Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Hải Diêu ngước mắt nhìn thấy Cố Diệc Hàn, lại quay đầu nhìn Thịnh Hạ, thấy sắc mặt cô ấy biến hóa, hô hấp cũng gấp rút, trong lòng biết người này cũng là một ác ma, trong lòng cô tức giận, trên mặt liền không có sắc mặt tốt, dứt khoát cũng không để ý tới anh, lập tức lên xe.
Cố Diệc Hàn nhướng mày, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính tình rất giống Thịnh Hạ.
Hải Diêu lên xe, Thịnh Hạ đóng cửa xe lại, cô ấy cúi thấp đầu đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn: "Thật xin lỗi, em không yên tâm để Hải Diêu một mình."
"Có nghĩa khí với bạn bè cũng không hề sai." Khóe môi Cố Diệc Hàn hơi vểnh lên, anh như cười như không, khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt, ngón tay thon dài như ngọc lại đột nhiên nhấc lên, tát một cái vang lên một tiếng thanh thúy.
Thịnh Hạ bị anh đánh khiến mặt lệch sang một bên, cô ấy vốn đang bị sốt, chóng mặt khó chịu lợi hại, sức tay của anh lại rất lớn, một cái tát này khiến đầu cô ấy ong ong, cả nửa ngày vẫn còn thẫn thờ."Đây là dạy dỗ em một chút, làm trễ nải việc dưỡng bệnh, cũng là làm trễ nải việc hầu hạ tôi, hiểu rõ chưa?" Cố Diệc Hàn nhẹ nhàng nắm cằm cô ấy, muốn cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nhớ không?".
Nước mắt của Thịnh Hạ đảo quanh trong hốc mắt, lại vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bên môi Cố Diệc Hàn hiện ra một nụ cười, ngón tay lưu luyến lướt qua vết thương nơi khóe miệng cô ấy: "Trở về xoa chút thuốc."
Thịnh Hạ cắn bờ môi gật đầu: "Ừm, không đau."
Nụ cười của Cố Diệc Hàn càng sâu hơn, đưa tay ôm cô ấy: "Tôi mua cho em một căn hộ mới, về sau đừng ở trong tiệm nữa."
Thịnh Hạ nở một nụ cười vui sướng, đưa tay ôm cổ anh khẽ hôn lên lên môi anh một cái, Cố Diệc Hàn giữ chặt gáy cô ấy, tà tứ đáp lại, đầu lưỡi quyến rũ liếm miệng vết thương bên môi, Thịnh Hạ hơi run rẩy, anh lại hôn sâu hơn...
**
Hải Diêu bị bệnh gần một tháng mới khỏi hẳn, bời vì thân thể quá yếu ớt, Thịnh Hạ liền ép cô ở lại trong viện, trong lúc đó Lục Thế Quân cũng đến thăm cô mấy lần, đều bị Thịnh Hạ ngăn ở bên ngoài, Hải Diêu càng coi như không biết.
Ngày xuất viện, Thịnh Hạ đón cô về nhà, cô ấy đã dọn đến căn hộ mà Cố Diệc Hàn mới mua cho, căn phòng nhỏ ở trong tiệm để lại cho Hải Diêu, mà mấy ngày này Cố Diệc Hàn vừa vặn không có mặt ở thành phố A, Thịnh Hạ liền quyết định buổi tối đưa Hải Diêu đi ăn ngon, sau đó hai người ngủ lại trong tiệm một đêm.
Ăn xong bữa tối đón xe trở về, Hải Diêu vừa xuống xe lại dừng bước, Thịnh Hạ nhìn theo tầm mắt của cô, lại thấy Đường Yên ôm đầu gối ngồi trên bậc thang.
Cả người cô ấy đều gầy gò nhìn không ra hình như, vành mắt bầm đen, sắc mặt cũng trắng bệch không giống người thường, vẻ mặt có chút đờ đẫn nhìn vào một chỗ, lại không nghe thấy tiếng xe.
Thịnh Hạ vừa thấy cô ấy, lửa giận liền bùng lên: "Họ Đường, cô còn dám tới đây!"
Đường Yên nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, vốn dĩ đôi mắt mờ mịt liền có ánh sáng, nhưng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt lại phai nhạt xuống, cô ấy chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Hải Diêu cũng không dám dừng lại: "Hạ Hạ, Hải Diêu..."
"Cút —— cút được bao xa thì cút đi! Tôi và Hải Diêu lại không biết cô lại hèn hạ như vậy!" Tính tình Thịnh Hạ ngay thẳng, cầm túi trong tay đập lên người Đường Yên.
Cố Diệc Hàn nhướng mày, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính tình rất giống Thịnh Hạ.
Hải Diêu lên xe, Thịnh Hạ đóng cửa xe lại, cô ấy cúi thấp đầu đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn: "Thật xin lỗi, em không yên tâm để Hải Diêu một mình."
"Có nghĩa khí với bạn bè cũng không hề sai." Khóe môi Cố Diệc Hàn hơi vểnh lên, anh như cười như không, khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt, ngón tay thon dài như ngọc lại đột nhiên nhấc lên, tát một cái vang lên một tiếng thanh thúy.
Thịnh Hạ bị anh đánh khiến mặt lệch sang một bên, cô ấy vốn đang bị sốt, chóng mặt khó chịu lợi hại, sức tay của anh lại rất lớn, một cái tát này khiến đầu cô ấy ong ong, cả nửa ngày vẫn còn thẫn thờ."Đây là dạy dỗ em một chút, làm trễ nải việc dưỡng bệnh, cũng là làm trễ nải việc hầu hạ tôi, hiểu rõ chưa?" Cố Diệc Hàn nhẹ nhàng nắm cằm cô ấy, muốn cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nhớ không?".
Nước mắt của Thịnh Hạ đảo quanh trong hốc mắt, lại vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bên môi Cố Diệc Hàn hiện ra một nụ cười, ngón tay lưu luyến lướt qua vết thương nơi khóe miệng cô ấy: "Trở về xoa chút thuốc."
Thịnh Hạ cắn bờ môi gật đầu: "Ừm, không đau."
Nụ cười của Cố Diệc Hàn càng sâu hơn, đưa tay ôm cô ấy: "Tôi mua cho em một căn hộ mới, về sau đừng ở trong tiệm nữa."
Thịnh Hạ nở một nụ cười vui sướng, đưa tay ôm cổ anh khẽ hôn lên lên môi anh một cái, Cố Diệc Hàn giữ chặt gáy cô ấy, tà tứ đáp lại, đầu lưỡi quyến rũ liếm miệng vết thương bên môi, Thịnh Hạ hơi run rẩy, anh lại hôn sâu hơn...
**
Hải Diêu bị bệnh gần một tháng mới khỏi hẳn, bời vì thân thể quá yếu ớt, Thịnh Hạ liền ép cô ở lại trong viện, trong lúc đó Lục Thế Quân cũng đến thăm cô mấy lần, đều bị Thịnh Hạ ngăn ở bên ngoài, Hải Diêu càng coi như không biết.
Ngày xuất viện, Thịnh Hạ đón cô về nhà, cô ấy đã dọn đến căn hộ mà Cố Diệc Hàn mới mua cho, căn phòng nhỏ ở trong tiệm để lại cho Hải Diêu, mà mấy ngày này Cố Diệc Hàn vừa vặn không có mặt ở thành phố A, Thịnh Hạ liền quyết định buổi tối đưa Hải Diêu đi ăn ngon, sau đó hai người ngủ lại trong tiệm một đêm.
Ăn xong bữa tối đón xe trở về, Hải Diêu vừa xuống xe lại dừng bước, Thịnh Hạ nhìn theo tầm mắt của cô, lại thấy Đường Yên ôm đầu gối ngồi trên bậc thang.
Cả người cô ấy đều gầy gò nhìn không ra hình như, vành mắt bầm đen, sắc mặt cũng trắng bệch không giống người thường, vẻ mặt có chút đờ đẫn nhìn vào một chỗ, lại không nghe thấy tiếng xe.
Thịnh Hạ vừa thấy cô ấy, lửa giận liền bùng lên: "Họ Đường, cô còn dám tới đây!"
Đường Yên nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, vốn dĩ đôi mắt mờ mịt liền có ánh sáng, nhưng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt lại phai nhạt xuống, cô ấy chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Hải Diêu cũng không dám dừng lại: "Hạ Hạ, Hải Diêu..."
"Cút —— cút được bao xa thì cút đi! Tôi và Hải Diêu lại không biết cô lại hèn hạ như vậy!" Tính tình Thịnh Hạ ngay thẳng, cầm túi trong tay đập lên người Đường Yên.