâm tư gì tự hỏi những chuyện khác, nàng chạy ra khỏi thư phòng, lập tức đi đến nhà bếp, lúc này, Thanh Ngọc sắc thuốc ở ngay nhà bếp, không sai, chạy một mạch đến đó, càng đi đến gần nhà bếp thì càng ít người, đợi đến khi nàng đến đó lại không nhìn thấy Thanh Ngọc.
Phong Quang lôi kéo một đầu bếp nữ lo lắng hỏi: “Thanh Ngọc đâu?”
“Tiểu công tử được cốc chủ mời đi đến phòng thuốc rồi.”
Nguy hiểm!
Cả đầu nàng đều gào lên hai chữ này, bất chấp nghỉ lấy hơi, nàng lại chạy đến phòng thuốc, phòng thuốc cách nhà bếp không xa lắm, nhưng đến khi nàng đứng trước của phòng, nàng thật sự hận thấu chính mình có một cái mũi nhạy bén, nàng ngửi được mùi máu tươi.
Tay Phong Quang phát run đẩy cửa ra, một màn trước mắt khiến nàng run rẩy cả người, Thanh Ngọc trước kia luôn thích sạch sẽ, ngay cả ngồi cũngkhông chịu ngồi dưới đất, nhưng hắn lúc này lại nằm trên đất, máu chảy ra từ vết thương trên ngực đã sắp khô cạn, màu đỏ của máu càng làm khuôn mặt với hai mắt nhắm nghiền đó càng thêm tái nhợt.
“Phong Quang, nàng đã đến rồi.” Đông Phương Dạ cười nhẹ, hắn không hề gọi nàng là Hạ cô nương, mà gọi nàng bằng xưng hô mà hắn quen thuộc nhất, mỗi một lần hắn gọi nàng, hắn sẽ thấy trong lòng của mình được lấp đầy một phần, hắn thích cảm giác đó.
Phong Quang không nhìn bàn tay dính máu của Đông Phương Dạ… Có lẽ hiện tại có thể gọi hắn là Tiết Nhiễm, dù sao hắn cũng không dự tính tiếp tục ngụy trang nữa, không phải sao?
Bước chân nặng nề, từng bước một tới gần Thanh Ngọc, cuối cùng mất hết sức lực quỳ xuống bên cạnh thân thể Thanh Ngọc, tay nàng chậm rãi đặttrên mặt hắn.
không có độ ấm.
Tiết Nhiễm dịu dàng nói: “Phong Quang, trên đất lạnh, nàng như vậy sẽ làm con của chúng ta bị thương.”
“Mấy ngày qua…” Giọng nói của nàng bình tĩnh thần kỳ, “Tại sao ta khôngnhìn thấy Chấp Kiếm…”
Hắn nói: “Chấp Kiếm thay ta đi làm việc.”
Trong lòng nàng hiểu được, là thay mặt hắn đi chịu chết.
Phong Quang nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống, “Hệ thống, lần này ta muốn ghi sổ, ngươi đồng ý giúp ta sao?”
Bình luận facebook