Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629: Trời ạ, đồ Ngốc này là ai?
Chờ Lê Phong đi xa, đệ tử gác cổng còn lại tò mò: “Lý sư huynh, đó là sư huynh Lê Phong tiếng tăm trong môn phái chúng ta đúng không? Trông khôi ngô ghê, nhưng cũng lạnh lùng thật.”
Vừa cất lời là đệ tử ngoại môn, mới bái nhập Thanh Vân gần hai tháng, hôm nay là lần đầu tiên thấy Lê Phong.
Lý sư huynh bên cạnh giải thích: “Sư đệ Lê Phong nhập môn năm năm trước, khi đó mười ba tuổi. Thiên phú y thuật tuyệt đỉnh nên rất được chưởng môn coi trọng. Kỳ thật trước kia sư đệ Lê Phong không như thế, tuy nói năng cũng dạng ông cụ non, nhưng luôn mỉm cười. Sau khi trở về từ lần lịch luyện ba năm trước thì thành như vậy.”
Nói xong, người này dò xét xung quanh, thấy không có ai liền thấp giọng nói tiếp: “Ta nghe đồn, chỉ nghe đồn nhé, thời điểm sư đệ Lê Phong xuống núi lịch luyện từng bị Hồng Y La Sát bắt đi.”
“A? Nhưng sư huynh Lê Phong ba năm trước cũng mới mười lăm tuổi mà. Yêu nữ Ma Giáo kia không phải một lão yêu bà hả? Sao nhìn trúng sư huynh Lê Phong non choẹt vậy?
Lý sư huynh ho khan: “Lão yêu bà kia già trẻ gì xơi hết, đâu thèm để ý sư đệ Lê Phong bao tuổi. Ôi chao… nghe nói lão yêu bà kia nổi danh dâm đãng. Sư đệ Lê Phong sợ là chịu không ít khổ.”
Tân đệ tử nhíu mày: “Sao lão yêu bà kia nhẫn tâm nô dịch một con người tốt đẹp dường này cơ chứ?”
Lý sư khuynh phỉ nhổ cậu: “Ngố à? Ta nói khổ là khổ phương diện ấy cơ! Yêu nữ này phóng đãng, nghe nói ngày ngày đêm đêm đều ép khô nam nhân, không đủ một đêm bảy lần thì không thả người. Sư đệ Lê Phong ba năm trước non nớt vậy sao chịu nổi? Sợ là từ đó về sau căm thù việc nam nữ tận xương tận tủy, chỉ chú tâm nghiên cứu y thuật.”
Đệ tử kia nghe mà đỏ bừng mặt: “Sư huynh, sao huynh biết nhiều thế? Hay huynh từng gặp yêu nữ kia rồi?”
Lý sư huynh cười khà khà: “Chuyện về yêu nữ cũng không phải bí mật gì. Tiểu thuyết ướt át về Hồng Y La Sát đầy rẫy trên giang hồ, chờ sau này đệ có cơ hội xuống núi, nhớ đi mua vài quyển.”
Cậu đệ tử mới lắc đầu quầy quậy: “Chưởng môn dạy phải tu thân dưỡng tính.”
Lý sư huynh nhạo: “Xí. Đúng là đầu gỗ, khó trách vừa nhập môn không lâu phải theo ta canh cửa. Đúng rồi, mấy chuyện ta vừa nói nhớ nuốt xuống bụng, không được nói cho bất kỳ ai.”
Tân đệ tử gật đầu lia lịa: “Đệ tuyệt đối sẽ không nói với ai sư huynh Lê Phong từng bị yêu nữ áp bức một đêm bảy lần!”
…
Lê Phong trở về khi chạng vạng, mà đêm khuya cùng ngày, một bóng đỏ cũng lặng lẽ tới dưới chân núi phái Thanh Vân.
Nam Tầm tính lẻn vào nơi ở của hắn trước một bước để rình, nên chạy thẳng không hề ngừng nghỉ.
Cô mệt mỏi ngáp một cái, nhìn phái Thanh Vân trên núi Thanh suy nghĩ xem lẻn vào từ chỗ nào thì an toàn.
Lắc bạc trên chân đã tháo xuống, dù sao hiện giờ làm trộm, không thể trở thành bia ngắm sống được.
Chẳng mấy chốc, Nam Tầm tìm được một nơi đột nhập lý tưởng.
Bóng đỏ thoảng qua trong đêm đen, không kiêng nể gì xuyên qua giữa phái Thanh Vân.
Bởi không biết Lê Phong ở nơi nào, Nam Tầm chỉ có thể tốn thêm chút sức đi nghe lén.
Sau mấy phen dò la, Nam Tầm nghe được chỗ Lê Phong ở từ miệng hai nữ đệ tử.
Mấy môn phái lớn thế này thì đệ tử cũng rất nhiều, đa số đều là năm sau người cùng ngủ chung giường. Không ngờ được Lê Phong được một mình một gian phòng nhỏ, còn có tiểu viện độc lập.
Mới vừa rồi lúc hai nữ đệ tử đề cập tên Lê phong trông điệu bộ vô cùng thẹn thùng, có thể thấy được Lê Phong rất nổi tiếng trong môn phái. Có điều đệ tử Thanh Vân phần lớn tu thân dưỡng tính, vì vậy loại chuyện này chỉ có thể lén nghĩ trong lòng. Nếu bị trưởng lão biết, không thể thiếu một trận răn dạy.
Nam Tầm thầm hừ hừ, Tiểu Lê Phong trêu hoa ghẹo nguyệt, xem ta có trị được ngươi không!
Nữ tử bay bay dừng dừng đặc biệt cẩn thận, cố ý né qua điện của mấy trưởng lão.
Cuối cùng, bay tới tiểu viện Lê Phong, lấm lét lại gần phòng hắn.
Cửa sổ giấy hắt lên hai bóng người. Cô đứng bên cửa sổ, vừa vặn có thể nghe được cuộc đối thoại bên trong.
Nam Tầm khá là giật mình, Lê Phong sao đã trở lại rồi! Sao nhanh đến vậy?
Trong phòng, Lê Phong vẻ mặt lành lạnh đối diện một nam tử trẻ tuổi.
Diện mạo người này không sánh nổi hắn nhưng cũng cực kỳ anh tuấn, tuy nhiên nét mặt khá tiều tụy, ánh mắt ẩn vẻ tang thương.
“Lê sư đệ, đệ nói thật với ta đi. Ba năm trước đây có phải đệ từng bị Hồng Y bắt đi không?” Y hỏi.
“Khương sư huynh sao chấp nhất với chuyện này như thế?” Lê Phong lãnh đạm.
“Ta… Ta…” Khương Vu bụm mặt gầm thấp đè nén: “Ta chỉ là quá nhớ nàng, ta muốn biết hết thảy về nàng ấy. Nhưng ba năm nay, nàng không bắt một đệ tử Thanh Vân nào nữa. Như vậy muốn nghe tin tức về nàng từ lời người khác cũng thành hy vọng xa vời.”
“Lê sư đệ, đệ đẹp, so với ta còn đẹp hơn. Hồng Y chắc chắn bắt đệ. Ta đã đi hỏi thăm, đệ thực sự từng biến mất hai tháng. Là Hồng Y bắt đệ đi đúng không?” Trong mắt y thế nhưng hiện lên vẻ khẩn cầu.
Nhưng Lê Phong nghe xong sắc mặt càng lạnh.
“Khương sư huynh muốn biết điều gì?”.
Khương Vu ảm đạm nói: “Ta chỉ muốn biết nàng sống thế nào, Mỹ Nam Cung sợ lại có thêm người mới đúng không?”
Khóe miệng Lê Phong gợi lên nụ cười nhạt đầy băng giá: “Nếu Khương sư huynh muốn biết, vậy được, như huynh mong muốn. Hồng Y vì ta, đã giải tán Mỹ Nam Cung, chỉ giữ riêng mình ta.”
Khương Vu hơi biến sắc: “Không, không thể nào! Hồng Y không phải như thế.”
“Huynh mới tiếp xúc với nàng ta bao lâu? Huynh hiểu nàng sao?” Lê Phong trào phúng.
Khương Vu ngẩn ra, cười khổ: “Là không lâu, ba tháng thôi. Ta nhớ rõ Mỹ Nam Cung có Mạnh cầm sư, Hồng Y đối xử với y vô cùng đặc biệt.”
Lê Phong rót một ly trà, nhàn nhã nhâm nhi, buông lời tàn nhẫn: “Vì ta, Hồng Y đã tiễn cả Mạnh cầm sư.”
Khương Vu kinh ngạc: “… Thật ư? Vậy sao sư đệ chỉ ở đó hai tháng?”
Lê Phong thản nhiên nói: “Bởi vì nàng ta quá quá đáng, cứ quấn lấy ta đòi hỏi cả ngày lẫn đêm. Khi đó ta còn nhỏ, há chịu được nàng đòi hỏi vô độ như vậy. Tư vị kia dù mất hồn nhưng quá mức hại cơ thể, cho nên ta đành phải bỏ trốn.”
Khương Vu khó tin nhìn hắn, dường như không ngờ được người thanh tâm quả dục như Lê Phong cũng thốt được lời càn rỡ như thế.
Qua một thoáng, y ấp úng nói: “Xem ra nàng vẫn sống rất khá.”
Lê Phong nhẹ xùy một tiếng: “Ta đi rồi nàng ta cũng sống rất khá. Cho nên Khương sư huynh, nhân lúc còn chưa muộn huynh nên quên nữ nhân lòng muông dạ thú kia đi.”
Khương Vu gật đầu, thần sắc ảm đạm: “Ta biết, ta vẫn luôn biết… Nhưng rõ ràng ta đã tính quên nàng, vì sao nàng phải cho ta một đêm khiến ta muốn quên cũng không được?”
Lê Phong lập tức sa sầm mặt, nắm tay trong tay áo bất giác siết thật chặt, giọng nói lại vẫn hờ hững như cũ: “Ồ? Xem ra Hồng Y với Khương sư huynh đã từng có một đêm xuân?”
Khương Vu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, phảng phất đang nhớ lại dư vị mất hồn đêm đó, than thở: “Đúng vậy, rõ ràng đều muốn buông, vì sao lại tới dụ dỗ ta? Buổi tối hôm đó nàng nhiệt tình như lửa quấn lấy ta, mang ta cùng trầm luân, bảo sao ta có thể quên được…”
Tay Lê Phong cuồn cuộn gân xanh như sắp nổ.
Nam Tầm nghe lén ngoài cửa sổ thì vẻ mặt câm nín.
Đờ mờ, tên ngốc này là ai? Cô cùng y lăn lộn bao giờ?
Vừa cất lời là đệ tử ngoại môn, mới bái nhập Thanh Vân gần hai tháng, hôm nay là lần đầu tiên thấy Lê Phong.
Lý sư huynh bên cạnh giải thích: “Sư đệ Lê Phong nhập môn năm năm trước, khi đó mười ba tuổi. Thiên phú y thuật tuyệt đỉnh nên rất được chưởng môn coi trọng. Kỳ thật trước kia sư đệ Lê Phong không như thế, tuy nói năng cũng dạng ông cụ non, nhưng luôn mỉm cười. Sau khi trở về từ lần lịch luyện ba năm trước thì thành như vậy.”
Nói xong, người này dò xét xung quanh, thấy không có ai liền thấp giọng nói tiếp: “Ta nghe đồn, chỉ nghe đồn nhé, thời điểm sư đệ Lê Phong xuống núi lịch luyện từng bị Hồng Y La Sát bắt đi.”
“A? Nhưng sư huynh Lê Phong ba năm trước cũng mới mười lăm tuổi mà. Yêu nữ Ma Giáo kia không phải một lão yêu bà hả? Sao nhìn trúng sư huynh Lê Phong non choẹt vậy?
Lý sư huynh ho khan: “Lão yêu bà kia già trẻ gì xơi hết, đâu thèm để ý sư đệ Lê Phong bao tuổi. Ôi chao… nghe nói lão yêu bà kia nổi danh dâm đãng. Sư đệ Lê Phong sợ là chịu không ít khổ.”
Tân đệ tử nhíu mày: “Sao lão yêu bà kia nhẫn tâm nô dịch một con người tốt đẹp dường này cơ chứ?”
Lý sư khuynh phỉ nhổ cậu: “Ngố à? Ta nói khổ là khổ phương diện ấy cơ! Yêu nữ này phóng đãng, nghe nói ngày ngày đêm đêm đều ép khô nam nhân, không đủ một đêm bảy lần thì không thả người. Sư đệ Lê Phong ba năm trước non nớt vậy sao chịu nổi? Sợ là từ đó về sau căm thù việc nam nữ tận xương tận tủy, chỉ chú tâm nghiên cứu y thuật.”
Đệ tử kia nghe mà đỏ bừng mặt: “Sư huynh, sao huynh biết nhiều thế? Hay huynh từng gặp yêu nữ kia rồi?”
Lý sư huynh cười khà khà: “Chuyện về yêu nữ cũng không phải bí mật gì. Tiểu thuyết ướt át về Hồng Y La Sát đầy rẫy trên giang hồ, chờ sau này đệ có cơ hội xuống núi, nhớ đi mua vài quyển.”
Cậu đệ tử mới lắc đầu quầy quậy: “Chưởng môn dạy phải tu thân dưỡng tính.”
Lý sư huynh nhạo: “Xí. Đúng là đầu gỗ, khó trách vừa nhập môn không lâu phải theo ta canh cửa. Đúng rồi, mấy chuyện ta vừa nói nhớ nuốt xuống bụng, không được nói cho bất kỳ ai.”
Tân đệ tử gật đầu lia lịa: “Đệ tuyệt đối sẽ không nói với ai sư huynh Lê Phong từng bị yêu nữ áp bức một đêm bảy lần!”
…
Lê Phong trở về khi chạng vạng, mà đêm khuya cùng ngày, một bóng đỏ cũng lặng lẽ tới dưới chân núi phái Thanh Vân.
Nam Tầm tính lẻn vào nơi ở của hắn trước một bước để rình, nên chạy thẳng không hề ngừng nghỉ.
Cô mệt mỏi ngáp một cái, nhìn phái Thanh Vân trên núi Thanh suy nghĩ xem lẻn vào từ chỗ nào thì an toàn.
Lắc bạc trên chân đã tháo xuống, dù sao hiện giờ làm trộm, không thể trở thành bia ngắm sống được.
Chẳng mấy chốc, Nam Tầm tìm được một nơi đột nhập lý tưởng.
Bóng đỏ thoảng qua trong đêm đen, không kiêng nể gì xuyên qua giữa phái Thanh Vân.
Bởi không biết Lê Phong ở nơi nào, Nam Tầm chỉ có thể tốn thêm chút sức đi nghe lén.
Sau mấy phen dò la, Nam Tầm nghe được chỗ Lê Phong ở từ miệng hai nữ đệ tử.
Mấy môn phái lớn thế này thì đệ tử cũng rất nhiều, đa số đều là năm sau người cùng ngủ chung giường. Không ngờ được Lê Phong được một mình một gian phòng nhỏ, còn có tiểu viện độc lập.
Mới vừa rồi lúc hai nữ đệ tử đề cập tên Lê phong trông điệu bộ vô cùng thẹn thùng, có thể thấy được Lê Phong rất nổi tiếng trong môn phái. Có điều đệ tử Thanh Vân phần lớn tu thân dưỡng tính, vì vậy loại chuyện này chỉ có thể lén nghĩ trong lòng. Nếu bị trưởng lão biết, không thể thiếu một trận răn dạy.
Nam Tầm thầm hừ hừ, Tiểu Lê Phong trêu hoa ghẹo nguyệt, xem ta có trị được ngươi không!
Nữ tử bay bay dừng dừng đặc biệt cẩn thận, cố ý né qua điện của mấy trưởng lão.
Cuối cùng, bay tới tiểu viện Lê Phong, lấm lét lại gần phòng hắn.
Cửa sổ giấy hắt lên hai bóng người. Cô đứng bên cửa sổ, vừa vặn có thể nghe được cuộc đối thoại bên trong.
Nam Tầm khá là giật mình, Lê Phong sao đã trở lại rồi! Sao nhanh đến vậy?
Trong phòng, Lê Phong vẻ mặt lành lạnh đối diện một nam tử trẻ tuổi.
Diện mạo người này không sánh nổi hắn nhưng cũng cực kỳ anh tuấn, tuy nhiên nét mặt khá tiều tụy, ánh mắt ẩn vẻ tang thương.
“Lê sư đệ, đệ nói thật với ta đi. Ba năm trước đây có phải đệ từng bị Hồng Y bắt đi không?” Y hỏi.
“Khương sư huynh sao chấp nhất với chuyện này như thế?” Lê Phong lãnh đạm.
“Ta… Ta…” Khương Vu bụm mặt gầm thấp đè nén: “Ta chỉ là quá nhớ nàng, ta muốn biết hết thảy về nàng ấy. Nhưng ba năm nay, nàng không bắt một đệ tử Thanh Vân nào nữa. Như vậy muốn nghe tin tức về nàng từ lời người khác cũng thành hy vọng xa vời.”
“Lê sư đệ, đệ đẹp, so với ta còn đẹp hơn. Hồng Y chắc chắn bắt đệ. Ta đã đi hỏi thăm, đệ thực sự từng biến mất hai tháng. Là Hồng Y bắt đệ đi đúng không?” Trong mắt y thế nhưng hiện lên vẻ khẩn cầu.
Nhưng Lê Phong nghe xong sắc mặt càng lạnh.
“Khương sư huynh muốn biết điều gì?”.
Khương Vu ảm đạm nói: “Ta chỉ muốn biết nàng sống thế nào, Mỹ Nam Cung sợ lại có thêm người mới đúng không?”
Khóe miệng Lê Phong gợi lên nụ cười nhạt đầy băng giá: “Nếu Khương sư huynh muốn biết, vậy được, như huynh mong muốn. Hồng Y vì ta, đã giải tán Mỹ Nam Cung, chỉ giữ riêng mình ta.”
Khương Vu hơi biến sắc: “Không, không thể nào! Hồng Y không phải như thế.”
“Huynh mới tiếp xúc với nàng ta bao lâu? Huynh hiểu nàng sao?” Lê Phong trào phúng.
Khương Vu ngẩn ra, cười khổ: “Là không lâu, ba tháng thôi. Ta nhớ rõ Mỹ Nam Cung có Mạnh cầm sư, Hồng Y đối xử với y vô cùng đặc biệt.”
Lê Phong rót một ly trà, nhàn nhã nhâm nhi, buông lời tàn nhẫn: “Vì ta, Hồng Y đã tiễn cả Mạnh cầm sư.”
Khương Vu kinh ngạc: “… Thật ư? Vậy sao sư đệ chỉ ở đó hai tháng?”
Lê Phong thản nhiên nói: “Bởi vì nàng ta quá quá đáng, cứ quấn lấy ta đòi hỏi cả ngày lẫn đêm. Khi đó ta còn nhỏ, há chịu được nàng đòi hỏi vô độ như vậy. Tư vị kia dù mất hồn nhưng quá mức hại cơ thể, cho nên ta đành phải bỏ trốn.”
Khương Vu khó tin nhìn hắn, dường như không ngờ được người thanh tâm quả dục như Lê Phong cũng thốt được lời càn rỡ như thế.
Qua một thoáng, y ấp úng nói: “Xem ra nàng vẫn sống rất khá.”
Lê Phong nhẹ xùy một tiếng: “Ta đi rồi nàng ta cũng sống rất khá. Cho nên Khương sư huynh, nhân lúc còn chưa muộn huynh nên quên nữ nhân lòng muông dạ thú kia đi.”
Khương Vu gật đầu, thần sắc ảm đạm: “Ta biết, ta vẫn luôn biết… Nhưng rõ ràng ta đã tính quên nàng, vì sao nàng phải cho ta một đêm khiến ta muốn quên cũng không được?”
Lê Phong lập tức sa sầm mặt, nắm tay trong tay áo bất giác siết thật chặt, giọng nói lại vẫn hờ hững như cũ: “Ồ? Xem ra Hồng Y với Khương sư huynh đã từng có một đêm xuân?”
Khương Vu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, phảng phất đang nhớ lại dư vị mất hồn đêm đó, than thở: “Đúng vậy, rõ ràng đều muốn buông, vì sao lại tới dụ dỗ ta? Buổi tối hôm đó nàng nhiệt tình như lửa quấn lấy ta, mang ta cùng trầm luân, bảo sao ta có thể quên được…”
Tay Lê Phong cuồn cuộn gân xanh như sắp nổ.
Nam Tầm nghe lén ngoài cửa sổ thì vẻ mặt câm nín.
Đờ mờ, tên ngốc này là ai? Cô cùng y lăn lộn bao giờ?
Bình luận facebook