Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Cô dùng chăn mền quấn cả người kín mít, không gian nho nhỏ kín đáo khiến cô cảm thấy an toàn, cô cuộn người, ở trong lòng một lần lại một lần nói mình không hối hận, thế nhưng nước mắt vẫn không bị khống chế mà rơi xuống.
Đúng, cô sẽ không hối hận, tình yêu, hôn nhân, cuộc sống, gia đình của cô đều bị cô ta hủy hoại, đã làm chuyện xấu thì phải trả giá đắt, đây là điều cô ta phải nhận lại.
Hải Diêu chậm rãi ngừng khóc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô điều chỉnh lại tâm trạng, căn phòng tối tăm không có chút ánh sáng, dáng người cao lớn của Lục Thế Quân bị bóng đêm mông lung kéo dài, khuôn mặt đẹp trai của anh ta bị che khuất trong bóng tối mờ mịt.
Anh ta đứng ở nơi đó, một hồi lâu cũng không động đậy, Hải Diêu lẳng lặng ngồi trên giường cũng không mở miệng.
Lục Thế Quân thở dài một hơi, anh ta đi qua từng bước một, tiếng bước chân vang lên thật nặng nề.
"Diêu Diêu..." Lục Thế Quân ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh ta vùi mặt vào đầu gối cô, trong giọng nói còn mang theo sự nghẹn ngào, giống như đứa bé mới khóc xong.
Từ lúc nào mà anh ta đã ỷ lại vào cô như vậy?
Hải Diêu kinh ngạc nhìn căn phòng tối đen, lúc Trình Nhã Như quyết tuyệt chia tay với anh ta, là cô một mực ở bên anh ta, lo anh ta nghĩ quẩn, lo anh ta không thể chấp nhận việc gia đình cùng tình yêu đều thất bại, cô không quan tâm anh ta luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng mà luôn ở bên cạnh coi chừng anh ta...
Ngày nào anh ta cũng uống say, uống say rồi lại đuổi cô đi, cô không dám tới gần liền đi theo anh ta từ xa.
Buổi đêm trên con phố không người, anh ta nằm trên đầu gối của cô thấp giọng khóc, lần đầu tiên nói hết những suy nghĩ trong lòng cho cô nghe, khi đó, cô đau lòng ghê gớm, ngồi bên anh ta rơi nước mắt, chăm sóc anh ta một cách chu đáo tỉ mỉ, ngày ngày cùng anh ta bước tiếp, một lần nữa biến thành một Lục Thế Quân đầy ý chí.
Bây giờ, giống như dòng sông chảy ngược, tất cả đã trở về điểm ban đầu.
Cô cho là cô đã thắng, nhưng thật ra cô vẫn một mình, cô vẫn không đạt được cái gì cả.
Lục Thế Quân vĩnh viễn không rơi nước mắt vì cô, người quan trọng nhất trong lòng anh ta vẫn là Trình Nhã Như.
"Đứa bé mất rồi..." Giọng Lục Thế Quân nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, hơi thở nóng hổi của anh ta xuyên qua lớp vải vóc như muốn đốt cháy da thịt cô.
Ngón tay Hải Diêu lạnh băng, cô khẽ vuốt tóc anh ta, chợt bị anh ta nắm lấy, lúc này Hải Diêu mới phát hiện tay anh ta đang run rẩy.
"Những ngày này anh luôn lạnh nhạt với cô ấy, bởi vì việc của ba em, bởi vì chuyện cô ấy thu mua Đường Yên, trong lòng anh căm ghét những việc này liền không cho cô ấy sắc mặt tốt, bác sĩ đã dặn dò rất nhiều lần, sức khỏe của cô ấy không tốt, lần mang thai này đã phải mạo hiểm rất lớn, nhất định không thể tức giận, không được nổi giận, phải giữ tâm trạng thật tốt..."
Lục Thế Quân nói xong, giọng nói nghẹn ngào không rõ, Hải Diêu cúi đầu chậm rãi kéo anh ta ra, cô lẳng lặng nhìn anh ta xuyên qua màn đêm: "Thế Quân, anh muốn nói cái gì với em?"
Đúng, cô sẽ không hối hận, tình yêu, hôn nhân, cuộc sống, gia đình của cô đều bị cô ta hủy hoại, đã làm chuyện xấu thì phải trả giá đắt, đây là điều cô ta phải nhận lại.
Hải Diêu chậm rãi ngừng khóc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô điều chỉnh lại tâm trạng, căn phòng tối tăm không có chút ánh sáng, dáng người cao lớn của Lục Thế Quân bị bóng đêm mông lung kéo dài, khuôn mặt đẹp trai của anh ta bị che khuất trong bóng tối mờ mịt.
Anh ta đứng ở nơi đó, một hồi lâu cũng không động đậy, Hải Diêu lẳng lặng ngồi trên giường cũng không mở miệng.
Lục Thế Quân thở dài một hơi, anh ta đi qua từng bước một, tiếng bước chân vang lên thật nặng nề.
"Diêu Diêu..." Lục Thế Quân ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh ta vùi mặt vào đầu gối cô, trong giọng nói còn mang theo sự nghẹn ngào, giống như đứa bé mới khóc xong.
Từ lúc nào mà anh ta đã ỷ lại vào cô như vậy?
Hải Diêu kinh ngạc nhìn căn phòng tối đen, lúc Trình Nhã Như quyết tuyệt chia tay với anh ta, là cô một mực ở bên anh ta, lo anh ta nghĩ quẩn, lo anh ta không thể chấp nhận việc gia đình cùng tình yêu đều thất bại, cô không quan tâm anh ta luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng mà luôn ở bên cạnh coi chừng anh ta...
Ngày nào anh ta cũng uống say, uống say rồi lại đuổi cô đi, cô không dám tới gần liền đi theo anh ta từ xa.
Buổi đêm trên con phố không người, anh ta nằm trên đầu gối của cô thấp giọng khóc, lần đầu tiên nói hết những suy nghĩ trong lòng cho cô nghe, khi đó, cô đau lòng ghê gớm, ngồi bên anh ta rơi nước mắt, chăm sóc anh ta một cách chu đáo tỉ mỉ, ngày ngày cùng anh ta bước tiếp, một lần nữa biến thành một Lục Thế Quân đầy ý chí.
Bây giờ, giống như dòng sông chảy ngược, tất cả đã trở về điểm ban đầu.
Cô cho là cô đã thắng, nhưng thật ra cô vẫn một mình, cô vẫn không đạt được cái gì cả.
Lục Thế Quân vĩnh viễn không rơi nước mắt vì cô, người quan trọng nhất trong lòng anh ta vẫn là Trình Nhã Như.
"Đứa bé mất rồi..." Giọng Lục Thế Quân nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, hơi thở nóng hổi của anh ta xuyên qua lớp vải vóc như muốn đốt cháy da thịt cô.
Ngón tay Hải Diêu lạnh băng, cô khẽ vuốt tóc anh ta, chợt bị anh ta nắm lấy, lúc này Hải Diêu mới phát hiện tay anh ta đang run rẩy.
"Những ngày này anh luôn lạnh nhạt với cô ấy, bởi vì việc của ba em, bởi vì chuyện cô ấy thu mua Đường Yên, trong lòng anh căm ghét những việc này liền không cho cô ấy sắc mặt tốt, bác sĩ đã dặn dò rất nhiều lần, sức khỏe của cô ấy không tốt, lần mang thai này đã phải mạo hiểm rất lớn, nhất định không thể tức giận, không được nổi giận, phải giữ tâm trạng thật tốt..."
Lục Thế Quân nói xong, giọng nói nghẹn ngào không rõ, Hải Diêu cúi đầu chậm rãi kéo anh ta ra, cô lẳng lặng nhìn anh ta xuyên qua màn đêm: "Thế Quân, anh muốn nói cái gì với em?"