• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mê tình sủng ái trọn đời (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Nhà có người chết
"Sao rồi?" - Một người ngồi trên ban công, mặc cho từng đợt tuyết đập vào mặt lên tiếng hỏi.
Người trong phòng đang ngồi trên giường đứng dậy, hừ lạnh:
"Thứ mà tôi cần vẫn chưa có được, nhưng Trầm đại thiếu lại bắt lá ngọc cành vàng đây xem bệnh cho một con nhóc ốm yếu. Còn có mặt mũi mà lên giọng với tôi à?"
Trầm Dư Niên nhìn vào khoảng không tối đen trước mắt, ánh mắt giống như một loài sói đói đang chờ thời cơ cắn vào cổ con mồi.
"Cô ta sao rồi?"
Người còn lại vươn tay thắp vài ngọn nến. Một vầng sáng dịu nhẹ bao trùm lên căn phòng có kiến trúc cổ triều Minh. Hạ Diệp Trầm nằm trên chiếc giường làm kiểu ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ trắng nhợt.
"Lâu ngày không ăn uống, suy nhược cơ thể. Được xổng chuồng lại ham chơi ăn nhiều, nên mới ngất xỉu thôi."
Người vừa nói tóc để ngang vai, giống như làn suối dịu dàng, mắt phượng mày ngài, phong tình thắng thiên hạ.
"Dung Nguyệt Thiên Lan, cô nói xem. Nếu như Dụ Sơ Thần có mệnh hệ gì, có phải Trầm Thiết Vỹ sẽ mất đi một trợ thủ rất lớn không?"
Đôi mày của Dung Nguyệt Thiên Lan nhảy dựng, hỏi gấp mấy tiếng:
"Cậu định làm gì? Sao nhìn cậu nguy hiểm vậy?"
Nhưng đáp lại chỉ có sự thờ ơ lạnh nhạt đến cực điểm:
"Mượn dao giết người!"
Thời gian chầm chậm trôi qua, kéo dài như vô tận. Hạ Diệp Trầm nằm mộng, thấy những tháng ngày mình sống lang thang trên phố phường Thiên Tân.
Năm đó là một năm rét kỉ lục. Cô trốn trên xe của người chở lúa mì đến được thành phố chục triệu dân này.
Không biết đâu là nhà.
Sau khi lén lấy một ít hạt lúa bỏ vào túi áo để ăn sống, Hạ Diệp Trầm trốn khỏi xe hàng, bắt đầu nghiên cứu địa hình xung quanh. Cô bé bị sự hoa lệ của nơi này dọa sợ.
Những ngôi nhà chọc trời, trung tâm thương mại, đèn điện, biển hiệu quảng cáo, công viên… Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ trong mắt cô bé nông thôn mới hơn tám tuổi.
Mấy ngày đầu cô có thể dùng số tiền của mình đi mua đồ ăn, sau đó đêm đến xuống gầm cầu để ngủ. Nhưng rồi, được mấy ngày đã bị những đứa trẻ ăn mày khác cướp bằng sạch số tiền kia.
Hạ Diệp Trầm cũng chẳng phải vừa. Cô bị mấy tên choai choai vây lấy, nhưng vẫn kịp cắn một miếng thịt trên người tên đầu đàn. Tiếc là chỉ mấy giây sau đã bị tên chó má đó đánh cho bay hai cái răng cửa.
Chịu thôi, đánh không lại, vậy thì trốn.
Thời gian lâu đến nỗi Hạ Diệp Trầm không nhớ được nữa, cô phải lang thang trên phố, ăn xin, lừa gạt, bán đồ, đánh giày. Những lúc có tiền cũng chỉ đủ mua một chiếc bánh bao, mà lúc không có tiền, ngay cả cơm thiu canh cặn từ các nhà hàng cũng phải ăn.
Ở trên đường phố như vậy được mấy năm, cô càng ngày càng sợ cô độc, càng ngày càng sợ lạnh.
"Mẹ ơi, đừng rời xa con mà! Mẹ ơi!"
Hạ Diệp Trầm đưa tay nắm lấy tay áo một người, giống như nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng trong cuộc đời mình. Nước mắt đẫm khóe mi, suốt mười hai năm qua, đây là lần đầu tiên cô khóc, khóc đến thảm thương.
"Câm miệng!"
Hạ Diệp Trầm bị tiếng nói vang đến từ đâu khiến cho bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, đối mặt với một khoảng không gian tối mịt và yên tĩnh đến rợn người.
Trong phòng không sáng đèn. Cô hơi lật người, thấy mình đang nằm trên giường gỗ cứng.
Thật kì lạ.
Lúc nãy, khi tên đàn ông biến thái kia thả cô đi, Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên thấy chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng. Lẽ nào, là hắn ta đã giở trò?
Cô không dám xác định.
Tách… tách… tách…
Ba tiếng vang lên, ánh sáng đèn điện tràn ngập căn phòng. Hạ Diệp Trầm theo bản năng nhắm mắt để ngăn lại kích thích thị giác.
"Cô ơi, đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi!"
Đợi cho sự lạ lẫm tan đi, Hạ Diệp Trầm mới nheo mắt hướng về nơi phát ra tiếng nói. Người đến là một cô gái tầm mười bốn mười lăm tuổi, tóc búi lỏng sau đầu, gài bằng một cây trâm bạc. Trên người cô gái mặc trang phục triều Minh, hiền thục, thướt tha, cả bộ màu đỏ tươi chói mắt, xa hoa mà không tục tĩu.
Thấy Hạ Diệp Trầm nhìn mình quá lâu, cô gái chau mày lại, không có chút vui vẻ nào:
"Cô bị ngất trên đường được chủ nhân nhà chúng tôi đưa về. Ông chủ nói nếu như cô tỉnh lại, lập tức rời khỏi đây."
Không hề có chút nhân nhượng nào, cũng không hề có nửa câu giải thích.
Hạ Diệp Trầm tất nhiên biết người ta đang đuổi mình, mà không có ý định sẽ ở lại đây. Cô chỉ có chút hoài nghi về xuất xứ của mảnh vải trên tay mình.
Một mảnh vải giống như cắt ra từ áo sơ mi của ai đó, chất liệu bình thường, không có gì đặc biệt. Tại sao trong tay cô lại nắm lấy thứ này cơ chứ? Hơn nữa trong mơ, Hạ Diệp Trầm cũng thấy mình đang ôm lấy mẹ mình.
Kì quái vô cùng, lẽ nào trước khi cô tỉnh lại, có người đang cùng cô ngồi trên chiếc giường này hay sao?
"Cô ơi?"
Cô gái vẫn mặt lạnh như tiền, thúc giục. Hạ Diệp Trầm hiểu ý đứng dậy, nói vài lời:
"Cảm ơn vị chủ nhân của cô đã giúp đỡ. Nếu có duyên gặp lại, nhất định tôi sẽ báo đáp."
Nói vậy, nhưng trong lòng cô vốn biết sẽ chẳng có lần ngẫu nhận gặp lại nào cả. Họ đã giấu đi tên tuổi, sau này có gặp nhau trên đường đời cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Cô gái áo đỏ máy móc gật đầu, nghiêng người về một phía đưa tay làm động tác mời. Hạ Diệp Trầm ngầm hiểu, vội vàng xuống đất, đi theo bước chân của cô ấy.
Nơi này rất rộng, từ phòng ra, cần phải đi qua chín khúc hành lang gỗ kéo dài mới có thể ra đến cổng. Cả khuôn viên ngôi nhà như hoàng cung thu nhỏ, tráng lệ khiến người ta hoa mắt.
Két! Rầm!
Hạ Diệp Trầm bị đẩy ra ngoài, cánh cửa hoàn toàn đóng lại. Mà cô gái áo đỏ đã biến mất không còn bóng dáng.
"Tại sao mình lại ở đây?"
Hạ Diệp Trầm nhìn vầng trăng đang chênh chếch, cả thân hình chợt chết cứng vì khó hiểu. Cô quay lại đằng sau, chỉ thấy một biệt phủ cửa sơn son, treo biển hiệu "Phù Dung Hoa". Nửa đêm gần về sáng, tòa nhà hoa lệ nằm im, cô tịch, quạnh quẽ.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn là một mảnh mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Trong đầu chỉ còn vương lại hình ảnh phố xá đông đúc, người đàn ông mặt nạ hồ ly.
Thực thực mộng mộng, không biết đâu mà lần.
Hạ Diệp Trầm không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển chân hướng về phía Vịnh Phong Ngâm. Ngày thường cô bị Hạ Diệp Trầm nhốt trong nhà, nhưng vẫn cùng Tiểu Nhiễm nói về những tuyến đường trong thành phố. Bản thân cô cũng đã có mấy năm làm bá vương ở thành phố này, tất nhiên sẽ không thể lạc được.
Nơi này là phố Hoàng Hoa, cách Vịnh Phong Ngâm mười lăm phút đi bộ. Đến khi đứng trước cửa biệt thự, trong lòng Hạ Diệp Trầm chợt cảm thấy lòng mình bị khuấy đảo, khiến cô sợ hãi chùn bước. Bất an, bồn chồn, giống như có gì đáng sợ đang chuẩn bị xảy ra vậy.
Cô rón rén bước đến, khẽ đẩy nhẹ cửa. Tính ra cô về muộn khoảng một tiếng, nhưng nếu như Dụ Sơ Thần đi qua đêm, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Quả nhiên cửa vẫn mở.
Hạ Diệp Trầm vào trong rồi đóng cửa lại, thở phào.
"May quá, may mà Tiểu Nhiễm vẫn mở cửa."
"Không phải Tiểu Nhiễm, là anh để cửa cho em."
Một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến Hạ Diệp Trầm không có chút sức lực nào để quay đầu lại nữa. Dụ Sơ Thần cười lên khe khẽ, hai tay hắn đặt trên bờ vai của cô, môi lạnh áp sát vành tai, như ma như quỷ:
"A Nhiễm của em, chết rồi!"
Chương 12 Trên đời này không có công lý
"A Nhiễm của em, chết rồi!"
Hạ Diệp Trầm thấy từng dòng điện xẹt qua não mình, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ. A Nhiễm, đứa trẻ mười tám tuổi còn tương lai rộng mở ở phía trước. Mấy ngày vừa rồi, con bé còn tỉ tê sẽ về quê lấy chồng, rời xa nơi phố thị xô bồ này, chúc cô ở lại bình an!
Giờ con bé bỏ đi thật, để lại cô giữa căn nhà quỷ ám này, chịu đựng sự biến thái của tầng lớp người giàu có điên cuồng.
"Dụ Sơ Thần, tôi giết chết anh!"
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm gần như phát cuồng mà tấn công chồng của mình. Cô lấy con dao gấp dắt ở thắt lưng ra, đâm mạnh xuống.
Ánh mắt của Dụ Sơ Thần sâu thẳm. Hắn ta chỉ cần một động tác nhẹ nhàng đã bẻ gãy cổ tay của Hạ Diệp Trầm. Một tiếng "khấc" khô khốc. Cô chỉ kịp cảm nhận được cơn đau thấu tim, rồi phải trơ mắt nhìn con dao trên tay mình rơi xuống.
Cánh tay buông thõng, xương đã gãy.
Cô lùi lại đằng sau, mặt mày tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ căm thù.
Dụ Sơ Thần ngây người:
"Thì ra ả đàn bà ngu ngốc như em cũng có thể nhìn người khác bằng ánh mắt đáng sợ như thế!"
"A Nhiễm đâu?" - Cô không hề quan tâm đến lời của hắn là khen hay chê cười, chỉ hỏi một câu.
Người đối diện chau mày, giọng nói thể hiện rõ thái độ không mấy vui vẻ:
"Tiểu Trầm, nếu nhưng không phải em là người có số "vượng phu", chỉ với thái độ như thế kia, chắc chắn em sẽ được xuống đoàn tụ cùng A Nhiễm đó!"
Hạ Diệp Trầm lặp lại một lần nữa:
"A Nhiễm đâu?"
Lần này Dụ Sơ Thần bật cười. Hắn nắm lấy một bên bả vai gần như tàn phế của cô, kéo đi. Hạ Diệp Trầm kìm chế bản thân không rên lên một tiếng nào, vội vàng đi theo bước chân của hắn. Xương gãy chèn lên cơ thịt, đau đến chết đi sống lại.
Vườn hoa của Vịnh Phong Ngâm có một miệng giếng cổ dùng để trang trí.
Dụ Sơ Thần kéo theo Hạ Diệp Trầm đến trước giếng cổ, đẩy cô ngã xuống, suýt chút nữa thì đập đầu vào thành giếng.
Ánh trăng sáng tỏ. Cô ghé đầu, mở mắt nhìn thứ nổi giữa giếng kia, lồng ngực không còn phập phồng.
"A... Nhiễm!" - Đôi môi cô run rẩy, móng tay bấm vào thành giếng bằng đá.
Mặc dù không nhìn rõ dưới giếng là ai, nhưng rõ ràng là một người.
Dụ Sơ Thần cúi đầu xuống, thở hơi lạnh bên tai:
"Đây là kết cục của những kẻ chống đối. Dụ thiếu phu nhân, em đã hiểu hay chưa?"
"A... Nhiễm!"
Hạ Diệp Trầm chỉ có thể vô hồn lặp lại hai chữ này. Cô nhớ đến câu nói của mình:
"Vậy em ở nhà chờ. Chị chỉ đi hai tiếng thôi." Nhưng cô thất hứa, cũng đồng nghĩa chôn vùi cuộc đời tươi đẹp của A Nhiễm dưới đáy giếng lạnh lẽo này.
"Hạ Diệp Trầm, em không thoát khỏi căn nhà này đâu!" - Tiếng của Dụ Sơ Thần vẫn như ma âm quanh quẩn. Hạ Diệp Trầm quay người lại, nhìn hắn:
"Anh không sợ pháp luật trừng trị sao?"
"Pháp luật? Đối với nhà họ Dụ, pháp luật cũng vô dụng mà thôi. Giờ anh nói rằng cô ta ra ngắm cảnh vô tình ngã chết, ai cũng sẽ tin. Thậm chí kể cả em, trên đường đi lễ hội về bị giết chết, cũng không có khó khăn gì!"
Tay không bị thương của Hạ Diệp Trầm dùng sức bấu chặt vào thành giếng, khiến cho móng tay cũng lung lay sắp bị bật ra ngoài. Mà Dụ Sơ Thần vẫn không ngừng bày ra tư thế của người chiến thắng:
"Hạ Diệp Trầm, trên đời này vốn không có công lý!"
Trên đời này quả nhiên không có công lý, hoặc nếu có thì cũng ở nơi mà Hạ Diệp Trầm không nhìn thấy. Sáng hôm sau, những người làm trong nhà "vô tình" phát hiện A Nhiễm ngã xuống giếng, cảnh sát vội đến rồi đi kết luận đây là một vụ tai nạn. Bố của A Nhiễm tìm đến Vịnh Phong Ngâm, lấy một chút tiền đủ để xây một căn nhà cấp bốn.
Mạng của người con gái tuổi vừa mười tám, vậy là không còn nữa.
Những điều đó Hạ Diệp Trầm chỉ có thể nghe thấy, chứ không nhìn thấy. Sau hôm đó, cô đã bị nhốt lại trong phòng, ăn uống đều có người bưng đến.
Ba tuần trôi qua...
"Thiếu phu nhân, sắp đến giờ rồi. Cô mau thay quần áo đi!"
Hạ Diệp Trầm đưa mắt nhìn cô gái trước mặt. Đây là người hầu mới trong nhà thay cho A Nhiễm, tên là Tiểu Viên.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em mười sáu!"
Mười sáu tuổi. A Nhiễm bắt đều đến Vịnh Phong Ngâm năm mười sáu tuổi, ở được hai năm.
Hạ Diệp Trầm cũng không có ý định làm khó người mới, gật đầu:
"Để đó đi, tôi sẽ thay sau."
Tiểu Viên đi rồi, cô mới nhìn bộ váy trên bàn. Váy màu xanh ngọc, thanh lịch lại quý phái. Hôm nay là lễ mừng thọ của bà Nhậm Hạ Kiều. Dụ Sơ Thần đã chuẩn bị từ sớm, đợi đến sáu giờ sáng sẽ xuất phát trở về nhà họ Dụ.
Tay cô nắm chặt chiếc váy, ánh mắt sâu thẳm.
"A Nhiễm, chị phải làm gì để trả thù cho em đây?"
Tay Hạ Diệp Trầm đã được chữa trị ngay sau đó, bó bột nửa tháng cũng đã gần như hồi phục, chỉ có chút gượng gạo. Cô nhanh chóng thay quần áo, lại bước xuống dưới lầu. Dụ Sơ Thần đã chờ sẵn với tây trang tươm tất. Hắn nhìn cô, bần thần một lúc lâu, đến mức cô phải lên tiếng chào trước.
"Dụ tổng!"
Hắn ta vẫn nhìn cô, có đôi chút phức tạp:
"Đáng ra chúng ta có thể là một cặp vợ chồng ân ái."
"Xem vậy đi!" - Cô cười trừ, cũng lười suy nghĩ đến những gì hắn suy nghĩ trong đầu. Có thể hắn đang ám chỉ đến chứng bệnh không "cứng" được, hoặc là...
Có hàm ý nào khác chăng?
Lý giải càng sâu, càng làm cô mệt mỏi.
Nhà họ Dụ không thuộc Thiên Tân, mà ở trung tâm thủ đô. Nơi này nổi tiếng với những sòng bạc lớn, trong đó nổi tiếng nhất chắc chắn phải kể đến sản nghiệp của ông Dụ Sơ Nguyên.
Lúc đến nơi, khách khứa cũng đã nhiều. Dụ Sơ Thần nắm tay Hạ Diệp Trầm đi giữa đoàn khách. Ai nấy đều khen hai người là một cặp đẹp đôi hiếm có trong thiên hạ.
"Em đứng đây, anh vào nói chuyện với mẹ một chút!" - Dụ Sơ Thần đột nhiên lên tiếng.
Cô cũng không mấy quan tâm đến việc hắn muốn làm gì, chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống. Chỉ tiếc rằng trời chẳng chiều người, chỗ ngồi còn chưa ấm là bao, Hạ Diệp Trầm đã bị làm phiền.
"Đồ ăn mày, cô sống sung sướng quá nhỉ?"
Người đến cũng không phải xa lạ. Hạ Lan Ngọc, "chị gái" của cô.
Hạ Diệp Trầm bỏ ly rượu trên tay xuống, cười cười:
"Chị gái, nơi này rất đông người. Nếu như để khách khứa nghe thấy vậy thì không hay đâu."
Hạ Lan Ngọc xếch ngược mắt:
"Cô đe dọa tôi?"
"Không dám, là chồng tôi đe dọa chị!"
"Cô!..."
Hạ Diệp Trầm chống tay vào cằm chờ đợi. Quả nhiên Hạ Lan Ngọc không dám thốt lên lời. Cô ta luôn kèn cựa với cô, nhưng tuyệt đối không dám thách thức nhà họ Dụ.
Đơn giản vì nhà họ Hạ chỉ là con rối mà Nhậm Hạ Kiều nắm trong tay.
Nhà họ Dụ có thể cho nhà họ Hạ nhiều thứ, vốn, quyền lực, danh vọng, chỉ đổi lại một điều kiện duy nhất. Đó là biến Hạ Diệp Trầm từ một đứa trẻ ăn mày lang thang trở thành cô con gái bị thất lạc lâu năm đã tìm về nguồn cội. Tất nhiên Hạ Chính Thuần, chủ nhân của nhà họ Hạ sẽ đồng ý. Vừa làm thông gia với nhà giàu, vừa có được rất nhiều quyền lợi, ai mà không ham.
Tất nhiên mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, nếu như Hạ Lan Ngọc không may phải lòng Dụ Sơ Thần.
"Hạ Diệp Trầm, cô đừng có tưởng gả cho anh Sơ Thần rồi thì mình sẽ đứng vững trên cái ghế thiếu phu nhân kia. Chẳng qua cô chỉ là thứ đàn bà dùng để xung hỷ, đợi đến lúc nhà họ Dụ phát triển đến cực thịnh thì sẽ bị đá ra ngoài mà thôi. Hơn nữa..."
Vừa nói, cô ta vừa lướt xuống bụng của Hạ Diệp Trầm, hàm ý mỉa mai đã thấy rõ.
Hạ Diệp Trầm thấy thương xót thay cho người đàn bà trước mặt. Cô ta muốn cưới Dụ Sơ Thần, muốn sinh con cho Dụ Sơ Thần đến phát điên rồi.
"Thiếu phu nhân, cô có thể đưa phần cơm này lên cho ông giúp tôi được không?"
Tiếng nói vang lên cắt ngang không khí tranh đấu giữa hai người. Hạ Diệp Trầm quay người sang, khẽ liếc người vừa đến, rồi nhận lấy khay cơm. Ở nhà này, cô không có quyền từ chối.
"Hạ Diệp Trầm, cô cứ đợi đó. Sẽ có ngày tôi đạp cô xuống dưới chân mình." - Hạ Lan Ngọc nhìn thấy quản gia đi rồi mới gằn thành tiếng.
Nghe thấy những lời đe dọa kia, Hạ Diệp Trầm chỉ cười trừ:
"Vậy tôi đợi cô!"
Có chết cô cũng không tin nhà tài phiệt như nhà họ Dụ lại để gia tộc nhỏ nhoi của Hạ Lan Ngọc làm thông gia với mình lần nữa.
Mà bí mật của Dụ Sơ Thần, cũng sẽ theo cái chết của cô mà giấu xuống ba thước đất, không cần đến một Dụ thiếu phu nhân thứ hai.
Chương 12 Trên đời này không có công lý
"A Nhiễm của em, chết rồi!"
Hạ Diệp Trầm thấy từng dòng điện xẹt qua não mình, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ. A Nhiễm, đứa trẻ mười tám tuổi còn tương lai rộng mở ở phía trước. Mấy ngày vừa rồi, con bé còn tỉ tê sẽ về quê lấy chồng, rời xa nơi phố thị xô bồ này, chúc cô ở lại bình an!
Giờ con bé bỏ đi thật, để lại cô giữa căn nhà quỷ ám này, chịu đựng sự biến thái của tầng lớp người giàu có điên cuồng.
"Dụ Sơ Thần, tôi giết chết anh!"
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm gần như phát cuồng mà tấn công chồng của mình. Cô lấy con dao gấp dắt ở thắt lưng ra, đâm mạnh xuống.
Ánh mắt của Dụ Sơ Thần sâu thẳm. Hắn ta chỉ cần một động tác nhẹ nhàng đã bẻ gãy cổ tay của Hạ Diệp Trầm. Một tiếng "khấc" khô khốc. Cô chỉ kịp cảm nhận được cơn đau thấu tim, rồi phải trơ mắt nhìn con dao trên tay mình rơi xuống.
Cánh tay buông thõng, xương đã gãy.
Cô lùi lại đằng sau, mặt mày tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ căm thù.
Dụ Sơ Thần ngây người:
"Thì ra ả đàn bà ngu ngốc như em cũng có thể nhìn người khác bằng ánh mắt đáng sợ như thế!"
"A Nhiễm đâu?" - Cô không hề quan tâm đến lời của hắn là khen hay chê cười, chỉ hỏi một câu.
Người đối diện chau mày, giọng nói thể hiện rõ thái độ không mấy vui vẻ:
"Tiểu Trầm, nếu nhưng không phải em là người có số "vượng phu", chỉ với thái độ như thế kia, chắc chắn em sẽ được xuống đoàn tụ cùng A Nhiễm đó!"
Hạ Diệp Trầm lặp lại một lần nữa:
"A Nhiễm đâu?"
Lần này Dụ Sơ Thần bật cười. Hắn nắm lấy một bên bả vai gần như tàn phế của cô, kéo đi. Hạ Diệp Trầm kìm chế bản thân không rên lên một tiếng nào, vội vàng đi theo bước chân của hắn. Xương gãy chèn lên cơ thịt, đau đến chết đi sống lại.
Vườn hoa của Vịnh Phong Ngâm có một miệng giếng cổ dùng để trang trí.
Dụ Sơ Thần kéo theo Hạ Diệp Trầm đến trước giếng cổ, đẩy cô ngã xuống, suýt chút nữa thì đập đầu vào thành giếng.
Ánh trăng sáng tỏ. Cô ghé đầu, mở mắt nhìn thứ nổi giữa giếng kia, lồng ngực không còn phập phồng.
"A... Nhiễm!" - Đôi môi cô run rẩy, móng tay bấm vào thành giếng bằng đá.
Mặc dù không nhìn rõ dưới giếng là ai, nhưng rõ ràng là một người.
Dụ Sơ Thần cúi đầu xuống, thở hơi lạnh bên tai:
"Đây là kết cục của những kẻ chống đối. Dụ thiếu phu nhân, em đã hiểu hay chưa?"
"A... Nhiễm!"
Hạ Diệp Trầm chỉ có thể vô hồn lặp lại hai chữ này. Cô nhớ đến câu nói của mình:
"Vậy em ở nhà chờ. Chị chỉ đi hai tiếng thôi." Nhưng cô thất hứa, cũng đồng nghĩa chôn vùi cuộc đời tươi đẹp của A Nhiễm dưới đáy giếng lạnh lẽo này.
"Hạ Diệp Trầm, em không thoát khỏi căn nhà này đâu!" - Tiếng của Dụ Sơ Thần vẫn như ma âm quanh quẩn. Hạ Diệp Trầm quay người lại, nhìn hắn:
"Anh không sợ pháp luật trừng trị sao?"
"Pháp luật? Đối với nhà họ Dụ, pháp luật cũng vô dụng mà thôi. Giờ anh nói rằng cô ta ra ngắm cảnh vô tình ngã chết, ai cũng sẽ tin. Thậm chí kể cả em, trên đường đi lễ hội về bị giết chết, cũng không có khó khăn gì!"
Tay không bị thương của Hạ Diệp Trầm dùng sức bấu chặt vào thành giếng, khiến cho móng tay cũng lung lay sắp bị bật ra ngoài. Mà Dụ Sơ Thần vẫn không ngừng bày ra tư thế của người chiến thắng:
"Hạ Diệp Trầm, trên đời này vốn không có công lý!"
Trên đời này quả nhiên không có công lý, hoặc nếu có thì cũng ở nơi mà Hạ Diệp Trầm không nhìn thấy. Sáng hôm sau, những người làm trong nhà "vô tình" phát hiện A Nhiễm ngã xuống giếng, cảnh sát vội đến rồi đi kết luận đây là một vụ tai nạn. Bố của A Nhiễm tìm đến Vịnh Phong Ngâm, lấy một chút tiền đủ để xây một căn nhà cấp bốn.
Mạng của người con gái tuổi vừa mười tám, vậy là không còn nữa.
Những điều đó Hạ Diệp Trầm chỉ có thể nghe thấy, chứ không nhìn thấy. Sau hôm đó, cô đã bị nhốt lại trong phòng, ăn uống đều có người bưng đến.
Ba tuần trôi qua...
"Thiếu phu nhân, sắp đến giờ rồi. Cô mau thay quần áo đi!"
Hạ Diệp Trầm đưa mắt nhìn cô gái trước mặt. Đây là người hầu mới trong nhà thay cho A Nhiễm, tên là Tiểu Viên.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em mười sáu!"
Mười sáu tuổi. A Nhiễm bắt đều đến Vịnh Phong Ngâm năm mười sáu tuổi, ở được hai năm.
Hạ Diệp Trầm cũng không có ý định làm khó người mới, gật đầu:
"Để đó đi, tôi sẽ thay sau."
Tiểu Viên đi rồi, cô mới nhìn bộ váy trên bàn. Váy màu xanh ngọc, thanh lịch lại quý phái. Hôm nay là lễ mừng thọ của bà Nhậm Hạ Kiều. Dụ Sơ Thần đã chuẩn bị từ sớm, đợi đến sáu giờ sáng sẽ xuất phát trở về nhà họ Dụ.
Tay cô nắm chặt chiếc váy, ánh mắt sâu thẳm.
"A Nhiễm, chị phải làm gì để trả thù cho em đây?"
Tay Hạ Diệp Trầm đã được chữa trị ngay sau đó, bó bột nửa tháng cũng đã gần như hồi phục, chỉ có chút gượng gạo. Cô nhanh chóng thay quần áo, lại bước xuống dưới lầu. Dụ Sơ Thần đã chờ sẵn với tây trang tươm tất. Hắn nhìn cô, bần thần một lúc lâu, đến mức cô phải lên tiếng chào trước.
"Dụ tổng!"
Hắn ta vẫn nhìn cô, có đôi chút phức tạp:
"Đáng ra chúng ta có thể là một cặp vợ chồng ân ái."
"Xem vậy đi!" - Cô cười trừ, cũng lười suy nghĩ đến những gì hắn suy nghĩ trong đầu. Có thể hắn đang ám chỉ đến chứng bệnh không "cứng" được, hoặc là...
Có hàm ý nào khác chăng?
Lý giải càng sâu, càng làm cô mệt mỏi.
Nhà họ Dụ không thuộc Thiên Tân, mà ở trung tâm thủ đô. Nơi này nổi tiếng với những sòng bạc lớn, trong đó nổi tiếng nhất chắc chắn phải kể đến sản nghiệp của ông Dụ Sơ Nguyên.
Lúc đến nơi, khách khứa cũng đã nhiều. Dụ Sơ Thần nắm tay Hạ Diệp Trầm đi giữa đoàn khách. Ai nấy đều khen hai người là một cặp đẹp đôi hiếm có trong thiên hạ.
"Em đứng đây, anh vào nói chuyện với mẹ một chút!" - Dụ Sơ Thần đột nhiên lên tiếng.
Cô cũng không mấy quan tâm đến việc hắn muốn làm gì, chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, rồi tìm một góc an tĩnh ngồi xuống. Chỉ tiếc rằng trời chẳng chiều người, chỗ ngồi còn chưa ấm là bao, Hạ Diệp Trầm đã bị làm phiền.
"Đồ ăn mày, cô sống sung sướng quá nhỉ?"
Người đến cũng không phải xa lạ. Hạ Lan Ngọc, "chị gái" của cô.
Hạ Diệp Trầm bỏ ly rượu trên tay xuống, cười cười:
"Chị gái, nơi này rất đông người. Nếu như để khách khứa nghe thấy vậy thì không hay đâu."
Hạ Lan Ngọc xếch ngược mắt:
"Cô đe dọa tôi?"
"Không dám, là chồng tôi đe dọa chị!"
"Cô!..."
Hạ Diệp Trầm chống tay vào cằm chờ đợi. Quả nhiên Hạ Lan Ngọc không dám thốt lên lời. Cô ta luôn kèn cựa với cô, nhưng tuyệt đối không dám thách thức nhà họ Dụ.


Đơn giản vì nhà họ Hạ chỉ là con rối mà Nhậm Hạ Kiều nắm trong tay.
Nhà họ Dụ có thể cho nhà họ Hạ nhiều thứ, vốn, quyền lực, danh vọng, chỉ đổi lại một điều kiện duy nhất. Đó là biến Hạ Diệp Trầm từ một đứa trẻ ăn mày lang thang trở thành cô con gái bị thất lạc lâu năm đã tìm về nguồn cội. Tất nhiên Hạ Chính Thuần, chủ nhân của nhà họ Hạ sẽ đồng ý. Vừa làm thông gia với nhà giàu, vừa có được rất nhiều quyền lợi, ai mà không ham.
Tất nhiên mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, nếu như Hạ Lan Ngọc không may phải lòng Dụ Sơ Thần.
"Hạ Diệp Trầm, cô đừng có tưởng gả cho anh Sơ Thần rồi thì mình sẽ đứng vững trên cái ghế thiếu phu nhân kia. Chẳng qua cô chỉ là thứ đàn bà dùng để xung hỷ, đợi đến lúc nhà họ Dụ phát triển đến cực thịnh thì sẽ bị đá ra ngoài mà thôi. Hơn nữa..."
Vừa nói, cô ta vừa lướt xuống bụng của Hạ Diệp Trầm, hàm ý mỉa mai đã thấy rõ.
Hạ Diệp Trầm thấy thương xót thay cho người đàn bà trước mặt. Cô ta muốn cưới Dụ Sơ Thần, muốn sinh con cho Dụ Sơ Thần đến phát điên rồi.
"Thiếu phu nhân, cô có thể đưa phần cơm này lên cho ông giúp tôi được không?"
Tiếng nói vang lên cắt ngang không khí tranh đấu giữa hai người. Hạ Diệp Trầm quay người sang, khẽ liếc người vừa đến, rồi nhận lấy khay cơm. Ở nhà này, cô không có quyền từ chối.
"Hạ Diệp Trầm, cô cứ đợi đó. Sẽ có ngày tôi đạp cô xuống dưới chân mình." - Hạ Lan Ngọc nhìn thấy quản gia đi rồi mới gằn thành tiếng.
Nghe thấy những lời đe dọa kia, Hạ Diệp Trầm chỉ cười trừ:
"Vậy tôi đợi cô!"
Có chết cô cũng không tin nhà tài phiệt như nhà họ Dụ lại để gia tộc nhỏ nhoi của Hạ Lan Ngọc làm thông gia với mình lần nữa.
Mà bí mật của Dụ Sơ Thần, cũng sẽ theo cái chết của cô mà giấu xuống ba thước đất, không cần đến một Dụ thiếu phu nhân thứ hai.
Chương 13 Gia tộc sóng gió
Ông trong lời quản gia chính là người có địa vị cao nhất trong nhà, Dụ Sơ Nguyên. Trước đây ông là một doanh nhân hô mưa gọi gió. Chỉ tiếc là vừa mới hai tháng trước lại bị tai biến, dù có giữ được mạng cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn!
Hạ Diệp Trầm đứng trước cửa phòng, theo thường lệ gõ hai tiếng mới đẩy cửa bước vào.
Ông Dụ ngồi quay mặt về phía cửa, thấy tiếng động, mãi mới có thể điều khiển xe lăn quay người trở lại.
"Bố, con mang cơm đến cho bố!"
Ông Dụ đột nhiên đổi sắc mặt. Hạ Diệp Trầm không nhận ra điều đó, lẳng lặng tiến đến muốn đặt cơm lên bàn. Nhưng chưa đi được vài bước, cả người bị choáng váng.
Mực tàu loang lổ đầy đất, nghiên mực cũng rơi xuống sàn nhà. Theo đó, khay cơm cũng loảng xoảng. Hạ Diệp Trầm đưa tay lên trán mình. Ươn ướt, ấm nóng.
Là máu.
Ông Dụ bắt đầu điên cuồng, không ngừng đạp chân xuống sàn nhà, còn tay còn lại cứ vớ được cái gì thì ném về phía người cô cái đó. Ánh mắt ông long lên dữ dội, giống như muốn giết người.
Thực ra ông Dụ là người bắt cô lấy Dụ Sơ Thần, nhưng cũng chưa từng bạc bẽo người con dâu này. Trái lại, vì muốn con trai khỏi bệnh, lại làm ăn phát đạt, nên ông cũng đôi lúc ban phát cho cô gái có mệnh quý là cô đây một chút lợi ích.
Ông Dụ thực sự muốn giết cô.
Hạ Diệp Trầm sợ hãi trước thái độ của bố chồng, nhưng cũng không dám lùi xuống. Cô chạy lại, muốn giữ cho ông bình tĩnh hơn, nhưng chỉ đổi lấy nhiều vật dụng rơi trên người mình hơn.
Choang!
Trước mắt trở nên tối sầm, đến khi Hạ Diệp Trầm bàng hoàng lấy lại ý thức thì đã thấy một bóng dáng đứng trước mặt mình. Dụ Sơ Thần đứng trước cô, dùng lưng của mình chắn bình hoa đập xuống người cô. Tay hắn ta đặt lên vết thương trên trán của cô, cười dịu dàng, có phần thương xót.
"Đau không? Đừng sợ, tôi ở đây rồi!"
Đừng sợ, có tôi ở đây rồi? Hạ Diệp Trầm hơi hé miệng, giống như một con cá bị thiếu dưỡng khí. Cô quả thật đã bị hành động của Dụ Sơ Thần làm cho chấn động.
Dụ Sơ Thần để tay sau gáy Hạ Diệp Trầm trấn an, lại quay lại nhìn bố mình.
"Bố, cô ấy là vợ con!"
"Nó... là..." - Ông Dụ khó nhọc gằn lên mấy chữ.
"Là vợ con, bố quên rồi sao? Ngày trước bố rất yêu mến cô ấy à?"
"Nó..."
"Làm sao vậy?"
Ông Dụ còn muốn nói nữa, nhưng bỗng dưng im bặt. Bà Nhậm Hạ Kiều cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, hớt hải lên phòng.
"Ơi trời, sao cả hai đứa đều bị thương thế này? Ông lại lên cơn sao?"
Dụ Sơ Thần kéo Hạ Diệp Trầm ra phía sau lưng mình:
"Có chút hiểu lầm. Con đưa Tiểu Trầm về bôi thuốc trước, mẹ lo cho bố giúp con."
Bà Nhậm Hạ Kiều thở phào:
"Đó con thấy đó, đây là chuyện mà mẹ muốn nói với con. Nhà chúng ta phải tìm bác sĩ tâm lý cho ông ấy thôi. Ông ấy càng ngày càng mất đi lý trí, đến người thân cũng không nhận ra nữa."
"Đều nghe mẹ sắp xếp."
Hạ Diệp Trầm không được nghe ngóng thêm. Dụ Sơ Thần vừa mới nói xong đã kéo cô đi, trở lại căn phòng cũ của hắn ngày xưa.
Nhìn theo bóng lưng trước mặt, cô hơi hoảng hốt.
Lúc nãy, người chắn đòn cho cô là Dụ Sơ Thần.
Một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như hắn, lại vì người vợ trên danh nghĩa này mà chấp nhận bị thương. Thật nực cười, cũng chẳng có cách nào tin tưởng. Nhưng đó lại là sự thật.
"Có phải đang hoài nghi vì tôi vừa đỡ đòn cho em không?"
Cánh cửa phòng khép lại, Hạ Diệp Trầm giật mình, không kịp phản ứng mà gật vội đầu.
Dụ Sơ Thần cười lên khe khẽ, tưởng dịu dàng hòa nhã, mà lại biến thái vô cùng:
"Chưa biết chừng em đang có thai đó!"
Cô bừng tỉnh hẳn, sờ lên bụng mình. Đã gần một tháng kể từ "ngày đó", bác sĩ đến khám hàng ngày vẫn chưa tính ra được cô có thai hay chưa. Nhưng để công bằng mà nói, một lần khó có thể thành công.
Dụ Sơ Thần lại tiếp lời:
"Không phải lo lắng, chúng ta cố gắng đến bao giờ được thì thôi."
Hạ Diệp Trầm gật đầu. Đôi lúc cô thấy thật không hiểu nổi với những thứ Dụ Sơ Thần đang suy tính. Hắn vừa giống một kẻ điên muốn nổi loạn, vừa giống một người đang bày mưu tính kế, âm hiểm, thâm độc.
Thậm chí, cô thấy ngay cả bản thân mình cũng bị cuốn vào kế hoạch của hắn, hoặc giả, là kế hoạch của gia tộc trăm năm này.
Hạ Diệp Trầm mê mê tỉnh tỉnh, cuối cùng lại nằm mơ. Cô mơ thấy mình đứng giữa đường vắng, trên tay cầm một con dao nhuốm máu.
Trong đầu có người đang hối thúc:
"Giết! Giết hắn! Chỉ cần giết hắn, cô sẽ được giải thoát!"
Hạ Diệp Trầm ngửa đầu lên trời mà cười bật cười khanh khách. Cô không chỉ muốn giết hắn, mà còn muốn khiến cho hắn sống không bằng chết. A Nhiễm từng sợ hãi như thế nào, hắn cũng phải chịu trả giá như thế.
Đến lúc này, bản thân cô lại nói ra mấy câu kia:
"Giết hắn! Chỉ có giết hắn rồi mới được giải thoát!"
Gió lạnh bỗng nhiên mơn trớn lên da thịt, khiến từng sợi chân lông dựng đứng. Hạ Diệp Trầm mở mắt, thoát khỏi giấc mộng hoang đường kia. Không biết cô ngủ thiếp từ lúc nào, lại càng khó hiểu hơn là lại ngủ trong phòng của Dụ Sơ Thần.
Đúng là bị quỷ ám.
"Tỉnh rồi à?"
"Dụ... Dụ... tổng?"
Hạ Diệp Trầm cuống suýt lấy tay đẩy người đang nằm trên người mình ra. Hắn vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo tắm. Cơ thịt màu đồng khỏe mạnh phơi bày dưới ánh đèn vàng.
Dụ Sơ Thần hôm nay, giống như một người đàn ông phong độ, chứ không phải kẻ đàng điếm ăn chơi tửu sắc đến mức tàn phá thân thể mà cô từng thấy. Hắn không để ý đến ý thức chống cự yếu ớt của cô, chỉ dùng một tay đã có thể trấn áp.
"Sao nào? Chúng ta là vợ chồng, em hình như chưa từng thực hiện nghĩa vụ người vợ với tôi bao giờ."
Hai mắt Hạ Diệp Trầm mở lớn vô hồn. Trong đầu cô xẹt qua rất nhiều hình ảnh những cô gái vào căn phòng kia, đến khi ra ngoài trở nên tàn tạ vì bị tra tấn, có người còn chẳng toàn mạng mà ra. Không hiểu vì sao Dụ Sơ Thần trước đây không động đến mình, nhưng cô không muốn trở thành thứ đồ chơi cho hắn hành hạ.
Lần đầu tiên trong đời, cô cầu xin:
"Xin anh! Ngoài kia có rất nhiều cô gái vẫn đang chờ đợi..."
Nói cô ích kỷ cũng đành chịu.
Dụ Sơ Thần nắm lấy một bàn tay của Hạ Diệp Trầm đưa lên môi khẽ hôn, nửa đùa nửa thật:
"Nhưng tôi lại tò mò với vợ của chính mình. Vậy làm sao bây giờ?"
Cô như cá nằm trên thớt, thấy ánh mắt hắn càng ngày càng sâu thẳm, cũng biết được đây có lẽ là ngày tàn của mình. Nhưng cô không cam tâm.


Cũng là con người, hắn lấy đâu ra cái quyền có thể xúc phạm cô, lấy đâu ra quyền tước đi tự do, thậm chí cả mạng sống của A Nhiễm.
"Giết hắn! Giết hắn!" - Trong đầu lại vang vọng tiếng nói thần bí kia. Chỉ cần giết kẻ này, cô sẽ được tự do, cũng có thể trả thù cho A Nhiễm.
Dụ Sơ Thần quả thực không muốn tha cho Hạ Diệp Trầm. Hắn cởi đi khăn tắm trên người mình, lại vươn tay xé rách toạc chiếc váy cô đang mặc. Cô nằm im, nhắm mắt lại, đè nén xúc động đang muốn vỡ ra của bản thân.
Không thể như thế này được. Hạ Diệp Trầm vùng người dậy, đẩy Dụ Sơ Thần ra, phóng như bay về phía cửa.
"Còn chạy?" - Người đằng sau nhếch mép, cười man rợ. "Để xem em có thể chạy được đến đâu."
Hạ Diệp Trầm nghe thấy hắn ta cười lạnh như vậy, trong lòng hoảng loạn nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng Dụ Sơ Thần cũng đuổi đến ngay sát. Hắn bẻ ngoặt tay cô lại, trói ở đằng sau.
Bàn tay hắn đề trên miệng cô bịt chặt lại.
Trong đầu cô không ngừng vang lên những tiếng nói ong ong:
"Giết hắn! Giết chết hắn rồi cô sẽ được giải thoát."
Ánh mắt Hạ Diệp Trầm đỏ đậm như máu. Cô ngơ ngác hỏi lại:
"Có thật không?"
"Thật! Hắn chết rồi, vậy thì làm gì còn ai giam cầm cô nữa đâu."
Giết hắn, giết hắn! Trong đầu cô lúc này toàn là suy nghĩ ấy. Cô giãy giụa càng ngày càng mạnh. Răng cắn xuống, cảm nhận được vị máu tanh nồng trong khoang miệng. Cô gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để thoát khỏi sự kìm kẹp, cho đến khi nghe thấy một âm thanh khô khốc.
Chương 14 Giết người
Hạ Diệp Trầm ngẩn người nhìn khung cảnh trước mặt. Dụ Sơ Thần mấy giây trước còn như một con sói đói muốn nuốt chửng cô, lúc này đã không còn động đậy. Cầu thang, máu đỏ, mà người!..
Cô đưa tay ra để dưới mũi hắn, kiểm tra một hồi mới bật ra hai chữ:
"Chết rồi!"
Cô giết người.
Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm nghĩ rằng mình có thể giết người, lại không ngờ rằng Dụ Sơ Thần có thể chết dễ dàng đến thế. Hắn là cơn ác mộng suốt hai năm nay của cô vẫn luôn đeo bám dai dẳng. Nhưng chỉ cần một chiếc bình hoa cũng có thể đánh tan cơn ác mộng đó. Hoang đường!
"Chết cũng tốt! Tốt lắm!"
Hạ Diệp Trầm nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên mà cười. Trông cô lúc này chẳng khác nào kẻ điên, ngơ ngẩn.
"Sơ Thần!"
Tiếng bước chân rầm rầm, bà Nhậm Hạ Kiều thét lên một tiếng thảm thiết. Tiếng bước chân rầm rầm, than khóc. Người đẩy cô ngã xuống đất, người kiểm tra Dụ Sơ Thần. Hạ Diệp Trầm chứng kiến tất cả, nhưng không hề để những thứ đó vào mắt.
"Mày, mày giết con tao!"
Bên mặt ăn một cái tát, nhưng Hạ Diệp Trầm chỉ lau chút máu rỉ ra ở miệng mình, đến cảm giác đau rát mọi lần cũng không thấy.
Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên đối diện với thẳng với mẹ chồng của mình mà chống đối:
"Hắn đáng chết!"
Hắn đáng chết! Đây là điều mà cô muốn nói từ lâu, cũng muốn thực hiện lâu lắm rồi.
Mắt bà Nhậm Hạ Kiều long lên sòng sọc:
"Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết! Hạ Diệp Trầm, mày sẽ sống không bằng chết!"
Hạ Diệp Trầm bị tống vào tù. Đến lúc đối diện với bốn bức tường giam lạnh lẽo, cô vẫn không có cách nào hiểu được. Dụ Sơ Thần, một kẻ như hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Trong những cuốn tiểu thuyết, người gian ác như hắn không phải là người sống đến sau cùng sao?
"Chị Nhất Nặc, con nhỏ này thật xinh đẹp. Nhưng mà yếu ớt quá!"
"Ấy, nó điếc rồi, còn mù nữa. Thấy chị Nhất Nặc mà không chào hỏi!"
"Chán sống rồi!"
Hạ Diệp Trầm vẫn còn đang suy nghĩ về cái chết của Dụ Sơ Thần, bỗng nhiên bị một người nắm lấy tóc giật mạnh. Cô ta nhìn vào mặt cô, cười dịu dàng:
"Em gái mới lớn! Nhập gia thì phải tùy tục. Chị là Từ Nhất Nặc, là người chịu án lâu nhất ở cái nhà giam này!"
"Liên quan gì đến tôi! Buông tay!"
Hạ Diệp Trầm không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt.
Từ Nhất Nặc nhướng mày:
"Hạ Diệp Trầm đúng không? Gan cũng to đó! Giết chồng? Nhưng cô thực sự muốn đấu với bà đây à?"
Một người khác xen vào:
"Chị Nhất Nặc còn giết cả thầy giáo, đốt nhà hắn ta. Làm hùng bá ở nhà giam này nhiều năm qua, tốt nhất cô em nên biết điều!"
Hạ Diệp Trầm không bày ra thái độ gì, chỉ lẳng lặng gỡ phần tóc đang bị Từ Nhất Nặc nắm lấy ra. Cô lùi lại phía sau, thở than một tiếng:
"Tôi với các người nước sông không phạm nước giếng! Cùng lắm chỉ mấy ngày tôi sẽ ra khỏi đây mà thôi!"
Từ Nhất Nặc giống như nghe được trò đùa, cười thật lớn:
"Ra khỏi đây, đúng là ngây thơ. Vào đến nhà tù này, chắc chắn cô sẽ bị nhốt đến chung thân."
Câu nói của cô ta chẳng có chút sát thương nào với Hạ Diệp Trầm, vì tương lai của cô sẽ còn thảm hại hơn thế nhiều. Vài ngày nữa, có lẽ cô không còn ở trong tù, nhưng sẽ trở thành cái xác lạnh quẳng nơi nghĩa địa.
Cô giết chết con trai duy nhất của nhà họ Dụ, làm sao mà Nhậm Hạ Kiều có thể để yên cho cô sống nhởn nhơ trong tù đây? Bà ta sẽ hành hạ cô sống không bằng chết, sau đó kết thúc bằng một án tử. Ngay cả việc cô mới là nghi phạm, nhưng lại bị nhốt chung với những phạm nhân nguy hiểm đã đủ hiểu.
Thái độ phẳng lặng của Hạ Diệp Trầm làm cho những người phạm nhân khác đều ngứa mắt. Người khơi mào ban nãy khúm núm hỏi Từ Nhất Nặc:
"Chị Nhất Nặc, chúng ta có cần dạy cho cô ta một bài học không?"
Từ Nhất Nặc vuốt cằm cười cười:
"Cô ta sắp phải ra tòa, nếu đánh không khéo thì không hay đúng không? Cứ chờ từ từ đã."
Hạ Diệp Trầm sống bình an trong tù được nửa ngày, sau đó là những ngày thẩm vấn vô cùng tận. Sáng được xách ra khỏi phòng giam, tối lại bị ném trở về như một thứ giẻ rách.
"Cô có nhận tội giết chồng không?"
"Tôi nhận! Nhưng là do hắn bức ép tôi, nên tôi mới phản kháng."
"Nực cười, vợ chồng lại dùng từ bức ép. Có phải cô giết anh Dụ để có thể chiếm đoạt tài sản không?"
"Tôi không ngu ngốc chiếm đoạt tài sản bằng cách đó. Hắn ta là một kẻ điên, lại còn giết người. Tôi không muốn bị tra tấn, chỉ còn cách phản kháng."
Hạ Diệp Trầm lúc này đã không còn gì để mất, nói ra mọi chuyện kể cả cái chết của A Nhiễm. Mặc dù biết người ta không tin, nhưng lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Nói ra sự thật, có thể làm cho người ta thanh thản hơn.
Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Đằng sau danh nghĩa của buổi thẩm vấn, cô bị đưa vào phòng tra khảo đặc biệt, dùng những thủ đoạn đáng sợ nhất để ép cô nhận tội, thậm chí còn ép thêm tội danh:
" Âm mưu giết người, nhiều lần dùng thuốc suy nhược thần kinh để hãm hại Dụ Sơ Thần."
Hạ Diệp Trầm chỉ cười vào mặt người quản ngục:
"Nhậm Hạ Kiều, anh bảo bà ta có thêm tội gì thì có thể nói luôn một thể đi. Tôi muốn nghe hết một lần, để không phải mỗi ngày tỉnh dậy là một lần bị vu thêm tội mới."
Gã quản ngục nhổ một bãi nước bọt, khinh bỉ:
"Đúng là không muốn sống."
Hạ Diệp Trầm quả thực không muốn sống nữa. Cô sống hai mươi năm, thì có đến hơn nửa cuộc đời bị vùi dập. Nhưng nếu như chết, vậy thì lại không cam lòng. Tại sao hai mươi năm qua có thể sống, mà bây giờ lại phải cam chịu là dê bò cho người ta thịt?
"Hạ Diệp Trầm, cha mẹ của A Nhiễm..."
Cha mẹ của A Nhiễm!
"Các người là một đám bỉ ổi!"
Người quản ngục bật cười ha hả:
"Công lý trên đời này không dành cho những người như cô. Hơn nữa, chính tay cô đã giết chết chồng mình, còn giả bộ lương thiện cái gì? Ông khinh!"
Hạ Diệp Trầm nắm chặt tay, cảm giác buồn nôn trong lồng ngực dâng lên. Cô nhìn tờ giấy khai cung trên bàn, nhắm mắt lại:
"Tôi nhận tội!"


Cô có thể chết, nhưng những người thân còn lại trong gia đình A Nhiễm không thể xảy ra bất cứ việc gì.
Cùng lúc đó, trong nhà Nhậm Hạ Lan. Không khí trầm lắng bao phủ lấy căn nhà. Người thừa kế của nhà họ Dụ chết đi, là một bất lợi lớn đối với sự nghiệp thương trường của nhà họ, cũng ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc chính khách quân nhân như Trầm Thế Sơn.
"Trầm đại thiếu gia, anh không đi đám tang của anh họ à?"
Một cô gái gõ cửa phòng của Trầm Dư Niên, khanh khách cười.
Người trong phòng chau mày, nhìn cô gái từ từ bước vào trong phòng.
"Dung Nguyệt Thiên Lan, đây là nhà họ Trầm!"
"Tôi xưa nay không sợ nhà họ Trầm. Trầm đại thiếu gia, anh có biết cô gái kia nhận tội rồi không?"
Trầm Dư Niên đang ngồi tựa vào thành giường. Đầu ngón tay khẽ nhếch lên, nhưng hầu như không có ai để ý đến điều đó, kể cả anh.
"Vậy sao? Tra tấn năm ngày mãi mới nhận tội. Người đàn bà đó cũng quá ngoan cường."
Dung Nguyệt Thiên Lan híp mắt lại:
"Tại sao Trầm thiếu gia lại có thể nói nhẹ nhàng như thế? Cô ta giết người, nhưng chủ mưu đứng sau là ai? Liên lụy một cô gái chân yếu tay mềm như vậy, lương tâm anh không cắn dứt à?"
Trầm Dư Niên phất phất tay:
"Đi đi! Đừng có hỏi xin lòng thương từ tôi! Tôi cũng không bảo cô ta đi giết người mà, đúng không?"
"Đồ hèn mạt, coi như tôi nhìn nhầm anh!" - Dung Nguyệt Thiên Lan ném chiếc quạt vào mặt người đối diện, sau đó quay người đi. Trước khi cô ra đến cửa, lại nghe thấy tiếng nói đều đều vang lên đằng sau:
"Người có thể cứu cô ấy bây giờ là Lương Duật Thành!"
Chương 15 Tin đến bất ngờ
Hôm nay là phiên thẩm đầu tiên của Hạ Diệp Trầm. Từ Nhất Nặc dậy từ sáng sớm, trong khi đám phạm nhân vẫn còn đang ngái ngủ. Cô ta đứng trước mặt cô, hừ lạnh:
"Tôi tưởng cô ngoan cường thế nào, hóa ra cũng nhận tội không thuộc về mình!"
Hạ Diệp Trầm lấy tay gỡ mái tóc rối bù của mình, không hề nhìn người đối diện!
"Sao cô biết tôi bị oan."
Từ Nhất Nặc bật cười:
"Hạng người như cô không phải dạng đàn bà thâm độc, hạ thuốc cho chồng hàng ngày đâu. Nói cô dùng một gậy đập chết tươi hắn ta thì nghe được."
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới chú ý đến vị nữ phạm nhân có tiếng nói nhất phòng giam này. Cô sinh ra tò mò:
"Vậy còn cô? Cô cho người ta chết kiểu gì?"
Từ Nhất Nặc hơi ngẩn người, giống như nhớ đến một ký ức xa xôi nào đó. Phải mấy giây sau mới bật ra được hai chữ:
"Thiêu chết!"
"Nghi phạm Hạ Diệp Trầm, đi thôi!"
Hạ Diệp Trầm chưa kịp phản ứng đã nhận được cái nháy mắt của Từ Nhất Nặc. Cô đứng dậy, theo chân người áp giải phạm nhân ra ngoài.
Tòa án, xưa nay vẫn là nơi đòi lại công lý của nhân dân. Mà việc cô sống hay chết, cũng do những người ngồi trên ghế thẩm phán kia quyết định.
Nhậm Hạ Kiều mặc áo tang ngồi bên hàng ghế bị cáo. Mắt bà đỏ rực, nhìn Hạ Diệp Trầm đầy căm thù. Trong lòng cô xẹt qua chút áy náy, nhưng ngay lập tức tan thành sương khói. Bà ta dung túng con trai làm càn, tước đi sinh mệnh của người khác. Nếu như cô không chính tay xử hắn, tương lai không biết còn bao nhiêu người sẽ chết nữa.
Luật sư bên bị cáo đứng lên, đọc liền một mạch những tội danh mà nhà họ Dụ áp lên cô: bất hiếu với cha mẹ chồng, có nhiều mối quan hệ nam nữ ngoài luồng, hạ độc mãn tính, trực tiếp giết người.
Sau đó bên Viện Kiểm Sát cũng đọc công khai lời khai nhận của cô.
Luật sư biện hộ là người thêm vào cho có, nói vài câu nhàn nhạt, không có tác dụng gì.
Thẩm phán gọi tên:
"Hạ Diệp Trầm, những lời mà luật sư bị cáo và Viện Kiểm Sát nói, cô có nhận hay không?"
Hạ Diệp Trầm nhìn mấy chữ tượng trưng cho công lý được dán trên tường. Cô ít học, nhưng vẫn biết đọc.
Nơi này, là nơi đòi lại công lý cho nhân dân. Cô muốn đánh cược, uy quyền của hai nhà Trầm, Dụ có thể che mờ chân lý hay không.
"Tôi không nhận tội! Tôi thay đổi lời khai."
Tất cả mọi người đều lao xao. Nhậm Hạ Kiều bật dậy, gào lên:
"Hạ Diệp Trầm, mày không biết xấu hổ. Mày đã giết chết con tao, nhân chứng vật chứng đều có. Bây giờ trời phật cũng không cứu nổi mày đâu!"
Hạ Diệp Trầm không quan tâm đến lời nói của bà ta, lặp lại lần nữa:
"Tôi không nhận tội cố ý giết người. Hành vi của tôi là tự vệ chính đáng. Lời khai kia là do bên Viện Kiểm Sát tra tấn hỏi cung trái luật, lại lấy tính mạng người nhà của A Nhiễm, người giúp việc cũ trong gia đình để ép tôi."
Ba vị thẩm phán nhìn nhau, đen mặt:
"Cô nói những cái đó có chứng cứ gì không?"
Tất nhiên không có chứng cứ!
"Cô nói Viện Kiểm Sát tra tấn bất hợp pháp, có bằng chứng không?"
Càng không có. Những người lấy cung làm việc trong ngục được hàng chục năm, có một vài thủ đoạn sẽ khiến tù nhân đau đến chết đi sống lại, nhưng không hề để lại bất cứ vết thương nào. Những lời cô nói ra hoàn toàn vô căn cứ, cũng chẳng có cách nào lật lại bản án này.
Điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ người nhà của A Nhiễm:
"Tôi biết các người sẽ không tin. Nhưng giữa tòa án của công lý này, tôi muốn nói rằng, nếu như người nhà của A Nhiễm xảy ra chuyện gì, tất cả đầu do nhà họ Dụ đứng sau. Từ đầu đến cuối tôi không hề nhận tội cố ý giết người. Tôi đứng đây, khước từ toàn bộ tội danh mà các người gán ghép."
Vừa nói, cô vừa dùng khóe mắt khẽ liếc Nhậm Hạ Kiều. Bà ta ngồi bên cạnh, mặc dù giả bộ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự tức giận xen lẫn với bất an.
Hạ Diệp Trầm lần nữa bị áp giải trở về phòng giam. Những nữ phạm nhân đã chờ đợi cô sẵn.
"Các người muốn làm gì?"
Người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt đã làm khó cô, Hàn Băng Băng đứng lên trước:
"Đúng là đồ không muốn sống. Có người nói với tụi này chỉ cần chăm sóc cô thật tốt, mấy ông bà già, con cái của tụi tao sẽ có người chăm lo. Vì vậy cảm phiền mày chịu nhục một chút rồi!"
Hạ Diệp Trầm thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười. Nhậm Hạ Kiều từ xưa nay vẫn ấu trĩ như vậy. Bà ta chỉ biết lấy tiền đè người, hoặc là dùng nỗi đau thể xác mà đập tan khát vọng của người khác.
Cô xắn tay áo tù của mình lên, híp mắt nhìn mấy người trước mặt:
"Đã lâu không đánh nhau. Lên hết đi!"
Đám người ngơ ngẩn khi thấy khí chất của Hạ Diệp Trầm hoàn toàn thay đổi. Hàn Băng Băng đánh một người gần nhất, quát lên:
"Đồ vô dụng. Còn chờ gì nữa. Cô ta đánh lại được năm người chúng ta chắc?"
Đám người lấy lại được tinh thần, cùng lúc lao đến. Hạ Diệp Trầm vẫn đứng im một chỗ, khi họ đến sát người mới tung chân, đạp người béo nhất ngã ra, kéo theo hai người khác.
Phạm nhân nhốn nháo, nhưng sẽ không có quản ngục nào đến can ngăn.
Hàn Băng Băng không ngờ Hạ Diệp Trầm lại mạnh đến vậy. Cô ta cùng với một người khác vòng về hai phía, bao vây cô ở giữa. Ba người quấn lấy nhau, đấm, đá, giật tóc, không chiêu trò gì không làm.
Hạ Diệp Trầm không có chút võ nào, chỉ biết dùng mấy đòn đánh nhau ngoài phố phường. Nhưng một người khó địch được năm, cô bị dồn vào góc tường, hai người giữ chặt hai tay. Mụ béo khi nãy ghi thù, vật mạnh cô ngã xuống đất.
Hàn Băng Băng đứng trên cao, chân giẫm lên người cô, nhếch mép:


"Hạ Diệp Trầm, mày mạnh thế nào đi chăng nữa cũng nằm rạp quỳ dưới chân tao đấy thôi."
Hạ Diệp Trầm nhìn cô ta, không mảy may tức giận:
"Chó cắn theo đàn. Chẳng qua như thế mà thôi! Hự!"
Chân Hàn Băng Băng giẫm xuống ngực, khiến cô đau đến nỗi không thốt lên lời. Cô ta lại thu chân về, nói cùng mấy người còn lại:
"Đánh! Đánh cho nó không thể nào bò dậy được nữa mới thôi!"
Vừa mới dứt lời, còn chưa kịp để Hạ Diệp Trầm thở, những bàn chân liên tiếp đá tới.. Mặt, xương sườn, bụng,... Tất cả chỗ hiểm đều có người đánh vào. Cô chỉ có thể yếu ớt che đi phần đầu.
Mụ béo hạ chân mạnh nhất, vừa đá vừa rủa:
"Đá chết mày đồ không biết chết sống!"
Một cú như trời giáng vào bụng. Hạ Diệp Trầm cảm nhận được cơ mặt của mình run lên từng hồi, cũng nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình. Bụng dưới quặn thắt. Linh cảm ập đến khiến cô hoảng hốt, che chắn nơi đó.
Dường như nơi này có thứ cô không thể mất đi vậy.
Đám người càng đánh càng hăng, không đếm được bao nhiêu đòn. Đúng lúc Hạ Diệp Trầm cảm thấy được vị tanh ngọt trong cổ họng, Từ Nhất Nặc hét lên:
"Dừng tay!"
Hàn Băng Băng dù có hung hăng đến đâu, cũng phải thu chân về. Ở trong nhà giam này, lời nói của Từ Nhất Nặc vô cùng có trọng lượng.
"Diệp Trầm, cô, cô sao rồi?"
Từ Nhất Nặc đỡ Hạ Diệp Trầm lên, khẽ chỉnh lại cho cô mái tóc đã trở nên rối bù. Trong ánh mắt cô ấy tràn đầy sự khiếp sợ. Hạ Diệp Trần lại bâng quơ như không:
"Chưa chết được!"
Từ Nhất Nặc lắp bắp, ghé sát vào tai người mặt mũi tái nhợt đang bị mình ôm:
"Cô... Cô có..."
"Có gì?" - Hạ Diệp Trầm nhíu mày hỏi lại.
"Cô có thai sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom