• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi (5 Viewers)

  • Chương 28

Nói đến đây, Cảnh Hiên không mạnh mẽ cưỡng cầu nàng nữa. Đành phải vươn tay, xoa nhẹ lên thân thể nàng, sau đó nói:

"Được! Ta đi ra ngoài! Nhưng nàng phải đáp ứng với ta, nếu thân thể lại xuất hiện biến hóa gì, nhất định phải nói với ta! Biết không? Ta sẽ gọi người đưa đồ ăn đến, đặt ở bên ngoài, đều là những món nàng thích ăn."

Tuyết Tuyết liều mạng gật đầu, nàng biết bản thân mình đang bị những lời nỉ non của nam tử trước mặt này làm cho cảm động, nàng thút thít nhưng không có nước mắt, tình huống như vậy lại một lần nữa nhắc nhở thân phận của nàng, lại một lần nữa nói cho nàng biết: Nàng không phải người!

Cảnh Hiên xoay người ra khỏi phòng, nhìn Bình Tử đứng chờ ở ngoài cửa, sau đó đi nhanh về phía trước.

Bình Tử đi theo sau lưng hắn, thẳng đến chỗ rẽ, người phía trước mới dừng lại.

Thấy Cảnh Hiên thật lâu không lên tiếng, Bình Tử nghĩ một lúc, liền chủ động mở miệng hỏi:

"Tiên nhân đi vắng sao?" Hắn nghe thấy lời Cảnh Hiên nói với Tuyết Tuyết, tối qua Tiên nhân đi vắng, nhưng sẽ có lúc trở về.

Không suy nghĩ, Cảnh Hiên liền lắc đầu, nói:

"Không! Tiên nhân ở trên núi!"

"Ở trên núi?" Bình Tử sửng sốt, lập tức hiểu ra, "Là Tiên nhân không chịu cứu, Vương gia sợ Tuyết Tuyết cô nương thương tâm, nên mới lừa nàng nói Tiên nhân đi vắng!"

"Ừ." Cảnh Hiên gật đầu, "Tiên nhân nói, yêu là yêu, tuy hắn có thể nghịch chuyển tam giới, nhưng không thể bởi vì chuyện nữ nhi tình trường mà làm tổn hại đến gia đạo của mình. Bình Tử!" Hắn xoay người, nói với Bình Tử: "Tại sao Tuyết Tuyết lại biến thành như vậy?"

Bình Tử thở dài một tiếng, lập tức đáp:

"Không biết vì sao đêm hôm qua Tuyết Tuyết cô nương đi tới bên ngoài tiểu viện, nô tài nghe thấy có người kêu lên, mới chạy tới xem. Nhưng khi đến đó, thân thể Tuyết Tuyết cô nương đã như vậy, nô tài thấy nàng luôn luôn dùng ống tay áo che mặt, còn một tướng sĩ phía sau nàng không ngừng hô to có quỷ. Còn có cái này --" Nói xong, Bình Tử tiến lên trước hai bước, mở ra trước mặt Cảnh Hiên. "Đây là thứ mà hạ nhân vừa giao cho nô tài, nói là tìm được cái này ở chỗ đêm qua Tuyết Tuyết cô nương gặp chuyện không may."

Cảnh Hiên thuận theo nhìn, thấy trên tay Bình Tử, là một nửa đạo phù bị thiêu đốt.

Hắn giận dữ, lập tức nghĩ đến hai vị đạo sĩ đến phủ làm loạn ngày đó, liền hướng mắt về phía Bình Tử hỏi.

Bình Tử gật đầu.

"Chính là bọn họ!"

"Đi bắt người cho Bổn vương! Không cần biết dùng biện pháp gì, phải mang hai người đó về đây cho Bổn vương!"

"Vâng! Nô tài tuân mệnh!"

"Ừ!" Cảnh Hiên gật đầu, chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: "Bên Cảnh Nghị có động tĩnh gì không?"

Bình Tử suy nghĩ một chút, đáp:

"Ám vệ hồi báo, đại thiếu gia đang chuẩn bị khởi hành đi Triệu quốc."

"Triệu quốc..." Cảnh Hiên lặp lại hai chữ này, hồi lâu không nói gì.

Bình Tử thấy hắn đăm chiêu, lại hỏi:

"Có cần phải chặn lại không ạ?"

"Không!" Cảnh Hiên vung tay lên, "Cứ để hắn đi! Hắn muốn làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến bổn vương, liền không quản hắn. Nhưng lúc trước Cảnh Nghị hại Tuyết Tuyết, sự tình không thế chấm dứt như vậy. Triệu quốc và Đại Mạc sắp khai chiến, mấy tháng trước còn cầu viện Bổn vương. Ngươi sai người đi chuyển lời đến cho Hoàng đế Triệu quốc, muốn Bổn vương giúp đỡ, có thể! Muốn mượn binh mã Đại Tề, cũng không phải không được! Nhưng có một điều kiện, để hắn giam Cảnh Nghị ở lại bên đó cho ra, cả đời cũng đừng để hắn trở lại Tề quốc! Cả đời cũng không được gặp mặt nữ nhân! Nếu Hoàng đế Triệu quốc đáp ứng yêu cầu này, Bổn vương lập tức xin triều đình xuất binh!"

Bình Tử lĩnh mệnh rời đi, Cảnh Hiên lại bắt đầu lo lắng.

Cho dù hắn hận mọi thứ, cho dù hắn giết chết tất cả những người làm hại Tuyết Tuyết, thì thế nào?

Sau đó đi đến trước cửa sổ phòng Tuyết Tuyết, khẽ thở dài một tiếng, lại chọc cho người trong phòng đồng dạng đáp lại.

"Tuyết Tuyết." Thân thể hắn dựa vào hai cánh cửa sổ, "Tuyết Tuyết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Hoặc là.. Hoặc là, tối nay ra sẽ đi Vân Sơn, có lẽ Tiên nhân... đã trở về rồi!"

"Không cần!" Vừa nghe hắn nói muốn đi, Tuyết Tuyết vội vàng nhảy xuống giường, sau đó chạy tới bên cửa sổ, khổ sở nói: "Cảnh Hiên, ta van cầu chàng, đừng rời đi. Ta rất sợ, chàng đi rồi, ta phải làm sao?"

"Nha đầu!" Cảnh Hiên nhất thời cảm thấy chua xót, "Không sợ, ta chỉ đi một đêm, nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng."

"Không cần, không muốn!" Tuyết Tuyết liều mạng lắc đầu, "Ta tình nguyện không cần chữa trị, cũng không muốn chàng lại rời đi. Một mình ta ở đây rất sợ, thật sự! Cảnh Hiên, chàng xem, chàng rời đi một đêm liền phát sinh chuyện như vậy, nếu lại rời đi, trời biết còn có tai họa gì đang chờ ta. Cảnh Hiên van cầu chàng, chàng cứ coi ta như người sắp thế, bồi theo bên cạnh ta nhiều nhiều, được không?"

"Nói bậy!" Cảnh Hiên giận dữ. "Người sắp chết cái gì, không phải nàng vẫn đang tốt sao! Ai mà không có lúc đau ốm, không thể vừa sinh bệnh liền nói chết được! Tuyết Tuyết, nàng yên tâm, không cần biết phải dùng biện pháp gì, ta cũng phải chữa khỏi cho nàng! Ta..." Đột nhiên, trong lòng Cảnh Hiên khẽ động, một loại ý nghĩ lớn mật xuất hiện ở trong đầu hắn, vì thế hắn nói: "Tuyết Tuyết, nếu không nàng đi theo thì sao? Chúng ta cùng nhau lên núi tìm Tiên Nhân!"

Nghe xong lời nói của hắn, Tuyết Tuyết rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó liền quyết định -- nàng muốn đi cùng Cảnh Hiên!

Chuyện phải đối mặt! Cho dù tránh né kiểu gì cũng không phải là biện pháp,

Nàng không thể nhốt mình trong phòng cả đời, tình huống hiện giờ, làm người không được, biến trở về cá cũng không xong, nàng thật sự cần phải có sự giúp đỡ của một vị cao nhân, nàng không thể ném mọi trọng trách này cho Cảnh Hiên.

Thấy nàng đáp ứng, Cảnh Hiên mừng rỡ. Nhưng Tuyết Tuyết đề xuất muốn ngồi một mình trong xe ngựa, còn kêu hắn chuẩn bị thật nhiều quần áo rộng rãi, thậm chí còn cho nữ nhân trong thành Thông Quan mang đến một cái khăn trùm đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng khi mở cửa phòng ra, Tuyết Tuyết đã nghiêm nghiêm thực thực che kín từ đầu đến chân mình, thậm chí ngay cả hai tay cũng khoác lên một tầng sa mỏng.

Cảnh Hiên nhìn thấy càng thêm xót xa, nhưng cũng không nói gì thêm, tự mình tiến lên phía trước, tự mình đỡ nàng lên xe ngựa.
Bởi vì Tuyết Tuyết kiên trì, cho nên hắn không ngồi trong xe ngựa với nàng, mà cưỡi ngựa đi bồi bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu với nàng.

Bởi vì mang theo Tuyết Tuyết, cho nên xe ngựa đi rất chậm, Cảnh Hiên cũng không thể giục ngựa đi nhanh.

Đến khi tới chân núi, đã là chạng vạng tối.

Cảnh Hiên tự mình đỡ Tuyết Tuyết xuống xe ngựa, lại phân phó phu xe đứng chờ ở dưới chân núi, lúc này mới nói với Tuyết Tuyết:

"Đây là đỉnh Vân Sơn!"

Tuyết Tuyết cách khăn trùm đầu nhìn đỉnh núi, không khỏi kinh ngạc hỏi:

"Cảnh Hiên, núi cao như vậy, đường xa như vậy, chàng làm thế nào mà có thể đi đi về về trong vòng một đêm?"

Cảnh Hiên nhún nhún vai, khẽ nói:

"Ta đi một mình, cưỡi ngựa rất nhanh. Đến chân núi ta vận khinh công bay lên đỉnh núi, dĩ nhiên là nhanh rồi."

Tuyết Tuyết gật đầu, nói"

"Vậy làm sao bây giờ? Khinh công của chàng có thể mang hai người sao?"

Cảnh Hiên lắc đầu:

"Nếu là đất bằng phẳng, thì không thành vấn đề. Nhưng đỉnh Vân Sơn này quanh năm đều có tuyết đọng, ta mang theo nàng cùng bay, sợ là sẽ gặp nguy hiểm."

"Vậy chúng ta trèo lên đi!" Tuyết Tuyết có chút ai oán, nàng thật sự rất ghét leo núi, bởi vì rất mệt.

"Ta cõng nàng!" Tuy không thấy được vẻ mặt của Tuyết Tuyết, nhưng từ giọng điệu của nàng, Cảnh Hiên có thể biết nàng nghĩ gì. Không khỏi buồn cười nói: "Người khác làm yêu tinh đều có tiên pháp gì gì đó, ít nhất cũng sẽ biết bay, vậy mà nàng cái gì cũng không có!"

"Dừng lại!" Tuyết Tuyết liếc mắt nhìn, tâm tình không tốt của nàng bởi vì một câu nói đùa này của hắn mà trở nên tốt hơn rất nhiều. "Ta là dung yêu, là ngu ngốc!" Giọng nói của nàng có chút lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Ta chỉ đơn thuần muốn biến thành người, chỉ cần có thể lấy hình dáng của người đứng ở trước mặt chàng là tốt rồi, còn quản mấy cái tiên pháp đó làm gì."

Trong lòng Cảnh Hiên có chút hưng phấn, mở rộng cánh tay ôm nàng,

"Ta cõng nàng lên!"

"Không cần!" Tuyết Tuyết lắc đầu, "Ta có thể! Ta không thể trở thành gánh nặng của chàng, ta muốn nỗ lực để bản thân trở nên mạnh mẽ!"

Dứt lời, Tuyết Tuyết không nói nhiều nữa, tự mình tiến lên phía trước đi đầu.

Cảnh Hiên gắt gao theo phía sau, thỉnh thoảng đỡ thân thể không ổn định của nàng một chút.

Hai người cứ như vậy gian nân đi lên đỉnh núi, ban đầu Tuyết Tuyết còn ra vẻ thoải mái, còn thường có thể chạy chậm vài bước.

Nhưng dù sao thân thể của nàng cũng mặc nhiều đồ, huống hồ còn bị phù chú làm tổn thương đến nguyên thần.

Trạng thái như vậy chỉ chống đỡ được đến giữa sườn núi, dần dần, bước chân của Tuyết Tuyết bắt đầu chậm lại, hô hấp cũng bắt đầu tăng lên.

Lại đi một lát, rốt cuộc chống đỡ không nổi liền dừng lại.

Cảnh Hiên vừa sải bước đi đến trước mặt nàng, khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đến dọa người, không khỏi đau lòng.

Tuyết Tuyết cũng vẫy tay nói với hắn:

"Không có việc gì, ta chỉ mệt mỏi thỏi."

Muốn cố gắng đi về phía trước, nhưng chân nàng vấp phải một cục đá nhỏ, bất ổn một cái, kết quả té ngã trên đất.

"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên vô cùng đau lòng, quỳ một gối xuống đỡ nàng dậy, nhưng lại thấy Tuyết Tuyết lấy tay níu chặt cổ áo thở hổn hển: "Nàng sao vậy?"

Cảnh Hiên chỉ cảm thấy mình thật bất lực, thấy Tuyết Tuyết như vậy, hắn lại không có biện pháp gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng thống khổ, lại không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào.

Nếu là người sinh bệnh, hắn có thể đi mời danh y, thậm chí mang người trở lại khinh thành để cho thái y trong cung chữa trị.

Nhưng Tuyết Tuyết là yêu, dù sao yêu cũng khác người thường, hắn không muốn nhiều người biết thân thế của nàng, cho nên ngay cả đại phu cũng không dám mời.

"Cảnh, Cảnh Hiên!" Cuối cùng Tuyết Tuyết cũng mở miệng nói chuyện, nhưng hơi thở suy yếu khiến cho người ta không nghe rõ.

Cảnh Hiên nghiêng đầu đến gần nàng, lúc này mới nói:

"Tuyết, sao vậy? Nàng nói!"

"Cảnh Hiên, ta không thở được! Làm sao bây giờ?" Nàng vừa nói vừa gắt gao nắm lấy tay Cảnh Hiên, giống như là bắt được sinh mệnh của mình, ỷ lại như vậy.

"Tuyết..." Cảnh Hiên lại chỉ có thể ôm lấy nàng, một lần lại một lần vỗ về phía sau lưng giúp nàng dễ thở. Nhưng phương pháp lại không hề có tác dụng, hô hấp của Tuyết Tuyết càng ngày càng trở nên dồn dập.

"Tuyết!" Hắn nâng đầu nàng đang tựa vào vai hắn lên, nâng niu trong tay, dè dặt cẩn trọng như vậy, xem như trân bảo. "Tuyết, nàng không thể có chuyện. Chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể gặp nhau, làm sao nàng có thể cứ buông tha như vậy? Tuyết..."

Nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi môi Cảnh Hiên không chút do dự phủ nên trên môi mềm mại của Tuyết Tuyết.
Hắn vốn muốn chia sẻ cho nàng chút không khí, nhưng khi bốn cánh môi chạm vào nhau, hắn lại không cách nào khống chế được dục niệm đang hoàn toàn chiếm giữ trong lòng hắn.

Mạnh mẽ bỏ đi mạng che mặt của nàng, lưỡi của hắn mang theo đòi hỏi dùng sức tiến lên phía trước thăm dò, cậy mở hàm răng, khuấy đảo đến nơi sâu nhất, dùng sức tận tình hút.

Kỳ quái, trên người Tuyết Tuyết không có vảy, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng, không hề có điểm gì khác thường.

Đương nhiên, trong lúc âu yếm hắn cũng không quên đem nội lực truyền vào trong cơ thể Tuyết Tuyết. Tuy nội lực của nhân loại không nhất định sẽ có hiệu quả với Tuyết Tuyết, nhưng ít ra tạm thời có thể giảm bớt cảm giác khó thở của nàng.

Mà lúc này dĩ nhiên Tuyết Tuyết không có năng lực để đi suy xét vấn đề hô hấp, trong nháy mắt khi Cảnh Hiên hôn nàng, trong đầu nàng tự nhiên "ong" một tiếng vang lên, sau đó hoàn toàn trống rỗng.

Theo môi lưỡi không ngừng xâm nhập của hắn, ban đầu Tuyết Tuyết còn hoảng sợ dần dần cảm thấy vừa xa lạ, lại vừa có chút hưng phấn.

Nàng cứ như vậy ngã vào trong lòng Cảnh Hiên, khẩn trương cùng xa lạ hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Dần dần, cảm giác khó thở bắt đầu giảm bớt, khí lực trong cơ thể cũng ổn định.

Nàng biết nhất định là Cảnh Hiên truyền không khí cho nàng, bây giờ thân thể đã chuyển biến tốt, nàng hẳn là nên đẩy hắn ra, sau đó nói với hắn là mình đã tốt hơn rồi.

Nhưng nàng không cách nào đem môi mình dời khỏi môi hắn, cái loại cảm giác ngưa ngứa này chẳng những khiến thân thể của nàng bắt đầu khô nóng, thậm chí... Thậm chí còn có một chút xúc động không nói rõ được đang không ngừng thôi thúc muốn nàng tiến lên.

Cảnh Hiên cảm giác được biến hóa của nàng, biết nàng tạm thời không có chuyện gì, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống.

Nhưng khi nhìn, thân thể không ngừng phập phồng của Tuyết Tuyết, lại khiến hắn muốn kéo dài nụ hôn này mãi mãi.

Bởi vì hai người dựa vào quá gần nhau, nên bộ ngực phập phồng của Tuyết Tuyết gắt gao dán vào trước ngực Cảnh Hiên, hai luồng mềm mại mang theo hương thơm khiến cho khí huyết của Cảnh Hiên lập tức dâng trào đến đỉnh điểm.

Hắn là một nam nhân bình thường, hắn hôn, ôm lấy nữ tử mình cực kỳ yêu mến. Cảnh Hiên không có cách nào khống chế tâm tình của mình, thậm chí hắn không cách nào khống chế hai tay của mình.

Cứ như vậy mặc cho bọn chúng không ngừng vuốt ve trên lưng Tuyết Tuyết, cứ như vậy mặc cho bọn chúng từ sau tới trước, cuối cùng... đặt lên trên chỗ mềm mại kia.

Tuyết Tuyết bị động tác này của hắn làm cho sợ hết hồn, muốn trốn, nhưng trong thân thể truyền đến cảm xúc khiến cho nàng không nỡ trốn, ngược lại càng rúc sâu vào trong lòng Cảnh Hiên.

Lúc môi Cảnh Hiên rời xuống cổ nàng, từng cái từng cái dùng sức nồng nhiệt hôn lên gáy trắng muốt của nàng.

Cái loại cảm giác tùy thời có thể sẽ mất đi khiến Cảnh Hiên sợ hãi, thế cho nên hắn không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, cũng không để ý đến thời gian hay địa điểm, giờ phút này hắn chỉ nghĩ ôm chặt nha đầu ngày nhớ đêm mong này vào trong lòng, khảm nàng vào sâu trong thân thể!

"Tuyết Tuyết, đừng tránh ta!" Một câu nỉ non, lại nói hết tình cảm chân thành của Cảnh vương gia.

Rốt cuộc khi đụng tới một nút buộc, trong lòng Cảnh Hiên một lần lại một lần nhắc nhớ hắn phải dùng lại, phải dừng lại. Những hắn không dừng lại được, răng nanh của hắn đã không tự chủ cắn lên nút buộc, chỉ trong phút chốc, nút thắt này liền đáp lại mà mở ra.

Cái thứ hai lập tức mở, cái thứ ba mở... Cuối cùng, yếm dây lưng cũng cùng mở ra, cần cổ không còn gì trói buộc!

Hai tròng mắt đẹp của Tuyết Tuyết nhắm chặt, lông mi nhỏ dài hơi lay động, khóe môi hơi nhếch lên, thật giống như đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào.

Lưỡi Cảnh Hiên dao động giữa gáy và bộ ngực sữa, khiến cho Tuyết Tuyết run rẩy từng đợt.

Có gió thổi đến, cảm giác mát mẻ nhắc nhở Tuyết Tuyết đang trong ý loạn tình mê, nàng hít một hơi --

"Cảnh Hiên... Không, không thể..."

Nhưng, ngăn cản này lại không hề có một chút tác dụng, ngược lại càng làm cho thân thể bọn họ dán chặt vào nhau hơn.
Thần chí Tuyết Tuyết trong phút chốc hoàn toàn tan rã, thân mình càng lúc càng mềm nhũn, giống như toàn bộ sức lực đều tan biến hết. Chưa bao giờ thử qua cảm giác như thế này, nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuống từ hạ thân xông lên, trước ngực càng ngày càng tê dại.

Rốt cuộc, khi mảnh y phục trước ngực bị mở ra, cảm giác rét lạnh đánh úp khiến thần kinh của nàng căng lên, lần nữa tìm lại được lý trí.

"Cảnh Hiên!" Nàng sợ hãi gọi ra một tiếng.

Cùng lúc này, lửa nóng rốt cuộc cũng ngừng, một câu này của nàng, khiến Cảnh Hiên phục hồi lại ý thức như thường.

Xấu hổ nhìn y phục của Tuyết Tuyết bị mình cởi ra, đang muốn lên tiếng nói xin lỗi, nhưng Cảnh Hiên lại lập tức kinh ngạc nói cho Tuyết Tuyết một sự thật --

"Tuyết! Không có vảy! Trên người nàng không có vảy!"

Tuyết Tuyết sửng sốt, lập tức nghĩ lại xem hắn vừa nói cái gì.

Vốn vẫn bao bọc mình cẩn thận, nhưng vừa rồi bị Cảnh Hiên hôn đến tâm tư rối loạn, trong lúc nhất thời quên đi tình huống của bản thân.

Bây giờ nghe hắn nói như vậy, Tuyết Tuyết mới nhớ tới. Vội vàng cúi đầu nhìn, lại phát hiện da thịt trắng như tuyết, nào có bóng dáng của vảy cá!

Lại giơ đôi tay lên, đồng dạng trơn bóng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tuyết Tuyết không hiểu, cũng quên mất việc phải sửa sang lại quần áo, nhìn Cảnh Hiên hỏi một lần nữa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cảnh Hiên lắc đầu:

"Không biết... Buổi sáng hôm nay trước khi xuất môn trên người có không?"

"Có!" Tuyết Tuyết khẳng định gật đầu, "Vừa rồi khi ở trên xe ngựa vẫn có."

"Vậy không phải nói thân mình nàng đã tốt hơn sao?" Cảnh Hiên có chút vui mừng, chờ mong đáp án của Tuyết Tuyết.

Nàng suy nghĩ một lúc, liền bất đắc dĩ lắc đầu:

"Không, không phải là tốt! Chắc là do phù chú này đặt ở dưới tảng đá quá lâu, mất pháp lực, cho nên vảy trên người ta không mọc được lâu. Loại tình huống một trăm năm trước ta đã từng nghe đồng tộc nói qua, cái gọi là Vãng Sinh Chú, có thể khiến cho trên người cá tinh mọc vảy lần nữa. Nếu không đủ pháp lực, vảy kia chỉ mọc một lần một tháng, một lần cũng chỉ lưu lại mất ngày. Hiện giờ tạm thời biến mất, nhưng một tháng sau lại có thể xuất hiện lần nữa, sau đó sẽ lưu lại vài ngày. Loại phù chú này sau khi bị người hạ, trừ khi có cao nhân giúp đỡ, bằng không rất khó giải. May mà phù chú này mất đi một nửa công hiệu, bằng không cả đời này chỉ sợ ta sẽ phải ở chung với vảy cả đời, không bao giờ có thể biến mất được."

"Tuyết..." Trong lòng Cảnh Hiên cảm thấy chua xót, lập tức ý thức được tình huống của Tuyết Tuyết, vội vàng đưa tay giúp nàng buộc lại y phục.

Tuyết Tuyết đỏ mặt, quay người đi:

"Để ta tự làm!"

"Để ta!" Cảnh Hiên kiên trì đem thân thể nàng dựa vào mình, tiếp tục cẩn thận sửa sang lại vạt áo. "Ta mặc kệ nàng là gì, là người hay là yêu. Ta chỉ biết, Tuyết Tuyết, từ giờ trở đi, nàng chính là nữ nhân của ta! Chỉ thuộc về một mình ta!"

Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng chống lại hai mắt thâm tình của hắn, xúc động trong lòng không nói lên lời, thật lâu cũng không tiêu tan.

"Được!" Nàng nói, "Được! Từ giờ trở đi, ta chính là nữ nhân của chàng! Cảnh Hiên, ta vì chàng mà đến thế giới nàng, vì chàng mà sống! Một đời một kiếp, kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn như vậy!"

Cuối cùng lại một lần nữa đứng dậy, Cảnh Hiên nhìn đỉnh núi, sau đó đưa lưng về phía Tuyết Tuyết, ngồi xổm xuống trước mặt nàng --

"Lên đi, ta cõng nàng, chúng ta phải nhanh một chút lên đỉnh núi."

"Vâng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom