Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Chương 146:
Không còn cách nào khác, Tông Triển Bạch là người giàu nhất.
Gần tối, Thẩm Bồi Xuyên lái xe đến Vạn Việt đón Tô Trạm và Tông Triển Bạch.
Bọn họ mỗi người một xe đi đến “Tụ hiền sơn trang.”
Lái xe vào bãi đỗ, Tông Triển Bạch xuống xe, nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh, là chiếc xe mà Lâm Tử Lạp lái.
“Ấy ấy, Cảnh Hạo, đây không phải xe của cậu sao? Sao lại ở đây vậy?”
Tô Trạm vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe.”
Tông Triển Bạch nhìn vo bên trong, trong lòng ông cũng ngầm hiểu, Lâm Tử Lạp cũng ở đây.
Tính nhiều truyện của Tô Trạm lại nỏi lên, Tông Triển Bạch cho người khác mượn xe à?
“Nam hay nữ?” Tô Trạm lại gần nhìn Tông Triển Bạch rồi nói: “Không phải cậu đang theo đuổi lại vợ cũ à? Sau lại đổi khẩu vị rồi?”
“Cút!” Tông Triển Bạch lườm anh ấy một cái.
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Cậu cứ nợ, sống đến tám mươi tuổi vẫn ấu trĩ như vậy thôi.”
“Cậu mới ấu trĩ.” Tô Trạm bước lên phía trước, anh đập vai Thẩm Bồi Xuyên, sau đó ôm lấy cổ anh ấy: “Này, cậu nhìn thấy vợ cũ của cậu ấy chưa?”
Thẩm Bồi Xuyên thật thà gật đầu: “Gặp rồi.”
Sáu năm trước Tông Triển Bạch kết hôn, cuộc hôn nhân diễn ra trong bí mật, hơn nữa đó cũng không phải là cuộc hôn nhân mà Tông Triển Bạch mong muốn, không giới thiệu cho anh ấy, lúc đó anh ấy đang trong thời gian thăng chức rất bận rộn, sau này chưa được bao lâu đã ly hôn nên mới không có cơ hội gặp mặt.
Nếu không phải Quan Kình tìm anh có việc thì chắc cũng chẳng có cơ hội được gặp.
Nghe Quan Kình nói, hiện giờ Tông Triển Bạch dường như lại yêu lại người vợ đó rồi, nhưng anh cũng hiểu được tại sao Tông Triển Bạch lại yêu cô ấy.
Có lẽ bởi vì những đứa trẻ.
Ngày hôm đó anh gặp Lâm Tinh Tuyệt năm tuổi, thời gian cũng phù hợp.
Vào Tụ Hiền resort, các toà đình xếp vòng tròn, các hành lang quanh co bắt chéo nhau, đèn lồng đỏ dẫn vào sảnh lớn.
Bọn họ đi vào thì lập tức có người ra đón.
“Xin hỏi có phải anh Tô không ạ?”
“Đúng.” Tô Trạm đặt chỗ nên sẽ dùng tên của Tô Trạm.
“Mời đi theo tôi.” Người đến đón đi trước dẫn đường, dẫn họ tới phòng được bao.
Căn phòng rất rộng rãi, nó dùng những chiếc ghế được làm bằng gỗ đàn, điêu khắc những hoa văn tinh tế giống nhau, chỗ nào cũng mang hơi hướng cổ điển.
Phòng VIP này khác bên ngoài kia, nó không phải là một phòng đơn quá riêng tư, nhưng nó rất giống một cái hành lang dài dùng bình phong để ngăn vách, mỗi bên của bức bình phong đều có một bức vẽ khác nhau.
Người tiếp đón vừa nãy mang đồ ăn lên, Tô Trạm không chối trách nhiệm: “Đồ ăn để tôi gọi, ăn món tôi quen thuộc nhất.”
Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha.
Tô Trạm lừ mắt với anh: “Cười cái shit.”
“Nói cái gì mà được học cao, còn là luật sư nữa chứ, nói chuyện văn minh lên tí được không?”
“Khi làm việc lúc nào cũng phải bày ra bộ mặt nghiêm túc như lão phật rồi, bây giờ là chỗ riêng tư còn không cho tôi thả lỏng à? Các cậu, các cậu làm gì có ai mệt mỏi như tôi chứ?”
“Cút đi.” Thẩm Bồi Xuyên không thèm nói chuyện với anh ấy, mở văn phòng luật sư, các bản án cũng đều do những người khác phụ trách, anh ấy lâu rồi chưa ra tòa ấy chứ.
Còn có mặt mũi nói mệt?
Tô Trạm hắng giọng: “Cậu nói chuyện văn minh chút, không nhìn thấy ở đây có người à?”
Anh ấy cố tình liếc mắt với Thẩm Bồi Xuyên để Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy cô phục vụ.
“Thần kinh.” Thẩm Bồi Xuyên không thèm quan tâm tới anh ấy.
Tông Triển Bạch thì ngồi trầm mặc, rõ ràng anh ngồi giữa hai người kia nhưng lại giống như không tồn tại, tay anh cầm điện thoại, ngón tay cái xoa lên màn hình. Anh muốn gọi điện cho Lâm Tử Lạp hỏi cô ấy xem cô ấy đã ăn cơm chưa, nhưng nhìn thấy hai người bên cạnh mình, anh không còn ý định ấy nữa.
Gọi đồ ăn xong, Tô Trạm đưa menu cho người phục vụ, sau đó dặn dò: “Nhanh lên nhá.”
“Vâng.”
Chỗ này lên đồ ăn rất nhanh, nửa tiếng sau món ăn đã lên đầy đủ.
Tô Trạm mở một chai rượu ra, lần lượt rót đầy: “Lần nào cũng là ba thằng mình, đúng là không thú vị chút nào.”
“Cậu còn muốn gọi ai tới nữa? Phi Phi à?”
“Đừng làm những việc linh tĩnh nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Chưa bỏ xuống được à?”
Lưu Phi Phi là tình đầu của Tô Trạm, yêu nhau hồi đại học, Tô Trạm rất thích cô ấy nhưng sau này vẫn chia tay.
Đến bây giờ Tô Trạm vẫn không hiểu tại sao lại chia tay.
Anh chỉ biết cô gái này đã trở thành điều cấm kỵ của anh ấy, không cho người khác nói đến. Anh ấy cũng không yêu ai nữa, bên cạnh cũng từng có vài cô gái nhưng chưa từng nghiêm túc với ai, tất cả chỉ là chơi đùa chút thôi.
“Cậu nói tình cảm giữa con người, tình yêu có trước hay phải có bản tính trước?” Tô Trạm uống một hớp rượu, cay đến mực anh phải cau mày lại: “Sướng.”
“Cái này không phải hỏi cậu sao? Cậu trải qua nhiều nhất còn gì.” Thẩm Bồi Xuyên uống cùng anh ấy một ly.
Tô Trạm hất cằm nhìn Tông Triển Bạch: “Nên hỏi cậu ta, lúc đầu cậu ta với Bạch Trúc Vi không phải là vì không chịu đủ kiên định nên mới tốt với người ta còn gì?”
Không còn cách nào khác, Tông Triển Bạch là người giàu nhất.
Gần tối, Thẩm Bồi Xuyên lái xe đến Vạn Việt đón Tô Trạm và Tông Triển Bạch.
Bọn họ mỗi người một xe đi đến “Tụ hiền sơn trang.”
Lái xe vào bãi đỗ, Tông Triển Bạch xuống xe, nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh, là chiếc xe mà Lâm Tử Lạp lái.
“Ấy ấy, Cảnh Hạo, đây không phải xe của cậu sao? Sao lại ở đây vậy?”
Tô Trạm vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe.”
Tông Triển Bạch nhìn vo bên trong, trong lòng ông cũng ngầm hiểu, Lâm Tử Lạp cũng ở đây.
Tính nhiều truyện của Tô Trạm lại nỏi lên, Tông Triển Bạch cho người khác mượn xe à?
“Nam hay nữ?” Tô Trạm lại gần nhìn Tông Triển Bạch rồi nói: “Không phải cậu đang theo đuổi lại vợ cũ à? Sau lại đổi khẩu vị rồi?”
“Cút!” Tông Triển Bạch lườm anh ấy một cái.
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Cậu cứ nợ, sống đến tám mươi tuổi vẫn ấu trĩ như vậy thôi.”
“Cậu mới ấu trĩ.” Tô Trạm bước lên phía trước, anh đập vai Thẩm Bồi Xuyên, sau đó ôm lấy cổ anh ấy: “Này, cậu nhìn thấy vợ cũ của cậu ấy chưa?”
Thẩm Bồi Xuyên thật thà gật đầu: “Gặp rồi.”
Sáu năm trước Tông Triển Bạch kết hôn, cuộc hôn nhân diễn ra trong bí mật, hơn nữa đó cũng không phải là cuộc hôn nhân mà Tông Triển Bạch mong muốn, không giới thiệu cho anh ấy, lúc đó anh ấy đang trong thời gian thăng chức rất bận rộn, sau này chưa được bao lâu đã ly hôn nên mới không có cơ hội gặp mặt.
Nếu không phải Quan Kình tìm anh có việc thì chắc cũng chẳng có cơ hội được gặp.
Nghe Quan Kình nói, hiện giờ Tông Triển Bạch dường như lại yêu lại người vợ đó rồi, nhưng anh cũng hiểu được tại sao Tông Triển Bạch lại yêu cô ấy.
Có lẽ bởi vì những đứa trẻ.
Ngày hôm đó anh gặp Lâm Tinh Tuyệt năm tuổi, thời gian cũng phù hợp.
Vào Tụ Hiền resort, các toà đình xếp vòng tròn, các hành lang quanh co bắt chéo nhau, đèn lồng đỏ dẫn vào sảnh lớn.
Bọn họ đi vào thì lập tức có người ra đón.
“Xin hỏi có phải anh Tô không ạ?”
“Đúng.” Tô Trạm đặt chỗ nên sẽ dùng tên của Tô Trạm.
“Mời đi theo tôi.” Người đến đón đi trước dẫn đường, dẫn họ tới phòng được bao.
Căn phòng rất rộng rãi, nó dùng những chiếc ghế được làm bằng gỗ đàn, điêu khắc những hoa văn tinh tế giống nhau, chỗ nào cũng mang hơi hướng cổ điển.
Phòng VIP này khác bên ngoài kia, nó không phải là một phòng đơn quá riêng tư, nhưng nó rất giống một cái hành lang dài dùng bình phong để ngăn vách, mỗi bên của bức bình phong đều có một bức vẽ khác nhau.
Người tiếp đón vừa nãy mang đồ ăn lên, Tô Trạm không chối trách nhiệm: “Đồ ăn để tôi gọi, ăn món tôi quen thuộc nhất.”
Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha.
Tô Trạm lừ mắt với anh: “Cười cái shit.”
“Nói cái gì mà được học cao, còn là luật sư nữa chứ, nói chuyện văn minh lên tí được không?”
“Khi làm việc lúc nào cũng phải bày ra bộ mặt nghiêm túc như lão phật rồi, bây giờ là chỗ riêng tư còn không cho tôi thả lỏng à? Các cậu, các cậu làm gì có ai mệt mỏi như tôi chứ?”
“Cút đi.” Thẩm Bồi Xuyên không thèm nói chuyện với anh ấy, mở văn phòng luật sư, các bản án cũng đều do những người khác phụ trách, anh ấy lâu rồi chưa ra tòa ấy chứ.
Còn có mặt mũi nói mệt?
Tô Trạm hắng giọng: “Cậu nói chuyện văn minh chút, không nhìn thấy ở đây có người à?”
Anh ấy cố tình liếc mắt với Thẩm Bồi Xuyên để Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy cô phục vụ.
“Thần kinh.” Thẩm Bồi Xuyên không thèm quan tâm tới anh ấy.
Tông Triển Bạch thì ngồi trầm mặc, rõ ràng anh ngồi giữa hai người kia nhưng lại giống như không tồn tại, tay anh cầm điện thoại, ngón tay cái xoa lên màn hình. Anh muốn gọi điện cho Lâm Tử Lạp hỏi cô ấy xem cô ấy đã ăn cơm chưa, nhưng nhìn thấy hai người bên cạnh mình, anh không còn ý định ấy nữa.
Gọi đồ ăn xong, Tô Trạm đưa menu cho người phục vụ, sau đó dặn dò: “Nhanh lên nhá.”
“Vâng.”
Chỗ này lên đồ ăn rất nhanh, nửa tiếng sau món ăn đã lên đầy đủ.
Tô Trạm mở một chai rượu ra, lần lượt rót đầy: “Lần nào cũng là ba thằng mình, đúng là không thú vị chút nào.”
“Cậu còn muốn gọi ai tới nữa? Phi Phi à?”
“Đừng làm những việc linh tĩnh nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Chưa bỏ xuống được à?”
Lưu Phi Phi là tình đầu của Tô Trạm, yêu nhau hồi đại học, Tô Trạm rất thích cô ấy nhưng sau này vẫn chia tay.
Đến bây giờ Tô Trạm vẫn không hiểu tại sao lại chia tay.
Anh chỉ biết cô gái này đã trở thành điều cấm kỵ của anh ấy, không cho người khác nói đến. Anh ấy cũng không yêu ai nữa, bên cạnh cũng từng có vài cô gái nhưng chưa từng nghiêm túc với ai, tất cả chỉ là chơi đùa chút thôi.
“Cậu nói tình cảm giữa con người, tình yêu có trước hay phải có bản tính trước?” Tô Trạm uống một hớp rượu, cay đến mực anh phải cau mày lại: “Sướng.”
“Cái này không phải hỏi cậu sao? Cậu trải qua nhiều nhất còn gì.” Thẩm Bồi Xuyên uống cùng anh ấy một ly.
Tô Trạm hất cằm nhìn Tông Triển Bạch: “Nên hỏi cậu ta, lúc đầu cậu ta với Bạch Trúc Vi không phải là vì không chịu đủ kiên định nên mới tốt với người ta còn gì?”
Bình luận facebook