Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Buổi tối, Ân Ân đi xe đạp đến dưới lầu ký túc xá nam của Lưu Văn Anh.
Lưu Văn Anh chơi bóng rổ xong, áo chơi bóng rổ màu đen ướt đẫm, đang vừa đi vừa nói với mấy thiếu niên, cùng nhau về ký túc xá.
Trước cửa, Ân Ân gọi anh: “Tiểu Văn Tử!”
Lưu Văn Anh quay đầu lại, thấy cô cầm trà sữa lắc lắc, cười tủm tỉm nói: “Em bao anh trà sữa này.”
Trong lòng anh còn đang bực tức, không thèm trả lời cô, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Trước khi quay người đi vào ký túc xá, anh vẫn không đành lòng mà quay đầu lại nhìn cô một cái.
Con nhóc kia đang xụ miệng xuống, nắm hai tay làm động tác lau nước mắt: “Hu hu hu, Tiểu Văn Tử không để ý đến em.”
Lưu Văn Anh trợn mắt trắng, đi đến cướp luôn cốc trà sữa trong tay cô chẳng khách khí gì, lẩm bẩm: “Làm ra vẻ.”
“Em không muốn cãi nhau với anh nữa, em đến để làm hòa.” Ân Ân chắp tay sau lưng, vừa nói vừa cười nhìn anh: “Đừng giận nữa mà.”
“Ông đây ghét uống trà sữa nhất.”
“Thế trả lại cho em đi.”
Ân Ân vươn tay định cướp lại, Lưu Văn Anh nhanh nhẹn quay người đi chỗ khác, uống một ngụm to tướng, nhìn cô đầy khiêu khích: “Anh đây rất tức giận.”
“Ây da, em biết hôm nay anh giúp em, em không nên trách anh. Anh đừng giận nữa mà.” Ân Ân nói nhỏ nhẹ, chỉ vào hai mắt mình, tỏ vẻ đáng thương: “Em phải khóc sưng cả mắt thì anh mới không bị phạt, anh nhìn đi, mắt còn sưng đây này.”
Lưu Văn Anh duỗi tay sờ mắt cô, nhàn nhạt nói: “Thế sao em còn bảo anh là xen vào việc của người khác?”
“Em biết là anh sợ em bị bắt nạt, nhưng mà chúng ta mới vào đại học, đừng bị phạt vì mấy chuyện nhỏ như thế chứ.”
“Chuyện về em chưa bao giờ là chuyện nhỏ đối với anh cả.” “Biết rồi, biết là sir Tiểu Lưu của em là tốt nhất.”
Sắc mặt Lưu Văn Anh rất là kiêu ngạo, mắt liếc cái xe đạp màu xanh da trời bên cạnh Ân Ân: “Em mua xe đạp mới à?”
“Nhìn thì giống mới, nhưng đây là đồ second-hand, chỉ bốn mươi lăm, rất rẻ.”
“Xe second-hand không biết có bao nhiêu người từng dùng rồi, không thấy bẩn chắc, dùng cồn lau qua chưa?”
“Còn chưa đâu.”
“Vì theo đuổi nam thần mà trình độ này cũng làm được thì đúng là chỉ có em.” Lưu Văn Anh dắt xe đạp, còn ngồi lên xe: “Lên đi.”
“Đi đâu chứ?”
“Cửa hàng tiện lợi.”
“Đây là xe đạp kiểu nữ, anh mà lên thì hỏng hết xe! Mau xuống, dắt xe đi thôi.” Lưu Văn Anh lại không quan tâm sự ngăn cản của cô, giơ chân đạp xe đi luôn.
Ân Ân nhanh chóng chạy đuổi theo: “Lưu Văn Anh! Đợi em!”
“Lên xe.”
Ân Ân nắm bờ vai anh, ngồi nghiêng lên xe.
Lưu Văn Anh quay đầu lại liếc cô một cái: “Ai bảo em ngồi một bên như thế hả, ngồi thế dễ ngã, ngồi như lúc trước đi.”
“Không, anh Bạch bảo là con gái phải ngồi một bên.”
“Cứ ngồi sao cho thoải mái là được rồi.”
“Em vẫn muốn thục nữ một chút.”
Lưu Văn Anh hơi bất mãn: “Cận Bạch Trạch, Cận Bạch Trạch... Chỉ có nam thần của em nói mới chí lý chứ gì.”
“Làm gì có.” Ân Ân hừ nhẹ một cái....
Lưu Văn Anh đến cửa hàng mua cồn nước với khăn giấy ướt, lau xe đạp sạch sẽ, đặc biệt là chỗ yên ngồi với tay lái hay tiếp xúc thân thể.
“Lại nói nữa, anh Bạch cũng rất ưa sạch sẽ...”
“Anh là anh, anh ta là anh ta.” Lưu Văn Anh nhàn nhạt nói: “Dù cho anh chỗ nào cũng giống anh ta, thì em cũng chẳng thí...”
Anh đột nhiên im lặng.
“Cái gì á?”
“Không có gì.”
“Lại còn nói một nửa, như nhử mồi người ta ấy...”
Lưu Văn Anh cất cồn phun sương vào cặp sách của cô, lại ngồi lên xe đạp: “Lên đi, đèo em đi hóng gió.”
Ân Ân đứng tại chỗ hơi do dự một lúc, vẫn xoạng chân ngồi ổn định ở ghế sau. “Lưu Văn Anh, vừa nãy em có nhìn thấy chị ấy.”
Anh chẳng để ý mà hỏi: “Ai?”
“Chị ấy đấy! Đàn chị trùng tên trùng họ, còn giống mẹ em vô cùng ấy.”
“Thế à, thế có nói chuyện với người ta không?”
“Không, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, em nghe chủ cửa hàng đồ ghi âm và ghi hình bảo là chị ấy là fan của anh em nữa cơ.”
“Trùng hợp thế.”
Bỗng nhiên Ân Ân giật giật áo Lưu Văn Anh, kích động nói: “Tiểu Văn Tử, anh nghĩ xem, liệu có phải chị ấy là mẹ của em không?”
“Mẹ lớn hơn em hai tuổi?”
“Nhưng mà... nhưng mà trùng hợp quá! Cứ như là mỗi việc đều giống nhau ấy.” Ân Ân vừa đếm đầu ngón tay vừa phân tích cho anh: “Anh nhìn mà xem, tên chị ấy giống tên mẹ em, mặt mũi cũng giống, nghe Cận Bạch Trạch miêu tả tính cách thì cũng giống nốt, ngay cả sự nghiệp cũng giống luôn... Cũng đều là lập nghiệp bằng việc giao cơm hộp! Còn nữa là chị ấy cũng thích Tạ Văn Thanh, chị ấy thích anh trai em!”
“Nhưng tuổi lại không trùng khớp thì mấy cái đó còn có ích gì.”
Ân Ân thở dài một hơi, nhẹ nhàng dựa trán vào lưng Lưu Văn Anh: “Tiểu Văn Tử, em nhớ mẹ quá.”
Gió đêm nhẹ nhàng, trái tim Lưu Văn Anh cũng mềm mại như nước.
“Sẽ tìm thấy thôi, anh tìm cùng em.”
...
Mỗi khi vào lúc hoàng hôn, học quân sự kết thúc, đi từ sân thể dục đến ký túc xá nhất định phải đi qua đường cây long não, ở hai bên đường có hơn trăm cái câu lạc bộ trong trường bắt đầu náo nhiệt tuyển người.
Ân Ân với Mạc Lị Lị ăn cơm chiều ở nhà ăn, đi dạo tiêu cơm ở đường cây long não, nhân tiện thử xem có câu lạc bộ nào thú vị để gia nhập hay không.
Vốn dĩ Ân Ân có ý định gia nhập câu lạc bộ vẽ, đang định điền tên thì cô nhận được tin nhắn WeChat từ Lưu Văn Anh gửi đến.
Anh gửi cho cô một tấm hình, Ân Ân nhấn mở, phát hiện đó là poster tuyên truyền của câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh lấy bút màu hồng khoanh tròn một nội dung trọng điểm trên hình ảnh ——
[Phó chủ nhiệm câu lạc bộ quyền anh: Ân Lưu Tô] Ân Ân: “!!!”
Lưu Văn Anh: “Nhanh đến đây đi, câu lạc bộ quyền anh đang đến gần sân thể dục rồi, ở vị trí thứ ba.”
Ân Ân: “Đến ngay đây!”
Cô nói với Mạc Lị Lị bên cạnh: “Cục cưng, tớ muốn gia nhập câu lạc bộ quyền anh.”
Mạc Lị Lị còn đang bị chìm đắm trong chứng sợ lựa chọn, nghe thấy Ân Ân nói như vậy, cô ấy hơi kinh ngạc: “Câu lạc bộ quyền anh á?! Cậu cũng gan đấy.”
Ân Ân thuận miệng nói: “Câu lạc bộ quyền anh có nhiều trai đẹp, dễ thoát ế nữa.”
“Wow, cậu cơ trí quá! Tớ đi cùng cậu luôn.”
Hai người đi đến quầy tuyển người của câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh đã đứng ở ven đường chờ hai người, nhìn thấy Ân Ân đang vội vã đi đến, anh giơ tay lên: “Chỗ này.”
Ân Ân vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây: “Tiểu Văn Tử, chị ấy đâu?”
“Chị ấy không đến.”
“Không phải là phó chủ nhiệm sao?”
“Anh hỏi rồi, bọn họ bảo là ngày thường chị ấy rất bận, mấy cái hoạt động tuyển người này sẽ không tham gia đâu.”
Ân Ân tỏ ra thất vọng.
“Nhưng mà bọn họ cũng nói là lúc nào chị ấy rảnh thì sẽ đến phòng luyện quyền anh.” Lưu Văn Anh đưa cho cô một tờ giấy báo danh: “Muốn thử gia nhập câu lạc bộ này không?”
“Đương nhiên rồi!” Ân Ân cầm lấy phiếu báo danh không do dự, viết tên mình và thông tin lên đó: “Nhưng mà Tiểu Văn Tử này, em không biết quyền anh, liệu... liệu có bị đánh không?”
Lưu Văn Anh cười nhẹ: “Yên tâm, anh cũng trong này mà, anh dạy em, không để em bị đánh đâu.”
“Thế thì yên tâm rồi.”
Ân Ân cảm giác được Mạc Lị Lị cứ giật ống tay áo của cô suốt, hình như nhớ đến cái gì, vội vàng giới thiệu: “À, đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của em —— Mạc Lị Lị, đây là bạn tớ —— Lưu Văn Anh.”
“Xin chào.” Mạc Lị Lị vươn tay: “Ngưỡng mộ đã lâu, hot boy.”
Lưu Văn Anh lại nói: “Tôi vừa luyện quyền xong, tay có mồ hôi, chắc không bắt tay được rồi, rất vui khi biết cậu.”
“Tớ cũng muốn gia nhập câu lạc bộ quyền anh, đến lúc đó... Phải làm phiền hot boy giúp đỡ tớ rồi.”
“Tôi không phải hot boy.” Lưu Văn Anh lại đưa cho cô ấy một tờ giấy báo danh: “Cậu gọi tôi là Lưu Văn Anh là được.”
“Được rồi.” Mạc Lị Lị cầm lấy tờ giấy báo danh, vừa điền thông tin vừa nói: “Lát nữa đi uống trà sữa nhé, Ân Ân, tớ mời hai người.”
Ân Ân cười nói: “Đương nhiên phải là Lưu Văn Anh mời khách chứ! Đúng không, Tiểu Văn Tử.”
Lưu Văn Anh nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn anh mời em uống bao nhiêu cốc trà sữa rồi?”
“Quen được bạn mới mà.”
Ân Ân cùng Mạc Lị Lị điền thông tin xong, rồi đến nộp mười tệ tiền phí đoàn cho Liên đoàn hiệp hội, coi như chính thức gia nhập câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh dẫn hai người đến tiệm trà sữa có tên là “Có gian trà thất” trong trường học, ba người ngồi ở mấy cái ghế đẩu cao gần quầy bán.
“Uống cái gì?” Anh hỏi hai người.
Mạc Lị Lị: “Tớ uống trà sữa trân châu.”
Ân Ân: “Em giảm béo, em uống nước chanh.”
Mạc Lị Lị méo méo khóe miệng: “Đừng thế chứ, cậu làm thế mà lại tớ uống trà sữa thì sẽ ngại chết ấy.”
Lưu Văn Anh rất khó chịu mà chọn đồ uống, nói: “Cậu so đo với thứ này làm gì, bây giờ trong lòng em ấy chỉ có nam thần là ở vị trí thứ nhất thôi.”
“Ồ, nam thần của cậu là ai thế?’’
Ân Ân cười nhẹ, nói: “Cận Bạch Trạch.”
“Tớ đoán không sai mà! Chẳng trách hôm đó cậu quan tâm đến chuyện của anh ấy thế!”
Thật ra là dựa vào trình độ được chào đón của Cận Bạch Trạch thì Ân Ân chẳng sợ hãi thừa nhận chuyện yêu thầm cậu một chút nào.
Sinh viên nữ yêu thầm cậu trong cái trường này cũng đầy, có thêm cô cũng chẳng nhiều hơn là bao.
Vài phút sau, Lưu Văn Anh bưng ba cốc trà sữa đến, trà sữa trân châu của Mạc Lị Lị, anh đưa cốc trà sữa phô mai nho mà Ân Ân thích nhất cho cô.
“Ơ? Không phải em đặt nước chanh à?”
Lưu Văn Anh chẳng thèm để ý mà xé ống hút cho cô: “Uống cốc này xong thì giảm béo sau.”
“Này này, anh đừng có khiến cho em bị dao động!”
“Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ ủng hộ em.” Anh cầm cốc phô mai nho đến gần miệng cô: “Không có đường.”
“Thôi được rồi, không đường thì uống.” Ân Ân thỏa hiệp chỉ trong một giây, uống một ngụm, trong mắt toàn là hạnh phúc: “Wow! Phô mai với nho đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Lưu Văn Anh nhìn cô, đuôi mắt không tự chủ được mà hơi cong cong: “Không có đường thì hơi chua, lần sau thử uống ba mươi phần trăm đường xem.”
“Không, em chỉ uống không đường.”
Mạc Lị Lị không chút do dự vạch trần cô: “Đã uống phô mai rồi thì có gì khác với không đường hả cô nương? Đừng tự lừa chính mình nữa!”
“Hừ, tớ cứ cho là không đường đấy.”
Đây là sự quật cường cuối cùng của cô.
“Rồi, rồi, rồi.”
Mạc Lị Lị nhìn về phía Lưu Văn Anh: “Lúc trước ở trường trung học số 1 Nam Thị, lớp bọn tớ có khá nhiều bạn nữ yêu thầm cậu đấy.”
“Thế à.”
“Đúng thế.”
Ân Ân không tin: “Có người yêu thầm anh ấy thật á?”
“Chẳng phải sao! Sau khi Cận Bạch Trạch đi thì Lưu Văn Anh thành hot boy luôn.”
Ân Ân ghét bỏ mà nói: “Tớ lúc nào cũng nghĩ là anh ấy được chọn làm hot boy là một chuyện rất là thần kỳ, mấy bạn nữ đấy nghĩ gì không biết.”
“Cậu quen biết với cậu ấy bao năm nay rồi, có vấn đề về thẩm mỹ đúng không.” Mạc Lị Lị nhìn Lưu Văn Anh với vẻ mặt mê trai: “Cậu không biết cậu ấy đẹp trai thế nào đâu!”
Ân Ân duỗi tay nâng cái cằm có chút râu con của Lưu Văn Anh lên, nhìn trái ngó phải: “Đẹp trai á?”
“Đẹp trai mà! Cậu nhìn đôi mắt cậu ấy đi, đầy cảm giác lạnh lùng, còn không đẹp thì cái gì đẹp?”
“Thế tặng cho cậu làm bạn trai đây.”
“Được luôn!”
Lưu Văn Anh mặc kệ hai người chọn anh như chọn thịt heo, tính tình cũng không tệ, nhưng mà nghe đến hai chữ “bạn trai” thì mở miệng bảo hai người ngừng nói: “Hai người đủ rồi đấy.”
Ân Ân nhai ống hút, thuận miệng nói: “Không phải anh bảo là em chắn nợ đào hoa của anh à, bây giờ giới thiệu bạn gái cho còn không vui là sao?”
“Không cần, anh đây không có hứng thú với con gái.”
Ân Ân kinh ngạc: “Anh không có hứng thú với con gái, chẳng lẽ là có hứng thú với con trai à!”
“Uống nước của em đi, nói gì mà lắm thế không biết.” Lưu Văn Anh duỗi tay chọc trán cô cảnh cáo.
Mạc Lị Lị xem hai người qua lại với nhau, trong lòng cũng hiểu ra đôi điều, chỉ cười ý vị thâm trường, không thể hiện ra có hảo cảm với Lưu Văn Anh nữa.
Buổi tối, Ân Ân cùng Mạc Lị Lị đi bộ về ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng oán trách không hài lòng của bạn cùng phòng khác tên Diêu Lệ Linh: “Chẳng hiểu sao lại phơi quần áo ở ban công, phiền ghê gớm.”
Mạc Lị Lị biết cô ta đang nói mình, đẩy cửa đi vào: “Vốn dĩ ban công là nơi phơi quần áo, nếu không thì họ bố trí sào phơi đồ ở đấy làm gì.”
“Cậu phơi quần áo ở ban công chắn ánh sáng của tôi!”
“Ban công là nơi công cộng, chẳng lẽ cậu không phơi quần áo ở ban công à?”
Diêu Lệ Linh búng búng cái ngón tay mới tô xong của mình, cười lạnh: “Quần áo của tôi toàn là giặt máy, có bao giờ phải giặt tay đâu.”
Mạc Lị Lị biết nhà cô ta có chút tiền, vừa tới phòng này đã ngại này chê kia, không kêu giường cứng thì kêu ký túc xá có mùi lạ, gọi điện cho ba mẹ mà
chẳng kiêng dè các bạn cùng phòng khác, bảo nơi này không khác gì xóm nghèo.
Mạc Lị Lị trào phúng: “Ký túc xá của bọn tôi không xứng với thiên kim đại tiểu thư là cậu đây, nếu không thì cậu dọn đi đi, còn chịu đựng khổ nhọc ở cái xóm nghèo này làm cái gì.”
“Cậu cho rằng tôi không muốn dọn đi chắc.” Diêu Lệ Linh bĩu môi: “Nếu không phải là giáo viên phụ đạo không đồng ý thì tôi dọn đi từ lâu rồi, ai thèm ở cái ổ chó này chứ.”
“Cậu nói ổ chó gì hả!” Mạc Lị Lị sắp bị cô ta chọc cho tức chết: “Nhà có mấy xu mà ghê gớm.”
“Ít nhất tôi không cần phải tự giặt quần áo, cả cái ban công đâu đâu cũng thấy nước, bẩn chết.”
Ân Ân nhàn nhạt nói một câu: “Đọ bẩn đúng không, quần lót của cậu còn ngâm trong chậu hai ngày kia kìa.”
Diêu Lệ Linh lập tức lắp bắp: “Tôi... tôi chờ bảo mẫu nhà tôi đến giặt thì sao.”
Mạc Lị Lị: “Có muốn chụp một tấm gửi vào nhóm chat xem ai bẩn hơn ai không!”
“Cậu dám!”
“Cậu xem tôi có dám hay không!”
Nói xong, Mạc Lị Lị lập tức định ra ban công, Diêu Lệ Linh cũng đuổi theo, thấy hai người sắp xung đột chân tay.
Ân Ân kéo hai người ra, nói với Diêu Lệ Linh: “Tôi khuyên cậu ngay lập tức giặt sạch đi, nếu không thì không biết được khi nào cậu ấy sẽ chụp ảnh gửi vào nhóm chat đâu.”
Diêu Lệ Linh biết Mạc Lị Lị nói là làm được, vội vã vào cầm quần lót ra bồn nước giặt sạch.
Mạc Lị Lị khoanh tay, cười lạnh: “Sao cậu không cầm hết quần lót đi giặt luôn đi.”
Ân Ân kéo cô ấy vào phòng: “Thôi đừng cãi nhau nữa.”
“Ân Ân, tính cậu hiền quá, chỉ có cậu mới chịu được cậu ta. Tính tớ lúc nào cũng xốc nổi, cậu ta mà còn dám chọc tớ, tớ sẽ...”
Mạc Lị Lị giơ nắm đấm lên.
“Tớ không thích cãi nhau với người khác, mọi người sống ở dưới một mái hiên, cứ yên ổn không có việc gì là tốt nhất.”
“Cậu nhìn xem cậu ta là loại người biết yên ổn không có việc gì sao.”
Diêu Lệ Linh giặt sạch quần lót xong, nhìn móng tay vừa mới làm xong lúc chiều ở Y-SUI đầy đau lòng: “Mai lại phải đi làm một lần nữa.”
Mạc Lị Lị trợn mắt trắng, lười chẳng thèm đáp lại cô ta.
Đúng lúc này, Ân Ân nhận được điện thoại của Lưu Tuệ Hoa: “Bảo bối, học quân sự xong chưa?”
“Còn chưa xong đâu chị Tuệ Hoa.”
“Mai là cuối tuần mà vẫn phải học quân sự à?”
“Ngày mai nghỉ.”
“Thế đúng lúc quá, chị nhớ em rồi, mai ra tiệm chơi nhé, chị chăm sóc da cho, mấy hôm nay thời tiết xấu quá...”
“Vâng ạ!” Ân Ân nhìn Mạc Lị Lị còn đang ngồi giận dỗi ở mép giường: “Chị Tuệ Hoa, em có thể dẫn bạn em đến không ạ?”
“Không sao hết! Dẫn mấy bạn cũng được hết!”
Ân Ân cúp điện thoại, bò lên trên giường Mạc Lị Lị, duỗi tay kéo kéo cô ấy: “Nè, mai đi gội đầu cùng nhau đi.”
“Đi đâu á?”
“Y-SUI.”
Diêu Lệ Linh dựng lỗ tai lên.
Mạc Lị Lị cũng kinh ngạc mà nhìn cô: “Đấy không phải là... Không phải là cửa tiệm cần có thẻ hội viên à! Cậu, cậu, cậu... Cậu có thẻ hội viên hả?”
“Có.”
“Vãi! Cậu có thẻ hội viên Y-SUI cơ á, cậu là cô chiêu trá hình đúng không?”
Diêu Lệ Linh trợn mắt trắng: “Cậu cứ nghe cậu ta khoác lác đi.”
Thẻ hội viên của cô ta đều là của mẹ cô ta hết, Ân Ân mà có thể có thẻ hội viên thì đúng là chuyện lạ.
Quả nhiên, thấy Ân Ân nói: “Thật ra chị của tớ làm việc ở trong đấy.”
“Hóa ra là thế!” Mạc Lị Lị nói: “Thế thì tốt quá! Tớ thật sự rất muốn đi trải nghiệm sự phục vụ hàng đầu của họ một lần đấy.”
“Cậu sẽ không thất vọng đâu.”
Buổi tối, Ân Ân đi xe đạp đến dưới lầu ký túc xá nam của Lưu Văn Anh.
Lưu Văn Anh chơi bóng rổ xong, áo chơi bóng rổ màu đen ướt đẫm, đang vừa đi vừa nói với mấy thiếu niên, cùng nhau về ký túc xá.
Trước cửa, Ân Ân gọi anh: “Tiểu Văn Tử!”
Lưu Văn Anh quay đầu lại, thấy cô cầm trà sữa lắc lắc, cười tủm tỉm nói: “Em bao anh trà sữa này.”
Trong lòng anh còn đang bực tức, không thèm trả lời cô, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Trước khi quay người đi vào ký túc xá, anh vẫn không đành lòng mà quay đầu lại nhìn cô một cái.
Con nhóc kia đang xụ miệng xuống, nắm hai tay làm động tác lau nước mắt: “Hu hu hu, Tiểu Văn Tử không để ý đến em.”
Lưu Văn Anh trợn mắt trắng, đi đến cướp luôn cốc trà sữa trong tay cô chẳng khách khí gì, lẩm bẩm: “Làm ra vẻ.”
“Em không muốn cãi nhau với anh nữa, em đến để làm hòa.” Ân Ân chắp tay sau lưng, vừa nói vừa cười nhìn anh: “Đừng giận nữa mà.”
“Ông đây ghét uống trà sữa nhất.”
“Thế trả lại cho em đi.”
Ân Ân vươn tay định cướp lại, Lưu Văn Anh nhanh nhẹn quay người đi chỗ khác, uống một ngụm to tướng, nhìn cô đầy khiêu khích: “Anh đây rất tức giận.”
“Ây da, em biết hôm nay anh giúp em, em không nên trách anh. Anh đừng giận nữa mà.” Ân Ân nói nhỏ nhẹ, chỉ vào hai mắt mình, tỏ vẻ đáng thương: “Em phải khóc sưng cả mắt thì anh mới không bị phạt, anh nhìn đi, mắt còn sưng đây này.”
Lưu Văn Anh duỗi tay sờ mắt cô, nhàn nhạt nói: “Thế sao em còn bảo anh là xen vào việc của người khác?”
“Em biết là anh sợ em bị bắt nạt, nhưng mà chúng ta mới vào đại học, đừng bị phạt vì mấy chuyện nhỏ như thế chứ.”
“Chuyện về em chưa bao giờ là chuyện nhỏ đối với anh cả.” “Biết rồi, biết là sir Tiểu Lưu của em là tốt nhất.”
Sắc mặt Lưu Văn Anh rất là kiêu ngạo, mắt liếc cái xe đạp màu xanh da trời bên cạnh Ân Ân: “Em mua xe đạp mới à?”
“Nhìn thì giống mới, nhưng đây là đồ second-hand, chỉ bốn mươi lăm, rất rẻ.”
“Xe second-hand không biết có bao nhiêu người từng dùng rồi, không thấy bẩn chắc, dùng cồn lau qua chưa?”
“Còn chưa đâu.”
“Vì theo đuổi nam thần mà trình độ này cũng làm được thì đúng là chỉ có em.” Lưu Văn Anh dắt xe đạp, còn ngồi lên xe: “Lên đi.”
“Đi đâu chứ?”
“Cửa hàng tiện lợi.”
“Đây là xe đạp kiểu nữ, anh mà lên thì hỏng hết xe! Mau xuống, dắt xe đi thôi.” Lưu Văn Anh lại không quan tâm sự ngăn cản của cô, giơ chân đạp xe đi luôn.
Ân Ân nhanh chóng chạy đuổi theo: “Lưu Văn Anh! Đợi em!”
“Lên xe.”
Ân Ân nắm bờ vai anh, ngồi nghiêng lên xe.
Lưu Văn Anh quay đầu lại liếc cô một cái: “Ai bảo em ngồi một bên như thế hả, ngồi thế dễ ngã, ngồi như lúc trước đi.”
“Không, anh Bạch bảo là con gái phải ngồi một bên.”
“Cứ ngồi sao cho thoải mái là được rồi.”
“Em vẫn muốn thục nữ một chút.”
Lưu Văn Anh hơi bất mãn: “Cận Bạch Trạch, Cận Bạch Trạch... Chỉ có nam thần của em nói mới chí lý chứ gì.”
“Làm gì có.” Ân Ân hừ nhẹ một cái....
Lưu Văn Anh đến cửa hàng mua cồn nước với khăn giấy ướt, lau xe đạp sạch sẽ, đặc biệt là chỗ yên ngồi với tay lái hay tiếp xúc thân thể.
“Lại nói nữa, anh Bạch cũng rất ưa sạch sẽ...”
“Anh là anh, anh ta là anh ta.” Lưu Văn Anh nhàn nhạt nói: “Dù cho anh chỗ nào cũng giống anh ta, thì em cũng chẳng thí...”
Anh đột nhiên im lặng.
“Cái gì á?”
“Không có gì.”
“Lại còn nói một nửa, như nhử mồi người ta ấy...”
Lưu Văn Anh cất cồn phun sương vào cặp sách của cô, lại ngồi lên xe đạp: “Lên đi, đèo em đi hóng gió.”
Ân Ân đứng tại chỗ hơi do dự một lúc, vẫn xoạng chân ngồi ổn định ở ghế sau. “Lưu Văn Anh, vừa nãy em có nhìn thấy chị ấy.”
Anh chẳng để ý mà hỏi: “Ai?”
“Chị ấy đấy! Đàn chị trùng tên trùng họ, còn giống mẹ em vô cùng ấy.”
“Thế à, thế có nói chuyện với người ta không?”
“Không, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, em nghe chủ cửa hàng đồ ghi âm và ghi hình bảo là chị ấy là fan của anh em nữa cơ.”
“Trùng hợp thế.”
Bỗng nhiên Ân Ân giật giật áo Lưu Văn Anh, kích động nói: “Tiểu Văn Tử, anh nghĩ xem, liệu có phải chị ấy là mẹ của em không?”
“Mẹ lớn hơn em hai tuổi?”
“Nhưng mà... nhưng mà trùng hợp quá! Cứ như là mỗi việc đều giống nhau ấy.” Ân Ân vừa đếm đầu ngón tay vừa phân tích cho anh: “Anh nhìn mà xem, tên chị ấy giống tên mẹ em, mặt mũi cũng giống, nghe Cận Bạch Trạch miêu tả tính cách thì cũng giống nốt, ngay cả sự nghiệp cũng giống luôn... Cũng đều là lập nghiệp bằng việc giao cơm hộp! Còn nữa là chị ấy cũng thích Tạ Văn Thanh, chị ấy thích anh trai em!”
“Nhưng tuổi lại không trùng khớp thì mấy cái đó còn có ích gì.”
Ân Ân thở dài một hơi, nhẹ nhàng dựa trán vào lưng Lưu Văn Anh: “Tiểu Văn Tử, em nhớ mẹ quá.”
Gió đêm nhẹ nhàng, trái tim Lưu Văn Anh cũng mềm mại như nước.
“Sẽ tìm thấy thôi, anh tìm cùng em.”
...
Mỗi khi vào lúc hoàng hôn, học quân sự kết thúc, đi từ sân thể dục đến ký túc xá nhất định phải đi qua đường cây long não, ở hai bên đường có hơn trăm cái câu lạc bộ trong trường bắt đầu náo nhiệt tuyển người.
Ân Ân với Mạc Lị Lị ăn cơm chiều ở nhà ăn, đi dạo tiêu cơm ở đường cây long não, nhân tiện thử xem có câu lạc bộ nào thú vị để gia nhập hay không.
Vốn dĩ Ân Ân có ý định gia nhập câu lạc bộ vẽ, đang định điền tên thì cô nhận được tin nhắn WeChat từ Lưu Văn Anh gửi đến.
Anh gửi cho cô một tấm hình, Ân Ân nhấn mở, phát hiện đó là poster tuyên truyền của câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh lấy bút màu hồng khoanh tròn một nội dung trọng điểm trên hình ảnh ——
[Phó chủ nhiệm câu lạc bộ quyền anh: Ân Lưu Tô] Ân Ân: “!!!”
Lưu Văn Anh: “Nhanh đến đây đi, câu lạc bộ quyền anh đang đến gần sân thể dục rồi, ở vị trí thứ ba.”
Ân Ân: “Đến ngay đây!”
Cô nói với Mạc Lị Lị bên cạnh: “Cục cưng, tớ muốn gia nhập câu lạc bộ quyền anh.”
Mạc Lị Lị còn đang bị chìm đắm trong chứng sợ lựa chọn, nghe thấy Ân Ân nói như vậy, cô ấy hơi kinh ngạc: “Câu lạc bộ quyền anh á?! Cậu cũng gan đấy.”
Ân Ân thuận miệng nói: “Câu lạc bộ quyền anh có nhiều trai đẹp, dễ thoát ế nữa.”
“Wow, cậu cơ trí quá! Tớ đi cùng cậu luôn.”
Hai người đi đến quầy tuyển người của câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh đã đứng ở ven đường chờ hai người, nhìn thấy Ân Ân đang vội vã đi đến, anh giơ tay lên: “Chỗ này.”
Ân Ân vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây: “Tiểu Văn Tử, chị ấy đâu?”
“Chị ấy không đến.”
“Không phải là phó chủ nhiệm sao?”
“Anh hỏi rồi, bọn họ bảo là ngày thường chị ấy rất bận, mấy cái hoạt động tuyển người này sẽ không tham gia đâu.”
Ân Ân tỏ ra thất vọng.
“Nhưng mà bọn họ cũng nói là lúc nào chị ấy rảnh thì sẽ đến phòng luyện quyền anh.” Lưu Văn Anh đưa cho cô một tờ giấy báo danh: “Muốn thử gia nhập câu lạc bộ này không?”
“Đương nhiên rồi!” Ân Ân cầm lấy phiếu báo danh không do dự, viết tên mình và thông tin lên đó: “Nhưng mà Tiểu Văn Tử này, em không biết quyền anh, liệu... liệu có bị đánh không?”
Lưu Văn Anh cười nhẹ: “Yên tâm, anh cũng trong này mà, anh dạy em, không để em bị đánh đâu.”
“Thế thì yên tâm rồi.”
Ân Ân cảm giác được Mạc Lị Lị cứ giật ống tay áo của cô suốt, hình như nhớ đến cái gì, vội vàng giới thiệu: “À, đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của em —— Mạc Lị Lị, đây là bạn tớ —— Lưu Văn Anh.”
“Xin chào.” Mạc Lị Lị vươn tay: “Ngưỡng mộ đã lâu, hot boy.”
Lưu Văn Anh lại nói: “Tôi vừa luyện quyền xong, tay có mồ hôi, chắc không bắt tay được rồi, rất vui khi biết cậu.”
“Tớ cũng muốn gia nhập câu lạc bộ quyền anh, đến lúc đó... Phải làm phiền hot boy giúp đỡ tớ rồi.”
“Tôi không phải hot boy.” Lưu Văn Anh lại đưa cho cô ấy một tờ giấy báo danh: “Cậu gọi tôi là Lưu Văn Anh là được.”
“Được rồi.” Mạc Lị Lị cầm lấy tờ giấy báo danh, vừa điền thông tin vừa nói: “Lát nữa đi uống trà sữa nhé, Ân Ân, tớ mời hai người.”
Ân Ân cười nói: “Đương nhiên phải là Lưu Văn Anh mời khách chứ! Đúng không, Tiểu Văn Tử.”
Lưu Văn Anh nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn anh mời em uống bao nhiêu cốc trà sữa rồi?”
“Quen được bạn mới mà.”
Ân Ân cùng Mạc Lị Lị điền thông tin xong, rồi đến nộp mười tệ tiền phí đoàn cho Liên đoàn hiệp hội, coi như chính thức gia nhập câu lạc bộ quyền anh.
Lưu Văn Anh dẫn hai người đến tiệm trà sữa có tên là “Có gian trà thất” trong trường học, ba người ngồi ở mấy cái ghế đẩu cao gần quầy bán.
“Uống cái gì?” Anh hỏi hai người.
Mạc Lị Lị: “Tớ uống trà sữa trân châu.”
Ân Ân: “Em giảm béo, em uống nước chanh.”
Mạc Lị Lị méo méo khóe miệng: “Đừng thế chứ, cậu làm thế mà lại tớ uống trà sữa thì sẽ ngại chết ấy.”
Lưu Văn Anh rất khó chịu mà chọn đồ uống, nói: “Cậu so đo với thứ này làm gì, bây giờ trong lòng em ấy chỉ có nam thần là ở vị trí thứ nhất thôi.”
“Ồ, nam thần của cậu là ai thế?’’
Ân Ân cười nhẹ, nói: “Cận Bạch Trạch.”
“Tớ đoán không sai mà! Chẳng trách hôm đó cậu quan tâm đến chuyện của anh ấy thế!”
Thật ra là dựa vào trình độ được chào đón của Cận Bạch Trạch thì Ân Ân chẳng sợ hãi thừa nhận chuyện yêu thầm cậu một chút nào.
Sinh viên nữ yêu thầm cậu trong cái trường này cũng đầy, có thêm cô cũng chẳng nhiều hơn là bao.
Vài phút sau, Lưu Văn Anh bưng ba cốc trà sữa đến, trà sữa trân châu của Mạc Lị Lị, anh đưa cốc trà sữa phô mai nho mà Ân Ân thích nhất cho cô.
“Ơ? Không phải em đặt nước chanh à?”
Lưu Văn Anh chẳng thèm để ý mà xé ống hút cho cô: “Uống cốc này xong thì giảm béo sau.”
“Này này, anh đừng có khiến cho em bị dao động!”
“Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ ủng hộ em.” Anh cầm cốc phô mai nho đến gần miệng cô: “Không có đường.”
“Thôi được rồi, không đường thì uống.” Ân Ân thỏa hiệp chỉ trong một giây, uống một ngụm, trong mắt toàn là hạnh phúc: “Wow! Phô mai với nho đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Lưu Văn Anh nhìn cô, đuôi mắt không tự chủ được mà hơi cong cong: “Không có đường thì hơi chua, lần sau thử uống ba mươi phần trăm đường xem.”
“Không, em chỉ uống không đường.”
Mạc Lị Lị không chút do dự vạch trần cô: “Đã uống phô mai rồi thì có gì khác với không đường hả cô nương? Đừng tự lừa chính mình nữa!”
“Hừ, tớ cứ cho là không đường đấy.”
Đây là sự quật cường cuối cùng của cô.
“Rồi, rồi, rồi.”
Mạc Lị Lị nhìn về phía Lưu Văn Anh: “Lúc trước ở trường trung học số 1 Nam Thị, lớp bọn tớ có khá nhiều bạn nữ yêu thầm cậu đấy.”
“Thế à.”
“Đúng thế.”
Ân Ân không tin: “Có người yêu thầm anh ấy thật á?”
“Chẳng phải sao! Sau khi Cận Bạch Trạch đi thì Lưu Văn Anh thành hot boy luôn.”
Ân Ân ghét bỏ mà nói: “Tớ lúc nào cũng nghĩ là anh ấy được chọn làm hot boy là một chuyện rất là thần kỳ, mấy bạn nữ đấy nghĩ gì không biết.”
“Cậu quen biết với cậu ấy bao năm nay rồi, có vấn đề về thẩm mỹ đúng không.” Mạc Lị Lị nhìn Lưu Văn Anh với vẻ mặt mê trai: “Cậu không biết cậu ấy đẹp trai thế nào đâu!”
Ân Ân duỗi tay nâng cái cằm có chút râu con của Lưu Văn Anh lên, nhìn trái ngó phải: “Đẹp trai á?”
“Đẹp trai mà! Cậu nhìn đôi mắt cậu ấy đi, đầy cảm giác lạnh lùng, còn không đẹp thì cái gì đẹp?”
“Thế tặng cho cậu làm bạn trai đây.”
“Được luôn!”
Lưu Văn Anh mặc kệ hai người chọn anh như chọn thịt heo, tính tình cũng không tệ, nhưng mà nghe đến hai chữ “bạn trai” thì mở miệng bảo hai người ngừng nói: “Hai người đủ rồi đấy.”
Ân Ân nhai ống hút, thuận miệng nói: “Không phải anh bảo là em chắn nợ đào hoa của anh à, bây giờ giới thiệu bạn gái cho còn không vui là sao?”
“Không cần, anh đây không có hứng thú với con gái.”
Ân Ân kinh ngạc: “Anh không có hứng thú với con gái, chẳng lẽ là có hứng thú với con trai à!”
“Uống nước của em đi, nói gì mà lắm thế không biết.” Lưu Văn Anh duỗi tay chọc trán cô cảnh cáo.
Mạc Lị Lị xem hai người qua lại với nhau, trong lòng cũng hiểu ra đôi điều, chỉ cười ý vị thâm trường, không thể hiện ra có hảo cảm với Lưu Văn Anh nữa.
Buổi tối, Ân Ân cùng Mạc Lị Lị đi bộ về ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng oán trách không hài lòng của bạn cùng phòng khác tên Diêu Lệ Linh: “Chẳng hiểu sao lại phơi quần áo ở ban công, phiền ghê gớm.”
Mạc Lị Lị biết cô ta đang nói mình, đẩy cửa đi vào: “Vốn dĩ ban công là nơi phơi quần áo, nếu không thì họ bố trí sào phơi đồ ở đấy làm gì.”
“Cậu phơi quần áo ở ban công chắn ánh sáng của tôi!”
“Ban công là nơi công cộng, chẳng lẽ cậu không phơi quần áo ở ban công à?”
Diêu Lệ Linh búng búng cái ngón tay mới tô xong của mình, cười lạnh: “Quần áo của tôi toàn là giặt máy, có bao giờ phải giặt tay đâu.”
Mạc Lị Lị biết nhà cô ta có chút tiền, vừa tới phòng này đã ngại này chê kia, không kêu giường cứng thì kêu ký túc xá có mùi lạ, gọi điện cho ba mẹ mà
chẳng kiêng dè các bạn cùng phòng khác, bảo nơi này không khác gì xóm nghèo.
Mạc Lị Lị trào phúng: “Ký túc xá của bọn tôi không xứng với thiên kim đại tiểu thư là cậu đây, nếu không thì cậu dọn đi đi, còn chịu đựng khổ nhọc ở cái xóm nghèo này làm cái gì.”
“Cậu cho rằng tôi không muốn dọn đi chắc.” Diêu Lệ Linh bĩu môi: “Nếu không phải là giáo viên phụ đạo không đồng ý thì tôi dọn đi từ lâu rồi, ai thèm ở cái ổ chó này chứ.”
“Cậu nói ổ chó gì hả!” Mạc Lị Lị sắp bị cô ta chọc cho tức chết: “Nhà có mấy xu mà ghê gớm.”
“Ít nhất tôi không cần phải tự giặt quần áo, cả cái ban công đâu đâu cũng thấy nước, bẩn chết.”
Ân Ân nhàn nhạt nói một câu: “Đọ bẩn đúng không, quần lót của cậu còn ngâm trong chậu hai ngày kia kìa.”
Diêu Lệ Linh lập tức lắp bắp: “Tôi... tôi chờ bảo mẫu nhà tôi đến giặt thì sao.”
Mạc Lị Lị: “Có muốn chụp một tấm gửi vào nhóm chat xem ai bẩn hơn ai không!”
“Cậu dám!”
“Cậu xem tôi có dám hay không!”
Nói xong, Mạc Lị Lị lập tức định ra ban công, Diêu Lệ Linh cũng đuổi theo, thấy hai người sắp xung đột chân tay.
Ân Ân kéo hai người ra, nói với Diêu Lệ Linh: “Tôi khuyên cậu ngay lập tức giặt sạch đi, nếu không thì không biết được khi nào cậu ấy sẽ chụp ảnh gửi vào nhóm chat đâu.”
Diêu Lệ Linh biết Mạc Lị Lị nói là làm được, vội vã vào cầm quần lót ra bồn nước giặt sạch.
Mạc Lị Lị khoanh tay, cười lạnh: “Sao cậu không cầm hết quần lót đi giặt luôn đi.”
Ân Ân kéo cô ấy vào phòng: “Thôi đừng cãi nhau nữa.”
“Ân Ân, tính cậu hiền quá, chỉ có cậu mới chịu được cậu ta. Tính tớ lúc nào cũng xốc nổi, cậu ta mà còn dám chọc tớ, tớ sẽ...”
Mạc Lị Lị giơ nắm đấm lên.
“Tớ không thích cãi nhau với người khác, mọi người sống ở dưới một mái hiên, cứ yên ổn không có việc gì là tốt nhất.”
“Cậu nhìn xem cậu ta là loại người biết yên ổn không có việc gì sao.”
Diêu Lệ Linh giặt sạch quần lót xong, nhìn móng tay vừa mới làm xong lúc chiều ở Y-SUI đầy đau lòng: “Mai lại phải đi làm một lần nữa.”
Mạc Lị Lị trợn mắt trắng, lười chẳng thèm đáp lại cô ta.
Đúng lúc này, Ân Ân nhận được điện thoại của Lưu Tuệ Hoa: “Bảo bối, học quân sự xong chưa?”
“Còn chưa xong đâu chị Tuệ Hoa.”
“Mai là cuối tuần mà vẫn phải học quân sự à?”
“Ngày mai nghỉ.”
“Thế đúng lúc quá, chị nhớ em rồi, mai ra tiệm chơi nhé, chị chăm sóc da cho, mấy hôm nay thời tiết xấu quá...”
“Vâng ạ!” Ân Ân nhìn Mạc Lị Lị còn đang ngồi giận dỗi ở mép giường: “Chị Tuệ Hoa, em có thể dẫn bạn em đến không ạ?”
“Không sao hết! Dẫn mấy bạn cũng được hết!”
Ân Ân cúp điện thoại, bò lên trên giường Mạc Lị Lị, duỗi tay kéo kéo cô ấy: “Nè, mai đi gội đầu cùng nhau đi.”
“Đi đâu á?”
“Y-SUI.”
Diêu Lệ Linh dựng lỗ tai lên.
Mạc Lị Lị cũng kinh ngạc mà nhìn cô: “Đấy không phải là... Không phải là cửa tiệm cần có thẻ hội viên à! Cậu, cậu, cậu... Cậu có thẻ hội viên hả?”
“Có.”
“Vãi! Cậu có thẻ hội viên Y-SUI cơ á, cậu là cô chiêu trá hình đúng không?”
Diêu Lệ Linh trợn mắt trắng: “Cậu cứ nghe cậu ta khoác lác đi.”
Thẻ hội viên của cô ta đều là của mẹ cô ta hết, Ân Ân mà có thể có thẻ hội viên thì đúng là chuyện lạ.
Quả nhiên, thấy Ân Ân nói: “Thật ra chị của tớ làm việc ở trong đấy.”
“Hóa ra là thế!” Mạc Lị Lị nói: “Thế thì tốt quá! Tớ thật sự rất muốn đi trải nghiệm sự phục vụ hàng đầu của họ một lần đấy.”
“Cậu sẽ không thất vọng đâu.”
Bình luận facebook