Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
[*] Nhân vật anh Hoa Tí ở các chương trước. Cách dùng tên “Hoa Tí” là giữ nguyên văn theo Hán Việt, còn “xăm tay” là thuần Việt. Trong các chương tiếp theo sẽ sử dụng đan xen giữa hai cái tên này cho phù hợp với từng ngữ cảnh.
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Tạ Văn Thanh ngủ một giấc li bì đến tận năm giờ chiều, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc đời này sao mà trống trải đến vậy.
Bụng bắt đầu sôi ùng ục, Tạ Văn Thanh đi đến chỗ bồn nước, thô bạo hất nước lên rửa mặt, sau đó nấu cơm cho đứa nhỏ trong nhà ăn.
Cậu thành thạo nấu cơm rang trứng, đến nhà Lệ Lệ ở cách vách tìm cô bé, Lệ Lệ lại bảo Ân Ân xuống lầu rồi.
Tạ Văn Thanh ra chỗ ban công, nhìn xuống tiệm cắt tóc phía dưới lầu, thấy Ân Ân đang chơi cùng chú xăm tay.
Hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất chơi trò đập thẻ, vui vẻ vô cùng.
Xung quanh có không ít mấy đứa nhóc trong hẻm Hồ Lô đều vây quanh xem hai người chơi.
Ân Ân gom nguyên bộ bài “Yu-Gi-Oh”, nhưng kỹ thuật chơi của cô bé chẳng ra gì, thua mất mấy tấm thẻ vàng quý giá.
Chú xăm tay rút một tấm thẻ vàng, ném xuống đất, vén tay áo, rồi lấy tay quạt gió thổi tấm thẻ đi.
Mặc dù nhìn thân hình chú ấy cường tráng, nhưng lực độ bàn tay tạo ra gió lại rất nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản mà lật cả hai tấm thẻ lại.
Ân Ân hét lên vài tiếng, đưa tấm thẻ vàng cho chú xăm tay mà lưu luyến vô cùng: “Katsuya của cháu... Ôi.”
Chú xăm tay cười hiền hậu, cao hứng mà nói: “Chơi tiếp nào.”
“Lật ngược tình thế!” Ân Ân rút ra một tấm thẻ: “Mutou, phải dựa vào cậu rồi!”
Còn chưa nói xong, cô bé đã bị Tạ Văn Thanh xách cổ áo lên như một con gà con.
“Anh làm gì đấy!”
Sắc mặt Tạ Văn Thanh sầm sì: “Về nhà!”
“Em không về, em, em... Em muốn lật ngược tình thế!” Ân Ân liều mạng giãy giụa, tránh khỏi tay Tạ Văn Thanh: “Em muốn lấy lại thẻ bài trò chơi!”
Tạ Văn Thanh còn đang giận dữ: “Không nghe anh cảnh cáo rồi hay sao, không được chơi cùng chú ta, em còn cố ý chơi đúng không!”
Ân Ân phản bác: “Chú xăm tay là người tốt, vì sao em không được chơi cùng chú ấy cơ chứ?”
“Cái đồ nhóc con nhà em thì biết cái gì là người tốt hay người xấu hả?” “Em biết mà!”
“Em mà biết thì đã không bị người ta lừa bán rồi!”
Lúc ở Quảng Thành, trải qua biến cố suýt nữa mất đi Ân Ân khiến cho Tạ Văn Thanh thần hồn nát thần tính, một nguy hiểm nhỏ tí tẹo cũng buộc phải bóp chết ở trong nôi.
“Oa Oa mới là người không biết ý.” Ân Ân tức giận mà nói: “Nếu Oa Oa đủ thông minh thì trước đây anh đã không lúc nào cũng bị người ta lừa tiền! Có lần đến cả quần áo cũng bị lừa mất cơ mà, hừ!”
“Đấy là anh là... anh... anh làm việc tốt!”
Tạ Văn Thanh bị Ân Ân vạch trần, thẹn quá hóa giận, liếc nhìn chú xăm tay: “Anh ta là tội phạm cải tạo lao động, em thì biết tội phạm cải tạo lao động là cái gì hả! Chính là người đã từng ngồi tù đấy biết không!”
Vừa nói dứt câu, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Mấy đứa nhóc xung quanh nghe được câu “tội phạm cải tạo lao động”, sợ đến mức nhanh nhanh chóng chóng chạy tránh xa khỏi chú xăm tay.
“A a a, người xấu!” Ân Ân tức giận mà đánh vào tay cậu vài cái.
Tay chân cô bé nhỏ tí nên có đánh thì cậu cũng chẳng đau, nhưng Tạ Văn Thanh lại thấy buồn bực khôn nguôi: “Em vì người ngoài mà đánh anh ư?”
“Oa Oa không phân biệt rõ được phải trái đúng sai nên em mới đánh ấy!”
“Anh ở với em nhiều năm như thế, em nhất định phải vì người này mà ra tay quyết liệt với anh sao?”
Ân Ân thấy giận đến không nói được gì, nước mắt lưng tròng, uất ức nghẹn ngào chạy về nhà.
Lưu Tuệ Hoa với mái tóc xoăn bồng bềnh thời thượng chậm rãi đi từ trong ra, nói với Tạ Văn Thanh: “Quá đáng thật, từng ngồi tù thì đã sao, ai lại không được quyền hối cải làm người mới?”
“Nếu anh ta thật sự hối cải thì còn giữ lại mấy cái hình xăm đáng sợ kia sao?”
“Tạ Văn Thanh, chị khuyên chú em đừng có trông mặt mà bắt hình dong, xăm trổ thì có làm sao, chị đây cũng có.” Nói xong, Lưu Tuệ Hoa vén đai đeo ngực lên, để lộ ra hình xăm con rắn bên hông: “Chuyện bé xé ra to.”
Tạ Văn Thanh cũng cảm giác được lời nói và việc làm của bản thân mình có hơi thái quá, chột dạ không còn gì để nói.
Thấy mấy nhóc con xung quanh có đứa nghi hoặc, có đứa sợ hãi, trong lòng chú xăm tay thấy rất khổ sở, yên lặng không nói gì mà trở về tiệm cắt tóc.
Tạ Văn Thanh xấu hổ quay người về nhà.
Ân Ân bưng bát cơm nhỏ, buộc bực ăn cơm, tức giận chẳng thèm phản ứng gì với cậu, cũng chẳng buồn nói câu nào.
Tạ Văn Thanh gắp đồ ăn cho cô bé, cô bé để ở một bên, mãi đến cuối cùng mới tâm bất cam tình bất nguyện mà ăn.
Sau khi ăn cơm tối, Tạ Văn Thanh tắm rửa, rửa mặt chải đầu qua loa rồi bắt đầu đi làm ở hộp đêm Kim Sư.
Lúc gần đi, cậu dặn dò Ân Ân ở nhà, trời tối không được chạy ra bên ngoài. Ân Ân ngồi một mình vẽ tranh ở bên cửa sổ, cũng chẳng đáp lại lời cậu nói.
Tạ Văn Thanh đi bộ xuống lầu với cây đàn ghi-ta trên lưng, đúng lúc nhìn thấy xe máy của Ân Lưu Tô xe dừng ở trước cửa tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, cậu nhanh chóng trốn ở phía sau cánh cửa, nhìn trộm cô.
Mặt mày Lưu Tuệ Hoa hớn hở đi mách với Ân Lưu Tô, thêm mắm dặm muối mà thuật lại mâu thuẫn giữa cậu và chú xăm tay chiều nay.
Tạ Văn Thanh căng thẳng đi ra ngoài, làm bộ không thấy được cô, lập tức đi thẳng về phía trước.
Chẳng mấy chốc Ân Lưu Tô đã đuổi theo, cùng cậu đi trên con đường nhỏ lát đá gập ghềnh.
Làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi đến, từng đợt từng đợt tơ liễu khe khẽ bay trong không khí.
Tạ Văn Thanh thấy cô vẫn im lặng mãi nên mới mở miệng trước: “Chị không cần nói gì cả.”
“Cậu biết tôi muốn nói gì sao?”
“Chị vừa nghe chuyện vừa phát sinh cơ mà, khẳng định là muốn mắng tôi.”
Ân Lưu Tô cười cười: “Tôi mắng cậu làm cái gì.”
Cậu kinh ngạc mà nhìn về phía Ân Lưu Tô, hoàng hôn nơi xa bao phủ lên khuôn mặt nhu mì của cô.
“Không mắng tôi?”
Cô đạm nhiên mà cười nói: “Tạ Văn Thanh, cậu có thể đối xử không tốt với bất kỳ người nào ở bên ngoài, nhưng chỉ cần cậu đối xử với người nhà tốt thì tôi chẳng có lý do gì mà phải trách cậu cả.”
Trong lòng Tạ Văn Thanh dâng lên một loại tình ý khó lòng giải thích, giống như một cốc Coca mùa hè sủi ga, ùng ục ùng ục, tràn lan ra khỏi lồng ngực cậu.
“Chị, chị đúng là thấu hiểu lòng người mà!”
“Dù sao thì tôi cũng xin lỗi chú xăm tay giúp cậu rồi, còn mời anh ấy ăn một bát sương sáo, anh ấy cũng không tỏ thái độ gì.”
“Thế thì tốt rồi.”
Đôi tay Tạ Văn Thanh đút vào hai túi quần, nhìn xuống mặt đường lát đá trước mặt, trái tim đập bịch bịch.
“Ân Lưu Tô.” “Cái gì!”
“Chị hét cái gì?”
“Tự nhiên cậu nghiêm túc... Tôi hơi sợ một tí.”
“Tôi có chuyện muốn nói cho chị.”
“Cậu muốn nói gì?”
Tuy vẫn chưa mở miệng nhưng khuôn mặt Tạ Văn Thanh đã đỏ hơn phân nửa: “Thôi, chẳng nói nữa đâu.”
Ân Lưu Tô nhìn hầu kết cậu chuyển động, có dự cảm không ổn: “Thế thì đừng nói nữa.”
“Tôi muốn nói...”
“Đừng... đừng nói nữa, tôi về đây, chào nhé.” Ân Lưu Tô quay người đi thẳng.
Tạ Văn Thanh gãi đầu thật mạnh, nhìn như thể muốn gãi trọc cả đầu vậy, nhìn bóng dáng dịu dàng của cô: “Tôi muốn nói là, tôi không muốn làm anh trai của Ân Ân, tôi muốn.... Muốn làm ba con bé.”
Thân hình Ân Lưu Tô dừng một chút, hùng hổ quay lại, giơ tay lên.
Tạ Văn Thanh theo bản năng giơ tay lên đỡ, Ân Lưu Tô lại đánh một cái mạnh vào trán cậu: “Tuổi còn nhỏ mà muốn làm ba người ta, nhặt được một đứa con gái ngoan như vậy cũng thành công cốc.”
Tạ Văn Thanh thấy sắc mặt cô vẫn như thường, tựa như không hiểu ý nghĩa bên trong của lời cậu nói. Dù gì cũng nói rồi, cậu cũng không muốn uất nghẹn mà làm chiêu hồi mã thương, gồng mình mà nói tiếp: “Ý tôi là... Có đôi khi tôi hành động có hơi quá khích, nhưng nói thật ra tôi là một người rất nhẹ nhàng, chậm rãi, rồi chị sẽ phát hiện...”
Bỗng nhiên lưỡi cậu như xoắn cả lại, đứt quãng ấp a ấp úng, mặt đỏ đến tận cổ. Cậu đang nói cái gì vậy chứ!
Ân Lưu Tô ngắt lời cậu: “Tạ Văn Thanh, trước hết cậu vẫn nên làm anh Ân Ân đi.”
Lập tức những lời này như một chậu nước lạnh đổ thẳng vào trên đầu, dội sạch những nỗi xúc động khô nóng của cậu.
“Chị, chị có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ thôi.”
“Ân Lưu Tô! Tôi muốn nói là, tôi đối với chị...”
Ân Lưu Tô chặn lời cậu lần thứ hai: “Cậu nên đi làm rồi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, giống như chạy thoát, đi vào chỗ vòng vào hẻm nhỏ.
Tạ Văn Thanh mất mát mà đứng tại chỗ, đứng hoãn thật lâu mới cúi đầu, thất thểu rời đi.
Ân Lưu Tô dựa lưng vào vách tường thô ráp, lấy tay che miệng, dường như vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của người thiếu niên.
Từ lâu tới nay, ảo tưởng mờ mờ ảo ảo lại không dám hy vọng xa vời kia, cuối cùng cũng được chứng thực.
Trái tim tuổi trẻ thuộc về người thiếu nữ kia... Không khống chế được mà điên cuồng đập mạnh.
Đương nhiên là cô biết, biết cậu đối xử với cô rất tốt.
Cậu chăm sóc Ân Ân bao năm nay vẫn như một, cũng đủ để chứng minh rằng cậu có một trái tim thuần tịnh thiện lương.
Càng không nói tới thiếu niên này sở hữu khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cao ráo, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô...
Nhưng, ngoại trừ từ chối thì Ân Lưu Tô có thể làm gì khác được đâu.
Sợi dây định mệnh giữa hai người... Đã định trước sẽ phải lướt qua nhau.
...
Tại hàng ghế trong hộp đêm Kim Sư, Tạ Văn Thanh phóng túng chính mình, ai đến cũng không từ chối.
Các khách hàng bắt cậu uống rượu, cậu ngửa đầu uống cạn ngay; bảo cậu ca hát cùng, cậu cũng rất hào phóng mà hát cùng người đấy.
Có vài người nam nữ ăn mặc thời thượng ở hàng ghế rất thích thiếu niên anh tuấn như Tạ Văn Thanh, rót cho cậu không ít rượu.
Đào Tử đứng dựa vào cửa, ánh mắt phức tạp mà nhìn thiếu niên đang cố ý mua say này.
Lúc cậu đi ra gần chỗ cửa nhà vệ sinh, Đào Tử đi đến gần cậu, tò mò dò hỏi: “Bị con gái từ chối đúng không?”
Men say dâng cao, đầu Tạ Văn Thanh có chút choáng váng, nhắm mắt mà đứng dựa vào ven tường, không đáp lại.
Một tay Đào Tử cầm thuốc lá, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Yên tâm đi anh em, lần đầu tiên rất khó chịu. Nhưng bị từ chối nhiều lần thì da mặt sẽ dày lên, he he he.”
Tạ Văn Thanh hết nói nổi mà nhìn anh ta một cái, lười chẳng thèm đáp lại, trở về hàng ghế.
Đào Tử đuổi theo: “Anh cảnh báo cậu đừng có mà đến chỗ ghế Hoa Hồng, đi ra đại sảnh chờ đi.”
“Vì sao?”
“Đừng nghĩ là bọn họ sàn sàn tuổi cậu mà thiếu cảnh giác, mấy tên phú nhị đại này cũng chẳng ra gì đâu, đặc biệt là cái tên tóc xoăn kia kìa, tên là Kiều Viễn,
thiếu gia của điền sản Kiều thị, dám chơi đủ thứ trên trời dưới đất, cậu trông ngu ngơ lắm, không cẩn thận lại bị bọn họ chơi đến chết thì...”
“Đều là nam cả mà, sợ gì chứ.”
Từ trước tới nay, Tạ Văn Thanh luôn tránh hàng ghế nữ, nên luôn chọn đi phục vụ hàng ghế nam, thỉnh thoảng nắm cái tay cũng chẳng có gì, không thèm để lời nói của Đào Tử trong lòng.
Cái tên phú nhị đại tên Kiều Viễn tóc xoăn kia mặc áo sơ mi, trông có vẻ rất tán thưởng Tạ Văn Thanh, đưa microphone cho cậu rồi bảo cậu ca hát.
Tạ Văn Thanh nhất nhất làm theo, hắn ta chọn bài gì thì cậu hát bài đấy.
Giọng hát của Tạ Văn Thanh rất hay, so với mấy tên nhóc con hát như bò rống kia thì không biết dễ hơn biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa uống rượu say, đáy mắt cậu lộ ra chút mơ màng, không giống như những tên phục vụ khác chỉ biết nịnh nọt lấy lòng.
Kiều Viễn híp mắt, ý vị sâu xa mà đánh giá cậu, mang theo vài phần hứng thú.
Tạ Văn Thanh cũng chẳng hay biết, ai đến cũng không từ chối mà uống liên hồi, được toàn bộ mấy người ở đây reo hò cổ vũ.
Vốn dĩ Kiều Viễn luôn mắt cao hơn đỉnh đầu, tính tình thô bạo, giờ đây lại ngồi gần bên cạnh cậu, cùng cậu xưng anh gọi em nói chuyện vô cùng nhiệt tình.
Uống quá nhiều rượu, Tạ Văn Thanh choáng váng mà nằm trên sô pha, bất tỉnh nhân sự.
Đào Tử rất lo lắng cho Tạ Văn Thanh, vẫn luôn chờ ở cạnh cửa, nhưng giữa chừng lại bị giám đốc kêu đi phục vụ ở chỗ ghế khác.
Cho đến khi anh ta tiễn khách về rồi trở về, phát hiện hàng ghế Hoa Hồng đã người đi nhà trống, yên diệt trà lạnh.
Anh ta đi tìm Tạ Văn Thanh khắp nơi, nhưng cả đại sảnh lẫn chỗ thay quần áo cũng không thấy bóng hình con ma men này đâu.
Đào Tử hơi nóng nảy, đến chỗ gần quầy bar hỏi người pha chế rượu.
Người pha chế rượu nói: “Hồi nãy mấy ông anh bên ghế Hoa Hồng đưa Tạ Văn Thanh đi rồi.”
“Đưa đi rồi?”
“Đúng thế.” Người pha chế rượu tùy ý nói: “Đưa đủ tiền rồi thì đưa người đi thôi, cũng chẳng phải là không được.”
“Đưa đi đâu?”
“Sao tôi biết được.” Người pha chế rượu cười nhẹ nói: “Không hổ là người đứng đầu bảng, mới mấy ngày mà đã có người tiêu nhiều tiền mời cậu ta đi chơi rồi.”
Trong lòng Đào Tử lo lắng, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ. Đám người Kiều Viễn kia người nào cũng không phải đèn cạn dầu, tàn nhẫn độc ác, theo đuổi kích thích, cái gì cũng dám chơi.
...
Mấy chiếc xe thể thao phong cách phóng nhanh qua đường lớn trong bóng đêm, ở một ngõ nhỏ đen nhánh, Tạ Văn Thanh bị bọn họ đá xuống xe.
Gió lạnh thổi Tạ Văn Thanh, cảm giác say cũng vơi bớt bảy, tám phần, rồi cậu lại bị mấy tên đàn ông kia kéo vào ven tường.
“Tôi... Tôi phải về nhà...”
Bước đi của cậu lảo đảo, xoay người muốn đi, lại bị Kiều Viễn kéo về, cười nói: “Về nhà cái gì, anh em tôi tiêu tiền mời cậu ra đây là để cậu cùng chúng tôi chơi.”
“Chơi cái gì?” Cậu nhíu mày, đôi mắt gần như không mở ra được, ngã trái ngã phải.
Kiều Viễn ra hiệu cho một tên đàn em phía sau, ngay lập tức, tên này mở mui xe lấy một cái túi xách ra rồi ném vào trước mặt cậu.
Tạ Văn Thanh nhìn lướt qua cái túi xách kia, chỉ thấy mấy cái dây thun, cùng một vật nhìn như búa.
Cậu đang váng hết đầu, không nhận ra mấy cái này là để làm gì.
Kiều Viễn hút mấy điếu thuốc, dứt khoát lưu loát dí tàn thuốc ở cánh tay cậu.
“A!” Tạ Văn Thanh đột nhiên cảm thấy đau đớn, rút tay về, ngay lập tức tỉnh bảy, tám phần.
Kiều Viễn cũng không muốn lằng nhằng, nói với mấy tên đàn em: “Trói nó lại cho tao.”
Mấy tên đàn em lấy dây thun từ trong túi ra, định trói tay Tạ Văn Thanh lại.
Tạ Văn Thanh hoàn toàn tỉnh rượu, lúc này mới nhớ lại lời cảnh cáo của Đào Tử lúc trước, điên cuồng đẩy mấy người này ra hòng chạy trốn.
“Cút! Cút ngay cho tao!”
Cậu vùng mạnh một cái, va đụng vào mấy tên xung quanh.
Kiều Viễn thuộc về loại người ác không nói nhiều, cà lơ phất phơ mà đi tới, lấy dùi cui điện trong túi ra rồi dí một kích vào Tạ Văn Thanh đang giãy giụa.
Một âm thanh bùm bùm vang lên, Tạ Văn Thanh chỉ cảm thấy bụng bị điện giật đau nhức.
Tiếp theo, toàn thân cậu bủn rủn mà ngã xuống, quỳ gối hai chân ở trên mặt đất ẩm ướt.
Cậu muốn kêu cứu mạng, nhưng trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng hô hấp khàn khàn như thú dại.
“Anh Kiều, hay là thằng này không được rồi, ngất xỉu thì chẳng có gì thú vị cả.”
Kiều Viễn ném dùi cui điện trong tay đi, nhàn nhạt nói: “Có tí điện thôi, không chết được.”
Tạ Văn Thanh dồn sức lực toàn thân muốn bò ra ngoài ngõ nhỏ, giống như một con sâu hấp hối giãy giụa.
Bọn Kiều Viễn cũng chẳng ngăn cản, dường như rất thích nhìn bộ dạng giãy giụa chật vật này của cậu, phá lên cười đầy khoa trương ——
“Vừa nãy tên này còn muốn chơi thằng nào đẹp trai cơ mà, bây giờ thì còn đẹp trai không?”
“Ông mày lại càng thích chơi cái loại đẹp trai như thế này.” “Thế làm mặt nó trước đi.”
Tạ Văn Thanh hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến tiếng cười của bọn chúng, chỉ lo dồn sức bò về phía trước.
Nhưng mà bò không được bao xa thì cậu đã bị một tên nắm chân, túm về.
“A!”
Cậu gào thét như một con thú bị trói, vô lực lại tuyệt vọng.
Cậu càng giãy giụa, bọn chúng càng hưng phấn, đặc biệt là Kiều Viễn, đáy mắt hắn ta chỉ toàn là sự hưng phấn như cầm thú.
Tạ Văn Thanh nước mắt nước mũi giàn giụa, cắn chặt răng, đôi mắt đã hơi mờ. Đúng lúc này, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở chỗ cuối hẻm nhỏ.
Người đó xách một túi thịt nướng ăn khuya thơm ngào ngạt, dựa vào tường, đi thật cẩn thận rón rén.
Đến khi người đó đến gần, Tạ Văn Thanh ôm một tia hy vọng cuối cùng, cầu cứu người đó.
Cái thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là... Cánh tay trái người đó có một hình xăm rồng đen kín tay, không khác gì một con thú lớn xé rách bóng đêm ——
Chú xăm tay!
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Tạ Văn Thanh ngủ một giấc li bì đến tận năm giờ chiều, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc đời này sao mà trống trải đến vậy.
Bụng bắt đầu sôi ùng ục, Tạ Văn Thanh đi đến chỗ bồn nước, thô bạo hất nước lên rửa mặt, sau đó nấu cơm cho đứa nhỏ trong nhà ăn.
Cậu thành thạo nấu cơm rang trứng, đến nhà Lệ Lệ ở cách vách tìm cô bé, Lệ Lệ lại bảo Ân Ân xuống lầu rồi.
Tạ Văn Thanh ra chỗ ban công, nhìn xuống tiệm cắt tóc phía dưới lầu, thấy Ân Ân đang chơi cùng chú xăm tay.
Hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất chơi trò đập thẻ, vui vẻ vô cùng.
Xung quanh có không ít mấy đứa nhóc trong hẻm Hồ Lô đều vây quanh xem hai người chơi.
Ân Ân gom nguyên bộ bài “Yu-Gi-Oh”, nhưng kỹ thuật chơi của cô bé chẳng ra gì, thua mất mấy tấm thẻ vàng quý giá.
Chú xăm tay rút một tấm thẻ vàng, ném xuống đất, vén tay áo, rồi lấy tay quạt gió thổi tấm thẻ đi.
Mặc dù nhìn thân hình chú ấy cường tráng, nhưng lực độ bàn tay tạo ra gió lại rất nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản mà lật cả hai tấm thẻ lại.
Ân Ân hét lên vài tiếng, đưa tấm thẻ vàng cho chú xăm tay mà lưu luyến vô cùng: “Katsuya của cháu... Ôi.”
Chú xăm tay cười hiền hậu, cao hứng mà nói: “Chơi tiếp nào.”
“Lật ngược tình thế!” Ân Ân rút ra một tấm thẻ: “Mutou, phải dựa vào cậu rồi!”
Còn chưa nói xong, cô bé đã bị Tạ Văn Thanh xách cổ áo lên như một con gà con.
“Anh làm gì đấy!”
Sắc mặt Tạ Văn Thanh sầm sì: “Về nhà!”
“Em không về, em, em... Em muốn lật ngược tình thế!” Ân Ân liều mạng giãy giụa, tránh khỏi tay Tạ Văn Thanh: “Em muốn lấy lại thẻ bài trò chơi!”
Tạ Văn Thanh còn đang giận dữ: “Không nghe anh cảnh cáo rồi hay sao, không được chơi cùng chú ta, em còn cố ý chơi đúng không!”
Ân Ân phản bác: “Chú xăm tay là người tốt, vì sao em không được chơi cùng chú ấy cơ chứ?”
“Cái đồ nhóc con nhà em thì biết cái gì là người tốt hay người xấu hả?” “Em biết mà!”
“Em mà biết thì đã không bị người ta lừa bán rồi!”
Lúc ở Quảng Thành, trải qua biến cố suýt nữa mất đi Ân Ân khiến cho Tạ Văn Thanh thần hồn nát thần tính, một nguy hiểm nhỏ tí tẹo cũng buộc phải bóp chết ở trong nôi.
“Oa Oa mới là người không biết ý.” Ân Ân tức giận mà nói: “Nếu Oa Oa đủ thông minh thì trước đây anh đã không lúc nào cũng bị người ta lừa tiền! Có lần đến cả quần áo cũng bị lừa mất cơ mà, hừ!”
“Đấy là anh là... anh... anh làm việc tốt!”
Tạ Văn Thanh bị Ân Ân vạch trần, thẹn quá hóa giận, liếc nhìn chú xăm tay: “Anh ta là tội phạm cải tạo lao động, em thì biết tội phạm cải tạo lao động là cái gì hả! Chính là người đã từng ngồi tù đấy biết không!”
Vừa nói dứt câu, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Mấy đứa nhóc xung quanh nghe được câu “tội phạm cải tạo lao động”, sợ đến mức nhanh nhanh chóng chóng chạy tránh xa khỏi chú xăm tay.
“A a a, người xấu!” Ân Ân tức giận mà đánh vào tay cậu vài cái.
Tay chân cô bé nhỏ tí nên có đánh thì cậu cũng chẳng đau, nhưng Tạ Văn Thanh lại thấy buồn bực khôn nguôi: “Em vì người ngoài mà đánh anh ư?”
“Oa Oa không phân biệt rõ được phải trái đúng sai nên em mới đánh ấy!”
“Anh ở với em nhiều năm như thế, em nhất định phải vì người này mà ra tay quyết liệt với anh sao?”
Ân Ân thấy giận đến không nói được gì, nước mắt lưng tròng, uất ức nghẹn ngào chạy về nhà.
Lưu Tuệ Hoa với mái tóc xoăn bồng bềnh thời thượng chậm rãi đi từ trong ra, nói với Tạ Văn Thanh: “Quá đáng thật, từng ngồi tù thì đã sao, ai lại không được quyền hối cải làm người mới?”
“Nếu anh ta thật sự hối cải thì còn giữ lại mấy cái hình xăm đáng sợ kia sao?”
“Tạ Văn Thanh, chị khuyên chú em đừng có trông mặt mà bắt hình dong, xăm trổ thì có làm sao, chị đây cũng có.” Nói xong, Lưu Tuệ Hoa vén đai đeo ngực lên, để lộ ra hình xăm con rắn bên hông: “Chuyện bé xé ra to.”
Tạ Văn Thanh cũng cảm giác được lời nói và việc làm của bản thân mình có hơi thái quá, chột dạ không còn gì để nói.
Thấy mấy nhóc con xung quanh có đứa nghi hoặc, có đứa sợ hãi, trong lòng chú xăm tay thấy rất khổ sở, yên lặng không nói gì mà trở về tiệm cắt tóc.
Tạ Văn Thanh xấu hổ quay người về nhà.
Ân Ân bưng bát cơm nhỏ, buộc bực ăn cơm, tức giận chẳng thèm phản ứng gì với cậu, cũng chẳng buồn nói câu nào.
Tạ Văn Thanh gắp đồ ăn cho cô bé, cô bé để ở một bên, mãi đến cuối cùng mới tâm bất cam tình bất nguyện mà ăn.
Sau khi ăn cơm tối, Tạ Văn Thanh tắm rửa, rửa mặt chải đầu qua loa rồi bắt đầu đi làm ở hộp đêm Kim Sư.
Lúc gần đi, cậu dặn dò Ân Ân ở nhà, trời tối không được chạy ra bên ngoài. Ân Ân ngồi một mình vẽ tranh ở bên cửa sổ, cũng chẳng đáp lại lời cậu nói.
Tạ Văn Thanh đi bộ xuống lầu với cây đàn ghi-ta trên lưng, đúng lúc nhìn thấy xe máy của Ân Lưu Tô xe dừng ở trước cửa tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, cậu nhanh chóng trốn ở phía sau cánh cửa, nhìn trộm cô.
Mặt mày Lưu Tuệ Hoa hớn hở đi mách với Ân Lưu Tô, thêm mắm dặm muối mà thuật lại mâu thuẫn giữa cậu và chú xăm tay chiều nay.
Tạ Văn Thanh căng thẳng đi ra ngoài, làm bộ không thấy được cô, lập tức đi thẳng về phía trước.
Chẳng mấy chốc Ân Lưu Tô đã đuổi theo, cùng cậu đi trên con đường nhỏ lát đá gập ghềnh.
Làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi đến, từng đợt từng đợt tơ liễu khe khẽ bay trong không khí.
Tạ Văn Thanh thấy cô vẫn im lặng mãi nên mới mở miệng trước: “Chị không cần nói gì cả.”
“Cậu biết tôi muốn nói gì sao?”
“Chị vừa nghe chuyện vừa phát sinh cơ mà, khẳng định là muốn mắng tôi.”
Ân Lưu Tô cười cười: “Tôi mắng cậu làm cái gì.”
Cậu kinh ngạc mà nhìn về phía Ân Lưu Tô, hoàng hôn nơi xa bao phủ lên khuôn mặt nhu mì của cô.
“Không mắng tôi?”
Cô đạm nhiên mà cười nói: “Tạ Văn Thanh, cậu có thể đối xử không tốt với bất kỳ người nào ở bên ngoài, nhưng chỉ cần cậu đối xử với người nhà tốt thì tôi chẳng có lý do gì mà phải trách cậu cả.”
Trong lòng Tạ Văn Thanh dâng lên một loại tình ý khó lòng giải thích, giống như một cốc Coca mùa hè sủi ga, ùng ục ùng ục, tràn lan ra khỏi lồng ngực cậu.
“Chị, chị đúng là thấu hiểu lòng người mà!”
“Dù sao thì tôi cũng xin lỗi chú xăm tay giúp cậu rồi, còn mời anh ấy ăn một bát sương sáo, anh ấy cũng không tỏ thái độ gì.”
“Thế thì tốt rồi.”
Đôi tay Tạ Văn Thanh đút vào hai túi quần, nhìn xuống mặt đường lát đá trước mặt, trái tim đập bịch bịch.
“Ân Lưu Tô.” “Cái gì!”
“Chị hét cái gì?”
“Tự nhiên cậu nghiêm túc... Tôi hơi sợ một tí.”
“Tôi có chuyện muốn nói cho chị.”
“Cậu muốn nói gì?”
Tuy vẫn chưa mở miệng nhưng khuôn mặt Tạ Văn Thanh đã đỏ hơn phân nửa: “Thôi, chẳng nói nữa đâu.”
Ân Lưu Tô nhìn hầu kết cậu chuyển động, có dự cảm không ổn: “Thế thì đừng nói nữa.”
“Tôi muốn nói...”
“Đừng... đừng nói nữa, tôi về đây, chào nhé.” Ân Lưu Tô quay người đi thẳng.
Tạ Văn Thanh gãi đầu thật mạnh, nhìn như thể muốn gãi trọc cả đầu vậy, nhìn bóng dáng dịu dàng của cô: “Tôi muốn nói là, tôi không muốn làm anh trai của Ân Ân, tôi muốn.... Muốn làm ba con bé.”
Thân hình Ân Lưu Tô dừng một chút, hùng hổ quay lại, giơ tay lên.
Tạ Văn Thanh theo bản năng giơ tay lên đỡ, Ân Lưu Tô lại đánh một cái mạnh vào trán cậu: “Tuổi còn nhỏ mà muốn làm ba người ta, nhặt được một đứa con gái ngoan như vậy cũng thành công cốc.”
Tạ Văn Thanh thấy sắc mặt cô vẫn như thường, tựa như không hiểu ý nghĩa bên trong của lời cậu nói. Dù gì cũng nói rồi, cậu cũng không muốn uất nghẹn mà làm chiêu hồi mã thương, gồng mình mà nói tiếp: “Ý tôi là... Có đôi khi tôi hành động có hơi quá khích, nhưng nói thật ra tôi là một người rất nhẹ nhàng, chậm rãi, rồi chị sẽ phát hiện...”
Bỗng nhiên lưỡi cậu như xoắn cả lại, đứt quãng ấp a ấp úng, mặt đỏ đến tận cổ. Cậu đang nói cái gì vậy chứ!
Ân Lưu Tô ngắt lời cậu: “Tạ Văn Thanh, trước hết cậu vẫn nên làm anh Ân Ân đi.”
Lập tức những lời này như một chậu nước lạnh đổ thẳng vào trên đầu, dội sạch những nỗi xúc động khô nóng của cậu.
“Chị, chị có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ thôi.”
“Ân Lưu Tô! Tôi muốn nói là, tôi đối với chị...”
Ân Lưu Tô chặn lời cậu lần thứ hai: “Cậu nên đi làm rồi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, giống như chạy thoát, đi vào chỗ vòng vào hẻm nhỏ.
Tạ Văn Thanh mất mát mà đứng tại chỗ, đứng hoãn thật lâu mới cúi đầu, thất thểu rời đi.
Ân Lưu Tô dựa lưng vào vách tường thô ráp, lấy tay che miệng, dường như vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của người thiếu niên.
Từ lâu tới nay, ảo tưởng mờ mờ ảo ảo lại không dám hy vọng xa vời kia, cuối cùng cũng được chứng thực.
Trái tim tuổi trẻ thuộc về người thiếu nữ kia... Không khống chế được mà điên cuồng đập mạnh.
Đương nhiên là cô biết, biết cậu đối xử với cô rất tốt.
Cậu chăm sóc Ân Ân bao năm nay vẫn như một, cũng đủ để chứng minh rằng cậu có một trái tim thuần tịnh thiện lương.
Càng không nói tới thiếu niên này sở hữu khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cao ráo, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô...
Nhưng, ngoại trừ từ chối thì Ân Lưu Tô có thể làm gì khác được đâu.
Sợi dây định mệnh giữa hai người... Đã định trước sẽ phải lướt qua nhau.
...
Tại hàng ghế trong hộp đêm Kim Sư, Tạ Văn Thanh phóng túng chính mình, ai đến cũng không từ chối.
Các khách hàng bắt cậu uống rượu, cậu ngửa đầu uống cạn ngay; bảo cậu ca hát cùng, cậu cũng rất hào phóng mà hát cùng người đấy.
Có vài người nam nữ ăn mặc thời thượng ở hàng ghế rất thích thiếu niên anh tuấn như Tạ Văn Thanh, rót cho cậu không ít rượu.
Đào Tử đứng dựa vào cửa, ánh mắt phức tạp mà nhìn thiếu niên đang cố ý mua say này.
Lúc cậu đi ra gần chỗ cửa nhà vệ sinh, Đào Tử đi đến gần cậu, tò mò dò hỏi: “Bị con gái từ chối đúng không?”
Men say dâng cao, đầu Tạ Văn Thanh có chút choáng váng, nhắm mắt mà đứng dựa vào ven tường, không đáp lại.
Một tay Đào Tử cầm thuốc lá, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Yên tâm đi anh em, lần đầu tiên rất khó chịu. Nhưng bị từ chối nhiều lần thì da mặt sẽ dày lên, he he he.”
Tạ Văn Thanh hết nói nổi mà nhìn anh ta một cái, lười chẳng thèm đáp lại, trở về hàng ghế.
Đào Tử đuổi theo: “Anh cảnh báo cậu đừng có mà đến chỗ ghế Hoa Hồng, đi ra đại sảnh chờ đi.”
“Vì sao?”
“Đừng nghĩ là bọn họ sàn sàn tuổi cậu mà thiếu cảnh giác, mấy tên phú nhị đại này cũng chẳng ra gì đâu, đặc biệt là cái tên tóc xoăn kia kìa, tên là Kiều Viễn,
thiếu gia của điền sản Kiều thị, dám chơi đủ thứ trên trời dưới đất, cậu trông ngu ngơ lắm, không cẩn thận lại bị bọn họ chơi đến chết thì...”
“Đều là nam cả mà, sợ gì chứ.”
Từ trước tới nay, Tạ Văn Thanh luôn tránh hàng ghế nữ, nên luôn chọn đi phục vụ hàng ghế nam, thỉnh thoảng nắm cái tay cũng chẳng có gì, không thèm để lời nói của Đào Tử trong lòng.
Cái tên phú nhị đại tên Kiều Viễn tóc xoăn kia mặc áo sơ mi, trông có vẻ rất tán thưởng Tạ Văn Thanh, đưa microphone cho cậu rồi bảo cậu ca hát.
Tạ Văn Thanh nhất nhất làm theo, hắn ta chọn bài gì thì cậu hát bài đấy.
Giọng hát của Tạ Văn Thanh rất hay, so với mấy tên nhóc con hát như bò rống kia thì không biết dễ hơn biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa uống rượu say, đáy mắt cậu lộ ra chút mơ màng, không giống như những tên phục vụ khác chỉ biết nịnh nọt lấy lòng.
Kiều Viễn híp mắt, ý vị sâu xa mà đánh giá cậu, mang theo vài phần hứng thú.
Tạ Văn Thanh cũng chẳng hay biết, ai đến cũng không từ chối mà uống liên hồi, được toàn bộ mấy người ở đây reo hò cổ vũ.
Vốn dĩ Kiều Viễn luôn mắt cao hơn đỉnh đầu, tính tình thô bạo, giờ đây lại ngồi gần bên cạnh cậu, cùng cậu xưng anh gọi em nói chuyện vô cùng nhiệt tình.
Uống quá nhiều rượu, Tạ Văn Thanh choáng váng mà nằm trên sô pha, bất tỉnh nhân sự.
Đào Tử rất lo lắng cho Tạ Văn Thanh, vẫn luôn chờ ở cạnh cửa, nhưng giữa chừng lại bị giám đốc kêu đi phục vụ ở chỗ ghế khác.
Cho đến khi anh ta tiễn khách về rồi trở về, phát hiện hàng ghế Hoa Hồng đã người đi nhà trống, yên diệt trà lạnh.
Anh ta đi tìm Tạ Văn Thanh khắp nơi, nhưng cả đại sảnh lẫn chỗ thay quần áo cũng không thấy bóng hình con ma men này đâu.
Đào Tử hơi nóng nảy, đến chỗ gần quầy bar hỏi người pha chế rượu.
Người pha chế rượu nói: “Hồi nãy mấy ông anh bên ghế Hoa Hồng đưa Tạ Văn Thanh đi rồi.”
“Đưa đi rồi?”
“Đúng thế.” Người pha chế rượu tùy ý nói: “Đưa đủ tiền rồi thì đưa người đi thôi, cũng chẳng phải là không được.”
“Đưa đi đâu?”
“Sao tôi biết được.” Người pha chế rượu cười nhẹ nói: “Không hổ là người đứng đầu bảng, mới mấy ngày mà đã có người tiêu nhiều tiền mời cậu ta đi chơi rồi.”
Trong lòng Đào Tử lo lắng, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ. Đám người Kiều Viễn kia người nào cũng không phải đèn cạn dầu, tàn nhẫn độc ác, theo đuổi kích thích, cái gì cũng dám chơi.
...
Mấy chiếc xe thể thao phong cách phóng nhanh qua đường lớn trong bóng đêm, ở một ngõ nhỏ đen nhánh, Tạ Văn Thanh bị bọn họ đá xuống xe.
Gió lạnh thổi Tạ Văn Thanh, cảm giác say cũng vơi bớt bảy, tám phần, rồi cậu lại bị mấy tên đàn ông kia kéo vào ven tường.
“Tôi... Tôi phải về nhà...”
Bước đi của cậu lảo đảo, xoay người muốn đi, lại bị Kiều Viễn kéo về, cười nói: “Về nhà cái gì, anh em tôi tiêu tiền mời cậu ra đây là để cậu cùng chúng tôi chơi.”
“Chơi cái gì?” Cậu nhíu mày, đôi mắt gần như không mở ra được, ngã trái ngã phải.
Kiều Viễn ra hiệu cho một tên đàn em phía sau, ngay lập tức, tên này mở mui xe lấy một cái túi xách ra rồi ném vào trước mặt cậu.
Tạ Văn Thanh nhìn lướt qua cái túi xách kia, chỉ thấy mấy cái dây thun, cùng một vật nhìn như búa.
Cậu đang váng hết đầu, không nhận ra mấy cái này là để làm gì.
Kiều Viễn hút mấy điếu thuốc, dứt khoát lưu loát dí tàn thuốc ở cánh tay cậu.
“A!” Tạ Văn Thanh đột nhiên cảm thấy đau đớn, rút tay về, ngay lập tức tỉnh bảy, tám phần.
Kiều Viễn cũng không muốn lằng nhằng, nói với mấy tên đàn em: “Trói nó lại cho tao.”
Mấy tên đàn em lấy dây thun từ trong túi ra, định trói tay Tạ Văn Thanh lại.
Tạ Văn Thanh hoàn toàn tỉnh rượu, lúc này mới nhớ lại lời cảnh cáo của Đào Tử lúc trước, điên cuồng đẩy mấy người này ra hòng chạy trốn.
“Cút! Cút ngay cho tao!”
Cậu vùng mạnh một cái, va đụng vào mấy tên xung quanh.
Kiều Viễn thuộc về loại người ác không nói nhiều, cà lơ phất phơ mà đi tới, lấy dùi cui điện trong túi ra rồi dí một kích vào Tạ Văn Thanh đang giãy giụa.
Một âm thanh bùm bùm vang lên, Tạ Văn Thanh chỉ cảm thấy bụng bị điện giật đau nhức.
Tiếp theo, toàn thân cậu bủn rủn mà ngã xuống, quỳ gối hai chân ở trên mặt đất ẩm ướt.
Cậu muốn kêu cứu mạng, nhưng trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng hô hấp khàn khàn như thú dại.
“Anh Kiều, hay là thằng này không được rồi, ngất xỉu thì chẳng có gì thú vị cả.”
Kiều Viễn ném dùi cui điện trong tay đi, nhàn nhạt nói: “Có tí điện thôi, không chết được.”
Tạ Văn Thanh dồn sức lực toàn thân muốn bò ra ngoài ngõ nhỏ, giống như một con sâu hấp hối giãy giụa.
Bọn Kiều Viễn cũng chẳng ngăn cản, dường như rất thích nhìn bộ dạng giãy giụa chật vật này của cậu, phá lên cười đầy khoa trương ——
“Vừa nãy tên này còn muốn chơi thằng nào đẹp trai cơ mà, bây giờ thì còn đẹp trai không?”
“Ông mày lại càng thích chơi cái loại đẹp trai như thế này.” “Thế làm mặt nó trước đi.”
Tạ Văn Thanh hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến tiếng cười của bọn chúng, chỉ lo dồn sức bò về phía trước.
Nhưng mà bò không được bao xa thì cậu đã bị một tên nắm chân, túm về.
“A!”
Cậu gào thét như một con thú bị trói, vô lực lại tuyệt vọng.
Cậu càng giãy giụa, bọn chúng càng hưng phấn, đặc biệt là Kiều Viễn, đáy mắt hắn ta chỉ toàn là sự hưng phấn như cầm thú.
Tạ Văn Thanh nước mắt nước mũi giàn giụa, cắn chặt răng, đôi mắt đã hơi mờ. Đúng lúc này, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở chỗ cuối hẻm nhỏ.
Người đó xách một túi thịt nướng ăn khuya thơm ngào ngạt, dựa vào tường, đi thật cẩn thận rón rén.
Đến khi người đó đến gần, Tạ Văn Thanh ôm một tia hy vọng cuối cùng, cầu cứu người đó.
Cái thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là... Cánh tay trái người đó có một hình xăm rồng đen kín tay, không khác gì một con thú lớn xé rách bóng đêm ——
Chú xăm tay!
Bình luận facebook