Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Chương 138:
Cuối cùng Hà Văn Hoài thở dài, chuyện này cũng cần phải giải quyết, cần có người gánh chịu.
Ông vẫn có chút không yên lòng, hỏi Hà Thụy Trạch: “Con thật sự có cách?”
“Vâng.” Hà Thụy Trạch mím môi, Hạ Trân Du kéo anh ta dậy: “Đứng dậy đi.”
Lần này Hà Thụy Trạch dựa vào sức mẹ đứng lên.
“Anh.” Hà Khiếu Ninh biết Hà Thụy Trạch thật sự đối tốt với mình, có chút hối hận ban đầu đã ép anh đối phó với Lâm Tử Lạp, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng có được cô: “Em xin lỗi.”
“Người một nhà nói xin lỗi cái gì.” Hà Thụy Trạch không hối hận vì đã làm vậy, Lâm Tử Lạp không yêu anh.
Sẽ không bao giờ đón nhận anh.
Lần này liều mạng như vậy, không có được trái tim cô thì cũng có khả năng có được người cô.
Cũng tốt hơn là không có được gì.
Anh ta xoay người lên lầu.
Hà Văn Hoài mệt mỏi.
“Giải tán hết đi.”
Trong biệt thự.
Tối qua Lâm Tử Lạp vừa bị bế đi không lâu thì Lâm Huệ Tinh liền tỉnh lại, cô bé tìm khắp nơi không thấy, lại phát hiện trên sofa phòng khách có quần áo của Tông Triển Bạch. Ban ngày cô bé nghe vú Vu nói, phòng Tông Triển Bạch ở trên lầu vì thế đến Lâm Tử Lạp cũng không tìm cô bé liền chạy thẳng lên gõ cửa phòng Tông Triển Bạch.
Cô bé đứng trước cửa nhìn vào phòng, trên giường hình như có người: “Ba, tối nay con có thể ngủ cùng ba không?”
Tông Triển Bạch: “…”
Vành mắt cô bé lại đỏ lên, nước mắt lấp lánh đảo quanh hốc mắt nhưng không rơi xuống, đáng vẻ nhìn vô cùng đáng thương.
Anh quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp lộ ra một cái đầu, khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể đồng ý yêu cầu của con gái.
Tông Triển Bạch rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, anh sợ từ chối cô bé này thì sau này Lâm Tử Lạp cũng sẽ từ chối anh.
Anh nhịn một đêm!
Bế Lâm Huệ Tinh lên: “Ba bế con ngủ.”
Vì vậy thế giới hai người mà Tông Triển Bạch tưởng tượng đã tan thành bong bóng, trở thành thế giới ba người.
Giấy đăng ký kết hôn đã làm bảy năm, thân phận vợ chồng hợp pháp nhưng anh thật sự vẫn chưa từng động vào người vợ hợp pháp của mình.
Anh nghĩ anh chính là người chồng bi thảm nhất trên đời.
Lâm Tử Lạp dậy từ rất sớm, không muốn bị Trang Kha Nguyệt nhìn thấy tối qua cô ngủ trên lầu.
Cô chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghĩ đến tối qua mình chủ động hôn Tông Triển Bạch là tai lại nóng lên, ảo não muốn chết.
Sao cô có thể chủ động hôn anh chứ?
“Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, mày quá xúc động rồi, không thể vì muốn để người ta yêu thương con gái mày mà mày lại bán đứng chính mình được.”
“Đang tự lẩm bẩm cái gì đấy?”
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng nói khiến Lâm Tử Lạp bị dọa giật nảy mình, cô vội xoay người lại.”
Vú Vu đeo tạp dề lên chuẩn bị làm bữa sáng, kết quả nhìn thấy Lâm Tử Lạp đã thức dậy làm rồi, hơn nữa còn đang độc thoại gì đó.
“Không, không có gì.” Lâm Tử Lạp nhìn ngang ngó dọc không dám nhìn thẳng vào mắt vú Vu: “Trứng gà để đâu ạ?”
“Ở trong tủ lạnh đó.” Vú Vu mở tủ lạnh ra, thấy trứng không có trong tủ lạnh mà ở bên cạnh bồn rửa rau: “Không phải dưới tay cô sao?”
“Hả?” Lâm Tử Lạp quay lại nhìn thấy trứng liền nhớ ra, cô đã lấy ra rồi, vốn định lấy cớ để chuyển sang chuyện khác nhưng lại vụng về. Cô mỉm cười nói: “Tôi quên mất.”
Vú Vu cũng cười theo như thể biết cô đang cố ý che giấu gì đó nhưng không lật tẩy.
Bà đi tới: “Để tôi giúp cô, cô có thể nói tôi biết hai đứa nhóc thích ăn gì để tôi làm.”
“Chúng không kén ăn.” Lâm Tử Lạp cúi xuống đánh trứng chuẩn bị làm canh trứng gà. Cô sống ở đây vài ngày, biết tài nghệ của vú Vu, nhưng rau củ cô đã chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng, không cần phải làm gì thêm.
“Không kén ăn là tốt.” Vú Vu nói.
Trẻ con kén ăn dễ bị thiếu chất.
“Ừm.” Lâm Tử Lạp cười đáp lời.
Hai người phối hợp ăn ý, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, có lẽ vì đã quen biết từ trước nên cũng không mất tự nhiên.
Bảy giờ sáng, căn biệt thự vốn trống trải bỗng có hơi ấm gia đình.
Mặt Lâm Tinh Tuyệt không sưng nữa, có lẽ vì ở trong phòng ngột ngạt nên sau khi được Trang Kha Nguyệt mặc quần áo và rửa mặt xong liền chạy ra tìm em gái.
Tối qua cậu ngủ rất ngon, vốn không biết mami đi từ lúc nào, cũng không biết em gái đi từ bao giờ mà căn phòng chỉ còn lại mình cậu.
Lúc tỉnh lại có hơi thất vọng, cũng hơi ấm ức.
Cậu còn đang bị thương đó, sao mà mami đi đâu cũng không mang cậu theo?
Cuối cùng Hà Văn Hoài thở dài, chuyện này cũng cần phải giải quyết, cần có người gánh chịu.
Ông vẫn có chút không yên lòng, hỏi Hà Thụy Trạch: “Con thật sự có cách?”
“Vâng.” Hà Thụy Trạch mím môi, Hạ Trân Du kéo anh ta dậy: “Đứng dậy đi.”
Lần này Hà Thụy Trạch dựa vào sức mẹ đứng lên.
“Anh.” Hà Khiếu Ninh biết Hà Thụy Trạch thật sự đối tốt với mình, có chút hối hận ban đầu đã ép anh đối phó với Lâm Tử Lạp, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng có được cô: “Em xin lỗi.”
“Người một nhà nói xin lỗi cái gì.” Hà Thụy Trạch không hối hận vì đã làm vậy, Lâm Tử Lạp không yêu anh.
Sẽ không bao giờ đón nhận anh.
Lần này liều mạng như vậy, không có được trái tim cô thì cũng có khả năng có được người cô.
Cũng tốt hơn là không có được gì.
Anh ta xoay người lên lầu.
Hà Văn Hoài mệt mỏi.
“Giải tán hết đi.”
Trong biệt thự.
Tối qua Lâm Tử Lạp vừa bị bế đi không lâu thì Lâm Huệ Tinh liền tỉnh lại, cô bé tìm khắp nơi không thấy, lại phát hiện trên sofa phòng khách có quần áo của Tông Triển Bạch. Ban ngày cô bé nghe vú Vu nói, phòng Tông Triển Bạch ở trên lầu vì thế đến Lâm Tử Lạp cũng không tìm cô bé liền chạy thẳng lên gõ cửa phòng Tông Triển Bạch.
Cô bé đứng trước cửa nhìn vào phòng, trên giường hình như có người: “Ba, tối nay con có thể ngủ cùng ba không?”
Tông Triển Bạch: “…”
Vành mắt cô bé lại đỏ lên, nước mắt lấp lánh đảo quanh hốc mắt nhưng không rơi xuống, đáng vẻ nhìn vô cùng đáng thương.
Anh quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp lộ ra một cái đầu, khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể đồng ý yêu cầu của con gái.
Tông Triển Bạch rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, anh sợ từ chối cô bé này thì sau này Lâm Tử Lạp cũng sẽ từ chối anh.
Anh nhịn một đêm!
Bế Lâm Huệ Tinh lên: “Ba bế con ngủ.”
Vì vậy thế giới hai người mà Tông Triển Bạch tưởng tượng đã tan thành bong bóng, trở thành thế giới ba người.
Giấy đăng ký kết hôn đã làm bảy năm, thân phận vợ chồng hợp pháp nhưng anh thật sự vẫn chưa từng động vào người vợ hợp pháp của mình.
Anh nghĩ anh chính là người chồng bi thảm nhất trên đời.
Lâm Tử Lạp dậy từ rất sớm, không muốn bị Trang Kha Nguyệt nhìn thấy tối qua cô ngủ trên lầu.
Cô chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghĩ đến tối qua mình chủ động hôn Tông Triển Bạch là tai lại nóng lên, ảo não muốn chết.
Sao cô có thể chủ động hôn anh chứ?
“Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, mày quá xúc động rồi, không thể vì muốn để người ta yêu thương con gái mày mà mày lại bán đứng chính mình được.”
“Đang tự lẩm bẩm cái gì đấy?”
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng nói khiến Lâm Tử Lạp bị dọa giật nảy mình, cô vội xoay người lại.”
Vú Vu đeo tạp dề lên chuẩn bị làm bữa sáng, kết quả nhìn thấy Lâm Tử Lạp đã thức dậy làm rồi, hơn nữa còn đang độc thoại gì đó.
“Không, không có gì.” Lâm Tử Lạp nhìn ngang ngó dọc không dám nhìn thẳng vào mắt vú Vu: “Trứng gà để đâu ạ?”
“Ở trong tủ lạnh đó.” Vú Vu mở tủ lạnh ra, thấy trứng không có trong tủ lạnh mà ở bên cạnh bồn rửa rau: “Không phải dưới tay cô sao?”
“Hả?” Lâm Tử Lạp quay lại nhìn thấy trứng liền nhớ ra, cô đã lấy ra rồi, vốn định lấy cớ để chuyển sang chuyện khác nhưng lại vụng về. Cô mỉm cười nói: “Tôi quên mất.”
Vú Vu cũng cười theo như thể biết cô đang cố ý che giấu gì đó nhưng không lật tẩy.
Bà đi tới: “Để tôi giúp cô, cô có thể nói tôi biết hai đứa nhóc thích ăn gì để tôi làm.”
“Chúng không kén ăn.” Lâm Tử Lạp cúi xuống đánh trứng chuẩn bị làm canh trứng gà. Cô sống ở đây vài ngày, biết tài nghệ của vú Vu, nhưng rau củ cô đã chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng, không cần phải làm gì thêm.
“Không kén ăn là tốt.” Vú Vu nói.
Trẻ con kén ăn dễ bị thiếu chất.
“Ừm.” Lâm Tử Lạp cười đáp lời.
Hai người phối hợp ăn ý, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, có lẽ vì đã quen biết từ trước nên cũng không mất tự nhiên.
Bảy giờ sáng, căn biệt thự vốn trống trải bỗng có hơi ấm gia đình.
Mặt Lâm Tinh Tuyệt không sưng nữa, có lẽ vì ở trong phòng ngột ngạt nên sau khi được Trang Kha Nguyệt mặc quần áo và rửa mặt xong liền chạy ra tìm em gái.
Tối qua cậu ngủ rất ngon, vốn không biết mami đi từ lúc nào, cũng không biết em gái đi từ bao giờ mà căn phòng chỉ còn lại mình cậu.
Lúc tỉnh lại có hơi thất vọng, cũng hơi ấm ức.
Cậu còn đang bị thương đó, sao mà mami đi đâu cũng không mang cậu theo?
Bình luận facebook