Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống thân thể Giang Âm đang nằm trên giường. Cô như một con búp bê được chế tác tinh xảo, khuôn mặt xinh xắn hoàn mỹ không hề có chút sức sống. Đôi mắt màu hổ phách trong veo không có tiêu cự, thậm chí khi ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào mắt cô thì đồng tử cũng không hề co lại.
Cô nghe thấy tiếng máy điều hòa chạy, tiếng hít thở se sẽ của người bên cạnh, tiếng vải ma sát với da, và cả tiếng nước bị nhỏ giọt do không được vặn kỹ trong nhà vệ sinh.
Những âm thanh bị cô xem nhẹ trước khi mất đi thị giác giờ phút này lại là chiếc cầu nối duy nhất của cô và thế giới.
Cô thậm chí có thể mường tượng mọi thứ có màu gì, vách tường màu trắng, khung giường màu tro bạc, nước trong suốt, vòi nước màu bạc và những mạch máu đỏ dưới làn da màu ngà của chính cô.
Thế giới ồn ào và hỗn loạn, với cô mà nói, chẳng qua là một màn đen.
Những chiếc đèn đường, xe cộ, tuyết rơi, con mèo cam và người đàn ông xa lạ trông quen mắt lúc trước dường như chỉ là một giấc mơ.
“Âm Âm, em tỉnh rồi à?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Giang Âm trừng mắt nhìn, do dự hỏi:
“Anh Hai, anh đến à?”
“Đừng sợ, anh đã nói chuyện với bác sĩ, là do dây thần kinh thị giác bị viêm, chỉ cần tích cực điều trị thì sẽ nhanh chóng phục hồi.” Giang Việt đặt chiếc máy vi tính dùng để giải quyết công việc sang một bên, nắm tay Giang Âm, bình tĩnh an ủi cô.
“Dạ, mấy giờ rồi ạ? Anh Hai đến hồi nào vậy?” Thời gian với cô đã không còn nghĩa lý gì, nhưng thấy Giang Việt vốn đang ở nước ngoài dự họp đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, cô có chút áy náy, nhưng đồng thời cũng thấy yên tâm.
“Bây giờ là bảy giờ sáng, tối hôm qua lúc anh tới em đã ngủ nên anh không gọi em dậy, em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Em rất ổn, tuyết đang rơi ngoài trời ạ?” Giang Âm nghĩ tới giấc mộng mơ hồ, bất giác hỏi.
Giang Việt liếc nhìn cửa sổ, sau một đêm tuyết rơi dày đặc, hôm nay trời bỗng trong veo. Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng phủ lên tuyết một lớp vàng ấm áp.
Nhưng em gái anh lại không nhìn thấy.
“Ừ, tối qua tuyết rơi nhiều lắm, hôm nay chắc sẽ hơi lạnh.” Giọng Giang Việt dịu đi.
Giang Âm nghiêng đầu, tự hỏi không biết có phải thính giác mình nhạy bén hơn trước có phải là quà bồi thường cho chuyện mất đi thị giác hay không.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, cô mở miệng nhắc:
“Chị Nhất Nhất tới.”
“Hắt xì! Âm Âm, hôm nay em có đỡ hơn không?” Người chưa tới, tiếng đã vào trước.
Giang Việt quay đầu, thấy cô bạn gái Giản Nhất Nhất của mình vũ trang hạng nặng bằng khẩu trang kính râm đang mở cửa phòng, trên người cô mang theo hơi lạnh, tay xách một bịch cơm hộp lớn, vì sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời mà hắt xì một cái, cái mũi hơi ửng đỏ trông rất đáng yêu.
Anh đứng dậy, cầm hộp cơm trong tay Giản Nhất Nhất bỏ sang một bên, rồi bước tới giúp cô cởi chiếc áo khoác bị kẹt ở khuỷu tay mà cô không tự cởi bằng một tay được
Giản Nhất Nhất xoay người, nhét bàn tay lạnh lẽo vào dưới áo len của Giang Việt để sưởi ấm khiến Giang Việt trợn mắt lên.
Trút bỏ được chiếc áo nặng nề, Giản Nhất Nhất ngồi xuống vị trí vừa rồi của Giang Việt, đưa bàn tay vừa được sưởi ấm nắm chặt tay Giang Âm.
“Chà, tay chị ấm rồi. Tối qua tuyết rơi, Âm Âm không bị cảm chứ? Chị đã nấu canh cho em, bỏ cả củ từ vào, Âm Âm có muốn nếm thử một chút không?”
“Bây giờ chưa ăn được, Âm Âm phải để bụng rỗng xét nghiệm máu.”
Giang Việt nhấn chuông gọi điều dưỡng vào lấy máu, tiện thể đặt tay lên trán bạn gái, mặc dù tay cô lạnh kinh khủng nhưng may mà không bị sốt.
“Không phải em đang quay phim à? Sao lại tới đây?”
Giọng nói dịu dàng của Giản Nhất Nhất vang lên, khai báo chi tiết với Giang Việt.
Điều dưỡng lấy máu xong, Giang Âm bắt đầu uống canh và nghe Giang Việt và Giản Nhất Nhất trò chuyện, cô cố chống mắt thức được một lúc để hàn huyên rồi lại thiếp đi.
Kể từ khi nhập viện cô rất thích ngủ, có lẽ là do lúc trước công việc bận tới mức không phân thân nổi nên thân thể cô chẳng khác nào chiếc xe đã hoạt động bảy mươi năm, bây giờ xe đột nhiên lật khiến cõi lòng cô không khỏi mông lung.
Cũng có thể là do bóng tối, ngay cả khi cô mở mắt ra cũng không có gì để nhìn.
Mà đi ngủ còn có thể nằm mơ.
Giang Việt và Giản Nhất Nhất thấy Giang Âm đã ngủ, không muốn quầy rầy cô nên yên lặng đi ra ngoài.
……
“Mèo của anh không có vấn đề gì, chỉ bị đói và lạnh, hôm nay trời rét quá…”
Giang Âm mơ mơ màng màng nghe có giọng đàn ông đang nói, mùi nước khử trùng theo cô vào tận trong mơ, không vứt đi được.
Cô hé mắt, thấy móng vuốt màu cam của mình dưới ánh đèn rực rỡ, cô xoay móng vuốt lại, phía trên là nệm thịt màu hồng nhạt.
Sau khi ngó nghiêng xung quanh, cô nhận ra mình đang ở trong một chiếc lồng bạc. Qua khe hở, cô thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang trò chuyện với một người đàn ông khác đứng quay lưng về phía cô.
Ánh nắng nhè nhẹ rọi vào cửa sổ sát đất đằng xa, vô số hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, trên mặt đường thấp thoáng một lớp tuyết đọng.
Vạn vật tĩnh lặng và đẹp đẽ như một giấc mơ, hiện ra trước mắt cô đầy tươi sáng với kích thước khổng lồ.
Cô vẫy vẫy tay khiến móng vuốt cũng rung theo, cả người cô run lên, không thể không đối diện với sự thật.
Cô, Giang Âm, lại biến thành con mèo cam.
Con mèo Ba Tư kế bên mở đôi mắt biếc xanh, lim dim nhìn Giang Âm đang chơi với móng vuốt của chính mình như nhìn một kẻ ngốc.
Có bảy tám chiếc lồng được đặt ngay ngắn gần đó, bên trong là những con mèo thuộc đủ chủng loại, chỉ có mình Giang Âm là một con mèo cam lọt thỏm ở giữa.
Người đưa lưng về phía cô chợt quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Giang Âm.
Cô có đôi mắt màu hổ phách, đang nằm cuộn tròn, bộ lông màu cam hơi rối, trông ngơ ngác như mới tỉnh ngủ.
Anh luồn ngón giữa vào chuồng chạm vào đầu cô, vần vò cái đầu lông, hóa ra chỉ là mập giả, chỉ toàn lông là lông.
Sau đó, cô mới phản ứng lại, vội vàng dùng nệm thịt bắt lấy tay anh, giẫm dưới móng vuốt, không cho anh sờ soạng lung tung.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi xen lẫn với lòng hiếu kỳ và ham muốn khám phá rất con người.
Giống hệt như một cô nhóc ngây thơ.
Thẩm Thanh Châu rụt ngón tay lại, mỉm cười nói với con mèo con:
“Được rồi, anh sẽ mang em về nhà!”
Sau đó anh mở chiếc lồng ra, đặt thân thể nhỏ xíu của cô vào một chiếc túi.
Nụ cười ấm áp đầy vẻ yêu chiều, Giang Âm thấy thế thì bần thần cả người, tim đập thình thịch.
“Meo meo…” Đi đâu cơ?
Trừ một lỗ nhỏ có ánh sáng chiếu vào, túi đựng mèo vừa bí vừa tối khiến Giang Âm thấy hơi sợ hãi, như thể đôi mắt lại bị mất đi thị lực, cô bất an hỏi xong mới phát hiện mình đang kêu tiếng mèo nên đành ngậm miệng lại.
“Yên tâm, anh không ăn thịt mèo đâu!” Câu giải thích quái gở của Thẩm Thanh Châu càng khiến Giang Âm lo lắng hơn.
Anh cùng Giang Âm bắt một chiếc taxi, dọc đường Giang Âm cứ ngọ ngoạy mãi trong túi, sờ trái sờ phải, cố tìm đường ra.
Sau vài lần thì cô bị Thẩm Thanh Châu phát hiện, anh thò một tay vào trong túi đựng mèo, mân mê đầu mèo, rồi vuốt lông cô.
Vài bận như thế khiến Giang Âm ngoan hẳn.
Cảm nhận được những ngón tay trên đầu mình, Giang Âm cố nhớ xem tại sao người này lại quen mắt thế, cuối cùng cũng khơi gợi được chút ấn tượng về anh.
Thẩm Thanh Châu, bảy năm trước là một ngôi sao nổi tiếng trong cả hai lĩnh vực điện ảnh và âm nhạc của giới giải trí, năm đó rất tận tâm với nghề, có rất nhiều tác phẩm nổi bật, đạt được nhiều giải thưởng âm nhạc và điện ảnh lớn.
Cô đã từng xem qua phim điện ảnh và truyền hình anh đóng, hồi cô còn đi học, những bài hát của anh được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhưng lúc anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp đột nhiên bị công khai rất nhiều tin đồn xấu, như phẫu thuật thẩm mỹ, chơi gái, tấn công tình dục và đánh người. Vào thời điểm đó, những cáo buộc này rất nghiêm trọng khiến danh tiếng của anh chìm xuống đáy vực.
Ngoài ra, công ty quản lý của anh khi ấy cũng bị đối thủ tấn công, phương hướng xử lý khủng hoảng truyền thông lại không thích hợp khiến hàng loạt người hâm mộ quay lưng, thậm chí bôi đen anh, bạo lực mạng anh, sự nghiệp của anh ngày càng tụt dốc, cuối cùng sa vào trầm cảm không thể làm việc được nữa.
Đến khi mọi chuyện lắng xuống, mọi người nhận ra anh bị oan, vô số người hâm mộ đã xin lỗi và quay lại, song rốt cuộc anh vẫn dần dần rời khỏi làng giải trí. Cùng với đó, có rất nhiều thần tượng lưu lượng cao khiến dấu vết về sự tồn tại của anh bắt đầu phai nhạt dần, nhưng cho đến nay anh vẫn là người xuất sắc khó vượt qua nhất trong giới giải trí trong suy nghĩ của nhiều người.
~ HẾT CHƯƠNG 2 ~
Cô nghe thấy tiếng máy điều hòa chạy, tiếng hít thở se sẽ của người bên cạnh, tiếng vải ma sát với da, và cả tiếng nước bị nhỏ giọt do không được vặn kỹ trong nhà vệ sinh.
Những âm thanh bị cô xem nhẹ trước khi mất đi thị giác giờ phút này lại là chiếc cầu nối duy nhất của cô và thế giới.
Cô thậm chí có thể mường tượng mọi thứ có màu gì, vách tường màu trắng, khung giường màu tro bạc, nước trong suốt, vòi nước màu bạc và những mạch máu đỏ dưới làn da màu ngà của chính cô.
Thế giới ồn ào và hỗn loạn, với cô mà nói, chẳng qua là một màn đen.
Những chiếc đèn đường, xe cộ, tuyết rơi, con mèo cam và người đàn ông xa lạ trông quen mắt lúc trước dường như chỉ là một giấc mơ.
“Âm Âm, em tỉnh rồi à?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Giang Âm trừng mắt nhìn, do dự hỏi:
“Anh Hai, anh đến à?”
“Đừng sợ, anh đã nói chuyện với bác sĩ, là do dây thần kinh thị giác bị viêm, chỉ cần tích cực điều trị thì sẽ nhanh chóng phục hồi.” Giang Việt đặt chiếc máy vi tính dùng để giải quyết công việc sang một bên, nắm tay Giang Âm, bình tĩnh an ủi cô.
“Dạ, mấy giờ rồi ạ? Anh Hai đến hồi nào vậy?” Thời gian với cô đã không còn nghĩa lý gì, nhưng thấy Giang Việt vốn đang ở nước ngoài dự họp đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, cô có chút áy náy, nhưng đồng thời cũng thấy yên tâm.
“Bây giờ là bảy giờ sáng, tối hôm qua lúc anh tới em đã ngủ nên anh không gọi em dậy, em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Em rất ổn, tuyết đang rơi ngoài trời ạ?” Giang Âm nghĩ tới giấc mộng mơ hồ, bất giác hỏi.
Giang Việt liếc nhìn cửa sổ, sau một đêm tuyết rơi dày đặc, hôm nay trời bỗng trong veo. Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng phủ lên tuyết một lớp vàng ấm áp.
Nhưng em gái anh lại không nhìn thấy.
“Ừ, tối qua tuyết rơi nhiều lắm, hôm nay chắc sẽ hơi lạnh.” Giọng Giang Việt dịu đi.
Giang Âm nghiêng đầu, tự hỏi không biết có phải thính giác mình nhạy bén hơn trước có phải là quà bồi thường cho chuyện mất đi thị giác hay không.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, cô mở miệng nhắc:
“Chị Nhất Nhất tới.”
“Hắt xì! Âm Âm, hôm nay em có đỡ hơn không?” Người chưa tới, tiếng đã vào trước.
Giang Việt quay đầu, thấy cô bạn gái Giản Nhất Nhất của mình vũ trang hạng nặng bằng khẩu trang kính râm đang mở cửa phòng, trên người cô mang theo hơi lạnh, tay xách một bịch cơm hộp lớn, vì sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời mà hắt xì một cái, cái mũi hơi ửng đỏ trông rất đáng yêu.
Anh đứng dậy, cầm hộp cơm trong tay Giản Nhất Nhất bỏ sang một bên, rồi bước tới giúp cô cởi chiếc áo khoác bị kẹt ở khuỷu tay mà cô không tự cởi bằng một tay được
Giản Nhất Nhất xoay người, nhét bàn tay lạnh lẽo vào dưới áo len của Giang Việt để sưởi ấm khiến Giang Việt trợn mắt lên.
Trút bỏ được chiếc áo nặng nề, Giản Nhất Nhất ngồi xuống vị trí vừa rồi của Giang Việt, đưa bàn tay vừa được sưởi ấm nắm chặt tay Giang Âm.
“Chà, tay chị ấm rồi. Tối qua tuyết rơi, Âm Âm không bị cảm chứ? Chị đã nấu canh cho em, bỏ cả củ từ vào, Âm Âm có muốn nếm thử một chút không?”
“Bây giờ chưa ăn được, Âm Âm phải để bụng rỗng xét nghiệm máu.”
Giang Việt nhấn chuông gọi điều dưỡng vào lấy máu, tiện thể đặt tay lên trán bạn gái, mặc dù tay cô lạnh kinh khủng nhưng may mà không bị sốt.
“Không phải em đang quay phim à? Sao lại tới đây?”
Giọng nói dịu dàng của Giản Nhất Nhất vang lên, khai báo chi tiết với Giang Việt.
Điều dưỡng lấy máu xong, Giang Âm bắt đầu uống canh và nghe Giang Việt và Giản Nhất Nhất trò chuyện, cô cố chống mắt thức được một lúc để hàn huyên rồi lại thiếp đi.
Kể từ khi nhập viện cô rất thích ngủ, có lẽ là do lúc trước công việc bận tới mức không phân thân nổi nên thân thể cô chẳng khác nào chiếc xe đã hoạt động bảy mươi năm, bây giờ xe đột nhiên lật khiến cõi lòng cô không khỏi mông lung.
Cũng có thể là do bóng tối, ngay cả khi cô mở mắt ra cũng không có gì để nhìn.
Mà đi ngủ còn có thể nằm mơ.
Giang Việt và Giản Nhất Nhất thấy Giang Âm đã ngủ, không muốn quầy rầy cô nên yên lặng đi ra ngoài.
……
“Mèo của anh không có vấn đề gì, chỉ bị đói và lạnh, hôm nay trời rét quá…”
Giang Âm mơ mơ màng màng nghe có giọng đàn ông đang nói, mùi nước khử trùng theo cô vào tận trong mơ, không vứt đi được.
Cô hé mắt, thấy móng vuốt màu cam của mình dưới ánh đèn rực rỡ, cô xoay móng vuốt lại, phía trên là nệm thịt màu hồng nhạt.
Sau khi ngó nghiêng xung quanh, cô nhận ra mình đang ở trong một chiếc lồng bạc. Qua khe hở, cô thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang trò chuyện với một người đàn ông khác đứng quay lưng về phía cô.
Ánh nắng nhè nhẹ rọi vào cửa sổ sát đất đằng xa, vô số hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, trên mặt đường thấp thoáng một lớp tuyết đọng.
Vạn vật tĩnh lặng và đẹp đẽ như một giấc mơ, hiện ra trước mắt cô đầy tươi sáng với kích thước khổng lồ.
Cô vẫy vẫy tay khiến móng vuốt cũng rung theo, cả người cô run lên, không thể không đối diện với sự thật.
Cô, Giang Âm, lại biến thành con mèo cam.
Con mèo Ba Tư kế bên mở đôi mắt biếc xanh, lim dim nhìn Giang Âm đang chơi với móng vuốt của chính mình như nhìn một kẻ ngốc.
Có bảy tám chiếc lồng được đặt ngay ngắn gần đó, bên trong là những con mèo thuộc đủ chủng loại, chỉ có mình Giang Âm là một con mèo cam lọt thỏm ở giữa.
Người đưa lưng về phía cô chợt quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Giang Âm.
Cô có đôi mắt màu hổ phách, đang nằm cuộn tròn, bộ lông màu cam hơi rối, trông ngơ ngác như mới tỉnh ngủ.
Anh luồn ngón giữa vào chuồng chạm vào đầu cô, vần vò cái đầu lông, hóa ra chỉ là mập giả, chỉ toàn lông là lông.
Sau đó, cô mới phản ứng lại, vội vàng dùng nệm thịt bắt lấy tay anh, giẫm dưới móng vuốt, không cho anh sờ soạng lung tung.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi xen lẫn với lòng hiếu kỳ và ham muốn khám phá rất con người.
Giống hệt như một cô nhóc ngây thơ.
Thẩm Thanh Châu rụt ngón tay lại, mỉm cười nói với con mèo con:
“Được rồi, anh sẽ mang em về nhà!”
Sau đó anh mở chiếc lồng ra, đặt thân thể nhỏ xíu của cô vào một chiếc túi.
Nụ cười ấm áp đầy vẻ yêu chiều, Giang Âm thấy thế thì bần thần cả người, tim đập thình thịch.
“Meo meo…” Đi đâu cơ?
Trừ một lỗ nhỏ có ánh sáng chiếu vào, túi đựng mèo vừa bí vừa tối khiến Giang Âm thấy hơi sợ hãi, như thể đôi mắt lại bị mất đi thị lực, cô bất an hỏi xong mới phát hiện mình đang kêu tiếng mèo nên đành ngậm miệng lại.
“Yên tâm, anh không ăn thịt mèo đâu!” Câu giải thích quái gở của Thẩm Thanh Châu càng khiến Giang Âm lo lắng hơn.
Anh cùng Giang Âm bắt một chiếc taxi, dọc đường Giang Âm cứ ngọ ngoạy mãi trong túi, sờ trái sờ phải, cố tìm đường ra.
Sau vài lần thì cô bị Thẩm Thanh Châu phát hiện, anh thò một tay vào trong túi đựng mèo, mân mê đầu mèo, rồi vuốt lông cô.
Vài bận như thế khiến Giang Âm ngoan hẳn.
Cảm nhận được những ngón tay trên đầu mình, Giang Âm cố nhớ xem tại sao người này lại quen mắt thế, cuối cùng cũng khơi gợi được chút ấn tượng về anh.
Thẩm Thanh Châu, bảy năm trước là một ngôi sao nổi tiếng trong cả hai lĩnh vực điện ảnh và âm nhạc của giới giải trí, năm đó rất tận tâm với nghề, có rất nhiều tác phẩm nổi bật, đạt được nhiều giải thưởng âm nhạc và điện ảnh lớn.
Cô đã từng xem qua phim điện ảnh và truyền hình anh đóng, hồi cô còn đi học, những bài hát của anh được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhưng lúc anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp đột nhiên bị công khai rất nhiều tin đồn xấu, như phẫu thuật thẩm mỹ, chơi gái, tấn công tình dục và đánh người. Vào thời điểm đó, những cáo buộc này rất nghiêm trọng khiến danh tiếng của anh chìm xuống đáy vực.
Ngoài ra, công ty quản lý của anh khi ấy cũng bị đối thủ tấn công, phương hướng xử lý khủng hoảng truyền thông lại không thích hợp khiến hàng loạt người hâm mộ quay lưng, thậm chí bôi đen anh, bạo lực mạng anh, sự nghiệp của anh ngày càng tụt dốc, cuối cùng sa vào trầm cảm không thể làm việc được nữa.
Đến khi mọi chuyện lắng xuống, mọi người nhận ra anh bị oan, vô số người hâm mộ đã xin lỗi và quay lại, song rốt cuộc anh vẫn dần dần rời khỏi làng giải trí. Cùng với đó, có rất nhiều thần tượng lưu lượng cao khiến dấu vết về sự tồn tại của anh bắt đầu phai nhạt dần, nhưng cho đến nay anh vẫn là người xuất sắc khó vượt qua nhất trong giới giải trí trong suy nghĩ của nhiều người.
~ HẾT CHƯƠNG 2 ~
Bình luận facebook