Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-565
Chương 565: Chúng ta về nhà đi được không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chết tiệt, người đàn bà tên Trần Thanh Thảo kia đâu? Cô ta đang ở đâu?”
Lý Mộc Hoa không kìm chế được sự đố kỵ trong lòng, rống lên với người quản gia.
Đinh Kiến Quốc không có ở nhà họ Đinh, lẽ nào anh ấy đang đưa Trần Thanh Thảo đi du lịch rồi?
Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích người đàn bà đê tiện đó đến vậy?
Quản gia nhìn bộ dạng tức giận của Lý Mộc Hoa, đôi lông mày vốn đã cau lại của ông ta càng hiện lên một vẻ lo lắng.
“Cô Mộc Hoa, chuyện của cậu chủ, chúng tôi... bây giờ chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào.”
Lý Mộc Hoa ném cho người quản gia một cái nhìn hung dữ, có lẽ là vì thấy ông ta nói rất có lý.
Cô ta siết chặt nắm đấm, xoay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn Lý Mộc Hoa rời đi quản gia không khỏi cau mày, ông ta thở dài một tiếng, sau đó ngay lập tức gọi điện cho quản gia bên nhà Hoàng Mạnh Cường, muốn hỏi thăm một chút xem Đinh Kiến Quốc đã đi đâu.
Đang yên đang lành Đinh Kiến Quốc lại mất tích, ông ta cũng thấy rất lạ nhưng không tra ra được có chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Lý Mộc Hoa ngồi lên xe, cô ta lập tức điều người của mình đi điều tra tung tích của Đinh Kiến Quốc.
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ quả nhiên đã điều tra được hóa ra trước đó Đinh Kiến Quốc đã cùng dùng bữa với Trần Thanh Thảo, sau đó không thấy quay về nữa.
“Trần Thanh Thảo đã đi đâu, các người có biết không?”
Lý Mộc Hoa nhìn thuộc hạ của mình, cứng rắn nói.
Trần Thanh Thảo chắc chắn đã đưa Đinh Kiến Quốc đi, nếu không tại sao họ lại không tìm ra được tung tích của anh?
Nghĩ đến đó, trái tim Lý Mộc Hoa như bị ai bóp nghẹt, cô ta vô cùng tức giận.
“Chúng tôi tra ra được cô Thanh Thảo đã đến thủ đô.
“Tôi biết rồi, cô ta ở bên cạnh Kiến Quốc chắc chắn là có ý xấu, mà Kiến Quốc lại không tin tôi, anh ấy vẫn luôn nghĩ về người đàn bà khốn kiếp đó.”
Lý Mộc Hoa nheo mắt lại một cách nham hiểm, cô ta bảo người đặt vé máy bay cho mình, lập tức bay đến thủ đô. Cô ta sẽ không để Trần Thanh Thần đạt được ý định đâu, cô ta nhất định sẽ đưa Đinh Kiến Quốc về.
Đinh Kiến Quốc là người đàn ông của cô ta, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp được anh.
Ở thủ đô, trong bệnh viện.
Đinh Kiến Quốc đã ngủ một ngày, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Hoàng Mạnh Cường, người luôn canh giữ bên cạnh Đinh Kiến Quốc, sau khi thấy bạn mình tỉnh lại trái tim đang treo lơ lửng của anh ấy mới từ từ thả lỏng.
Anh ấy rót cho Đinh Kiến Quốc một cốc nước, hỏi Đinh Kiến Quốc có chỗ nào thấy không thoải mái không.
Đinh Kiến Quốc liếc đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh Cường, cất giọng khàn khàn yếu ớt, không biết anh đang gọi gì.
Hoàng Mạnh Cường nghe thấy giọng nói vô lực yếu ớt của Đinh Kiến Quốc liền biết anh đang gọi tên ai.
“Bác sĩ nói, hiện giờ sức khỏe Trần Thanh Thảo rất yếu, cô ấy phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Cậu đừng lo lắng, cô ấy không sao.”
Đinh Kiến Quốc nghe vậy, đôi đồng tử như bao phủ một lớp sương mù. Anh nắm lấy tay Hoàng Mạnh Cường thốt lên một cách chậm chạp: “Tớ... muốn đi gặp cô ấy.”
Rõ ràng người phụ nữ này không hề thích anh, thậm chí còn đối xử với anh một cách tàn nhẫn như vậy, nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn muốn nhìn thấy cô. Anh muốn gặp Trần Thanh Thảo đến phát điên.
Nhìn Đinh Kiến Quốc cau mày tỏ vẻ cổ chấp như vậy, ánh mắt Hoàng Mạnh Cường đầy vẻ lo lắng, nói: “Cơ thể cậu vẫn rất yếu ớt, bác sĩ nói cậu không được kích động, nếu không sẽ rất có hại cho sức khỏe của cậu. Kiến Quốc, thân thể này là của cậu, cậu cũng nên quý trọng nó.”
“Tớ muốn gặp Trần Thanh Thảo... để tớ gặp cô ấy... cậu có nghe thấy không?”
Đinh Kiến Quốc không thèm để tâm đến những lời của Hoàng Mạnh Cường, bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là gặp Trần Thanh Thảo.
Hoàng Mạnh Cường thấy bạn mình thế này, anh ấy và Đinh Kiến Quốc đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, tính khí của Đinh Kiến Quốc thế nào anh ấy là người rõ nhất.
Cuối cùng anh ấy cũng đành bất lực, bảo người hầu chuẩn bị xe lăn đưa Đinh Kiến Quốc đến gặp Trần Thanh Thảo.
Đêm qua Trần Thanh Thảo đã qua cơn nguy kịch, bây giờ cô đang nằm trong phòng bệnh.
Đứa bé cũng không sao, đây đúng là một may mắn lớn.
Khi Hoàng Mạnh Cường đẩy cơ thể yếu ớt của Đinh Kiến Quốc đến phòng bệnh mà Trần Thanh Thảo đang nằm, Trương Thiên Toàn đang đứng bên ngoài, nghịch một chiếc bật lửa tinh xảo. Lúc thấy hai người họ đến, anh ta chỉ khẽ nhướng mày, ánh mặt quét qua người Hoàng Mạnh Cường và Đinh Kiến Quốc một cái.
Hoàng Mạnh Cường không biết rõ mối quan hệ giữa Trương Thiên Toàn và Trần Thanh Thảo là gì, nhưng thấy Trương Thiên Toàn rất quan tâm đến Trần Thanh Thảo, anh ấy nghĩ rằng hai người họ có lẽ là bạn bè rất tốt nên có thái độ tôn trọng hơn đối với Trương Thiên Toàn, anh ấy nói: “Kiến Quốc muốn gặp Trần Thanh Thảo.”
Trương Thiên Toàn khẽ liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc cũng nhìn lại Trương Thiên Toàn. Trương Thiên Toàn chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: “Thực ra có một số lời tôi cũng không muốn nói đâu, vì dù sao tôi cũng không có tư cách để nói gì.”
“Nhưng, tổng giám đốc Quốc, cậu cũng có thể nhìn ra trong lòng Thanh Thảo chỉ có một mình Vũ Vĩnh Kỳ. Còn cậu, cô ấy chỉ coi cậu là một phần trong trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ. Nếu trong ngực cậu có tim của cậu ta, có lẽ Thanh Thảo sẽ muốn ở bên cạnh cậu. Nhưng nếu trong ngực cậu đã không có tim của cậu ta, thì đối với Thanh Thảo, cậu chẳng là gì cả.”
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc tái nhợt, nhưng đôi mắt phượng sắc bén vẫn sáng rực như cũ.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi, cũng là vợ của tôi.” Đinh Kiến Quốc nhéo mạnh lòng bàn tay mình, nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Toàn một cách cổ chấp.
Đôi mắt Trương Thiên Toàn thoáng hiện lên một tia ảm đạm, anh ta nhìn Đinh Kiến Quốc, nhíu mày nói: “Được rồi, đây là chuyện giữa cậu và Trần Thanh Thảo, vốn dĩ tôi... cũng không nên nói nhiều làm gì. Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng hết cách”
Sau khi nghe những lời của Trương Thiên Toàn, hai mắt Đinh Kiến Quốc hiện lên một vẻ u ám lạnh lẽo.
Trương Thiên Toàn có thể nhìn ra Đinh Kiến Quốc thực sự rất yêu Trần Thanh Thảo, nhưng đáng tiếc, không có bất cứ ai có thể bước vào trái tim Trần Thanh Thảo ngoại trừ Vũ Vĩnh Kỳ.
Trương Thiên Toàn đứng dậy, vỗ vai Hoàng Mạnh Cường một cái, sau đó quay người rời khỏi.
Sau khi anh ta rời đi, Hoàng Mạnh Cường đẩy Đinh Kiến Quốc vào phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
Lúc họ bước vào, xung quanh người Trần Thanh Thảo đều chẳng chịt ống truyền.
Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, trông cô yếu ớt lạ thường.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy khỏi xe lăn, lảo đảo đi về phía Trần Thanh Thảo.
Hoàng Mạnh Cường thấy bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc liền lo lắng vươn tay ra muốn đỡ lấy anh, dù sao thân thể của Đinh Kiến Quốc khá yếu, Hoàng Mạnh Cường cũng lo lắng sợ Đinh Kiến Quốc xảy ra chuyện gì.
Nhưng Đinh Kiến Quốc lại khẽ đẩy tay Hoàng Mạnh Cường ra, đôi mắt anh vẫn ngoan cố mà ấm áp nhìn Trần Thanh Thảo và bụng cô.
Anh run rẩy đưa tay ra đặt lên bụng cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo..."
Cho dù cô không yêu mình, anh vẫn yêu cô một cách hèn mọn như vậy... Ai có thể kiểm soát được những thứ như tình yêu chứ?
Lúc chưa quen biết Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc đã nghĩ cả đời này anh sẽ chỉ ở bên Lý Mộc Hoa, yêu thương chiều chuộng Lý Mộc Hoa.
Nhưng sau khi gặp được Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc mới phát hiện ra mình không thể yêu thương chiều chuộng người phụ nữ nào khác ngoài cô. Trong lòng anh chỉ còn lại một người phụ nữ tên Trần Thanh Thảo.
“Trần Thanh Thảo... sao em lại có thể tàn nhẫn như thế? Em không cần anh nữa, ngay cả con của chúng ta em cũng không cần nữa sao?”
Đinh Kiến Quốc nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, nhìn miếng gạc trên mặt cô, nghĩ đến dáng vẻ đau đớn tuyệt vọng của cô vì biết Vũ Vĩnh Kỳ không thể quay về được, đến bây giờ trái tim Đinh Kiến Quốc vẫn như bị một thứ gì đó đâm mạnh vào, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Trần Thanh Thảo vẫn nằm bất động trên giường, lông mi của cô rất dài và dày, hơi cúi mặt xuống khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm của cô lúc này.
Đinh Kiến Quốc cứ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Thảo như thế một lúc lâu. Không biết đã qua bao lâu Đinh Kiến Quốc mới từ từ giơ tay lên âu yếm vuốt ve gò má Trần Thanh Thảo, khẽ lướt qua từng tấc từng tấc trên da thịt cô.
Hoàng Mạnh Cường nhìn ánh mắt yêu hận đan xen của Đinh Kiến Quốc, nhìn một lúc lâu, nhìn thấy sự dịu dàng mà Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo, anh ấy cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu thở dài đầy bất lực. Sau đó Hoàng Mạnh Cường quay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh ấy nghĩ, bây giờ Đinh Kiến Quốc cũng không muốn nhìn thấy mình ở đó lo lắng đâu.
Cho nên Hoàng Mạnh Cường đã rời khỏi phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
“Gạo Tẻ, nghe lời nào, quay về đi.”
Trần Thanh Thảo mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Vũ Vĩnh Kỳ, anh đang đứng cách Trần Thanh Thảo không xa, gọi Trần Thanh Thảo quay về, đừng ở lại đây nữa.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chết tiệt, người đàn bà tên Trần Thanh Thảo kia đâu? Cô ta đang ở đâu?”
Lý Mộc Hoa không kìm chế được sự đố kỵ trong lòng, rống lên với người quản gia.
Đinh Kiến Quốc không có ở nhà họ Đinh, lẽ nào anh ấy đang đưa Trần Thanh Thảo đi du lịch rồi?
Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích người đàn bà đê tiện đó đến vậy?
Quản gia nhìn bộ dạng tức giận của Lý Mộc Hoa, đôi lông mày vốn đã cau lại của ông ta càng hiện lên một vẻ lo lắng.
“Cô Mộc Hoa, chuyện của cậu chủ, chúng tôi... bây giờ chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào.”
Lý Mộc Hoa ném cho người quản gia một cái nhìn hung dữ, có lẽ là vì thấy ông ta nói rất có lý.
Cô ta siết chặt nắm đấm, xoay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn Lý Mộc Hoa rời đi quản gia không khỏi cau mày, ông ta thở dài một tiếng, sau đó ngay lập tức gọi điện cho quản gia bên nhà Hoàng Mạnh Cường, muốn hỏi thăm một chút xem Đinh Kiến Quốc đã đi đâu.
Đang yên đang lành Đinh Kiến Quốc lại mất tích, ông ta cũng thấy rất lạ nhưng không tra ra được có chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Lý Mộc Hoa ngồi lên xe, cô ta lập tức điều người của mình đi điều tra tung tích của Đinh Kiến Quốc.
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ quả nhiên đã điều tra được hóa ra trước đó Đinh Kiến Quốc đã cùng dùng bữa với Trần Thanh Thảo, sau đó không thấy quay về nữa.
“Trần Thanh Thảo đã đi đâu, các người có biết không?”
Lý Mộc Hoa nhìn thuộc hạ của mình, cứng rắn nói.
Trần Thanh Thảo chắc chắn đã đưa Đinh Kiến Quốc đi, nếu không tại sao họ lại không tìm ra được tung tích của anh?
Nghĩ đến đó, trái tim Lý Mộc Hoa như bị ai bóp nghẹt, cô ta vô cùng tức giận.
“Chúng tôi tra ra được cô Thanh Thảo đã đến thủ đô.
“Tôi biết rồi, cô ta ở bên cạnh Kiến Quốc chắc chắn là có ý xấu, mà Kiến Quốc lại không tin tôi, anh ấy vẫn luôn nghĩ về người đàn bà khốn kiếp đó.”
Lý Mộc Hoa nheo mắt lại một cách nham hiểm, cô ta bảo người đặt vé máy bay cho mình, lập tức bay đến thủ đô. Cô ta sẽ không để Trần Thanh Thần đạt được ý định đâu, cô ta nhất định sẽ đưa Đinh Kiến Quốc về.
Đinh Kiến Quốc là người đàn ông của cô ta, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp được anh.
Ở thủ đô, trong bệnh viện.
Đinh Kiến Quốc đã ngủ một ngày, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Hoàng Mạnh Cường, người luôn canh giữ bên cạnh Đinh Kiến Quốc, sau khi thấy bạn mình tỉnh lại trái tim đang treo lơ lửng của anh ấy mới từ từ thả lỏng.
Anh ấy rót cho Đinh Kiến Quốc một cốc nước, hỏi Đinh Kiến Quốc có chỗ nào thấy không thoải mái không.
Đinh Kiến Quốc liếc đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạnh Cường, cất giọng khàn khàn yếu ớt, không biết anh đang gọi gì.
Hoàng Mạnh Cường nghe thấy giọng nói vô lực yếu ớt của Đinh Kiến Quốc liền biết anh đang gọi tên ai.
“Bác sĩ nói, hiện giờ sức khỏe Trần Thanh Thảo rất yếu, cô ấy phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Cậu đừng lo lắng, cô ấy không sao.”
Đinh Kiến Quốc nghe vậy, đôi đồng tử như bao phủ một lớp sương mù. Anh nắm lấy tay Hoàng Mạnh Cường thốt lên một cách chậm chạp: “Tớ... muốn đi gặp cô ấy.”
Rõ ràng người phụ nữ này không hề thích anh, thậm chí còn đối xử với anh một cách tàn nhẫn như vậy, nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn muốn nhìn thấy cô. Anh muốn gặp Trần Thanh Thảo đến phát điên.
Nhìn Đinh Kiến Quốc cau mày tỏ vẻ cổ chấp như vậy, ánh mắt Hoàng Mạnh Cường đầy vẻ lo lắng, nói: “Cơ thể cậu vẫn rất yếu ớt, bác sĩ nói cậu không được kích động, nếu không sẽ rất có hại cho sức khỏe của cậu. Kiến Quốc, thân thể này là của cậu, cậu cũng nên quý trọng nó.”
“Tớ muốn gặp Trần Thanh Thảo... để tớ gặp cô ấy... cậu có nghe thấy không?”
Đinh Kiến Quốc không thèm để tâm đến những lời của Hoàng Mạnh Cường, bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là gặp Trần Thanh Thảo.
Hoàng Mạnh Cường thấy bạn mình thế này, anh ấy và Đinh Kiến Quốc đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, tính khí của Đinh Kiến Quốc thế nào anh ấy là người rõ nhất.
Cuối cùng anh ấy cũng đành bất lực, bảo người hầu chuẩn bị xe lăn đưa Đinh Kiến Quốc đến gặp Trần Thanh Thảo.
Đêm qua Trần Thanh Thảo đã qua cơn nguy kịch, bây giờ cô đang nằm trong phòng bệnh.
Đứa bé cũng không sao, đây đúng là một may mắn lớn.
Khi Hoàng Mạnh Cường đẩy cơ thể yếu ớt của Đinh Kiến Quốc đến phòng bệnh mà Trần Thanh Thảo đang nằm, Trương Thiên Toàn đang đứng bên ngoài, nghịch một chiếc bật lửa tinh xảo. Lúc thấy hai người họ đến, anh ta chỉ khẽ nhướng mày, ánh mặt quét qua người Hoàng Mạnh Cường và Đinh Kiến Quốc một cái.
Hoàng Mạnh Cường không biết rõ mối quan hệ giữa Trương Thiên Toàn và Trần Thanh Thảo là gì, nhưng thấy Trương Thiên Toàn rất quan tâm đến Trần Thanh Thảo, anh ấy nghĩ rằng hai người họ có lẽ là bạn bè rất tốt nên có thái độ tôn trọng hơn đối với Trương Thiên Toàn, anh ấy nói: “Kiến Quốc muốn gặp Trần Thanh Thảo.”
Trương Thiên Toàn khẽ liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc cũng nhìn lại Trương Thiên Toàn. Trương Thiên Toàn chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: “Thực ra có một số lời tôi cũng không muốn nói đâu, vì dù sao tôi cũng không có tư cách để nói gì.”
“Nhưng, tổng giám đốc Quốc, cậu cũng có thể nhìn ra trong lòng Thanh Thảo chỉ có một mình Vũ Vĩnh Kỳ. Còn cậu, cô ấy chỉ coi cậu là một phần trong trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ. Nếu trong ngực cậu có tim của cậu ta, có lẽ Thanh Thảo sẽ muốn ở bên cạnh cậu. Nhưng nếu trong ngực cậu đã không có tim của cậu ta, thì đối với Thanh Thảo, cậu chẳng là gì cả.”
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc tái nhợt, nhưng đôi mắt phượng sắc bén vẫn sáng rực như cũ.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi, cũng là vợ của tôi.” Đinh Kiến Quốc nhéo mạnh lòng bàn tay mình, nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Toàn một cách cổ chấp.
Đôi mắt Trương Thiên Toàn thoáng hiện lên một tia ảm đạm, anh ta nhìn Đinh Kiến Quốc, nhíu mày nói: “Được rồi, đây là chuyện giữa cậu và Trần Thanh Thảo, vốn dĩ tôi... cũng không nên nói nhiều làm gì. Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng hết cách”
Sau khi nghe những lời của Trương Thiên Toàn, hai mắt Đinh Kiến Quốc hiện lên một vẻ u ám lạnh lẽo.
Trương Thiên Toàn có thể nhìn ra Đinh Kiến Quốc thực sự rất yêu Trần Thanh Thảo, nhưng đáng tiếc, không có bất cứ ai có thể bước vào trái tim Trần Thanh Thảo ngoại trừ Vũ Vĩnh Kỳ.
Trương Thiên Toàn đứng dậy, vỗ vai Hoàng Mạnh Cường một cái, sau đó quay người rời khỏi.
Sau khi anh ta rời đi, Hoàng Mạnh Cường đẩy Đinh Kiến Quốc vào phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
Lúc họ bước vào, xung quanh người Trần Thanh Thảo đều chẳng chịt ống truyền.
Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, trông cô yếu ớt lạ thường.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy khỏi xe lăn, lảo đảo đi về phía Trần Thanh Thảo.
Hoàng Mạnh Cường thấy bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc liền lo lắng vươn tay ra muốn đỡ lấy anh, dù sao thân thể của Đinh Kiến Quốc khá yếu, Hoàng Mạnh Cường cũng lo lắng sợ Đinh Kiến Quốc xảy ra chuyện gì.
Nhưng Đinh Kiến Quốc lại khẽ đẩy tay Hoàng Mạnh Cường ra, đôi mắt anh vẫn ngoan cố mà ấm áp nhìn Trần Thanh Thảo và bụng cô.
Anh run rẩy đưa tay ra đặt lên bụng cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Trần Thanh Thảo... Trần Thanh Thảo..."
Cho dù cô không yêu mình, anh vẫn yêu cô một cách hèn mọn như vậy... Ai có thể kiểm soát được những thứ như tình yêu chứ?
Lúc chưa quen biết Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc đã nghĩ cả đời này anh sẽ chỉ ở bên Lý Mộc Hoa, yêu thương chiều chuộng Lý Mộc Hoa.
Nhưng sau khi gặp được Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc mới phát hiện ra mình không thể yêu thương chiều chuộng người phụ nữ nào khác ngoài cô. Trong lòng anh chỉ còn lại một người phụ nữ tên Trần Thanh Thảo.
“Trần Thanh Thảo... sao em lại có thể tàn nhẫn như thế? Em không cần anh nữa, ngay cả con của chúng ta em cũng không cần nữa sao?”
Đinh Kiến Quốc nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, nhìn miếng gạc trên mặt cô, nghĩ đến dáng vẻ đau đớn tuyệt vọng của cô vì biết Vũ Vĩnh Kỳ không thể quay về được, đến bây giờ trái tim Đinh Kiến Quốc vẫn như bị một thứ gì đó đâm mạnh vào, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Trần Thanh Thảo vẫn nằm bất động trên giường, lông mi của cô rất dài và dày, hơi cúi mặt xuống khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm của cô lúc này.
Đinh Kiến Quốc cứ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Thảo như thế một lúc lâu. Không biết đã qua bao lâu Đinh Kiến Quốc mới từ từ giơ tay lên âu yếm vuốt ve gò má Trần Thanh Thảo, khẽ lướt qua từng tấc từng tấc trên da thịt cô.
Hoàng Mạnh Cường nhìn ánh mắt yêu hận đan xen của Đinh Kiến Quốc, nhìn một lúc lâu, nhìn thấy sự dịu dàng mà Đinh Kiến Quốc dành cho Trần Thanh Thảo, anh ấy cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu thở dài đầy bất lực. Sau đó Hoàng Mạnh Cường quay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh ấy nghĩ, bây giờ Đinh Kiến Quốc cũng không muốn nhìn thấy mình ở đó lo lắng đâu.
Cho nên Hoàng Mạnh Cường đã rời khỏi phòng bệnh của Trần Thanh Thảo.
“Gạo Tẻ, nghe lời nào, quay về đi.”
Trần Thanh Thảo mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Vũ Vĩnh Kỳ, anh đang đứng cách Trần Thanh Thảo không xa, gọi Trần Thanh Thảo quay về, đừng ở lại đây nữa.
Bình luận facebook