Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Lục Thế Quân tức giận tiến lên, trợ lý vội vàng đuổi theo che dù cho anh ta, anh ta không có chỗ phát hỏa, nhịn không được quay đầu quát khẽ: "Cút sang một bên!"
"Lục tổng..." Trợ lý nhìn thấy mưa to cũng không dám nghe lời, Lục Thế Quân không biết thế nào lại cáu kỉnh, một cước đạp ra.
Trợ lý bị đạp thiếu chút nữa ngã xuống đất, thấy anh ta tức giận thật, nén giận đứng một bên cũng không dám tiến lên.
"Anh biết trong lòng em tức giận, nhưng chỉ có đồ ngu mới dùng sức khỏe của mình để báo thù người khác, nếu bệnh của em không nhẹ, hoặc là đen đủi khiến mất mạng, chẳng phải là anh được lợi sao?"
Thái độ của Lục Thế Quân lúc nói chuyện có sự cay nghiệt khác thường, trong mắt Hải Diêu bỗng nhiên có ánh sáng.
Lục Thế Quân thấy thế, lại tiến lên một bước bắt lấy cổ tay cô: "Đi theo anh!"
"Để Thịnh Hạ tới đón tôi." Hải Diêu bỗng nhiên mở miệng, lại chỉ nói một câu.
Lục Thế Quân rõ ràng thấy được sự cố chấp trong mắt cô, không biết sao, sự tức giận khuấy đảo trong lòng lại không có cách nào bạo phát, anh ta hung hăng cắn chặt răng, lấy điện thoại gọi cho Thịnh Hạ.
Trong lúc chờ Thịnh Hạ tới, cô đứng một bên không nói một lời, mấy lần Lục Thế Quân muốn cho che dù cho cô đều bị cô gạt sang một bên, may mà mưa rơi cũng dần dần tạnh, trên bầu trời xa xôi có một chiếc cầu vồng mờ ảo.
Lục Thế Quân quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy cô gầy gò không ra hình người, vốn dĩ khuôn mặt luôn oánh nhuận đánh yêu lại có chút suy sụp, đôi mắt lại càng sáng ngời hơn, áo sơ mi màu đen vì mưa làm ướt mà dán sát lên người lộ ra dáng người lung linh, anh ta thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng: "Ngày đó anh thật không biết... Nếu như anh biết, anh sẽ không ngồi yên mà không để ý đến..."
"Diêu Diêu..." Lục Thế Quân nhịn không được mở miệng gọi cô, Hải Diêu lại giống căn bản không nghe thấy nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Bóng dáng Thịnh Hạ xuất hiện ở phía xa xa, Lục Thế Quân hơi cắn răng, không thể không nuốt lời chưa kịp nói xuống bụng.
"Hạ Hạ, thật xin lỗi, bệnh của cậu chưa tốt hơn đã bắt cậu chạy đến đây..." Hải Diêu nhìn thấy hai gò mà của Thịnh Hạ vẫn đỏ bừng, trong lòng không khỏi thấy áy náy.
Cô bị tức đến váng đầu nên mới quên mất mấy ngày nay Thịnh Hạ bị bệnh đến mức không xuống giường nổi.
Thịnh Hạ không nói gì, đôi môi khô nứt hơi mím lại, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay Hải Diêu: "Đi thôi, đi về nhà."
Nước mắt Hải Diêu tuôn rơi: "Ừm, chúng ta về nhà."
Hai cô gái trẻ tuổi, một người bị bệnh nặng mà bước chân không vững, một người lại ướt đẫm cả người hai chân run rẩy, nhưng hai cô vẫn nắm chặt tay nhau, từng bước một, dắt dìu nhau đi về phía trước.
Cố Diệc Hàn tựa vào cạnh xe, bộ quần áo màu đen vây quanh dáng người như ngọc, khuôn mặt tràn ngập sự ngang ngạnh bất kham, trong miệng anh ngậm một điếu xì gà, nhìn thấy Thịnh Hạ cùng Hải Diêu đi tới, đôi mắt xinh đẹp nheo lại nhả ra một làn khói, lúc này mới thuận tay đưa xì gà cho thuộc hạ đứng bên cạnh, ngón tay thon dài ưu nhã phủi phủi ống tay áo, khuy cài kim loại ở ống tay áo nhìn đơn giản mà xa hoa lãng phí.
"Lục tổng..." Trợ lý nhìn thấy mưa to cũng không dám nghe lời, Lục Thế Quân không biết thế nào lại cáu kỉnh, một cước đạp ra.
Trợ lý bị đạp thiếu chút nữa ngã xuống đất, thấy anh ta tức giận thật, nén giận đứng một bên cũng không dám tiến lên.
"Anh biết trong lòng em tức giận, nhưng chỉ có đồ ngu mới dùng sức khỏe của mình để báo thù người khác, nếu bệnh của em không nhẹ, hoặc là đen đủi khiến mất mạng, chẳng phải là anh được lợi sao?"
Thái độ của Lục Thế Quân lúc nói chuyện có sự cay nghiệt khác thường, trong mắt Hải Diêu bỗng nhiên có ánh sáng.
Lục Thế Quân thấy thế, lại tiến lên một bước bắt lấy cổ tay cô: "Đi theo anh!"
"Để Thịnh Hạ tới đón tôi." Hải Diêu bỗng nhiên mở miệng, lại chỉ nói một câu.
Lục Thế Quân rõ ràng thấy được sự cố chấp trong mắt cô, không biết sao, sự tức giận khuấy đảo trong lòng lại không có cách nào bạo phát, anh ta hung hăng cắn chặt răng, lấy điện thoại gọi cho Thịnh Hạ.
Trong lúc chờ Thịnh Hạ tới, cô đứng một bên không nói một lời, mấy lần Lục Thế Quân muốn cho che dù cho cô đều bị cô gạt sang một bên, may mà mưa rơi cũng dần dần tạnh, trên bầu trời xa xôi có một chiếc cầu vồng mờ ảo.
Lục Thế Quân quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy cô gầy gò không ra hình người, vốn dĩ khuôn mặt luôn oánh nhuận đánh yêu lại có chút suy sụp, đôi mắt lại càng sáng ngời hơn, áo sơ mi màu đen vì mưa làm ướt mà dán sát lên người lộ ra dáng người lung linh, anh ta thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng: "Ngày đó anh thật không biết... Nếu như anh biết, anh sẽ không ngồi yên mà không để ý đến..."
"Diêu Diêu..." Lục Thế Quân nhịn không được mở miệng gọi cô, Hải Diêu lại giống căn bản không nghe thấy nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Bóng dáng Thịnh Hạ xuất hiện ở phía xa xa, Lục Thế Quân hơi cắn răng, không thể không nuốt lời chưa kịp nói xuống bụng.
"Hạ Hạ, thật xin lỗi, bệnh của cậu chưa tốt hơn đã bắt cậu chạy đến đây..." Hải Diêu nhìn thấy hai gò mà của Thịnh Hạ vẫn đỏ bừng, trong lòng không khỏi thấy áy náy.
Cô bị tức đến váng đầu nên mới quên mất mấy ngày nay Thịnh Hạ bị bệnh đến mức không xuống giường nổi.
Thịnh Hạ không nói gì, đôi môi khô nứt hơi mím lại, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay Hải Diêu: "Đi thôi, đi về nhà."
Nước mắt Hải Diêu tuôn rơi: "Ừm, chúng ta về nhà."
Hai cô gái trẻ tuổi, một người bị bệnh nặng mà bước chân không vững, một người lại ướt đẫm cả người hai chân run rẩy, nhưng hai cô vẫn nắm chặt tay nhau, từng bước một, dắt dìu nhau đi về phía trước.
Cố Diệc Hàn tựa vào cạnh xe, bộ quần áo màu đen vây quanh dáng người như ngọc, khuôn mặt tràn ngập sự ngang ngạnh bất kham, trong miệng anh ngậm một điếu xì gà, nhìn thấy Thịnh Hạ cùng Hải Diêu đi tới, đôi mắt xinh đẹp nheo lại nhả ra một làn khói, lúc này mới thuận tay đưa xì gà cho thuộc hạ đứng bên cạnh, ngón tay thon dài ưu nhã phủi phủi ống tay áo, khuy cài kim loại ở ống tay áo nhìn đơn giản mà xa hoa lãng phí.