Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-564
Chương 564: Không về được nữa rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Mạnh Cường nhìn dáng vẻ bi thương và đau đớn của Trần Thanh Thảo, trong mắt thoáng xuất hiện màn sương mờ và sự buồn bã.
“Tôi không rõ lắm. Năm đó, sau khi cấy ghép thất bại, chẳng biết trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ đã được đưa đến đâu. Thanh Thảo, cô đừng ngốc nghếch như thế nữa. Trong số những nội tạng mà anh ấy đã quyền tặng, có rất nhiều cái đã được ghép cho người khác, chẳng lẽ cô nghĩ anh ấy có thể sống lại chỉ bằng một trái tim ư? Người đã chết rồi, sao còn có thể sống lại chứ?”
“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ.” Trần Thanh Thảo thả tay Hoàng Mạnh Cường ra với vẻ mất hồn mất vía, lảo đảo bước về phía cửa.
“Trần Thanh Thảo.” Thấy Trần Thanh Thảo như vậy, Hoàng Mạnh Cường hơi lo lắng, định đi theo cô nhưng lại bị Trương Thiên Toàn ngăn cản. Hoàng Mạnh Cường ngước mắt nhìn anh ta.
“Cứ để cô ấy một mình đi. Nếu trong người Đinh Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, cậu hãy đưa cậu ta đi đi.” Không ngờ sự thật lại là đây, điều này khiến Trương Thiên Toàn rất kinh ngạc. Cứ tưởng trong người Đinh Kiến Quốc có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, kết quả... lại không có gì.
Hoàng Mạnh Cường siết mạnh nắm tay. Anh ấy chăm chú nhìn Trương Thiên Toàn, sắc mặt trắng bệch như tro tàn: “Anh có thể nói cho tôi biết... Vũ Vĩnh Kỳ chết như thế nào không?”
“Do sự kiện ngoài ý muốn.” Trương Thiên Toàn buông tay, lạnh nhạt nói.
Trương Thiên Toàn cũng thấy rất đáng tiếc trước cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ. Tình cảm của Vũ Vĩnh Kỳ và Trần Thanh Thảo tốt như vậy, kết quả Vũ Vĩnh Kỳ lại chết thảm thế này, trong lòng Trương Thiên Toàn thoáng cảm thấy đau buồn.
Nghe hết lời Trương Thiên Toàn, trên mặt Hoàng Mạnh Cường xuất hiện sự bi thương và đau khổ.
Thì ra... Vũ Vĩnh Kỳ chết là do ngoài ý muốn, nhưng chính lần ngoài ý muốn này đã hoàn toàn phá huỷ cuộc đời của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo đi một mình đến hầm băng. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Vũ Vĩnh Kỳ, thậm chí còn áp vào người anh, hôn lên bờ môi lạnh bằng kia.
“Vĩnh kỳ, anh không về được, làm sao bây giờ? Cuối cùng thì anh... cũng không về được nữa.”
Cô cứ tưởng chỉ cần tìm thấy trái tim, Vũ Vĩnh Kỳ sẽ quay về, nhưng bây giờ Vũ Vĩnh Kỳ không về được... không về được nữa rồi.
Trần Thanh Thảo ngây người trong hầm băng lạnh buốt rất lâu, mãi đến khi mệt thì mới tựa vào quan tài băng, lẩm bẩm.
Gió ngoài cửa sổ lướt qua, mang theo một hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lẽo và quái dị.
Hơi thở của Trần Thanh Thảo thoảng run lên. Cô xoa bụng, trong mắt xuất hiện sự dứt khoát.
Vĩnh Kỳ không thể quay về nữa, cô cũng chẳng thiết sống, sống như vậy rất đau, rất đau...
So với việc sống trong đau khổ, chi bằng chết đi là tốt nhất.
Trần Thanh Thảo nhéo lòng bàn tay mình, nhếch môi, lấy con dao găm mà mình vẫn luôn cất giấu ra. Cô quay đầu, nhìn Vũ Vĩnh Kỳ trong quan tài băng rồi cười khẽ, rạch mạnh lên cổ tay mình.
Khi máu tươi chảy ra, dao trong tay Trần Thanh Thảo rơi xuống đất. Nhìn máu chảy đầy đất, đôi môi cô dần trở nên trắng bệch.
Cô yếu ớt vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của Vũ Vĩnh Kỳ, đau đớn nỉ non những từ tối nghĩa: “Vĩnh Kỳ, đừng sợ. Em ở đây với anh, em sẽ rời khỏi đây với anh. Thật xin lỗi, em đã mang thai con của Đinh Kiến Quốc, em cứ tưởng Đinh Kiến Quốc là anh, em tưởng... anh ấy là anh, nhưng anh ấy lại không phải, không phải.”
Khí lạnh xung quanh bao phủ người Trần Thanh Thảo, chúng vô cùng lạnh lẽo, thậm chí rét thấu xương.
Mà phía bên kia.
Trương Thiên Toàn nhìn Hoàng Mạnh Cường đang chăm sóc Đinh Kiến Quốc, giữa hai lông mày bỗng giật mạnh. Anh ta như nghĩ đến điều gì, bỗng thay đổi sắc mặt.
“Chết tiệt, không xong rồi.” Nghe thấy thế, Hoàng Mạnh Cường ngơ ngác quay lại nhìn Trương Thiên Toàn, rõ ràng không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói gì.
Trương Thiên Toàn sầm mặt: “Có lẽ Trần Thanh Thảo định làm chuyện ngốc nghếch”
Trương Thiên Toàn nói rồi đứng dậy rời đi.
Nghe thấy thế, Hoàng Mạnh Cường cũng cảm thấy bối rối, bèn đứng dậy theo. Đúng lúc anh ấy định theo Trương Thiên Toàn ra ngoài, Đinh Kiến Quốc bỗng mở mắt ra.
Thấy Đinh Kiến Quốc tỉnh lại, Hoàng Mạnh Cường không khỏi thở phào.
Anh ấy vươn tay đỡ Đinh Kiến Quốc, quan tâm hỏi: "Kiến Quốc, cậu thấy thế nào rồi?”
“Trần Thanh Thảo... đâu?” Đinh Kiến Quốc ấn phần ngực hơi đau đớn. Sau khi nhìn quanh phòng mà vẫn không thấy Trần Thanh Thảo, anh hé môi, khàn giọng hỏi Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường nhìn sắc mặt trắng bệch của Đinh Kiến Quốc, khẽ lắc đầu: "Cô ấy không sao đâu.”
“Nói cho tớ biết, Trần Thanh Thảo đâu rồi?” Rõ ràng Đinh Kiến Quốc không tin lời Hoàng Mạnh Cường. Anh bóp tay Hoàng Mạnh Cường, giận dữ hét lên với ánh mắt âm u.
“Hoàng Mạnh Cường.” Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh Cường bằng ánh mắt hung tợn một lúc lâu. Thấy anh ấy không chịu nói, anh lảo đảo đẩy Hoàng Mạnh Cường ra rồi định rời khỏi nơi này để tìm Trần Thanh Thảo.
“Cô ấy đang ở bên Vũ Vĩnh Kỳ.” Hoàng Mạnh Cường nhìn khuôn mặt hung tợn và đáng sợ của Đinh Kiến Quốc, cuối cùng chậm rãi nói.
Anh lạnh lùng nhìn Hoàng Mạnh Cường, đôi môi lạnh lẽo xám như tro tàn.
"Ở đâu?”
“Trần Thanh Thảo.” Khi Hoàng Mạnh Cường dìu Đinh Kiến Quốc xuống hầm ngầm, Trương Thiên Toàn đang bảo người khác khiêng Trần Thanh Thảo ra.
Sắc mặt Trần Thanh Thảo trắng bệch, cổ tay vẫn đang chảy máu. Tuy Trương Thiên Toàn đã mạnh mẽ ngăn lại nhưng những giọt máu đỏ tươi kia vẫn khiến mắt Đinh Kiến Quốc đau nhói.
Anh không kiềm chế được, nhào về phía Trần Thanh Thảo, ngón tay run rẩy định chạm vào khuôn mặt hơi lạnh kia nhưng không dám.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo.” Đinh Kiến Quốc như thú dữ bị thương, liên tục gọi tên Trần Thanh Thảo.
Nhưng cô vẫn không mở mắt, đôi môi càng lúc càng tái nhợt.
Hai mắt cô nhắm nghiền, nằm im trong lòng Trương Thiên Toàn. “Đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Trương Thiên Toàn nhìn Đinh Kiến Quốc, người đang hơi mất bình tĩnh bằng đôi mắt thâm trầm rồi ra lệnh cho đàn em sau lưng.
“Trần Thanh Thảo... Em yêu anh ta đến thế ư? Em không sống nổi nếu thiếu anh ta à? Em có biết em còn mang thai con của chúng ta không? Có phải em sẵn sàng bỏ đứa trẻ vì anh ta không hả?”
Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo đang được Trương Thiên Toàn đưa đi với vẻ mất hồn mất vía. Anh ấn lên phần ngực đau nhói, chậm rãi quỳ xuống đất, lẩm bẩm.
“Trần Thanh Thảo, em là người phụ nữ độc ác nhất, tàn nhẫn nhất mà anh từng gặp”
“Kiến Quốc.” Thấy Đinh Kiến Quốc khác thường, Hoàng Mạnh Cường sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Anh ấy bước đến, đỡ Đinh Kiến Quốc. Sắc mặt Đinh Kiến Quốc trắng bệch, đôi mắt tàn nhẫn trở nên u buồn. Anh lảo đảo đứng dậy, đẩy Hoàng Mạnh Cường ra, nở nụ cười tự giễu đầy sắc bén.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo..”
Người đàn ông lẩm bẩm tên Trần Thanh Thảo, hai tay tóm chặt áo Hoàng Mạnh Cường, cuối cùng ngất xỉu.
Thấy Đinh Kiến Quốc ngất đi, Hoàng Mạnh Cường hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Anh ấy căng thẳng lay người Đinh Kiến Quốc, run rẩy gọi tên anh: “Kiến Quốc, tỉnh lại đi, Kiến Quốc”
Nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn nằm im, mặc cho Hoàng Mạnh Cường gọi tên mình, mắt anh nhắm nghiền giống như đã chết.
Hoàng Mạnh Cường không quan tâm gì nữa, đỡ Đinh Kiến Quốc rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Đinh Kiến Quốc được đưa đến bệnh viện, Trần Thanh Thảo cũng thế. Hai người đều nằm trong phòng phẫu thuật.
Còn Trương Thiên Toàn và Hoàng Mạnh Cường thì im lặng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật bằng ánh mắt sâu lắng, không hề nhúc nhích.
“Trần Thanh Thảo... sẽ không sao chứ?”
Hoàng Mạnh Cường nhìn về phía Trương Thiên Toàn, hỏi nhỏ.
Trương Thiên Toàn nhíu mày nhìn anh ấy, lạnh nhạt gõ điều thuốc trên tay, nói với vẻ hơi lạnh lùng và giễu cợt: “Ừm, chắc là sẽ không sao.
Trần Thanh Thảo không coi mạng mình ra gì, đã có thai mà vẫn làm thế, quả là... quá tuỳ tiện.
Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm Trương Thiên Toàn một lúc lâu bằng ánh mắt âm u, không nói gì nữa. Nét mặt anh ấy hơi hoang mang và
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Mạnh Cường nhìn dáng vẻ bi thương và đau đớn của Trần Thanh Thảo, trong mắt thoáng xuất hiện màn sương mờ và sự buồn bã.
“Tôi không rõ lắm. Năm đó, sau khi cấy ghép thất bại, chẳng biết trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ đã được đưa đến đâu. Thanh Thảo, cô đừng ngốc nghếch như thế nữa. Trong số những nội tạng mà anh ấy đã quyền tặng, có rất nhiều cái đã được ghép cho người khác, chẳng lẽ cô nghĩ anh ấy có thể sống lại chỉ bằng một trái tim ư? Người đã chết rồi, sao còn có thể sống lại chứ?”
“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ.” Trần Thanh Thảo thả tay Hoàng Mạnh Cường ra với vẻ mất hồn mất vía, lảo đảo bước về phía cửa.
“Trần Thanh Thảo.” Thấy Trần Thanh Thảo như vậy, Hoàng Mạnh Cường hơi lo lắng, định đi theo cô nhưng lại bị Trương Thiên Toàn ngăn cản. Hoàng Mạnh Cường ngước mắt nhìn anh ta.
“Cứ để cô ấy một mình đi. Nếu trong người Đinh Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, cậu hãy đưa cậu ta đi đi.” Không ngờ sự thật lại là đây, điều này khiến Trương Thiên Toàn rất kinh ngạc. Cứ tưởng trong người Đinh Kiến Quốc có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, kết quả... lại không có gì.
Hoàng Mạnh Cường siết mạnh nắm tay. Anh ấy chăm chú nhìn Trương Thiên Toàn, sắc mặt trắng bệch như tro tàn: “Anh có thể nói cho tôi biết... Vũ Vĩnh Kỳ chết như thế nào không?”
“Do sự kiện ngoài ý muốn.” Trương Thiên Toàn buông tay, lạnh nhạt nói.
Trương Thiên Toàn cũng thấy rất đáng tiếc trước cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ. Tình cảm của Vũ Vĩnh Kỳ và Trần Thanh Thảo tốt như vậy, kết quả Vũ Vĩnh Kỳ lại chết thảm thế này, trong lòng Trương Thiên Toàn thoáng cảm thấy đau buồn.
Nghe hết lời Trương Thiên Toàn, trên mặt Hoàng Mạnh Cường xuất hiện sự bi thương và đau khổ.
Thì ra... Vũ Vĩnh Kỳ chết là do ngoài ý muốn, nhưng chính lần ngoài ý muốn này đã hoàn toàn phá huỷ cuộc đời của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo đi một mình đến hầm băng. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Vũ Vĩnh Kỳ, thậm chí còn áp vào người anh, hôn lên bờ môi lạnh bằng kia.
“Vĩnh kỳ, anh không về được, làm sao bây giờ? Cuối cùng thì anh... cũng không về được nữa.”
Cô cứ tưởng chỉ cần tìm thấy trái tim, Vũ Vĩnh Kỳ sẽ quay về, nhưng bây giờ Vũ Vĩnh Kỳ không về được... không về được nữa rồi.
Trần Thanh Thảo ngây người trong hầm băng lạnh buốt rất lâu, mãi đến khi mệt thì mới tựa vào quan tài băng, lẩm bẩm.
Gió ngoài cửa sổ lướt qua, mang theo một hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lẽo và quái dị.
Hơi thở của Trần Thanh Thảo thoảng run lên. Cô xoa bụng, trong mắt xuất hiện sự dứt khoát.
Vĩnh Kỳ không thể quay về nữa, cô cũng chẳng thiết sống, sống như vậy rất đau, rất đau...
So với việc sống trong đau khổ, chi bằng chết đi là tốt nhất.
Trần Thanh Thảo nhéo lòng bàn tay mình, nhếch môi, lấy con dao găm mà mình vẫn luôn cất giấu ra. Cô quay đầu, nhìn Vũ Vĩnh Kỳ trong quan tài băng rồi cười khẽ, rạch mạnh lên cổ tay mình.
Khi máu tươi chảy ra, dao trong tay Trần Thanh Thảo rơi xuống đất. Nhìn máu chảy đầy đất, đôi môi cô dần trở nên trắng bệch.
Cô yếu ớt vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của Vũ Vĩnh Kỳ, đau đớn nỉ non những từ tối nghĩa: “Vĩnh Kỳ, đừng sợ. Em ở đây với anh, em sẽ rời khỏi đây với anh. Thật xin lỗi, em đã mang thai con của Đinh Kiến Quốc, em cứ tưởng Đinh Kiến Quốc là anh, em tưởng... anh ấy là anh, nhưng anh ấy lại không phải, không phải.”
Khí lạnh xung quanh bao phủ người Trần Thanh Thảo, chúng vô cùng lạnh lẽo, thậm chí rét thấu xương.
Mà phía bên kia.
Trương Thiên Toàn nhìn Hoàng Mạnh Cường đang chăm sóc Đinh Kiến Quốc, giữa hai lông mày bỗng giật mạnh. Anh ta như nghĩ đến điều gì, bỗng thay đổi sắc mặt.
“Chết tiệt, không xong rồi.” Nghe thấy thế, Hoàng Mạnh Cường ngơ ngác quay lại nhìn Trương Thiên Toàn, rõ ràng không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói gì.
Trương Thiên Toàn sầm mặt: “Có lẽ Trần Thanh Thảo định làm chuyện ngốc nghếch”
Trương Thiên Toàn nói rồi đứng dậy rời đi.
Nghe thấy thế, Hoàng Mạnh Cường cũng cảm thấy bối rối, bèn đứng dậy theo. Đúng lúc anh ấy định theo Trương Thiên Toàn ra ngoài, Đinh Kiến Quốc bỗng mở mắt ra.
Thấy Đinh Kiến Quốc tỉnh lại, Hoàng Mạnh Cường không khỏi thở phào.
Anh ấy vươn tay đỡ Đinh Kiến Quốc, quan tâm hỏi: "Kiến Quốc, cậu thấy thế nào rồi?”
“Trần Thanh Thảo... đâu?” Đinh Kiến Quốc ấn phần ngực hơi đau đớn. Sau khi nhìn quanh phòng mà vẫn không thấy Trần Thanh Thảo, anh hé môi, khàn giọng hỏi Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường nhìn sắc mặt trắng bệch của Đinh Kiến Quốc, khẽ lắc đầu: "Cô ấy không sao đâu.”
“Nói cho tớ biết, Trần Thanh Thảo đâu rồi?” Rõ ràng Đinh Kiến Quốc không tin lời Hoàng Mạnh Cường. Anh bóp tay Hoàng Mạnh Cường, giận dữ hét lên với ánh mắt âm u.
“Hoàng Mạnh Cường.” Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh Cường bằng ánh mắt hung tợn một lúc lâu. Thấy anh ấy không chịu nói, anh lảo đảo đẩy Hoàng Mạnh Cường ra rồi định rời khỏi nơi này để tìm Trần Thanh Thảo.
“Cô ấy đang ở bên Vũ Vĩnh Kỳ.” Hoàng Mạnh Cường nhìn khuôn mặt hung tợn và đáng sợ của Đinh Kiến Quốc, cuối cùng chậm rãi nói.
Anh lạnh lùng nhìn Hoàng Mạnh Cường, đôi môi lạnh lẽo xám như tro tàn.
"Ở đâu?”
“Trần Thanh Thảo.” Khi Hoàng Mạnh Cường dìu Đinh Kiến Quốc xuống hầm ngầm, Trương Thiên Toàn đang bảo người khác khiêng Trần Thanh Thảo ra.
Sắc mặt Trần Thanh Thảo trắng bệch, cổ tay vẫn đang chảy máu. Tuy Trương Thiên Toàn đã mạnh mẽ ngăn lại nhưng những giọt máu đỏ tươi kia vẫn khiến mắt Đinh Kiến Quốc đau nhói.
Anh không kiềm chế được, nhào về phía Trần Thanh Thảo, ngón tay run rẩy định chạm vào khuôn mặt hơi lạnh kia nhưng không dám.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo.” Đinh Kiến Quốc như thú dữ bị thương, liên tục gọi tên Trần Thanh Thảo.
Nhưng cô vẫn không mở mắt, đôi môi càng lúc càng tái nhợt.
Hai mắt cô nhắm nghiền, nằm im trong lòng Trương Thiên Toàn. “Đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Trương Thiên Toàn nhìn Đinh Kiến Quốc, người đang hơi mất bình tĩnh bằng đôi mắt thâm trầm rồi ra lệnh cho đàn em sau lưng.
“Trần Thanh Thảo... Em yêu anh ta đến thế ư? Em không sống nổi nếu thiếu anh ta à? Em có biết em còn mang thai con của chúng ta không? Có phải em sẵn sàng bỏ đứa trẻ vì anh ta không hả?”
Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo đang được Trương Thiên Toàn đưa đi với vẻ mất hồn mất vía. Anh ấn lên phần ngực đau nhói, chậm rãi quỳ xuống đất, lẩm bẩm.
“Trần Thanh Thảo, em là người phụ nữ độc ác nhất, tàn nhẫn nhất mà anh từng gặp”
“Kiến Quốc.” Thấy Đinh Kiến Quốc khác thường, Hoàng Mạnh Cường sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Anh ấy bước đến, đỡ Đinh Kiến Quốc. Sắc mặt Đinh Kiến Quốc trắng bệch, đôi mắt tàn nhẫn trở nên u buồn. Anh lảo đảo đứng dậy, đẩy Hoàng Mạnh Cường ra, nở nụ cười tự giễu đầy sắc bén.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo..”
Người đàn ông lẩm bẩm tên Trần Thanh Thảo, hai tay tóm chặt áo Hoàng Mạnh Cường, cuối cùng ngất xỉu.
Thấy Đinh Kiến Quốc ngất đi, Hoàng Mạnh Cường hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Anh ấy căng thẳng lay người Đinh Kiến Quốc, run rẩy gọi tên anh: “Kiến Quốc, tỉnh lại đi, Kiến Quốc”
Nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn nằm im, mặc cho Hoàng Mạnh Cường gọi tên mình, mắt anh nhắm nghiền giống như đã chết.
Hoàng Mạnh Cường không quan tâm gì nữa, đỡ Đinh Kiến Quốc rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Đinh Kiến Quốc được đưa đến bệnh viện, Trần Thanh Thảo cũng thế. Hai người đều nằm trong phòng phẫu thuật.
Còn Trương Thiên Toàn và Hoàng Mạnh Cường thì im lặng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật bằng ánh mắt sâu lắng, không hề nhúc nhích.
“Trần Thanh Thảo... sẽ không sao chứ?”
Hoàng Mạnh Cường nhìn về phía Trương Thiên Toàn, hỏi nhỏ.
Trương Thiên Toàn nhíu mày nhìn anh ấy, lạnh nhạt gõ điều thuốc trên tay, nói với vẻ hơi lạnh lùng và giễu cợt: “Ừm, chắc là sẽ không sao.
Trần Thanh Thảo không coi mạng mình ra gì, đã có thai mà vẫn làm thế, quả là... quá tuỳ tiện.
Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm Trương Thiên Toàn một lúc lâu bằng ánh mắt âm u, không nói gì nữa. Nét mặt anh ấy hơi hoang mang và
Bình luận facebook