Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Lý Huyền đã tự chủ trương ngồi trên ghế phụ, Hải Diêu ngồi phía sau, dĩ nhiên Thang Khải Huân chỉ có thể ngồi bên cạnh cô.
Nhưng Đông Hải Diêu vừa mới lên xe, lập tức co lại, ngồi vào vị trí trong cùng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gió thổi vào giống như có thể làm giảm đi cảm giác nóng trên mặt khiến cô có cảm giác dễ chịu hơn.
“Đi thôi.” Thang Khải Huân phân phó cho tài xế, không nhịn được quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, thân thể cũng hơi nghiêng nghiêng, bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với anh, khóe môi Thang Khải Huân hình như khẽ cong lên nhưng anh cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ánh sáng trong xe rất tối, Đông Hải Diêu mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng anh phản chiếu lên cửa xe, nhịn không được, ánh mắt rời lên mặt anh.
Khí chất anh vẫn lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy, gương mặt kiên nghị, màu da cũng hơi đen, dáng người cao lớn, rắn chắc, có lẽ hiện tại anh thường duy trì thói quen rèn luyện.
Đông Hải Diêu không khỏi nhíu mày, nhớ tới lúc trước, mỗi khi đá bóng xong, anh sẽ chạy đến chỗ cô.
Cô chán ghét mùi mồ hôi của đàn ông.
Anh không phải là mẫu người mà cô ưa thích, sáu năm sau, thẩm mỹ của cô cũng không có thảy đổi, cô vẫn không thích anh, không thích, vĩnh viễn sẽ không thích.
Đông Hải Diêu níu lấy ghế ngồi, trong lòng không khỏi buồn bực, thích hay không thích thì có gì khác nhau chứ? Người ta cũng đã có lựa chọn tốt hơn rồi.
“Em sắp làm hỏng ghế ngồi của anh rồi.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Thang Khải Huân vang lên bên tai cô, Đông Hải Diêu bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu lại, khoảng cách của hai người chợt ngắn lại, cô thâm chí còn có thể gửi được mùi cỏ tươi mát trên người anh, cô có chút ngẩn ngơ, không tự chủ say trong mùi thơm này.
Bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ, Thang Khải Huân ngửi được mùi hương hoa nhài quen thuộc, anh giật mình nhớ tới một màn kia.
Đầu thu, trong vườn hoa nhỏ, thiếu nữ ngủ say dưới tán cây ngô đồng, cô mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, mái tóc mềm mại dài đến vai, có một thiếu nhiên đứng đó, ngây người nhìn cô, cậu không dám thở mạnh.
Nhẹ nhàng đặt một bông hoa nhài vào trong vở cô, muốn nhìn cô thêm nhưng lại không dám quấy nhiễu cô, trong lòng mâu thuẫn giãy giụa. cất bước rời đi nhưng không nhịn được mà quay lại nhìn, thấy cô tỉnh lại, cậu chạy trối chết chỉ để lại một bóng lưng khiếp đảm, nhưng điều đó là bí mật lớn nhất sâu trong nội tâm của anh, bỗng nhiên, cuộn cuộn kéo về.
Em có biết hay không, anh yêu em chỉ bởi một ánh mắt.
Nhưng Đông Hải Diêu vừa mới lên xe, lập tức co lại, ngồi vào vị trí trong cùng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gió thổi vào giống như có thể làm giảm đi cảm giác nóng trên mặt khiến cô có cảm giác dễ chịu hơn.
“Đi thôi.” Thang Khải Huân phân phó cho tài xế, không nhịn được quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, thân thể cũng hơi nghiêng nghiêng, bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với anh, khóe môi Thang Khải Huân hình như khẽ cong lên nhưng anh cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ánh sáng trong xe rất tối, Đông Hải Diêu mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng anh phản chiếu lên cửa xe, nhịn không được, ánh mắt rời lên mặt anh.
Khí chất anh vẫn lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy, gương mặt kiên nghị, màu da cũng hơi đen, dáng người cao lớn, rắn chắc, có lẽ hiện tại anh thường duy trì thói quen rèn luyện.
Đông Hải Diêu không khỏi nhíu mày, nhớ tới lúc trước, mỗi khi đá bóng xong, anh sẽ chạy đến chỗ cô.
Cô chán ghét mùi mồ hôi của đàn ông.
Anh không phải là mẫu người mà cô ưa thích, sáu năm sau, thẩm mỹ của cô cũng không có thảy đổi, cô vẫn không thích anh, không thích, vĩnh viễn sẽ không thích.
Đông Hải Diêu níu lấy ghế ngồi, trong lòng không khỏi buồn bực, thích hay không thích thì có gì khác nhau chứ? Người ta cũng đã có lựa chọn tốt hơn rồi.
“Em sắp làm hỏng ghế ngồi của anh rồi.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Thang Khải Huân vang lên bên tai cô, Đông Hải Diêu bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu lại, khoảng cách của hai người chợt ngắn lại, cô thâm chí còn có thể gửi được mùi cỏ tươi mát trên người anh, cô có chút ngẩn ngơ, không tự chủ say trong mùi thơm này.
Bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ, Thang Khải Huân ngửi được mùi hương hoa nhài quen thuộc, anh giật mình nhớ tới một màn kia.
Đầu thu, trong vườn hoa nhỏ, thiếu nữ ngủ say dưới tán cây ngô đồng, cô mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, mái tóc mềm mại dài đến vai, có một thiếu nhiên đứng đó, ngây người nhìn cô, cậu không dám thở mạnh.
Nhẹ nhàng đặt một bông hoa nhài vào trong vở cô, muốn nhìn cô thêm nhưng lại không dám quấy nhiễu cô, trong lòng mâu thuẫn giãy giụa. cất bước rời đi nhưng không nhịn được mà quay lại nhìn, thấy cô tỉnh lại, cậu chạy trối chết chỉ để lại một bóng lưng khiếp đảm, nhưng điều đó là bí mật lớn nhất sâu trong nội tâm của anh, bỗng nhiên, cuộn cuộn kéo về.
Em có biết hay không, anh yêu em chỉ bởi một ánh mắt.
Bình luận facebook