Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1 Người chồng bất lực
"Vợ của anh, em nhìn xem, em đẹp biết nhường nào. Em giống như tiên nữ từ bức họa lạc bước xuống trần gian vậy."
Trong một căn nhà xa hoa với kiến trúc cổ kính, có hai người đang đứng trước gương. Người nam có ngũ quan sâu sắc, nhưng bọng mắt rất đậm, mặt mũi tái nhợt, là da phù thũng, vừa nhìn đã biết là một kẻ ăn chơi tửu sắc.
Hắn ta đang ôm một cô gái, sờ soạng hồi lâu trên vòng eo của cô.
Người phụ nữ còn rất trẻ nhưng trát phấn thật dày, ánh mắt không giấu nổi sự tang thương. Trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, lạnh nhạt hỏi hai từ:
"Phải không?"
Hai người này, chính là Hạ Diệp Trầm và chồng của cô, Dụ Sơ Thần.
Dụ Sơ Thần nghe thấy vợ mình nói vậy, vội xuýt xoa:
"Tất nhiên rồi, với dáng vẻ này của em, đàn ông ai nhìn thấy cũng phải mê mẩn muốn chà đạp. Đừng làm anh thất vọng nhé, Dụ thiếu phu nhân."
Hạ Diệp Trầm xoay người nhìn người đàn ông, nhả ra hai chữ:
"Nhất định!"
Lái xe đưa Hạ Diệp Trầm đến quán bar sôi động nhất thành phố Thiên Tân. Mà mục đích đến đây, nói ra cũng thật buồn cười.
Là mượn giống.
Cô kết hôn được hai năm với danh nghĩa thiếu phu nhân duy nhất của nhà họ Dụ, ở nhà họ được tám năm, nhưng tiếc rằng, người đàn ông của cô không "cứng" được.
Hạ Diệp Trầm nhớ đến những lời chửi mắng của mẹ chồng, bà Nhậm Hạ Kiều:
"Thầy bói nói rằng mày mang số vượng phu, vậy mà hóa ra lại là con gà không biết đẻ trứng. Là do ông trời phán sai, hay là do mày trước đó đã mèo mả gà đồng làm bẩn dòng máu thần nữ rồi?"
Hoặc là:
"Đồ vô dụng, sao mày không đâm đầu mà chết đi cho rồi."
"Không đẻ được vậy thì đừng trách tao tống mày về chỗ cũ. Đến lúc đó mày sẽ lại trở về làm con nhóc bẩn thỉu sống dưới đế giày của kẻ khác."
Cô chỉ biết cười cười. Là con trai bà không cứng được, thì làm sao trách được cô không có con.
Dụ Sơ Thần cũng nhân hiểu lầm này mà đổ hết tội lỗi của việc vô sinh này lên đầu cô. Nhưng rồi, giấu mãi cũng đến lúc không giấu được nữa. Hắn ta dịu ngọt đến bên cạnh cô, vừa dụ dỗ, vừa bức ép.
"Em giúp anh đi tìm một người đàn ông để mượn giống. Sau này, tất cả những gì anh có đều thuộc về em."
Dụ Sơ Thần là một tên điên. Bệnh tật khiến hắn trở nên biến thái.
Chậc, cũng thật tội nghiệp, bản thân hắn ta không những bất lực, mà còn vô sinh triệt để, đến khoa học cũng chẳng cách nào cứu được.
Còn tại sao hắn không ném cô cho một người làm nào đó trong nhà à? Tất nhiên hắn không muốn ngày ngày nhìn thấy cha ruột của đứa bé, mà hi vọng có thể ảo tưởng đây là dòng giống của mình rồi.
Cô có thể tin vào tương lai hắn hứa hẹn sao?
Hạ Diệp Trầm không tin, nhưng nếu không tin, chỉ có thể chịu đòn, thậm chí chết đến xác cũng không còn.
Xe đỗ trước cửa quán bar lớn nhất thành phố, Thiên Thượng Nhân Gian. Hạ Diệp Trầm sải bước đi vào, thấy được những dáng người nhảy nhót điên cuồng.
Cả một đám người ăn chơi trác táng. Cô nghĩ thầm, sau đó len vào dòng người, bắt đầu tìm đối tượng cho mình.
Một người đàn ông sờ soạng trên cánh tay của Hạ Diệp Trầm. Cô đưa mắt nhìn, thấy được gương mặt béo núc, đôi mắt xanh lè giống như con sói đói. Ánh mắt đó nhìn chăm chăm vào phần ngực của cô, như muốn lột hết từng lớp quần áo ra, dùng tay mà nhào nặn phần da giấu bên dưới.
Mà một tay khác của ông ta, Hạ Diệp Trầm thấy nó vẫn đang đặt trên mông của một cô gái khác, xoa bóp mạnh mẽ.
Đáng ra cô nên nhắm mắt buông xuôi, để cho chó cắn một lần rồi trở về nói với Dụ Sơ Thần rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong đầu lúc ấy lại nhớ đến một lời dạy rất xưa rồi.
"Trầm, ta đặt tên con là Trầm, không phải vì con thích loại gỗ này, mà ta hi vọng con cũng giống như nó, là loại gỗ cao quý, thanh sạch nhất của núi rừng hùng vĩ."
Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm.
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm mấy từ, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực mình cuồn cuộn, muốn nôn hết những thứ vừa ăn trong ngày ra. Cô ghê tởm chỗ này, càng ghê tởm sự thỏa hiệp của bản thân.
Ánh mắt như mất đi tiêu cự, cô vô thức đẩy bàn tay của người đàn ông béo núc kia ra. Bàn chân cô lảo đảo lùi dần về phía cửa, bỏ lại đằng sau tiếng nhạc, tiếng ve vãn dâm đãng, tiếng mắng chửi cục súc.
"Đi về!" - Hạ Diệp Trầm ngồi vội lên xe, ra lệnh.
Tài xế trên xe cau mày nhìn cô:
"Thiếu phu nhân, không biết người đã hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó chưa, nếu không…"
"Câm mồm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." - Cô ném chiếc túi xách vào mặt lão ta, quát lên một tiếng.
Gã tài xế hô "được", nhấn chân ga chạy đi.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm lại thấy lo sợ mơ hồ. Cô sẽ lại bị Dụ Sơ Thần đánh, thậm chí đánh chết. Trời Thiên Tân mưa lâm râm, kèm với tuyết lạnh đập vào mặt. Cô nhìn ra ngoài cửa, chỉ muốn nhảy xuống, kết thúc cuộc đời này của mình ở đây.
Bỗng, cô nhìn thấy cạnh thùng rác công cộng giống như có người đang nằm đó.
"Dừng xe!" Hạ Diệp Trầm hét lên, mệnh lệnh cho tài xế.
Gã tài xế cho xe dừng lại, nhìn nữ chủ nhân của mình rất vô lễ.
"Thiếu phu nhân, làm chậm trễ giờ báo cáo với Dụ tổng, kết cục của cô như thế nào, chắc cô cũng biết rồi đấy."
Hạ Diệp Trầm chẳng nói chẳng rằng. Cô gạt chốt lẫy, mở cửa xe ô tô bước thẳng ra ngoài.
Chỗ này không có đèn đường. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng qua hình dáng vẫn có thể nằm bên thùng rác là một người.
Một người đàn ông hôn mê sâu.
Hạ Diệp Trầm đưa tay lên chóp mũi người đàn ông, thấy được vẫn có hơi thở nhè nhẹ. Anh ta vẫn còn ý thức, thi thoảng còn mở miệng nói vài chữ.
"Nước… nước…"
Cô ngoắc tay gọi gã tài xế, chỉ vào người đàn ông.
"Đưa hắn đi, tôi quyết định rồi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm thiếu gia giao cho."
Gã kia hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa người đàn ông kia lên xe. Hạ Diệp Trầm nhìn theo bóng lưng của hai người, khẽ nhếch khóe miệng.
"Dụ Sơ Thần, nếu như anh muốn tôi mượn giống, tôi sẽ mượn của những kẻ mà các người vẫn cho là giống ăn mày hạ tiện bẩn thỉu. Nhận con của một người ăn mày hạ tiện làm con mình, mà mẹ nó cũng từng là một đứa ăn xin bẩn thỉu, chúc nhà họ Dụ các người càng ngày càng dày phúc."
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa lên xe. Lần này, ở ghế sau còn có thêm một người. Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm.
Ba người đến khách sạn Dạ Mộng, một khách sạn khá vắng ở vùng ngoại ô, thuê một căn phòng không hề đặc biệt gì. Cô còn sai gã tài xế mời người về tắm rửa cho người đàn ông kia, giúp anh ta băng bó vết thương, còn mình sang phòng khác tắm.
"Nước…"
"Nước…"
Người đàn ông kia lúc này đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Hạ Diệp Trầm nghe thấy anh ta vẫn luôn miệng muốn uống nước. Cô lấy điều khiển, tắt toàn bộ đèn điện trong nhà.
Thật không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông mình muốn mượn giống chút nào cả. Giống như chỉ cần không nhìn, tất cả sẽ trở thành một giấc mộng hoang đường.
Hạ Diệp Trầm đút cho người đàn ông một chút nước, rồi đưa tay muốn cởi quần áo trên người anh ta.
Đúng lúc đó, một bàn tay chợt nắm lấy tay cô. Lực nắm rất nhẹ, chứng minh rằng sức khỏe chủ nhân bàn tay này cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam. Cô hơi chuyển góc nhìn, thấy một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt rất đáng sợ, khiến cho Hạ Diệp Trầm không khỏi âm thầm nuốt nước bọt.
"Cô là ai?"
Người đàn ông hỏi bằng giọng khàn khàn.
Hạ Diệp Trầm rút phần dây lưng của mình ra. Vải lụa rất mềm mại, cô bẻ ngoặt tay người đàn ông lên cao, sau đó dùng nó buộc vài vòng, thắt nút lại thật chặt.
Cô lần mò trên người mình một lúc. Từng mảnh quần áo được bóc ra, để lộ phần da bạch ngọc, trong đêm tối vẫn toát ra vẻ dụ hoặc vô cùng. Cô cúi xuống, thở nhẹ bên tai người đàn ông.
"Tôi là người sẽ làm cho anh sung sướng tối nay."
Chương 2 Một đêm phong lưu
Người đàn ông nhíu mày lại. Trong đêm tối, ánh mắt anh giống như loài sói săn nguy hiểm đang chuẩn bị cắn ngập cổ con mồi, đối với một màn xuân sắc ở trước mặt không hề rung động.
Bị một người đàn bà trói lại trên giường chuẩn bị cưỡng bức, bất cứ tên đàn ông nào cũng không thể vui vẻ. Nếu như bây giờ còn chút sức lực nào, anh nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra, ném ra ngoài bìa rừng cho chó sói.
Hạ Diệp Trầm vẫn không biết mình đã chết bao nhiêu lần trong ý thức của người đàn ông. Cô cúi người xuống, cưỡi trên vòng eo săn chắc có lực của anh. Bàn tay mềm mại như măng non lướt trên da thịt cứng rắn, vừa lột quần áo, vừa muốn đốt lên lửa nóng.
Những điều này cô đã xem qua rất nhiều lần để lấy kinh nghiệm.
Nhưng Hạ Diệp Trầm vuốt ve rất lâu rồi, quần áo cũng cởi ra bằng sạch, thân thể bên dưới vẫn không có chút phản ứng nào.
Cô luống cuống, cắn cắn môi mình, rồi đưa ra quyết định.
Dựa vào trực giác, Hạ Diệp Trầm tìm được chính xác vị trí đôi môi của người nằm bên dưới mình. Bằng bản năng, cô dùng môi mình đụng trên đụng dưới, ma sát, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn luồn vào trong khoang miệng anh. Bàn tay mịn màng vẫn dây dưa với lồng ngực cường tráng.
Tay anh ta đang cử động rất yếu ớt, muốn cởi bỏ trói buộc của bản thân. Hạ Diệp Trầm cau mày, lấy một tay đè lại:
"Nằm yên! Rất nhanh sẽ xong việc. Sau đó tôi sẽ cho anh một khoản tiền để làm ăn. Không nuôi được anh cả đời, nhưng tạm thời cũng không cần đi ăn xin nữa."
Vừa nói xong, cô lại tiếp tục "công việc" của mình.
Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, những chỗ cần phản ứng vẫn nằm im bất động. Hạ Diệp Trầm thật muốn khóc, lẽ nào người mà cô vô tình nhặt được trên đường cũng là kẻ bất lực hay sao?
Cô khóc thật, những giọt nước mắt cứ rơi tí tách trên lồng ngực của anh. Cô cảm thấy mình thật hèn kém, ngay cả ý thức trả thù yếu ớt thế này cũng không làm được.
Phương Nam có cây lớn? Cô không xứng đáng được làm cây lớn trong ký ức của mẹ kia.
Hơn nữa, nếu lần này trở về không có thứ để giao cho Dụ Sơ Thần, cô sẽ bị đánh đến chết.
Người đàn ông im lặng nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ khóc. Cô ta khóc, nhưng không gây ra bất cứ tiếng động nào, như muốn nuốt hết lệ vào trong.
Những giọt nước mắt vẫn lăn trên da thịt lành lạnh, độ nóng khi mới chạm vào đã không còn, nhưng lại đốt nóng ở một vị trí khác.
Hạ Diệp Trầm đang chìm trong tuyệt vọng, chợt nhận ra sự biến đổi đó. Cô lại lần nữa leo lên người Trầm Dư Niên, mở miệng nói một câu "xin lỗi" rồi trầm mình xuống.
Đau đớn như xé rách, nóng bỏng đến kinh người. Hạ Diệp Trầm bị hai cảm giác này tra tấn, cả người run lên bần bật.
Người đàn ông cũng không sung sướng gì, mồ hôi đã rịn đầy trên trán. Anh đè nén sự thống khổ và khoái cảm, gằn lên.
"Thả lỏng, từ từ hạ người xuống."
Cô máy móc làm theo. Qua một lúc lâu, hai người dần thích ứng được đối phương, Hạ Diệp Trầm bắt đầu chuyển động trên dưới. Trong quá trình này, không hề có một chút sung sướng nào. Cô gái mím chặt môi, hàm răng va vào nhau từng tiếng lạch cạch.
Sự xé rách từ thể xác, mà cũng là sự hủy hoại bên trong linh hồn. Đời này của cô đã hoàn toàn sa đọa, không thoát được, cũng không sao kháng cự được.
Nếu như có thể chết ngay tại đây, vậy thì tốt quá.
Mặt của Hạ Diệp Trầm cúi xuống, đôi môi cô phả hương thơm bên cạnh cần cổ của người đàn ông. Mái tóc xõa mang theo mùi gỗ trầm thoang thoảng, một mùi hương đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên cơ thể của người phụ nữ.
Nhất thời, trong căn phòng đều là hương là sắc, ngập tràn hơi thở của tình dục. Ngoài kia, trăng trốn trong mây.
Thời gian gần như chết lặng, sự giao hòa thể xác kết hợp với tra tấn của linh hồn. Giây phút cuối cùng, Hạ Diệp Trầm dừng lại, nằm xuống một bên giường nhìn ánh trăng ngoài kia. Cô mở túi xách ra, lấy ra vài tờ tiền mỏng:
"Tôi không có nhiều. Giờ tôi cởi trói cho anh, hãy rời khỏi đây ngay lập tức."
Cô biết, Dụ Sơ Thần nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai vướng vào chuyện này.
***
Chiếc xe sang trọng lần nữa trở về biệt thự của Dụ gia, nhưng linh hồn của Hạ Diệp Trầm đã không thể nào trở về nữa được rồi.
Cô máy móc mở cửa xe bước xuống, thấy được một người đang đứng trước cửa biệt thự, bèn ngoan ngoãn tiến tới, chào một tiếng:
“Mẹ!”
Chát!
Âm thanh chói tai giọt vào tai Hạ Diệp Trầm, đến khi cô biết nó là gì, một bên má đã đau rát.
Không biết phải bôi thuốc gì, lại bao nhiêu lâu mới khỏi. Cô cúi đầu nhìn mấy ngón chân trắng sứ của mình, thầm nghĩ.
Người này, đúng là mẹ chồng của cô đấy, bà Nhậm Hạ Kiều. Bà đến đây chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.
“Con đàn bà lăng loàn, đến bây giờ còn đi chơi không về. Cái thời gian mày tụ tập đú đởn bên ngoài, chi bằng ở bên cạnh hầu hạ Sơ Thần, sinh con nối dõi cho nhà họ Dụ có hơn không? Hay để tao rạch nát mặt mày ra, để xem mày còn dám trưng cái vẻ mặt hồ ly tinh này ra ngoài đường dụ dỗ đàn ông không nhé?”
Biết ngay mà! Lại là cái lý do sinh con dưỡng cái. Hạ Diệp Trầm cảm thấy trong lòng mình lại dâng lên nỗi ngán ngẩm. Lý do mắng chửi của mẹ chồng cô chẳng bao giờ mới mẻ cả.
“Cô câm à?” - Bà Nhậm Hạ Kiều xếch ngược mắt lên, lại muốn tát thêm cái nữa.
Hạ Diệp Trầm sợ rúm người, cái tát này mà rơi trên mặt thì chắc chắn mấy ngày nữa cũng chẳng cần ăn cơm. Nghĩ thế, cô mới không mặn không nhạt trả lời:
“Là anh Sơ Thần muốn con đi ra ngoài cho khuây khỏa!”
Chát!
Một cái tát nữa lại rơi trên má còn lại. Hạ Diệp Trầm âm thầm hối hận. Biết vậy đã chẳng trả lời. Cuối cùng vẫn không lãi được cái tát nào cả.
“Mẹ! Mẹ đừng trách Tiểu Trầm, là con muốn cô ấy đi ra ngoài. Ở trong nhà quá lâu buồn bực cũng ảnh hưởng đến việc sinh cháu nội đích tôn cho mẹ mà.” Dụ Sơ Thần lúc này mới từ trong nhà chậm rãi bước ra, kéo co lấy cánh tay bà Nhậm mà khuyên nhủ.
Những lời này đụng đến điểm đen của bà Nhậm. Bà lườm nguýt Hạ Diệp Trầm một hồi, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dụ Sơ Thần:
“Phải rồi, phải sinh cháu. Nhà họ Dụ chỉ có mình con, không thể chậm trễ được. Nếu con ả này không đẻ được, hay con có muốn mẹ chọn cho con mấy người vợ khác không?”
“Mẹ, đừng nói vậy!” - Dụ Sơ Thần đáp lại thật ôn hòa, bước lên vài bước ôm Hạ Diệp Trầm vào trong lòng, ra vẻ một kẻ tình thâm:
“Mẹ! Con chỉ yêu một mình Diệp Trầm. Chúng con còn trẻ mà. Chậm nhất ba tháng sau, chúng con nhất định sẽ cho mẹ câu trả lời. Phải không em?”
Nói xong, hắn ta còn bóp mạnh vào một bên cánh tay của cô.
“Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ.” - Cô cười cười, nén lại sự đau đớn.
Nhậm Hạ Kiều nhìn hai người, có chút chướng mắt:
"May cho cô được cao nhân chỉ điểm có tướng vượng phu, nếu không, tôi nhất định sẽ không để dòng máu hạ tiện của cô mang làm bẩn cháu đích tôn của mình đâu."
Hạ Diệp Trầm nhìn sắc mặt mẹ chồng, bỗng nhiên muốn chỉ thẳng vào mặt bà ta mà khinh bỉ.
Cháu đích tôn của bà, sau này sẽ có nửa dòng máu hạ tiện của tôi, lại có nửa dòng máu hạ tiện của một tên ăn mày. Vừa nghĩ đến đã sung sướng vô cùng.
Chương 3 Thực sự xem anh là tên ăn mày
Sau khi chất vấn xong, bà Nhậm Hạ Kiều leo lên xe riêng mà trở về nhà họ Dụ. Dụ Sơ Thần và Hạ Diệp Trầm mới ở riêng từ năm ngoái, để tiện bề cho hắn ta dối trên lừa dưới về việc vô sinh và bao nuôi nhân tình.
Dụ Sơ Thần nhìn chiếc xe đã khuất sau cổng, đi thẳng lên lầu, bỏ lại cho cô một câu:
“Đi theo tôi.”
Hạ Diệp Trầm không mấy khi lên phòng của chồng mình. Nhưng mỗi lần đến, cô đều thấy gai ốc nổi toàn thân, cơn buồn nôn dâng lên tận cổ. Bởi, đây chính là nơi diễn ra những hành vi biến thái của Dụ tổng - một thân sĩ nổi tiếng trong giới thượng lưu được nhiều người kính trọng.
Hắn ta không cứng được, không có nghĩa là không có cách hành hạ người khác.
Không biết đây là lần thứ mấy Hạ Diệp Trầm thấy một cô gái xa lạ xuất hiện trong phòng của chồng mình. Cô ta nằm trên giường, không có một mảnh vải che thân, nằm sấp, uốn cong thân mình. Mà Dụ Sơ Thần đang đứng đằng sau cô ta, cởi trần trùng trục. Tay hắn ta cầm một chiếc roi, tàn nhẫn hạ xuống. Mỗi một roi rơi xuống, cô gái đều ngâm lên đau khổ.
Cô gái này không biết ngày mai sẽ phải bò lết ra ngoài, hay trở thành oan hồn dưới nền đất lạnh lẽo ở chỗ nào đó.
Hạ Diệp Trầm sắp không chịu được nữa.
Rất may, Dụ Sơ Thần chỉ đánh vài roi đã bỏ cây roi xuống, quay lại nhìn cô, hỏi:
“Đồ đâu?”
Cô nén lại cơn buồn nôn, giơ một chiếc khăn trên tay ra. Trên đó đã lấm tấm máu đỏ. Hắn ta nhìn thấy vật kia, cười khùng khục trong cổ họng, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
“Làm tốt lắm, vợ của anh. Lần này, anh có thể thấy đứa con của mình rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ say mê trong ánh mắt của Dụ Sơ Thần, Hạ Diệp Trầm cố tỏ ra tự nhiên nhất. Cô cúi đầu hỏi anh ta:
“Vậy bây giờ em về phòng được chưa ạ?”
Dụ Sơ Thần phất phất tay, ý bảo cô ra ngoài. Hạ Diệp Trầm ngay lập tức xoay người đi ra, hận không thể lắp thêm đôi cánh trên vai để bay ra khỏi đây, không cần phải chứng kiến những cảnh ghê tởm này ngày nào nữa.
Ghê tởm đến tột đỉnh. Sống trong sự nhà cao cửa rộng, nhưng toàn bộ linh hồn của cô đã bị nhuộm bẩn rồi.
Phòng của Hạ Diệp Trầm không quá xa hoa, nhưng cũng không hề keo kiệt. Dù gì cô cũng mang thân phận thiếu phu nhân nhà họ Dụ. Cả Dụ Sơ Thần và Nhậm Hạ Kiều đều là người sĩ diện, tuyệt đối sẽ không khắt khe về mặt ăn ở.
Nhưng chỉ khi sống trong căn phòng này, mới thấy nó ngột ngạt thế nào.
Trong mỗi góc của căn phòng đều gắn camera. Chỉ cần cô bày ra một vẻ mặt ngầm chống đối, nhất định sẽ bị Dụ Sơ Thần đánh đến nỗi không còn hình người.
Ở nhà họ Dụ tám năm, làm vợ hắn hai năm, Hạ Diệp Trầm đã tạo cho mình một thói quen, về đến phòng là phải cười, cười từ sáng sớm thức dậy đến khi đi ngủ, cười đến nỗi trào ra nước mắt.
Cô lôi từ trong túi mình ra một chiếc vòng bằng gỗ, đưa lên mũi hít hít. Vòng gỗ trầm mộc tỏa hương giữa đêm cô độc, càng ngày càng nồng. Thứ gỗ này thật lạ kỳ, dù cho tháng năm trôi qua để lại trên người nó bao nhiêu vết thương, cũng chỉ có thể giúp nó thêm thơm nồng mà thôi.
Cả ký ức thuở nhỏ của cô cũng chỉ còn lại nhiêu đây, mà cả sinh mạng lẫn sự tự do của cô đều chấp nhận đánh đổi, cũng chỉ vì giữ lại thứ này.
"Thiếu phu nhân!"
Có người đập cửa, là Thẩm Tư Tư, quản gia của biệt thự. Lại nói, nơi này có một cái tên rất trang nhã, Vịnh Phong Ngâm. Phong Ngâm, tiếng gió ngâm? Không biết có tiếng gió xào xạc, hay là tiếng rên la của những linh hồn chết tức tưởi.
"Tôi nghe!" - Hạ Diệp Trầm lê thân hình đau nhức ra mở cửa, mỉm một nụ cười mực thước. Trong Vịnh Phong Ngâm này, thân phận của cô chẳng bằng một quản gia nhỏ nhoi.
À, thực ra thì còn chẳng bằng một con chó mà Dụ Sơ Thần nuôi.
Thẩm Tư Tư ném chiếc hộp trên tay vào người Hạ Diệp Trầm. Cô vội vã bắt lấy.
"Trong này là đồ để đi dự dạ tiệc. Hai ngày nữa nhà họ Trầm đón con trai thứ hai trở về, tổ chức tiệc rất lớn. Cô mặc thử, nếu như không vừa phải báo để sửa ngay trong đêm. Tốt nhất đừng để nhà họ Dụ mất mặt." - Thẩm Tư Tư nói liền một mạch.
Hạ Diệp Trầm cúi đầu, lại mỉm cười:
"Diệp Trầm đã rõ, Thẩm quản gia đi đường thong thả."
Thẩm Tư Tư hừ một tiếng, quay bước đi thẳng. Cô trở lại trong phòng, vào trong nhà tắm, nơi duy nhất không có camera trong nhà.
Tay Hạ Diệp Trầm nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, bật máu.
Từng lớp quần áo được cởi ra. Cô nhìn mình trong gương. Một cô gái tuổi vừa hai mươi, vóc dáng cân đối. Làm da từ xương quai xanh trở lên được nuôi dưỡng ở nhà giàu đã lâu, trắng nõn như mỡ đông.
Nhưng phần da bên dưới xương quai xanh, không biết có bao nhiêu vết bầm tím. Cô gục đầu xuống bồn rửa tay, mặc cho nước xâm xấp đè ép.
Nếu như có thể chết tại đây, vậy thì tốt quá.
Được ba phút trôi qua, tưởng chừng như không thở nổi nữa, Hạ Diệp Trầm mới ngẩng đầu. Cô không thể chết tại đây.
Nếu có chết, cũng phải chết ở Đông Bắc, hoặc là tìm về phương Nam, nơi có bóng cây trầm.
Lưới sâu không thể thoát, vậy thì cá chết lưới rách.
Trong lúc đó, nơi khách sạn tồi tàn ven ngoại ô.
"Trầm thiếu gia. Bảo anh đi lấy một vật, kết quả anh lại đến khách sạn cùng mỹ nhân trải qua một đêm phong lưu, thật khiến người ta ghen tị mà."
Trăng chếch qua khung cửa, soi rõ bóng người trong phòng. Trầm Dư Niên nhìn vết máu đỏ còn sót lại trên ga giường trắng tinh, suy ngẫm hồi lâu.
Quyến rũ như mai, mà cũng thanh khiết như mai. Trên đời này, có một loài hoa như vậy, tưởng như thanh cao vô cùng, lại mị hoặc từ xương cốt.
Một người khác đứng tựa vào tường, mái tóc dài đến ngang lưng, đôi mắt mị hoặc đa tình:
"Chỉ một lần mây mưa, đã nhớ hương vị của người ta rồi?"
Trầm Dư Niên bất giác nhớ đến một mùi hương trầm thoang thoảng. Cả vầng ký ức đều trở nên mơ hồ, chua xót. Anh cau mày:
"Dung Nguyệt Thiên Lan, đừng có quá đáng. Đồ vật cô cần đã có."
Dung Nguyệt, họ kép.
Dòng họ Dung Nguyệt trên đời này cũng chẳng còn bao nhiêu người.
Dung Nguyệt Thiên Lan cười khanh khách:
"Thực sự không cần tìm cô ấy à? Một cô gái phóng khoáng như vậy rất hợp khẩu vị của ông đây. Nếu như anh không thích, vậy thì cho tôi nhé."
Trầm Dư Niên ném chiếc gối vào người đối diện:
"Câm miệng, nếu như tìm thấy cô ta lúc này, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra. Sau đó, ném cô ta vào giữa đàn sói dữ, nhìn da thịt xinh đẹp của cô ta dần dần trở thành một đống bầy nhầy."
Người đối diện hơi nhướng mày:
"Tại sao biết rằng cô ta rất xinh đẹp?"
Lần này, Trầm Dư Niên không hề trả lời. Anh không nhìn thấy mặt cô gái kia, cũng không muốn tìm hiểu. Tất cả ký ức chỉ lưu lại có mùi hương trầm thoang thoảng kia.
Hoặc là…
Những giọt nước mắt nóng hổi làm giảm đi sự cuồng nộ của anh. Nhưng sau tất cả, cũng chỉ là một giấc mộng điên rồ mà thôi.
Trầm Dư Niên nhìn mấy tờ tiền lẻ trên bàn. Chỉ có chút tiền như thế này, nhưng lại nói rất phóng khoáng. Giống như xem anh là tên ăn mày thực sự.
Dung Nguyệt Thiên Lan chép miệng, âm sắc không phân ra nam nữ:
"Thật đáng tiếc, ôm ngọc trong người, nhưng lại nảy ra những suy nghĩ thật đáng sợ."
Bàn tay tinh xảo khẽ vuốt lấy viên đá màu lam trên tay. Đây chính là viên thứ năm rồi.
Chương 4
"Nghe thấy gì chưa? Tài xế của cậu chủ hôm qua đi về khuya bị tai nạn trên đường cao tốc, chết không toàn thây đấy. Còn cả nhà, cha mẹ, vợ con, ngay trong đêm cũng gặp hỏa hoạn, chết cháy."
"Đúng là số khổ. Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Cậu chủ rất tử tế, còn chi tiền chôn cất cho cả nhà họ nữa."
"Cậu chủ cũng bàng hoàng cả ngày, sáng nay không hề đi làm. Dù gì cũng gắn bó cùng nhau mười năm trời mà."
Choang!
Bình hoa trên tay Hạ Diệp Trầm rơi xuống đất, vỡ toang.
Doãn Chí Thành, người vẫn còn quát to nói lớn với cô tối qua, nay đã trở thành oan hồn trên đường cao tốc.
Mà cả nhà anh ta, cũng chết rồi.
Cô nhìn những mảnh thủy tinh vỡ dưới chân mình, cả thân mình run lên. Trên đời này có công lý, nhưng thứ đó, những người như cô không thể với tay đến được.
Ngay cả tâm phúc của mình Dụ Sơ Thần cũng nhẫn tâm xử lý, vậy cô, tính là thứ gì đây? Sau khi sinh xong đứa con này, cô cũng không sống được.
Kẻ như hắn ta nhất định sẽ không để vết nhơ trong cuộc đời mình tồn tại trên đời. Giết chết cô, cả đời không lấy vợ. Hắn vừa có thể che giấu sở thích biến thái và căn bệnh của mình, lại trở thành một thân sĩ thâm tình được người đời ngưỡng mộ.
"Các chị đi làm việc đi. Thiếu phu nhân thân thể yếu đuối, đừng để cô ấy nghe thấy chuyện không vui."
Dụ Sơ Thần không biết đã xuất hiện sau lưng Hạ Diệp Trầm lúc nào. Hắn ôm lấy vai cô, thủ thỉ:
"Mới sáng sớm, sao em đã ra ngoài như vậy? Nhỡ nhiễm lạnh thì làm thế nào? Cẩn thận không giẫm vào mảnh thủy tinh bây giờ."
Mỗi câu đều chứa đầy sự quan tâm. Cả người Hạ Diệp Trầm lạnh toát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui:
"Em ở bên trong hơi bí bách, muốn làm chút việc cho khuây khỏa thôi."
Dụ Sơ Thần híp mắt lại:
"Nếu như em không có việc gì bận, vậy thì vào trong này cùng anh, được không?"
Hạ Diệp Trầm biết thứ chờ mình là những điều đáng sợ vô cùng nhưng không dám từ chối. Hắn ta dẫn cô qua một hành lang dài, dừng lại trong đình bát giác trên hồ sen. Mùa đông Thiên Tân, tuyết rơi dày trên mặt hồ. Cô biết Dụ Sơ Thần đang muốn đày đọa mình.
"Nói, người cô tìm đến hôm đó là ai?"
Đột nhiên trong lòng Hạ Diệp Trầm nảy sinh ý định phản nghịch:
"Dụ tổng, trên đời này còn có ai có thể thoát khỏi tai mắt của anh nữa sao?"
Dụ Sơ Thần chau mày. Tay hắn nắm lấy cằm cô, móng tay như có như không bấm vào da thịt non mềm:
"Tiểu Trầm, đừng có thách thức sự chịu đựng của chồng em. Số phận cả nhà Doãn Chí Thành như thế nào, em rõ rồi chứ?"
Cả người Hạ Diệp Trầm run bắn, nhưng âm sắc vẫn cố tỏ ra bình thản:
"Em nghĩ rằng không nên đến quán bar, sau này ở trong giới thượng lưu, nếu như gặp lại không dễ giải quyết, nên thấy một người bị thương trên đường, mới…"
Ánh mắt của Dụ Sơ Thần càng ngày càng sâu:
"Em có chắc hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bị thương trên đường chứ?"
"Chắc chắn!" - Cô khẳng định, dù gì Doãn Chí Thành cũng đã báo hết với hắn rồi, nên mới bị xử lý một cách tàn nhẫn như vậy.
Rồi sợ anh ta không vừa lòng, cô lại gấp rút giải thích:
"Lúc đưa anh ta đến khách sạn, anh ta đã hôn mê. Còn khi "làm việc", em đã tắt toàn bộ hệ thống đèn, anh ta không nhìn thấy gì đâu."
Cô không muốn người đàn ông không biết mặt kia vì mình mà rơi vào nguy hiểm.
Dụ Sơ Thần phất phất tay:
"Được rồi, trở về đi. Cách mấy ngày tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô một lần."
Hạ Diệp Trầm cũng không dám ở lại chỗ này lâu. Mỗi lần cô đối diện với người chồng trên danh nghĩa của mình, cơ thể đều run bắn lên.
Căn bệnh của Dụ Sơ Thần biến hắn trở nên điên điên cuồng cuồng, thậm chí có thể dùng tay không giết người.
Hạ Diệp Trầm không biết rằng, Dụ Sơ Thần đã mang người đến tìm người đàn ông kia rồi. Nhưng trong căn phòng kia, một chút dấu vết cũng không còn. Những ai từng băng bó vết thương cho anh ta cũng quên bằng sạch.
Giống như đêm đó, chỉ là giấc mộng của một mình cô vậy.
Hạ Diệp Trầm cũng không biết rằng, Dụ Sơ Thần vẫn đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng của cô mà ngơ ngẩn:
"Nếu như không phải…, tôi làm sao có thể chắp tay nhường em cho người khác?"
Chẳng mấy chốc mà đến ngày tổ chức tiệc đón vị thiếu gia thứ hai của nhà họ Trầm về nước.
Lại nói đến Trầm gia có hai chi tộc. Bắc Thiên Tân, Nam Hàng Châu. Nam Hàng Châu nổi tiếng là gia tộc bậc thầy về chế tạo cơ quan, còn Bắc Thiên Tân là chi tộc mới nổi, do Trầm Thế Sơn lập nên.
Vừa mới năm trước, người thừa kế của chi tộc phía Nam, Trầm Dư đắc tội với hai nhà Khương, Niên có thế lực ở Hàng Châu, thậm chí làm ra nhiều hành động phạm pháp, phải trốn chui trốn lủi rồi mất tích. Trầm Thế Sơn càng có cớ để ăn sâu vào nội bộ chi tộc phía Nam, nuốt trọn gia sản của họ.
Năm ấy Trầm Thế Sơn rời bỏ quê hương nhập ngũ, khi trở về mang theo quân hàm, lấy con gái của nhà họ Nhậm giàu có trong giới chính khách, trực tiếp tiến vào giới thượng lưu.
Vị tiểu thư kia là Nhậm Hạ Lan, em gái của bà Nhậm Hạ Kiều, cũng là dì của Dụ Sơ Thần.
Trầm Thiết Vỹ khi đó sinh ra, được toàn thành phố đến chúc mừng, là thiếu gia duy nhất của nhà họ Trầm. Nào ngờ, đúng ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa trẻ, lại có một sự cố xảy ra…
Sự cố này, biến đại thiếu gia thành nhị thiếu.
"Lát nữa nơi này sẽ có rất nhiều tân khách đến. Tốt nhất cô nên biểu hiện cho tốt. Giới chính trị rất phức tạp, đừng khiến mặt mũi nhà họ Dụ quét rác."
Hạ Diệp Trầm vẫn đối phó với Dụ Sơ Thần bằng nụ cười tiêu chuẩn như thường ngày:
"Diệp Trầm đã rõ, anh yên tâm."
Cô biết rõ chồng mình đến đây không phải chỉ để mừng em họ trở về, mà phần nhiều muốn giao tiếp sâu với giới chính trị, chuộc lợi cho bản thân.
Sức ảnh hưởng của Nhậm Hạ Lan trong gia tộc lớn hơn Nhậm Hạ Kiều rất nhiều lần, chưa nói đến Trầm Thế Sơn cũng là quân nhân có quân hàm cao.
Nhà họ Dụ là giới thương gia, rất cần nhưng thế lực này nâng đỡ. Mà Trầm gia có lớn mạnh về quyền lực, cũng cần tiền tài của Dụ Sơ Thần đến hỗ trợ. Hai nhà gắn bó một thể, cũng đã hơn hai mươi năm nay.
"Cậu chủ Trầm về rồi."
Đám khách bắt đầu lao xao.
Dù cho nhà họ Trầm có đến hai vị thiếu gia, người đời cũng chỉ nhìn nhận có một, mà cũng chỉ dám thừa nhận có một.
Trầm Thiết Vỹ mặc tây trang phẳng phiu tiến vào giữa sảnh. Vóc dáng cao lớn, sinh động có thần. Nhậm Hạ Lan là một người phụ nữ đẹp, nên sinh con cũng không hề kém chút nào.
"Để các vị phải đợi lâu, Thiết Vỹ rất có lỗi. Trước xin được uống cạn chén rượu này, mong các vị thứ tội cho." - Trầm Thiết Vỹ ôn tồn đưa một ly rượu lên ngang ngực, mở đầu buổi tiệc.
Hắn nói mình có lỗi, nhưng tất nhiên cả trăm người ở đây không ai dám gật đầu.
"Trầm thiếu nói quá rồi!"
"Đúng đúng! Trầm thiếu về nước vất vả, ai có thể trách được?"
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Cậu chủ Trầm đúng là có thừa kế rất tốt phong thái của Trầm trung tướng và bộ trưởng Nhậm."
Trầm Thiết Vỹ vẫn ôn hòa:
"Các vị quá khen rồi."
Tán dương đã xong, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Nhân vật chính đi từng bàn để mời rượu, cuối cùng dừng lại trước bàn Hạ Diệp Trầm.
"Anh Sơ Thần, lâu ngày không gặp."
Dụ Sơ Thần mỉm cười như gió xuân. Hai người vỗ vai, cử chỉ thân thiết:
"Cậu càng ngày càng có tài. Nghe nói ở bên trời u cũng hô mưa gọi gió lắm."
Trầm Thiết Vỹ khiêm tốn nói mấy chữ, lại nhìn sang Hạ Diệp Trầm:
"Vị này…"
"Là chị dâu của cậu."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Lần đầu gặp mặt, Diệp Trầm rất hân hạnh."
Trầm Thiết Vỹ hình như hơi ngẩn ra, mãi về sau mới hoàn hồn.
"Nhìn người thanh nhã như lan, nhưng lại có tên thật độc đáo, cá tính vô cùng."
Trầm Thiết Vỹ nói rất đúng. Nếu như Hạ Diệp Trầm không ngang ngược, người ngoài sẽ tưởng cô là một đóa u lan yên tĩnh, giống hệt với phong cách của mẹ cô.
Hạ Diệp Trầm hơi tránh ánh mắt của Trầm Thiết Vỹ. Mặc dù nhìn hắn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt dễ làm cho người ta liên tưởng đến sự rình rập của một con sói. Thâm độc, lạnh lẽo.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, nhưng Hạ Diệp Trầm đã theo dõi người này từ lâu lắm.
Cô sống trong nhà họ Dụ được tám năm, sáu năm sống trong bóng tối không được gặp người, bị nhốt trên tầng hai. Mỗi lần Trầm Thiết Vỹ đến thăm, cô đều sẽ lén nhìn hắn.
Cả người tên này toát ra một thứ gì đó giống như tà khí, khiến toàn thân cô lạnh toát.
"Grừ!!!!"
Có âm thanh như tiếng dã thú vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy tư của cô. Tiếng bát đũa vỡ tan, người thét lên thảm thiết. Hạ Diệp Trầm trơ mắt nhìn một sinh vật đang chồm về phía mình, hình ảnh càng ngày càng phóng đại.
Chương 4 Chị dâu, em họ chồng
Chương 5 Lần đầu gặp Trầm Dư Niên
Lần đầu Hạ Diệp Trầm gặp Trầm Dư Niên, cô thực sự không có cách nào phản ứng. Anh giống như một con dã thú muốn dùng sự cuồng nộ của mình để phát tiết hết những đau khổ của bản thân.
Lúc đó, Trầm Dư Niên không phải là người, mà là một sinh vật.
Đám người hét toáng lên trước sự xuất hiện của thứ vừa mới xông vào. Tóc tai "thứ đó" bù xù, trên mặt có một vết bỏng dài ghê rợn. Trong miệng thứ đó "gừ gừ" từng tiếng, khi thì rít lên giận dữ.
Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hạ Diệp Trầm thấy thứ kia bổ về phía mình, chân như chết tại chỗ. Mãi về sau, cô mới nhận ra đây là một người bằng xương bằng thịt. Mục tiêu của anh không phải là cô, mà là Trầm Thiết Vỹ đang đứng sau lưng.
Quả nhiên, người đàn ông vòng qua lưng cô, tấn công nhị thiếu gia của nhà họ Trầm.
Trầm Thiết Vỹ tránh ra xa. Bát đĩa, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, vương vãi khắp nơi. Nhậm Hạ Lan thét lên một tiếng:
"Mau, mau bắt nó lại."
Bảy tám người áo đen xông đến, hướng về phía người điên kia. Nhưng tư thế của họ không phải là muốn bắt giữ thông thường, mà là…
Muốn ấn người ngã trên mặt đất.
Từ nhỏ đã đánh nhau ở trên phố, Hạ Diệp Trầm rất hiểu đòn đánh này.
Dưới sàn đều là mảnh ly vỡ. Nếu như lúc này bị ngã xuống đây, chúng sẽ đâm vào da thịt người điên kia.
Đáng lẽ ra, Hạ Diệp Trầm có thể mặc kệ. Người đàn ông này sống hay chết vốn chẳng có liên hệ gì với cô cả. Nhưng khi nhìn thấy một đôi mắt vằn lên tia lửa, chứa đầy uất ức và căm hờn, cô lại động lòng.
Cũng ngập ngụa giữa sống và chết. Đây không phải là trạng thái của cô lúc này ư?
Tay chân còn hành động nhanh hơn đầu óc. Hạ Diệp Trầm bất chấp tất cả, lại gần ôm lấy anh ta, hét lớn:
"Mau lên, đến bắt anh ta đi. Tôi giữ được anh ta rồi."
Người điên hình như hơi ngỡ ngàng, sau đó phản kháng mạnh mẽ. Anh ta cắn vào hõm vai cô, cắn đến bật máu.
Mùi máu nhàn nhạt, tanh nồng, nhưng lại thoang thoảng hương trầm.
Hạ Diệp Trầm đau đến nhe răng, nhưng vẫn ôm người điên thật chặt. Đám vệ sĩ không biết vị khách này là ai, cũng không nỡ làm tổn thương cô gái mềm mại này, nên thay đòn định ra khi nãy bằng kéo mạnh người kia ra ngoài.
Khi Hạ Diệp Trầm thoát khỏi nanh vuốt của người điên cũng đã mất một mảnh da. Cô thở từng tiếng gấp gáp, lại lén dùng đầu mày khẽ liếc Trầm Thiết Vỹ. Ánh mắt hắn ta sâu thẳm, nhìn cô ngẫm nghĩ. Sợ bị nghi ngờ, cô khóc toáng lên như đứa trẻ yếu đuối, mới thành công chuyển ánh mắt kia sang hướng khác.
Bà Nhậm Hạ Lan yêu kiều tiến về phía này, dịu dàng nhìn người điên kia:
"Dư Niên, con đừng làm mẹ sợ mà. Ngoan, mau về phòng đi con."
Người này là Trầm Dư Niên.
Hạ Diệp Trầm đã nghe thấy tên anh ta rất nhiều lần trong lời của bà Nhậm Hạ Kiều nói cùng Dụ Sơ Thần.
Họ nói Trầm Dư Niên là đứa con hoang, con trai của người phụ nữ nông thôn hạ tiện bẩn thỉu. Lại nói, Nhậm Hạ Lan giữ lại mạng cho đứa con trai này cũng chỉ vì muốn hành hạ đến chết đi sống lại.
Trầm Dư Niên bị ba cánh tay lực lưỡng ghìm chặt, dù có phản kháng mạnh mẽ thế nào cũng không thể trốn thoát. Anh ta điên cuồng, muốn xông đến cắn Nhậm Hạ Lan. Bà đưa khăn tay lên chấm nước mắt:
"Con trai, mẹ phải làm thế nào đây?"
Trầm Thế Sơn lúc này mới xuất hiện:
"Còn không mau đưa thằng súc sinh này trở về phòng đi. Cũng đừng cho nó ăn cơm uống nước gì xem nó có thể cắn người được nữa không. Dọa đến các vị tân khách, ai chịu trách nhiệm đây? Nhà họ Trầm đúng là phạm phải nghiệp, nên mới sinh ra đứa con khùng khùng dại dại như thế này."
Đám đông bắt đầu lao xao:
"Chẳng trách Trầm đại thiếu không hề lộ mặt, hóa ra là một kẻ điên."
"Mẹ hắn ta ngày xưa cũng là mụ điên, thảm cảnh ngày đó trở thành ác mộng toàn thành Thiên Tân cơ mà."
Tai Hạ Diệp Trầm hơi chuyển động, muốn biết thêm để thỏa sự tò mò. Nhưng có lẽ ngại nhân vật chính ở chỗ này, không có ai nói quá nhiều.
Trầm Thiết Vỹ dịu dàng nhìn sang cô:
"Xin lỗi chị dâu, anh trai tôi có bệnh trong người. Cũng cảm ơn chị đã dũng cảm khống chế anh ấy. Để quản gia đưa chị đi xử lý vết thương, được không?"
Hạ Diệp Trầm không dám để ý đến Trầm Dư Niên quá nhiều, khiêm tốn gật đầu rồi theo chân quản gia vào phòng riêng.
Nghe nói Dụ Sơ Thần hôm nay muốn ở lại nhà họ Trầm, không biết để làm gì, phòng ốc cũng đã được người trong nhà chuẩn bị sẵn.
Nhưng khi trở lại trong phòng, thứ đợi Hạ Diệp Trầm không phải là thuốc sát trùng bông băng, mà là những cái tát của Dụ Sơ Thần:
"Cô giỏi rồi, muốn làm thánh nữ cứu vớt người khác đúng không? Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đi, bị một tên đàn ông cắn vào vai, lại cả người đều luộm thuộm. Cô còn xứng với vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Dụ không?"
Ánh mắt Hạ Diệp Trầm long lanh:
"Em… em sợ tên điên đó làm anh bị thương. Diệp Trầm vốn ít học, không nghĩ được sâu xa như vậy. Lúc đó, em chỉ nghĩ rằng hắn ta muốn tấn công anh, trong lòng lo lắng vô cùng. Đến khi kịp nhận ra đã thấy, thấy…"
Cô không nói hết câu, sụt sịt.
Dụ Sơ Thần hơi dịu xuống. Bàn tay hắn giơ lên, khẽ vuốt ve vết bầm bên khóe miệng Hạ Diệp Trầm:
"Đau không?"
Cô làm bộ cảm động:
"Sơ Thần, em đau."
Dụ Sơ Thần hơi ngẩn người, hắn cúi sát người cô. Hai người mặt đối mặt.
Giống như muốn hôn môi.
Nội tâm Hạ Diệp Trầm kháng cự vô cùng. Ở nhà hắn tám năm, tên biến thái này chưa từng động vào cô, cũng chưa từng hôn cô. Nếu như trước đó là sợ cô chưa đủ mười tám tuổi không thể lấy được thứ mà hắn cần, thì sau này…
Vấn đề ở chỗ hắn "không được", hơn nữa, cũng không hề có hứng thú với cô.
Dụ Sơ Thần cũng không thực sự hôn xuống. Hắn cách cô khoảng 5cm, khẽ thở dài:
"Chút nữa anh có suy nghĩ hủy hoại em rồi."
Thân hình Hạ Diệp Trầm cứng đờ. Cả đời này cô cũng không muốn mình lọt vào trong tầm mắt của hắn, cuối cùng biến thành những cô gái thương tật đầy mình bị đưa ra khỏi căn phòng kia.
Dụ Sơ Thần hiển nhiên cũng thấy sự thay đổi đó của Hạ Diệp Trầm. Hắn cười khùng khục trong cổ họng:
"Yên tâm đi, vẫn chưa đến lượt em đâu."
Nói xong câu đó, hắn quay người đi, nhưng từng câu từng chữ vẫn ở lại trong căn phòng này, đè nặng lên ngực của Hạ Diệp Trầm. Cô ngồi phệt xuống đất, hai mắt hướng lên nhìn cánh quạt quay đều trên trần nhà.
Chưa đến lượt, không có nghĩa là không đến lượt. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành tế phẩm xoa dịu sự tàn bạo của hắn.
Làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?
"Vợ của anh, em nhìn xem, em đẹp biết nhường nào. Em giống như tiên nữ từ bức họa lạc bước xuống trần gian vậy."
Trong một căn nhà xa hoa với kiến trúc cổ kính, có hai người đang đứng trước gương. Người nam có ngũ quan sâu sắc, nhưng bọng mắt rất đậm, mặt mũi tái nhợt, là da phù thũng, vừa nhìn đã biết là một kẻ ăn chơi tửu sắc.
Hắn ta đang ôm một cô gái, sờ soạng hồi lâu trên vòng eo của cô.
Người phụ nữ còn rất trẻ nhưng trát phấn thật dày, ánh mắt không giấu nổi sự tang thương. Trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, lạnh nhạt hỏi hai từ:
"Phải không?"
Hai người này, chính là Hạ Diệp Trầm và chồng của cô, Dụ Sơ Thần.
Dụ Sơ Thần nghe thấy vợ mình nói vậy, vội xuýt xoa:
"Tất nhiên rồi, với dáng vẻ này của em, đàn ông ai nhìn thấy cũng phải mê mẩn muốn chà đạp. Đừng làm anh thất vọng nhé, Dụ thiếu phu nhân."
Hạ Diệp Trầm xoay người nhìn người đàn ông, nhả ra hai chữ:
"Nhất định!"
Lái xe đưa Hạ Diệp Trầm đến quán bar sôi động nhất thành phố Thiên Tân. Mà mục đích đến đây, nói ra cũng thật buồn cười.
Là mượn giống.
Cô kết hôn được hai năm với danh nghĩa thiếu phu nhân duy nhất của nhà họ Dụ, ở nhà họ được tám năm, nhưng tiếc rằng, người đàn ông của cô không "cứng" được.
Hạ Diệp Trầm nhớ đến những lời chửi mắng của mẹ chồng, bà Nhậm Hạ Kiều:
"Thầy bói nói rằng mày mang số vượng phu, vậy mà hóa ra lại là con gà không biết đẻ trứng. Là do ông trời phán sai, hay là do mày trước đó đã mèo mả gà đồng làm bẩn dòng máu thần nữ rồi?"
Hoặc là:
"Đồ vô dụng, sao mày không đâm đầu mà chết đi cho rồi."
"Không đẻ được vậy thì đừng trách tao tống mày về chỗ cũ. Đến lúc đó mày sẽ lại trở về làm con nhóc bẩn thỉu sống dưới đế giày của kẻ khác."
Cô chỉ biết cười cười. Là con trai bà không cứng được, thì làm sao trách được cô không có con.
Dụ Sơ Thần cũng nhân hiểu lầm này mà đổ hết tội lỗi của việc vô sinh này lên đầu cô. Nhưng rồi, giấu mãi cũng đến lúc không giấu được nữa. Hắn ta dịu ngọt đến bên cạnh cô, vừa dụ dỗ, vừa bức ép.
"Em giúp anh đi tìm một người đàn ông để mượn giống. Sau này, tất cả những gì anh có đều thuộc về em."
Dụ Sơ Thần là một tên điên. Bệnh tật khiến hắn trở nên biến thái.
Chậc, cũng thật tội nghiệp, bản thân hắn ta không những bất lực, mà còn vô sinh triệt để, đến khoa học cũng chẳng cách nào cứu được.
Còn tại sao hắn không ném cô cho một người làm nào đó trong nhà à? Tất nhiên hắn không muốn ngày ngày nhìn thấy cha ruột của đứa bé, mà hi vọng có thể ảo tưởng đây là dòng giống của mình rồi.
Cô có thể tin vào tương lai hắn hứa hẹn sao?
Hạ Diệp Trầm không tin, nhưng nếu không tin, chỉ có thể chịu đòn, thậm chí chết đến xác cũng không còn.
Xe đỗ trước cửa quán bar lớn nhất thành phố, Thiên Thượng Nhân Gian. Hạ Diệp Trầm sải bước đi vào, thấy được những dáng người nhảy nhót điên cuồng.
Cả một đám người ăn chơi trác táng. Cô nghĩ thầm, sau đó len vào dòng người, bắt đầu tìm đối tượng cho mình.
Một người đàn ông sờ soạng trên cánh tay của Hạ Diệp Trầm. Cô đưa mắt nhìn, thấy được gương mặt béo núc, đôi mắt xanh lè giống như con sói đói. Ánh mắt đó nhìn chăm chăm vào phần ngực của cô, như muốn lột hết từng lớp quần áo ra, dùng tay mà nhào nặn phần da giấu bên dưới.
Mà một tay khác của ông ta, Hạ Diệp Trầm thấy nó vẫn đang đặt trên mông của một cô gái khác, xoa bóp mạnh mẽ.
Đáng ra cô nên nhắm mắt buông xuôi, để cho chó cắn một lần rồi trở về nói với Dụ Sơ Thần rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong đầu lúc ấy lại nhớ đến một lời dạy rất xưa rồi.
"Trầm, ta đặt tên con là Trầm, không phải vì con thích loại gỗ này, mà ta hi vọng con cũng giống như nó, là loại gỗ cao quý, thanh sạch nhất của núi rừng hùng vĩ."
Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm.
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm mấy từ, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực mình cuồn cuộn, muốn nôn hết những thứ vừa ăn trong ngày ra. Cô ghê tởm chỗ này, càng ghê tởm sự thỏa hiệp của bản thân.
Ánh mắt như mất đi tiêu cự, cô vô thức đẩy bàn tay của người đàn ông béo núc kia ra. Bàn chân cô lảo đảo lùi dần về phía cửa, bỏ lại đằng sau tiếng nhạc, tiếng ve vãn dâm đãng, tiếng mắng chửi cục súc.
"Đi về!" - Hạ Diệp Trầm ngồi vội lên xe, ra lệnh.
Tài xế trên xe cau mày nhìn cô:
"Thiếu phu nhân, không biết người đã hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó chưa, nếu không…"
"Câm mồm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." - Cô ném chiếc túi xách vào mặt lão ta, quát lên một tiếng.
Gã tài xế hô "được", nhấn chân ga chạy đi.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm lại thấy lo sợ mơ hồ. Cô sẽ lại bị Dụ Sơ Thần đánh, thậm chí đánh chết. Trời Thiên Tân mưa lâm râm, kèm với tuyết lạnh đập vào mặt. Cô nhìn ra ngoài cửa, chỉ muốn nhảy xuống, kết thúc cuộc đời này của mình ở đây.
Bỗng, cô nhìn thấy cạnh thùng rác công cộng giống như có người đang nằm đó.
"Dừng xe!" Hạ Diệp Trầm hét lên, mệnh lệnh cho tài xế.
Gã tài xế cho xe dừng lại, nhìn nữ chủ nhân của mình rất vô lễ.
"Thiếu phu nhân, làm chậm trễ giờ báo cáo với Dụ tổng, kết cục của cô như thế nào, chắc cô cũng biết rồi đấy."
Hạ Diệp Trầm chẳng nói chẳng rằng. Cô gạt chốt lẫy, mở cửa xe ô tô bước thẳng ra ngoài.
Chỗ này không có đèn đường. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng qua hình dáng vẫn có thể nằm bên thùng rác là một người.
Một người đàn ông hôn mê sâu.
Hạ Diệp Trầm đưa tay lên chóp mũi người đàn ông, thấy được vẫn có hơi thở nhè nhẹ. Anh ta vẫn còn ý thức, thi thoảng còn mở miệng nói vài chữ.
"Nước… nước…"
Cô ngoắc tay gọi gã tài xế, chỉ vào người đàn ông.
"Đưa hắn đi, tôi quyết định rồi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm thiếu gia giao cho."
Gã kia hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa người đàn ông kia lên xe. Hạ Diệp Trầm nhìn theo bóng lưng của hai người, khẽ nhếch khóe miệng.
"Dụ Sơ Thần, nếu như anh muốn tôi mượn giống, tôi sẽ mượn của những kẻ mà các người vẫn cho là giống ăn mày hạ tiện bẩn thỉu. Nhận con của một người ăn mày hạ tiện làm con mình, mà mẹ nó cũng từng là một đứa ăn xin bẩn thỉu, chúc nhà họ Dụ các người càng ngày càng dày phúc."
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa lên xe. Lần này, ở ghế sau còn có thêm một người. Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm.
Ba người đến khách sạn Dạ Mộng, một khách sạn khá vắng ở vùng ngoại ô, thuê một căn phòng không hề đặc biệt gì. Cô còn sai gã tài xế mời người về tắm rửa cho người đàn ông kia, giúp anh ta băng bó vết thương, còn mình sang phòng khác tắm.
"Nước…"
"Nước…"
Người đàn ông kia lúc này đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Hạ Diệp Trầm nghe thấy anh ta vẫn luôn miệng muốn uống nước. Cô lấy điều khiển, tắt toàn bộ đèn điện trong nhà.
Thật không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông mình muốn mượn giống chút nào cả. Giống như chỉ cần không nhìn, tất cả sẽ trở thành một giấc mộng hoang đường.
Hạ Diệp Trầm đút cho người đàn ông một chút nước, rồi đưa tay muốn cởi quần áo trên người anh ta.
Đúng lúc đó, một bàn tay chợt nắm lấy tay cô. Lực nắm rất nhẹ, chứng minh rằng sức khỏe chủ nhân bàn tay này cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam. Cô hơi chuyển góc nhìn, thấy một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt rất đáng sợ, khiến cho Hạ Diệp Trầm không khỏi âm thầm nuốt nước bọt.
"Cô là ai?"
Người đàn ông hỏi bằng giọng khàn khàn.
Hạ Diệp Trầm rút phần dây lưng của mình ra. Vải lụa rất mềm mại, cô bẻ ngoặt tay người đàn ông lên cao, sau đó dùng nó buộc vài vòng, thắt nút lại thật chặt.
Cô lần mò trên người mình một lúc. Từng mảnh quần áo được bóc ra, để lộ phần da bạch ngọc, trong đêm tối vẫn toát ra vẻ dụ hoặc vô cùng. Cô cúi xuống, thở nhẹ bên tai người đàn ông.
"Tôi là người sẽ làm cho anh sung sướng tối nay."
Chương 2 Một đêm phong lưu
Người đàn ông nhíu mày lại. Trong đêm tối, ánh mắt anh giống như loài sói săn nguy hiểm đang chuẩn bị cắn ngập cổ con mồi, đối với một màn xuân sắc ở trước mặt không hề rung động.
Bị một người đàn bà trói lại trên giường chuẩn bị cưỡng bức, bất cứ tên đàn ông nào cũng không thể vui vẻ. Nếu như bây giờ còn chút sức lực nào, anh nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra, ném ra ngoài bìa rừng cho chó sói.
Hạ Diệp Trầm vẫn không biết mình đã chết bao nhiêu lần trong ý thức của người đàn ông. Cô cúi người xuống, cưỡi trên vòng eo săn chắc có lực của anh. Bàn tay mềm mại như măng non lướt trên da thịt cứng rắn, vừa lột quần áo, vừa muốn đốt lên lửa nóng.
Những điều này cô đã xem qua rất nhiều lần để lấy kinh nghiệm.
Nhưng Hạ Diệp Trầm vuốt ve rất lâu rồi, quần áo cũng cởi ra bằng sạch, thân thể bên dưới vẫn không có chút phản ứng nào.
Cô luống cuống, cắn cắn môi mình, rồi đưa ra quyết định.
Dựa vào trực giác, Hạ Diệp Trầm tìm được chính xác vị trí đôi môi của người nằm bên dưới mình. Bằng bản năng, cô dùng môi mình đụng trên đụng dưới, ma sát, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn luồn vào trong khoang miệng anh. Bàn tay mịn màng vẫn dây dưa với lồng ngực cường tráng.
Tay anh ta đang cử động rất yếu ớt, muốn cởi bỏ trói buộc của bản thân. Hạ Diệp Trầm cau mày, lấy một tay đè lại:
"Nằm yên! Rất nhanh sẽ xong việc. Sau đó tôi sẽ cho anh một khoản tiền để làm ăn. Không nuôi được anh cả đời, nhưng tạm thời cũng không cần đi ăn xin nữa."
Vừa nói xong, cô lại tiếp tục "công việc" của mình.
Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, những chỗ cần phản ứng vẫn nằm im bất động. Hạ Diệp Trầm thật muốn khóc, lẽ nào người mà cô vô tình nhặt được trên đường cũng là kẻ bất lực hay sao?
Cô khóc thật, những giọt nước mắt cứ rơi tí tách trên lồng ngực của anh. Cô cảm thấy mình thật hèn kém, ngay cả ý thức trả thù yếu ớt thế này cũng không làm được.
Phương Nam có cây lớn? Cô không xứng đáng được làm cây lớn trong ký ức của mẹ kia.
Hơn nữa, nếu lần này trở về không có thứ để giao cho Dụ Sơ Thần, cô sẽ bị đánh đến chết.
Người đàn ông im lặng nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ khóc. Cô ta khóc, nhưng không gây ra bất cứ tiếng động nào, như muốn nuốt hết lệ vào trong.
Những giọt nước mắt vẫn lăn trên da thịt lành lạnh, độ nóng khi mới chạm vào đã không còn, nhưng lại đốt nóng ở một vị trí khác.
Hạ Diệp Trầm đang chìm trong tuyệt vọng, chợt nhận ra sự biến đổi đó. Cô lại lần nữa leo lên người Trầm Dư Niên, mở miệng nói một câu "xin lỗi" rồi trầm mình xuống.
Đau đớn như xé rách, nóng bỏng đến kinh người. Hạ Diệp Trầm bị hai cảm giác này tra tấn, cả người run lên bần bật.
Người đàn ông cũng không sung sướng gì, mồ hôi đã rịn đầy trên trán. Anh đè nén sự thống khổ và khoái cảm, gằn lên.
"Thả lỏng, từ từ hạ người xuống."
Cô máy móc làm theo. Qua một lúc lâu, hai người dần thích ứng được đối phương, Hạ Diệp Trầm bắt đầu chuyển động trên dưới. Trong quá trình này, không hề có một chút sung sướng nào. Cô gái mím chặt môi, hàm răng va vào nhau từng tiếng lạch cạch.
Sự xé rách từ thể xác, mà cũng là sự hủy hoại bên trong linh hồn. Đời này của cô đã hoàn toàn sa đọa, không thoát được, cũng không sao kháng cự được.
Nếu như có thể chết ngay tại đây, vậy thì tốt quá.
Mặt của Hạ Diệp Trầm cúi xuống, đôi môi cô phả hương thơm bên cạnh cần cổ của người đàn ông. Mái tóc xõa mang theo mùi gỗ trầm thoang thoảng, một mùi hương đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên cơ thể của người phụ nữ.
Nhất thời, trong căn phòng đều là hương là sắc, ngập tràn hơi thở của tình dục. Ngoài kia, trăng trốn trong mây.
Thời gian gần như chết lặng, sự giao hòa thể xác kết hợp với tra tấn của linh hồn. Giây phút cuối cùng, Hạ Diệp Trầm dừng lại, nằm xuống một bên giường nhìn ánh trăng ngoài kia. Cô mở túi xách ra, lấy ra vài tờ tiền mỏng:
"Tôi không có nhiều. Giờ tôi cởi trói cho anh, hãy rời khỏi đây ngay lập tức."
Cô biết, Dụ Sơ Thần nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai vướng vào chuyện này.
***
Chiếc xe sang trọng lần nữa trở về biệt thự của Dụ gia, nhưng linh hồn của Hạ Diệp Trầm đã không thể nào trở về nữa được rồi.
Cô máy móc mở cửa xe bước xuống, thấy được một người đang đứng trước cửa biệt thự, bèn ngoan ngoãn tiến tới, chào một tiếng:
“Mẹ!”
Chát!
Âm thanh chói tai giọt vào tai Hạ Diệp Trầm, đến khi cô biết nó là gì, một bên má đã đau rát.
Không biết phải bôi thuốc gì, lại bao nhiêu lâu mới khỏi. Cô cúi đầu nhìn mấy ngón chân trắng sứ của mình, thầm nghĩ.
Người này, đúng là mẹ chồng của cô đấy, bà Nhậm Hạ Kiều. Bà đến đây chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.
“Con đàn bà lăng loàn, đến bây giờ còn đi chơi không về. Cái thời gian mày tụ tập đú đởn bên ngoài, chi bằng ở bên cạnh hầu hạ Sơ Thần, sinh con nối dõi cho nhà họ Dụ có hơn không? Hay để tao rạch nát mặt mày ra, để xem mày còn dám trưng cái vẻ mặt hồ ly tinh này ra ngoài đường dụ dỗ đàn ông không nhé?”
Biết ngay mà! Lại là cái lý do sinh con dưỡng cái. Hạ Diệp Trầm cảm thấy trong lòng mình lại dâng lên nỗi ngán ngẩm. Lý do mắng chửi của mẹ chồng cô chẳng bao giờ mới mẻ cả.
“Cô câm à?” - Bà Nhậm Hạ Kiều xếch ngược mắt lên, lại muốn tát thêm cái nữa.
Hạ Diệp Trầm sợ rúm người, cái tát này mà rơi trên mặt thì chắc chắn mấy ngày nữa cũng chẳng cần ăn cơm. Nghĩ thế, cô mới không mặn không nhạt trả lời:
“Là anh Sơ Thần muốn con đi ra ngoài cho khuây khỏa!”
Chát!
Một cái tát nữa lại rơi trên má còn lại. Hạ Diệp Trầm âm thầm hối hận. Biết vậy đã chẳng trả lời. Cuối cùng vẫn không lãi được cái tát nào cả.
“Mẹ! Mẹ đừng trách Tiểu Trầm, là con muốn cô ấy đi ra ngoài. Ở trong nhà quá lâu buồn bực cũng ảnh hưởng đến việc sinh cháu nội đích tôn cho mẹ mà.” Dụ Sơ Thần lúc này mới từ trong nhà chậm rãi bước ra, kéo co lấy cánh tay bà Nhậm mà khuyên nhủ.
Những lời này đụng đến điểm đen của bà Nhậm. Bà lườm nguýt Hạ Diệp Trầm một hồi, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dụ Sơ Thần:
“Phải rồi, phải sinh cháu. Nhà họ Dụ chỉ có mình con, không thể chậm trễ được. Nếu con ả này không đẻ được, hay con có muốn mẹ chọn cho con mấy người vợ khác không?”
“Mẹ, đừng nói vậy!” - Dụ Sơ Thần đáp lại thật ôn hòa, bước lên vài bước ôm Hạ Diệp Trầm vào trong lòng, ra vẻ một kẻ tình thâm:
“Mẹ! Con chỉ yêu một mình Diệp Trầm. Chúng con còn trẻ mà. Chậm nhất ba tháng sau, chúng con nhất định sẽ cho mẹ câu trả lời. Phải không em?”
Nói xong, hắn ta còn bóp mạnh vào một bên cánh tay của cô.
“Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ.” - Cô cười cười, nén lại sự đau đớn.
Nhậm Hạ Kiều nhìn hai người, có chút chướng mắt:
"May cho cô được cao nhân chỉ điểm có tướng vượng phu, nếu không, tôi nhất định sẽ không để dòng máu hạ tiện của cô mang làm bẩn cháu đích tôn của mình đâu."
Hạ Diệp Trầm nhìn sắc mặt mẹ chồng, bỗng nhiên muốn chỉ thẳng vào mặt bà ta mà khinh bỉ.
Cháu đích tôn của bà, sau này sẽ có nửa dòng máu hạ tiện của tôi, lại có nửa dòng máu hạ tiện của một tên ăn mày. Vừa nghĩ đến đã sung sướng vô cùng.
Chương 3 Thực sự xem anh là tên ăn mày
Sau khi chất vấn xong, bà Nhậm Hạ Kiều leo lên xe riêng mà trở về nhà họ Dụ. Dụ Sơ Thần và Hạ Diệp Trầm mới ở riêng từ năm ngoái, để tiện bề cho hắn ta dối trên lừa dưới về việc vô sinh và bao nuôi nhân tình.
Dụ Sơ Thần nhìn chiếc xe đã khuất sau cổng, đi thẳng lên lầu, bỏ lại cho cô một câu:
“Đi theo tôi.”
Hạ Diệp Trầm không mấy khi lên phòng của chồng mình. Nhưng mỗi lần đến, cô đều thấy gai ốc nổi toàn thân, cơn buồn nôn dâng lên tận cổ. Bởi, đây chính là nơi diễn ra những hành vi biến thái của Dụ tổng - một thân sĩ nổi tiếng trong giới thượng lưu được nhiều người kính trọng.
Hắn ta không cứng được, không có nghĩa là không có cách hành hạ người khác.
Không biết đây là lần thứ mấy Hạ Diệp Trầm thấy một cô gái xa lạ xuất hiện trong phòng của chồng mình. Cô ta nằm trên giường, không có một mảnh vải che thân, nằm sấp, uốn cong thân mình. Mà Dụ Sơ Thần đang đứng đằng sau cô ta, cởi trần trùng trục. Tay hắn ta cầm một chiếc roi, tàn nhẫn hạ xuống. Mỗi một roi rơi xuống, cô gái đều ngâm lên đau khổ.
Cô gái này không biết ngày mai sẽ phải bò lết ra ngoài, hay trở thành oan hồn dưới nền đất lạnh lẽo ở chỗ nào đó.
Hạ Diệp Trầm sắp không chịu được nữa.
Rất may, Dụ Sơ Thần chỉ đánh vài roi đã bỏ cây roi xuống, quay lại nhìn cô, hỏi:
“Đồ đâu?”
Cô nén lại cơn buồn nôn, giơ một chiếc khăn trên tay ra. Trên đó đã lấm tấm máu đỏ. Hắn ta nhìn thấy vật kia, cười khùng khục trong cổ họng, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
“Làm tốt lắm, vợ của anh. Lần này, anh có thể thấy đứa con của mình rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ say mê trong ánh mắt của Dụ Sơ Thần, Hạ Diệp Trầm cố tỏ ra tự nhiên nhất. Cô cúi đầu hỏi anh ta:
“Vậy bây giờ em về phòng được chưa ạ?”
Dụ Sơ Thần phất phất tay, ý bảo cô ra ngoài. Hạ Diệp Trầm ngay lập tức xoay người đi ra, hận không thể lắp thêm đôi cánh trên vai để bay ra khỏi đây, không cần phải chứng kiến những cảnh ghê tởm này ngày nào nữa.
Ghê tởm đến tột đỉnh. Sống trong sự nhà cao cửa rộng, nhưng toàn bộ linh hồn của cô đã bị nhuộm bẩn rồi.
Phòng của Hạ Diệp Trầm không quá xa hoa, nhưng cũng không hề keo kiệt. Dù gì cô cũng mang thân phận thiếu phu nhân nhà họ Dụ. Cả Dụ Sơ Thần và Nhậm Hạ Kiều đều là người sĩ diện, tuyệt đối sẽ không khắt khe về mặt ăn ở.
Nhưng chỉ khi sống trong căn phòng này, mới thấy nó ngột ngạt thế nào.
Trong mỗi góc của căn phòng đều gắn camera. Chỉ cần cô bày ra một vẻ mặt ngầm chống đối, nhất định sẽ bị Dụ Sơ Thần đánh đến nỗi không còn hình người.
Ở nhà họ Dụ tám năm, làm vợ hắn hai năm, Hạ Diệp Trầm đã tạo cho mình một thói quen, về đến phòng là phải cười, cười từ sáng sớm thức dậy đến khi đi ngủ, cười đến nỗi trào ra nước mắt.
Cô lôi từ trong túi mình ra một chiếc vòng bằng gỗ, đưa lên mũi hít hít. Vòng gỗ trầm mộc tỏa hương giữa đêm cô độc, càng ngày càng nồng. Thứ gỗ này thật lạ kỳ, dù cho tháng năm trôi qua để lại trên người nó bao nhiêu vết thương, cũng chỉ có thể giúp nó thêm thơm nồng mà thôi.
Cả ký ức thuở nhỏ của cô cũng chỉ còn lại nhiêu đây, mà cả sinh mạng lẫn sự tự do của cô đều chấp nhận đánh đổi, cũng chỉ vì giữ lại thứ này.
"Thiếu phu nhân!"
Có người đập cửa, là Thẩm Tư Tư, quản gia của biệt thự. Lại nói, nơi này có một cái tên rất trang nhã, Vịnh Phong Ngâm. Phong Ngâm, tiếng gió ngâm? Không biết có tiếng gió xào xạc, hay là tiếng rên la của những linh hồn chết tức tưởi.
"Tôi nghe!" - Hạ Diệp Trầm lê thân hình đau nhức ra mở cửa, mỉm một nụ cười mực thước. Trong Vịnh Phong Ngâm này, thân phận của cô chẳng bằng một quản gia nhỏ nhoi.
À, thực ra thì còn chẳng bằng một con chó mà Dụ Sơ Thần nuôi.
Thẩm Tư Tư ném chiếc hộp trên tay vào người Hạ Diệp Trầm. Cô vội vã bắt lấy.
"Trong này là đồ để đi dự dạ tiệc. Hai ngày nữa nhà họ Trầm đón con trai thứ hai trở về, tổ chức tiệc rất lớn. Cô mặc thử, nếu như không vừa phải báo để sửa ngay trong đêm. Tốt nhất đừng để nhà họ Dụ mất mặt." - Thẩm Tư Tư nói liền một mạch.
Hạ Diệp Trầm cúi đầu, lại mỉm cười:
"Diệp Trầm đã rõ, Thẩm quản gia đi đường thong thả."
Thẩm Tư Tư hừ một tiếng, quay bước đi thẳng. Cô trở lại trong phòng, vào trong nhà tắm, nơi duy nhất không có camera trong nhà.
Tay Hạ Diệp Trầm nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, bật máu.
Từng lớp quần áo được cởi ra. Cô nhìn mình trong gương. Một cô gái tuổi vừa hai mươi, vóc dáng cân đối. Làm da từ xương quai xanh trở lên được nuôi dưỡng ở nhà giàu đã lâu, trắng nõn như mỡ đông.
Nhưng phần da bên dưới xương quai xanh, không biết có bao nhiêu vết bầm tím. Cô gục đầu xuống bồn rửa tay, mặc cho nước xâm xấp đè ép.
Nếu như có thể chết tại đây, vậy thì tốt quá.
Được ba phút trôi qua, tưởng chừng như không thở nổi nữa, Hạ Diệp Trầm mới ngẩng đầu. Cô không thể chết tại đây.
Nếu có chết, cũng phải chết ở Đông Bắc, hoặc là tìm về phương Nam, nơi có bóng cây trầm.
Lưới sâu không thể thoát, vậy thì cá chết lưới rách.
Trong lúc đó, nơi khách sạn tồi tàn ven ngoại ô.
"Trầm thiếu gia. Bảo anh đi lấy một vật, kết quả anh lại đến khách sạn cùng mỹ nhân trải qua một đêm phong lưu, thật khiến người ta ghen tị mà."
Trăng chếch qua khung cửa, soi rõ bóng người trong phòng. Trầm Dư Niên nhìn vết máu đỏ còn sót lại trên ga giường trắng tinh, suy ngẫm hồi lâu.
Quyến rũ như mai, mà cũng thanh khiết như mai. Trên đời này, có một loài hoa như vậy, tưởng như thanh cao vô cùng, lại mị hoặc từ xương cốt.
Một người khác đứng tựa vào tường, mái tóc dài đến ngang lưng, đôi mắt mị hoặc đa tình:
"Chỉ một lần mây mưa, đã nhớ hương vị của người ta rồi?"
Trầm Dư Niên bất giác nhớ đến một mùi hương trầm thoang thoảng. Cả vầng ký ức đều trở nên mơ hồ, chua xót. Anh cau mày:
"Dung Nguyệt Thiên Lan, đừng có quá đáng. Đồ vật cô cần đã có."
Dung Nguyệt, họ kép.
Dòng họ Dung Nguyệt trên đời này cũng chẳng còn bao nhiêu người.
Dung Nguyệt Thiên Lan cười khanh khách:
"Thực sự không cần tìm cô ấy à? Một cô gái phóng khoáng như vậy rất hợp khẩu vị của ông đây. Nếu như anh không thích, vậy thì cho tôi nhé."
Trầm Dư Niên ném chiếc gối vào người đối diện:
"Câm miệng, nếu như tìm thấy cô ta lúc này, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra. Sau đó, ném cô ta vào giữa đàn sói dữ, nhìn da thịt xinh đẹp của cô ta dần dần trở thành một đống bầy nhầy."
Người đối diện hơi nhướng mày:
"Tại sao biết rằng cô ta rất xinh đẹp?"
Lần này, Trầm Dư Niên không hề trả lời. Anh không nhìn thấy mặt cô gái kia, cũng không muốn tìm hiểu. Tất cả ký ức chỉ lưu lại có mùi hương trầm thoang thoảng kia.
Hoặc là…
Những giọt nước mắt nóng hổi làm giảm đi sự cuồng nộ của anh. Nhưng sau tất cả, cũng chỉ là một giấc mộng điên rồ mà thôi.
Trầm Dư Niên nhìn mấy tờ tiền lẻ trên bàn. Chỉ có chút tiền như thế này, nhưng lại nói rất phóng khoáng. Giống như xem anh là tên ăn mày thực sự.
Dung Nguyệt Thiên Lan chép miệng, âm sắc không phân ra nam nữ:
"Thật đáng tiếc, ôm ngọc trong người, nhưng lại nảy ra những suy nghĩ thật đáng sợ."
Bàn tay tinh xảo khẽ vuốt lấy viên đá màu lam trên tay. Đây chính là viên thứ năm rồi.
Chương 4
"Nghe thấy gì chưa? Tài xế của cậu chủ hôm qua đi về khuya bị tai nạn trên đường cao tốc, chết không toàn thây đấy. Còn cả nhà, cha mẹ, vợ con, ngay trong đêm cũng gặp hỏa hoạn, chết cháy."
"Đúng là số khổ. Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Cậu chủ rất tử tế, còn chi tiền chôn cất cho cả nhà họ nữa."
"Cậu chủ cũng bàng hoàng cả ngày, sáng nay không hề đi làm. Dù gì cũng gắn bó cùng nhau mười năm trời mà."
Choang!
Bình hoa trên tay Hạ Diệp Trầm rơi xuống đất, vỡ toang.
Doãn Chí Thành, người vẫn còn quát to nói lớn với cô tối qua, nay đã trở thành oan hồn trên đường cao tốc.
Mà cả nhà anh ta, cũng chết rồi.
Cô nhìn những mảnh thủy tinh vỡ dưới chân mình, cả thân mình run lên. Trên đời này có công lý, nhưng thứ đó, những người như cô không thể với tay đến được.
Ngay cả tâm phúc của mình Dụ Sơ Thần cũng nhẫn tâm xử lý, vậy cô, tính là thứ gì đây? Sau khi sinh xong đứa con này, cô cũng không sống được.
Kẻ như hắn ta nhất định sẽ không để vết nhơ trong cuộc đời mình tồn tại trên đời. Giết chết cô, cả đời không lấy vợ. Hắn vừa có thể che giấu sở thích biến thái và căn bệnh của mình, lại trở thành một thân sĩ thâm tình được người đời ngưỡng mộ.
"Các chị đi làm việc đi. Thiếu phu nhân thân thể yếu đuối, đừng để cô ấy nghe thấy chuyện không vui."
Dụ Sơ Thần không biết đã xuất hiện sau lưng Hạ Diệp Trầm lúc nào. Hắn ôm lấy vai cô, thủ thỉ:
"Mới sáng sớm, sao em đã ra ngoài như vậy? Nhỡ nhiễm lạnh thì làm thế nào? Cẩn thận không giẫm vào mảnh thủy tinh bây giờ."
Mỗi câu đều chứa đầy sự quan tâm. Cả người Hạ Diệp Trầm lạnh toát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui:
"Em ở bên trong hơi bí bách, muốn làm chút việc cho khuây khỏa thôi."
Dụ Sơ Thần híp mắt lại:
"Nếu như em không có việc gì bận, vậy thì vào trong này cùng anh, được không?"
Hạ Diệp Trầm biết thứ chờ mình là những điều đáng sợ vô cùng nhưng không dám từ chối. Hắn ta dẫn cô qua một hành lang dài, dừng lại trong đình bát giác trên hồ sen. Mùa đông Thiên Tân, tuyết rơi dày trên mặt hồ. Cô biết Dụ Sơ Thần đang muốn đày đọa mình.
"Nói, người cô tìm đến hôm đó là ai?"
Đột nhiên trong lòng Hạ Diệp Trầm nảy sinh ý định phản nghịch:
"Dụ tổng, trên đời này còn có ai có thể thoát khỏi tai mắt của anh nữa sao?"
Dụ Sơ Thần chau mày. Tay hắn nắm lấy cằm cô, móng tay như có như không bấm vào da thịt non mềm:
"Tiểu Trầm, đừng có thách thức sự chịu đựng của chồng em. Số phận cả nhà Doãn Chí Thành như thế nào, em rõ rồi chứ?"
Cả người Hạ Diệp Trầm run bắn, nhưng âm sắc vẫn cố tỏ ra bình thản:
"Em nghĩ rằng không nên đến quán bar, sau này ở trong giới thượng lưu, nếu như gặp lại không dễ giải quyết, nên thấy một người bị thương trên đường, mới…"
Ánh mắt của Dụ Sơ Thần càng ngày càng sâu:
"Em có chắc hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bị thương trên đường chứ?"
"Chắc chắn!" - Cô khẳng định, dù gì Doãn Chí Thành cũng đã báo hết với hắn rồi, nên mới bị xử lý một cách tàn nhẫn như vậy.
Rồi sợ anh ta không vừa lòng, cô lại gấp rút giải thích:
"Lúc đưa anh ta đến khách sạn, anh ta đã hôn mê. Còn khi "làm việc", em đã tắt toàn bộ hệ thống đèn, anh ta không nhìn thấy gì đâu."
Cô không muốn người đàn ông không biết mặt kia vì mình mà rơi vào nguy hiểm.
Dụ Sơ Thần phất phất tay:
"Được rồi, trở về đi. Cách mấy ngày tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô một lần."
Hạ Diệp Trầm cũng không dám ở lại chỗ này lâu. Mỗi lần cô đối diện với người chồng trên danh nghĩa của mình, cơ thể đều run bắn lên.
Căn bệnh của Dụ Sơ Thần biến hắn trở nên điên điên cuồng cuồng, thậm chí có thể dùng tay không giết người.
Hạ Diệp Trầm không biết rằng, Dụ Sơ Thần đã mang người đến tìm người đàn ông kia rồi. Nhưng trong căn phòng kia, một chút dấu vết cũng không còn. Những ai từng băng bó vết thương cho anh ta cũng quên bằng sạch.
Giống như đêm đó, chỉ là giấc mộng của một mình cô vậy.
Hạ Diệp Trầm cũng không biết rằng, Dụ Sơ Thần vẫn đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng của cô mà ngơ ngẩn:
"Nếu như không phải…, tôi làm sao có thể chắp tay nhường em cho người khác?"
Chẳng mấy chốc mà đến ngày tổ chức tiệc đón vị thiếu gia thứ hai của nhà họ Trầm về nước.
Lại nói đến Trầm gia có hai chi tộc. Bắc Thiên Tân, Nam Hàng Châu. Nam Hàng Châu nổi tiếng là gia tộc bậc thầy về chế tạo cơ quan, còn Bắc Thiên Tân là chi tộc mới nổi, do Trầm Thế Sơn lập nên.
Vừa mới năm trước, người thừa kế của chi tộc phía Nam, Trầm Dư đắc tội với hai nhà Khương, Niên có thế lực ở Hàng Châu, thậm chí làm ra nhiều hành động phạm pháp, phải trốn chui trốn lủi rồi mất tích. Trầm Thế Sơn càng có cớ để ăn sâu vào nội bộ chi tộc phía Nam, nuốt trọn gia sản của họ.
Năm ấy Trầm Thế Sơn rời bỏ quê hương nhập ngũ, khi trở về mang theo quân hàm, lấy con gái của nhà họ Nhậm giàu có trong giới chính khách, trực tiếp tiến vào giới thượng lưu.
Vị tiểu thư kia là Nhậm Hạ Lan, em gái của bà Nhậm Hạ Kiều, cũng là dì của Dụ Sơ Thần.
Trầm Thiết Vỹ khi đó sinh ra, được toàn thành phố đến chúc mừng, là thiếu gia duy nhất của nhà họ Trầm. Nào ngờ, đúng ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa trẻ, lại có một sự cố xảy ra…
Sự cố này, biến đại thiếu gia thành nhị thiếu.
"Lát nữa nơi này sẽ có rất nhiều tân khách đến. Tốt nhất cô nên biểu hiện cho tốt. Giới chính trị rất phức tạp, đừng khiến mặt mũi nhà họ Dụ quét rác."
Hạ Diệp Trầm vẫn đối phó với Dụ Sơ Thần bằng nụ cười tiêu chuẩn như thường ngày:
"Diệp Trầm đã rõ, anh yên tâm."
Cô biết rõ chồng mình đến đây không phải chỉ để mừng em họ trở về, mà phần nhiều muốn giao tiếp sâu với giới chính trị, chuộc lợi cho bản thân.
Sức ảnh hưởng của Nhậm Hạ Lan trong gia tộc lớn hơn Nhậm Hạ Kiều rất nhiều lần, chưa nói đến Trầm Thế Sơn cũng là quân nhân có quân hàm cao.
Nhà họ Dụ là giới thương gia, rất cần nhưng thế lực này nâng đỡ. Mà Trầm gia có lớn mạnh về quyền lực, cũng cần tiền tài của Dụ Sơ Thần đến hỗ trợ. Hai nhà gắn bó một thể, cũng đã hơn hai mươi năm nay.
"Cậu chủ Trầm về rồi."
Đám khách bắt đầu lao xao.
Dù cho nhà họ Trầm có đến hai vị thiếu gia, người đời cũng chỉ nhìn nhận có một, mà cũng chỉ dám thừa nhận có một.
Trầm Thiết Vỹ mặc tây trang phẳng phiu tiến vào giữa sảnh. Vóc dáng cao lớn, sinh động có thần. Nhậm Hạ Lan là một người phụ nữ đẹp, nên sinh con cũng không hề kém chút nào.
"Để các vị phải đợi lâu, Thiết Vỹ rất có lỗi. Trước xin được uống cạn chén rượu này, mong các vị thứ tội cho." - Trầm Thiết Vỹ ôn tồn đưa một ly rượu lên ngang ngực, mở đầu buổi tiệc.
Hắn nói mình có lỗi, nhưng tất nhiên cả trăm người ở đây không ai dám gật đầu.
"Trầm thiếu nói quá rồi!"
"Đúng đúng! Trầm thiếu về nước vất vả, ai có thể trách được?"
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Cậu chủ Trầm đúng là có thừa kế rất tốt phong thái của Trầm trung tướng và bộ trưởng Nhậm."
Trầm Thiết Vỹ vẫn ôn hòa:
"Các vị quá khen rồi."
Tán dương đã xong, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Nhân vật chính đi từng bàn để mời rượu, cuối cùng dừng lại trước bàn Hạ Diệp Trầm.
"Anh Sơ Thần, lâu ngày không gặp."
Dụ Sơ Thần mỉm cười như gió xuân. Hai người vỗ vai, cử chỉ thân thiết:
"Cậu càng ngày càng có tài. Nghe nói ở bên trời u cũng hô mưa gọi gió lắm."
Trầm Thiết Vỹ khiêm tốn nói mấy chữ, lại nhìn sang Hạ Diệp Trầm:
"Vị này…"
"Là chị dâu của cậu."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Lần đầu gặp mặt, Diệp Trầm rất hân hạnh."
Trầm Thiết Vỹ hình như hơi ngẩn ra, mãi về sau mới hoàn hồn.
"Nhìn người thanh nhã như lan, nhưng lại có tên thật độc đáo, cá tính vô cùng."
Trầm Thiết Vỹ nói rất đúng. Nếu như Hạ Diệp Trầm không ngang ngược, người ngoài sẽ tưởng cô là một đóa u lan yên tĩnh, giống hệt với phong cách của mẹ cô.
Hạ Diệp Trầm hơi tránh ánh mắt của Trầm Thiết Vỹ. Mặc dù nhìn hắn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt dễ làm cho người ta liên tưởng đến sự rình rập của một con sói. Thâm độc, lạnh lẽo.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, nhưng Hạ Diệp Trầm đã theo dõi người này từ lâu lắm.
Cô sống trong nhà họ Dụ được tám năm, sáu năm sống trong bóng tối không được gặp người, bị nhốt trên tầng hai. Mỗi lần Trầm Thiết Vỹ đến thăm, cô đều sẽ lén nhìn hắn.
Cả người tên này toát ra một thứ gì đó giống như tà khí, khiến toàn thân cô lạnh toát.
"Grừ!!!!"
Có âm thanh như tiếng dã thú vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy tư của cô. Tiếng bát đũa vỡ tan, người thét lên thảm thiết. Hạ Diệp Trầm trơ mắt nhìn một sinh vật đang chồm về phía mình, hình ảnh càng ngày càng phóng đại.
Chương 4 Chị dâu, em họ chồng
Chương 5 Lần đầu gặp Trầm Dư Niên
Lần đầu Hạ Diệp Trầm gặp Trầm Dư Niên, cô thực sự không có cách nào phản ứng. Anh giống như một con dã thú muốn dùng sự cuồng nộ của mình để phát tiết hết những đau khổ của bản thân.
Lúc đó, Trầm Dư Niên không phải là người, mà là một sinh vật.
Đám người hét toáng lên trước sự xuất hiện của thứ vừa mới xông vào. Tóc tai "thứ đó" bù xù, trên mặt có một vết bỏng dài ghê rợn. Trong miệng thứ đó "gừ gừ" từng tiếng, khi thì rít lên giận dữ.
Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hạ Diệp Trầm thấy thứ kia bổ về phía mình, chân như chết tại chỗ. Mãi về sau, cô mới nhận ra đây là một người bằng xương bằng thịt. Mục tiêu của anh không phải là cô, mà là Trầm Thiết Vỹ đang đứng sau lưng.
Quả nhiên, người đàn ông vòng qua lưng cô, tấn công nhị thiếu gia của nhà họ Trầm.
Trầm Thiết Vỹ tránh ra xa. Bát đĩa, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, vương vãi khắp nơi. Nhậm Hạ Lan thét lên một tiếng:
"Mau, mau bắt nó lại."
Bảy tám người áo đen xông đến, hướng về phía người điên kia. Nhưng tư thế của họ không phải là muốn bắt giữ thông thường, mà là…
Muốn ấn người ngã trên mặt đất.
Từ nhỏ đã đánh nhau ở trên phố, Hạ Diệp Trầm rất hiểu đòn đánh này.
Dưới sàn đều là mảnh ly vỡ. Nếu như lúc này bị ngã xuống đây, chúng sẽ đâm vào da thịt người điên kia.
Đáng lẽ ra, Hạ Diệp Trầm có thể mặc kệ. Người đàn ông này sống hay chết vốn chẳng có liên hệ gì với cô cả. Nhưng khi nhìn thấy một đôi mắt vằn lên tia lửa, chứa đầy uất ức và căm hờn, cô lại động lòng.
Cũng ngập ngụa giữa sống và chết. Đây không phải là trạng thái của cô lúc này ư?
Tay chân còn hành động nhanh hơn đầu óc. Hạ Diệp Trầm bất chấp tất cả, lại gần ôm lấy anh ta, hét lớn:
"Mau lên, đến bắt anh ta đi. Tôi giữ được anh ta rồi."
Người điên hình như hơi ngỡ ngàng, sau đó phản kháng mạnh mẽ. Anh ta cắn vào hõm vai cô, cắn đến bật máu.
Mùi máu nhàn nhạt, tanh nồng, nhưng lại thoang thoảng hương trầm.
Hạ Diệp Trầm đau đến nhe răng, nhưng vẫn ôm người điên thật chặt. Đám vệ sĩ không biết vị khách này là ai, cũng không nỡ làm tổn thương cô gái mềm mại này, nên thay đòn định ra khi nãy bằng kéo mạnh người kia ra ngoài.
Khi Hạ Diệp Trầm thoát khỏi nanh vuốt của người điên cũng đã mất một mảnh da. Cô thở từng tiếng gấp gáp, lại lén dùng đầu mày khẽ liếc Trầm Thiết Vỹ. Ánh mắt hắn ta sâu thẳm, nhìn cô ngẫm nghĩ. Sợ bị nghi ngờ, cô khóc toáng lên như đứa trẻ yếu đuối, mới thành công chuyển ánh mắt kia sang hướng khác.
Bà Nhậm Hạ Lan yêu kiều tiến về phía này, dịu dàng nhìn người điên kia:
"Dư Niên, con đừng làm mẹ sợ mà. Ngoan, mau về phòng đi con."
Người này là Trầm Dư Niên.
Hạ Diệp Trầm đã nghe thấy tên anh ta rất nhiều lần trong lời của bà Nhậm Hạ Kiều nói cùng Dụ Sơ Thần.
Họ nói Trầm Dư Niên là đứa con hoang, con trai của người phụ nữ nông thôn hạ tiện bẩn thỉu. Lại nói, Nhậm Hạ Lan giữ lại mạng cho đứa con trai này cũng chỉ vì muốn hành hạ đến chết đi sống lại.
Trầm Dư Niên bị ba cánh tay lực lưỡng ghìm chặt, dù có phản kháng mạnh mẽ thế nào cũng không thể trốn thoát. Anh ta điên cuồng, muốn xông đến cắn Nhậm Hạ Lan. Bà đưa khăn tay lên chấm nước mắt:
"Con trai, mẹ phải làm thế nào đây?"
Trầm Thế Sơn lúc này mới xuất hiện:
"Còn không mau đưa thằng súc sinh này trở về phòng đi. Cũng đừng cho nó ăn cơm uống nước gì xem nó có thể cắn người được nữa không. Dọa đến các vị tân khách, ai chịu trách nhiệm đây? Nhà họ Trầm đúng là phạm phải nghiệp, nên mới sinh ra đứa con khùng khùng dại dại như thế này."
Đám đông bắt đầu lao xao:
"Chẳng trách Trầm đại thiếu không hề lộ mặt, hóa ra là một kẻ điên."
"Mẹ hắn ta ngày xưa cũng là mụ điên, thảm cảnh ngày đó trở thành ác mộng toàn thành Thiên Tân cơ mà."
Tai Hạ Diệp Trầm hơi chuyển động, muốn biết thêm để thỏa sự tò mò. Nhưng có lẽ ngại nhân vật chính ở chỗ này, không có ai nói quá nhiều.
Trầm Thiết Vỹ dịu dàng nhìn sang cô:
"Xin lỗi chị dâu, anh trai tôi có bệnh trong người. Cũng cảm ơn chị đã dũng cảm khống chế anh ấy. Để quản gia đưa chị đi xử lý vết thương, được không?"
Hạ Diệp Trầm không dám để ý đến Trầm Dư Niên quá nhiều, khiêm tốn gật đầu rồi theo chân quản gia vào phòng riêng.
Nghe nói Dụ Sơ Thần hôm nay muốn ở lại nhà họ Trầm, không biết để làm gì, phòng ốc cũng đã được người trong nhà chuẩn bị sẵn.
Nhưng khi trở lại trong phòng, thứ đợi Hạ Diệp Trầm không phải là thuốc sát trùng bông băng, mà là những cái tát của Dụ Sơ Thần:
"Cô giỏi rồi, muốn làm thánh nữ cứu vớt người khác đúng không? Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đi, bị một tên đàn ông cắn vào vai, lại cả người đều luộm thuộm. Cô còn xứng với vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Dụ không?"
Ánh mắt Hạ Diệp Trầm long lanh:
"Em… em sợ tên điên đó làm anh bị thương. Diệp Trầm vốn ít học, không nghĩ được sâu xa như vậy. Lúc đó, em chỉ nghĩ rằng hắn ta muốn tấn công anh, trong lòng lo lắng vô cùng. Đến khi kịp nhận ra đã thấy, thấy…"
Cô không nói hết câu, sụt sịt.
Dụ Sơ Thần hơi dịu xuống. Bàn tay hắn giơ lên, khẽ vuốt ve vết bầm bên khóe miệng Hạ Diệp Trầm:
"Đau không?"
Cô làm bộ cảm động:
"Sơ Thần, em đau."
Dụ Sơ Thần hơi ngẩn người, hắn cúi sát người cô. Hai người mặt đối mặt.
Giống như muốn hôn môi.
Nội tâm Hạ Diệp Trầm kháng cự vô cùng. Ở nhà hắn tám năm, tên biến thái này chưa từng động vào cô, cũng chưa từng hôn cô. Nếu như trước đó là sợ cô chưa đủ mười tám tuổi không thể lấy được thứ mà hắn cần, thì sau này…
Vấn đề ở chỗ hắn "không được", hơn nữa, cũng không hề có hứng thú với cô.
Dụ Sơ Thần cũng không thực sự hôn xuống. Hắn cách cô khoảng 5cm, khẽ thở dài:
"Chút nữa anh có suy nghĩ hủy hoại em rồi."
Thân hình Hạ Diệp Trầm cứng đờ. Cả đời này cô cũng không muốn mình lọt vào trong tầm mắt của hắn, cuối cùng biến thành những cô gái thương tật đầy mình bị đưa ra khỏi căn phòng kia.
Dụ Sơ Thần hiển nhiên cũng thấy sự thay đổi đó của Hạ Diệp Trầm. Hắn cười khùng khục trong cổ họng:
"Yên tâm đi, vẫn chưa đến lượt em đâu."
Nói xong câu đó, hắn quay người đi, nhưng từng câu từng chữ vẫn ở lại trong căn phòng này, đè nặng lên ngực của Hạ Diệp Trầm. Cô ngồi phệt xuống đất, hai mắt hướng lên nhìn cánh quạt quay đều trên trần nhà.
Chưa đến lượt, không có nghĩa là không đến lượt. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành tế phẩm xoa dịu sự tàn bạo của hắn.
Làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?
Bình luận facebook