• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MẸ TÔI TRỞ THÀNH HOA KHÔI HỌC ĐƯỜNG SIÊU NGẦU (1 Viewer)

  • Chương 53

Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên



Ân Lưu Tô mang về cho mỗi người Y-SUI một món quà, cũng bao gồm cả Hứa Xuân Hoa.



Dưới sự cần xin tha thiết của Ân Ân, Lưu Tuệ Hoa cũng không nói chuyện đó cho Ân Lưu Tô.



Nhưng hàng xóm láng giềng ào ào truyền ra tin đồn, Ân Lưu Tô cũng nghe thấy một chút.



Công việc bán bánh crepe của Hứa Xuân Hoa cũng thưa thớt không ít, rất nhiều hàng xóm không muốn đến mua bánh cuộn, thậm chí những người phụ nữ đưa con theo, vừa nhìn thấy cô ấy cũng sẽ kéo đứa bé vội vàng tránh đi.



Trong lòng Hứa Xuân Hoa cũng hiểu rõ, biết mình làm chuyện xấu như vậy, đây là sự trừng phạt.



Cho dù Ân Ân tha thứ cô ấy, gặp cô ấy còn gọi một tiếng “Dì Xuân Hoa”. Nhưng hẻm Hồ Lô này... Chỉ sợ cô ấy không thể tiếp tục ở nữa rồi.



Trước ngày dọn nhà, Ân Lưu Tô tìm được Hứa Xuân Hoa, đưa bộ mỹ phẩm dưỡng da mua ở Quảng Thành cho cô ấy.



Hứa Xuân Hoa đứng trước quầy bán bánh crepe, do dự không nhận bộ mỹ phẩm dưỡng da, chỉ chần chừ hỏi cô: “Chị không trách tôi sao?”



“Trách cô cái gì?”



“Chị không nghe mọi người xung quanh nói sao, tôi là người phụ nữ điên muốn cướp con của người khác.”



“Tôi biết cô là người phụ nữ điên.” Ân Lưu Tô đặt tay xuống xe đẩy nhỏ của cô ấy: “Nhưng nói thật, tôi giao Ân Ân cho cô chăm sóc làm cho tôi yên tâm hơn bất cứ ai. Bởi vì cho dù xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ liều mạng bảo vệ con bé.”



Hai mắt của Hứa Xuân Hoa đỏ lên: “Chị thật sự không trách tôi sao?”



Ân Lưu Tô im lặng một lát, nghĩ đến tương lai của mình ——



Cho tới bây giờ cô không dám suy nghĩ, cũng không dám suy đoán tương lai.



Cô không có lòng tin có thể nhìn thấy Ân Ân trưởng thành, gặp được đối tượng mình yêu rồi nói chuyện cưới gả.



Giống như gia đình vốn có của cô, ba ruột... Cũng xem cô là quái vật.



Ân Ân dần dần lớn lên, nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô, cũng sẽ có người chỉ trỏ, nói cô bé có một “người mẹ quái vật”.



Cô không dám tưởng tượng đến ngày đó.



“Hứa Xuân Hoa, tôi muốn mời cô làm mẹ nuôi của Ân Ân, cô có đồng ý không?”



Hứa Xuân Hoa khó có thể tin được mà nhìn Ân Lưu Tô: “Cái gì? Chị... Chị nói thật chứ?”



“Cô thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”



“Nhưng vì sao, tại sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Hứa Xuân Hoa thật sự được yêu thương mà lo sợ, không dám tin giấc mơ mình mong chờ nhất lại có thể trở thành sự thật.



“Tôi cũng vừa mới nói trên thế giới này cũng không tìm được người thứ hai đồng ý liều mạng bảo vệ con bé, nhưng tôi cảm thấy cô có thể.”



“Tôi... tôi nhất định làm được!” Hứa Xuân Hoa nghiêm túc cam đoan: “Tôi sẽ yêu con bé giống như yêu Cần Cần!”



“Yêu là bảo vệ, cũng là tôn trọng.” Ân Lưu Tô nhìn vào mắt Hứa Xuân Hoa: “Tôn trọng mỗi sự lựa chọn của con bé, để con bé sống cuộc đời mình muốn.”



“Tôi cam đoan.”



“Vậy thì tốt.”



“Sao chị giống như đang gửi gắm vậy?” Hứa Xuân Hoa nhìn Ân Lưu Tô, bỗng nhiên che miệng nói: “Không lẽ chị...”



Cô ấy đến gần cô, thấp giọng hỏi thăm: “Không lẽ chị mắc bệnh nan y à?”



“Tôi cảm ơn cô!” Ân Lưu Tô vỗ cô ấy một chút: “Tôi sẽ sống lâu trăm tuổi, sống còn lâu hơn cô!”



“Vậy sao chị bỗng nhiên nói với tôi như vậy.”



Ân Lưu Tô nhún vai: “Ai biết ngày mai sẽ như thế nào, trên thế giới này có người chết đi trong vòng chưa đến một phút, xảy ra tai nạn xe, ngã xuống cầu thang... Tôi chỉ đề phòng một chút mà thôi.”



“Vậy chị đúng là lo bò trắng răng.” Hứa Xuân Hoa bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi không còn nơi đặt chân ở hẻm Hồ Lô này nữa, hàng xóm xung quanh đã không mua đồ của tôi.”



“Ai nói cô nhất định phải bán cho người xung quanh, chẳng lẽ cô quên lúc trước chúng ta cùng giao thức ăn sao?” Ân Lưu Tô cầm trong tay một bản hợp đồng, giơ lên trước mặt cô ấy: “Lần này anh trai Tiểu Tạ của nhà chúng tôi trở về, có tích góp được một chút, muốn làm kinh doanh. Nhưng cậu ấy vất vả lắm mới có được số tiền này, mở cửa hàng tạp hoá cũng khó khăn, tôi nghĩ hay là thử kinh doanh giao thức ăn ngoài xem sao.”



Hứa Xuân Hoa nhíu mày: “Tôi không hiểu, anh trai Tiểu Tạ muốn đầu tư bánh crepe của tôi hay là cái gì?”



“Trước đó tôi giao bánh crepe cho cô, đơn đặt hàng của cô tăng lên mấy lần, nhưng chỉ có một mình tôi giao hàng, nếu như tôi tuyển thêm mấy người giao hàng, mỗi người phụ trách một khu vực khác nhau, đơn đặt hàng của cô có thể còn tăng lên gấp nhiều lần. Đương nhiên là tiền tuyển người giao hàng từ anh trai nhỏ nhà chúng tôi, nên tiền kiếm được cũng thuộc về cậu ấy.”



Hứa Xuân Hoa nghe hiểu ý của Ân Lưu Tô: “Nhưng chị Lưu Tô, đây không phải là mô hình đặt đơn và giao hàng của cửa hàng pizza chị làm lúc trước sao? Quầy



bánh crepe của tôi nhỏ như vậy, chỉ sợ không thể có được số đơn đặt hàng lớn như thế.”



“Đương nhiên quầy bánh crepe của cô không thể làm được, cho nên chúng ta còn phải hợp tác với mấy tiệm khác, thích hợp giao hàng đi. Trước đó tôi giao hàng cho cô, có không ít chủ tiệm đồ ăn tìm tôi, hy vọng được hợp tác, tôi cảm thấy có thể thử xem một chút.”



Cô nói xong thì đưa hợp đồng đến trước mặt Hứa Xuân Hoa: “Đây là bản hợp đồng ban đầu, bao gồm chiết khấu phần giao hàng, cô có thể mang về xem một chút.”



Hứa Xuân Hoa cầm lấy bản hợp đồng, lại nhìn về phía Ân Lưu Tô: “Chị Lưu Tô, sao trong đầu của chị có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy?”



Ân Lưu Tô cười: “Tôi thích làm những chuyện thử nghiệm và có tính khiêu chiến.”



Trong cơ thể cô luôn có một sức mạnh không ngừng dâng lên, không cho cô bằng lòng với sự tầm thường, không hài lòng với hiện tại.



Có lẽ cũng bởi vì... từ nhỏ đã bị người khác xem như quái vật.



Nếu tất cả mọi người cảm thấy cô không bình thường, vậy cô càng muốn làm những chuyện khác thường, chứng minh cho dù cô không giống bình thường thì cũng có thể đứng trên đỉnh cao nhất.



“Vậy chị không sợ thất bại sao? Chưa từng có ai làm chuyện này, lỡ thua lỗ thì làm sao bây giờ?”



Ân Lưu Tô không chút do dự nói: “Không sợ.”



“Vì sao?”



Ân Lưu Tô tươi cười nói: “Bởi vì thua lỗ cũng là tiền của Tạ Văn Thanh.” “???”



Tạ Văn Thanh đứng trên lầu bí mật quan sát, nghe thấy câu nói này, trên trán đầy dấu chấm hỏi.



...



Ân Ân dời ghế đẩu đến ban công làm bài tập, cho dù đóng cửa lại, cũng không ngăn được cảnh gà bay chó chạy trong nhà.



Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô tranh giành thẻ ngân hàng trong phòng, gần như phá sập căn nhà.



Ân Lưu Tô đứng trên bàn trà, tay giơ cao tấm thẻ, Tạ Văn Thanh lắc cánh tay của cô, muốn cướp đi.



“Tạ Văn Thanh, cậu cầu xin tôi giúp cậu tìm cơ hội buôn bán, bây giờ tôi tìm được, cậu lại đổi ý, cậu có còn là đàn ông hay không.”



“Chị nói dễ dàng nhỉ, đây là số tiền xương máu và mồ hôi của tôi đấy! Bán mạng đổi lấy!”



“Vậy cậu cứ trông coi số tiền xương máu và mồ hôi của mình cả đời này, chờ nó giảm giá trị, tôi nói cho cậu biết, chưa đến mười năm nữa, mấy chục nghìn này của cậu còn... Không mua được mấy mét vuông nhà vệ sinh đâu.”



Tạ Văn Thanh gấp gáp đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng cũng không nỡ dùng sức với cô: “Tôi nói chị tìm mặt tiền giúp tôi, mua cửa hàng rồi cho thuê, hoặc là mở cửa hàng tạp hoá, làm ăn nhỏ, không sợ thua lỗ...”



Ân Lưu Tô cười lạnh: “Cho nên cậu muốn làm lão Chu thứ hai à?”



“...”



Cô cúi người, dùng tấm thẻ vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của Tạ Văn Thanh: “Cậu muốn làm lão Chu thứ hai, kiếm sống bằng cửa hàng tạp hoá, tôi sẽ không chờ cậu đâu.”



Trong lòng Tạ Văn Thanh suy nghĩ, hình như cũng có lý.



Cậu đến Quảng Thành làm công kiếm tiền, chỉ muốn tích góp một số tiền, có thể gây dựng sự nghiệp xứng với cô.



Nếu thật sự trở thành lão Chu thứ hai, cả ngày cầm quạt hương bồ, ưỡn bụng bia ngồi trong cửa hàng tạp hoá xem tivi...



Cậu nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ hãi rồi.



Tạ Văn Thanh mới không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết đó.



Vì vậy cậu không còn giành lấy thẻ ngân hàng nữa, chỉ rầu rĩ hỏi: “Lỡ thua lỗ thì làm sao bây giờ?”



“Kinh doanh đương nhiên sẽ có nguy hiểm, làm gì có kinh doanh không lỗ, cho nên tôi cũng không thể cam đoan chuyện lời lỗ.”



Ân Lưu Tô ngồi trên bàn trà, bắt chéo đôi chân thon dài, giày cao gót đá vào chân cậu: “Trong thời đại này gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Nếu như thắng, chúng ta sẽ là người làm liều đầu tiên nên được lợi lớn, ông trời sẽ không bạc đãi chúng ta.”



Tạ Văn Thanh cảm nhận giày cao gót của cô cọ vào hai chân của mình, yết hầu lên xuống, sâu xa nhìn qua cô: “Tôi có thể đưa tiền cho chị, nhưng...”



“Nhưng cái gì?”



Ân Lưu Tô nghĩ cậu cần điều kiện gì, không ngờ Tạ Văn Thanh đến gần nhìn cô: “Cho tôi hôn một chút.”



“...”



Cô đưa gò má trái cho cậu: “Hôn đi.”



Tạ Văn Thanh dùng sức hôn “moa” một cái, dường như vẫn chưa thỏa mãn: “Muốn hôn môi.”



“Cậu có phiền hay không vậy?” “Mau lên.”



Lúc hai người sắp hôn nhau, Ân Ân bưng ghế đẩu đẩy cửa vào: “Hai người không nên quá đáng như vậy! Trong nhà còn có bạn học nhỏ đó!”



Tạ Văn Thanh bị quấy rầy nên rất không vui, đuổi cô bé đi: “Em là học sinh tiểu học, mau đi làm bài tập đi.”



Ân Ân đưa mắt nhìn cậu, làm mặt quỷ lè lưỡi: “Lêu lêu lêu.”...



Trong nửa tháng này, Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh chia nhau ra làm việc, bắt đầu lập kế hoạch giao hàng của bọn họ.



Ân Lưu Tô phụ trách hợp tác các cửa hàng cùng chí hướng gần đó, tham gia vào kế hoạch giao hàng.



Mà Tạ Văn Thanh đi tìm càng nhiều nhân viên nhanh nhẹn, bằng lòng chạy đơn giao hàng.



Kế hoạch ban đầu của bọn họ sẽ hợp tác với năm cửa hàng ẩm thực đặc sắc gần đó.



Bao gồm quán gà rán, tiệm thức ăn nhanh, cửa hàng bán bánh bao và cháo buổi sáng, cửa hàng đồ nướng ăn khuya, và quán bánh crepe thập cẩm có thể ăn bất cứ lúc nào như đồ ăn vặt của Hứa Xuân Hoa.



Hứa Xuân Hoa muốn ủng hộ kế hoạch giao hàng của bọn họ nên cũng bắt đầu nghiên cứu các loại khẩu vị, làm ra bánh crepe nhiều vị, vỏ ngoài nhiều màu sắc, nhân bánh cũng có nhiều thay đổi.



Quán gà rán, tiệm thức ăn nhanh, cửa hàng bán bánh bao và cháo buổi sáng là những cửa hàng buôn bán nhỏ nên vô cùng muốn thử xem, nhưng Ân Lưu Tô nhìn trúng một nhà hàng đặc sắc, thái độ của ông chủ lại vô cùng kiêu ngạo ——



“Tôi đã nói Tư Vị Hiên của chúng tôi không cần, cô muốn giao hàng cho các hàng quán ven đường là chuyện của cô. Chúng tôi là nhà hàng chính quy, không cần giao hàng.”



Tạ Văn Thanh quan sát ông chủ này, khoảng bốn mươi tuổi, bụng bia to, thắt lưng bằng da cá sấu sắp bung cả ra, trên mặt cũng dữ tợn, nhìn có vẻ không dễ chung đụng.



Cậu kéo tay áo của Ân Lưu Tô: “Không được thì thôi đi.”



Ân Lưu Tô lại không muốn bỏ cuộc như thế, nếu nói chuyện làm ăn mà bị từ chối một lần đã từ bỏ thì không phải là phong cách của cô.



“Ông chủ Lý, tôi chú ý con đường này, nhà hàng của ông thật sự kinh doanh rất tốt. Nhưng xung quanh cũng có mấy nhà hàng, vào giờ cao điểm ăn trưa, Tư Vị Hiên cũng không quá đông khách, điều này chứng tỏ sức cạnh tranh của những nhà hàng khác cũng rất mạnh, giảm đi lượng khách của các ông, tình hình như vậy... Ông lựa chọn hợp tác với chúng tôi, đối với Tư Vị Hiên chỉ có lợi mà không hề có hại.”



“Hợp tác? Không phải mấy người muốn giao đồ ăn sao, nói trắng ra là chân chạy, có tư cách gì nói chuyện hợp tác với chúng tôi.”



“Sao ông lại nói như vậy!” Tạ Văn Thanh không vui nói: “Giao đồ ăn thì sao, cũng là kiếm tiền, làm gì có ai cao quý hơn ai.”



“Cậu đừng nói chỉ là kiếm tiền, vậy thật là không giống.” Ông chủ Lý hất cằm, kiêu ngạo nói: “Cửa hàng vỉa hè và những hàng quán đồ ăn nhanh pizza mới cần giao hàng, làm gì có nhà hàng chính quy nào cũng cần giao đồ ăn chứ... Đi đi, lười nói với hai người, đi nhanh đi!”



Ân Lưu Tô thấy ông chủ Lý khó chơi, chỉ có thể kéo Tạ Văn Thanh đang tức giận rời đi: “Đi thôi, anh trai nhỏ.”



Tạ Văn Thanh lại rất khó chịu: “Ông ta không hợp tác thì thôi, còn xem thường người khác.”



“Nói chuyện làm ăn là như vậy, sẽ gặp đủ loại người khác nhau, không sao, hòa khí sinh tài [*].”



[*] Hoà khí sinh tài: giữ được sự chu đáo, chân tình, niềm nở có thể mở rộng hợp tác lâu dài.



Tạ Văn Thanh hơi kinh ngạc.



Từ trước đến nay cậu không cảm thấy Ân Lưu Tô là người dễ tính, nhưng trong phương diện sự nghiệp, cô rõ ràng chín chắn, trưởng thành hơn thiếu niên tràn đầy sức sống là cậu.



Lúc hai người đi ra khỏi cửa hàng, có ba người đàn ông mặc âu phục giày vừa xuống xe Bentley ở ven đường, sau đó đi về phía Tư Vị Hiên.



Ông chủ Lý đứng ở cửa cúi đầu chào đón, trên mặt nở nụ cười, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ mắt chó coi thường người khác vừa rồi ——



“Tổng giám đốc Vân đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh, mời ngài vào.”



Trước khi Vân Tranh vào cửa, nhìn thoáng qua Ân Lưu Tô đứng ở ven đường: “Lưu Tô, cô cũng ở đây sao?”



Ân Lưu Tô quay đầu lại, nhìn thấy Vân Tranh: “Tổng giám đốc Vân, xin chào.”



Vân Tranh lập tức sửa lại cổ áo, vẻ mặt vui vẻ nhìn cô: “Hiếm khi gặp nhau, cùng ăn cơm nhé, tôi cũng có mấy người bạn làm ăn, giới thiệu cho cô biết.”



Ân Lưu Tô biết Vân Tranh có ý tốt, muốn giới thiệu mối làm ăn cho mình, nhưng cô vẫn từ chối, nói: “Không được rồi, Tổng giám đốc Vân, con gái của tôi vẫn đang ở nhà, tôi phải trở về nấu cơm tối, không quấy rầy anh bàn chuyện làm ăn.”



Vân Tranh cũng mỉm cười: “Vậy tôi không ép cô ở lại, nhưng mà cô đến đây làm gì?”



Ân Lưu Tô liếc mắt nhìn ông chủ Lý đứng ở cửa.



Ông chủ Lý thấy Ân Lưu Tô và Tổng giám đốc Vân có quan hệ tốt như vậy thì vô cùng lo lắng, sợ Ân Lưu Tô sẽ kể chuyện vừa rồi ra.



Vân Tranh liếc mắt nhìn thấy biểu cảm không thích hợp lắm của ông chủ Lý, giọng lạnh lùng vang lên: “Quý cô Ân là bạn của tôi, ông chủ Lý, ông không được lạnh nhạt.”



Ông chủ Lý lập tức xin lỗi với Ân Lưu Tô: “Tôi, tôi, tôi... Tôi không biết cô là bạn của Tổng giám đốc Vân, thật... thật sự đã đắc tội rồi.”



Ân Lưu Tô cũng biết làm người phải chừa lại đường lui cho người khác, sau này sẽ dễ nói chuyện hơn, cô nói: “Không có gì.”



Vân Tranh lại nhìn Tạ Văn Thanh một chút.



Mà đồng thời Tạ Văn Thanh cũng quan sát hắn.



Tổng giám đốc Vân là doanh nhân điển hình mặc âu phục giày da, chừng ba mươi tuổi, vóc người không mập, dáng vẻ một mét tám kiên nghị, nhưng không khỏe mạnh giống như chàng trai trẻ tuổi mà toát lên vẻ cẩn thận, tao nhã.



“Tôi chưa từng nhìn thấy cậu nhóc đẹp trai này.” Vân Tranh cười hỏi: “Lưu Tô, đây là em trai của cô sao?”



Ân Lưu Tô thuận miệng đáp: “Ừm, xem như là vậy, đây là Tạ Văn Thanh. Tạ Văn Thanh, đây là Tổng giám đốc Vân.”



Tạ Văn Thanh lập tức nhìn về phía Ân Lưu Tô, hai mắt mở to giống như cá nóc. “Cậu nhóc, nhìn có vẻ trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học chưa?”



Ân Lưu Tô thấy Vân Tranh có hứng thú với cậu, lập tức nói: “Cậu ấy hát rất hay.” “Hiểu rồi.” Vân Tranh cười cười: “Muốn làm người nổi tiếng.”



Tạ Văn Thanh càng nhíu mày chặt hơn, mở khóa xe máy ven đường, nói với Ân Lưu Tô: “Trở về thôi.”



“Được.”



Cô ngồi lên xe máy, vẫy tay với Vân Tranh: “Tổng giám đốc Vân, hẹn gặp lại.” “Tạm biệt.”



Vân Tranh nhìn bóng lưng của cô xa dần, một lúc sau mới lưu luyến dời ánh mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom