Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Chương 140:
Nhưng bây giờ cậu lại rất thích thú, vẫn là mami tốt.
“Tiểu Nhụy vẫn chưa dậy sao?” Trang Kha Nguyệt hỏi.
“Con bé ngủ muộn.” Lâm Tử Lạp nói
Trang Kha Nguyệt gật đầu, tối qua Lâm Huệ Tinh khóc đòi tìm Tông Triển Bạch cô cũng biết.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Lâm Tử Lạp đột nhiên đổ chuông, là Tần Nhã gọi tới, nói với cô cửa hàng đã sửa xong rồi, bà chủ William cũng sẽ tới sáng nay.
“Em đã đặt nhà hàng, chị tới sân bay, chuyến bay lúc 9 giờ.”
“Chị biết rồi.” Nói xong, Lâm Tử Lạp liền cúp máy.
“Con đi vệ sinh.” Lâm Tinh Tuyệt muốn đi vệ sinh.
“Mẹ đưa con đi.”
“Không cần, không cần.” Lâm Tinh Tuyệt vội vàng xua tay, cậu phải đi đại tiện nên không cần mami chăm sóc.
Cậu biết tự chùi.
Sau khi Lâm Tinh Tuyệt đi, Lâm Tử Lạp cúi đầu xuống ăn cháo.
“Hôm nay cô phải ra ngoài?” Tông Triển Bạch chủ động nói chuyện với cô, anh cảm giác cô đang né tránh anh, từ lúc thức dậy tới bây giờ đều không chủ động nói với anh câu nào.
Cô “ừm” nhẹ một tiếng.
“Đi đâu, tôi đưa đi.”
“Không cần, anh phải tới công ty mà, tôi có xe.” Lâm Tử Lạp từ chối.
Nghĩ tới tối qua cô chủ động mà mất mặt vô cùng.
Thậm chí cô còn không dám đối diện với anh.
Khóe mắt Tông Triển Bạch giật giật, xe của cô không phải là chiếc anh tặng sao?
Sao mà có cảm giác tự lấy đá đập chân mình nhỉ?
Rõ ràng là muốn đối tốt với cô mà sao lại trở thành thứ cản trở anh chứ?
Sau bữa sáng, Lâm Tử Lạp cố ý ra ngoài muộn hơn Tông Triển Bạch để xen kẽ thời gian.
Ai biết được, khi vừa ra khỏi cửa, cô mới phát hiện Tông Triển Bạch vẫn chưa đi mà đứng dựa vào xe hình như đang đợi cô.
Cô đành đi qua đó: “Sao anh vẫn chưa đi?”
Tông Triển Bạch đáp như đang hỏi: “Cô muốn tránh tôi?”
Lâm Tử Lạp phủ nhận: “Không.”
Anh nhìn cô rồi nói: “Không thì lên xe.”
Lòng cô trùng xuống, giọng nói khe khẽ: “Hình như chúng ta không cùng đường…”
Tông Triển Bạch phát hiện ra vành tai cô ửng đỏ, cô đang xấu hổ?
Xấu hổ gì chứ?
Ngại ngùng gì chứ?
Đột nhiên anh nghĩ tới chuyện cô chủ động hôn anh tối qua.
Tông Triển Bạch kéo eo cô ôm vào lòng, ghé sát môi lại nói: “Cô hôn thêm mấy lần sẽ quen thôi, không cần khó xử.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Người này……..
“Mau đi thôi.” Lâm Tử Lạp rất hối hận, sớm biết vậy đã ngoan ngoãn lên xe để không bị anh trêu chọc.
Tông Triển Bạch mỉm cười buông cô ra và ngồi vào ghế lái.
Xe tới ngã tư thì đột nhiên có một bóng đen lao ra chặn phía trước.”
Tông Triển Bạch ngay lập tức thắng xe mới không tông vào người đó.
Hà Thụy Trạch đứng trước đầu xe, cứ chốc chốc lại nhìn Lâm Tử Lạp, quả nhiên cô và Tông Triển Bạch hòa hợp rồi.
Cho dù anh đã che giấu sự thật năm đó cũng không thể ngăn cản cô và Tông Triển Bạch ở bên nhau.
Ánh mắt anh tối sầm: “Anh muốn nói chuyện với em.”
Anh xuất hiện quá đột ngột khiến Lâm Tử Lạp không kịp chuẩn bị tâm lý.
Chuyện tới nước này, Lâm Tử Lạp thấy mình không thể trốn tránh, không nghĩ, không hỏi tới nữa.
Sự xuất hiện của anh nói cho cô biết tất cả những chuyện xảy ra đều là thật, anh trai trong lòng cô, thay đổi rồi.
Thay đổi tới mức cô không nhận ra.
Thậm chí còn sợ hãi.
“Tránh ra.” Ánh mắt Tông Triển Bạch lạnh lùng, giọng nói giá băng, khí thế mạnh mẽ như thể sắp đập vỡ lớp kính ô tô.
Hà Thụy Trạch không tránh ra mà vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp: “Ngôn Ngôn, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Anh thừa nhận lần này là lỗi của anh, là anh có lỗi với em nhưng thẳng thắn mà nói, trước đây anh có tốt với em không?”
“Lúc anh quen em, em mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, vì em trai, vì mẹ, em dũng cảm lại kiên cường, em hiểu chuyện tới mức khiến người ta xót xa, em còn nhớ không?”
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay mình nín thở không dám động đậy, những chuyện trước đây chỉ có thương đau, cái chết của em trai là vết thương cô không thể nào chữa lành.
Nhưng bây giờ cậu lại rất thích thú, vẫn là mami tốt.
“Tiểu Nhụy vẫn chưa dậy sao?” Trang Kha Nguyệt hỏi.
“Con bé ngủ muộn.” Lâm Tử Lạp nói
Trang Kha Nguyệt gật đầu, tối qua Lâm Huệ Tinh khóc đòi tìm Tông Triển Bạch cô cũng biết.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Lâm Tử Lạp đột nhiên đổ chuông, là Tần Nhã gọi tới, nói với cô cửa hàng đã sửa xong rồi, bà chủ William cũng sẽ tới sáng nay.
“Em đã đặt nhà hàng, chị tới sân bay, chuyến bay lúc 9 giờ.”
“Chị biết rồi.” Nói xong, Lâm Tử Lạp liền cúp máy.
“Con đi vệ sinh.” Lâm Tinh Tuyệt muốn đi vệ sinh.
“Mẹ đưa con đi.”
“Không cần, không cần.” Lâm Tinh Tuyệt vội vàng xua tay, cậu phải đi đại tiện nên không cần mami chăm sóc.
Cậu biết tự chùi.
Sau khi Lâm Tinh Tuyệt đi, Lâm Tử Lạp cúi đầu xuống ăn cháo.
“Hôm nay cô phải ra ngoài?” Tông Triển Bạch chủ động nói chuyện với cô, anh cảm giác cô đang né tránh anh, từ lúc thức dậy tới bây giờ đều không chủ động nói với anh câu nào.
Cô “ừm” nhẹ một tiếng.
“Đi đâu, tôi đưa đi.”
“Không cần, anh phải tới công ty mà, tôi có xe.” Lâm Tử Lạp từ chối.
Nghĩ tới tối qua cô chủ động mà mất mặt vô cùng.
Thậm chí cô còn không dám đối diện với anh.
Khóe mắt Tông Triển Bạch giật giật, xe của cô không phải là chiếc anh tặng sao?
Sao mà có cảm giác tự lấy đá đập chân mình nhỉ?
Rõ ràng là muốn đối tốt với cô mà sao lại trở thành thứ cản trở anh chứ?
Sau bữa sáng, Lâm Tử Lạp cố ý ra ngoài muộn hơn Tông Triển Bạch để xen kẽ thời gian.
Ai biết được, khi vừa ra khỏi cửa, cô mới phát hiện Tông Triển Bạch vẫn chưa đi mà đứng dựa vào xe hình như đang đợi cô.
Cô đành đi qua đó: “Sao anh vẫn chưa đi?”
Tông Triển Bạch đáp như đang hỏi: “Cô muốn tránh tôi?”
Lâm Tử Lạp phủ nhận: “Không.”
Anh nhìn cô rồi nói: “Không thì lên xe.”
Lòng cô trùng xuống, giọng nói khe khẽ: “Hình như chúng ta không cùng đường…”
Tông Triển Bạch phát hiện ra vành tai cô ửng đỏ, cô đang xấu hổ?
Xấu hổ gì chứ?
Ngại ngùng gì chứ?
Đột nhiên anh nghĩ tới chuyện cô chủ động hôn anh tối qua.
Tông Triển Bạch kéo eo cô ôm vào lòng, ghé sát môi lại nói: “Cô hôn thêm mấy lần sẽ quen thôi, không cần khó xử.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Người này……..
“Mau đi thôi.” Lâm Tử Lạp rất hối hận, sớm biết vậy đã ngoan ngoãn lên xe để không bị anh trêu chọc.
Tông Triển Bạch mỉm cười buông cô ra và ngồi vào ghế lái.
Xe tới ngã tư thì đột nhiên có một bóng đen lao ra chặn phía trước.”
Tông Triển Bạch ngay lập tức thắng xe mới không tông vào người đó.
Hà Thụy Trạch đứng trước đầu xe, cứ chốc chốc lại nhìn Lâm Tử Lạp, quả nhiên cô và Tông Triển Bạch hòa hợp rồi.
Cho dù anh đã che giấu sự thật năm đó cũng không thể ngăn cản cô và Tông Triển Bạch ở bên nhau.
Ánh mắt anh tối sầm: “Anh muốn nói chuyện với em.”
Anh xuất hiện quá đột ngột khiến Lâm Tử Lạp không kịp chuẩn bị tâm lý.
Chuyện tới nước này, Lâm Tử Lạp thấy mình không thể trốn tránh, không nghĩ, không hỏi tới nữa.
Sự xuất hiện của anh nói cho cô biết tất cả những chuyện xảy ra đều là thật, anh trai trong lòng cô, thay đổi rồi.
Thay đổi tới mức cô không nhận ra.
Thậm chí còn sợ hãi.
“Tránh ra.” Ánh mắt Tông Triển Bạch lạnh lùng, giọng nói giá băng, khí thế mạnh mẽ như thể sắp đập vỡ lớp kính ô tô.
Hà Thụy Trạch không tránh ra mà vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp: “Ngôn Ngôn, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Anh thừa nhận lần này là lỗi của anh, là anh có lỗi với em nhưng thẳng thắn mà nói, trước đây anh có tốt với em không?”
“Lúc anh quen em, em mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, vì em trai, vì mẹ, em dũng cảm lại kiên cường, em hiểu chuyện tới mức khiến người ta xót xa, em còn nhớ không?”
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay mình nín thở không dám động đậy, những chuyện trước đây chỉ có thương đau, cái chết của em trai là vết thương cô không thể nào chữa lành.
Bình luận facebook