Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Chương 214:
Nghĩ đến đây cô ta càng thêm kiên định với quyết tâm ở lại bên cạnh Tông Triển Bạch, cô ta có ngày hôm nay đều do có mẹ giúp đỡ, không được để mẹ thất vọng.
Càng không thể thất bại!
Lúc này, cô ta đã theo Quan Kình vào tòa thẩm vấn, không phải căn phòng lần trước, căn phòng này lớn hơn rất nhiều, ở giữa có một vách ngăn thủy tinh bằng cường lực, phân căn phòng thành hai gian, bên trong để thẩm vấn, bên ngoài người khác có thể ngồi.
Đi tới cửa rồi Quan Kình mở cửa ra.
‘Lâm Tử Lạp’ cũng không lập tức vào ngay mà quan sát bên trong một lượt, chắc chắn Tông Triển Bạch ở trong mới nhấc chân đi vào.
Tô Trạm kéo ghế cho cô ta, biểu hiện hoàn toàn như không biết cô ta không phải Lâm Tử Lạp, nhiệt tình mà tôn kính, ánh mắt quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới: “Cô Lâm?”
Anh ấy đã biết cô ta là giả từ miệng Thẩm Bồi Xuyên.
Khi ấy anh còn ngạc nhiên một hồi, cảm thấy phẫu thuật chỉnh hình bây giờ thật tân tiến, nhưng muốn phẫu thuật hoàn toàn giống hẳn là điều không có khả năng lắm, nhìn qua thì thật sự rất giống.
Đoán chừng đã phẫu thuật toàn thân, ít nhất cô ta cũng đã phẫu thuật vóc người cho giống Lâm Tử Lạp, nếu không sẽ không mảnh mai đến thế, còn khuôn mặt này, thật sự tìm không ra chút khác thường.
“Anh đang nhìn gì?” ‘Lâm Tử Lạp’ nhíu mày: “Trên mặt tôi có hoa à?”
Tô Trạm cười suồng sã: “Ừm, còn đẹp hơn cả hoa.”
Lòng ‘Lâm Tử Lạp’ bồn chồn, sao cô ta cảm thấy trong lời nói của anh còn có hàm ý?
Cô ta dịch người về phía Tông Triển Bạch: “Anh gọi em tới đây làm gì? Nơi này thật âm u.”
Không đợi Tông Triển Bạch lên tiếng, Tô Trạm đã cất lời: “Gọi cô tới xem kịch hay.”
Nói rồi anh ấy cũng kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh cô ta.
“Kịch hay gì?” ‘Lâm Tử Lạp’ quay đầu nhìn anh ấy.
Tô Trạm cố làm ra vẻ bí ẩn: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”
Suốt cả quá trình Tông Triển Bạch đều rất trầm mặc, ánh sáng từ trên chiếu xuống bao phủ biểu cảm của anh, mơ hồ như ẩn trong màn sương.
Rất nhanh cánh cửa lại được mở ra lần nữa, Thẩm Bồi Xuyên đi vào, phía sau có hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu đen, họ kéo một người bị chụp túi vải đen trên đầu, đến đường còn không đi được vào.
‘Lâm Tử Lạp’ nhìn chằm chằm người bị kéo vào, dáng người kia sao lại giống Hà Khiếu Ninh đến thế?
Cô ta rất căng thẳng.
Rất nhanh suy nghĩ của cô ta đã ứng nghiệm, Thẩm Bồi Xuyên kéo túi vải đen trên đầu Hà Khiếu Ninh ra, để lộ khuôn mặt cô ta.
Cô ta đã thay quần áo, không nhìn ra vết thương ở đâu nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
“Biết cô ta không?” Tô Trạm lại gần.
‘Lâm Tử Lạp’ lắc đầu lại gật đầu, nói: “Biết, dù sao cô ta cũng từng bắt cóc tôi.”
“Có lẽ cô vẫn chưa biết, Cảnh Hạo nhà chúng ta ghét nhất điều gì.”
“Anh ấy ghét nhất điều gì?” Trong lúc bất giác, giọng điệu ‘Lâm Tử Lạp’ đã có thêm sự run rẩy.
Tô Trạm cười tà ác: “Ghét nhất bị người khác lừa gạt.”
‘Lâm Tử Lạp’ lại run rẩy: “Vậy sao?”
“Đúng thế, cô nhìn Hà Khiếu Ninh là biết, lần trước cô ta lừa Cảnh Hạo bị tai nạn rồi sảy thai, thật ra cô ta căn bản không hề có thai, khi ấy cũng nhờ nhà họ Hà ra mặt cầu xin tha thứ mới giữ được cái mạng nhỏ của cô ta, lần này cho dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không cứu nổi cô ta.”
‘Lâm Tử Lạp’ túm lấy cánh tay Tông Triển Bạch: “Cảnh Hạo, chúng ta đi thôi, em không muốn xem, em sợ.”
Tông Triển Bạch hờ hững nhíu mày nhưng lại lộ ra vẻ hung ác không dễ phát hiện: “Anh nhớ trước đây lá gan của em đâu có nhỏ thế này, sao thế, em không muốn nhìn người làm hại em chịu trừng phạt sao?”
“Em không muốn, dù sao em cũng không sao.” ‘Lâm Tử Lạp’ cầm cánh tay anh, tây trang bằng phẳng đã xuất hiện nếp nhăn.
Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bàn tay đang bám lấy cánh tay anh của cô ta, lông mi buông xuống mang theo sự lạnh lùng cách người ngàn dặm, khóe mắt cũng có hàn quang lạnh lẽo, sắc bén như con dao găm.
Dường như ‘Lâm Tử Lạp’ cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo không tên kia, theo bản năng rụt tay lại rồi nắm chặt, dường như chỉ có vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.
A!
Lúc này một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
‘Lâm Tử Lạp’ quay đầu nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay một ngón của Hà Khiếu Ninh, mười ngón tay liền tim nha, có thể thấy mạnh mẽ rút ra như vậy đau đớn thế nào.
Hà Khiếu Ninh bị ném lên đất, thân thể run rẩy từng cơn, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay cô ta nhuốm đỏ mặt đất, khúc khuỷu uốn lượn, ma mị không nói thành lời.
Nghĩ đến đây cô ta càng thêm kiên định với quyết tâm ở lại bên cạnh Tông Triển Bạch, cô ta có ngày hôm nay đều do có mẹ giúp đỡ, không được để mẹ thất vọng.
Càng không thể thất bại!
Lúc này, cô ta đã theo Quan Kình vào tòa thẩm vấn, không phải căn phòng lần trước, căn phòng này lớn hơn rất nhiều, ở giữa có một vách ngăn thủy tinh bằng cường lực, phân căn phòng thành hai gian, bên trong để thẩm vấn, bên ngoài người khác có thể ngồi.
Đi tới cửa rồi Quan Kình mở cửa ra.
‘Lâm Tử Lạp’ cũng không lập tức vào ngay mà quan sát bên trong một lượt, chắc chắn Tông Triển Bạch ở trong mới nhấc chân đi vào.
Tô Trạm kéo ghế cho cô ta, biểu hiện hoàn toàn như không biết cô ta không phải Lâm Tử Lạp, nhiệt tình mà tôn kính, ánh mắt quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới: “Cô Lâm?”
Anh ấy đã biết cô ta là giả từ miệng Thẩm Bồi Xuyên.
Khi ấy anh còn ngạc nhiên một hồi, cảm thấy phẫu thuật chỉnh hình bây giờ thật tân tiến, nhưng muốn phẫu thuật hoàn toàn giống hẳn là điều không có khả năng lắm, nhìn qua thì thật sự rất giống.
Đoán chừng đã phẫu thuật toàn thân, ít nhất cô ta cũng đã phẫu thuật vóc người cho giống Lâm Tử Lạp, nếu không sẽ không mảnh mai đến thế, còn khuôn mặt này, thật sự tìm không ra chút khác thường.
“Anh đang nhìn gì?” ‘Lâm Tử Lạp’ nhíu mày: “Trên mặt tôi có hoa à?”
Tô Trạm cười suồng sã: “Ừm, còn đẹp hơn cả hoa.”
Lòng ‘Lâm Tử Lạp’ bồn chồn, sao cô ta cảm thấy trong lời nói của anh còn có hàm ý?
Cô ta dịch người về phía Tông Triển Bạch: “Anh gọi em tới đây làm gì? Nơi này thật âm u.”
Không đợi Tông Triển Bạch lên tiếng, Tô Trạm đã cất lời: “Gọi cô tới xem kịch hay.”
Nói rồi anh ấy cũng kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh cô ta.
“Kịch hay gì?” ‘Lâm Tử Lạp’ quay đầu nhìn anh ấy.
Tô Trạm cố làm ra vẻ bí ẩn: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”
Suốt cả quá trình Tông Triển Bạch đều rất trầm mặc, ánh sáng từ trên chiếu xuống bao phủ biểu cảm của anh, mơ hồ như ẩn trong màn sương.
Rất nhanh cánh cửa lại được mở ra lần nữa, Thẩm Bồi Xuyên đi vào, phía sau có hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu đen, họ kéo một người bị chụp túi vải đen trên đầu, đến đường còn không đi được vào.
‘Lâm Tử Lạp’ nhìn chằm chằm người bị kéo vào, dáng người kia sao lại giống Hà Khiếu Ninh đến thế?
Cô ta rất căng thẳng.
Rất nhanh suy nghĩ của cô ta đã ứng nghiệm, Thẩm Bồi Xuyên kéo túi vải đen trên đầu Hà Khiếu Ninh ra, để lộ khuôn mặt cô ta.
Cô ta đã thay quần áo, không nhìn ra vết thương ở đâu nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
“Biết cô ta không?” Tô Trạm lại gần.
‘Lâm Tử Lạp’ lắc đầu lại gật đầu, nói: “Biết, dù sao cô ta cũng từng bắt cóc tôi.”
“Có lẽ cô vẫn chưa biết, Cảnh Hạo nhà chúng ta ghét nhất điều gì.”
“Anh ấy ghét nhất điều gì?” Trong lúc bất giác, giọng điệu ‘Lâm Tử Lạp’ đã có thêm sự run rẩy.
Tô Trạm cười tà ác: “Ghét nhất bị người khác lừa gạt.”
‘Lâm Tử Lạp’ lại run rẩy: “Vậy sao?”
“Đúng thế, cô nhìn Hà Khiếu Ninh là biết, lần trước cô ta lừa Cảnh Hạo bị tai nạn rồi sảy thai, thật ra cô ta căn bản không hề có thai, khi ấy cũng nhờ nhà họ Hà ra mặt cầu xin tha thứ mới giữ được cái mạng nhỏ của cô ta, lần này cho dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không cứu nổi cô ta.”
‘Lâm Tử Lạp’ túm lấy cánh tay Tông Triển Bạch: “Cảnh Hạo, chúng ta đi thôi, em không muốn xem, em sợ.”
Tông Triển Bạch hờ hững nhíu mày nhưng lại lộ ra vẻ hung ác không dễ phát hiện: “Anh nhớ trước đây lá gan của em đâu có nhỏ thế này, sao thế, em không muốn nhìn người làm hại em chịu trừng phạt sao?”
“Em không muốn, dù sao em cũng không sao.” ‘Lâm Tử Lạp’ cầm cánh tay anh, tây trang bằng phẳng đã xuất hiện nếp nhăn.
Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bàn tay đang bám lấy cánh tay anh của cô ta, lông mi buông xuống mang theo sự lạnh lùng cách người ngàn dặm, khóe mắt cũng có hàn quang lạnh lẽo, sắc bén như con dao găm.
Dường như ‘Lâm Tử Lạp’ cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo không tên kia, theo bản năng rụt tay lại rồi nắm chặt, dường như chỉ có vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.
A!
Lúc này một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
‘Lâm Tử Lạp’ quay đầu nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay một ngón của Hà Khiếu Ninh, mười ngón tay liền tim nha, có thể thấy mạnh mẽ rút ra như vậy đau đớn thế nào.
Hà Khiếu Ninh bị ném lên đất, thân thể run rẩy từng cơn, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay cô ta nhuốm đỏ mặt đất, khúc khuỷu uốn lượn, ma mị không nói thành lời.