Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chương 181:
Sau đó cũng lên xe theo Tông Triển Bạch.
Rõ ràng là thành phố nhưng Tông Triển Bạch lại lái xe với tốc độ 110, cũng may là lúc này trên đường xe cộ ít nếu không chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.
Thẩm Bồi Xuyên nắm lấy dây an toàn, lén nhìn Tông Triển Bạch, anh chưa nhìn thấy Tông Triển Bạch mất bình tĩnh như vậy, làm việc mà chưa từng suy nghĩ.
“Cậu rất quan tâm cô Lâm sao?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi dò.
Biết Tông Triển Bạch thích Lâm Tử Lạp nhưng anh không ngờ Lâm Tử Lạp có thể quan trọng với Tông Triển Bạch như thế.
Tông Triển Bạch là ai?
20 tuổi đã tiếp quản tập đoàn Vạn Việt, sớm đã tôi luyện được phong thái bình tĩnh vững vàng. Mười năm qua, có sóng to gió lớn nào mà cậu ấy chưa gặp qua nhưng ngay cả sắc mặt cũng không đổi.
Nhưng hôm nay, Thẩm Bồi Xuyên lại nhìn thấy sự bất an và hoảng loạn trên gương mặt của Tông Triển Bạch.
Ánh mắt thẳng thừng không xiêu vẹo, đường nét của khuôn mặt và thái dương tạo thành một đường thẳng và những đường gân xanh kéo dài bất ngờ nhảy lên.
Anh quan tâm, rất quan tâm.
Cũng không phải quan tâm đơn giản như vậy, anh thích cô gái đó.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn rõ nơi Tông Triển Bạch muốn tới….”
Nhà họ Hà.
Lúc này những người nhà họ Hà dường như đã đi nghỉ hết, cả căn nhà lớn, ánh đèn mịt mờ, xung quanh im ắng, thi thoảng lắm mới nghe được tiếng xào xạc của tiếng lá bay.
Thẩm Bồi Xuyên đi lên kéo tay Tông Triển Bạch, anh ấy sợ anh kích động: “Bây giờ cậu ở đây cũng chưa chắc sẽ tìm được người.”
“Vậy cậu cứ để tôi chờ à? Bây giờ, thời gian trôi qua càng dài, càng bất lợi với cô ấy.” Trong mắt anh hiện lên những tia máu đỏ cạch.
Hà Thuỵ Lâm từng cố gắng tạo ra vụ tai nạn giao thông để giết chết Lâm Tử Lạp, nếu lần này cô bị cô ta bắt được thật, anh không dám nghĩ đến hậu quả, bây giờ chỉ có thể ép nhà họ Hà giao người ra.
Thẩm Bồi Xuyên sững lại, anh ấy buông tay ra, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một Tông Triển Bạch mất kiên nhẫn nào như vậy, anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta là gì của nhau? Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Bồi Xuyên đã đạp cổng đến ầm một tiếng.
Làm ánh đèn xung quanh bật lên.
Hà Văn Hoài đang ngủ say cũng bị tiếng động vừa rồi làm cho tỉnh giấc, Hạ Trân Du ngồi dậy bật đèn ngủ bên giường: “Vừa rồi có tiếng gì vậy?”
Hà Văn Hoài không động đậy, ông ta vẫn mê man, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, bị một tiếng động to làm cho tỉnh giấc khiến ông ta không vui vẻ, ông ta mơ màng nói: “Tiếng sét à?”
Nói xong ông ta lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Hạ Trân Du thấy tiếng đó không phải là tiếng sét, ban ngày còn nắng, sao ban đêm nói sét là có sét được?
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, còn có người dám đến đạp cổng nhà chúng ta à?”
Hạ Du Trân nghĩ cũng phải, nửa đêm nửa hôm chắc không có ai, hơn nữa cũng không có kẻ trộm nào dám đến.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, chống lửa, chống trộm rất tốt.
Hạ Trân Du tắt đèn rồi lại nằm xuống, bà ta kéo chăn rồi nằm cạnh Hà Văn Hoài ngủ tiếp.
“Cả nhà này đều là lợn à?” Thẩm Bồi Xuyên vừa dùng sức để đạp xong.
Rầm!
Đám chim đang ngủ cũng nháo nhác kêu.
Thẩm Bồi Xuyên dùng lực thật sự để đạp.
Một cú mạnh.
“Tiếng đó không phải là tiếng sét.” Lần này Hạ Trân Du nghe rõ ràng, bà ta ngồi dậy bật đèn ngủ: “Giống như tiếng cổng vậy.”
Hà Văn Hoài cũng ngồi dậy, chăn kéo xuống bụng: “Nửa đêm sao lại có người tới?”
“Tôi dậy xem xem.” Hạ Trân Du đứng dậy đi xuống tầng, Hà Thuỵ Hành cũng tỉnh dậy, anh ta nhìn thấy Hạ Trân Du thì hỏi: “Mẹ cũng nghe thấy tiếng cổng à?”
Hạ Trân Du gật đầu.
“Mẹ đi ngủ đi, con đi xem xem.” Hà Thuỵ Hành vừa mặc áo ngoài vừa đi ra ngoài cổng, anh ta mở cửa, ánh đèn bên ngoài được bật lên, ánh đèn vàng mờ mờ, không phải rất sáng nhưng cũng nhìn ra được ngoài cổng đang có bóng người, anh ta càng bước nhanh hơn.
Anh ta đi đến cổng thì mở cửa chống trộm ra, còn chưa kịp nhìn người ngoài cổng là ai thì có người đạp vào, anh ta bị đạp khi không phòng bị nên lùi về sau vài bước, sau đó ngã xuống đất.
Thẩm Bồi Xuyên vốn định đạp thêm lần nữa, nhưng không ngờ cổng lại được mở ra.
Cú đạp đấy lại rơi trọng trên người Hà Thuỵ Hành.
Sau đó cũng lên xe theo Tông Triển Bạch.
Rõ ràng là thành phố nhưng Tông Triển Bạch lại lái xe với tốc độ 110, cũng may là lúc này trên đường xe cộ ít nếu không chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.
Thẩm Bồi Xuyên nắm lấy dây an toàn, lén nhìn Tông Triển Bạch, anh chưa nhìn thấy Tông Triển Bạch mất bình tĩnh như vậy, làm việc mà chưa từng suy nghĩ.
“Cậu rất quan tâm cô Lâm sao?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi dò.
Biết Tông Triển Bạch thích Lâm Tử Lạp nhưng anh không ngờ Lâm Tử Lạp có thể quan trọng với Tông Triển Bạch như thế.
Tông Triển Bạch là ai?
20 tuổi đã tiếp quản tập đoàn Vạn Việt, sớm đã tôi luyện được phong thái bình tĩnh vững vàng. Mười năm qua, có sóng to gió lớn nào mà cậu ấy chưa gặp qua nhưng ngay cả sắc mặt cũng không đổi.
Nhưng hôm nay, Thẩm Bồi Xuyên lại nhìn thấy sự bất an và hoảng loạn trên gương mặt của Tông Triển Bạch.
Ánh mắt thẳng thừng không xiêu vẹo, đường nét của khuôn mặt và thái dương tạo thành một đường thẳng và những đường gân xanh kéo dài bất ngờ nhảy lên.
Anh quan tâm, rất quan tâm.
Cũng không phải quan tâm đơn giản như vậy, anh thích cô gái đó.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn rõ nơi Tông Triển Bạch muốn tới….”
Nhà họ Hà.
Lúc này những người nhà họ Hà dường như đã đi nghỉ hết, cả căn nhà lớn, ánh đèn mịt mờ, xung quanh im ắng, thi thoảng lắm mới nghe được tiếng xào xạc của tiếng lá bay.
Thẩm Bồi Xuyên đi lên kéo tay Tông Triển Bạch, anh ấy sợ anh kích động: “Bây giờ cậu ở đây cũng chưa chắc sẽ tìm được người.”
“Vậy cậu cứ để tôi chờ à? Bây giờ, thời gian trôi qua càng dài, càng bất lợi với cô ấy.” Trong mắt anh hiện lên những tia máu đỏ cạch.
Hà Thuỵ Lâm từng cố gắng tạo ra vụ tai nạn giao thông để giết chết Lâm Tử Lạp, nếu lần này cô bị cô ta bắt được thật, anh không dám nghĩ đến hậu quả, bây giờ chỉ có thể ép nhà họ Hà giao người ra.
Thẩm Bồi Xuyên sững lại, anh ấy buông tay ra, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một Tông Triển Bạch mất kiên nhẫn nào như vậy, anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta là gì của nhau? Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Bồi Xuyên đã đạp cổng đến ầm một tiếng.
Làm ánh đèn xung quanh bật lên.
Hà Văn Hoài đang ngủ say cũng bị tiếng động vừa rồi làm cho tỉnh giấc, Hạ Trân Du ngồi dậy bật đèn ngủ bên giường: “Vừa rồi có tiếng gì vậy?”
Hà Văn Hoài không động đậy, ông ta vẫn mê man, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, bị một tiếng động to làm cho tỉnh giấc khiến ông ta không vui vẻ, ông ta mơ màng nói: “Tiếng sét à?”
Nói xong ông ta lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Hạ Trân Du thấy tiếng đó không phải là tiếng sét, ban ngày còn nắng, sao ban đêm nói sét là có sét được?
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, còn có người dám đến đạp cổng nhà chúng ta à?”
Hạ Du Trân nghĩ cũng phải, nửa đêm nửa hôm chắc không có ai, hơn nữa cũng không có kẻ trộm nào dám đến.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, chống lửa, chống trộm rất tốt.
Hạ Trân Du tắt đèn rồi lại nằm xuống, bà ta kéo chăn rồi nằm cạnh Hà Văn Hoài ngủ tiếp.
“Cả nhà này đều là lợn à?” Thẩm Bồi Xuyên vừa dùng sức để đạp xong.
Rầm!
Đám chim đang ngủ cũng nháo nhác kêu.
Thẩm Bồi Xuyên dùng lực thật sự để đạp.
Một cú mạnh.
“Tiếng đó không phải là tiếng sét.” Lần này Hạ Trân Du nghe rõ ràng, bà ta ngồi dậy bật đèn ngủ: “Giống như tiếng cổng vậy.”
Hà Văn Hoài cũng ngồi dậy, chăn kéo xuống bụng: “Nửa đêm sao lại có người tới?”
“Tôi dậy xem xem.” Hạ Trân Du đứng dậy đi xuống tầng, Hà Thuỵ Hành cũng tỉnh dậy, anh ta nhìn thấy Hạ Trân Du thì hỏi: “Mẹ cũng nghe thấy tiếng cổng à?”
Hạ Trân Du gật đầu.
“Mẹ đi ngủ đi, con đi xem xem.” Hà Thuỵ Hành vừa mặc áo ngoài vừa đi ra ngoài cổng, anh ta mở cửa, ánh đèn bên ngoài được bật lên, ánh đèn vàng mờ mờ, không phải rất sáng nhưng cũng nhìn ra được ngoài cổng đang có bóng người, anh ta càng bước nhanh hơn.
Anh ta đi đến cổng thì mở cửa chống trộm ra, còn chưa kịp nhìn người ngoài cổng là ai thì có người đạp vào, anh ta bị đạp khi không phòng bị nên lùi về sau vài bước, sau đó ngã xuống đất.
Thẩm Bồi Xuyên vốn định đạp thêm lần nữa, nhưng không ngờ cổng lại được mở ra.
Cú đạp đấy lại rơi trọng trên người Hà Thuỵ Hành.
Bình luận facebook