Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Chương 144:
Còn pháp luật phán xét là tội cố ý gây thương tích cho người khác, chịu án một năm sáu tháng.
Theo thủ tục thông thường, dù sao Lâm Tinh Tuyệt cũng không bị thương nặng, chỉ là cư dân mạng quá đông, bên cảnh sát cũng gặp áp lực, nhà họ Hà cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên thẳng thắn chỉ ra thủ phạm, để những người theo dõi câu chuyện này nguôi giận.
Danh tiếng nhà họ Hà cũng lấy lại được, bọn họ cũng không cậy thế ức hiếp người khác. Bọn họ là những công dân tốt tuân thủ luật pháp, phạm lỗi ắt sẽ bị trừng phạt, và bị phạt nặng hơn người bình thường.
Bịt miệng bao nhiêu người. Cả nhà đọc tại truyen.one để có nội dung chuẩn nhé! Các trang khác copy của truyen.one nội dung cà khịa lắm. Chúc cả nhà mùa dịch an toàn!
“Vậy còn Lâm Lâm…” Hà Văn Hoài ngập ngừng nói.
Ý tứ không rõ ràng.
“Tôi sẽ xem thành ý.”’ Tông Triển Bạch không để tâm nói.
Chỉ dựa vào một cái miệng?
Coi ông ta là trẻ con ba tuổi sao?
Thành ý chỉ dựa trên nét mặt, không dựa vào cái miệng nói.
Hà Văn Hoài đặt clip bản gốc lên trên bàn: “Không có bản dự trữ, cũng không lưu vào bất cứ bản mềm nào. Cậu yên tâm, lần này dù chơi không vui, nhưng tình cảm qua lại giữa hai nhà vẫn còn, tôi làm sao dám nói một đằng làm một nẻo.”
Tông Triển Bạch cầm lên nhìn hai giây: “Ông yên tâm, chỉ cần clip không lộ ra, con gái ông cũng sẽ không xuất hiện.”
“Cái này…”
“Sao thế, không tin tôi à?”
Hà Văn Hoài khó xử, đồ trong tay cậu ta, hà cớ không phải bất cứ lúc nào sẽ bị cậu ta đe dọa sao?
Cảm giác bị người khác đe dọa lúc này thật không ổn.
“Đương nhiên là tôi tin, chỉ có điều, dù sao cũng liên quan đến danh dự của con gái tôi, tôi không thể không để tâm”. Hà Văn Hoài lúc này là một người cha hiền.”
Trong gia tộc lớn hào môn, tình thân cũng đi liền với lợi ích, thà nói sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Hà còn hơn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của con gái.
“Hãy xem tình cảm giữa hai nhà, nhớ lại Lâm Lâm cũng từng theo cậu, hãy cho con bé một cơ hội sửa sai, dù sao…”
Những lời còn lại Hà Văn Hoài không nói ra, dù sao ông ta cũng phá hủy Hà Khiếu Ninh.
Vừa nghĩ đến Tông Triển Bạch không chừa đường lui, ép bọn họ đến bước đường cùng, máu trong cơ thể Hà Văn Hoài như sôi sục lên, hận chỉ muốn giết chết anh ta, nhưng ông ta biết ông không thể.
Không phải không thể, mà là thế lực không đủ.
Tiền mất tật mang, chỉ trách trẻ con trong nhà không bớt lo.
Đến tuổi này mà còn phải giả cháu trai trước mặt bọn trẻ thì cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.
Tông Triển Bạch mặt không cảm xúc, hai con mắt khép lại, trong phút chốc nặng nề thở một hơi rồi từ từ mở mắt ra: “Từ nay về sau tôi không muốn nghe một câu nói.”
“Câu nói gì?”
“Tôi có quan hệ với con gái ông?”
Hà Văn Hoài đơ người, nhưng không thể không trả lời, lạnh giọng nói: “Về sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, anh yên tâm, tôi là người đạo lý rõ ràng, là hai đứa nhỏ nhà tôi không chịu thua kém, chẳng thể trách người khác.”
Cốc cốc…
Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng khách, Quan Kình đẩy cửa bước vào, ghé sát xuống tai anh nói: “Tô Trạm và Vu Đậu Đậu đến rồi.”
Tông Triển Bạch không nhìn Hà Văn Hoài, chỉ dặn Quan Kình một tiếng: “Cậu mang clip bản gốc đưa cho anh ấy.”
Nói xong liền rời khỏi phòng khách.
Hà Văn Hoài vui mừng, cuối cùng thì chuyện này cũng giải quyết xong.
Mấy ngày nay ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần và sức lực kiệt quệ. Chuyện này giải quyết xong cũng như bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
“Khoan đã.” Hà Văn Hoài không còn thể hiện dáng vẻ nịnh hót như trước nữa, nhưng không cương quyết, chỉ thể hiện sự bất mãn của bản thân với chuyện này, “Hai nhà chúng ta chưa nghỉ lễ, Lâm Lâm không sai, nhưng việc anh làm là hơi quá đáng, thế sự vô thường, ai có thể chắc chắn ai sẽ tiếp tục huy hoàng đây?”
Tông Triển Bạch chầm chậm xoay người lại, ánh mắt không thay đổi, ngũ quan tinh xảo, mang khí chất lạnh lùng mà cứng rắn, toát ra sự lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.
Hừ.
Anh cười nhẹ một tiếng, “Tôi sẽ chống mắt lên xem.”
Nói xong tiếp tục bước ra khỏi phòng khách.
Không khí tĩnh lặng trong giây lát, Quan Kình cầm lấy clip gốc đặt trên bàn rồi quay đầu nhìn Hà Văn Hoài: “Chủ tịch Hà, thế sự vô thường, ông mãi mãi sẽ không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không biết rằng đối thủ của mình rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài.”
Hà Văn Hoài nhíu mày: “Ý cậu là gì?”
Quan Kình cười cười: “Tôi chỉ là cảm thấy lời nói vừa rồi của chủ tịch hơi sắc bén mà thôi.”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Hà Văn Hoài hỏi lại.
Không phải Tông Triển Bạch vừa hăm dọa người khác hay sao?
“Không có.” Quan Kình không nói chuyện với anh nữa, mà làm một tư thế: “Để tôi tiễn chủ tịch ra về.”
Còn pháp luật phán xét là tội cố ý gây thương tích cho người khác, chịu án một năm sáu tháng.
Theo thủ tục thông thường, dù sao Lâm Tinh Tuyệt cũng không bị thương nặng, chỉ là cư dân mạng quá đông, bên cảnh sát cũng gặp áp lực, nhà họ Hà cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên thẳng thắn chỉ ra thủ phạm, để những người theo dõi câu chuyện này nguôi giận.
Danh tiếng nhà họ Hà cũng lấy lại được, bọn họ cũng không cậy thế ức hiếp người khác. Bọn họ là những công dân tốt tuân thủ luật pháp, phạm lỗi ắt sẽ bị trừng phạt, và bị phạt nặng hơn người bình thường.
Bịt miệng bao nhiêu người. Cả nhà đọc tại truyen.one để có nội dung chuẩn nhé! Các trang khác copy của truyen.one nội dung cà khịa lắm. Chúc cả nhà mùa dịch an toàn!
“Vậy còn Lâm Lâm…” Hà Văn Hoài ngập ngừng nói.
Ý tứ không rõ ràng.
“Tôi sẽ xem thành ý.”’ Tông Triển Bạch không để tâm nói.
Chỉ dựa vào một cái miệng?
Coi ông ta là trẻ con ba tuổi sao?
Thành ý chỉ dựa trên nét mặt, không dựa vào cái miệng nói.
Hà Văn Hoài đặt clip bản gốc lên trên bàn: “Không có bản dự trữ, cũng không lưu vào bất cứ bản mềm nào. Cậu yên tâm, lần này dù chơi không vui, nhưng tình cảm qua lại giữa hai nhà vẫn còn, tôi làm sao dám nói một đằng làm một nẻo.”
Tông Triển Bạch cầm lên nhìn hai giây: “Ông yên tâm, chỉ cần clip không lộ ra, con gái ông cũng sẽ không xuất hiện.”
“Cái này…”
“Sao thế, không tin tôi à?”
Hà Văn Hoài khó xử, đồ trong tay cậu ta, hà cớ không phải bất cứ lúc nào sẽ bị cậu ta đe dọa sao?
Cảm giác bị người khác đe dọa lúc này thật không ổn.
“Đương nhiên là tôi tin, chỉ có điều, dù sao cũng liên quan đến danh dự của con gái tôi, tôi không thể không để tâm”. Hà Văn Hoài lúc này là một người cha hiền.”
Trong gia tộc lớn hào môn, tình thân cũng đi liền với lợi ích, thà nói sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Hà còn hơn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của con gái.
“Hãy xem tình cảm giữa hai nhà, nhớ lại Lâm Lâm cũng từng theo cậu, hãy cho con bé một cơ hội sửa sai, dù sao…”
Những lời còn lại Hà Văn Hoài không nói ra, dù sao ông ta cũng phá hủy Hà Khiếu Ninh.
Vừa nghĩ đến Tông Triển Bạch không chừa đường lui, ép bọn họ đến bước đường cùng, máu trong cơ thể Hà Văn Hoài như sôi sục lên, hận chỉ muốn giết chết anh ta, nhưng ông ta biết ông không thể.
Không phải không thể, mà là thế lực không đủ.
Tiền mất tật mang, chỉ trách trẻ con trong nhà không bớt lo.
Đến tuổi này mà còn phải giả cháu trai trước mặt bọn trẻ thì cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.
Tông Triển Bạch mặt không cảm xúc, hai con mắt khép lại, trong phút chốc nặng nề thở một hơi rồi từ từ mở mắt ra: “Từ nay về sau tôi không muốn nghe một câu nói.”
“Câu nói gì?”
“Tôi có quan hệ với con gái ông?”
Hà Văn Hoài đơ người, nhưng không thể không trả lời, lạnh giọng nói: “Về sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, anh yên tâm, tôi là người đạo lý rõ ràng, là hai đứa nhỏ nhà tôi không chịu thua kém, chẳng thể trách người khác.”
Cốc cốc…
Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng khách, Quan Kình đẩy cửa bước vào, ghé sát xuống tai anh nói: “Tô Trạm và Vu Đậu Đậu đến rồi.”
Tông Triển Bạch không nhìn Hà Văn Hoài, chỉ dặn Quan Kình một tiếng: “Cậu mang clip bản gốc đưa cho anh ấy.”
Nói xong liền rời khỏi phòng khách.
Hà Văn Hoài vui mừng, cuối cùng thì chuyện này cũng giải quyết xong.
Mấy ngày nay ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần và sức lực kiệt quệ. Chuyện này giải quyết xong cũng như bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
“Khoan đã.” Hà Văn Hoài không còn thể hiện dáng vẻ nịnh hót như trước nữa, nhưng không cương quyết, chỉ thể hiện sự bất mãn của bản thân với chuyện này, “Hai nhà chúng ta chưa nghỉ lễ, Lâm Lâm không sai, nhưng việc anh làm là hơi quá đáng, thế sự vô thường, ai có thể chắc chắn ai sẽ tiếp tục huy hoàng đây?”
Tông Triển Bạch chầm chậm xoay người lại, ánh mắt không thay đổi, ngũ quan tinh xảo, mang khí chất lạnh lùng mà cứng rắn, toát ra sự lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.
Hừ.
Anh cười nhẹ một tiếng, “Tôi sẽ chống mắt lên xem.”
Nói xong tiếp tục bước ra khỏi phòng khách.
Không khí tĩnh lặng trong giây lát, Quan Kình cầm lấy clip gốc đặt trên bàn rồi quay đầu nhìn Hà Văn Hoài: “Chủ tịch Hà, thế sự vô thường, ông mãi mãi sẽ không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không biết rằng đối thủ của mình rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài.”
Hà Văn Hoài nhíu mày: “Ý cậu là gì?”
Quan Kình cười cười: “Tôi chỉ là cảm thấy lời nói vừa rồi của chủ tịch hơi sắc bén mà thôi.”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Hà Văn Hoài hỏi lại.
Không phải Tông Triển Bạch vừa hăm dọa người khác hay sao?
“Không có.” Quan Kình không nói chuyện với anh nữa, mà làm một tư thế: “Để tôi tiễn chủ tịch ra về.”
Bình luận facebook