Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Mắt phượng nhíu lại, cô đưa tay túm chặt lấy đồ Hiên Viên Liệt: "Thả tôi ra!"
"Thả cô?" Anh lạnh giọng hừ một cái, tóm lấy cổ cô quay người áp cô lên đầu giường.
"Ây..." bàn tay lớn tăng thêm lực, cổ truyền đến cơn đau nhói.
Đột nhiên, Hiên Viên Liệt buông cổ cô ra, trở tay ôm lấy bờ vai của cô, xốc cô lên.
"Anh..." Cô giơ tay lên, một qquyền công kích thẳng về phía anh.
Mà anh giống như sớm có phòng bị. Bắt lấy quyền của cô, sau đó....
Không có bất kỳ khúc nhạc dạo nào, ngón tay thon dài trực tiếp...
"A..."
"Đàn bà, cô đã bị bao nhiêu gã đàn ông chiếm hữu rồi? " Anh bắt đầu điên cuồng.
"Khốn kiếp, khốn nạn..."
"Vậy cô đã mắng bao nhiêu gã đàn ông khốn nạn rồi? Cô giả thanh cao, sẽ chỉ khiến tôi thêm phiền chán." Anh tăng thêm 1 ngón tay nữa.
"A..." Chân cô mềm nhũn. Lúc này căn bản cô cũng không dám động đậy.
"A... Xem ra cô vẫn là rất hưởng thụ." Hiên Viên Liệt thỏa mãn rời đi. Cũng chẳng thèm nhìn cô, quay người rời phòng tắm.
Tiêu Tiêu xụi lơ trượt từ tường phịch xuống đất. Hai chân run rẩy, giờ này khắc này, cô cũng không biết nên hận ai, là hận Hiên Viên Liệt sao? Hay là hận người đàn ông lạ mặt xâm hại cô sáu năm trước.
Cô nên làm như thế nào? Trong đầu cô hiện tại chỉ là một khoảng trống rỗng.
Chỉnh lại áo ngủ trên người, mệt mỏi quá... Cô kéo lê thân thể, đi ra phòng ngủ của Hiên Viên Liệt, nếu như có thể, cô không muốn tới cái nơi hôm qua phát sinh ra chuyện như vừa rồi.
Vừa mới đi tới hành lang, Tiêu Tiêu đã thấy chị Lâm đỡ Lâm Âm Nhi cũng đi ra khỏi phòng,
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Âm Nhi cắn răng, tối hôm qua cô vừa chạy ra cửa liền thấy Mộ Tiêu Tiêu đứng ở ngoài cửa, khẳng định cô ta nhân lúc Liệt trúng thuốc để phát sinh quan hệ rồi.
Ô...
Nghĩ đến đây cô thật muốn khóc.
Chị Lâm vỗ lưng cô, an ủi cô. Sau đó ném ánh mắt hung tợnvề phía ngắm Tiêu Tiêu.
Lúc này, Tiêu Tiêu cũng lười để ý tới Lâm Âm Nhi và chị Lâm, cô quá mệt mỏi. Dù vừa tỉnh ngủ, nhưng cô thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Tiêu không biết,sự "không để ý" của cô trong mắt hai người kia lại là đang khoe khoang.
"Mộ Tiêu Tiêu, cô đừng quá đắc ý! Đừng tưởng rằng tối hôm qua anh Liệt đuổi tôi đi, tôi liền từ bỏ. Dù sao, anh Liệt sớm muộn cũng chán cô, tôi sẽ trở thành vợ anh ấy." Lâm Âm Nhi nghẹn ngào nói.
Mắt phượng hiện lên một tia lo nghĩ, đúng vậy, tối hôm qua, Hiên Viên Liệt đuổi Lâm Âm Nhi ra ngoài? Chẳng lẽ ở bên trong xảy ra chuyện gì sao? Được rồi, chuyện giữa hai người họ, cô cũng chẳng muốn nhúng tay vào nhiều làm gì. Không có đi để ý tới Lâm Âm Nhi, cô tiếp tục vịn tường đi lên phía trước.
Đối mặt với thái độ của Tiêu Tiêu, Lâm Âm Nhi tức giận nước mắt chảy ròng. Cô chỉ cảm thấy Mộ Tiêu Tiêu đang xem thường mị lực của cô. Lúc đầu, tối hôm qua bị Liệt đuổi đi cô đã chịu đủ ủy khuất rồi.
Chị Lâm thấy cảnh này, mắt ánh lên hung ác: "A, Âm Nhi, đừng khóc nữa. Con đàn bà đó sớm muộn cũng sẽ bị chơi chán, tối hôm qua nếu không phải Liệt thiếu gia trúng thuốc, đoán chừng cũng chẳng thèm đụng vào người phụ nứ đã làm mẹ đó. A, phự nữ nhỏ bé đó sao có thể so với tiểu thư, tiểu thư vẫn còn giữ thân sạch sẽ mà."
Nghe được những lời châm chọc của chị Lâm, Tiêu Tiêu khẽ run lên, tối qua Hiên Viên Liệt trúng thuốc sao? Kích dục? Là ai hạ dược? Lâm Âm Nhi sao?
Não bộ lập tức xuất hiện bộ tư duy lôgic.
Nếu như suy đoán của cô không sai, nhất định là hôm qua chạng vạng tối khi sắp xếp cho những người Hàn Quốc đó, chị Lâm đã cho Hiên Viên Liệt uống thuốc. Khó trách Lâm Âm Nhi lại khóc lóc chạy đến phòng Hiên Viên Liệt. Thuốc phát huy công dụng, Hiên viên Liệt vậy mà lại không muốn Lâm âm Nhi. Ngược lại lại muốn cô.
Cô cắn chặt răng, Tiêu Tiêu rất rõ ràng, giữa cô và Hiên Viên Liệt đều là diễn kịch, không có bất kỳ tình cảm gì, lại nghĩ tới vừa rồi Hiên Viên Liệt nói với cô những gì...
A... Ha ha!
Thì ra là thế.
Lâm Âm Nhi là tấm thân xử nữ, là thân thể sạch sẽ, Hiên Viên Liệt ăn Lâm Âm Nhi sẽ phải chịu trách nhiệm. Phải cưới người ta.
Còn cô thì sao? Một người phụ nữ đã có con, một người phụ nữ từng nếm mùi đàn ông. A... Ăn thì ăn, sẽ không phải chịu trách nhiệm, cho nên có thể đùa vui bất cứ lúc nào.
Hiên Viên Liệt, thì ra anh có ý như vậy. Cố nén dược tính cũng không chịu muốn Lâm Âm Nhi, mà muốn cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, phản kháng hay không.
Trong phòng Tiêu Tiêu, cô đã ngồi yên ở trên ghế sofa một ngày rồi. Trong đầu có vô số chuyện hỗn loạn, có thể nói, Lâm Âm Nhi xuất hiện đã làm đảo lộn hết kế hoạch của cô.
Cô vốn chỉ muốn, ở bên cạnh Hiên Viên Liệt điều tra xem những sát thủ kia có liên quan gì đến chuyện cả gia tộc diệt môn hay không, thế nhưng chỉ vừacất bước, đạt được manh mối Bá Hổ Lâm... Thiên kim Lâm gia liền xuất hiện.
Hơn nữa, hiện tại cô và Hiên Viên Liệt biến thành dạng này, nói thật, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, cô bây giờ không có cách gì tiếp tục chờ đợi. Không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Khế ước...
Thế nhưng là cô và Hiên Viên Liệt cùng kí khế ước bán thân hai năm. Nên làm cái gì? Nên giải quyết tất cả ra sao?
"Mẹ, mẹ... Mẹ đừng dọa con nha. Mẹ nói 1 câu với con đi?" Mộ Miêu Miêu lay người Tiêu Tiêu.
Có điều Tiêu Tiêu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, tiến không được, lùi cũng không xong.
"mẹ, mẹ, có phải chú bắt nạt mẹ không? " Mộ Miêu Miêu sợ phát khóc, từ sáng mẹ đã vậy, không ra khỏi phòng, cũng chẳng ăn cơm.
"Mẹ.. Oa oa oa ô..." lần đầu tiên cậu trông thâý dáng vẻ thất thần chán nản như vậy, hoàn toàn mất đi đối sách, cũng không biết nên làm sao bây giờ. Môi nhỏ chu chu run rẩy, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống.
Trong suy nghĩ, cô giống như nghe thấy được tiếng con khóc, giật mình lấy lại tinh thần, con cô đúng là đang ngồi cạnh mếu máo khóc òa: "Miêu Miêu, con sao vậy? "
Nghe mẹ lên tiếng nói chuyện, Miêu Miêu lau sạch sẽ nước mắt: "Mẹ, mẹ còn hỏi con làm sao, vừa rồi mẹ sao vậy?."
"Mẹ?" Cô chỉ mình, hình như ngẩn người quá lâu dọa đến con rồi, lập tức thẳng người: "Mẹ không sao, Miêu Miêu, nơi này chán quá, chúng ta rời đi thôi. "
"A?" Thân thể bé nhỏ cũng thẳng đứng: "Thế nhưng mẹ ơi, chúng ta không phải đang giúp chú diễn kịch sao? Chị Âm Nhi còn chưa bị chọc tức, chúng ta có thể đi sao?"
"Đi! Đương nhiên đi, chúng ta cũng không phải đồ chơi của anh ta." Tiêu Tiêu quyết định chắc chắn, khế ước sau này cô sẽ suy nghĩ thêm, tóm lại hiện tại cô không muốn ở nơi này nữa. Còn chuyện điều tra kẻ liên quan đến diệt môn, cũng không phải chỉ có bốn sát thủ nơi tù thất kia,không phải cô đã thả đi một tên rồi hay sao? Chỉ cần tìm được hắn là rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cô ôm lấy con
"Thả cô?" Anh lạnh giọng hừ một cái, tóm lấy cổ cô quay người áp cô lên đầu giường.
"Ây..." bàn tay lớn tăng thêm lực, cổ truyền đến cơn đau nhói.
Đột nhiên, Hiên Viên Liệt buông cổ cô ra, trở tay ôm lấy bờ vai của cô, xốc cô lên.
"Anh..." Cô giơ tay lên, một qquyền công kích thẳng về phía anh.
Mà anh giống như sớm có phòng bị. Bắt lấy quyền của cô, sau đó....
Không có bất kỳ khúc nhạc dạo nào, ngón tay thon dài trực tiếp...
"A..."
"Đàn bà, cô đã bị bao nhiêu gã đàn ông chiếm hữu rồi? " Anh bắt đầu điên cuồng.
"Khốn kiếp, khốn nạn..."
"Vậy cô đã mắng bao nhiêu gã đàn ông khốn nạn rồi? Cô giả thanh cao, sẽ chỉ khiến tôi thêm phiền chán." Anh tăng thêm 1 ngón tay nữa.
"A..." Chân cô mềm nhũn. Lúc này căn bản cô cũng không dám động đậy.
"A... Xem ra cô vẫn là rất hưởng thụ." Hiên Viên Liệt thỏa mãn rời đi. Cũng chẳng thèm nhìn cô, quay người rời phòng tắm.
Tiêu Tiêu xụi lơ trượt từ tường phịch xuống đất. Hai chân run rẩy, giờ này khắc này, cô cũng không biết nên hận ai, là hận Hiên Viên Liệt sao? Hay là hận người đàn ông lạ mặt xâm hại cô sáu năm trước.
Cô nên làm như thế nào? Trong đầu cô hiện tại chỉ là một khoảng trống rỗng.
Chỉnh lại áo ngủ trên người, mệt mỏi quá... Cô kéo lê thân thể, đi ra phòng ngủ của Hiên Viên Liệt, nếu như có thể, cô không muốn tới cái nơi hôm qua phát sinh ra chuyện như vừa rồi.
Vừa mới đi tới hành lang, Tiêu Tiêu đã thấy chị Lâm đỡ Lâm Âm Nhi cũng đi ra khỏi phòng,
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Âm Nhi cắn răng, tối hôm qua cô vừa chạy ra cửa liền thấy Mộ Tiêu Tiêu đứng ở ngoài cửa, khẳng định cô ta nhân lúc Liệt trúng thuốc để phát sinh quan hệ rồi.
Ô...
Nghĩ đến đây cô thật muốn khóc.
Chị Lâm vỗ lưng cô, an ủi cô. Sau đó ném ánh mắt hung tợnvề phía ngắm Tiêu Tiêu.
Lúc này, Tiêu Tiêu cũng lười để ý tới Lâm Âm Nhi và chị Lâm, cô quá mệt mỏi. Dù vừa tỉnh ngủ, nhưng cô thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Tiêu không biết,sự "không để ý" của cô trong mắt hai người kia lại là đang khoe khoang.
"Mộ Tiêu Tiêu, cô đừng quá đắc ý! Đừng tưởng rằng tối hôm qua anh Liệt đuổi tôi đi, tôi liền từ bỏ. Dù sao, anh Liệt sớm muộn cũng chán cô, tôi sẽ trở thành vợ anh ấy." Lâm Âm Nhi nghẹn ngào nói.
Mắt phượng hiện lên một tia lo nghĩ, đúng vậy, tối hôm qua, Hiên Viên Liệt đuổi Lâm Âm Nhi ra ngoài? Chẳng lẽ ở bên trong xảy ra chuyện gì sao? Được rồi, chuyện giữa hai người họ, cô cũng chẳng muốn nhúng tay vào nhiều làm gì. Không có đi để ý tới Lâm Âm Nhi, cô tiếp tục vịn tường đi lên phía trước.
Đối mặt với thái độ của Tiêu Tiêu, Lâm Âm Nhi tức giận nước mắt chảy ròng. Cô chỉ cảm thấy Mộ Tiêu Tiêu đang xem thường mị lực của cô. Lúc đầu, tối hôm qua bị Liệt đuổi đi cô đã chịu đủ ủy khuất rồi.
Chị Lâm thấy cảnh này, mắt ánh lên hung ác: "A, Âm Nhi, đừng khóc nữa. Con đàn bà đó sớm muộn cũng sẽ bị chơi chán, tối hôm qua nếu không phải Liệt thiếu gia trúng thuốc, đoán chừng cũng chẳng thèm đụng vào người phụ nứ đã làm mẹ đó. A, phự nữ nhỏ bé đó sao có thể so với tiểu thư, tiểu thư vẫn còn giữ thân sạch sẽ mà."
Nghe được những lời châm chọc của chị Lâm, Tiêu Tiêu khẽ run lên, tối qua Hiên Viên Liệt trúng thuốc sao? Kích dục? Là ai hạ dược? Lâm Âm Nhi sao?
Não bộ lập tức xuất hiện bộ tư duy lôgic.
Nếu như suy đoán của cô không sai, nhất định là hôm qua chạng vạng tối khi sắp xếp cho những người Hàn Quốc đó, chị Lâm đã cho Hiên Viên Liệt uống thuốc. Khó trách Lâm Âm Nhi lại khóc lóc chạy đến phòng Hiên Viên Liệt. Thuốc phát huy công dụng, Hiên viên Liệt vậy mà lại không muốn Lâm âm Nhi. Ngược lại lại muốn cô.
Cô cắn chặt răng, Tiêu Tiêu rất rõ ràng, giữa cô và Hiên Viên Liệt đều là diễn kịch, không có bất kỳ tình cảm gì, lại nghĩ tới vừa rồi Hiên Viên Liệt nói với cô những gì...
A... Ha ha!
Thì ra là thế.
Lâm Âm Nhi là tấm thân xử nữ, là thân thể sạch sẽ, Hiên Viên Liệt ăn Lâm Âm Nhi sẽ phải chịu trách nhiệm. Phải cưới người ta.
Còn cô thì sao? Một người phụ nữ đã có con, một người phụ nữ từng nếm mùi đàn ông. A... Ăn thì ăn, sẽ không phải chịu trách nhiệm, cho nên có thể đùa vui bất cứ lúc nào.
Hiên Viên Liệt, thì ra anh có ý như vậy. Cố nén dược tính cũng không chịu muốn Lâm Âm Nhi, mà muốn cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, phản kháng hay không.
Trong phòng Tiêu Tiêu, cô đã ngồi yên ở trên ghế sofa một ngày rồi. Trong đầu có vô số chuyện hỗn loạn, có thể nói, Lâm Âm Nhi xuất hiện đã làm đảo lộn hết kế hoạch của cô.
Cô vốn chỉ muốn, ở bên cạnh Hiên Viên Liệt điều tra xem những sát thủ kia có liên quan gì đến chuyện cả gia tộc diệt môn hay không, thế nhưng chỉ vừacất bước, đạt được manh mối Bá Hổ Lâm... Thiên kim Lâm gia liền xuất hiện.
Hơn nữa, hiện tại cô và Hiên Viên Liệt biến thành dạng này, nói thật, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, cô bây giờ không có cách gì tiếp tục chờ đợi. Không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Khế ước...
Thế nhưng là cô và Hiên Viên Liệt cùng kí khế ước bán thân hai năm. Nên làm cái gì? Nên giải quyết tất cả ra sao?
"Mẹ, mẹ... Mẹ đừng dọa con nha. Mẹ nói 1 câu với con đi?" Mộ Miêu Miêu lay người Tiêu Tiêu.
Có điều Tiêu Tiêu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, tiến không được, lùi cũng không xong.
"mẹ, mẹ, có phải chú bắt nạt mẹ không? " Mộ Miêu Miêu sợ phát khóc, từ sáng mẹ đã vậy, không ra khỏi phòng, cũng chẳng ăn cơm.
"Mẹ.. Oa oa oa ô..." lần đầu tiên cậu trông thâý dáng vẻ thất thần chán nản như vậy, hoàn toàn mất đi đối sách, cũng không biết nên làm sao bây giờ. Môi nhỏ chu chu run rẩy, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống.
Trong suy nghĩ, cô giống như nghe thấy được tiếng con khóc, giật mình lấy lại tinh thần, con cô đúng là đang ngồi cạnh mếu máo khóc òa: "Miêu Miêu, con sao vậy? "
Nghe mẹ lên tiếng nói chuyện, Miêu Miêu lau sạch sẽ nước mắt: "Mẹ, mẹ còn hỏi con làm sao, vừa rồi mẹ sao vậy?."
"Mẹ?" Cô chỉ mình, hình như ngẩn người quá lâu dọa đến con rồi, lập tức thẳng người: "Mẹ không sao, Miêu Miêu, nơi này chán quá, chúng ta rời đi thôi. "
"A?" Thân thể bé nhỏ cũng thẳng đứng: "Thế nhưng mẹ ơi, chúng ta không phải đang giúp chú diễn kịch sao? Chị Âm Nhi còn chưa bị chọc tức, chúng ta có thể đi sao?"
"Đi! Đương nhiên đi, chúng ta cũng không phải đồ chơi của anh ta." Tiêu Tiêu quyết định chắc chắn, khế ước sau này cô sẽ suy nghĩ thêm, tóm lại hiện tại cô không muốn ở nơi này nữa. Còn chuyện điều tra kẻ liên quan đến diệt môn, cũng không phải chỉ có bốn sát thủ nơi tù thất kia,không phải cô đã thả đi một tên rồi hay sao? Chỉ cần tìm được hắn là rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cô ôm lấy con
Bình luận facebook