Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125-130
Cô hận đến ngứa răng ngứa lợi, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn: “Tôi cho anh biết, có thể cô ấy sợ anh, nhưng tôi không sợ anh! Tối hôm nay, tôi không thể không mang cô ấy đi.”
Lúc đầu, Cố Diệc Hàn căn bản không có chú ý đến sự tồn tại của Hải Diêu, tuy nhiên, anh ta biết Thịnh Hạ có một người bạn tốt, hình như cũng đã gặp qua, nhưng từ trước cho tới giờ Cố Diệc Hàn luôn là người tự cao tự đại không coi ai ra gì, anh ta không nguyện ý nhớ, không nguyện ý nhìn bất kỳ một ai.
“Cô định làm gì!” Ánh mắt Cố Diệc Hàn lóe lên, giọng nói mỉa mai: “Đêm nay thật nhiều trò vui, từng người từng người chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai! Con mẹ nó, tôi chơi một người phụ nữ, cho dù có chơi chết cũng không ai dám nói một chữ không với tôi!”
Thịnh Hạ bị dọa cho hoảng sợ, cả người run rẩy, cô biết Hải Diêu là vì muốn tốt cho cô nhưng Cố Diệc Hàn, người này là kẻ biến thái, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường.
Nếu như là người khác, có lẽ họ sẽ nể mặt mũi của những người ở đây mà tha cho cô một lần, cho mọi người bậc thang đi xuống.
Nhưng còn Cố Diệc Hàn, anh ta sẽ đem lửa giận trút lên người cô gấp trăm lần.
“Diêu Diêu……” Thịnh Hạ đứng lên, cô bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống, chỉ giữ chặt cổ áo của áo choàng tắm, che lại vết thương trên người, phần lưng nóng rát, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, từng bước đến gần chỗ Hải Diêu.
Thật ra, từ lần trước, sau khi hại cô phải nằm viện, thái độ của Cố Diệc Hàn đối với cô đã có chuyển biến tốt, ít nhất cũng không phải chịu nổi đau về thể xác.
Khi không nổi giận, Cố Diệc Hàn sẽ khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như mình đang ở trong mơ. Bọn họ đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, cô cũng biết rõ tính tình của anh ta, biết làm sao để cho anh ta vui, biết làm sao để tránh cho anh ta tức giận, cho nên anh ta đối xử với cô cũng coi như khá tốt.
Có nhiều lúc, anh ta đối xử với cô rất ôn nhu, Thịnh Hạ sẽ nghĩ, có lẽ Cố Diệc Hàn có chút thích cô, hoặc là nói, địa vị của cô trong lòng Cố Diệc Hàn có chút khác biệt, nếu không phải như vậy, vì sao trong thời gian dài như vậy, chỉ có cô ở bên cạnh anh ta, còn những người phụ nữ khác giống như đèn kéo quân, tới tới đi đi?
Có những lúc, anh ta ngây người nhìn chằm chằm gương mặt của cô, đầu ngón tay thon dài của anh ta lưu luyến vuốt lên khóe mắt, đuôi lông mày của cô, nhưng trong lúc ngủ mơ, anh ta nắm tay cô, miệng lại gọi tên người khác…tất cả giống như bong bóng xà phòng tan biến dưới ánh mặt trời.
Mấy trăm ngày đêm, làm người bên gối của anh ta, cô cũng có thể hiểu phần nào đó nội tâm của anh ta, nhưng mà, biết càng nhiều, lại càng khó chịu.
“Diêu Diêu, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da, đã muộn như này, hơn nữa cậu lại còn đang mang thai, nếu không cậu về nghỉ ngơi trước đi? Sáng mai tớ sẽ đến tìm cậu.”
Thịnh Hạ giữ chặt tay cô, nghiêng người cho cô một ánh mắt.
“Hạ Hạ…” Hải Diêu nắm chặt tay cô ấy, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn, lại kéo Thịnh Hạ về phía sau lưng mình: “Tớ không thể để cậu lại ở đây, anh ta là một tên điên! Cậu không cần sợ anh ta, hiện tại, ngay trước mặt người Cố gia, chúng ta nói cho rõ ràng! Nếu như anh ta còn không chịu buông tha cho cậu, tớ sẽ đến chỗ ông Cố!”
“Hạ Hạ, thật không nhìn ra, người bạn của em có khẩu khí không nhỏ đâu!” Cố Diệc Hàn dứt khoát ngồi xuống trên ghế sofa mà Thịnh Hạ vừa ngồi, hai chân của anh bắt chéo, ngón tay đặt trên ghế sofa, trên đó là áo của Thang Khải Huân, anh ta nhíu mày có chút không vui.
“Diệc Hàn.” Cố Diệc Thù nhìn thấy sắc mặt của Thang Khải Huân càng ngày càng khó coi, cô ta sợ chuyện này không thể cứu vãn khiến Thang Khải Huân có ấn tượng xấu về Cố gia, vội vàng đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn, nhỏ giọng nói.
“Diệc Hàn, nể mặt chị được không, đừng làm khó Thịnh tiểu thư?” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diệc Hàn, nắm lấy tay anh ta: “Tuần trước, ba vừa mới làm phẫu thuật bắc cầu cho tim, không thể nổi giận, coi như em tích phúc cho ba, dừng tay lại được không?”
Đáy mắt Cố Diệc Hàn dao động, tuy đối với ông, anh ta không có tình cảm gì, ngày bình thường luôn nói ước gì ông sớm chếtt nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, giờ phút này, nghe thấy giọng nói chua xót của Cố Diệc Thù, trong lòng anh ta cũng không thể từ chối.
Cố Diệc Thù đã làm chị em với anh ta mấy chục năm, liền biết anh ta đang dao động, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói: “Trước đó vài ngày không phải em nói dự án khái phá vịnh Mỹ Nhân rất khó giải quyết sao? Địa phương này tốt xấu lẫn lộn, các thế lực đấu đá nhau không ngừng, rất khó để giải quyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào………”
Nói tới đây ánh mắt Cố Diệc Thù nhìn về phía Thang Khải Huân, còn không đợi cô ta nói tiếp, Thang Khải Huân đã nói: “Tôi có quen biết với người phụ trách của dự án này, mấy thế lực ở đó tôi cũng có quen biết, nếu như tam thiếu muốn hạng mục đó, tôi có giúp cậu.”
Khóe môi Cố Diệc Thù cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào, không uổng công cô ta và Thang Khải Huân đã làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ cần nói thoáng qua là đối phương có thể hiểu ý, sự ăn ý này chỉ sợ người khác tuyệt đối không thể có!
Quả nhiên, Cố Diệc Hàn rất có hứng thú, anh ta khẽ nhướng mày, lệ khí trên mặt hình như cũng tản đi, ánh mắt nhìn Thang Khải Huân có thêm sự nghiêm túc.
“ Dự án khai thác vịnh Mỹ Nhân là dự án trọng điểm trong năm nay của chính phủ, một khi tam thiếu có thể bắt lấy nó, như vậy sau này sẽ càng phát triển, tập đoàn Hằng Xa là giang sơn do một tay ông Cố gây dựng, mấy năm này, Cố đại thiếu đi theo bên cạnh ông cũng góp không ít sức, hiện tại, Hằng xa phát triển không ngừng, tôi nghe nói, đại thiếu gia cũng có hứng thú với dự án này…….”
Người thông minh không cần phải nói nhiều, Cố Diệc Hàn nghiêm túc ngồi đó, sắc mặt cùng dần trở nên ngưng trọng.
Đều nói hào môn vinh quanh nhưng bên trong lại loạn thành một đoàn, Cố gia cũng thế.
Nhà họ Cố có ba người con trai và một người con gái, ấn theo thứ tự, đại thiếu gia Cố Diệc Dương năm nay 32 tuổi, đã cưới thiên kim của tập đoàn Trần thị làm vợ, nhị tiểu thư Cố Diệc Thù năm nay 28 tuổi, chưa có kết hôn, mà anh ta, tam thiếu gia của Cố gia, Cố Diệc Hàn được sinh cùng năm khác tháng với Cố Diệc Thù, nhà họ Cố còn có một tứ thiếu gia, Cố Diệc Thu, vừa mới 25 tuổi, bởi vì từ nhỏ ốm đau bệnh tật cũng không xuất hiện trước mặt nhiều người, cho nên nhiều người cũng không biết.
ố Diệc Thu là cùng cha cùng mẹ, còn Cố Diệc Dương và Cố Diệc Thù là cùng cha khác mẹ, nói đúng hơn, ông Cố có ba người vợ.
Mà trong những vị phu nhân đó, cũng chỉ còn lại Tạ Nhị còn ở lại nhà họ Cố, đây cũng là mẹ đẻ của Cố Diệc Thù, hai người còn lại đã qua đời từ sớm.
Mối quan hệ rắc rối này khiến cho mối quan hệ của anh em nhà họ Cố cũng trở nên phúc tạp hơn những gia đình bình thường, hơn nữa hiện tại, sức khỏe ông Cố không tốt, mâu thuẫn giữa Cố Diệc Dương và Cố Diệc Hàn càng trở nên gay gắt.
Cố Diệc Dương đã lôi kéo không ít người, căn cơ ngày càng vững chắc, chỉ là anh ta là một người quá bảo thủ, Hằng Xa dưới sự lãnh đạo của anh ta không ngừng phát triển, nhưng cũng không có thành tích nổi bật nào, dự án này sẽ là một thời cơ tốt cho Cố Diệc Hàn!
“Được, ân tình này của Thang tiên sinh, tôi nhớ kỹ.” Cố Diệc Hàn từ từ đứng dậy, trên mặt thiếu đi sự kiêu ngạo và lỗ mãng như lúc đầu, giống như biến thành một người khác.
Thịnh Hạ nghe thấy anh ta nói vậy, cô không dám tin, nghiêng người nhìn anh ta, mà ánh mắt anh ta cũng dừng lại trên người cô.
“Coi như em tốt số, hôm nay Thang tiên sinh và chị hai đều nói giúp cho em nên tôi tha cho em một mạng.” giọng nói Cố Diệc Hàn trầm thấp, anh ta nói rất chậm nhưng lại có vẻ u ám, Thịnh Hạ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, còn sợ hơn so với lúc anh ta tức giận.
“Đừng sợ.” giọng nói Hải Diêu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giống như một cơn gió thổi đi sự lo lắng của Thịnh Hạ, Thịnh Hạ đưa tay đè lên huyệt thái dương, nơi đó đang nhày thình thịch, trên trán cô đều là mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch khiến cho đáy mắt Cố Diệc Hàn có ý cười: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng để cho tôi nhìn thấy em, nếu như em lại xuất hiện trước mặt tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi.”
“Anh yên tâm, loại người biến thái giống như anh, không có ai muốn gặp!” Hải Diêu không nhịn được nói, sắc mặt Cố Diệc Hàn thay đổi, Thang Khải Huân xoay người, quát Hải Diêu: “Em im miệng! Còn không nhanh đưa Thịnh tiểu thư đến bệnh viện? Cả ngày nói năng không suy nghĩ, may mà tam thiếu gia rộng lượng không so đo với em, nếu không em cũng không có quả ngon mà ăn!”
Bỗng nhiên Hải Diêu bị Thang Khải Huân trách cứ, nhất thời không kịp phản ứng, mũi chua xót, vành mắt ngấn nước, ủy khuất nói: “Anh hung cái gì, không phải đến hôm nay anh mới biết em ăn nói như vậy! Em không có quả ngon mà ăn cũng không cần anh lo!”
Nói xong giậm chân một cái, xoay người bỏ ra ngoài như một đứa trẻ.
Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương!
Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương!
Vốn dĩ Cố Diệc Hàn còn đang tức giận nhưng thấy bầu không khí kì lạ giữa Thang Khải Huân và Hải Diêu, người chìm đắm trong tình trường nhiều năm như anh ta sao có thể không hiểu? Anh ta cố gắng đè nén lửa giận.
Lại nhìn về phía Cố Diệc Thù, thất ánh mắt si mê của chị ta nhìn Thang Khải Huân, dường như đối với sự việc vừa rồi không để ý một chút nào, trong lòng Cố Diệc Hàn cười lạnh một tiếng.
Mỗi ngày ông cụ luôn miệng nói với anh ta, chị ta thông minh như nào, lúc nào cũng tiếc nuối chị ta không phải là thân con trai, lại không biết một khi yêu, IQ của chị ta cũng không còn, hiện tại cho dù Thang Khải Huân có bán đứng chị ta, chị ta cũng sẽ vui vẻ giúp Thang Khải Huân đếm tiền.
Chỉ là cho đến nay, bốn anh em nhà họ Cố đều lớn lên trong tranh đấu, cho dù Cố Diệc Hàn có nhìn ra được một số việc nhưng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở Cố Diệc Thù, đừng nhìn thấy chị ta là nữ, nhìn như không có liên quan đến người thừa kế nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua, vạn nhất ông cụ hồ đồ……….
Vẻ mặt Cố Diệc Hàn trầm xuống, anh ta đã bị người ta dồn đến đường cùng, không có một giây thư giãn.
………
Thịnh Hạ dựa người vào giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng hiện tại đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt rất trắng dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu, ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.
Sau khi gọt xong hoa quả, Hải Diêu đưa cho cô ấy, Thịnh Hạ chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ xuống, cô ấy cảm thấy vô vị.
Hải Diêu thở dài, đứng dậy kéo hết rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên mặt cô, Thịnh Hạ nhìn dáng vẻ này của Hải Diêu, bỗng nhiên Thịnh Hạ có chút hâm mộ, thần thái của cô bình tình mà cương quyết khiến cho người ta âm thầm bội phục, quả nhiên, phụ nữ khi làm mẹ không giống như trước….
Thịnh Hạ cảm thấy trong lòng khó chịu, cô quay đầu đi, nước mắt lại rơi xuống.
Ngoài của sổ là một gốc cây Thụ sắp rụng hết lá, Hải Diêu lằng lặng nhìn ra ngoài một lúc, ánh mắt ngây dại.
Dưới tán cây có hai người đi tới, nam anh tuấn, nữ kiều mị ưu nhã, bọn họ vừa nói vừa cười thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, lộ ra mấy phần thân mật.
Bỗng nhiên, Hải Diêu cảm thấy có chút chán nản, cô xoay người đi đến bên giường Thịnh Hạ, ngồi xuống, cầm lấy bàn tay Thịnh Hạ, nghiêm túc nói: “Chúng ta trả lại cửa hàng, phòng ở cho anh ta, kể cả những bộ quần áo, trang sức xinh đẹp cũng đều trả lại hết cho anh ta, triệt để cùng anh ta phân rõ giới hạn, Hạ Hạ cùng tớ rời đi nơi này được không?”
Hải Diêu không muốn ở lại thành phố này, cuộc sống mà cô muốn vô cùng đơn giản, bình thường và yên tĩnh, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, không cần đại phú đại quý, chỉ cần hai người lưỡng tình lưỡng duyệt ở bên nhau, không có người ngoài, giấc mơ đơn giản như vậy, rốt cuộc cũng không có cách nào thực hiện được.
Trình Nhã Như được Lục Thế Quân đón về nhà họ Lục, mọi chuyện giống như trở về điểm xuất phát.
Nghĩ đến buổi chiều hôm đó, cô trốn sau gốc cây nhìn hai người đó ân ái, khi cô đuổi đến sân bay, nhìn thấy bọn họ cùng nhau rời đi, trên Weibo, cô thấy Trình Nhã Như đăng bức ảnh mập mờ……
Cô đau đến mức không muốn sống, cô đã từng mâu thuẫn giãy dụa, đã từng ép buộc chính mình buông tha, đã từng hạ quyết tâm trả thù, nhưng cuối cùng vẫn là một câu: Buông không nổi.
Yêu một người sao có thể giống như một người qua đường mà không hề dể tâm? Cố đã từng ép buộc chính mình đi đến ngày hôm nay, cuối cùng chỉ có thể thản nhiên mà đối mặt với tất cả, mỗi lần nhớ tới ba chữ Lục Thế Quân, tim cô như bị dao cứa.
“Diêu Diêu, tớ không đi được.” Thịnh Hạ nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Hải Diêu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện giữa nam và nữ không có không bỏ được mà khả năng duy nhất cũng chỉ là không nguyện ý.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện tớ không muốn nói, cũng không muốn nhắc đến, không phải tớ không tin cậu, mà là tớ không biết nói sao, Diêu Diêu, tớ và cậu không giống nhau, đời này của tớ không thể sống dưới ánh mặt trời, Lục Thế Quân và Cố Diệc Hàn không giống nhau, sự phản kháng của tớ sẽ chỉ đổi lấy sự trả thù đáng sợ của anh ta mà thôi, thậm chí còn có thể liên lụy đến người bên cạnh.”
Nói đến đây, cô cười, nụ cười đơn thuần không có tâm cơ. Trước kia, chỉ thấy cô cười hôn nhiên nhưng hôm nay lại thấy cô cười miễn cưỡng.
“Một mình tớ chịu tội là đủ rồi, Diêu Diêu, một mình tớ chịu là được rồi, mọi người đều sống tốt, tớ cũng vui vẻ.” nhìn thấy Hải Diêu muốn khóc, cô vội vàng trấn an: “Cậu quên những gì mà lần trước tớ đã nói với cậu rồi à? Thêm một năm nữa, không đúng, nhiều nhất là nửa năm nữa, anh ta sẽ để cho mình đi, đến lúc đó, tớ sẽ đi tìm cậu, tớ còn muốn làm mẹ nuôi của Bảo Bảo.”
“Vì sao, Hạ Hạ, tớ thật không hiểu, vì sao nhất định cậu lại muốn làm như này? Chẳng lẽ anh ta muốn ép cậu tới chết?” Hải Diêu nhìn yếu đuối nhưng bên trong cô lại mạnh mẽ và quyết tuyệt, nếu đổi lai là Hải Diêu, cho dù chết cô cũng sẽ không sống cuộc sống này.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có thể chết, ngược lại là đơn giản.”
Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Hải Diêu đi ra mở cửa, ngoài cửa là Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù, trong ngực Cố Diệc Thù ôm một bó hoa tươi, trên tay Thang Khải Huân xách theo một túi lớn, hai người bọn họ nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ đi thăm người bệnh.
Hải Diêu quay mặt đi chỗ khác: “Tớ đi rửa hoa quả.”
Cô bưng trái cây đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của Cố Diệc Thù: “Đỡ hơn chút nào không? Hôm nay, sau khi tan làm tôi liền thúc giục Khải Huân dẫn tôi đến thăm cô.”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thịnh Hạ nhìn hai người trước mặt, nói ra lời khen từ đáy lòng: “Cố tiểu thư và Thang tiên sinh đúng là do ông trời tác hợp, thật khiến người ta hâm mộ.”
Hải Diêu tựa người vào cửa, cắn chặt môi, cô nín thở nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cố Diệc Thù cười vui vẻ, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy: “Cô thật biết nói chuyện nhưng mà có thể có không biết, người bên ngoài đều nói tôi không xứng với anh ấy!”
“Cố tiểu thư đừng khiêm tốn, với dung mạo và nhân phẩm của cô sao lại không xứng với Thang tiên sinh? Tôi cũng nghe người ta nói chuyện tốt của Cố tiểu thư và Thang tiên sinh cũng sắp đến gần rồi phải không?”
Cố Diệc Thù lại che miệng cười duyên, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Thang Khải Huân, giọng nói mang theo sự hạnh phúc: “Loại chuyện như này, có đạo lý nào là do nhà gái nói ra, Thịnh tiểu thư vẫn nên hỏi Thang tiên sinh đi!”
Thịnh Hạ nghe vậy cũng cười, Thang Khải Huân đứng đó, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, bên không không có một tiếng động, nói là đi rửa hoa quả……….nói dối cũng không xong.
Cố Diệc Thù rất biết điều tiết bầu không khí, cho dù trong lòng Thịnh Hạ hận Cố Diệc Hàn cũng không thể không thích Cố Diệc Thù, có rất ít người có năng lực này, trời sinh vô cùng khôn khéo.
Hải Diêu bưng hoa quả đi ra, vẻ mặt nhàn nhạt, Cố Diệc Thù cũng nhìn cô, lễ phép cười một tiếng, ánh mắt ấm áp nhìn cô khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu: “Bảo Bảo được mấy tháng rồi? Cô có cảm giác gì? Ai nha, tôi thật hâm mộ cô, sắc mặt của Đông tiểu thư có vẻ cũng rất tốt.”
Hải Diêu vuốt ve bụng dưới: “Hơn ba tháng rồi, Cố tiểu thư là người có phúc khí, tương lai…”
“Tương lai cô và Thang tiên sinh ở cùng một chỗ, dĩ nhiên sẽ có Bảo Bảo, hơn nữa cô và Thang tiên sinh đều là nhân trung long phượng, dĩ nhiên bảo bảo cũng sẽ là nhân trung long phượng, Cố tiểu thư không cần hâm mộ tôi, đến lúc đo, người người gặp Cố tiểu thư đều phải hâm mộ phúc khí của cô.”
Cố Diệc Thù bị lời nói này của cô tươi cười càng rạng rỡ hơn, cô ta vươn tay kéo tay ông tay áo của Thang Khải Huân: “Khải Huân, anh nhìn vị tiểu thư này xem, cái miệng này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, em khen cô ấy vài câu, cô ấy liền khen em như này!”
Hải Diêu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ta, có chút bực bội, cô cầm áo khoác và túi nói: “Tôi còn có chút việc xin phép đi trước, Hạ Hạ, buổi chiều tớ lại đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Diệc Thù cũng lôi kéo Thang Khải Huân đứng dậy: “Chúng tôi cũng nên đi rồi, không bằng để Khải Huân lái xe đưa cô đi? Cô bắt xe cũng không tiện.”
Hải Diêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi có bạn tới đón.”
Lục Thế Quân nói muốn đến thăm Thịnh Hạ nhân tiện đến đón cô, tuy nhiên cô không đồng ý gặp anh ta, nhưng giờ phút này, dùng anh ta làm tấm mộc cũng tốt, nếu không………..cô thật sự lo lắng mình sẽ để lộ ra sự kì quái nào đó. Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Lúc đầu, Cố Diệc Hàn căn bản không có chú ý đến sự tồn tại của Hải Diêu, tuy nhiên, anh ta biết Thịnh Hạ có một người bạn tốt, hình như cũng đã gặp qua, nhưng từ trước cho tới giờ Cố Diệc Hàn luôn là người tự cao tự đại không coi ai ra gì, anh ta không nguyện ý nhớ, không nguyện ý nhìn bất kỳ một ai.
“Cô định làm gì!” Ánh mắt Cố Diệc Hàn lóe lên, giọng nói mỉa mai: “Đêm nay thật nhiều trò vui, từng người từng người chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai! Con mẹ nó, tôi chơi một người phụ nữ, cho dù có chơi chết cũng không ai dám nói một chữ không với tôi!”
Thịnh Hạ bị dọa cho hoảng sợ, cả người run rẩy, cô biết Hải Diêu là vì muốn tốt cho cô nhưng Cố Diệc Hàn, người này là kẻ biến thái, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường.
Nếu như là người khác, có lẽ họ sẽ nể mặt mũi của những người ở đây mà tha cho cô một lần, cho mọi người bậc thang đi xuống.
Nhưng còn Cố Diệc Hàn, anh ta sẽ đem lửa giận trút lên người cô gấp trăm lần.
“Diêu Diêu……” Thịnh Hạ đứng lên, cô bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống, chỉ giữ chặt cổ áo của áo choàng tắm, che lại vết thương trên người, phần lưng nóng rát, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, từng bước đến gần chỗ Hải Diêu.
Thật ra, từ lần trước, sau khi hại cô phải nằm viện, thái độ của Cố Diệc Hàn đối với cô đã có chuyển biến tốt, ít nhất cũng không phải chịu nổi đau về thể xác.
Khi không nổi giận, Cố Diệc Hàn sẽ khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như mình đang ở trong mơ. Bọn họ đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, cô cũng biết rõ tính tình của anh ta, biết làm sao để cho anh ta vui, biết làm sao để tránh cho anh ta tức giận, cho nên anh ta đối xử với cô cũng coi như khá tốt.
Có nhiều lúc, anh ta đối xử với cô rất ôn nhu, Thịnh Hạ sẽ nghĩ, có lẽ Cố Diệc Hàn có chút thích cô, hoặc là nói, địa vị của cô trong lòng Cố Diệc Hàn có chút khác biệt, nếu không phải như vậy, vì sao trong thời gian dài như vậy, chỉ có cô ở bên cạnh anh ta, còn những người phụ nữ khác giống như đèn kéo quân, tới tới đi đi?
Có những lúc, anh ta ngây người nhìn chằm chằm gương mặt của cô, đầu ngón tay thon dài của anh ta lưu luyến vuốt lên khóe mắt, đuôi lông mày của cô, nhưng trong lúc ngủ mơ, anh ta nắm tay cô, miệng lại gọi tên người khác…tất cả giống như bong bóng xà phòng tan biến dưới ánh mặt trời.
Mấy trăm ngày đêm, làm người bên gối của anh ta, cô cũng có thể hiểu phần nào đó nội tâm của anh ta, nhưng mà, biết càng nhiều, lại càng khó chịu.
“Diêu Diêu, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da, đã muộn như này, hơn nữa cậu lại còn đang mang thai, nếu không cậu về nghỉ ngơi trước đi? Sáng mai tớ sẽ đến tìm cậu.”
Thịnh Hạ giữ chặt tay cô, nghiêng người cho cô một ánh mắt.
“Hạ Hạ…” Hải Diêu nắm chặt tay cô ấy, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn, lại kéo Thịnh Hạ về phía sau lưng mình: “Tớ không thể để cậu lại ở đây, anh ta là một tên điên! Cậu không cần sợ anh ta, hiện tại, ngay trước mặt người Cố gia, chúng ta nói cho rõ ràng! Nếu như anh ta còn không chịu buông tha cho cậu, tớ sẽ đến chỗ ông Cố!”
“Hạ Hạ, thật không nhìn ra, người bạn của em có khẩu khí không nhỏ đâu!” Cố Diệc Hàn dứt khoát ngồi xuống trên ghế sofa mà Thịnh Hạ vừa ngồi, hai chân của anh bắt chéo, ngón tay đặt trên ghế sofa, trên đó là áo của Thang Khải Huân, anh ta nhíu mày có chút không vui.
“Diệc Hàn.” Cố Diệc Thù nhìn thấy sắc mặt của Thang Khải Huân càng ngày càng khó coi, cô ta sợ chuyện này không thể cứu vãn khiến Thang Khải Huân có ấn tượng xấu về Cố gia, vội vàng đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn, nhỏ giọng nói.
“Diệc Hàn, nể mặt chị được không, đừng làm khó Thịnh tiểu thư?” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diệc Hàn, nắm lấy tay anh ta: “Tuần trước, ba vừa mới làm phẫu thuật bắc cầu cho tim, không thể nổi giận, coi như em tích phúc cho ba, dừng tay lại được không?”
Đáy mắt Cố Diệc Hàn dao động, tuy đối với ông, anh ta không có tình cảm gì, ngày bình thường luôn nói ước gì ông sớm chếtt nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, giờ phút này, nghe thấy giọng nói chua xót của Cố Diệc Thù, trong lòng anh ta cũng không thể từ chối.
Cố Diệc Thù đã làm chị em với anh ta mấy chục năm, liền biết anh ta đang dao động, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói: “Trước đó vài ngày không phải em nói dự án khái phá vịnh Mỹ Nhân rất khó giải quyết sao? Địa phương này tốt xấu lẫn lộn, các thế lực đấu đá nhau không ngừng, rất khó để giải quyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào………”
Nói tới đây ánh mắt Cố Diệc Thù nhìn về phía Thang Khải Huân, còn không đợi cô ta nói tiếp, Thang Khải Huân đã nói: “Tôi có quen biết với người phụ trách của dự án này, mấy thế lực ở đó tôi cũng có quen biết, nếu như tam thiếu muốn hạng mục đó, tôi có giúp cậu.”
Khóe môi Cố Diệc Thù cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào, không uổng công cô ta và Thang Khải Huân đã làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ cần nói thoáng qua là đối phương có thể hiểu ý, sự ăn ý này chỉ sợ người khác tuyệt đối không thể có!
Quả nhiên, Cố Diệc Hàn rất có hứng thú, anh ta khẽ nhướng mày, lệ khí trên mặt hình như cũng tản đi, ánh mắt nhìn Thang Khải Huân có thêm sự nghiêm túc.
“ Dự án khai thác vịnh Mỹ Nhân là dự án trọng điểm trong năm nay của chính phủ, một khi tam thiếu có thể bắt lấy nó, như vậy sau này sẽ càng phát triển, tập đoàn Hằng Xa là giang sơn do một tay ông Cố gây dựng, mấy năm này, Cố đại thiếu đi theo bên cạnh ông cũng góp không ít sức, hiện tại, Hằng xa phát triển không ngừng, tôi nghe nói, đại thiếu gia cũng có hứng thú với dự án này…….”
Người thông minh không cần phải nói nhiều, Cố Diệc Hàn nghiêm túc ngồi đó, sắc mặt cùng dần trở nên ngưng trọng.
Đều nói hào môn vinh quanh nhưng bên trong lại loạn thành một đoàn, Cố gia cũng thế.
Nhà họ Cố có ba người con trai và một người con gái, ấn theo thứ tự, đại thiếu gia Cố Diệc Dương năm nay 32 tuổi, đã cưới thiên kim của tập đoàn Trần thị làm vợ, nhị tiểu thư Cố Diệc Thù năm nay 28 tuổi, chưa có kết hôn, mà anh ta, tam thiếu gia của Cố gia, Cố Diệc Hàn được sinh cùng năm khác tháng với Cố Diệc Thù, nhà họ Cố còn có một tứ thiếu gia, Cố Diệc Thu, vừa mới 25 tuổi, bởi vì từ nhỏ ốm đau bệnh tật cũng không xuất hiện trước mặt nhiều người, cho nên nhiều người cũng không biết.
ố Diệc Thu là cùng cha cùng mẹ, còn Cố Diệc Dương và Cố Diệc Thù là cùng cha khác mẹ, nói đúng hơn, ông Cố có ba người vợ.
Mà trong những vị phu nhân đó, cũng chỉ còn lại Tạ Nhị còn ở lại nhà họ Cố, đây cũng là mẹ đẻ của Cố Diệc Thù, hai người còn lại đã qua đời từ sớm.
Mối quan hệ rắc rối này khiến cho mối quan hệ của anh em nhà họ Cố cũng trở nên phúc tạp hơn những gia đình bình thường, hơn nữa hiện tại, sức khỏe ông Cố không tốt, mâu thuẫn giữa Cố Diệc Dương và Cố Diệc Hàn càng trở nên gay gắt.
Cố Diệc Dương đã lôi kéo không ít người, căn cơ ngày càng vững chắc, chỉ là anh ta là một người quá bảo thủ, Hằng Xa dưới sự lãnh đạo của anh ta không ngừng phát triển, nhưng cũng không có thành tích nổi bật nào, dự án này sẽ là một thời cơ tốt cho Cố Diệc Hàn!
“Được, ân tình này của Thang tiên sinh, tôi nhớ kỹ.” Cố Diệc Hàn từ từ đứng dậy, trên mặt thiếu đi sự kiêu ngạo và lỗ mãng như lúc đầu, giống như biến thành một người khác.
Thịnh Hạ nghe thấy anh ta nói vậy, cô không dám tin, nghiêng người nhìn anh ta, mà ánh mắt anh ta cũng dừng lại trên người cô.
“Coi như em tốt số, hôm nay Thang tiên sinh và chị hai đều nói giúp cho em nên tôi tha cho em một mạng.” giọng nói Cố Diệc Hàn trầm thấp, anh ta nói rất chậm nhưng lại có vẻ u ám, Thịnh Hạ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, còn sợ hơn so với lúc anh ta tức giận.
“Đừng sợ.” giọng nói Hải Diêu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giống như một cơn gió thổi đi sự lo lắng của Thịnh Hạ, Thịnh Hạ đưa tay đè lên huyệt thái dương, nơi đó đang nhày thình thịch, trên trán cô đều là mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch khiến cho đáy mắt Cố Diệc Hàn có ý cười: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng để cho tôi nhìn thấy em, nếu như em lại xuất hiện trước mặt tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi.”
“Anh yên tâm, loại người biến thái giống như anh, không có ai muốn gặp!” Hải Diêu không nhịn được nói, sắc mặt Cố Diệc Hàn thay đổi, Thang Khải Huân xoay người, quát Hải Diêu: “Em im miệng! Còn không nhanh đưa Thịnh tiểu thư đến bệnh viện? Cả ngày nói năng không suy nghĩ, may mà tam thiếu gia rộng lượng không so đo với em, nếu không em cũng không có quả ngon mà ăn!”
Bỗng nhiên Hải Diêu bị Thang Khải Huân trách cứ, nhất thời không kịp phản ứng, mũi chua xót, vành mắt ngấn nước, ủy khuất nói: “Anh hung cái gì, không phải đến hôm nay anh mới biết em ăn nói như vậy! Em không có quả ngon mà ăn cũng không cần anh lo!”
Nói xong giậm chân một cái, xoay người bỏ ra ngoài như một đứa trẻ.
Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương!
Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương!
Vốn dĩ Cố Diệc Hàn còn đang tức giận nhưng thấy bầu không khí kì lạ giữa Thang Khải Huân và Hải Diêu, người chìm đắm trong tình trường nhiều năm như anh ta sao có thể không hiểu? Anh ta cố gắng đè nén lửa giận.
Lại nhìn về phía Cố Diệc Thù, thất ánh mắt si mê của chị ta nhìn Thang Khải Huân, dường như đối với sự việc vừa rồi không để ý một chút nào, trong lòng Cố Diệc Hàn cười lạnh một tiếng.
Mỗi ngày ông cụ luôn miệng nói với anh ta, chị ta thông minh như nào, lúc nào cũng tiếc nuối chị ta không phải là thân con trai, lại không biết một khi yêu, IQ của chị ta cũng không còn, hiện tại cho dù Thang Khải Huân có bán đứng chị ta, chị ta cũng sẽ vui vẻ giúp Thang Khải Huân đếm tiền.
Chỉ là cho đến nay, bốn anh em nhà họ Cố đều lớn lên trong tranh đấu, cho dù Cố Diệc Hàn có nhìn ra được một số việc nhưng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở Cố Diệc Thù, đừng nhìn thấy chị ta là nữ, nhìn như không có liên quan đến người thừa kế nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua, vạn nhất ông cụ hồ đồ……….
Vẻ mặt Cố Diệc Hàn trầm xuống, anh ta đã bị người ta dồn đến đường cùng, không có một giây thư giãn.
………
Thịnh Hạ dựa người vào giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng hiện tại đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt rất trắng dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu, ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.
Sau khi gọt xong hoa quả, Hải Diêu đưa cho cô ấy, Thịnh Hạ chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ xuống, cô ấy cảm thấy vô vị.
Hải Diêu thở dài, đứng dậy kéo hết rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên mặt cô, Thịnh Hạ nhìn dáng vẻ này của Hải Diêu, bỗng nhiên Thịnh Hạ có chút hâm mộ, thần thái của cô bình tình mà cương quyết khiến cho người ta âm thầm bội phục, quả nhiên, phụ nữ khi làm mẹ không giống như trước….
Thịnh Hạ cảm thấy trong lòng khó chịu, cô quay đầu đi, nước mắt lại rơi xuống.
Ngoài của sổ là một gốc cây Thụ sắp rụng hết lá, Hải Diêu lằng lặng nhìn ra ngoài một lúc, ánh mắt ngây dại.
Dưới tán cây có hai người đi tới, nam anh tuấn, nữ kiều mị ưu nhã, bọn họ vừa nói vừa cười thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, lộ ra mấy phần thân mật.
Bỗng nhiên, Hải Diêu cảm thấy có chút chán nản, cô xoay người đi đến bên giường Thịnh Hạ, ngồi xuống, cầm lấy bàn tay Thịnh Hạ, nghiêm túc nói: “Chúng ta trả lại cửa hàng, phòng ở cho anh ta, kể cả những bộ quần áo, trang sức xinh đẹp cũng đều trả lại hết cho anh ta, triệt để cùng anh ta phân rõ giới hạn, Hạ Hạ cùng tớ rời đi nơi này được không?”
Hải Diêu không muốn ở lại thành phố này, cuộc sống mà cô muốn vô cùng đơn giản, bình thường và yên tĩnh, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, không cần đại phú đại quý, chỉ cần hai người lưỡng tình lưỡng duyệt ở bên nhau, không có người ngoài, giấc mơ đơn giản như vậy, rốt cuộc cũng không có cách nào thực hiện được.
Trình Nhã Như được Lục Thế Quân đón về nhà họ Lục, mọi chuyện giống như trở về điểm xuất phát.
Nghĩ đến buổi chiều hôm đó, cô trốn sau gốc cây nhìn hai người đó ân ái, khi cô đuổi đến sân bay, nhìn thấy bọn họ cùng nhau rời đi, trên Weibo, cô thấy Trình Nhã Như đăng bức ảnh mập mờ……
Cô đau đến mức không muốn sống, cô đã từng mâu thuẫn giãy dụa, đã từng ép buộc chính mình buông tha, đã từng hạ quyết tâm trả thù, nhưng cuối cùng vẫn là một câu: Buông không nổi.
Yêu một người sao có thể giống như một người qua đường mà không hề dể tâm? Cố đã từng ép buộc chính mình đi đến ngày hôm nay, cuối cùng chỉ có thể thản nhiên mà đối mặt với tất cả, mỗi lần nhớ tới ba chữ Lục Thế Quân, tim cô như bị dao cứa.
“Diêu Diêu, tớ không đi được.” Thịnh Hạ nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Hải Diêu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện giữa nam và nữ không có không bỏ được mà khả năng duy nhất cũng chỉ là không nguyện ý.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện tớ không muốn nói, cũng không muốn nhắc đến, không phải tớ không tin cậu, mà là tớ không biết nói sao, Diêu Diêu, tớ và cậu không giống nhau, đời này của tớ không thể sống dưới ánh mặt trời, Lục Thế Quân và Cố Diệc Hàn không giống nhau, sự phản kháng của tớ sẽ chỉ đổi lấy sự trả thù đáng sợ của anh ta mà thôi, thậm chí còn có thể liên lụy đến người bên cạnh.”
Nói đến đây, cô cười, nụ cười đơn thuần không có tâm cơ. Trước kia, chỉ thấy cô cười hôn nhiên nhưng hôm nay lại thấy cô cười miễn cưỡng.
“Một mình tớ chịu tội là đủ rồi, Diêu Diêu, một mình tớ chịu là được rồi, mọi người đều sống tốt, tớ cũng vui vẻ.” nhìn thấy Hải Diêu muốn khóc, cô vội vàng trấn an: “Cậu quên những gì mà lần trước tớ đã nói với cậu rồi à? Thêm một năm nữa, không đúng, nhiều nhất là nửa năm nữa, anh ta sẽ để cho mình đi, đến lúc đó, tớ sẽ đi tìm cậu, tớ còn muốn làm mẹ nuôi của Bảo Bảo.”
“Vì sao, Hạ Hạ, tớ thật không hiểu, vì sao nhất định cậu lại muốn làm như này? Chẳng lẽ anh ta muốn ép cậu tới chết?” Hải Diêu nhìn yếu đuối nhưng bên trong cô lại mạnh mẽ và quyết tuyệt, nếu đổi lai là Hải Diêu, cho dù chết cô cũng sẽ không sống cuộc sống này.
Thịnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Có thể chết, ngược lại là đơn giản.”
Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Hải Diêu đi ra mở cửa, ngoài cửa là Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù, trong ngực Cố Diệc Thù ôm một bó hoa tươi, trên tay Thang Khải Huân xách theo một túi lớn, hai người bọn họ nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ đi thăm người bệnh.
Hải Diêu quay mặt đi chỗ khác: “Tớ đi rửa hoa quả.”
Cô bưng trái cây đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của Cố Diệc Thù: “Đỡ hơn chút nào không? Hôm nay, sau khi tan làm tôi liền thúc giục Khải Huân dẫn tôi đến thăm cô.”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thịnh Hạ nhìn hai người trước mặt, nói ra lời khen từ đáy lòng: “Cố tiểu thư và Thang tiên sinh đúng là do ông trời tác hợp, thật khiến người ta hâm mộ.”
Hải Diêu tựa người vào cửa, cắn chặt môi, cô nín thở nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cố Diệc Thù cười vui vẻ, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy: “Cô thật biết nói chuyện nhưng mà có thể có không biết, người bên ngoài đều nói tôi không xứng với anh ấy!”
“Cố tiểu thư đừng khiêm tốn, với dung mạo và nhân phẩm của cô sao lại không xứng với Thang tiên sinh? Tôi cũng nghe người ta nói chuyện tốt của Cố tiểu thư và Thang tiên sinh cũng sắp đến gần rồi phải không?”
Cố Diệc Thù lại che miệng cười duyên, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Thang Khải Huân, giọng nói mang theo sự hạnh phúc: “Loại chuyện như này, có đạo lý nào là do nhà gái nói ra, Thịnh tiểu thư vẫn nên hỏi Thang tiên sinh đi!”
Thịnh Hạ nghe vậy cũng cười, Thang Khải Huân đứng đó, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, bên không không có một tiếng động, nói là đi rửa hoa quả……….nói dối cũng không xong.
Cố Diệc Thù rất biết điều tiết bầu không khí, cho dù trong lòng Thịnh Hạ hận Cố Diệc Hàn cũng không thể không thích Cố Diệc Thù, có rất ít người có năng lực này, trời sinh vô cùng khôn khéo.
Hải Diêu bưng hoa quả đi ra, vẻ mặt nhàn nhạt, Cố Diệc Thù cũng nhìn cô, lễ phép cười một tiếng, ánh mắt ấm áp nhìn cô khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu: “Bảo Bảo được mấy tháng rồi? Cô có cảm giác gì? Ai nha, tôi thật hâm mộ cô, sắc mặt của Đông tiểu thư có vẻ cũng rất tốt.”
Hải Diêu vuốt ve bụng dưới: “Hơn ba tháng rồi, Cố tiểu thư là người có phúc khí, tương lai…”
“Tương lai cô và Thang tiên sinh ở cùng một chỗ, dĩ nhiên sẽ có Bảo Bảo, hơn nữa cô và Thang tiên sinh đều là nhân trung long phượng, dĩ nhiên bảo bảo cũng sẽ là nhân trung long phượng, Cố tiểu thư không cần hâm mộ tôi, đến lúc đo, người người gặp Cố tiểu thư đều phải hâm mộ phúc khí của cô.”
Cố Diệc Thù bị lời nói này của cô tươi cười càng rạng rỡ hơn, cô ta vươn tay kéo tay ông tay áo của Thang Khải Huân: “Khải Huân, anh nhìn vị tiểu thư này xem, cái miệng này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, em khen cô ấy vài câu, cô ấy liền khen em như này!”
Hải Diêu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ta, có chút bực bội, cô cầm áo khoác và túi nói: “Tôi còn có chút việc xin phép đi trước, Hạ Hạ, buổi chiều tớ lại đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Diệc Thù cũng lôi kéo Thang Khải Huân đứng dậy: “Chúng tôi cũng nên đi rồi, không bằng để Khải Huân lái xe đưa cô đi? Cô bắt xe cũng không tiện.”
Hải Diêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi có bạn tới đón.”
Lục Thế Quân nói muốn đến thăm Thịnh Hạ nhân tiện đến đón cô, tuy nhiên cô không đồng ý gặp anh ta, nhưng giờ phút này, dùng anh ta làm tấm mộc cũng tốt, nếu không………..cô thật sự lo lắng mình sẽ để lộ ra sự kì quái nào đó. Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Bình luận facebook