Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Thịnh Hạ nói tối nay muốn trở lại ăn cơm, Hải Diêu ngủ trưa dậy, cố ý đến siêu thị nhỏ gần đó mua rau củ tươi mới cùng thịt cá, Thịnh Hạ thích ăn cá.
Cầm mấy cái túi bước đi không nhanh không chậm, lúc trở lại bên ngoài tiệm của Thịnh Hạ, Hải Diêu đem đồ đặt ở trên bậc thang, tìm kiếm chìa khoá trong túi.
Động tác của cô cũng coi như nhanh nhẹn, Lục Thế Quân đứng ở một bên, nhìn cô mặc một chiếc váy rộng rãi màu vàng nhạt, bên ngoài mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt thật dày, buổi chiều mùa thu dần lạnh, giống như lá cây ngân hạnh bị nhiễm sắc nắng, lộ ra mấy phần kiều nộn động lòng người.
Mái tóc của cô được cắt ngắn một chút, buộc kiểu đuôi ngựa, từ góc độ của anh ta nhìn qua, có thể thấy bên mặt chuyên chú của cô, chiếc mũi nhỏ tinh xảo vểnh lên, lại êm dịu đáng yêu, đôi môi non mềm hơi mím lại, gương mặt phúng phính hơi nâng lên, lộ ra sự ngây thơ của đứa nhỏ.
Trái tim của anh ta mềm thành nước, đã rất lâu, rất lâu cũng không thấy vẻ mặt đáng yêu không buồn không lo của cô, cảm giác rất trân quý.
Cô mở cửa, xoay người lấy đồ muốn đi vào, lại nhìn thấy dây giày tán loạn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, sau khi mang thai ghét nhất việc phải buộc dây giày, sao hôm nay lại động kinh đi một đôi giày buộc dây.
Thật ra mang thai ba tháng, hành động cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng Hải Diêu cũng sợ hãi, buổi tối ngủ cũng phải không ngừng đổi tư thế, sợ mình sẽ đè hỏng thằng nhóc con trong bụng.
"Anh giúp em." Lục Thế Quân duỗi tay vịn lấy cánh tay của cô.
Hải Diêu sững sờ, biến sắc, chợt muốn đẩy anh ta ra, Lục Thế Quân không nâng mặt lên, giọng nói lại réo rắt vang lên: "Chớ lộn xộn, cẩn thận đứa nhỏ."
Tay Hải Diêu cứng ngắc dừng giữa không trung, anh ta ngồi xổm trước mặt cô, tỉ mỉ buộc dây giày lại cho cô, thậm chí còn buộc thành một cái nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo, anh ta quan sát một lúc, hình như cũng cảm thấy không hài lòng, mím chặt môi khẽ lắc đầu.
Trong lúc nhất thời, cô có chút hoảng hốt không khống chế nổi.
Nhiều năm như vậy, hình như cô vẫn luôn ngước mắt lên nhìn anh ta, đuổi theo anh ta, lại chưa từng ngờ tới sẽ ngày hôm nay, cô cúi đầu xuống nhìn anh ta.
Thế nhưng là, Thế Quân, anh biết không?
Đã chậm, thật sự đã quá trễ rồi.
Từ trước đến nay tôi đều là người có đầu óc chậm chạp, cố chấp, không đụng vào tường thì không quay đầu lại.
Phàm là anh cho tôi một chút hi vọng, tôi sẽ cố gắng hồi tâm chuyển ý, nhưng đáng tiếc, giữa chúng ta có một vực sâu vạn trượng, tôi không phải thần tiên, anh cũng không biết pháp thuật, chúng ta không có khả năng vượt qua.
Cho dù có một ngày anh nguyện ý quay đầu, thế nhưng tôi lại không muốn đi về phía anh.
Đúng, Lục Thế Quân, tôi sẽ không giống trước kia, nhiệt liệt đuổi theo bóng lưng cùng một biểu cảm nhỏ xíu của anh, tôi sẽ không giống trước kia, chỉ sống ở trong thế giới nhỏ của tôi, chỉ nhớ anh.
Anh ta đứng dậy, thấy biểu cảm sửng sốt của cô, bất giác mỉm cười, đưa tay muốn chỉnh lại tóc mái cho cô, nhưng lại bị cô né tránh theo bản năng.
Cầm mấy cái túi bước đi không nhanh không chậm, lúc trở lại bên ngoài tiệm của Thịnh Hạ, Hải Diêu đem đồ đặt ở trên bậc thang, tìm kiếm chìa khoá trong túi.
Động tác của cô cũng coi như nhanh nhẹn, Lục Thế Quân đứng ở một bên, nhìn cô mặc một chiếc váy rộng rãi màu vàng nhạt, bên ngoài mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt thật dày, buổi chiều mùa thu dần lạnh, giống như lá cây ngân hạnh bị nhiễm sắc nắng, lộ ra mấy phần kiều nộn động lòng người.
Mái tóc của cô được cắt ngắn một chút, buộc kiểu đuôi ngựa, từ góc độ của anh ta nhìn qua, có thể thấy bên mặt chuyên chú của cô, chiếc mũi nhỏ tinh xảo vểnh lên, lại êm dịu đáng yêu, đôi môi non mềm hơi mím lại, gương mặt phúng phính hơi nâng lên, lộ ra sự ngây thơ của đứa nhỏ.
Trái tim của anh ta mềm thành nước, đã rất lâu, rất lâu cũng không thấy vẻ mặt đáng yêu không buồn không lo của cô, cảm giác rất trân quý.
Cô mở cửa, xoay người lấy đồ muốn đi vào, lại nhìn thấy dây giày tán loạn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, sau khi mang thai ghét nhất việc phải buộc dây giày, sao hôm nay lại động kinh đi một đôi giày buộc dây.
Thật ra mang thai ba tháng, hành động cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng Hải Diêu cũng sợ hãi, buổi tối ngủ cũng phải không ngừng đổi tư thế, sợ mình sẽ đè hỏng thằng nhóc con trong bụng.
"Anh giúp em." Lục Thế Quân duỗi tay vịn lấy cánh tay của cô.
Hải Diêu sững sờ, biến sắc, chợt muốn đẩy anh ta ra, Lục Thế Quân không nâng mặt lên, giọng nói lại réo rắt vang lên: "Chớ lộn xộn, cẩn thận đứa nhỏ."
Tay Hải Diêu cứng ngắc dừng giữa không trung, anh ta ngồi xổm trước mặt cô, tỉ mỉ buộc dây giày lại cho cô, thậm chí còn buộc thành một cái nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo, anh ta quan sát một lúc, hình như cũng cảm thấy không hài lòng, mím chặt môi khẽ lắc đầu.
Trong lúc nhất thời, cô có chút hoảng hốt không khống chế nổi.
Nhiều năm như vậy, hình như cô vẫn luôn ngước mắt lên nhìn anh ta, đuổi theo anh ta, lại chưa từng ngờ tới sẽ ngày hôm nay, cô cúi đầu xuống nhìn anh ta.
Thế nhưng là, Thế Quân, anh biết không?
Đã chậm, thật sự đã quá trễ rồi.
Từ trước đến nay tôi đều là người có đầu óc chậm chạp, cố chấp, không đụng vào tường thì không quay đầu lại.
Phàm là anh cho tôi một chút hi vọng, tôi sẽ cố gắng hồi tâm chuyển ý, nhưng đáng tiếc, giữa chúng ta có một vực sâu vạn trượng, tôi không phải thần tiên, anh cũng không biết pháp thuật, chúng ta không có khả năng vượt qua.
Cho dù có một ngày anh nguyện ý quay đầu, thế nhưng tôi lại không muốn đi về phía anh.
Đúng, Lục Thế Quân, tôi sẽ không giống trước kia, nhiệt liệt đuổi theo bóng lưng cùng một biểu cảm nhỏ xíu của anh, tôi sẽ không giống trước kia, chỉ sống ở trong thế giới nhỏ của tôi, chỉ nhớ anh.
Anh ta đứng dậy, thấy biểu cảm sửng sốt của cô, bất giác mỉm cười, đưa tay muốn chỉnh lại tóc mái cho cô, nhưng lại bị cô né tránh theo bản năng.