Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên
Buổi tối, Tạ Văn Thanh lăn qua lăn lại rất lâu ở trên sô pha mà vẫn không ngủ được nên quyết định ngồi dậy.
Từ khi Ân Ân không còn ở đây thì tất cả mọi thứ đều có vẻ như không phù hợp.
Cánh cửa phòng khép hờ trong bóng đêm giống như một bông hoa ăn thịt người có thể nuốt trọn cậu. Mà khi cậu tưởng tượng ra hình ảnh bị cắn nuốt, vậy mà trong đầu cậu vẫn có thể chịu đựng một cách vui vẻ.
Tạ Văn Thanh cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu nằm xuống rồi lại ngồi dậy bắt đầu đếm đếm số ngày bằng bàn tay.
Sinh nhật của cậu cũng gần tới rồi, còn không tới nửa tháng, chính xác là mười bốn ngày.
Cậu sắp trở thành người trưởng thành rồi.
Khoan, không đúng, mỗi một đứa bé được đưa đến cô nhi viện thì đều được lấy ngày nhận nuôi làm ngày sinh nhật.
Tuổi thực tế chắc chắn lớn hơn tuổi tính từ ngày đó!
Nếu tính vậy thì Tạ Văn Thanh đã sớm đủ mười tám tuổi rồi!
Tựa như cậu đã phát hiện ra một chuyện rất rất lớn, đi tới đi lui trong căn phòng tối thui. Cậu cảm giác như có một luồng sức mạnh chạy trong cơ thể mình, khiến cho cậu mở cửa sổ hét lớn với bóng đêm bên ngoài: “Mười tám tuổi! Ông đây đã là người trưởng thành! A... a...!”
Tiếng nói hơi ngái ngủ của Ân Lưu Tô truyền đến từ trong phòng: “Tạ Văn Thanh! Cậu bị điên rồi phải không!”
Tạ Văn Thanh nghe được thanh âm này lại càng thêm nôn nóng, đi đến cửa sổ phòng của Ân Lưu Tô: “Chị, chị có muốn nghe tiếp câu chuyện ma “Bảy căn phòng” không? Lần trước tôi còn chưa kể xong!”
Lời nói còn chưa dứt thì một chiếc gối ôm nện mạnh vào trên đầu của Tạ Văn Thanh ——
“Không ngủ được thì cút ra ngoài đi!”
Tạ Văn Thanh lại nằm xuống sô pha, lăn lộn qua lại nhưng vẫn không thể ngủ được, cảm thấy cả người nóng ran nên gọi với vào phòng ngủ: “Chị, chị có thấy nóng không?”
Cuối cùng, Ân Lưu Tô cũng bị cậu làm cho hết ngủ nổi nên đi ra khỏi phòng: “Bây giờ là mùa đông đó.”
“Nhưng tôi thấy nóng quá.”
Ân Lưu Tô bật đèn lên thì thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu thiếu niên, hơi nghi ngờ hỏi: “Bị sốt hả?”
Nói xong, cô lập tức đưa tay lên sờ trán của cậu.
Vừa đụng vào bàn tay lạnh lẽo của cô, Tạ Văn Thanh đột nhiên cảm thấy khiếp sợ, nháy mắt cậu hiểu được lý do mình kỳ lạ như vậy.
Ân Lưu Tô không cảm nhận được ánh mắt của cậu thiếu niên đã thay đổi, vẫn nhíu mày nói: “Đúng là hơi nóng một chút.”
Tạ Văn Thanh không muốn bị cô phát hiện ra sự xấu hổ nên đẩy cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại: “Chị trở về phòng ngủ đi, tôi không có việc gì! Không có việc gì hết!”
Ân Lưu Tô không hiểu ra sao nên vỗ vỗ lên cửa phòng: “Bị bệnh nặng thì phải uống thuốc.”
“Tôi không phát sốt.” Tiếng nói của Tạ Văn Thanh có chút bị đè nén: “Chị khóa cửa lại rồi ngủ đi!”
“Thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì cả.”
Tạ Văn Thanh nằm trở lại ghế sô pha lần nữa, tự bắt mình phải đi ngủ.
Không biết qua thời gian bao lâu, mơ mơ màng màng... Cậu cảm thấy cơ thể của mình đang rơi xuống rớt vào một đám mây bồng bềnh.
Cậu nhìn xung quanh thì phát hiện đó không phải là một đám mây mà là một cái ôm rất mềm mại.
Trong phòng được chiếu rọi bởi ánh sáng buổi hoàng hôn dịu dàng, không khí xung quanh đều là mùi hương bồ kết trên cơ thể của cô, mồ hôi chảy xuôi xuống lướt qua làn da trắng nõn nà.
“Chị...”
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
...
Tạ Văn Thanh tỉnh lại trong cảm giác chưa đủ thỏa mãn. Cậu mở bừng mắt nhìn thấy ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa sổ.
Linh hồn như muốn bay ra khỏi cơ thể.
Bên ngoài cửa có tiếng chó sủa truyền đến, cậu sờ sờ trán, toàn là mồ hôi.
Gió thổi tấm rèm cửa màu trắng khẽ lay động, cậu ngồi dậy sờ được chăn đã bị ướt một mảng.
Tạ Văn Thanh xấu hổ đứng dậy, tranh thủ lúc Ân Lưu Tô còn chưa thức giấc mà đem chăn cuộn lại bỏ vào trong thau rồi xả nước thật mạnh, lại lấy một chiếc quần jean rách sạch sẽ từ trong túi xách ra rồi mặc vào.
Ân Lưu Tô xoa xoa mái tóc dài còn đang xõa tung của mình, vừa đẩy cửa ra đã thấy cậu đang ngồi giặt chăn bên trong chiếc thau lớn trên hành lang.
“Cậu làm gì vậy?”
Đột nhiên Tạ Văn Thanh hoảng sợ: “Không... không có việc gì!”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của cô nhìn về phía cái chăn và chiếc quần: “Chăn mới thay mà giặt cái gì?”
“Bị dơ một chút.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Văn Thanh, Ân Lưu Tô bỗng nhiên che miệng: “Không phải chứ!”
Tạ Văn Thanh xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ nào trên mặt đất để chui vào: “Chị đừng hiểu nhầm! Không phải giống như chị suy nghĩ đâu! Tôi không có!”
Trên mặt Ân Lưu Tô lộ rõ biểu cảm ghét bỏ: “Eo ôi ~~~”
Trái tim của Tạ Văn Thanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, giọng nói cũng có chút nức nở muốn khóc: “Chị đừng nhìn tôi như thế.”
“Tầm này tuổi mà còn tè dầm.”
Tạ Văn Thanh ngẩn ngơ, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi không biết phải nói như thế nào, chuyện kiểu này nhiều khi không thể khống chế được.”
Cô bịt mũi lại: “Gớm quá, giặt nhanh đi!”
Tạ Văn Thanh càng cố sức mà giặt chăn, cơ bắp của cánh tay đều căng phồng cả lên.
Lưu Tuệ Hoa mang theo một đầu toàn là lô uốn tóc mà đi bộ nhàn nhã ngang qua tòa nhà, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Văn Thanh đang phơi chăn vì thế vui vẻ leo lên lầu: “Mới sáng sớm mà sao lại giặt chăn.”
Tạ Văn Thanh còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu cho Ân Lưu Tô để cô không nói lung tung thì Ân Lưu Tô đã buột miệng: “Cậu nhóc họ Tạ này tè dầm.”
“Hả? Không phải chứ?”
Tạ Văn Thanh vội ngăn cản: “Đừng nói nữa!”
“Tè dầm còn sợ người khác nói.”
Lưu Tuệ Hoa nhìn gương mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng của cậu thiếu niên thì khóe miệng hơi nhếch lên mang theo chút ý tứ sâu xa, ghé vào bên tai của Ân Lưu Tô: “Không phải đâu.”
“Cái gì không phải?”
“Chị nhiêu đây tuổi rồi mà vẫn không hiểu mấy thứ này à?”
Ân Lưu Tô không hiểu ra sao: “Thứ nào cơ?”
“Haiz, chị không hiểu thật hay là đang giả ngu với tôi vậy.” Lưu Tuệ Hoa chỉ chỉ khuỷu tay về phía cậu: “Chú em nên tìm bạn gái đi.”
Ân Lưu Tô cũng không để tâm: “Nói lung tung gì đó, cậu ấy còn nhỏ.” “Cậu ấy không nhỏ đâu.”
Ân Lưu Tô cảm thấy không vừa lòng nên đẩy Lưu Tuệ Hoa xuống lầu: “Cô làm gì thì làm đi, đừng có dạy hư cậu nhóc nhà tôi.”
Vốn Tạ Văn Thanh còn đang đỏ mặt thì nghe được Ân Lưu Tô gọi cậu là “cậu nhóc nhà tôi”. Trong lòng của cậu đột nhiên có một cảm giác kiên định mà trước giờ chưa từng có được.
Dường như cậu cũng là một người có gia đình.
Tám giờ sáng, Ân Lưu Tô đẩy xe máy ra chuẩn bị đến cửa tiệm pizza.
Tạ Văn Thanh thay một bộ đồ thun gọn gàng rồi đi ra: “Chị, đi chung luôn đi, tôi cũng muốn đi tìm mấy công việc ở gần chỗ quảng trường âm nhạc.”
“Muốn tìm việc sao?”
“Tiểu Muội đã đi rồi, tôi ở nhà cũng chán lắm. Ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền cho thoải mái còn giao tiền sinh hoạt cho chị nữa.”
Ân Lưu Tô rất sảng khoái giao xe máy cho cậu: “Được đó, vậy cậu lái xe đi.” Tạ Văn Thanh leo lên xe máy rồi đưa mũ bảo hiểm cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô đội mũ xong thì ngồi lên yên sau: “Đi chậm thôi nhé.”
“Yên tâm.”
Xe phát ra một tiếng “ầm”, Tạ Văn Thanh vào số rồi điều khiển xe máy lao đi.
Xe máy lao nhanh qua hẻm nhỏ, Ân Lưu Tô ôm chặt eo của cậu kinh hãi hét lớn: “Đồ nghiệp chướng, cậu muốn đi chết hay sao mà chạy nhanh vậy!”
Tạ Văn Thanh hưởng thụ cảm giác được cô ôm chặt, tăng tốc nhanh hơn. Chiếc xe đón lấy ánh sáng mặt trời đầu ngày, khóe miệng cậu nở rộ một nụ cười sung sướng.
“Chậm lại đi!”
“Tôi mười tám tuổi rồi đó!”
“Có liên quan gì hả!”
“Người đàn ông mười tám tuổi sẽ không bao giờ dừng xe lại!”
“...”
Đồ điên!
Sau nửa tiếng thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa tiệm pizza.
Ân Lưu Tô sợ khiếp vía cả đoạn đường, giật phăng lại chìa khóa xe rồi trừng mắt với cậu: “Cút cút cút.”
Tạ Văn Thanh lại còn cười: “Về sau mỗi buổi sáng tôi sẽ chở chị đi làm.”
“Không cần! Cậu lo mà tìm việc của cậu đi.”
Ân Lưu Tô đi thẳng vào cửa tiệm pizza không thèm quay đầu lại, công việc bận rộn của ngày mới lại bắt đầu.
Buổi sáng không có nhiều đơn hàng nhưng đến buổi trưa và buổi tối thì lại rất nhiều.
Buổi chiều, Ân Lưu Tô đưa xong mười mấy đơn hàng thì đã sáu giờ rưỡi. Cô mua một hộp cơm ngồi ăn ở bên cạnh những bàn ăn công cộng bên ngoài cửa tiệm xem như là ăn xong cơm tối.
Tạ Văn Thanh đi tới, nhìn ủ rũ như thế là biết xin việc không được: “Không có ai thuê cậu à?”
Tạ Văn Thanh gỡ hộp đàn ghi ta xuống đặt lên trên ghế, thư giãn gân cốt một chút: “Quảng trường này không hợp với bát tự của tôi, ngày mai tôi đi đến mấy khu thương mại khác thử xem.”
“Cậu đến những nơi nào thế?”
“Tôi đi mấy chỗ hội trường âm nhạc và quán bar.” Tạ Văn Thanh xoa xoa cái mũi, bất mãn nói: “Bọn họ đều không biết thưởng thức gì hết, nói giọng ca của tôi đuổi khách.”
Ân Lưu Tô nhìn chiếc đàn ghi ta ở bên cạnh cậu, do dự một chút rồi vẫn quyết định nói thẳng: “Tôi nói thật cậu đừng giận. Lúc cậu hát... giọng nghe khàn khàn giống như người chưa tỉnh ngủ, hát nhanh còn nuốt chữ, nghe không được gì hết.”
“Đây là giọng ca độc đáo của tôi! Chị không hiểu, Tiểu Muội cũng nói là cực kỳ dễ nghe!”
“Em ấy còn nói tôi năm nay mười tám tuổi xinh đẹp như hoa như ngọc đây!”
Tạ Văn Thanh bĩu môi: “Đây là phong cách cá nhân của tôi, hát bình thường ai chả hát được, không có phong cách thì không thể nổi tiếng!”
“Nhưng mà cậu cũng cần ăn cơm đúng không!”
Nói đến chuyện này, bụng của Tạ Văn Thanh kêu lên. Cậu nhìn hộp cơm thịt kho của Ân Lưu Tô mà nuốt nước miếng.
Ân Lưu Tô thấy cậu thèm đến mức nước miếng sắp chảy từ trong mắt ra thì vào cửa tiệm pizza lấy một cái muỗng ra đưa cho Tạ Văn Thanh: “Không chê thì ăn chung với tôi.”
“Chị không ăn à?”
“Tôi không ăn nhiều như thế.”
Ân Lưu Tô dùng muỗng chia phần cơm thịt kho lớn thành hai nửa, mỗi người ăn một nửa.
Tạ Văn Thanh vui mừng nhận lấy cái muỗng, ăn ngon lành.
Không biết tại sao mà cậu lại cảm thấy phần cơm thịt kho này ngon hơn tất cả những phần cơm mà cậu từng ăn.
Ân Lưu Tô thấy cậu ăn quá nhanh thì rút ra một tờ khăn giấy lau miệng cho cậu: “Cậu ăn chậm chút đi, tôi không giành phần của cậu đâu.”
“Ăn ngon.”
“Vậy cũng phải ăn từ tốn thôi.”
Tạ Văn Thanh thấy cô chùi miệng cho mình thì ngừng lại, xấu hổ liếm liếm môi: “Chị, tôi sẽ cố gắng tìm công việc.”
“Ừ.”
“Sau này, tôi sẽ nổi tiếng, trở thành siêu sao nổi tiếng nhất Trung Quốc.” “Ừ.”
“Chị có tin không vậy?”
“Tin chứ.” Ân Lưu Tô vừa ăn cơm vừa nói: “Nhưng mà có là siêu sao nổi tiếng thì cũng phải giao tiền phí sinh hoạt cho tôi.”
Tạ Văn Thanh ỉu xìu: “Biết rồi biết rồi.”
Ân Lưu Tô cười mỉm một cái rồi lấy một cục thịt kho to bỏ qua phần cơm của cậu: “Ăn nhanh đi.”
Lúc cả hai người đang ăn cơm thịt kho ngon lành thì Tạ Văn Thanh đột nhiên kéo góc áo của Ân Lưu Tô: “A! Đó là Tiểu Muội!”
Ân Lưu Tô nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy được hai vợ chồng Kỳ Viễn và Kinh Lan đang nắm tay Kỳ Tiểu Bảo đi vào cửa trung tâm thương mại.
Ân Ân lẽo đẽo đi theo sau bọn họ trông rất đáng thương.
“Tiểu Muội!” Tạ Văn Thanh vội lau miệng, đuổi theo một cách sung sướng muốn chào hỏi với cô bé.
“Chờ chút!” Ngay lập tức, Ân Lưu Tô bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đến đứng ở cửa kính sát đất cạnh cây cột, âm thầm đánh giá tình hình.
Bọn họ đi vào một cửa hàng giày dép cho trẻ em lượn vài vòng rồi mua cho Tiểu Bảo một đôi giày đá bóng.
Tiểu Bảo mặc vào đôi giày mới đứng khoe khoang trước mặt Ân Ân rồi hỏi cô bé: “Đẹp không?”
Ân Ân vội cười đáp: “Đẹp!”
“Hừ!” Tiểu Bảo quay người đi giống như một con gà trống kiêu ngạo, cố ý nắm lấy bàn tay của ba mẹ rồi quay lại đắc ý mà lè lưỡi với cô bé.
Ân Ân cố gắng kiềm chế cảm xúc để giữ nụ cười, đây là kỹ năng mà từ nhỏ cô bé đã học được ——
Vĩnh viễn mỉm cười, phải thân thiện đối với người khác.
Trong trung tâm thương mại có một cái máy chụp hình, hai vợ chồng dẫn theo Tiểu Bảo vào trong phòng chụp để Ân Ân đứng trước cửa chờ đợi một mình.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, Ân Ân giống như kẻ ngoài cuộc, chỉ biết cô đơn ngồi bên cạnh ghế dựa đếm đếm ngón tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ cô đơn.
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh: “Đi thôi.”
Tạ Văn Thanh cắn chặt răng: “Mấy người kia đối xử với Tiểu Muội không tốt đúng không?”
“Không phải là không tốt mà chuyện gì cũng cần có thời gian thích nghi.” Ân Lưu Tô bất đắc dĩ giải thích: “Gia đình của những người đã từng ly hôn kiểu này có thể chấp nhận nuôi nấng cô bé... đã xem như khó được.”
Tạ Văn Thanh còn muốn xông tới nhưng đã bị Ân Lưu Tô tóm được: “Đừng đi qua, cậu càng như thế... tình cảnh của cô bé sẽ càng không tốt, nghe lời tôi đi thôi.”
Tạ Văn Thanh cũng biết lúc này nếu mình đi tới... không chỉ không giúp được Ân Ân còn khiến mọi chuyện rối rắm hơn.
Cậu cố nén cảm xúc đau lòng, cắn răng rời đi cùng với Ân Lưu Tô.
Lúc đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Ân Lưu Tô không nhịn được... quay đầu nhìn lại một cái.
Lại thấy được Ân Ân đang tủi thân rơi nước mắt nhưng lập tức dùng tay áo lau sạch.
“Mình phải kiên cường hơn. Dì Lưu Tô đã nói trưởng thành thì phải chịu đựng được cảm giác cô đơn, ngẩng cao đầu mà đi, không khóc. Đúng vậy!”
Cô bé lấy hai bàn tay nhỏ kéo khóe miệng, nỗ lực duy trì khuôn mặt tươi cười được phản chiếu trong tấm kính.
Lúc này chính Ân Lưu Tô là người không kìm nén được nữa: “Mẹ nó!” Cô bỏ mặc Tạ Văn Thanh mà đi nhanh về phía Ân Ân.
Buổi tối, Tạ Văn Thanh lăn qua lăn lại rất lâu ở trên sô pha mà vẫn không ngủ được nên quyết định ngồi dậy.
Từ khi Ân Ân không còn ở đây thì tất cả mọi thứ đều có vẻ như không phù hợp.
Cánh cửa phòng khép hờ trong bóng đêm giống như một bông hoa ăn thịt người có thể nuốt trọn cậu. Mà khi cậu tưởng tượng ra hình ảnh bị cắn nuốt, vậy mà trong đầu cậu vẫn có thể chịu đựng một cách vui vẻ.
Tạ Văn Thanh cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu nằm xuống rồi lại ngồi dậy bắt đầu đếm đếm số ngày bằng bàn tay.
Sinh nhật của cậu cũng gần tới rồi, còn không tới nửa tháng, chính xác là mười bốn ngày.
Cậu sắp trở thành người trưởng thành rồi.
Khoan, không đúng, mỗi một đứa bé được đưa đến cô nhi viện thì đều được lấy ngày nhận nuôi làm ngày sinh nhật.
Tuổi thực tế chắc chắn lớn hơn tuổi tính từ ngày đó!
Nếu tính vậy thì Tạ Văn Thanh đã sớm đủ mười tám tuổi rồi!
Tựa như cậu đã phát hiện ra một chuyện rất rất lớn, đi tới đi lui trong căn phòng tối thui. Cậu cảm giác như có một luồng sức mạnh chạy trong cơ thể mình, khiến cho cậu mở cửa sổ hét lớn với bóng đêm bên ngoài: “Mười tám tuổi! Ông đây đã là người trưởng thành! A... a...!”
Tiếng nói hơi ngái ngủ của Ân Lưu Tô truyền đến từ trong phòng: “Tạ Văn Thanh! Cậu bị điên rồi phải không!”
Tạ Văn Thanh nghe được thanh âm này lại càng thêm nôn nóng, đi đến cửa sổ phòng của Ân Lưu Tô: “Chị, chị có muốn nghe tiếp câu chuyện ma “Bảy căn phòng” không? Lần trước tôi còn chưa kể xong!”
Lời nói còn chưa dứt thì một chiếc gối ôm nện mạnh vào trên đầu của Tạ Văn Thanh ——
“Không ngủ được thì cút ra ngoài đi!”
Tạ Văn Thanh lại nằm xuống sô pha, lăn lộn qua lại nhưng vẫn không thể ngủ được, cảm thấy cả người nóng ran nên gọi với vào phòng ngủ: “Chị, chị có thấy nóng không?”
Cuối cùng, Ân Lưu Tô cũng bị cậu làm cho hết ngủ nổi nên đi ra khỏi phòng: “Bây giờ là mùa đông đó.”
“Nhưng tôi thấy nóng quá.”
Ân Lưu Tô bật đèn lên thì thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu thiếu niên, hơi nghi ngờ hỏi: “Bị sốt hả?”
Nói xong, cô lập tức đưa tay lên sờ trán của cậu.
Vừa đụng vào bàn tay lạnh lẽo của cô, Tạ Văn Thanh đột nhiên cảm thấy khiếp sợ, nháy mắt cậu hiểu được lý do mình kỳ lạ như vậy.
Ân Lưu Tô không cảm nhận được ánh mắt của cậu thiếu niên đã thay đổi, vẫn nhíu mày nói: “Đúng là hơi nóng một chút.”
Tạ Văn Thanh không muốn bị cô phát hiện ra sự xấu hổ nên đẩy cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại: “Chị trở về phòng ngủ đi, tôi không có việc gì! Không có việc gì hết!”
Ân Lưu Tô không hiểu ra sao nên vỗ vỗ lên cửa phòng: “Bị bệnh nặng thì phải uống thuốc.”
“Tôi không phát sốt.” Tiếng nói của Tạ Văn Thanh có chút bị đè nén: “Chị khóa cửa lại rồi ngủ đi!”
“Thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì cả.”
Tạ Văn Thanh nằm trở lại ghế sô pha lần nữa, tự bắt mình phải đi ngủ.
Không biết qua thời gian bao lâu, mơ mơ màng màng... Cậu cảm thấy cơ thể của mình đang rơi xuống rớt vào một đám mây bồng bềnh.
Cậu nhìn xung quanh thì phát hiện đó không phải là một đám mây mà là một cái ôm rất mềm mại.
Trong phòng được chiếu rọi bởi ánh sáng buổi hoàng hôn dịu dàng, không khí xung quanh đều là mùi hương bồ kết trên cơ thể của cô, mồ hôi chảy xuôi xuống lướt qua làn da trắng nõn nà.
“Chị...”
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
...
Tạ Văn Thanh tỉnh lại trong cảm giác chưa đủ thỏa mãn. Cậu mở bừng mắt nhìn thấy ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa sổ.
Linh hồn như muốn bay ra khỏi cơ thể.
Bên ngoài cửa có tiếng chó sủa truyền đến, cậu sờ sờ trán, toàn là mồ hôi.
Gió thổi tấm rèm cửa màu trắng khẽ lay động, cậu ngồi dậy sờ được chăn đã bị ướt một mảng.
Tạ Văn Thanh xấu hổ đứng dậy, tranh thủ lúc Ân Lưu Tô còn chưa thức giấc mà đem chăn cuộn lại bỏ vào trong thau rồi xả nước thật mạnh, lại lấy một chiếc quần jean rách sạch sẽ từ trong túi xách ra rồi mặc vào.
Ân Lưu Tô xoa xoa mái tóc dài còn đang xõa tung của mình, vừa đẩy cửa ra đã thấy cậu đang ngồi giặt chăn bên trong chiếc thau lớn trên hành lang.
“Cậu làm gì vậy?”
Đột nhiên Tạ Văn Thanh hoảng sợ: “Không... không có việc gì!”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của cô nhìn về phía cái chăn và chiếc quần: “Chăn mới thay mà giặt cái gì?”
“Bị dơ một chút.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Văn Thanh, Ân Lưu Tô bỗng nhiên che miệng: “Không phải chứ!”
Tạ Văn Thanh xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ nào trên mặt đất để chui vào: “Chị đừng hiểu nhầm! Không phải giống như chị suy nghĩ đâu! Tôi không có!”
Trên mặt Ân Lưu Tô lộ rõ biểu cảm ghét bỏ: “Eo ôi ~~~”
Trái tim của Tạ Văn Thanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, giọng nói cũng có chút nức nở muốn khóc: “Chị đừng nhìn tôi như thế.”
“Tầm này tuổi mà còn tè dầm.”
Tạ Văn Thanh ngẩn ngơ, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi không biết phải nói như thế nào, chuyện kiểu này nhiều khi không thể khống chế được.”
Cô bịt mũi lại: “Gớm quá, giặt nhanh đi!”
Tạ Văn Thanh càng cố sức mà giặt chăn, cơ bắp của cánh tay đều căng phồng cả lên.
Lưu Tuệ Hoa mang theo một đầu toàn là lô uốn tóc mà đi bộ nhàn nhã ngang qua tòa nhà, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Văn Thanh đang phơi chăn vì thế vui vẻ leo lên lầu: “Mới sáng sớm mà sao lại giặt chăn.”
Tạ Văn Thanh còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu cho Ân Lưu Tô để cô không nói lung tung thì Ân Lưu Tô đã buột miệng: “Cậu nhóc họ Tạ này tè dầm.”
“Hả? Không phải chứ?”
Tạ Văn Thanh vội ngăn cản: “Đừng nói nữa!”
“Tè dầm còn sợ người khác nói.”
Lưu Tuệ Hoa nhìn gương mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng của cậu thiếu niên thì khóe miệng hơi nhếch lên mang theo chút ý tứ sâu xa, ghé vào bên tai của Ân Lưu Tô: “Không phải đâu.”
“Cái gì không phải?”
“Chị nhiêu đây tuổi rồi mà vẫn không hiểu mấy thứ này à?”
Ân Lưu Tô không hiểu ra sao: “Thứ nào cơ?”
“Haiz, chị không hiểu thật hay là đang giả ngu với tôi vậy.” Lưu Tuệ Hoa chỉ chỉ khuỷu tay về phía cậu: “Chú em nên tìm bạn gái đi.”
Ân Lưu Tô cũng không để tâm: “Nói lung tung gì đó, cậu ấy còn nhỏ.” “Cậu ấy không nhỏ đâu.”
Ân Lưu Tô cảm thấy không vừa lòng nên đẩy Lưu Tuệ Hoa xuống lầu: “Cô làm gì thì làm đi, đừng có dạy hư cậu nhóc nhà tôi.”
Vốn Tạ Văn Thanh còn đang đỏ mặt thì nghe được Ân Lưu Tô gọi cậu là “cậu nhóc nhà tôi”. Trong lòng của cậu đột nhiên có một cảm giác kiên định mà trước giờ chưa từng có được.
Dường như cậu cũng là một người có gia đình.
Tám giờ sáng, Ân Lưu Tô đẩy xe máy ra chuẩn bị đến cửa tiệm pizza.
Tạ Văn Thanh thay một bộ đồ thun gọn gàng rồi đi ra: “Chị, đi chung luôn đi, tôi cũng muốn đi tìm mấy công việc ở gần chỗ quảng trường âm nhạc.”
“Muốn tìm việc sao?”
“Tiểu Muội đã đi rồi, tôi ở nhà cũng chán lắm. Ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền cho thoải mái còn giao tiền sinh hoạt cho chị nữa.”
Ân Lưu Tô rất sảng khoái giao xe máy cho cậu: “Được đó, vậy cậu lái xe đi.” Tạ Văn Thanh leo lên xe máy rồi đưa mũ bảo hiểm cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô đội mũ xong thì ngồi lên yên sau: “Đi chậm thôi nhé.”
“Yên tâm.”
Xe phát ra một tiếng “ầm”, Tạ Văn Thanh vào số rồi điều khiển xe máy lao đi.
Xe máy lao nhanh qua hẻm nhỏ, Ân Lưu Tô ôm chặt eo của cậu kinh hãi hét lớn: “Đồ nghiệp chướng, cậu muốn đi chết hay sao mà chạy nhanh vậy!”
Tạ Văn Thanh hưởng thụ cảm giác được cô ôm chặt, tăng tốc nhanh hơn. Chiếc xe đón lấy ánh sáng mặt trời đầu ngày, khóe miệng cậu nở rộ một nụ cười sung sướng.
“Chậm lại đi!”
“Tôi mười tám tuổi rồi đó!”
“Có liên quan gì hả!”
“Người đàn ông mười tám tuổi sẽ không bao giờ dừng xe lại!”
“...”
Đồ điên!
Sau nửa tiếng thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa tiệm pizza.
Ân Lưu Tô sợ khiếp vía cả đoạn đường, giật phăng lại chìa khóa xe rồi trừng mắt với cậu: “Cút cút cút.”
Tạ Văn Thanh lại còn cười: “Về sau mỗi buổi sáng tôi sẽ chở chị đi làm.”
“Không cần! Cậu lo mà tìm việc của cậu đi.”
Ân Lưu Tô đi thẳng vào cửa tiệm pizza không thèm quay đầu lại, công việc bận rộn của ngày mới lại bắt đầu.
Buổi sáng không có nhiều đơn hàng nhưng đến buổi trưa và buổi tối thì lại rất nhiều.
Buổi chiều, Ân Lưu Tô đưa xong mười mấy đơn hàng thì đã sáu giờ rưỡi. Cô mua một hộp cơm ngồi ăn ở bên cạnh những bàn ăn công cộng bên ngoài cửa tiệm xem như là ăn xong cơm tối.
Tạ Văn Thanh đi tới, nhìn ủ rũ như thế là biết xin việc không được: “Không có ai thuê cậu à?”
Tạ Văn Thanh gỡ hộp đàn ghi ta xuống đặt lên trên ghế, thư giãn gân cốt một chút: “Quảng trường này không hợp với bát tự của tôi, ngày mai tôi đi đến mấy khu thương mại khác thử xem.”
“Cậu đến những nơi nào thế?”
“Tôi đi mấy chỗ hội trường âm nhạc và quán bar.” Tạ Văn Thanh xoa xoa cái mũi, bất mãn nói: “Bọn họ đều không biết thưởng thức gì hết, nói giọng ca của tôi đuổi khách.”
Ân Lưu Tô nhìn chiếc đàn ghi ta ở bên cạnh cậu, do dự một chút rồi vẫn quyết định nói thẳng: “Tôi nói thật cậu đừng giận. Lúc cậu hát... giọng nghe khàn khàn giống như người chưa tỉnh ngủ, hát nhanh còn nuốt chữ, nghe không được gì hết.”
“Đây là giọng ca độc đáo của tôi! Chị không hiểu, Tiểu Muội cũng nói là cực kỳ dễ nghe!”
“Em ấy còn nói tôi năm nay mười tám tuổi xinh đẹp như hoa như ngọc đây!”
Tạ Văn Thanh bĩu môi: “Đây là phong cách cá nhân của tôi, hát bình thường ai chả hát được, không có phong cách thì không thể nổi tiếng!”
“Nhưng mà cậu cũng cần ăn cơm đúng không!”
Nói đến chuyện này, bụng của Tạ Văn Thanh kêu lên. Cậu nhìn hộp cơm thịt kho của Ân Lưu Tô mà nuốt nước miếng.
Ân Lưu Tô thấy cậu thèm đến mức nước miếng sắp chảy từ trong mắt ra thì vào cửa tiệm pizza lấy một cái muỗng ra đưa cho Tạ Văn Thanh: “Không chê thì ăn chung với tôi.”
“Chị không ăn à?”
“Tôi không ăn nhiều như thế.”
Ân Lưu Tô dùng muỗng chia phần cơm thịt kho lớn thành hai nửa, mỗi người ăn một nửa.
Tạ Văn Thanh vui mừng nhận lấy cái muỗng, ăn ngon lành.
Không biết tại sao mà cậu lại cảm thấy phần cơm thịt kho này ngon hơn tất cả những phần cơm mà cậu từng ăn.
Ân Lưu Tô thấy cậu ăn quá nhanh thì rút ra một tờ khăn giấy lau miệng cho cậu: “Cậu ăn chậm chút đi, tôi không giành phần của cậu đâu.”
“Ăn ngon.”
“Vậy cũng phải ăn từ tốn thôi.”
Tạ Văn Thanh thấy cô chùi miệng cho mình thì ngừng lại, xấu hổ liếm liếm môi: “Chị, tôi sẽ cố gắng tìm công việc.”
“Ừ.”
“Sau này, tôi sẽ nổi tiếng, trở thành siêu sao nổi tiếng nhất Trung Quốc.” “Ừ.”
“Chị có tin không vậy?”
“Tin chứ.” Ân Lưu Tô vừa ăn cơm vừa nói: “Nhưng mà có là siêu sao nổi tiếng thì cũng phải giao tiền phí sinh hoạt cho tôi.”
Tạ Văn Thanh ỉu xìu: “Biết rồi biết rồi.”
Ân Lưu Tô cười mỉm một cái rồi lấy một cục thịt kho to bỏ qua phần cơm của cậu: “Ăn nhanh đi.”
Lúc cả hai người đang ăn cơm thịt kho ngon lành thì Tạ Văn Thanh đột nhiên kéo góc áo của Ân Lưu Tô: “A! Đó là Tiểu Muội!”
Ân Lưu Tô nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy được hai vợ chồng Kỳ Viễn và Kinh Lan đang nắm tay Kỳ Tiểu Bảo đi vào cửa trung tâm thương mại.
Ân Ân lẽo đẽo đi theo sau bọn họ trông rất đáng thương.
“Tiểu Muội!” Tạ Văn Thanh vội lau miệng, đuổi theo một cách sung sướng muốn chào hỏi với cô bé.
“Chờ chút!” Ngay lập tức, Ân Lưu Tô bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đến đứng ở cửa kính sát đất cạnh cây cột, âm thầm đánh giá tình hình.
Bọn họ đi vào một cửa hàng giày dép cho trẻ em lượn vài vòng rồi mua cho Tiểu Bảo một đôi giày đá bóng.
Tiểu Bảo mặc vào đôi giày mới đứng khoe khoang trước mặt Ân Ân rồi hỏi cô bé: “Đẹp không?”
Ân Ân vội cười đáp: “Đẹp!”
“Hừ!” Tiểu Bảo quay người đi giống như một con gà trống kiêu ngạo, cố ý nắm lấy bàn tay của ba mẹ rồi quay lại đắc ý mà lè lưỡi với cô bé.
Ân Ân cố gắng kiềm chế cảm xúc để giữ nụ cười, đây là kỹ năng mà từ nhỏ cô bé đã học được ——
Vĩnh viễn mỉm cười, phải thân thiện đối với người khác.
Trong trung tâm thương mại có một cái máy chụp hình, hai vợ chồng dẫn theo Tiểu Bảo vào trong phòng chụp để Ân Ân đứng trước cửa chờ đợi một mình.
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, Ân Ân giống như kẻ ngoài cuộc, chỉ biết cô đơn ngồi bên cạnh ghế dựa đếm đếm ngón tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ cô đơn.
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh: “Đi thôi.”
Tạ Văn Thanh cắn chặt răng: “Mấy người kia đối xử với Tiểu Muội không tốt đúng không?”
“Không phải là không tốt mà chuyện gì cũng cần có thời gian thích nghi.” Ân Lưu Tô bất đắc dĩ giải thích: “Gia đình của những người đã từng ly hôn kiểu này có thể chấp nhận nuôi nấng cô bé... đã xem như khó được.”
Tạ Văn Thanh còn muốn xông tới nhưng đã bị Ân Lưu Tô tóm được: “Đừng đi qua, cậu càng như thế... tình cảnh của cô bé sẽ càng không tốt, nghe lời tôi đi thôi.”
Tạ Văn Thanh cũng biết lúc này nếu mình đi tới... không chỉ không giúp được Ân Ân còn khiến mọi chuyện rối rắm hơn.
Cậu cố nén cảm xúc đau lòng, cắn răng rời đi cùng với Ân Lưu Tô.
Lúc đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Ân Lưu Tô không nhịn được... quay đầu nhìn lại một cái.
Lại thấy được Ân Ân đang tủi thân rơi nước mắt nhưng lập tức dùng tay áo lau sạch.
“Mình phải kiên cường hơn. Dì Lưu Tô đã nói trưởng thành thì phải chịu đựng được cảm giác cô đơn, ngẩng cao đầu mà đi, không khóc. Đúng vậy!”
Cô bé lấy hai bàn tay nhỏ kéo khóe miệng, nỗ lực duy trì khuôn mặt tươi cười được phản chiếu trong tấm kính.
Lúc này chính Ân Lưu Tô là người không kìm nén được nữa: “Mẹ nó!” Cô bỏ mặc Tạ Văn Thanh mà đi nhanh về phía Ân Ân.
Bình luận facebook