Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
"Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu? Không nói với chú một tiếng sao?" Miêu Miêu hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Tiêu còn chưa kịp trả lời, hầu nữ đang sửa sang hậu viên lập tức hỏi ha: "Mộ tiểu thư muốn đi đâu?"
"Giải sầu." Cô trấn định để lại hai chữ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Vụng trộm rời trạch viện của Hiên Viên Liệt, cô cũng không trực tiếp về nhà, bời vì cái nhà kia Hiên Viên Liệt từng đi qua, hiện tại cô cứ đi như thế, cũng không giúp anh diễn xong bộ phim, người đàn ông đó chắc chắn sẽ sai người bắt cô về.
Cho nên chỉ có thể đưa Miêu Miêu tới nơi ở của Các lão, ở nơi này, coi như Hiên Viên Liệt có là Đế quốc Hắc Dạmột tay che trời cũng không thể tìm ra cô.
"Miêu Miêu, mẹ con làm sao vậy? Sao cứ thất thần rồi chán nản thế?" Các lão nhân lúc Tiêu Tiêu không có mặt, len lén hỏi mộ Miêu Miêu.
Miêu Miêu lắc lắc đầu: "Cháu cũng không biết." Xoay đi quẩn lại, chẳng lẽ là chú bắt nạt mẹ thật sao? Cậu giơ hai cánh tay, nhìn quyền tay nhỏ bé của mình, lòng thầm nhủ. Mẹ, chờ con lớn nhất định sẽ trả thù cho mẹ.
Ba ngày. Tiêu Tiêu đều ở trong phòng không ra ngoài.
"Tiêu Tiêu a. Không phải ta nói cháu, cứ coi như cháu tâm tình không tốt, nhưng ba ngày rồi. Cũng nên ra ngoài hít thở không khí đi chứ. Cháu xem, quần áo Miêu Miêu cũng mặc liền ba ngày, đủ bốc mùi rồi." Các lão gõ cửa.
Hồi lâu.
Cửa mở ra. Mộ Tiêu Tiêu đi tới: "Các lão..." Mắt quâng thầm, trong mắt còn hằn tơ máu, trên người vẫn mặc quần áo của ba ngày trước.
Các lão bịt mũi: "Ai nha! cHáu cũng bốc mùi như Miêu Miêu rồi. Mau chóng đi tắm. Thay quần áo cho sạch sẽ, rồi ra ngoài hít thở không khí, cũng chẳng biết cháu nghĩ cái gì nữa. Nếu có người bắt nạt cháu, cứ đứa hắn ta tới đây gặp ta!"
"Cháu về thay đồ. Các lão, mấy hôm nay quấy rầy lão rồi,trong hai ngày này cháu sẽ cố tìm nơi ở mới." Nói xong, cô tính toán rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Các lão thở dài một hơi: "Nha đầu này đến cùng bị cái gì đả kích vậy?."
Kỳ thật, Tiêu Tiêu không phải bị đả kích, chỉ là trong lòng có quá nhiều thứ không cam tâm, cô cũng không hối hận vì sinh Miêu Miêu, cũng bời vì có Miêu Miêu, cho nên sau đêm sáu năm trước cô mới không sống trong đau khổ. Chí ít cô còn có thêm 1 người thân, nhưng là, Hiên Viên Liệt hôm đó vũ nhục cô, chẳng khác nào cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô. Tôn nghiêm của cô bị người ta chà đạp đến không cách nào phản kháng. Mà chuyện càng đáng sợ hơn, cô còn cùng người chà đạp tôn nghiêm của mình kí kết khế ước.
Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận. Cho nên, cô không hối hận, chỉ là... Thống hận thôi...
Một thân một mình trở về nhà, vừa đến cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe đua màu lam dừng ở bên ngoài, một người đàn ông mặc tây trang đứng cạnh xe.
Hiên Viên Liệt sao?
Không đợi qua xác nhận, cô lập tức quay người bỏ chạy.
"Tiêu Tiêu!"
Phía sau truyền đến thanh âm của người đan ông, Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy, tăng tốc chạy đi, dựa vào khả năng chạy của cô, để né một người rất đơn giản.
Ba!
Cổ tay bị người ta nắm lấy. Tiêu Tiêu vội vàng rút súng trong người ra, nhắm thẳng đầu người đã giữ mình.
"Lam, Lam Đình Ngạn?" Sao lại là Lam Đình Ngạn? Tiêu Tiêu đối với anh có ấn tượng cũng không tệ lắm, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Tiểu a Di lần trước.
"Chậc, thân thủ của cô đúng là đáng sợ, nhanh bỏ súng xuống, tôi e không cẩn thận cô sẽ bắn chết tôi." Lam Đình Ngạn lấy tay đẩy súng lục của cô.
Tiêu Tiêu thu hồi súng lại: "Sao anh lại tới đây? "
"Hôm qua tôi qua chỗ Liệt tìm cô, không tìm được, cho nên chỉ có tra được nhà cô, ai u, tôi chờ cả một buổi tối, cô còn không mau mời tôi vào nhà. " Từ hôm qua, luca bắt đầu xế chiều, cho đến tận xres chiều hôm nay, anh đã đợi bên ngoài được đúng 1 đêm rồi.
Trong mắt phượng hiện lên kinh ngạc, Không hề nhìn ra Lam Đình Ngạn đang nói láo: "Anh làm viehec cho Hiên Viên Liệt, thật đúng là tận tâm tận lực. Vậy mà chờ ở đây tận một ngày."
"Cái gì? Tôi tới đây chẳng liên quan gì tới Liệt cả. "
"Hả?" Tiêu Tiêu nghi hoặc, cô chạy trốn, Hiên Viên Liệt lấy gì bàn giao với vị hôn thê đây? Anh cũng không muốn bắt cô trở về? A, như vậy cũng tốt.
Lam Đình Ngạn vỗ vai Tiêu Tiêu: "Được rồi, lời gì vào nhà lại nói, tôi còn muốn uống trà. "
Dẫn Lam Đình Ngạn vào phòng. Pha xong trà: "Anh đến tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Lần trước cô nhờ tôi giúp cô để ý Tiểu a di, có chút tin tức. Hôm qua cô ấy đã lên máy bay ra nước ngoài rồi. " Lam Đình Ngạn chậm rãi nói.
Tiểu a di!
Cô lập tức đứng đứng lên: "Xuất ngoại? Cô ấy đi đâu? "
"Hàn Quốc."
Hàn Quốc? Tiêu Tiêu hai mắt lóe lên, Tiểu a di qua Hàn Quốc làm gì? Lại qua tìm sòng bạc chơi hả? Nếu đến, Bá Hổ Lâm gia cũng ở Hàn Quốc... Cô cũng có thể đi một chuyến Hàn Quốc tìm Tiểu a di đồng thời điều tra một chút chu chuyện của Bá Hổ Lâm gia.
"Lam Đình Ngạn, cám ơn anh, thật sự là giúp tôi chuyện lớn rồi. "
Anh cười cười: "không cần cảm ơn tôi, chỉ là, Mộ Tiêu Tiêu, cô mới từ trong đống rác chui ra sao?" Anh khinh bỉ trên dưới dò xét Tiêu Tiêu.
"Ây... Bị anh chê cười rồi." Cô cúi đầu nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của mình. Cười cười xấu hổ.
"Đúng rồi, cô không làm tài xês của Liệt nữa sao? Ngày đó tôi qua tìm cô, Liệt hoàn toàn không nói bất cứ thông tin gì về chuyện của cô. Không phải cô chọc giận cậu ta đó chứ?." Anh hoàn toàn tin nếu cô đi chọc giận thủ lĩnh Đế quốc Hắc Dạ. Bởi vì khí chất trên người cô thanh tao như hoa mai, ngạo nghễ khiến đám đàn ông phải ghen tức.
Nói đến Hiên Viên Liệt, Tiêu Tiêu chau mày, "Trước đó tôi với anh ta đã diễn vở kịch để đuổi mẹ anh ta đi? Ai biết lại tới vị hôn thê kia. Cho nên tôu tự rời khỏi trò chơi này sớm thôi."
"Chậc, theo tôi nhớ thì vị hôn thê của Liệt là Lâm Âm Nhi, thiên kim Lâm gia. Cô ta lợi hại như vậy, lại để cô diễn kịch trước mặt mình sao?"
"Ngạn, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi biết tin tức về Tiểu a di, có cơ hội tôu nhhất định báo đáp anh." Tiêu Tiêu đứng lên.
Lam Đình Ngạn cũng đứng lên: "Báo đáp cũng không cần, a, đúng rồi... Thứ hai tôi phải tham gia yến hội, mà lại thiếu 1 người bạn gái đi cùng, chi bằng cô đi với tôi, tới đó giúp tôi che mắt thiên hạ. "
Ách...
Tiêu Tiêu do dự một chút, cũng không tiện cự tuyệt đề nghị của anh. Hơn nữa lúc trước cô chỉ là cùng Lam Đình Ngạn bàn luận chuyện của Tiểu a di, anh lại nhiệt tình giúp đỡ.
"Được rồi, có thể làm bạn gái Ngạn thiếu cũng là vinh hạnh của tôi. "
"A... Chỉ là, lúc đó đừng xuất hiện với bộ dạng này, dọa người đấy. " Lam Đình Ngạn nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Tiêu gật đầu.
Tiêu Tiêu còn chưa kịp trả lời, hầu nữ đang sửa sang hậu viên lập tức hỏi ha: "Mộ tiểu thư muốn đi đâu?"
"Giải sầu." Cô trấn định để lại hai chữ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Vụng trộm rời trạch viện của Hiên Viên Liệt, cô cũng không trực tiếp về nhà, bời vì cái nhà kia Hiên Viên Liệt từng đi qua, hiện tại cô cứ đi như thế, cũng không giúp anh diễn xong bộ phim, người đàn ông đó chắc chắn sẽ sai người bắt cô về.
Cho nên chỉ có thể đưa Miêu Miêu tới nơi ở của Các lão, ở nơi này, coi như Hiên Viên Liệt có là Đế quốc Hắc Dạmột tay che trời cũng không thể tìm ra cô.
"Miêu Miêu, mẹ con làm sao vậy? Sao cứ thất thần rồi chán nản thế?" Các lão nhân lúc Tiêu Tiêu không có mặt, len lén hỏi mộ Miêu Miêu.
Miêu Miêu lắc lắc đầu: "Cháu cũng không biết." Xoay đi quẩn lại, chẳng lẽ là chú bắt nạt mẹ thật sao? Cậu giơ hai cánh tay, nhìn quyền tay nhỏ bé của mình, lòng thầm nhủ. Mẹ, chờ con lớn nhất định sẽ trả thù cho mẹ.
Ba ngày. Tiêu Tiêu đều ở trong phòng không ra ngoài.
"Tiêu Tiêu a. Không phải ta nói cháu, cứ coi như cháu tâm tình không tốt, nhưng ba ngày rồi. Cũng nên ra ngoài hít thở không khí đi chứ. Cháu xem, quần áo Miêu Miêu cũng mặc liền ba ngày, đủ bốc mùi rồi." Các lão gõ cửa.
Hồi lâu.
Cửa mở ra. Mộ Tiêu Tiêu đi tới: "Các lão..." Mắt quâng thầm, trong mắt còn hằn tơ máu, trên người vẫn mặc quần áo của ba ngày trước.
Các lão bịt mũi: "Ai nha! cHáu cũng bốc mùi như Miêu Miêu rồi. Mau chóng đi tắm. Thay quần áo cho sạch sẽ, rồi ra ngoài hít thở không khí, cũng chẳng biết cháu nghĩ cái gì nữa. Nếu có người bắt nạt cháu, cứ đứa hắn ta tới đây gặp ta!"
"Cháu về thay đồ. Các lão, mấy hôm nay quấy rầy lão rồi,trong hai ngày này cháu sẽ cố tìm nơi ở mới." Nói xong, cô tính toán rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Các lão thở dài một hơi: "Nha đầu này đến cùng bị cái gì đả kích vậy?."
Kỳ thật, Tiêu Tiêu không phải bị đả kích, chỉ là trong lòng có quá nhiều thứ không cam tâm, cô cũng không hối hận vì sinh Miêu Miêu, cũng bời vì có Miêu Miêu, cho nên sau đêm sáu năm trước cô mới không sống trong đau khổ. Chí ít cô còn có thêm 1 người thân, nhưng là, Hiên Viên Liệt hôm đó vũ nhục cô, chẳng khác nào cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô. Tôn nghiêm của cô bị người ta chà đạp đến không cách nào phản kháng. Mà chuyện càng đáng sợ hơn, cô còn cùng người chà đạp tôn nghiêm của mình kí kết khế ước.
Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận. Cho nên, cô không hối hận, chỉ là... Thống hận thôi...
Một thân một mình trở về nhà, vừa đến cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe đua màu lam dừng ở bên ngoài, một người đàn ông mặc tây trang đứng cạnh xe.
Hiên Viên Liệt sao?
Không đợi qua xác nhận, cô lập tức quay người bỏ chạy.
"Tiêu Tiêu!"
Phía sau truyền đến thanh âm của người đan ông, Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy, tăng tốc chạy đi, dựa vào khả năng chạy của cô, để né một người rất đơn giản.
Ba!
Cổ tay bị người ta nắm lấy. Tiêu Tiêu vội vàng rút súng trong người ra, nhắm thẳng đầu người đã giữ mình.
"Lam, Lam Đình Ngạn?" Sao lại là Lam Đình Ngạn? Tiêu Tiêu đối với anh có ấn tượng cũng không tệ lắm, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Tiểu a Di lần trước.
"Chậc, thân thủ của cô đúng là đáng sợ, nhanh bỏ súng xuống, tôi e không cẩn thận cô sẽ bắn chết tôi." Lam Đình Ngạn lấy tay đẩy súng lục của cô.
Tiêu Tiêu thu hồi súng lại: "Sao anh lại tới đây? "
"Hôm qua tôi qua chỗ Liệt tìm cô, không tìm được, cho nên chỉ có tra được nhà cô, ai u, tôi chờ cả một buổi tối, cô còn không mau mời tôi vào nhà. " Từ hôm qua, luca bắt đầu xế chiều, cho đến tận xres chiều hôm nay, anh đã đợi bên ngoài được đúng 1 đêm rồi.
Trong mắt phượng hiện lên kinh ngạc, Không hề nhìn ra Lam Đình Ngạn đang nói láo: "Anh làm viehec cho Hiên Viên Liệt, thật đúng là tận tâm tận lực. Vậy mà chờ ở đây tận một ngày."
"Cái gì? Tôi tới đây chẳng liên quan gì tới Liệt cả. "
"Hả?" Tiêu Tiêu nghi hoặc, cô chạy trốn, Hiên Viên Liệt lấy gì bàn giao với vị hôn thê đây? Anh cũng không muốn bắt cô trở về? A, như vậy cũng tốt.
Lam Đình Ngạn vỗ vai Tiêu Tiêu: "Được rồi, lời gì vào nhà lại nói, tôi còn muốn uống trà. "
Dẫn Lam Đình Ngạn vào phòng. Pha xong trà: "Anh đến tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Lần trước cô nhờ tôi giúp cô để ý Tiểu a di, có chút tin tức. Hôm qua cô ấy đã lên máy bay ra nước ngoài rồi. " Lam Đình Ngạn chậm rãi nói.
Tiểu a di!
Cô lập tức đứng đứng lên: "Xuất ngoại? Cô ấy đi đâu? "
"Hàn Quốc."
Hàn Quốc? Tiêu Tiêu hai mắt lóe lên, Tiểu a di qua Hàn Quốc làm gì? Lại qua tìm sòng bạc chơi hả? Nếu đến, Bá Hổ Lâm gia cũng ở Hàn Quốc... Cô cũng có thể đi một chuyến Hàn Quốc tìm Tiểu a di đồng thời điều tra một chút chu chuyện của Bá Hổ Lâm gia.
"Lam Đình Ngạn, cám ơn anh, thật sự là giúp tôi chuyện lớn rồi. "
Anh cười cười: "không cần cảm ơn tôi, chỉ là, Mộ Tiêu Tiêu, cô mới từ trong đống rác chui ra sao?" Anh khinh bỉ trên dưới dò xét Tiêu Tiêu.
"Ây... Bị anh chê cười rồi." Cô cúi đầu nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của mình. Cười cười xấu hổ.
"Đúng rồi, cô không làm tài xês của Liệt nữa sao? Ngày đó tôi qua tìm cô, Liệt hoàn toàn không nói bất cứ thông tin gì về chuyện của cô. Không phải cô chọc giận cậu ta đó chứ?." Anh hoàn toàn tin nếu cô đi chọc giận thủ lĩnh Đế quốc Hắc Dạ. Bởi vì khí chất trên người cô thanh tao như hoa mai, ngạo nghễ khiến đám đàn ông phải ghen tức.
Nói đến Hiên Viên Liệt, Tiêu Tiêu chau mày, "Trước đó tôi với anh ta đã diễn vở kịch để đuổi mẹ anh ta đi? Ai biết lại tới vị hôn thê kia. Cho nên tôu tự rời khỏi trò chơi này sớm thôi."
"Chậc, theo tôi nhớ thì vị hôn thê của Liệt là Lâm Âm Nhi, thiên kim Lâm gia. Cô ta lợi hại như vậy, lại để cô diễn kịch trước mặt mình sao?"
"Ngạn, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi biết tin tức về Tiểu a di, có cơ hội tôu nhhất định báo đáp anh." Tiêu Tiêu đứng lên.
Lam Đình Ngạn cũng đứng lên: "Báo đáp cũng không cần, a, đúng rồi... Thứ hai tôi phải tham gia yến hội, mà lại thiếu 1 người bạn gái đi cùng, chi bằng cô đi với tôi, tới đó giúp tôi che mắt thiên hạ. "
Ách...
Tiêu Tiêu do dự một chút, cũng không tiện cự tuyệt đề nghị của anh. Hơn nữa lúc trước cô chỉ là cùng Lam Đình Ngạn bàn luận chuyện của Tiểu a di, anh lại nhiệt tình giúp đỡ.
"Được rồi, có thể làm bạn gái Ngạn thiếu cũng là vinh hạnh của tôi. "
"A... Chỉ là, lúc đó đừng xuất hiện với bộ dạng này, dọa người đấy. " Lam Đình Ngạn nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Tiêu gật đầu.
Bình luận facebook