Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Lục Thế Quân liếc cô một cái, lại không nói gì, nằm thẳng xuống ngủ mất.
Hải Diêu mất ngủ một đêm.
Lúc ăn bữa tối cuối tuần, Lục Thế Quân hời hợt nói một câu: "Ngày mai anh đi công tác, ước chừng khoảng một tuần."
Hải Diêu đang uống canh, nghe vậy lại không ngẩng đầu: "Lát nữa em sẽ thu dọn hành lý cho anh."
Lục Thế Quân có chút quái gở, đi ra bên ngoài luôn muốn mang theo một hai cái cốc trong nhà, trong đầu Hải Diêu xoay chuyển, quỳ trên đất kéo mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo lấy một cái cốc, đây là món quà nhỏ mà công ty Hôn Khách đưa cho bọn họ lúc kết hôn, trên cốc có in ảnh cưới.
Hải Diêu chăm chú nhìn hai người dựa sát vào nhau trên chiếc cốc, hé miệng cười một tiếng, đem cái cốc bỏ vào trong hành lý của Lục Thế Quân.
Sáng sớm mới vừa tỉnh lại, Lục Thế Quân tinh thần sảng khoái đi về phía cô, tâm trạng của anh ta rất tốt, quan tâm ấn Hải Diêu xuống không để cô đứng dậy: "Em ngủ thêm một lát đi, có tài xế đưa anh ra sân bay, em cũng đừng ngồi dậy."
Hải Diêu mơ hồ gật đầu, quả thật nằm xuống nhắm mắt lại, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa cùng tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cô lập tức nhảy xuống giường rửa mặt thật nhanh thay một bộ quần áo chưa từng mặc qua, lại cầm một chiếc mũ lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.
Lúc Hải Diêu đón xe đến sân bay, nhìn thấy Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như đi qua cửa xoay của sân bay, cô trả tiền xuống xe, vội vã chạy lên trước, vành nón che khuất nửa gương mặt, ánh mắt cũng bị ngăn trở, vừa đi ra ngoài mấy bước liền đâm vào một người khác, cả người Hải Diêu như lò xo chật vật bắn về phía sau ngã xuống mắt đất, mà người kia bị đụng vào như vậy, lại vẫn đứng đấy không nhúc nhích tí nào.
Hải Diêu nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau nhức, đầu cũng ong ong, bả vai giống như bị lệch chỗ đau đớn dữ dội, cô nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Đôi mày rậm của Thang Khải Huân hơi nhăn lại, trên khuôn mặt đen mà cứng rắn lại hiện lên một tia kinh ngạc, chợt tiến lên hai bước kéo Hải Diêu lên.
Trong mũi Hải Diêu chua xót đau đớn dữ dội, một tay che mũi chặn nửa gương mặt, một tay lại hung hăng gạt tay Thang Khải Huân ra, cũng không thèm liếc anh một cái, thút thít phẫn nộ lên án: "Anh đi đường kiểu gì vậy a..."
"Tiểu thư, là cô đụng vào tôi..." Thang Khải Huân chỉ cảm thấy trong lòng nén giận, anh mới vừa đi qua cửa xoay của sân bay liền bị đụng mạnh một cái, tuy nhiên không đau không ngứa, nhưng cảm giác bị người ta hắt nước bẩn thật sự không tốt!
Hải Diêu đột ngột nghẹn lại, đang muốn cãi lại, thình lình nhìn thấy Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như đi qua cửa liền không thấy đâu nữa, cô bất chấp tất cả, đẩy Thang Khải Huân ra đuổi theo.
Thang Khải Huân bị cô gái đột nhiên xuất hiện này đẩy một cái hơi lảo đảo, đang có chút không vui, quay người lại thấy được một bên mặt cô, đúng là khá quen thuộc, anh dừng lại bước chân, cho đến khi cô chạy qua cửa xoay, anh mới trầm thấp nỉ non gọi một cái tên: "Đông Hải Diêu..."
Giọng của anh không lớn, cô không nghe được, cũng không quay đầu lại chạy vào trong cửa lớn.
Ánh nắng trên đỉnh đầu cơn gió thổi lướt qua, Thang Khải Huân đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng có người đi qua bên cạnh, anh chợt không phân biệt được đây là trong mơ hay hiện thực.
"Anh Huân, anh Huân?" Người bên cạnh gọi anh vài tiếng, anh mới đột ngột tỉnh lại: "Đi thôi."
Anh xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp giống như một ngọn núi, xuất chúng đến mức vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người.
Đoạn tình cảm lưu luyến này có sự nhục nhã không thể nào xóa nhòa được, anh không có cách nào tha thứ cho sự lừa gạt của cô.
Nhiều năm qua đi cũng không thể quên được, không bời vì nhớ thương cô, chỉ là ở trong lòng nhắc nhở mình, nhắc nhở mình đừng phạm phải một sai lầm ngây thơ như vậy! Bị một cô gái đùa nghịch đến xoay quanh.
Trong sân bay người đến người đi, huyên náo nhưng lại yên tĩnh, Hải Diêu nhìn từng người đi qua đi lại, làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Lục Thế Quân cùng Trình Nhã Như, cô che mũi đứng ở nơi đó, mái nhà pha lê cao cao trên đỉnh đầu, ánh nắng không hề bị ngăn cản chiếu vào trong, theo thời gian dần trôi qua lòng bàn tay của cô ẩm ướt mà dính dấp, dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống làn váy dài màu nâu sẫm.
Hải Diêu mất ngủ một đêm.
Lúc ăn bữa tối cuối tuần, Lục Thế Quân hời hợt nói một câu: "Ngày mai anh đi công tác, ước chừng khoảng một tuần."
Hải Diêu đang uống canh, nghe vậy lại không ngẩng đầu: "Lát nữa em sẽ thu dọn hành lý cho anh."
Lục Thế Quân có chút quái gở, đi ra bên ngoài luôn muốn mang theo một hai cái cốc trong nhà, trong đầu Hải Diêu xoay chuyển, quỳ trên đất kéo mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo lấy một cái cốc, đây là món quà nhỏ mà công ty Hôn Khách đưa cho bọn họ lúc kết hôn, trên cốc có in ảnh cưới.
Hải Diêu chăm chú nhìn hai người dựa sát vào nhau trên chiếc cốc, hé miệng cười một tiếng, đem cái cốc bỏ vào trong hành lý của Lục Thế Quân.
Sáng sớm mới vừa tỉnh lại, Lục Thế Quân tinh thần sảng khoái đi về phía cô, tâm trạng của anh ta rất tốt, quan tâm ấn Hải Diêu xuống không để cô đứng dậy: "Em ngủ thêm một lát đi, có tài xế đưa anh ra sân bay, em cũng đừng ngồi dậy."
Hải Diêu mơ hồ gật đầu, quả thật nằm xuống nhắm mắt lại, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa cùng tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cô lập tức nhảy xuống giường rửa mặt thật nhanh thay một bộ quần áo chưa từng mặc qua, lại cầm một chiếc mũ lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.
Lúc Hải Diêu đón xe đến sân bay, nhìn thấy Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như đi qua cửa xoay của sân bay, cô trả tiền xuống xe, vội vã chạy lên trước, vành nón che khuất nửa gương mặt, ánh mắt cũng bị ngăn trở, vừa đi ra ngoài mấy bước liền đâm vào một người khác, cả người Hải Diêu như lò xo chật vật bắn về phía sau ngã xuống mắt đất, mà người kia bị đụng vào như vậy, lại vẫn đứng đấy không nhúc nhích tí nào.
Hải Diêu nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau nhức, đầu cũng ong ong, bả vai giống như bị lệch chỗ đau đớn dữ dội, cô nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Đôi mày rậm của Thang Khải Huân hơi nhăn lại, trên khuôn mặt đen mà cứng rắn lại hiện lên một tia kinh ngạc, chợt tiến lên hai bước kéo Hải Diêu lên.
Trong mũi Hải Diêu chua xót đau đớn dữ dội, một tay che mũi chặn nửa gương mặt, một tay lại hung hăng gạt tay Thang Khải Huân ra, cũng không thèm liếc anh một cái, thút thít phẫn nộ lên án: "Anh đi đường kiểu gì vậy a..."
"Tiểu thư, là cô đụng vào tôi..." Thang Khải Huân chỉ cảm thấy trong lòng nén giận, anh mới vừa đi qua cửa xoay của sân bay liền bị đụng mạnh một cái, tuy nhiên không đau không ngứa, nhưng cảm giác bị người ta hắt nước bẩn thật sự không tốt!
Hải Diêu đột ngột nghẹn lại, đang muốn cãi lại, thình lình nhìn thấy Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như đi qua cửa liền không thấy đâu nữa, cô bất chấp tất cả, đẩy Thang Khải Huân ra đuổi theo.
Thang Khải Huân bị cô gái đột nhiên xuất hiện này đẩy một cái hơi lảo đảo, đang có chút không vui, quay người lại thấy được một bên mặt cô, đúng là khá quen thuộc, anh dừng lại bước chân, cho đến khi cô chạy qua cửa xoay, anh mới trầm thấp nỉ non gọi một cái tên: "Đông Hải Diêu..."
Giọng của anh không lớn, cô không nghe được, cũng không quay đầu lại chạy vào trong cửa lớn.
Ánh nắng trên đỉnh đầu cơn gió thổi lướt qua, Thang Khải Huân đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng có người đi qua bên cạnh, anh chợt không phân biệt được đây là trong mơ hay hiện thực.
"Anh Huân, anh Huân?" Người bên cạnh gọi anh vài tiếng, anh mới đột ngột tỉnh lại: "Đi thôi."
Anh xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp giống như một ngọn núi, xuất chúng đến mức vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người.
Đoạn tình cảm lưu luyến này có sự nhục nhã không thể nào xóa nhòa được, anh không có cách nào tha thứ cho sự lừa gạt của cô.
Nhiều năm qua đi cũng không thể quên được, không bời vì nhớ thương cô, chỉ là ở trong lòng nhắc nhở mình, nhắc nhở mình đừng phạm phải một sai lầm ngây thơ như vậy! Bị một cô gái đùa nghịch đến xoay quanh.
Trong sân bay người đến người đi, huyên náo nhưng lại yên tĩnh, Hải Diêu nhìn từng người đi qua đi lại, làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Lục Thế Quân cùng Trình Nhã Như, cô che mũi đứng ở nơi đó, mái nhà pha lê cao cao trên đỉnh đầu, ánh nắng không hề bị ngăn cản chiếu vào trong, theo thời gian dần trôi qua lòng bàn tay của cô ẩm ướt mà dính dấp, dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống làn váy dài màu nâu sẫm.