Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Editor: Chôm Chôm
Beta: Thuỷ Tiên
Rốt cuộc đến cuối cùng “hung thủ” có phải là lão Chu hay không, Ân Lưu Tô quyết định sẽ tiếp tục quan sát.
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu dưới tình huống không có chứng cứ mà nói ra thì cũng không tốt lắm.
Tối thứ sáu, Lưu Tuệ Hoa hẹn Tạ Văn Thanh đi xem phim.
Mặc dù Tạ Văn Thanh rất không tình nguyện đi chung với Lưu Tuệ Hoa, nhưng cậu đúng là chưa từng xem phim.
Khi còn bé chỉ xem qua DVD và VCD ở cô nhi viện, đối với cậu mà nói, xem phim ở rạp hoàn toàn là một chuyện mới lạ.
Buổi chiều, Ân Lưu Tô giao hàng xong thì trở về, xách theo hamburger cho Ân Ân.
Tạ Văn Thanh thấy không có phần của mình, trong lòng cực kỳ bực bội, “Còn tôi thì sao?”
Ân Ân lè lưỡi với cậu, “Anh vứt bỏ em gái đi hẹn hò xem phim với phụ nữ có tiền, không xứng được ăn hamburger.”
“Anh làm như vậy là vì ai!” Tạ Văn Thanh giật tóc cô bé, “Mái tóc xinh đẹp này của em cũng nhờ anh trai em bán nhan sắc mới có được đó! Đừng có mà không biết tốt xấu!”
Ân Ân hừ một tiếng, quay đầu nói: “Ăn cơm chùa còn cảm thấy vinh dự!” “Ai dạy em từ này vậy?”
Tạ Văn Thanh nhìn về phía Ân Lưu Tô, Ân Lưu Tô vội vàng xua tay, “Không phải tôi.”
Tạ Văn Thanh cũng không so đo với cô, xấu hổ ngồi trên ghế.
Ân Lưu Tô giải thích, nói: “Tôi không mua hamburger cho cậu vì nghĩ cậu và chị gái có tiền đi hẹn hò, giữ bụng đói để đi ăn sơn hào hải vị.”
Tạ Văn Thanh xoa mũi, “Cô ta có nhiều tiền lắm sao?”
Ân Lưu Tô cầm lấy nửa hamburger của Ân Ân rồi cắn một miếng, “Lưu Tuệ Hoa rất lợi hại, từ nông thôn lên thành phố cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, học ở trường học làm đẹp, sau khi học xong thì ra ngoài làm trong tiệm cắt tóc. Cô ấy thông minh, lại còn chịu khó nghiên cứu, có thể làm được các kiểu tóc theo trào lưu, chưa đầy mấy năm đã tích lũy được vốn liếng, mở tiệm cắt tóc Tuệ Hoa này, làm ăn cũng tốt, đây là ưu điểm của việc thành thạo một nghề.”
Ân Ân nhìn ra được Ân Lưu Tô ghen tỵ, vừa ăn hamburger vừa nói với Ân Lưu Tô, “Dì cũng thành thạo một nghề mà, dì giao thức ăn rất nhanh.”
“Công việc của dì không thể nói là thành thạo một nghề, giao pizza cho cửa tiệm thức ăn là bởi vì bất đắc dĩ.” Ân Lưu Tô dùng khăn giấy lau miệng cho Ân Ân, “Trên thế giới này chỉ có làm công việc không ai thay thế được mình thì mới có thể thành công. Mà việc dì đang làm này ai cũng có thể làm, rất khó thành công.”
“Vậy... vì sao dì không đi học một nghề mình am hiểu đi?”
Ân Lưu Tô nghĩ đến những năm kia, các bạn học cố gắng đọc sách, tương lai thi đại học, nhưng cô lại bị viễn thị, phản ứng chậm chạp lại còn nhiều bệnh, sau đó trường học đã khuyên cô nghỉ học.
Đúng vậy, lúc đó cô mười mấy tuổi lại giống như người già sáu mươi, bảy mươi tuổi, nội tạng suy yếu, bệnh tật quấn thân, sao có thể đến trường học được chứ?
Sau đó thời gian dần trôi qua, sức khỏe của cô dần tốt lên, hai mắt cũng sáng hơn, đầu óc cũng nhanh nhạy.
Lúc cô mười chín, hai mươi tuổi, cô và ba cắt đứt quan hệ, rời khỏi nhà họ Ân giàu có, một mình đến Nam Thị phấn đấu làm việc.
Không còn dựa vào gia đình, việc ăn uống mỗi ngày cũng trở thành vấn đề, lại càng không có cơ hội đi học.
Huống chi dáng vẻ tang thương này của cô cũng không có trường học nào chịu nhận.
Ân Ân khó hiểu nhìn Ân Lưu Tô, dường như muốn nhìn ra đáp án thông qua vẻ mặt bất đắc dĩ của cô.
Ân Lưu Tô chỉ dịu dàng nói: “Nếu như sau này có cơ hội, dì muốn thi đại học, học ngành thương mại, kinh doanh, trở thành một doanh nhân!”
Để cho cái gia tộc trọng nam khinh nữ, xem cô như quái vật kia thấy được Ân Lưu Tô cô dựa vào bản thân mình cũng có thể thành công.
Ân Ân tò mò hỏi: “Dì muốn kinh doanh sao, thế chẳng phải cũng sẽ trở nên giàu có à?”
“Cũng có thể, dì sẽ cố gắng.” “Thật là tuyệt!”
Tạ Văn Thanh đá vào chân Ân Ân, “Lúc trước anh trai đã dạy cho em một bài thơ, bây giờ em đọc cho dì nghe đi.”
Ân Ân suy nghĩ, nghiêm túc đàng hoàng nói với Ân Lưu Tô: “Khi giàu có, nhớ đừng quên.”
Ân Lưu Tô:......
Thiên niên kỷ mới bắt đầu, rạp chiếu phim cũng ra đời và phát triển, nhưng vẫn chưa trải rộng ra quy mô lớn.
Nam Thị chỉ có hai rạp chiếu phim, một rạp gần trạm xe lửa phía Bắc, một rạp khác ở quảng trường âm nhạc.
Lưu Tuệ Hoa hẹn Tạ Văn Thanh đến rạp chiếu phim ở quảng trường âm nhạc.
Rạp chiếu phim nằm trong trung tâm triển lãm ở phía Tây quảng trường, cả rạp chiếu phim cũng chỉ có một phòng chiếu phim lớn, không chia thành các phòng nhỏ.
Bọn họ chạy tới thì đúng lúc đang chiếu phim hài của Châu Tinh Trì, “Đại Thoại Tây Du: Nguyệt Quang Bảo Hợp”.
Hôm nay Lưu Tuệ Hoa mặc đồ vô cùng trẻ trung xinh đẹp, quần jean lưng cao bó sát người phối với áo sơ mi hoa màu vàng nhạt, nhìn rất trẻ trung.
Cô ấy cầm hộp bắp rang, tay kia nắm lấy tay áo của Tạ Văn Thanh, giống như sợ cậu chạy mất, hai người chen vào bên trong đám người.
Tạ Văn Thanh quay đầu, nhìn Ân Lưu Tô và Ân Ân ở trong đám người.
Ân Lưu Tô bảo vệ cô gái nhỏ ở trước mặt của mình, đề phòng cô bé đi lạc, sau đó đi vào phòng chiếu phim rộng rãi.
Hai người ngồi ở hai hàng sau lưng Lưu Tuệ Hoa và Tạ Văn Thanh.
Ân Ân hưng phấn hết nhìn đông lại ngó tây, ánh mắt đầy phấn khởi.
Phim đã bắt đầu chiếu, bên cạnh không ít người vừa xem phim vừa ôm bụng cười to, Lưu Tuệ Hoa cũng cười đến run rẩy. Nhưng Tạ Văn Thanh vẫn không tập trung. Cậu nghe thấy Lưu Tuệ Hoa ăn bắp rang, lại quay đầu nhìn về phía Ân Ân và Ân Lưu Tô.
“Chị Tuệ Hoa, tôi đi vệ sinh.”
“Đi đi, đừng có chạy lung tung, cẩn thận bọn buôn người đó.” “Tôi lớn như vậy rồi, sẽ không có người nào lừa được tôi đâu.” “Nam sinh cũng phải chú ý bảo vệ tốt bản thân mình.”
Tạ Văn Thanh rất xấu hổ, đi vào sảnh lớn của rạp chiếu phim, nhìn dáng người cao gầy, nhan sắc trong sáng của mình trong gương.
Lưu Tuệ Hoa luôn nói cậu đẹp trai, làm cho cậu thật sự cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.
Đương nhiên, Tạ Văn Thanh nghĩ tới Lưu Tuệ Hoa cận thị sáu trăm độ thì cũng không dám quá kiêu ngạo.
Cậu đi tới trước rạp chiếu phim, lục lọi cả người, cuối cùng ra lấy ra được mấy đồng tiền lẻ.
Chắp vá được năm đồng, mua một hộp bắp rang nhỏ nhất.
Tất cả tiền của cậu có được đều là do ca hát kiếm sống lúc trước, mỗi ngày ở trong nhà Ân Lưu Tô cũng phải đưa tiền sinh hoạt cho cô, số tiền còn dư lại cũng không nhiều.
Đối với cậu và Ân Ân mà nói, bắp rang là một thứ xa xỉ.
Nhưng cậu nhìn những đứa trẻ khác có, Ân Ân lại không có, trong lòng thấy rất khó chịu, cho nên dù đắt cỡ nào, cậu cũng muốn mua cho Ân Ân.
Chàng trai cẩn thận từng li từng tí cầm hộp bắp rang, giống như đang bế một đứa bé vừa ra đời, cậu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ân Ân và Ân Lưu Tô.
“Oa Oa! Anh đến rồi.”
“Ừm.”
“Anh thấy không, Chí Tôn Bảo buồn cười quá.”
Tạ Văn Thanh nghiêng đầu nhìn qua Ân Ân và Ân Lưu Tô, hai người cười rất tươi.
Không biết vì sao chỉ cần có hai người bên cạnh thì cậu mới có thể thả lỏng, mới cảm thấy dễ chịu, cũng có nhiều chuyện thú vị muốn thảo luận với hai người.
Tạ Văn Thanh đưa bắp rang cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô nhìn hộp bắp rang nhỏ, cảm thấy không nhiều, vì vậy nói: “Tôi là người lớn, không ăn đồ ăn vặt, cho em gái cậu đi.”
Tạ Văn Thanh không nói lời nào mà cầm mấy hạt bắp đút vào miệng Ân Lưu Tô, “Giả vờ cái gì, có ai không ăn nổi một hộp bắp rang chứ.”
Môi của Ân Lưu Tô đụng phải đầu ngón tay của cậu, trong lòng run lên.
Bắp rang ngọt ngọt nhanh chóng lan khắp đầu lưỡi, một cảm giác kỳ lạ cũng tan ra trong lòng theo dòng suy nghĩ ngọt ngào này.
Ân Ân đưa tay ra nhưng Tạ Văn Thanh đẩy lại, “Em rửa tay chưa?” “Chưa.”
“Rửa tay rồi mới được ăn.”
“Nhưng em không thể bỏ lỡ bộ phim!”
Tạ Văn Thanh đành phải đút cho cô bé.
Ân Ân lại nôn khan, “Ọe!”
“Em sao thế!”
“Vừa rồi em ở sau lưng nhìn thấy anh móc gỉ mũi, anh rửa tay chưa?” “...”
Ân Ân càng nôn kịch liệt hơn.
Ân Lưu Tô đang nhai bắp rang do Tạ Văn Thanh đút cũng trợn mắt há hốc miệng:?????
Tạ Văn Thanh xấu hổ đến đỏ mặt, liên tục phản bác: “Tôi không hề móc gỉ mũi!” Người xung quanh không vui nhìn về phía cậu: “Suỵt!”
Tạ Văn Thanh vội vàng im lặng, không khỏi giải thích cho mình, “Tôi thật sự không có.”
Ân Lưu Tô nắm chặt tay lại, “Tạ Văn Thanh, tôi cho cậu ba giây, mau biến khỏi chỗ này.”
Tạ Văn Thanh chỉ có thể quay về bên cạnh Lưu Tuệ Hoa ở hàng ghế phía trước.
Ân Ân đùa giỡn Tạ Văn Thanh thành công, trong lòng mừng rỡ, nhìn Ân Lưu Tô bên phải, “Oa Oa và dì giống như ba mẹ của cháu vậy, nếu chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau thì tốt quá.”
Ân Lưu Tô nhìn bóng dáng của cậu ngồi ở hàng ghế phía trước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Chỉ có cô biết, cô mãi mãi không thể nào có cuộc sống của người bình thường được.
Theo năm tháng, tuổi của cô và chàng trai này... mãi mãi đều không thể giao thoa....
Bộ phim kết thúc, Lưu Tuệ Hoa vẫn chưa muốn về nhà, vì thế mới lôi kéo Tạ Văn Thanh đi dạo các cửa hàng bán quần áo.
Ân Lưu Tô và Ân Ân đi qua cửa hàng quần áo, nhìn thấy Lưu Tuệ Hoa cầm mấy bộ đồ nam, lần lượt ướm thử lên trên người Tạ Văn Thanh.
“Bộ này đẹp.”
“Không, bộ này có vẻ sáng hơn.”
“Đúng là móc treo đồ mà, chú em mặc đồ gì cũng rất đẹp.”
“Cho nên tuổi trẻ thật là tốt.”
Tạ Văn Thanh nhìn chằm chằm Lưu Tuệ Hoa cận sáu trăm độ nhưng không đeo kính, híp mắt, đưa tay ra lắc lắc ở trước mắt cô ấy.
“Chị thật sự nhìn thấy tôi sao?”
Lưu Tuệ Hoa: “Tôi mới sáu trăm độ (*)! Sao lại không thấy chứ!”
(*) Tương đương 6 độ của bên mình.
“Vậy trong mắt chị thì dáng dấp của tôi ra sao?”
Lưu Tuệ Hoa nói rất chi là lãng mạn, “Giống như Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu.”
“...”
“Thử lại bộ này lần nữa đi.”
Cô ấy giống như đang thay đồ cho búp bê Barbie vậy, Tạ Văn Thanh luống cuống chân tay đứng trước gương, nhìn những bộ đồ nam thời thượng.
Nửa đời trước cậu chưa từng đi vào những cửa hàng quần áo như vậy, cũng không biết thì ra quần áo còn có nhiều loại khác nhau như thế.
Đủ loại kiểu dáng, đủ mọi sắc màu.
Ân Lưu Tô đứng bên ngoài cửa sổ sát đất nhìn Lưu Tuệ Hoa phối đồ cho Tạ Văn Thanh giống như đang thay đồ cho búp bê Barbie.
Quần áo giày mũ, trang phục từ trên xuống được phối rất đẹp.
Cô liếc mắt, kéo Ân Ân quay người rời đi, “Không đợi anh cháu nữa, về nhà đi ngủ.”
Ân Ân quay đầu nhìn qua anh trai, lại liếc nhìn sắc mặt khó coi của Ân Lưu Tô, “Dì... Có phải dì không vui đúng không?”
“Dì rất vui, dì lấy áo thun của cậu ấy đi bán thì còn có thể lấy lại tiền vốn.”...
Chín giờ tối, Tạ Văn Thanh mang theo mùi nước hoa nồng nặc trở về nhà. Ân Lưu Tô đang cho Ân Ân đọc bài, ngẩng đầu liếc cậu một chút.
Cô thấy hai tay của cậu trống trơn, không khỏi trêu ghẹo, “Không phải Lưu Tuệ Hoa mua quần áo mới cho cậu sao, còn không mau xách vào, để ở cửa không khéo làm mất đó.”
Tạ Văn Thanh đi phòng bếp cầm xà phòng lên chà rửa tay, sau đó quay lại nói: “Chị ta muốn mua quần áo cho tôi, nhưng tôi từ chối không nhận.”
“Vì sao không nhận?”
“Tôi cũng không ngốc, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, loại chuyện này có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.”
“Chuyện này có gì không tốt sao?”
“Sau đó tôi sẽ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của chị ta nữa.”
Tạ Văn Thanh dùng khăn lau mặt, lau đầu, gằn giọng: “Không nên nhận thì tôi tuyệt đối không lấy.”
Ân Lưu Tô không ngờ chàng trai này vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại nhìn thấu hết mọi chuyện.
Ân Ân cũng nói giúp vào, “Oa Oa của cháu vẫn luôn như vậy, chưa từng nhận quà của bất cứ người phụ nữ nào.”
“Trước kia anh của cháu thường xuyên được phụ nữ tặng quà sao?”
“Có rất nhiều! Đi trên đường cũng có chị gái mời anh ấy ăn kem ly, còn có dì muốn mua giày cho anh ấy nữa.”
Chàng trai cởi áo khoác, lộ ra áo thun trắng.
Ân Lưu Tô quan sát cơ thể cường tráng của cậu, hoàn toàn có tiềm năng ăn bám.
Ân Lưu Tô thấy cậu không nhận quà tặng, cuối cùng trên mặt cũng miễn cưỡng có ý cười, mây đen tích tụ ở trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều.
Cô hiếm khi bóc vỏ quả cam đưa cho Tạ Văn Thanh: “Xem ra cậu rất có nguyên tắc.”
“Bà chủ tiệm cắt tóc rõ ràng có ý đồ xấu với tôi.” Tạ Văn Thanh lẩm bẩm nói, “Tôi nhận quà của chị ta thì tôi sẽ trở thành người của chị ta, tôi không làm được.”
Nhưng Ân Ân chợt nhớ tới cái gì đó, chỉ vào áo thun trắng trên người Tạ Văn Thanh, “Ây, không phải dì Lưu Tô đã tặng cái áo thun trên người cho anh sao?”
Trong lòng Tạ Văn Thanh giật mình, cúi đầu nhìn hình cầu vồng trên áo thun của mình.
Thật là.
Cậu hối hận vừa rồi nói quá nhanh.
Cậu chỉ ngây ngốc nhìn qua Ân Lưu Tô, không phản bác được.
Ân Lưu Tô lại không để ở trong lòng, bóc quả cam xong thì đùa giỡn hỏi, “Cho nên anh trai cháu nhận quần áo của ai thì thuộc về người đó à?”
“Trên nguyên tắc là như vậy.” Ân Ân gật đầu, “Chúc mừng dì Lưu Tô, thu hoạch được một chàng trai ăn cơm chùa.”
Ân Lưu Tô nhìn về phía Tạ Văn Thanh, cười lạnh, “Nếu cậu là người của tôi thì không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi.”
Khuôn mặt của Tạ Văn Thanh bỗng nhiên đỏ lên, tay nắm góc áo, có chút xấu hổ, “Chị... chị muốn tôi làm gì?”
“Cậu giặt quần áo trong thùng giúp tôi đi!” “Là chuyện này à?”
“Hình như cậu rất thất vọng nhỉ?”
Beta: Thuỷ Tiên
Rốt cuộc đến cuối cùng “hung thủ” có phải là lão Chu hay không, Ân Lưu Tô quyết định sẽ tiếp tục quan sát.
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu dưới tình huống không có chứng cứ mà nói ra thì cũng không tốt lắm.
Tối thứ sáu, Lưu Tuệ Hoa hẹn Tạ Văn Thanh đi xem phim.
Mặc dù Tạ Văn Thanh rất không tình nguyện đi chung với Lưu Tuệ Hoa, nhưng cậu đúng là chưa từng xem phim.
Khi còn bé chỉ xem qua DVD và VCD ở cô nhi viện, đối với cậu mà nói, xem phim ở rạp hoàn toàn là một chuyện mới lạ.
Buổi chiều, Ân Lưu Tô giao hàng xong thì trở về, xách theo hamburger cho Ân Ân.
Tạ Văn Thanh thấy không có phần của mình, trong lòng cực kỳ bực bội, “Còn tôi thì sao?”
Ân Ân lè lưỡi với cậu, “Anh vứt bỏ em gái đi hẹn hò xem phim với phụ nữ có tiền, không xứng được ăn hamburger.”
“Anh làm như vậy là vì ai!” Tạ Văn Thanh giật tóc cô bé, “Mái tóc xinh đẹp này của em cũng nhờ anh trai em bán nhan sắc mới có được đó! Đừng có mà không biết tốt xấu!”
Ân Ân hừ một tiếng, quay đầu nói: “Ăn cơm chùa còn cảm thấy vinh dự!” “Ai dạy em từ này vậy?”
Tạ Văn Thanh nhìn về phía Ân Lưu Tô, Ân Lưu Tô vội vàng xua tay, “Không phải tôi.”
Tạ Văn Thanh cũng không so đo với cô, xấu hổ ngồi trên ghế.
Ân Lưu Tô giải thích, nói: “Tôi không mua hamburger cho cậu vì nghĩ cậu và chị gái có tiền đi hẹn hò, giữ bụng đói để đi ăn sơn hào hải vị.”
Tạ Văn Thanh xoa mũi, “Cô ta có nhiều tiền lắm sao?”
Ân Lưu Tô cầm lấy nửa hamburger của Ân Ân rồi cắn một miếng, “Lưu Tuệ Hoa rất lợi hại, từ nông thôn lên thành phố cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, học ở trường học làm đẹp, sau khi học xong thì ra ngoài làm trong tiệm cắt tóc. Cô ấy thông minh, lại còn chịu khó nghiên cứu, có thể làm được các kiểu tóc theo trào lưu, chưa đầy mấy năm đã tích lũy được vốn liếng, mở tiệm cắt tóc Tuệ Hoa này, làm ăn cũng tốt, đây là ưu điểm của việc thành thạo một nghề.”
Ân Ân nhìn ra được Ân Lưu Tô ghen tỵ, vừa ăn hamburger vừa nói với Ân Lưu Tô, “Dì cũng thành thạo một nghề mà, dì giao thức ăn rất nhanh.”
“Công việc của dì không thể nói là thành thạo một nghề, giao pizza cho cửa tiệm thức ăn là bởi vì bất đắc dĩ.” Ân Lưu Tô dùng khăn giấy lau miệng cho Ân Ân, “Trên thế giới này chỉ có làm công việc không ai thay thế được mình thì mới có thể thành công. Mà việc dì đang làm này ai cũng có thể làm, rất khó thành công.”
“Vậy... vì sao dì không đi học một nghề mình am hiểu đi?”
Ân Lưu Tô nghĩ đến những năm kia, các bạn học cố gắng đọc sách, tương lai thi đại học, nhưng cô lại bị viễn thị, phản ứng chậm chạp lại còn nhiều bệnh, sau đó trường học đã khuyên cô nghỉ học.
Đúng vậy, lúc đó cô mười mấy tuổi lại giống như người già sáu mươi, bảy mươi tuổi, nội tạng suy yếu, bệnh tật quấn thân, sao có thể đến trường học được chứ?
Sau đó thời gian dần trôi qua, sức khỏe của cô dần tốt lên, hai mắt cũng sáng hơn, đầu óc cũng nhanh nhạy.
Lúc cô mười chín, hai mươi tuổi, cô và ba cắt đứt quan hệ, rời khỏi nhà họ Ân giàu có, một mình đến Nam Thị phấn đấu làm việc.
Không còn dựa vào gia đình, việc ăn uống mỗi ngày cũng trở thành vấn đề, lại càng không có cơ hội đi học.
Huống chi dáng vẻ tang thương này của cô cũng không có trường học nào chịu nhận.
Ân Ân khó hiểu nhìn Ân Lưu Tô, dường như muốn nhìn ra đáp án thông qua vẻ mặt bất đắc dĩ của cô.
Ân Lưu Tô chỉ dịu dàng nói: “Nếu như sau này có cơ hội, dì muốn thi đại học, học ngành thương mại, kinh doanh, trở thành một doanh nhân!”
Để cho cái gia tộc trọng nam khinh nữ, xem cô như quái vật kia thấy được Ân Lưu Tô cô dựa vào bản thân mình cũng có thể thành công.
Ân Ân tò mò hỏi: “Dì muốn kinh doanh sao, thế chẳng phải cũng sẽ trở nên giàu có à?”
“Cũng có thể, dì sẽ cố gắng.” “Thật là tuyệt!”
Tạ Văn Thanh đá vào chân Ân Ân, “Lúc trước anh trai đã dạy cho em một bài thơ, bây giờ em đọc cho dì nghe đi.”
Ân Ân suy nghĩ, nghiêm túc đàng hoàng nói với Ân Lưu Tô: “Khi giàu có, nhớ đừng quên.”
Ân Lưu Tô:......
Thiên niên kỷ mới bắt đầu, rạp chiếu phim cũng ra đời và phát triển, nhưng vẫn chưa trải rộng ra quy mô lớn.
Nam Thị chỉ có hai rạp chiếu phim, một rạp gần trạm xe lửa phía Bắc, một rạp khác ở quảng trường âm nhạc.
Lưu Tuệ Hoa hẹn Tạ Văn Thanh đến rạp chiếu phim ở quảng trường âm nhạc.
Rạp chiếu phim nằm trong trung tâm triển lãm ở phía Tây quảng trường, cả rạp chiếu phim cũng chỉ có một phòng chiếu phim lớn, không chia thành các phòng nhỏ.
Bọn họ chạy tới thì đúng lúc đang chiếu phim hài của Châu Tinh Trì, “Đại Thoại Tây Du: Nguyệt Quang Bảo Hợp”.
Hôm nay Lưu Tuệ Hoa mặc đồ vô cùng trẻ trung xinh đẹp, quần jean lưng cao bó sát người phối với áo sơ mi hoa màu vàng nhạt, nhìn rất trẻ trung.
Cô ấy cầm hộp bắp rang, tay kia nắm lấy tay áo của Tạ Văn Thanh, giống như sợ cậu chạy mất, hai người chen vào bên trong đám người.
Tạ Văn Thanh quay đầu, nhìn Ân Lưu Tô và Ân Ân ở trong đám người.
Ân Lưu Tô bảo vệ cô gái nhỏ ở trước mặt của mình, đề phòng cô bé đi lạc, sau đó đi vào phòng chiếu phim rộng rãi.
Hai người ngồi ở hai hàng sau lưng Lưu Tuệ Hoa và Tạ Văn Thanh.
Ân Ân hưng phấn hết nhìn đông lại ngó tây, ánh mắt đầy phấn khởi.
Phim đã bắt đầu chiếu, bên cạnh không ít người vừa xem phim vừa ôm bụng cười to, Lưu Tuệ Hoa cũng cười đến run rẩy. Nhưng Tạ Văn Thanh vẫn không tập trung. Cậu nghe thấy Lưu Tuệ Hoa ăn bắp rang, lại quay đầu nhìn về phía Ân Ân và Ân Lưu Tô.
“Chị Tuệ Hoa, tôi đi vệ sinh.”
“Đi đi, đừng có chạy lung tung, cẩn thận bọn buôn người đó.” “Tôi lớn như vậy rồi, sẽ không có người nào lừa được tôi đâu.” “Nam sinh cũng phải chú ý bảo vệ tốt bản thân mình.”
Tạ Văn Thanh rất xấu hổ, đi vào sảnh lớn của rạp chiếu phim, nhìn dáng người cao gầy, nhan sắc trong sáng của mình trong gương.
Lưu Tuệ Hoa luôn nói cậu đẹp trai, làm cho cậu thật sự cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.
Đương nhiên, Tạ Văn Thanh nghĩ tới Lưu Tuệ Hoa cận thị sáu trăm độ thì cũng không dám quá kiêu ngạo.
Cậu đi tới trước rạp chiếu phim, lục lọi cả người, cuối cùng ra lấy ra được mấy đồng tiền lẻ.
Chắp vá được năm đồng, mua một hộp bắp rang nhỏ nhất.
Tất cả tiền của cậu có được đều là do ca hát kiếm sống lúc trước, mỗi ngày ở trong nhà Ân Lưu Tô cũng phải đưa tiền sinh hoạt cho cô, số tiền còn dư lại cũng không nhiều.
Đối với cậu và Ân Ân mà nói, bắp rang là một thứ xa xỉ.
Nhưng cậu nhìn những đứa trẻ khác có, Ân Ân lại không có, trong lòng thấy rất khó chịu, cho nên dù đắt cỡ nào, cậu cũng muốn mua cho Ân Ân.
Chàng trai cẩn thận từng li từng tí cầm hộp bắp rang, giống như đang bế một đứa bé vừa ra đời, cậu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ân Ân và Ân Lưu Tô.
“Oa Oa! Anh đến rồi.”
“Ừm.”
“Anh thấy không, Chí Tôn Bảo buồn cười quá.”
Tạ Văn Thanh nghiêng đầu nhìn qua Ân Ân và Ân Lưu Tô, hai người cười rất tươi.
Không biết vì sao chỉ cần có hai người bên cạnh thì cậu mới có thể thả lỏng, mới cảm thấy dễ chịu, cũng có nhiều chuyện thú vị muốn thảo luận với hai người.
Tạ Văn Thanh đưa bắp rang cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô nhìn hộp bắp rang nhỏ, cảm thấy không nhiều, vì vậy nói: “Tôi là người lớn, không ăn đồ ăn vặt, cho em gái cậu đi.”
Tạ Văn Thanh không nói lời nào mà cầm mấy hạt bắp đút vào miệng Ân Lưu Tô, “Giả vờ cái gì, có ai không ăn nổi một hộp bắp rang chứ.”
Môi của Ân Lưu Tô đụng phải đầu ngón tay của cậu, trong lòng run lên.
Bắp rang ngọt ngọt nhanh chóng lan khắp đầu lưỡi, một cảm giác kỳ lạ cũng tan ra trong lòng theo dòng suy nghĩ ngọt ngào này.
Ân Ân đưa tay ra nhưng Tạ Văn Thanh đẩy lại, “Em rửa tay chưa?” “Chưa.”
“Rửa tay rồi mới được ăn.”
“Nhưng em không thể bỏ lỡ bộ phim!”
Tạ Văn Thanh đành phải đút cho cô bé.
Ân Ân lại nôn khan, “Ọe!”
“Em sao thế!”
“Vừa rồi em ở sau lưng nhìn thấy anh móc gỉ mũi, anh rửa tay chưa?” “...”
Ân Ân càng nôn kịch liệt hơn.
Ân Lưu Tô đang nhai bắp rang do Tạ Văn Thanh đút cũng trợn mắt há hốc miệng:?????
Tạ Văn Thanh xấu hổ đến đỏ mặt, liên tục phản bác: “Tôi không hề móc gỉ mũi!” Người xung quanh không vui nhìn về phía cậu: “Suỵt!”
Tạ Văn Thanh vội vàng im lặng, không khỏi giải thích cho mình, “Tôi thật sự không có.”
Ân Lưu Tô nắm chặt tay lại, “Tạ Văn Thanh, tôi cho cậu ba giây, mau biến khỏi chỗ này.”
Tạ Văn Thanh chỉ có thể quay về bên cạnh Lưu Tuệ Hoa ở hàng ghế phía trước.
Ân Ân đùa giỡn Tạ Văn Thanh thành công, trong lòng mừng rỡ, nhìn Ân Lưu Tô bên phải, “Oa Oa và dì giống như ba mẹ của cháu vậy, nếu chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau thì tốt quá.”
Ân Lưu Tô nhìn bóng dáng của cậu ngồi ở hàng ghế phía trước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Chỉ có cô biết, cô mãi mãi không thể nào có cuộc sống của người bình thường được.
Theo năm tháng, tuổi của cô và chàng trai này... mãi mãi đều không thể giao thoa....
Bộ phim kết thúc, Lưu Tuệ Hoa vẫn chưa muốn về nhà, vì thế mới lôi kéo Tạ Văn Thanh đi dạo các cửa hàng bán quần áo.
Ân Lưu Tô và Ân Ân đi qua cửa hàng quần áo, nhìn thấy Lưu Tuệ Hoa cầm mấy bộ đồ nam, lần lượt ướm thử lên trên người Tạ Văn Thanh.
“Bộ này đẹp.”
“Không, bộ này có vẻ sáng hơn.”
“Đúng là móc treo đồ mà, chú em mặc đồ gì cũng rất đẹp.”
“Cho nên tuổi trẻ thật là tốt.”
Tạ Văn Thanh nhìn chằm chằm Lưu Tuệ Hoa cận sáu trăm độ nhưng không đeo kính, híp mắt, đưa tay ra lắc lắc ở trước mắt cô ấy.
“Chị thật sự nhìn thấy tôi sao?”
Lưu Tuệ Hoa: “Tôi mới sáu trăm độ (*)! Sao lại không thấy chứ!”
(*) Tương đương 6 độ của bên mình.
“Vậy trong mắt chị thì dáng dấp của tôi ra sao?”
Lưu Tuệ Hoa nói rất chi là lãng mạn, “Giống như Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu.”
“...”
“Thử lại bộ này lần nữa đi.”
Cô ấy giống như đang thay đồ cho búp bê Barbie vậy, Tạ Văn Thanh luống cuống chân tay đứng trước gương, nhìn những bộ đồ nam thời thượng.
Nửa đời trước cậu chưa từng đi vào những cửa hàng quần áo như vậy, cũng không biết thì ra quần áo còn có nhiều loại khác nhau như thế.
Đủ loại kiểu dáng, đủ mọi sắc màu.
Ân Lưu Tô đứng bên ngoài cửa sổ sát đất nhìn Lưu Tuệ Hoa phối đồ cho Tạ Văn Thanh giống như đang thay đồ cho búp bê Barbie.
Quần áo giày mũ, trang phục từ trên xuống được phối rất đẹp.
Cô liếc mắt, kéo Ân Ân quay người rời đi, “Không đợi anh cháu nữa, về nhà đi ngủ.”
Ân Ân quay đầu nhìn qua anh trai, lại liếc nhìn sắc mặt khó coi của Ân Lưu Tô, “Dì... Có phải dì không vui đúng không?”
“Dì rất vui, dì lấy áo thun của cậu ấy đi bán thì còn có thể lấy lại tiền vốn.”...
Chín giờ tối, Tạ Văn Thanh mang theo mùi nước hoa nồng nặc trở về nhà. Ân Lưu Tô đang cho Ân Ân đọc bài, ngẩng đầu liếc cậu một chút.
Cô thấy hai tay của cậu trống trơn, không khỏi trêu ghẹo, “Không phải Lưu Tuệ Hoa mua quần áo mới cho cậu sao, còn không mau xách vào, để ở cửa không khéo làm mất đó.”
Tạ Văn Thanh đi phòng bếp cầm xà phòng lên chà rửa tay, sau đó quay lại nói: “Chị ta muốn mua quần áo cho tôi, nhưng tôi từ chối không nhận.”
“Vì sao không nhận?”
“Tôi cũng không ngốc, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, loại chuyện này có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.”
“Chuyện này có gì không tốt sao?”
“Sau đó tôi sẽ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của chị ta nữa.”
Tạ Văn Thanh dùng khăn lau mặt, lau đầu, gằn giọng: “Không nên nhận thì tôi tuyệt đối không lấy.”
Ân Lưu Tô không ngờ chàng trai này vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại nhìn thấu hết mọi chuyện.
Ân Ân cũng nói giúp vào, “Oa Oa của cháu vẫn luôn như vậy, chưa từng nhận quà của bất cứ người phụ nữ nào.”
“Trước kia anh của cháu thường xuyên được phụ nữ tặng quà sao?”
“Có rất nhiều! Đi trên đường cũng có chị gái mời anh ấy ăn kem ly, còn có dì muốn mua giày cho anh ấy nữa.”
Chàng trai cởi áo khoác, lộ ra áo thun trắng.
Ân Lưu Tô quan sát cơ thể cường tráng của cậu, hoàn toàn có tiềm năng ăn bám.
Ân Lưu Tô thấy cậu không nhận quà tặng, cuối cùng trên mặt cũng miễn cưỡng có ý cười, mây đen tích tụ ở trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều.
Cô hiếm khi bóc vỏ quả cam đưa cho Tạ Văn Thanh: “Xem ra cậu rất có nguyên tắc.”
“Bà chủ tiệm cắt tóc rõ ràng có ý đồ xấu với tôi.” Tạ Văn Thanh lẩm bẩm nói, “Tôi nhận quà của chị ta thì tôi sẽ trở thành người của chị ta, tôi không làm được.”
Nhưng Ân Ân chợt nhớ tới cái gì đó, chỉ vào áo thun trắng trên người Tạ Văn Thanh, “Ây, không phải dì Lưu Tô đã tặng cái áo thun trên người cho anh sao?”
Trong lòng Tạ Văn Thanh giật mình, cúi đầu nhìn hình cầu vồng trên áo thun của mình.
Thật là.
Cậu hối hận vừa rồi nói quá nhanh.
Cậu chỉ ngây ngốc nhìn qua Ân Lưu Tô, không phản bác được.
Ân Lưu Tô lại không để ở trong lòng, bóc quả cam xong thì đùa giỡn hỏi, “Cho nên anh trai cháu nhận quần áo của ai thì thuộc về người đó à?”
“Trên nguyên tắc là như vậy.” Ân Ân gật đầu, “Chúc mừng dì Lưu Tô, thu hoạch được một chàng trai ăn cơm chùa.”
Ân Lưu Tô nhìn về phía Tạ Văn Thanh, cười lạnh, “Nếu cậu là người của tôi thì không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi.”
Khuôn mặt của Tạ Văn Thanh bỗng nhiên đỏ lên, tay nắm góc áo, có chút xấu hổ, “Chị... chị muốn tôi làm gì?”
“Cậu giặt quần áo trong thùng giúp tôi đi!” “Là chuyện này à?”
“Hình như cậu rất thất vọng nhỉ?”
Bình luận facebook