Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 61
Đúng như Kỷ Lương nói, khi chưa thể xác định đối tượng tình nghi, thì việc phát hiện ra mối quan hệ giữa các nạn nhân cũng là một chi tiết quan trọng.
Triệu Tùng cùng Ngô Khoan có quen biết nhau!
Khi đám người Lý Trạch đã đi điều tra các mối quan hệ của Ngô Khoan, thì phát hiện ra, trước kia Ngô Khoan cũng từng làm ở xí nghiệp dược quốc doanh cùng với Triệu Tùng. Chẳng qua, Triệu Tùng là chuyên viên nghiên cứu dược, còn Ngô Khoan là chủ nhiệm phân xưởng. Sau đó, Ngô Khoan bị sa thải trong một lần tinh giảm biên chế, vì làm chưa đủ năm, nên cũng không có tiền trợ cấp dưỡng lão, cuối cùng đành phải làm lao công lau kính để duy trì cuộc sống.
Nhưng hai người đó cũng vẫn thường qua lại, nếu như vay tiền này cũng được tính là có qua lại.
Mọi người đều biết Ngô Khoan mê cờ bạc, mê đến mức thua thì nhiều, thắng chẳng bao nhiêu là chuyện bình thường, cho nên, hắn luôn nợ nần chồng chất, trong đó, Triệu Tùng là một trong những người cho hắn vay nhiều nhất.
“Anh Triệu, bố anh có từng nhắc đến người tên Ngô Khoan này không?” Kỷ Lương hỏi đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt, cũng chính là bạn của Đoàn Khanh Nhiên, con trai của nạn nhân Triệu Tùng.
“Không.” Triệu Minh lắc đầu, mấy ngày qua cảm xúc của anh đã gần đi đến bờ vực thẳm, tang bố, tang con, nỗi đau này làm ột người đàn ông gần ba mươi tuổi già đi rất nhiều. Anh đang ở độ tuổi dồi dào sức sống, hi vọng, phấn đấu, bỗng chốc tan biến như bọt biển.
“Anh có thể nghĩ kĩ lại không? Thời gian gần đây, bố anh có… hành động gì khác thường không?” Kỷ Lương cũng không muốn chạm vào vết thương lòng của người ta lần nữa, nhưng có đôi khi, vì người nhà quá đau thương và phẫn nộ, mà không chú ý, bỏ qua một số manh mối mấu chốt: “Ví dụ như trên phương diện tiền bạc chẳng hạn.”
“Sau khi về hưu, cuộc sống của bố tôi rất đơn giản.” Triệu Minh nói: “Các vị cũng biết, ông trước ông làm ở xí nghiệp dược quốc doanh, nên sau khi về hưu, ông cũng nhận được một số tiền trợ cấp dưỡng lão khá nhiều. Mỗi tháng còn được lĩnh tiền lương hưu định kì. Hơn nữa, mẹ tôi làm chuyên viên kế toán, tiền lương của bố mẹ tôi còn nhiều hơn vợ chồng tôi. Cho nên, tôi rất ít khi hỏi họ về chuyện tiền bạc.” Triệu Minh đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “A --- đúng rồi, cảnh sát! Cái này…” Anh ta rút một chiếc phong bì to màu vàng từ chiếc cặp da ra, trong đó có một quyển sổ: “Mấy hôm trước tôi sắp xếp đồ của bố tôi, có tìm được thứ này. Các vị xem có giúp được gì cho việc phá án không.”
“Vâng.” Kỷ Lương nhận túi vật chứng, rồi sai người tiễn Triệu Minh về.
Đó là một quyển nhật ký cũ, Triệu Tùng viết khi vẫn còn làm công tác nghiên cứu khoa học tại xí nghiệp dược. Kỷ Lương xem qua, nhật kí đã viết nhiều năm rồi. Lúc đó, nhóm Triệu Tùng nghiên cứu dược phẩm gì đó, còn về phần nghiên cứu loại dược gì, thì trong nhật kí cũng không nói rõ, chỉ nói qua loa rằng, nếu có thể thành công thì sẽ tăng sức mạnh chiến đấu của quân đội.
Ngày 2 tháng 3 năm 1979:
Hôm nay nhận được lệnh điều động. Kể từ hôm nay, tôi sẽ gia nhập tổ nghiên cứu X. Trong tổ nghiên cứu, tôi đã gặp được rất nhiều tiền bối và những đồng chí có năng lực trong giới. Được làm việc cùng những người có chung chí hướng, cùng nhau cống hiến sức lực vì quốc gia, thật sự là chuyện khiến người ta vui vẻ…
…
Ngày 14 tháng 5 năm 1981:
Không biết ai đã nghĩ ra việc nghiên cứu X này, thật sự là một sáng kiến can đảm! Tất cả mọi người trong tổ nghiên cứu đều vì thế mà nỗ lực hết sức, tôi cũng không thể là người đứng ngoài được. Sau đó, những thí nghiệm X tiếp theo sẽ nhanh chóng sản sinh ra, thật khiến cho người ta chờ mong…
Ngày 23 tháng 22 năm 1982:
Gần đây, tôi thường suy nghĩ về nghiên cứu X, rốt cuộc là đúng hay sai… Nhưng, những việc đó cũng không phải là việc tôi có thể quản, việc tôi có thể làm, chỉ là cố gắng dốc hết năng của mình vào nghiên cứu, sớm nghiên cứu ra X hoàn mỹ, như vậy mới có thể làm giảm đi việc thất bại rồi lại thất bại…
Ngày 9 tháng 10 năm 1983:
Hôm nay, lại có một vật phẩm thí nghiệm mới của thành viên X. Cả nhóm đồng nghiệp vô cùng mong chờ, bọn họ đã dồn hết tâm sức vào X đã lâu, gần như si như cuồng cả rồi. Còn tôi thì ngược lại, đã không còn sự hưng phấn như lúc ban đầu nữa. Thí nghiệm, rồi thất bại, lại thí nghiệm, lại thất bại… Một vòng tuần hoàn như vậy, không biết khi nào mới là kết thúc...
Ngày 3 tháng 8 năm 1985:
Hôm nay rất lạnh, lại có một đối tượng thí nghiệm mới. Đối tượng thí nghiệm này còn rất trẻ. Cậu ta nói, cậu ra là quân nhân xuất ngũ, vợ cậu ta đang mang thai. Cậu ta nói, chờ tham gia thí nghiệm lần này xong, cậu ấy trở vế là có thể gặp được con mình rồi…
Tôi đột nhiên không xuống tay được, nhưng…
Ngày 3 tháng 3 năm 1989:
Cấp trên gửi văn kiện xuống, việc nghiên cứu X bị ngừng. Nhóm đồng nghiệp vô cùng căm phẫn, gào thét vì tuổi xuân của mình trôi đi như nước chảy chỉ vì cố gắng nghiên cứu X bao nhiêu năm vừa rồi. Tôi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm…
Rốt cục cũng được giải thoát!
…
Trong nhật kí, Triệu Tùng ghi chép lại một vài lịch trình, kế hoạch trong quá trình tham gia nghiên cứu. Từ cảm giác tích cực, tự hào lúc đầu, dần dần biến thành do dự, áy náy, cuối cùng là hối hận!
Kỷ Lương lật tới trang cuối, trang này không viết ngày, mà giống một lá thư sám hối hơn:
Đã qua bao nhiêu năm kể từ khi rời khỏi tổ nghiên cứu X, nếu thời gian có thể quay đảo ngược, tôi hy vọng ngày đó mình sẽ không phải nhận lệnh điếu động kia.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thể nào quên được…
Tôi đã nghĩ muốn bù đắp, nhưng lại không thể làm được. Nghiên cứu X vẫn là một hoạt động cơ mật nhất, dù tôi là người nghiên cứu hay là đối tượng đến tham gia nghiên cứu, thì cũng không thể nói với người ngoài. Tôi chỉ biết duy nhất một cái tên, chính là chàng trai đã từng nói sau khi kết thúc thí nghiệm sẽ về thăm vợ con. Tôi thường mơ thấy, chàng trai đó nói với tôi về cảnh tượng khi cậu về thăm vợ và đứa con nhỏ, cậu ấy chờ mong như vậy, tin tưởng tôi như vậy, cuối cùng, tôi lại không thể đáp ứng mong đợi của cậu ấy… Có rất nhiều ánh mắt giống chàng trai đó, bọn họ nhìn chằm chằm tôi, luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Nếu trên đời này, thật sự có một thứ gọi là báo ứng, thì tôi chỉ cầu xin, có thể cho tôi sống tạm qua một thời gian nữa, cho tôi thêm một thời gian để giúp đỡ vợ và con trai tôi, cho tôi được tận mắt chứng kiến cháu nội tôi ra đời…
Còn về X, đây là ý tưởng của một người rất liều lĩnh, nhưnglại là một sai lầm, đi ngược lại với sự phát triển tự nhiên của con người. Tôi hy vọng những người đó đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.
…
Một lá thư mang rất nhiều tâm sự, có thể thấy được, khi viết lá thư này, suy nghĩ của Triệu Tùng hơi hỗn loạn, cho nên nội dung trong lá thư cũng lộn xộn, cho đến khi lật sang trang sau, một cái tên đập vào mắt Kỷ Lương, khiến lòng cô căng thẳng:
Ở trang sau, kết thúc lá thư, Triệu Tùng gọi tên Lâm Hải Bình. Hy vọng sau này, con cháu của tôi, có thể gặp được con cháu của đồng chí Lâm Hải Bình, có thể giúp đỡ, đối xử tốt với…
Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình
Cái tên này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Kỷ Lương, đây chỉ là ngẫu nhiên trùng tên thôi hay sao?
“Đội trưởng Lương? Đội trưởng Lương!”
Nghe thấy tiếng Lý Trạch gọi, Kỷ Lương giật mình rồi tỉnh lại, thì thấy Lý Trạch đang nhìn mình chằm chằm: “A… Hả? Sao thế?”
“Chị sao vậy? Tôi gọi chị mấy câu rồi mà không thấy chị phản ứng gì.” Lý Trạch hơi lo lắng, dù sao Kỷ Lương cũng đã bị điều đi khỏi tổ trọng án, lần này gọi cô về hỗ trợ, không biết liệu có mang phiền phức đến cho cô không: “Chị mệt à?”
Kỷ Lương đóng quyển nhật kí lại: “Không sao! Thế nào rồi? Có phải có phát hiện gì mới không?”
“Ừ!” Lý Trạch lấy sổ ghi chép ra: “Tôi vừa gặp mấy nhân viên tạp vụ chỗ Ngô Khoan làm việc về. Có một lần, khi đi uống rượu cùng bọn họ, Ngô Khoan đã từng khoác lác rằng gần đây có một ông chủ lớn nuôi hắn. Hắn không có tiền thì có thể đi vay người kia. Lúc đầu, mấy người đó đương nhiên không tin, nhưng đến sau này, Ngô Khoan có vẻ rất dư dả, tiền chơi bạc cũng càng lúc càng đặt lớn hơn… Đội trưởng Lương, chị đoán xem ông chủ mà Ngô Khoan nhắc đến là ai?” Lý Trạch đặt câu hỏi.
Kỷ Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Là Triệu Tùng à?”
“Khỉ thật! Sao chị biết!” Hắn còn đang muốn để cô đoán một chút: “ Gã Ngô Khoan này đúng là một tên cực kỳ vô sỉ.” Nói xong, Lý Trạch rút ra một túi đựng vật chứng, bên trong có mấy tờ giấy. Kỷ Lương nhìn thoáng qua, đó là giấy vay nợ mà hắn viết cho Triệu Tùng, bên trên có ghi ngày hết hạn trả, vừa vặn là ngày Triệu Tùng bị hại.
“Đội trưởng Lương, chị nói xem, gã này có phải là vì vay mà không trả được, nên giết cả nhà Triệu Tùng không…” Lý Trạch phán đoán: “Không phải chú Hồ đã nói, hôm qua Ngô Khoan đến tìm chú ấy để vay tiền, có nói là hắn đang dính vào việc lớn đấy sao.”
Lý Trạch nhận nhiệm vụ, hắn liền rời khỏi văn phòng đi thực hiện. Kỷ Lương bắt tay vào nghiên cứu quyển nhật ký của Triệu Tùng mà cô đang cầm trong tay, suy nghĩ một chút, rồi bấm số di động của Hạ Vũ.
Thang máy ở lầu 15 mở ra, Hạ Vũ đã chờ sẵn ở bên ngoài, sau đó dẫn cô cùng đi đến phòng lưu trữ hồ sơ. Hạ Vũ đưa một tập hồ sơ cho cô, là thông tin về Lâm Hải Bình, Kỷ Lương nhanh chóng lật xem:
Khi Lâm Hải Bình còn tại ngũ, thành tích rất tốt, có thể giữ lại tiếp tục công tác trong quân đội, nhưng ông lại lựa chọn chuyển nghề sang Cục cảnh sát. Đến Cục cảnh sát, biểu hiện của ông vẫn xuất sắc như trước, đạt được nhiều thành tích không tầm thường, sau đó… không có sau đó nữa, ông đã hi sinh vì nhiệm vụ.
Nhìn phần tư liệu “đầu voi đuôi chuột” kia của Lâm Hải Bình, Kỷ Lương cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết, đoạn đầu rất đặc sắc, nhưng còn chưa xuất hiện cao trào, thì đã đột nhiên kết thúc.
Kỷ Lương nhìn thời gian Lâm Hải Bình hi sinh vì nhiệm vụ, tháng 2 năm 1986. Cô bỗng nghĩ đến những dòng trong nhật ký của Triệu Tùng…
Nếu đúng là cùng một người, thì tức là Lâm Hải Bình đi làm chuột bạch của việc nghiên cứu X gì gì kia, kết quả… Thí nghiệm không thành công, ông cũng thành oan hồn của thực nghiệm thất bại.
“Hạ Vũ, anh có từng nghe nói về nhóm nghiên cứu X chưa?”
“Là cái gì vậy?”
Nhìn phản ứng của anh, xem ra anh cũng không biết. Cũng phải, tính thời gian, thì lúc đó anh mới chỉ có mấy tuổi: “Về chuyện của Lâm Hải Bình, có mấy thông tin này thôi à?”
“Ở đây anh cũng chỉ có tra được đến thế.” Hạ Vũ nhíu mày: “Hồ sơ chỉ ghi lại khoảng thời gian từ năm 1982 đến năm 1987, những nếu so với những người khác thì…” Anh chỉ chỉ vào số tài liệu ít ỏi trên giá.
“Các người đang tìm gì?”
Một giọng nói ồ ồ vang lên, khiến Kỷ Lương giật mình.
Ánh sáng trong phòng hồ sơ vốn không tốt, ngày thường cũng ít người đến. Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên như vậy, nếu không phải bình thường hai người họ cũng rất to gan, thì bị dọa đến dựng người rồi.
Kỷ Lương quay lại, là ông cụ quản lý phòng lưu trữ: “Ông Lý, chúng cháu đang tìm chút tài liệu.”
“Ừ!” Nhìn thấy rõ là Kỷ Lương: “Tiểu Lương à? Ông nghe nói cháu đã được điều đi rồi cơ mà? Sao lại quay lại?”
“Cháu quay về tìm một chút tài liệu.” Kỷ Lương chỉ chỉ khoảng trông trên giá: “Ông Lý, sao chỗ này nhìn có vẻ ít hơn mấy bộ tài liệu khác nhiều thế.”
Ông Lý đi tới gần, nhìn qua rồi nói: “Chỗ này à… bị cháy rồi, cháy rồi.”
Cháy?
Ông Lý đón hai người ra ngoài: “Các cháu không biết à, lúc trước Cục cảnh sát bị cháy một lần.” Ông rót trà cho hai người, rồi chậm rãi nói: “Đống hồ sơ này đã bị thiêu hủy vào lúc đó.”
“Vậy sao không bổ sung thêm?”
“Có gì hay đâu mà bổ sung.” Ông Lý nói: “Cũng chỉ là mấy cái ghi chép về mấy tội phạm tử hình thôi. Dù sao người cũng chết rồi, bổ sung hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Ông Lý, ông công tác ở Cục bao nhiêu năm rồi?”
“Cũng lâu rồi.” Ông Lý sờ sờ chân trái của mình: “Chân bị thương này, Chính phủ thông cảm cho ông, nên mới sắp xếp cho ông làm việc ở đây, kiếm sống qua ngày.” Ông Lý vốn là hồng quân, năm đó tham gia chiến tranh giải phóng, bị thương chân trái, may mà còn giữ được mạng, sau này Chính phủ sắp xếp cho ông đến Cục cảnh sát quản lý phòng lưu trữ hồ sơ: “Cũng phải hơn 20 năm rồi.”
“Ông có nhớ trong Cục này có một cảnh sát tên là Lâm Hải Bình không?!” Hạ Vũ hỏi, cũng đúng câu hỏi mà Kỷ Lương đang thắc mắc.
“Lâm Hải Bình à…” Ông Lý nheo mắt, dường như đang cố tìm trong trí nhớ xem có tồn tại người này không, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, nhắc đi nhắc lại cái tên kiavài lần, nhưng cũng không nhớ ra chút gì cả.
“Là người này.” Hạ Vũ lôi tấm ảnh mà Kỷ Lương đưa cho anh ra.
Ông Lý cầm ảnh chụp, đưa mắt lên sát để nhìn cho kỹ: “A --- là tiểu Hải à?”
Nghe ông nói vây, Kỷ Lương mừng rỡ: “Ông, ông biết ông ấy à?”
“Biết, sao lại không biết chứ.” Ông Lý không thể giấu nổi nét hoài niệm trên khuôn mặt già nua: “Cậu ta gọi ông là chú Lâm, hồi đó, mỗi lúc trời mưa là chân ông lại đau, cậu ấy thường xuyên đến giúp ông sắp xếp tư liệu. Đúng là một thằng bé ngoan.” Ông thở dài.
“Sao ông ấy lại hi sinh vì nhiệm vụ ạ?” Kỷ Lương hỏi.
“Năm đó, tiểu Hải phá không ít vụ án ở Cục cảnh sát, cũng rất có năng lực, giống cháu ấy.” Ông Lý nói với Kỷ Lương: “Sau đó, có một ngày, cậu ấy đến nói với ông, rằng một thời gian ngắn sắp tới, cậu ấy sẽ không thể tới giúp ông được. Ông hỏi, có phải có phải cậu ấy được thăng chức không, cậu ấy chỉ nói là nhận được một nhiệm vụ gì đó, phải rời khỏi đây một thời gian. Ông còn nhắc cậu ta phải thể hiện thật tốt, đây là thử thách mà tổ chức đặt ra cho cậu ta. Chưa biết chừng đến khi về sẽ có thể được thăng chức, một bước lên mây.”
Ký ức luôn khiến người ta phải động lòng: “Lần đó, khi cậu ta đi được khoảng một tháng, lúc quay về, cơ thể có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều…” Nói tới đây, ông Lý dừng lại, giống như không biết nên nói thế nào: “Nhưng mà… ông cẫn cảm thấy có cái gì đó bất thường.”
“Cái gì bất thường ạ?” Kỷ Lương sốt ruột hỏi.
“Người đó đúng là tiểu Hải, nhưng lại có cảm giác rất khác.” Ông Lý nhớ lại lần cuối cùng gặp Lâm Hải Bình: “Tuy tiểu Hải nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại là một đứa bé tốt bụng. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình. Có điều, lần đó trở về, cậu ta dần dần thay đổi, trở nên rất hung ác, tàn nhẫn, nghe nói, có thời điểm đi bắt tội phạm, cậu ta thường xuyên hành hạ tội phạm đến mức đầu rơi máu chảy, gãy tay gãy chân, rất hay nóng nảy, dễ cáu giận. Có một lần tới chỗ ông nói chuyện phiếm, đột nhiên cậu ta ngã xuống đất, không ngừng vò đầu bứt tai hét đau quá, đau quá, suýt chút nữa là đập đầu xuống sàn nhà. May mà ông kéo cậu ta lại, nếu không, cậu ta sẽ thực sự đập nát đầu mình mất… Bộ dạng phát cuồng của tiểu Hải thật sự khiến người ta sợ hãi, sức lực cũng cực kì lớn. Vài người xúm vào mới miễn cưỡng giữ được cậu ta, tiêm thuốc an thần cũng không ăn thua gì.”
“Sau đó thì sao?” Kỷ Lương ngồi nghe càng thấy sốt ruột hơn, nhưng người già, đã nhớ lại thì phải từ từ, muốn vội cũng không được.
“Sau đó…” Ông Lý lại cố gắng nhớ: “Sau đó, đột nhiên có một người.”
“Một người?”
“Ừ! Một người đàn ông nhìn rất đẹp.”
Đàn ông, mà dùng từ “đẹp” để tả à?! Kỷ Lương và Hạ Vũ cùng quay sang nhìn nhau, nhưng không nói gì. Họ giữ im lặng chờ ông Lý tiếp tục hồi tưởng.
“Người đàn ông kia rất gầy, làn da rất trắng, giống như là rất ít ra nắng vậy. Mái tóc đen, dài, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác anh ta nữ tính, mà ngược lại, lại có khí chất của một quý ông. Anh ta mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Sau khi tới đây, anh ta tiêm cho tiểu Hải thứ thuốc gì đó, tiểu Hải liền an tĩnh lại, ngủ say. Rồi anh ta đưa tiểu Hải đi, sau đó ông không còn gặp tiểu Hải nữa.”
“Ông có biết người đàn ông kia là ai không?” Người đàn ông xinh đẹp kia chắc chẳn là có liên quan đến cái nghiên cứu X chó má kia.
Ông Lý nhấp một ngụm trà, xoa dịu cổ họng đang khô khốc của mình, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng: “Sau đó, người đàn ông kia có quay lại Cục một lần, đưa tro cốt của tiểu Hải về. Anh ta có đến tìm ông, đưa cho ông một lọ thuốc, nói là tiểu Hải rất lo lắng, thuốc kia có thể trị được bệnh cũ trên đùi ông. Ông có hỏi anh ta tiểu Hải chết thế nào… nhưng anh ta không nói gì, chỉ cười với ông. Rồi sau đó, lại phóng hỏa thiêu hết chỗ hồ sơ kia.” Ông Lý chỉ chỉ, chính là chỗ mà hai người Kỷ Lương vừa đứng. Hồ sơ đặt trên giá đó ít hơn các giá khác rất nhiều.
“Phóng hỏa!” Kỷ Lương trợn tròn mắt, gã kia thật quá to gan, chạy thẳng đến Cục cảnh sát phóng hỏa. Hạ Vũ cũng sửng sốt, con mẹ nó, cái tên càn quấy đó không muốn sống nữa à?!
“Người đó có bị bắt không?”
“Không!” Ông Lý lắc đầu, dường như cũng khó hiểu: “Đã không bị bắt, Cục cảnh sát còn phong tỏa chuyện này, không cho người ta nói ra. Ông nhớ lúc đó, bên quân đội còn có người đến đây… hình như tên là sếp Hạ.”
Triệu Tùng cùng Ngô Khoan có quen biết nhau!
Khi đám người Lý Trạch đã đi điều tra các mối quan hệ của Ngô Khoan, thì phát hiện ra, trước kia Ngô Khoan cũng từng làm ở xí nghiệp dược quốc doanh cùng với Triệu Tùng. Chẳng qua, Triệu Tùng là chuyên viên nghiên cứu dược, còn Ngô Khoan là chủ nhiệm phân xưởng. Sau đó, Ngô Khoan bị sa thải trong một lần tinh giảm biên chế, vì làm chưa đủ năm, nên cũng không có tiền trợ cấp dưỡng lão, cuối cùng đành phải làm lao công lau kính để duy trì cuộc sống.
Nhưng hai người đó cũng vẫn thường qua lại, nếu như vay tiền này cũng được tính là có qua lại.
Mọi người đều biết Ngô Khoan mê cờ bạc, mê đến mức thua thì nhiều, thắng chẳng bao nhiêu là chuyện bình thường, cho nên, hắn luôn nợ nần chồng chất, trong đó, Triệu Tùng là một trong những người cho hắn vay nhiều nhất.
“Anh Triệu, bố anh có từng nhắc đến người tên Ngô Khoan này không?” Kỷ Lương hỏi đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt, cũng chính là bạn của Đoàn Khanh Nhiên, con trai của nạn nhân Triệu Tùng.
“Không.” Triệu Minh lắc đầu, mấy ngày qua cảm xúc của anh đã gần đi đến bờ vực thẳm, tang bố, tang con, nỗi đau này làm ột người đàn ông gần ba mươi tuổi già đi rất nhiều. Anh đang ở độ tuổi dồi dào sức sống, hi vọng, phấn đấu, bỗng chốc tan biến như bọt biển.
“Anh có thể nghĩ kĩ lại không? Thời gian gần đây, bố anh có… hành động gì khác thường không?” Kỷ Lương cũng không muốn chạm vào vết thương lòng của người ta lần nữa, nhưng có đôi khi, vì người nhà quá đau thương và phẫn nộ, mà không chú ý, bỏ qua một số manh mối mấu chốt: “Ví dụ như trên phương diện tiền bạc chẳng hạn.”
“Sau khi về hưu, cuộc sống của bố tôi rất đơn giản.” Triệu Minh nói: “Các vị cũng biết, ông trước ông làm ở xí nghiệp dược quốc doanh, nên sau khi về hưu, ông cũng nhận được một số tiền trợ cấp dưỡng lão khá nhiều. Mỗi tháng còn được lĩnh tiền lương hưu định kì. Hơn nữa, mẹ tôi làm chuyên viên kế toán, tiền lương của bố mẹ tôi còn nhiều hơn vợ chồng tôi. Cho nên, tôi rất ít khi hỏi họ về chuyện tiền bạc.” Triệu Minh đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “A --- đúng rồi, cảnh sát! Cái này…” Anh ta rút một chiếc phong bì to màu vàng từ chiếc cặp da ra, trong đó có một quyển sổ: “Mấy hôm trước tôi sắp xếp đồ của bố tôi, có tìm được thứ này. Các vị xem có giúp được gì cho việc phá án không.”
“Vâng.” Kỷ Lương nhận túi vật chứng, rồi sai người tiễn Triệu Minh về.
Đó là một quyển nhật ký cũ, Triệu Tùng viết khi vẫn còn làm công tác nghiên cứu khoa học tại xí nghiệp dược. Kỷ Lương xem qua, nhật kí đã viết nhiều năm rồi. Lúc đó, nhóm Triệu Tùng nghiên cứu dược phẩm gì đó, còn về phần nghiên cứu loại dược gì, thì trong nhật kí cũng không nói rõ, chỉ nói qua loa rằng, nếu có thể thành công thì sẽ tăng sức mạnh chiến đấu của quân đội.
Ngày 2 tháng 3 năm 1979:
Hôm nay nhận được lệnh điều động. Kể từ hôm nay, tôi sẽ gia nhập tổ nghiên cứu X. Trong tổ nghiên cứu, tôi đã gặp được rất nhiều tiền bối và những đồng chí có năng lực trong giới. Được làm việc cùng những người có chung chí hướng, cùng nhau cống hiến sức lực vì quốc gia, thật sự là chuyện khiến người ta vui vẻ…
…
Ngày 14 tháng 5 năm 1981:
Không biết ai đã nghĩ ra việc nghiên cứu X này, thật sự là một sáng kiến can đảm! Tất cả mọi người trong tổ nghiên cứu đều vì thế mà nỗ lực hết sức, tôi cũng không thể là người đứng ngoài được. Sau đó, những thí nghiệm X tiếp theo sẽ nhanh chóng sản sinh ra, thật khiến cho người ta chờ mong…
Ngày 23 tháng 22 năm 1982:
Gần đây, tôi thường suy nghĩ về nghiên cứu X, rốt cuộc là đúng hay sai… Nhưng, những việc đó cũng không phải là việc tôi có thể quản, việc tôi có thể làm, chỉ là cố gắng dốc hết năng của mình vào nghiên cứu, sớm nghiên cứu ra X hoàn mỹ, như vậy mới có thể làm giảm đi việc thất bại rồi lại thất bại…
Ngày 9 tháng 10 năm 1983:
Hôm nay, lại có một vật phẩm thí nghiệm mới của thành viên X. Cả nhóm đồng nghiệp vô cùng mong chờ, bọn họ đã dồn hết tâm sức vào X đã lâu, gần như si như cuồng cả rồi. Còn tôi thì ngược lại, đã không còn sự hưng phấn như lúc ban đầu nữa. Thí nghiệm, rồi thất bại, lại thí nghiệm, lại thất bại… Một vòng tuần hoàn như vậy, không biết khi nào mới là kết thúc...
Ngày 3 tháng 8 năm 1985:
Hôm nay rất lạnh, lại có một đối tượng thí nghiệm mới. Đối tượng thí nghiệm này còn rất trẻ. Cậu ta nói, cậu ra là quân nhân xuất ngũ, vợ cậu ta đang mang thai. Cậu ta nói, chờ tham gia thí nghiệm lần này xong, cậu ấy trở vế là có thể gặp được con mình rồi…
Tôi đột nhiên không xuống tay được, nhưng…
Ngày 3 tháng 3 năm 1989:
Cấp trên gửi văn kiện xuống, việc nghiên cứu X bị ngừng. Nhóm đồng nghiệp vô cùng căm phẫn, gào thét vì tuổi xuân của mình trôi đi như nước chảy chỉ vì cố gắng nghiên cứu X bao nhiêu năm vừa rồi. Tôi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm…
Rốt cục cũng được giải thoát!
…
Trong nhật kí, Triệu Tùng ghi chép lại một vài lịch trình, kế hoạch trong quá trình tham gia nghiên cứu. Từ cảm giác tích cực, tự hào lúc đầu, dần dần biến thành do dự, áy náy, cuối cùng là hối hận!
Kỷ Lương lật tới trang cuối, trang này không viết ngày, mà giống một lá thư sám hối hơn:
Đã qua bao nhiêu năm kể từ khi rời khỏi tổ nghiên cứu X, nếu thời gian có thể quay đảo ngược, tôi hy vọng ngày đó mình sẽ không phải nhận lệnh điếu động kia.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thể nào quên được…
Tôi đã nghĩ muốn bù đắp, nhưng lại không thể làm được. Nghiên cứu X vẫn là một hoạt động cơ mật nhất, dù tôi là người nghiên cứu hay là đối tượng đến tham gia nghiên cứu, thì cũng không thể nói với người ngoài. Tôi chỉ biết duy nhất một cái tên, chính là chàng trai đã từng nói sau khi kết thúc thí nghiệm sẽ về thăm vợ con. Tôi thường mơ thấy, chàng trai đó nói với tôi về cảnh tượng khi cậu về thăm vợ và đứa con nhỏ, cậu ấy chờ mong như vậy, tin tưởng tôi như vậy, cuối cùng, tôi lại không thể đáp ứng mong đợi của cậu ấy… Có rất nhiều ánh mắt giống chàng trai đó, bọn họ nhìn chằm chằm tôi, luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Nếu trên đời này, thật sự có một thứ gọi là báo ứng, thì tôi chỉ cầu xin, có thể cho tôi sống tạm qua một thời gian nữa, cho tôi thêm một thời gian để giúp đỡ vợ và con trai tôi, cho tôi được tận mắt chứng kiến cháu nội tôi ra đời…
Còn về X, đây là ý tưởng của một người rất liều lĩnh, nhưnglại là một sai lầm, đi ngược lại với sự phát triển tự nhiên của con người. Tôi hy vọng những người đó đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.
…
Một lá thư mang rất nhiều tâm sự, có thể thấy được, khi viết lá thư này, suy nghĩ của Triệu Tùng hơi hỗn loạn, cho nên nội dung trong lá thư cũng lộn xộn, cho đến khi lật sang trang sau, một cái tên đập vào mắt Kỷ Lương, khiến lòng cô căng thẳng:
Ở trang sau, kết thúc lá thư, Triệu Tùng gọi tên Lâm Hải Bình. Hy vọng sau này, con cháu của tôi, có thể gặp được con cháu của đồng chí Lâm Hải Bình, có thể giúp đỡ, đối xử tốt với…
Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình
Cái tên này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Kỷ Lương, đây chỉ là ngẫu nhiên trùng tên thôi hay sao?
“Đội trưởng Lương? Đội trưởng Lương!”
Nghe thấy tiếng Lý Trạch gọi, Kỷ Lương giật mình rồi tỉnh lại, thì thấy Lý Trạch đang nhìn mình chằm chằm: “A… Hả? Sao thế?”
“Chị sao vậy? Tôi gọi chị mấy câu rồi mà không thấy chị phản ứng gì.” Lý Trạch hơi lo lắng, dù sao Kỷ Lương cũng đã bị điều đi khỏi tổ trọng án, lần này gọi cô về hỗ trợ, không biết liệu có mang phiền phức đến cho cô không: “Chị mệt à?”
Kỷ Lương đóng quyển nhật kí lại: “Không sao! Thế nào rồi? Có phải có phát hiện gì mới không?”
“Ừ!” Lý Trạch lấy sổ ghi chép ra: “Tôi vừa gặp mấy nhân viên tạp vụ chỗ Ngô Khoan làm việc về. Có một lần, khi đi uống rượu cùng bọn họ, Ngô Khoan đã từng khoác lác rằng gần đây có một ông chủ lớn nuôi hắn. Hắn không có tiền thì có thể đi vay người kia. Lúc đầu, mấy người đó đương nhiên không tin, nhưng đến sau này, Ngô Khoan có vẻ rất dư dả, tiền chơi bạc cũng càng lúc càng đặt lớn hơn… Đội trưởng Lương, chị đoán xem ông chủ mà Ngô Khoan nhắc đến là ai?” Lý Trạch đặt câu hỏi.
Kỷ Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Là Triệu Tùng à?”
“Khỉ thật! Sao chị biết!” Hắn còn đang muốn để cô đoán một chút: “ Gã Ngô Khoan này đúng là một tên cực kỳ vô sỉ.” Nói xong, Lý Trạch rút ra một túi đựng vật chứng, bên trong có mấy tờ giấy. Kỷ Lương nhìn thoáng qua, đó là giấy vay nợ mà hắn viết cho Triệu Tùng, bên trên có ghi ngày hết hạn trả, vừa vặn là ngày Triệu Tùng bị hại.
“Đội trưởng Lương, chị nói xem, gã này có phải là vì vay mà không trả được, nên giết cả nhà Triệu Tùng không…” Lý Trạch phán đoán: “Không phải chú Hồ đã nói, hôm qua Ngô Khoan đến tìm chú ấy để vay tiền, có nói là hắn đang dính vào việc lớn đấy sao.”
Lý Trạch nhận nhiệm vụ, hắn liền rời khỏi văn phòng đi thực hiện. Kỷ Lương bắt tay vào nghiên cứu quyển nhật ký của Triệu Tùng mà cô đang cầm trong tay, suy nghĩ một chút, rồi bấm số di động của Hạ Vũ.
Thang máy ở lầu 15 mở ra, Hạ Vũ đã chờ sẵn ở bên ngoài, sau đó dẫn cô cùng đi đến phòng lưu trữ hồ sơ. Hạ Vũ đưa một tập hồ sơ cho cô, là thông tin về Lâm Hải Bình, Kỷ Lương nhanh chóng lật xem:
Khi Lâm Hải Bình còn tại ngũ, thành tích rất tốt, có thể giữ lại tiếp tục công tác trong quân đội, nhưng ông lại lựa chọn chuyển nghề sang Cục cảnh sát. Đến Cục cảnh sát, biểu hiện của ông vẫn xuất sắc như trước, đạt được nhiều thành tích không tầm thường, sau đó… không có sau đó nữa, ông đã hi sinh vì nhiệm vụ.
Nhìn phần tư liệu “đầu voi đuôi chuột” kia của Lâm Hải Bình, Kỷ Lương cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết, đoạn đầu rất đặc sắc, nhưng còn chưa xuất hiện cao trào, thì đã đột nhiên kết thúc.
Kỷ Lương nhìn thời gian Lâm Hải Bình hi sinh vì nhiệm vụ, tháng 2 năm 1986. Cô bỗng nghĩ đến những dòng trong nhật ký của Triệu Tùng…
Nếu đúng là cùng một người, thì tức là Lâm Hải Bình đi làm chuột bạch của việc nghiên cứu X gì gì kia, kết quả… Thí nghiệm không thành công, ông cũng thành oan hồn của thực nghiệm thất bại.
“Hạ Vũ, anh có từng nghe nói về nhóm nghiên cứu X chưa?”
“Là cái gì vậy?”
Nhìn phản ứng của anh, xem ra anh cũng không biết. Cũng phải, tính thời gian, thì lúc đó anh mới chỉ có mấy tuổi: “Về chuyện của Lâm Hải Bình, có mấy thông tin này thôi à?”
“Ở đây anh cũng chỉ có tra được đến thế.” Hạ Vũ nhíu mày: “Hồ sơ chỉ ghi lại khoảng thời gian từ năm 1982 đến năm 1987, những nếu so với những người khác thì…” Anh chỉ chỉ vào số tài liệu ít ỏi trên giá.
“Các người đang tìm gì?”
Một giọng nói ồ ồ vang lên, khiến Kỷ Lương giật mình.
Ánh sáng trong phòng hồ sơ vốn không tốt, ngày thường cũng ít người đến. Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên như vậy, nếu không phải bình thường hai người họ cũng rất to gan, thì bị dọa đến dựng người rồi.
Kỷ Lương quay lại, là ông cụ quản lý phòng lưu trữ: “Ông Lý, chúng cháu đang tìm chút tài liệu.”
“Ừ!” Nhìn thấy rõ là Kỷ Lương: “Tiểu Lương à? Ông nghe nói cháu đã được điều đi rồi cơ mà? Sao lại quay lại?”
“Cháu quay về tìm một chút tài liệu.” Kỷ Lương chỉ chỉ khoảng trông trên giá: “Ông Lý, sao chỗ này nhìn có vẻ ít hơn mấy bộ tài liệu khác nhiều thế.”
Ông Lý đi tới gần, nhìn qua rồi nói: “Chỗ này à… bị cháy rồi, cháy rồi.”
Cháy?
Ông Lý đón hai người ra ngoài: “Các cháu không biết à, lúc trước Cục cảnh sát bị cháy một lần.” Ông rót trà cho hai người, rồi chậm rãi nói: “Đống hồ sơ này đã bị thiêu hủy vào lúc đó.”
“Vậy sao không bổ sung thêm?”
“Có gì hay đâu mà bổ sung.” Ông Lý nói: “Cũng chỉ là mấy cái ghi chép về mấy tội phạm tử hình thôi. Dù sao người cũng chết rồi, bổ sung hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Ông Lý, ông công tác ở Cục bao nhiêu năm rồi?”
“Cũng lâu rồi.” Ông Lý sờ sờ chân trái của mình: “Chân bị thương này, Chính phủ thông cảm cho ông, nên mới sắp xếp cho ông làm việc ở đây, kiếm sống qua ngày.” Ông Lý vốn là hồng quân, năm đó tham gia chiến tranh giải phóng, bị thương chân trái, may mà còn giữ được mạng, sau này Chính phủ sắp xếp cho ông đến Cục cảnh sát quản lý phòng lưu trữ hồ sơ: “Cũng phải hơn 20 năm rồi.”
“Ông có nhớ trong Cục này có một cảnh sát tên là Lâm Hải Bình không?!” Hạ Vũ hỏi, cũng đúng câu hỏi mà Kỷ Lương đang thắc mắc.
“Lâm Hải Bình à…” Ông Lý nheo mắt, dường như đang cố tìm trong trí nhớ xem có tồn tại người này không, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, nhắc đi nhắc lại cái tên kiavài lần, nhưng cũng không nhớ ra chút gì cả.
“Là người này.” Hạ Vũ lôi tấm ảnh mà Kỷ Lương đưa cho anh ra.
Ông Lý cầm ảnh chụp, đưa mắt lên sát để nhìn cho kỹ: “A --- là tiểu Hải à?”
Nghe ông nói vây, Kỷ Lương mừng rỡ: “Ông, ông biết ông ấy à?”
“Biết, sao lại không biết chứ.” Ông Lý không thể giấu nổi nét hoài niệm trên khuôn mặt già nua: “Cậu ta gọi ông là chú Lâm, hồi đó, mỗi lúc trời mưa là chân ông lại đau, cậu ấy thường xuyên đến giúp ông sắp xếp tư liệu. Đúng là một thằng bé ngoan.” Ông thở dài.
“Sao ông ấy lại hi sinh vì nhiệm vụ ạ?” Kỷ Lương hỏi.
“Năm đó, tiểu Hải phá không ít vụ án ở Cục cảnh sát, cũng rất có năng lực, giống cháu ấy.” Ông Lý nói với Kỷ Lương: “Sau đó, có một ngày, cậu ấy đến nói với ông, rằng một thời gian ngắn sắp tới, cậu ấy sẽ không thể tới giúp ông được. Ông hỏi, có phải có phải cậu ấy được thăng chức không, cậu ấy chỉ nói là nhận được một nhiệm vụ gì đó, phải rời khỏi đây một thời gian. Ông còn nhắc cậu ta phải thể hiện thật tốt, đây là thử thách mà tổ chức đặt ra cho cậu ta. Chưa biết chừng đến khi về sẽ có thể được thăng chức, một bước lên mây.”
Ký ức luôn khiến người ta phải động lòng: “Lần đó, khi cậu ta đi được khoảng một tháng, lúc quay về, cơ thể có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều…” Nói tới đây, ông Lý dừng lại, giống như không biết nên nói thế nào: “Nhưng mà… ông cẫn cảm thấy có cái gì đó bất thường.”
“Cái gì bất thường ạ?” Kỷ Lương sốt ruột hỏi.
“Người đó đúng là tiểu Hải, nhưng lại có cảm giác rất khác.” Ông Lý nhớ lại lần cuối cùng gặp Lâm Hải Bình: “Tuy tiểu Hải nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại là một đứa bé tốt bụng. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình. Có điều, lần đó trở về, cậu ta dần dần thay đổi, trở nên rất hung ác, tàn nhẫn, nghe nói, có thời điểm đi bắt tội phạm, cậu ta thường xuyên hành hạ tội phạm đến mức đầu rơi máu chảy, gãy tay gãy chân, rất hay nóng nảy, dễ cáu giận. Có một lần tới chỗ ông nói chuyện phiếm, đột nhiên cậu ta ngã xuống đất, không ngừng vò đầu bứt tai hét đau quá, đau quá, suýt chút nữa là đập đầu xuống sàn nhà. May mà ông kéo cậu ta lại, nếu không, cậu ta sẽ thực sự đập nát đầu mình mất… Bộ dạng phát cuồng của tiểu Hải thật sự khiến người ta sợ hãi, sức lực cũng cực kì lớn. Vài người xúm vào mới miễn cưỡng giữ được cậu ta, tiêm thuốc an thần cũng không ăn thua gì.”
“Sau đó thì sao?” Kỷ Lương ngồi nghe càng thấy sốt ruột hơn, nhưng người già, đã nhớ lại thì phải từ từ, muốn vội cũng không được.
“Sau đó…” Ông Lý lại cố gắng nhớ: “Sau đó, đột nhiên có một người.”
“Một người?”
“Ừ! Một người đàn ông nhìn rất đẹp.”
Đàn ông, mà dùng từ “đẹp” để tả à?! Kỷ Lương và Hạ Vũ cùng quay sang nhìn nhau, nhưng không nói gì. Họ giữ im lặng chờ ông Lý tiếp tục hồi tưởng.
“Người đàn ông kia rất gầy, làn da rất trắng, giống như là rất ít ra nắng vậy. Mái tóc đen, dài, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác anh ta nữ tính, mà ngược lại, lại có khí chất của một quý ông. Anh ta mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Sau khi tới đây, anh ta tiêm cho tiểu Hải thứ thuốc gì đó, tiểu Hải liền an tĩnh lại, ngủ say. Rồi anh ta đưa tiểu Hải đi, sau đó ông không còn gặp tiểu Hải nữa.”
“Ông có biết người đàn ông kia là ai không?” Người đàn ông xinh đẹp kia chắc chẳn là có liên quan đến cái nghiên cứu X chó má kia.
Ông Lý nhấp một ngụm trà, xoa dịu cổ họng đang khô khốc của mình, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng: “Sau đó, người đàn ông kia có quay lại Cục một lần, đưa tro cốt của tiểu Hải về. Anh ta có đến tìm ông, đưa cho ông một lọ thuốc, nói là tiểu Hải rất lo lắng, thuốc kia có thể trị được bệnh cũ trên đùi ông. Ông có hỏi anh ta tiểu Hải chết thế nào… nhưng anh ta không nói gì, chỉ cười với ông. Rồi sau đó, lại phóng hỏa thiêu hết chỗ hồ sơ kia.” Ông Lý chỉ chỉ, chính là chỗ mà hai người Kỷ Lương vừa đứng. Hồ sơ đặt trên giá đó ít hơn các giá khác rất nhiều.
“Phóng hỏa!” Kỷ Lương trợn tròn mắt, gã kia thật quá to gan, chạy thẳng đến Cục cảnh sát phóng hỏa. Hạ Vũ cũng sửng sốt, con mẹ nó, cái tên càn quấy đó không muốn sống nữa à?!
“Người đó có bị bắt không?”
“Không!” Ông Lý lắc đầu, dường như cũng khó hiểu: “Đã không bị bắt, Cục cảnh sát còn phong tỏa chuyện này, không cho người ta nói ra. Ông nhớ lúc đó, bên quân đội còn có người đến đây… hình như tên là sếp Hạ.”
Bình luận facebook