• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mẹ lưu manh, con thiên tài (2 Viewers)

  • Chương 63

Từ những “hiểu lầm” tạo thành bi kịch!

Kỷ Lương nói: “Chờ chú Hồ tỉnh lại sẽ biết ngay.” Nếu tất cả đúng như cô suy đoán, như vậy thì… Cô nhìn Hồ Giai, không biết cô ấy có chấp nhận được kết quả này không.

Thành viên tổ trọng án thức trắng một đêm, Kỷ Lương và Hồ Giai ngồi trong bệnh viện chờ Hồ Thành tỉnh lại. Hơn năm giờ sáng, người đàn ông trung niên nằm trên giường, rốt cuộc cũng có phản ứng.

“Bố ---.” Hồ Giai ghé vào mép giường: “Bố… Con là Giai Giai… Bố…”

Hồ Thành cố gắng nâng mí mắt nặng trịch, đưa tay xoa đầu Hồ Giai, sau đó nhìn Kỷ Lương. Kỷ Lương hiểu ngay yêu cầu của ông.

“Giai Giai, em có thể đi mua giúp tôi một cốc cà phê không? Chú Hồ đã tỉnh lại, em có thể yên tâm một chút rồi. Đi ăn sáng đi, đừng để chú Hồ phải lo lắng cho em.”

Hồ Giai nhìn Hồ Thành, rồi lại nhìn Kỷ Lương, sau đó khẽ gật đầu đi ra ngoài.

“Chú Hồ, chú có thấy khá hơn không?” Kỷ Lương kéo một chiếc ghế lại gần giường.

Hồ Thành gật đầu: “Đội trưởng Lương, đều là do chú làm, cháu bắt chú là được!” Hồ Thành đưa tay ra khỏi chăn, tùm chặt lấy Kỷ Lương: “Chú nhận tội… Cháu bắt chú kết án đi.”

Nhìn bộ dạng này của ông, trong lòng Kỷ Lương bỗng có cảm giác khó chịu không thể nói rõ được, trên đời này, tấm lòng của bố mẹ đều là như vậy phải không? Cô hít sâu một hơi: “Chú Hồ, chú làm cảnh sát nhiều năm rồi, nên cũng biết, muốn kết án phải có trình tự.” Không phải cứ nhận tội là họ sẽ kết án, mà còn cần có chứng cứ thuyết phục nữa.

Hồ Thành nhìn cô, bàn tay đang cầm tay cô bỗng buông lỏng: “Tiểu Lương… tiểu Giai còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Ông đưa tay lên xoa mặt: “Mấy năm nay chú chỉ lo công tác, không thể chăm sóc tốt ẹ con họ. Sau khi vợ chú qua đời, chú càng ở Cục cảnh sát nhiều hơn, dùng công việc để làm tê liệt chính mình… Càng ít quan tâm đến tiểu Giai… Chú không biết… Không biết nó biến thành như thế từ bao giờ…” Nói tới đây, Hồ Thành lại xúc động hơn.

“Chú Hồ, chú bình tĩnh một chút!” Kỷ Lương vội vàng trấn an ông: “Sự tình cũng không phải như chú nghĩ. Hồ Giai không giết người… Ba người nhà Triệu Tùng không phải do Hồ Giai giết!”

“Không phải…” Hồ Thành ngẩn người, sau đó nắm chặt tay Kỷ Lương: “Cháu nói gì… Không phải do tiểu Giai giết…”

“Chú Hồ.” Kỷ Lương bảo ông bình tĩnh: “Hiện giờ cháu cần hỏi chú một chuyện, để chứng minh suy đoán của cháu… Chú phải trả lời cháu thật chi tiết.”

“Được! Được… Cháu hỏi gì chú cũng nói hết.” Vừa nghe thấy Hồ Giai vô tội, Hồ Thành như cảm thấy ánh bình minh lóe sáng trong đêm.

“Chú Hồ, trước hết, chú hãy kể cho cháu những gì chú biết đi.”

“Đêm hôm đó, khi chú tan sở về, thì thấy tiểu Giai vội vội vàng vàng lên taxi. Bình thường, buổi tối tiểu Giai rất ít ra ngoài. Chú liền đi theo, thấy con bé bước vào trong một tiểu khu, hành vi của con bé hơi khác thường, nên chú cũng xuống xe đi theo.” Hồ Thành nghiêm túc hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó, không bỏ qua một chi tiết nào: “Chú không bám theo quá sát, vì sợ con bé phát hiện, sau đó… Chú thấy nó bước vào một căn phòng, một lúc lâu sau, vẻ mặt con bé vô cùng bối rối, chạy ra khỏi phòng. Cháu đoán xem chú nhìn thấy cái gì… Chú thấy quần áo con bé dính máu, nên chạy tới căn phòng mà con bé vừa bước vào, nhìn một chút, thì thấy đống thi thể được xếp chỉnh tề như vậy… Hình ảnh đó…”

“Khiến chú nghĩ đến căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Hồ Giai đúng không?” Kỷ Lương hỏi: “Cho nên, suy nghĩ đầu tiên của chú chính là Hồ Giai đã giết những người đó, phải không?”

Hồ Thành mím môi, cuối cùng khẽ gật đầu: “Tiểu Giai thích làm như vậy… Chú sợ đến choáng váng, đầu óc trống rỗng… Chú… chú chạy ra khỏi hiện trường… Sau đó, chú luôn nghĩ không biết nên làm thế nào… Nhưng chú không có cách nào thuyết phục được mình đi báo án, cho đến khi sự tình bị lộ ra… Mọi người điều tra vài ngày cũng vẫn không tra ra được gì, nên chú đã nghĩ ông trời đứng về phía mình, mọi chuyện có thể cứ như vậy mà qua… Nhưng…”

“Nhưng chú không ngờ, ngày hôm đó, trừ chú ra, còn có người khác nhìn thấy nữa, đúng không?”

“Đúng!” Hồ Thành nắm chặt tay: “Chú không ngờ, hôm đó Ngô Khoan cũng có mặt, nhìn thấy tất cả… Hắn uy hiếp chú rằng muốn tố cáo Giai Giai. Vì muốn ngăn miệng hắn lại, nên chú phải đưa cho hắn một khoản tiền lớn… Có điều, hắn ta lại là một con quỷ hút máu tham lam… quen mui thấy mùi ăn mãi, cứ liên tục tới đòi tiền chú. Nhưng, chỉ cần có thể bịt miệng hắn để bảo vệ tiểu Giai, thì có tốn nhiều tiền nữa chú cũng tình nguyện… Vậy mà, chú không ngờ, tên súc sinh đó… Tên súc sinh đó không chí dùng sự kiện kia để gây sức ép với chú… mà còn dùng nó để… ép tiểu Giai…” Nói đến đây, Hồ Thành đã không thể nói được nữa. Là một người cha, mà phải nhìn thấy con gái mình phải đối diện với hành vi man rợ như vậy…

Hồ Thành nhắm mắt, hai dòng lệ chảy xuống: “Tên súc sinh đó… Chú không tha cho hắn…” Hồ Thành hít sâu một hơi: “Để hắn tiếp tục sống… là sự tra tấn đến cùng cực đối với tiểu Giai…”

“Cho nên, chú làm theo kế hoạch của Hồ Giai… Khi Hồ Giai đi lên sân thượng, chú giấu Ngô Khoan đang hôn mê đi… Chờ Hồ Giai đi rồi, chú mới đẩy Ngô Khoan từ trên cửa sổ xuống, như vậy, Hồ Giai cũng không có mặt tại hiện trường lúc đó.”

Hồ Thành không nói gì, chỉ khẽ gật đầu! Nói ra tất cả khiến người ông cũng nhẹ nhõm hơn: “Đội trưởng Lương, cháu nói.. tiểu Giai không giết người, thật sao?” Ông không quên những lời Kỷ Lương nói lúc đầu.

Kỷ Lương kể lại cho ông những gì Hồ Giai đã khai. Sau khi nghe xong, Hồ Thành như người mơ ngủ, ngỡ ngàng nhìn Kỷ Lương, như không tin những gì mình vừa nghe thấy.

Kỷ Lương nhìn ông, nhất thời cũng không thể nghĩ ra câu gì để an ủi ông, đành phải ngồi yên lặng, cho đến khi y tá đi tới, nói cần kiểm tra cho ông, cô dặn dò ông chú ý tĩnh dưỡng rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Hồ Giai ngồi bên góc tường, cắn vào mu bàn tay, cố gắng khống chế không ình khóc thành tiếng. Kỷ Lương đóng cửa lại, kéo cô, ôm vào lòng.

Hồ Giai ôm chặt lấy Kỷ Lương, giống như muốn mượn sức Kỷ Lương để tiếp tục chống đỡ chính mình vậy…

Vụ án của Triệu Tùng và Ngô Khoan lần lượt xảy ra, ai cũng không ngờ kết quả lại như thế. Cũng không ai muốn nhìn thấy kết quả như thế, nhưng… tất cả những chứng cứ để lại, thời gian, địa điểm, đều chứng minh, chỉ có một kết quả đó mà thôi.

Khi còng tay Hồ Thành, trong lòng những thành viên của tổ trọng án có một thứ cảm giác khó nói thành lời. Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải cầm chiếc còng lạnh như băng này, bấm vào tay đồng nghiệp của mình…

Hôm đó, Hồ Giai không xuất hiện, chỉ nhờ Kỷ Lương nhắn với Hồ Thành một câu, đó là: Bố, con ở nhà chờ bố về.

“Haizzz ---.” Nhìn xe cảnh sát chở Hồ Thành đi, Kỷ Lương thở dài một hơi, nhưng không có cách nào xóa đi cảm giác khó chịu trong lòng mình.

Vụ án giết người cưa xác, và vụ án nhảy lầu đã được giải quyết, nhưng mà… “người kia” trong lời khai của Hồ Giai là ai? Hung thủ đã giết cả ba người nhà Triệu Tùng rồi cưa xác thành từng mảnh nhỏ là ai?

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ tránh sau màn, gọi một vài cú điện thoại, sau đó tạo thành thảm kịch như bây giờ.

Nhờ đồng nghiệp bên giám định kiểm chứng, thì máu trên bức thư mà cô nhận được cùng với máu trên bức thư báo án Triệu Tùng là cùng một loại, nhưng cũng không phải máu người, mà là máu gà…

Thật sự là khiến người ta vừa bực mình vừa buồn nôn!

Kỷ Lương xoa xoa thái dương, mặc dù vụ án cũng gỡ được một phần, nhưng có một chút chuyện mà ngay cả ngoài lề cô cũng chưa chạm vào được… Ví dụ như chuyện của hai vợ chồng Lâm Hải Bình, đây cũng là chuyện khiến cô không biết phải làm sao, hai người kia rốt cuộc có liên quan gì đến cô hay không… Rồi vì sao đột nhiên hi sinh vì nhiệm vụ… Còn người đàn ông xinh đẹp trong lời kể của ông Lý, cùng với sếp Hạ, tất cả, tất cả là thế nào?

Kỷ Lương quyết định xem lại lần nữa quyển nhật kí của Triệu Tùng, xem có thể tìm ra chút đầu mối gì hay không.

“Lý Trạch --- quyển nhật kí kia đâu?” Khi Kỷ Lương quay lại Cục cảnh sát, thì tìm vài lần cũng không thấy quyển nhật kí kia. Vụ án của Triệu Tùng còn chưa kết án được, thì quyển nhật kí và những vật chứng khác cũng phải lưu giữ tại Cục cảnh sát. Hôm đó, sau khi xem xong, cô đặt nó cùng chỗ với các vật chứng khác.

“Nhật kí gì?”

“Quyển sổ ghi chép của Triệu Tùng,có bìa màu vàng ấy.” Lạ thật! Hôm qua cô vẫn còn nhìn thấy, sao hôm nay lại không tìm thấy đâu.

“À… quyển sổ đó à,” Lý Trạch uống một hớp nước: “Sáng nay Cục trưởng bụng phệ lấy đi rồi.”

“Cái gì?” Ông ấy lấy thứ đó làm gì? Mà cái vị ngồi trên ghế Cục trưởng ấy, bình thường chỉ cần há mồm là đủ rồi, mấy chuyện hao tâm tổn sức bình thường đều là đám tép riu như cô làm. Nhìn cái bụng càng ngày càng tròn kia là có thể thấy mấy năm nay ông hoạt động cơ mồm còn nhiều hơn hoạt động thân thể.

Cô gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời, Kỷ Lương đẩy cửa bước vào, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cục trưởng, quyển nhật kí đó sếp xem xong chưa? Bên chỗ tôi còn cần dùng.”

“Mọi người không cần điều tra nữa.” Cục trưởng bụng phệ chỉ tập trung đọc tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, buông ra một câu như vậy.

“Vì sao?” Vụ án còn chưa tìm được hung thủ, đâu có lí nào mà phải dừng lại như vậy.

Cục trưởng bụng phệ ngẩng đầu nhìn cấp dưới mà ông rất yêu quý: “Tôi bảo cô đừng điều tra nữa thì đừng điều tra, hỏi nhiều thế làm gì.”

“Này --- sếp, đừng nói thế chứ.” Kỷ Lương cũng không phải là một đội trưởng ăn không ngồi rồi, chỉ với một câu đó làm sao có thể xua cô đi được: “Mấy anh em mất biết bao nhiêu ngày điều tra chỉ vì muốn bắt được hung thủ, còn cho người nhà nạn nhân một câu trả lời hợp lí. Đột nhiên sếp nói như vậy, bảo chúng tôi dừng tay, có phải là quá đáng lắm không?!”

Nhìn nét mặt bất bình của cô, ông béo biết ngay cô lại nổi tính bướng bỉnh, liền thở dài: “Kỷ Lương, cô làm việc dưới quyền tôi lâu như vậy, giúp tôi phá không ít vụ án khó khăn. Nhưng vụ án lần này, cô dừng tay đi.”

“Vì sao?!”

“Bên trên có người tiếp nhận rồi.”

Dạo này, chỉ một câu cấp trên thôi cũng có tác dụng hơn bao nhiêu lí do khác. Kỷ Lương trừng mắt, nhưng nhìn ông béo ra vẻ những gì tôi có thể nói cũng chỉ đến thế mà thôi kia, cô lại chỉ có thể thầm lặng ân cần hỏi thăm từ đầu đến chân ông béo mấy lần.

“Kỷ Lương, nếu cô đã tham gia vào doanh trại huấn luyện rồi, thì cũng đừng quan tâm đến án từ này nọ nữa.”

Đúng lúc ra đến cửa, thì cô nghe thấy ông béo nói một câu rất sâu xa như vậy. Trong lòng cô thầm dựng ngón giữa lên, chuyện đã đến nước này rồi, càng không cho cô điều tra, thì cô ngược lại càng muốn điều tra cho rõ ràng.

Núi không dịch chuyển thì người tự dịch chuyển. Nếu ở đây không được, cô sẽ tìm đường khác.

Mục tiêu: Hạ lão gia trong căn cứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom