Vừa thấy các tướng sĩ có chút sơ hở, hắn liền xoay người một cái, làm bộ muốn đi đến hành lang bên cạnh.
Phản ứng của các tướng sĩ cũng không chậm, thấy hắn muốn xông vào phủ, vội chạy nhanh đuổi theo.
Lão đạo sĩ chạy được vài bước liễn té ngã xuống đất, nhưng hắn là cố ý ngã. Mượn thời gian ngã sấp xuống để ra tay, một đạo phù chú được nắm ở lòng bàn tay, nhanh chóng nhét vào phía dưới tảng đá bên cạnh.
Động tác này của hắn rất nhanh, khi các tướng sĩ đến gần hắn đã làm xong.
Lúc này trời còn chưa sáng, không ai nhìn rõ hắn làm cái gì, các tướng sĩ chỉ kéo người lên, sau đó liền kéo theo cả tên tiểu đồng ném ra ngoài cửa phủ.
Tiếp đó cửa phủ từ từ đóng chặt lại, đem bọn họ ngăn ở bên ngoài.
Tiểu đạo sĩ bị ném đau, xoa xoa mông mím môi, nức tử khóc nói:
"Sư công, đau quá! Bọn họ hung dữ như vậy, vì sao chúng ta nhất định phải tới trêu chọc bọn hắn chứ!"
Lão đạo sĩ hừ nhẹ một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ một cái vào đầu đứa nhỏ --
"Vì sao? Vì thân phận của chúng ta! Ngươi nhớ kỹ, chúng ta là đạo sĩ trên núi, hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của chúng ta! Bây giờ yêu tinh hoành hành, không gặp được thì thôi, gặp, sao có thể mặc kệ?
"Nhưng sao có thể quản đây? Không phải chúng ta đã bị người ta ném ra ngoài sao?" Tiểu hài tử gãi đầu, không hiểu hỏi.
"Hừ hừ!" Lão đạo sĩ cười nhạt một tiếng, "Ném ra thì sao? Ta đã lưu lại một đạo phù chú trong phủ kia. Chỉ cần yêu tinh vừa đến ngân, nguyên thân của nàng sẽ khó giữ được!"
... .....
Đảo mắt đã qua ba ngày, Tuyết Tuyết đã tỉnh, ý thức trở nên rõ ràng.
Kỳ quái là, nàng biết rõ mình đã tỉnh, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Loại cảm giác này còn đáng sợ hơn so với vài ngày trước, trước bởi vì nàng không đủ bản lãnh, thân thể mệt mỏi khiến nàng không thể không ngủ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng thân thể đã tốt hơn nhiều, rõ ràng nàng cảm thấy mình đã có thể ngồi dậy, đã có thể cùng người nói chuyện. Nhưng chỉ là không sao nhúc nhích được, cũng không mở mắt ra được.
Nàng có thể cảm nhận được Cảnh Hiên đang ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng mớm nước cho nàng, thỉnh thoảng lại vuốt tóc nàng, còn không ngừng nói chuyện với nàng, nàng thậm chí nghe thấy Cảnh Hiên gọi nàng Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết.
Trời biết Tuyết Tuyết sốt ruột như thế nào, nàng vội vã muốn nói, vội vã muốn hỏi một chút xem làm sao Cảnh Hiên biết thân phận của nàng.
Đáng tiếc tất cả chỉ là suy nghĩ, giờ phút này, thật giống như có một loại lực lượng vô hình nào đó giam cầm thần kinh của nàng, ép tới mức nàng rất mệt rất mệt.
Dần dần, Tuyết Tuyết bắt đầu hiểu rõ, nhất định trong phủ này có cái gì đó không thích hợp, nhất định là có cái gì đó tương sinh tương khắc tồn tại cùng với nàng.
Ba ngày qua đi, thân thể nàng càng lúc càng khô, rõ ràng Cảnh Hiên luôn cho nàng uống nước, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Rốt cuộc, Cảnh Hiên cũng cảm thấy khác thường.
Hắn chỉ muốn lau cánh tay cho Tuyết Tuyết, nhưng khi xốc chăn lên lại đột nhiên phát hiện trên cổ tay vốn trắng muốt tinh tế của nàng, không biết từ khi nào lại nổi lên nếp nhăn.
"Tuyết Tuyết!" Hắn cấp bách, lại không tự chủ được kêu ra cái tên mà hắn phỏng đoán. "Tuyết Tuyết!" Hắn đứng dậy lắc lắc người nàng, muốn gọi người tỉnh lại. Nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào, nữ tử trên giường vẫn khép chặt hai mắt, ngoại trừ thỉnh thoảng nhíu mày, lại không có bất kỳ phản ứng gì khác.
Trên trán Cảnh Hiên dần xuất hiện mồ hôi, hắn không hiểu rốt cuộc Tuyết Tuyết đã xảy ra chuyện gì, ngoài cổ tay, mặt Tuyết Tuyết, gáy, còn có hai chân cũng đều xuất hiện tình trạng tương tự. Vừa khô nhăn nheo, thậm chí còn nổi lên những đốm trắng nhỏ.
"Tuyết Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ!" Hắn tự nói, một tay kéo lấy người trên giường, ôm chặt vào trong ngực. "Tuyết Tuyết, ta chờ mười năm, lại tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi nhất định không thể có chuyện gì! Tuyết Tuyết!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Cảnh Hiên có chút ngẩn ngơ.
Vốn đối với thân phận của nữ tử này chỉ dám đoán, từ vào lúc này, sao trong lòng hắn lại nhận định nữ tử này chính là cá vàng nhỏ kia?
"Cá vàng nhỏ..."
Bỗng nhiên lại thì thào lặp đi lặp lại ba chữ kia, một lần lại một lần, cho đến khi tiếng thứ năm phát ra khỏi miệng, hai mắt Cảnh Hiên liền sáng ngời, giống như có lỗ thủng, vội vàng chạy tới của phòng, hướng về phía trong viện kêu to --
"Người đâu! Chuẩn bị nước! Bổn vương muốn tắm rửa!"
Nha hoàn rất nhanh liền chuyển vào phòng Cảnh Hiên một cái thùng gỗ lớn, sau đó là nước nóng, nhưng Cảnh Hiên lại để cho hạ nhân để thêm một cái thùng nhỏ ở bên cạnh, rồi lập tức đuổi hết đi.
Bọn hạ nhân buồn bực, vì sao Vương gia không để cho bọn họ pha nước ấm, nhưng mấy ngày nay gần đây trong phủ xuất hiện rất nhiều việc lạ, nên có lẽ việc nhỏ này cũng không tính là gì.
Đương nhiên Cảnh Hiên không thể để các nàng đi pha nước ấm, loại nước nóng bỏng chỉ thích hợp để người tắm này, sợ là sẽ làm Tuyết Tuyết bị thương.
Hắn đổ nước ở thùng nhỏ vào trong thùng gỗ lớn, đợi đến khi nước bắt đầu trở nên ấm liền lập tức dừng lại.
Sau đó quay người bước thong thả đến bên giường, khẽ nhấc chăn trên người Tuyết Tuyết lên, nhìn da thịt khô ráp lộ ra bên ngoài khiến tim hắn co rúc một trận.
"Tuyết Tuyết." Hắn khẽ gọi, "Tuyết Tuyết đừng sợ, chúng ta đi ngâm nước. Ta biết ngươi không thể rời khỏi nước, nên chúng ta trở về trong nước. Tin tưởng ta, rất nhanh ngươi có thể đứng lên, nhất định!"
Khẽ ôm lấy người, đến trước thùng gỗ, chậm rãi thả vào trong nước.
Không cảm nhận được chuyển động của Tuyết Tuyết, Cảnh Hiên chỉ có thể đứng lên, cẩn thận đỡ cánh tay của nàng.
Cũng không biết duy trì tư thế như vậy bao nhiêu lâu, Cảnh Hiên chỉ cảm thấy cánh tay của mình đã bắt đầu run lên vì tê dại.
Nhưng đúng lúc đó, hình như nữ tử ngâm mình trong nước khẽ nhúc nhích.
Hắn vui sướng lạ thường, vội vàng ngồi xổm xuống, đối mặt với Tuyết Tuyết, khẽ gọi nàng:
"Tuyết Tuyết! Tuyết Tuyết!
Rõ ràng nghe được có người gọi nàng, Tuyết Tuyết thử cử động đầu, lại phát hiện thân thể đã có thể động theo ý thức của mình.
Cảnh Hiên vẫn tiếp tục gọi, đối với Tuyết Tuyết mà nói đó chúng là động lực lớn nhất.
Cuối cùng, nàng chậm rãi mở mắt ra.
Cuối cùng, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong chân thật chiếu rọi vào trong mắt.
Cuối cùng...
"Cảnh, Cảnh Hiên." Giọng nói của nàng run rẩy, mang theo một chút chần chờ, mang theo một chút sợ hãi.
Tuyết Tuyết đã từng thử nghĩ qua vô số lần cảnh tượng mình lấy thân phận con người gặp mặt Cảnh Hiên, nhưng tình huống như thế này, nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới.
Nàng nghe thấy hắn gọi mình Tuyết Tuyết, nàng cũng gọi một tiếng Cảnh Hiên, đây có phải là đúng hay không, tất cả giải thích đều không cần thiết?
Đối với hai người bọn họ mà nói, mười năm ở chung, đến giờ khắc này, chỉ cẩn hiểu trong lòng mà không cần nói ra?
"Ngươi..." Cảnh Hiên khẽ buông tay ra, đặt tay nàng ở trên mép thùng gỗ, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt trên mũi nhỏ của Tuyết Tuyết một cái. "Tỉnh rồi?"
"Ừ!" Tuyết Tuyết vội vàng gật đầu, sau đó vòng tay qua cổ Cảnh Hiên, vô cùng ấm ức ôm lấy hắn nức nở.
Cảnh Hiên sủng nịnh ôm nàng vào trong ngực, một cảm giác hạnh phúc xông thẳng vào trong đầu hắn.
"Tuyết Tuyết!" Hắn nói, "Tuyết Tuyết, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Đáp ứng ta, ở bên cạnh, đừng bao giờ rời khỏi ta!"
Bình luận facebook