Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Chương 180:
Trước đây anh tưởng Hà Khiếu Ninh nhằm vào Lâm Tử Lạp chẳng qua chỉ vì Lâm Tử Lạp gả cho anh.
Bây giờ anh mới hiểu, Hà Khiếu Ninh hận thù Lâm Tử Lạp không chỉ bởi vì lý do đơn giản như thế mà còn bởi chuyện sáu năm trước.
Trong không khí lạnh lẽo, khuôn mặt anh căng ra như hình tượng sáp, ảm đạm và đáng sợ.
“Anh có manh mối của cô ta không?” Bây giờ anh gần như có thể khẳng định việc Lâm Tử Lạp mất tích có liên quan trực tiếp tới cô ta.
“Vừa có kết quả, tôi đã cho người tìm cô ta rồi nhưng chỉ là vẫn chưa tìm thấy.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Lập tức tìm người!” Hai tay anh nắm chặt phát ra tiếng: “Là tôi đánh giá thấp tâm địa cô ta rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh liền rít lên: “Tôi lập tức tăng thêm người đi tìm.”
Thẩm Bồi Xuyên gọi điện cho cấp dưới huy động thêm người tìm tung tích của Hà Khiếu Ninh.
“Cậu đừng lo lắng, dù gì nhà họ Hà cũng là người thành phố này, hòa thượng chạy được, miếu không chạy nổi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Yết hầu Tông Triển Bạch trôi lên trôi xuống: “Lâm Tử Lạp mất tích rồi.”
“Cái gì?” Thẩm Bồi Xuyên mơ hồ: “Ban ngày không phải vẫn còn sao?”
“Buổi tối không liên lạc được nữa.” Giọng nói của anh lơ lửng, rất nhẹ như gió thoáng qua.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ cẩn thận, dù gì anh cũng đang điều tra án nên chỉ một lát đã nghĩ ngay tới mấu chốt của chuyện này: “Có liên quan tới Hà Khiếu Ninh?”
Điều này không phải quá rõ rồi sao.
Tông Triển Bạch liếc nhìn Thẩm Tú Tình đang được phủ vải trắng: “Anh nói xem, cái chết của cô ta là vì sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ một lát: “Có phải là thuật che mắt kéo dài thời gian?”
Dùng cái chết của Thẩm Tú Tình làm rối loạn tầm nhìn của họ để kéo dài thời gian, đợi họ làm rõ ràng thì Lâm Tử Lạp đã bị bắt đi rồi.
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là Lâm Tử Lạp.
Thẩm Tú Tình chỉ là một quân cờ chết thay.
Thẩm Tú Tình bị phán tù vô thời hạn nên cho dù không chết thì cũng ở trong này cả đời không có tự do.
Nếu như cho cô ta đủ lợi lộc, Thẩm Tú Tình chắc sẽ đồng ý.
Nhưng cô ta cũng chết rồi, lợi lộc cũng để làm gì?
Điểm này Thẩm Bồi Xuyên nghĩ không ra.
“Chúng ta ra ngoài nói.” Thẩm Bồi Xuyên ở trong này lâu rồi nên cảm thấy lạnh.
Đèn trong trại giam đều đã tắt nên tối thui, lạnh lẽo âm u.
Thẩm Bồi Xuyên trở về lầu lớn, đẩy cửa phòng làm việc hỏi: “Muốn uống gì không?”
Tông Triển Bạch không để ý tới mà ngồi trên sofa nói bằng giọng lạnh lùng: “Mau tìm đi.”
Thẩm Bồi Xuyên cảm nhận được tâm trạng của anh thực sự không tốt, mà còn là rất không tốt như đang kìm nén thứ gì đó có thể phát nổ bất cứ lúc nào nên không dám phản bác anh dù chỉ một chút mà chỉ lấy điện thoại ra dặn dò cấp dưới.
Bên kia đầu dây điện thoại đã có tiếng nói nhanh chóng: “Em đang định gọi cho anh đây, có manh mối rồi, Hà Khiếu Ninh từng xuất hiện ở quán bar Tri Âm, bây giờ em đang ở đây tìm người của cô ta.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên cúp máy nhìn Tông Triển Bạch nói: “Có manh mối rồi, ở quán bar Tri Âm.”
Tông Triển Bạch đứng dậy ngay lập tức, không nói không rằng mà đi ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên theo sau, đi được hai bước lại quay về lấy cốc giữ nhiệt trên bàn, vừa đi theo Tông Triển Bạch vừa rót hai cốc trà.
Lúc này quán bar Tri Âm đang nhộn nhịp vì sân khấu đêm bây giờ mới bắt đầu.
Bởi vì phải điều tra án nên những người tới chơi đều bị nhân viên cảnh vụ gọi tới sảnh lớn xếp thành hàng, điều tra một lượt.
Bởi vì khi họ tới Hà Khiếu Ninh đã đi rồi nên gần như không để lại dấu vết gì, chỉ ngồi uống rượu.
Sau đó nhận một cuộc gọi liền ra ngoài, manh mối bây giờ là quán bar Tri Âm lại đứt đoạn rồi.
Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên đi tới, họ đã thẩm tra xong rồi.
“Cô ta chỉ đơn thuần tới đây uống rượu, sau đó nhận một cuộc điện thoại liền ra ngoài, chúng tôi đã trích xuất camera lân cận xem có thể tìm thấy giấu vết của cô ta không.”
Thẩm Bồi Xuyên dè chừng nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối.
Xung quanh anh tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta bất giác lùi về phía sau.
Đột nhiên Tông Triển Bạch quay người đi nhanh ra ngoài cửa, Thẩm Bồi Xuyên cũng vội vàng theo sau: “Cậu muốn đi đâu?”
Tông Triển Bạch không nói chỉ lên xe, Thẩm Bồi Xuyên dặn dò cấp dưới một câu: “Các anh tiếp tục tìm, tìm người trong thời gian ngắn nhất.”
Trước đây anh tưởng Hà Khiếu Ninh nhằm vào Lâm Tử Lạp chẳng qua chỉ vì Lâm Tử Lạp gả cho anh.
Bây giờ anh mới hiểu, Hà Khiếu Ninh hận thù Lâm Tử Lạp không chỉ bởi vì lý do đơn giản như thế mà còn bởi chuyện sáu năm trước.
Trong không khí lạnh lẽo, khuôn mặt anh căng ra như hình tượng sáp, ảm đạm và đáng sợ.
“Anh có manh mối của cô ta không?” Bây giờ anh gần như có thể khẳng định việc Lâm Tử Lạp mất tích có liên quan trực tiếp tới cô ta.
“Vừa có kết quả, tôi đã cho người tìm cô ta rồi nhưng chỉ là vẫn chưa tìm thấy.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Lập tức tìm người!” Hai tay anh nắm chặt phát ra tiếng: “Là tôi đánh giá thấp tâm địa cô ta rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh liền rít lên: “Tôi lập tức tăng thêm người đi tìm.”
Thẩm Bồi Xuyên gọi điện cho cấp dưới huy động thêm người tìm tung tích của Hà Khiếu Ninh.
“Cậu đừng lo lắng, dù gì nhà họ Hà cũng là người thành phố này, hòa thượng chạy được, miếu không chạy nổi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Yết hầu Tông Triển Bạch trôi lên trôi xuống: “Lâm Tử Lạp mất tích rồi.”
“Cái gì?” Thẩm Bồi Xuyên mơ hồ: “Ban ngày không phải vẫn còn sao?”
“Buổi tối không liên lạc được nữa.” Giọng nói của anh lơ lửng, rất nhẹ như gió thoáng qua.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ cẩn thận, dù gì anh cũng đang điều tra án nên chỉ một lát đã nghĩ ngay tới mấu chốt của chuyện này: “Có liên quan tới Hà Khiếu Ninh?”
Điều này không phải quá rõ rồi sao.
Tông Triển Bạch liếc nhìn Thẩm Tú Tình đang được phủ vải trắng: “Anh nói xem, cái chết của cô ta là vì sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ một lát: “Có phải là thuật che mắt kéo dài thời gian?”
Dùng cái chết của Thẩm Tú Tình làm rối loạn tầm nhìn của họ để kéo dài thời gian, đợi họ làm rõ ràng thì Lâm Tử Lạp đã bị bắt đi rồi.
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là Lâm Tử Lạp.
Thẩm Tú Tình chỉ là một quân cờ chết thay.
Thẩm Tú Tình bị phán tù vô thời hạn nên cho dù không chết thì cũng ở trong này cả đời không có tự do.
Nếu như cho cô ta đủ lợi lộc, Thẩm Tú Tình chắc sẽ đồng ý.
Nhưng cô ta cũng chết rồi, lợi lộc cũng để làm gì?
Điểm này Thẩm Bồi Xuyên nghĩ không ra.
“Chúng ta ra ngoài nói.” Thẩm Bồi Xuyên ở trong này lâu rồi nên cảm thấy lạnh.
Đèn trong trại giam đều đã tắt nên tối thui, lạnh lẽo âm u.
Thẩm Bồi Xuyên trở về lầu lớn, đẩy cửa phòng làm việc hỏi: “Muốn uống gì không?”
Tông Triển Bạch không để ý tới mà ngồi trên sofa nói bằng giọng lạnh lùng: “Mau tìm đi.”
Thẩm Bồi Xuyên cảm nhận được tâm trạng của anh thực sự không tốt, mà còn là rất không tốt như đang kìm nén thứ gì đó có thể phát nổ bất cứ lúc nào nên không dám phản bác anh dù chỉ một chút mà chỉ lấy điện thoại ra dặn dò cấp dưới.
Bên kia đầu dây điện thoại đã có tiếng nói nhanh chóng: “Em đang định gọi cho anh đây, có manh mối rồi, Hà Khiếu Ninh từng xuất hiện ở quán bar Tri Âm, bây giờ em đang ở đây tìm người của cô ta.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên cúp máy nhìn Tông Triển Bạch nói: “Có manh mối rồi, ở quán bar Tri Âm.”
Tông Triển Bạch đứng dậy ngay lập tức, không nói không rằng mà đi ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên theo sau, đi được hai bước lại quay về lấy cốc giữ nhiệt trên bàn, vừa đi theo Tông Triển Bạch vừa rót hai cốc trà.
Lúc này quán bar Tri Âm đang nhộn nhịp vì sân khấu đêm bây giờ mới bắt đầu.
Bởi vì phải điều tra án nên những người tới chơi đều bị nhân viên cảnh vụ gọi tới sảnh lớn xếp thành hàng, điều tra một lượt.
Bởi vì khi họ tới Hà Khiếu Ninh đã đi rồi nên gần như không để lại dấu vết gì, chỉ ngồi uống rượu.
Sau đó nhận một cuộc gọi liền ra ngoài, manh mối bây giờ là quán bar Tri Âm lại đứt đoạn rồi.
Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên đi tới, họ đã thẩm tra xong rồi.
“Cô ta chỉ đơn thuần tới đây uống rượu, sau đó nhận một cuộc điện thoại liền ra ngoài, chúng tôi đã trích xuất camera lân cận xem có thể tìm thấy giấu vết của cô ta không.”
Thẩm Bồi Xuyên dè chừng nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối.
Xung quanh anh tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta bất giác lùi về phía sau.
Đột nhiên Tông Triển Bạch quay người đi nhanh ra ngoài cửa, Thẩm Bồi Xuyên cũng vội vàng theo sau: “Cậu muốn đi đâu?”
Tông Triển Bạch không nói chỉ lên xe, Thẩm Bồi Xuyên dặn dò cấp dưới một câu: “Các anh tiếp tục tìm, tìm người trong thời gian ngắn nhất.”
Bình luận facebook