Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 628: Chém gió, quá không biết xấu hổ
Nếu không phải có mấy dấu tích này, Nam Tầm sẽ thật sự tưởng rằng mình nằm mơ. Dù sao chuyện đêm qua quá không chân thật, bằng độ tàn nhẫn của tên khốn kia khi cắn, người bình thường tuyệt đối trực tiếp đau tỉnh, nhưng cô lại không.
Mặc kệ hắn hôn hung hăng đến mấy, cắn mạnh đến nhường nào, véo xoa đến bao sâu, cô cũng không tỉnh lại, chỉ có thể không ngừng rên rỉ khóc rưng rức trong mơ.
Chắc tên khốn này cũng tính sai, không ngờ bản thân lại mất khống chế hóa dã thú, hận không thể cắn rồi nuốt từng miếng thịt cô, điên cuồng thật sự.
Sau lại, trong cơn mê cô nhớ rõ được đối phương lau cho chất lỏng gì đó, khả năng cao là nước thuốc thượng hạng làm mờ vết bầm. Nếu không sao chỉ sau một giấc ngủ, những dấu tích lại phai nhạt nhiều như vậy.
Thật ra tuy toàn thân xanh tím, nhưng không nhìn kỹ cũng không thấy gì, song…
Hai con thỏ ngọc phía trước đầy dấu răng và dấu tay rõ mồn một, bàn tay nóng rực như bàn ủi kia dường như muốn nghiền cô ra từng mảnh, còn môi mỏng ướt át, lưỡi dài linh hoạt, và răng nhọn cùng nhau để lại mấy vết cắn này, đến giờ còn hơi đau.
Rồi eo, đùi cũng đau đớn không kém. Không cần nhìn đã biết giống hệt quang cảnh phía trên.
Nam Tầm nâng cánh tay ngửi thử, quả nhiên có mùi rượu thuốc nhàn nhạt.
Lại quét mắt qua bàn gỗ chắn cửa, Nam Tầm không khỏi ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt.
Cửa chính bất di bất dịch, nhưng còn có cửa sổ!
Gì mà mộng túy, dám dùng thứ như thế lừa cô, đồ vô sỉ.
Hơn nữa cô nhớ như in tuy tối qua nóng rất nóng, cô vẫn chưa cởi sạch xiêm y, chỉ buộc váy cao lên thôi.
Ấy vậy hiện tại! Váy không mặc trên người mà đắp hờ phía trên. Cô thì giống như con búp bê vải rách rưới nằm trên giường, thoạt nhìn tương đối thê thảm.
Nam Tầm giũ giũ sa mỏng cùng quần áo nhăn nhúm rồi mặc lại đàng hoàng, sau đó hừng hực bước ra ngoài.
Cô tưởng tên đầu sỏ gây tội sẽ trốn đi chỗ nào, ai dè kẻ này đang thản nhiên mân mê đống chai lọ, trông nhàn nhã vô cùng.
Thấy cô đi ra, gương mặt quỷ kia quay lại nhìn, giọng khàn khàn truyền tới: “Tối qua ngủ ngon không?”
Nam Tầm: Ha hả, mẹ nó cô chưa mở miệng đâu, hắn còn dám hỏi trước cơ à.
Nam Tầm khoanh tay tựa cửa, cười như không cười nhìn hắn: “Tiền bối à, rượu tối qua ngài cho ta uống quả thật là có thể giải nỗi khổ tương tư. Ta đã mơ thấy tình lang đấy. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trong giấc mơ dây dưa cả đêm, tỉnh dậy cũng thấy đầy dấu hôn vết véo. Chẳng lẽ… Chuyện trong mơ cũng có thể hóa thành thật hay sao?”
Thanh Y Quỷ Diện giải thích bằng giọng điệu hờ hững: “Mộng túy sẽ tạo cho người ta cảm giác thật thật giả giả, một người làm việc của hai người. Những dấu vết trên người ngươi e là do ngươi tưởng tượng ra người trong lòng.”
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy, liếc xéo hắn: “Ý tiền bối là, mấy vết bầm kín người này do ta tự tạo ra? Ha hả, tiền bối trêu ta hả? Sao ta có thể tự cắn mình rồi để lại dấu răng được? Phía trước tạm không bàn, coi như cổ ta dài đi, nhưng eo hay mông đều…”
Nam Tầm nói một câu lại đi về phía hắn một bước, mãi đến khi cách nhau chỉ còn một cánh tay. Đôi mắt đẹp nheo lại, ghăm thẳng hai con ngươi đen nhánh lộ ra dưới lớp mặt nạ.
Thanh Y Quỷ Diện trấn định trước sau như một, bình thản giải thích thêm: “Quên báo cho ngươi, khi dùng mộng túy, trên người sẽ để lại vài vết kì quái, như dấu răng hay vết véo. Đây là hiện tượng bình thường, ngươi không cần quá để tâm.”
Nam Tầm: …
Đúng là *** chó. Bịa chuyện mà cũng đường hoàng như vậy, đủ không biết xấu hổ!
Có điều, bây giờ cô chưa muốn đòi món nợ này.
Nam Tầm thở ra một hơi: “Được rồi được rồi, cảm ơn tiền bối đã giúp ta có giấc mộng đẹp. Mục đích đạt được rồi, bây là lúc nên rời đi. Đa tạ tiền bối thu lưu ta một đêm, cũng đa tạ ngài cho ta Chân Tâm Đoạn Trường hoàn.”
“Ngươi đi đâu?” Thanh Y Quỷ Diện biết rõ còn cố hỏi.
Nam Tầm cười khúc khích: “Đương nhiên là tới phái Thanh Vân tìm tiểu ca ca Lê Phong của ta rồi.”
Thanh Y Quỷ Diện im lặng một hồi, nhắc nhở: “Ta biết ngươi võ công cao cường, nhưng đó tốt xấu gì cũng một trong tám môn phái lớn. Một khi bị phát hiện, chưởng môn cùng các trưởng lão liên thủ, thêm kiếm trận Thanh Vân, dù cho là Hồng Y La Sát cũng khó chạy thoát.”
Nam Tầm đá lông nheo với hắn: “Tiền bối đang lo lắng thay ta sao? Hay ngài cho ta vài lọ thuốc trợ thoát thân đi?”
Nam Tầm vốn chỉ muốn đùa chút xíu, không ngờ người nọ lấy hai bình trên giá ném tới, nhàn nhạt nói: “Một lọ là thuốc mê chỉ cần tung ra không khí, một lọ là ——”
Hơi dừng: “Thuốc bột có thể khiến kẻ khác tạm thời mất đi nội lực.”
Trong mắt Nam Tầm tức khắc ánh lên ý cười, nhận hai bình thuốc rồi ôm quyền: “Đa tạ tiền bối.”
Thanh Y Quỷ Diện nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: “Hy vọng ngươi còn sống tới gặp ta, ta xác thật cần người kế thừa y thuật và độc thuật.”
Nam Tầm nghe xong, trong lòng khẽ cười một tiếng.
Xí, đồ nhỏ mọn này không muốn ta chết thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng thế có mệt không?
Nam Tầm mang theo một thân xanh xanh tím tím rời đi. Cô mới vừa đi không lâu, Thanh Y Quỷ Diện cũng rời khỏi nhà tranh.
Từ đây đến phái Thanh Vân phải đi bộ mất sáu bảy ngày. Nếu dùng khinh công, võ công cao cường như Hồng Y La Sát cũng tốn hết một hai ngày.
Song đêm xuống, ngoài phái Thanh Vân bỗng xuất hiện một nam tử áo xanh lưng đeo kiếm lên núi.
Khác hẳn tấm áo xanh mộc mạc của Quỷ Diện Độc Thủ, nam nhân mặc một cách ngay ngắn chỉnh tề áo xanh giày đen đồng phục của đệ tử phái Thanh Vân. Mái tóc đen cũng được búi gọn gàng, gương mặt đẹp như quan ngọc sớm đã mất vẻ ngây ngô ba năm trước, mi dài như họa, mắt đen sáng ngời, sống mũi thẳng tắp.
Môi mỏng gợi cảm hơi nhấp, xứng với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cùng dáng người cao ráo đĩnh đạc, giống cây trúc ngâm mình trong băng tuyết ngấm hết giá rét, lạnh lẽo tận xương.
“Là sư đệ Lê Phong trở lại!”
Đệ tử gác cửa tiến lên hai bước, vung tay chào thiếu niên, cười nói: “Sư đệ cuối cùng đã về. Mấy hôm nay các trưởng lão cứ nhắc tới đệ hoài đấy.”
Lê Phong nhàn nhạt đáp: “Ra ngoài tìm một loại thảo dược nên hơi mất thời gian. Sư huynh biết các trưởng lão tìm ta có việc gì không?”
Đệ tử kia cười khà khà: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua mấy trưởng lão gần đây đang nghiên cứu một loại đan dược, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Ngụy trưởng lão bảo, nếu sư đệ ở đây liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề. Sau đó các huynh đệ lén đánh cược xem lần này sư đệ đi mấy ngày thì về, không ngờ thoắt cái đã qua hai tháng.”
Lê Phong khẽ gật đầu coi như đáp lời, ngay sau đó trực tiếp lướt qua đi xa. Bóng lưng thẳng tắp dường như mang theo trận gió mát, trường bào phất động, hương dược thảo dìu dịu phảng phất, làm người ta không nhịn được hít sâu một hơi.
Mặc kệ hắn hôn hung hăng đến mấy, cắn mạnh đến nhường nào, véo xoa đến bao sâu, cô cũng không tỉnh lại, chỉ có thể không ngừng rên rỉ khóc rưng rức trong mơ.
Chắc tên khốn này cũng tính sai, không ngờ bản thân lại mất khống chế hóa dã thú, hận không thể cắn rồi nuốt từng miếng thịt cô, điên cuồng thật sự.
Sau lại, trong cơn mê cô nhớ rõ được đối phương lau cho chất lỏng gì đó, khả năng cao là nước thuốc thượng hạng làm mờ vết bầm. Nếu không sao chỉ sau một giấc ngủ, những dấu tích lại phai nhạt nhiều như vậy.
Thật ra tuy toàn thân xanh tím, nhưng không nhìn kỹ cũng không thấy gì, song…
Hai con thỏ ngọc phía trước đầy dấu răng và dấu tay rõ mồn một, bàn tay nóng rực như bàn ủi kia dường như muốn nghiền cô ra từng mảnh, còn môi mỏng ướt át, lưỡi dài linh hoạt, và răng nhọn cùng nhau để lại mấy vết cắn này, đến giờ còn hơi đau.
Rồi eo, đùi cũng đau đớn không kém. Không cần nhìn đã biết giống hệt quang cảnh phía trên.
Nam Tầm nâng cánh tay ngửi thử, quả nhiên có mùi rượu thuốc nhàn nhạt.
Lại quét mắt qua bàn gỗ chắn cửa, Nam Tầm không khỏi ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt.
Cửa chính bất di bất dịch, nhưng còn có cửa sổ!
Gì mà mộng túy, dám dùng thứ như thế lừa cô, đồ vô sỉ.
Hơn nữa cô nhớ như in tuy tối qua nóng rất nóng, cô vẫn chưa cởi sạch xiêm y, chỉ buộc váy cao lên thôi.
Ấy vậy hiện tại! Váy không mặc trên người mà đắp hờ phía trên. Cô thì giống như con búp bê vải rách rưới nằm trên giường, thoạt nhìn tương đối thê thảm.
Nam Tầm giũ giũ sa mỏng cùng quần áo nhăn nhúm rồi mặc lại đàng hoàng, sau đó hừng hực bước ra ngoài.
Cô tưởng tên đầu sỏ gây tội sẽ trốn đi chỗ nào, ai dè kẻ này đang thản nhiên mân mê đống chai lọ, trông nhàn nhã vô cùng.
Thấy cô đi ra, gương mặt quỷ kia quay lại nhìn, giọng khàn khàn truyền tới: “Tối qua ngủ ngon không?”
Nam Tầm: Ha hả, mẹ nó cô chưa mở miệng đâu, hắn còn dám hỏi trước cơ à.
Nam Tầm khoanh tay tựa cửa, cười như không cười nhìn hắn: “Tiền bối à, rượu tối qua ngài cho ta uống quả thật là có thể giải nỗi khổ tương tư. Ta đã mơ thấy tình lang đấy. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trong giấc mơ dây dưa cả đêm, tỉnh dậy cũng thấy đầy dấu hôn vết véo. Chẳng lẽ… Chuyện trong mơ cũng có thể hóa thành thật hay sao?”
Thanh Y Quỷ Diện giải thích bằng giọng điệu hờ hững: “Mộng túy sẽ tạo cho người ta cảm giác thật thật giả giả, một người làm việc của hai người. Những dấu vết trên người ngươi e là do ngươi tưởng tượng ra người trong lòng.”
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy, liếc xéo hắn: “Ý tiền bối là, mấy vết bầm kín người này do ta tự tạo ra? Ha hả, tiền bối trêu ta hả? Sao ta có thể tự cắn mình rồi để lại dấu răng được? Phía trước tạm không bàn, coi như cổ ta dài đi, nhưng eo hay mông đều…”
Nam Tầm nói một câu lại đi về phía hắn một bước, mãi đến khi cách nhau chỉ còn một cánh tay. Đôi mắt đẹp nheo lại, ghăm thẳng hai con ngươi đen nhánh lộ ra dưới lớp mặt nạ.
Thanh Y Quỷ Diện trấn định trước sau như một, bình thản giải thích thêm: “Quên báo cho ngươi, khi dùng mộng túy, trên người sẽ để lại vài vết kì quái, như dấu răng hay vết véo. Đây là hiện tượng bình thường, ngươi không cần quá để tâm.”
Nam Tầm: …
Đúng là *** chó. Bịa chuyện mà cũng đường hoàng như vậy, đủ không biết xấu hổ!
Có điều, bây giờ cô chưa muốn đòi món nợ này.
Nam Tầm thở ra một hơi: “Được rồi được rồi, cảm ơn tiền bối đã giúp ta có giấc mộng đẹp. Mục đích đạt được rồi, bây là lúc nên rời đi. Đa tạ tiền bối thu lưu ta một đêm, cũng đa tạ ngài cho ta Chân Tâm Đoạn Trường hoàn.”
“Ngươi đi đâu?” Thanh Y Quỷ Diện biết rõ còn cố hỏi.
Nam Tầm cười khúc khích: “Đương nhiên là tới phái Thanh Vân tìm tiểu ca ca Lê Phong của ta rồi.”
Thanh Y Quỷ Diện im lặng một hồi, nhắc nhở: “Ta biết ngươi võ công cao cường, nhưng đó tốt xấu gì cũng một trong tám môn phái lớn. Một khi bị phát hiện, chưởng môn cùng các trưởng lão liên thủ, thêm kiếm trận Thanh Vân, dù cho là Hồng Y La Sát cũng khó chạy thoát.”
Nam Tầm đá lông nheo với hắn: “Tiền bối đang lo lắng thay ta sao? Hay ngài cho ta vài lọ thuốc trợ thoát thân đi?”
Nam Tầm vốn chỉ muốn đùa chút xíu, không ngờ người nọ lấy hai bình trên giá ném tới, nhàn nhạt nói: “Một lọ là thuốc mê chỉ cần tung ra không khí, một lọ là ——”
Hơi dừng: “Thuốc bột có thể khiến kẻ khác tạm thời mất đi nội lực.”
Trong mắt Nam Tầm tức khắc ánh lên ý cười, nhận hai bình thuốc rồi ôm quyền: “Đa tạ tiền bối.”
Thanh Y Quỷ Diện nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: “Hy vọng ngươi còn sống tới gặp ta, ta xác thật cần người kế thừa y thuật và độc thuật.”
Nam Tầm nghe xong, trong lòng khẽ cười một tiếng.
Xí, đồ nhỏ mọn này không muốn ta chết thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng thế có mệt không?
Nam Tầm mang theo một thân xanh xanh tím tím rời đi. Cô mới vừa đi không lâu, Thanh Y Quỷ Diện cũng rời khỏi nhà tranh.
Từ đây đến phái Thanh Vân phải đi bộ mất sáu bảy ngày. Nếu dùng khinh công, võ công cao cường như Hồng Y La Sát cũng tốn hết một hai ngày.
Song đêm xuống, ngoài phái Thanh Vân bỗng xuất hiện một nam tử áo xanh lưng đeo kiếm lên núi.
Khác hẳn tấm áo xanh mộc mạc của Quỷ Diện Độc Thủ, nam nhân mặc một cách ngay ngắn chỉnh tề áo xanh giày đen đồng phục của đệ tử phái Thanh Vân. Mái tóc đen cũng được búi gọn gàng, gương mặt đẹp như quan ngọc sớm đã mất vẻ ngây ngô ba năm trước, mi dài như họa, mắt đen sáng ngời, sống mũi thẳng tắp.
Môi mỏng gợi cảm hơi nhấp, xứng với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cùng dáng người cao ráo đĩnh đạc, giống cây trúc ngâm mình trong băng tuyết ngấm hết giá rét, lạnh lẽo tận xương.
“Là sư đệ Lê Phong trở lại!”
Đệ tử gác cửa tiến lên hai bước, vung tay chào thiếu niên, cười nói: “Sư đệ cuối cùng đã về. Mấy hôm nay các trưởng lão cứ nhắc tới đệ hoài đấy.”
Lê Phong nhàn nhạt đáp: “Ra ngoài tìm một loại thảo dược nên hơi mất thời gian. Sư huynh biết các trưởng lão tìm ta có việc gì không?”
Đệ tử kia cười khà khà: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua mấy trưởng lão gần đây đang nghiên cứu một loại đan dược, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Ngụy trưởng lão bảo, nếu sư đệ ở đây liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vấn đề. Sau đó các huynh đệ lén đánh cược xem lần này sư đệ đi mấy ngày thì về, không ngờ thoắt cái đã qua hai tháng.”
Lê Phong khẽ gật đầu coi như đáp lời, ngay sau đó trực tiếp lướt qua đi xa. Bóng lưng thẳng tắp dường như mang theo trận gió mát, trường bào phất động, hương dược thảo dìu dịu phảng phất, làm người ta không nhịn được hít sâu một hơi.
Bình luận facebook