Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Nhưng thực lòng thì trong lòng tôi đang rất thấp thỏm, nếu để cho Cao Thanh Hoàng biết được thực ra tôi chẳng hiểu mô tê gì. sất, chắc chắn là tôi sẽ bị xẻ ra làm hai đấy.
Tôi lại ngửi thấy mùi hôi thối từ trên người anh ta.
Mùi này cứ thoang thoảng, lúc có lúc không, nếu như là trước đây thì tôi chắc chắn sẽ không tài nào nghe được.
Nhưng bây giờ, nó xộc thẳng vào mũi, rất rõ ràng.
Chắc không phải là vì hưởng sái từ Chu Nguyên Hạo cái gì đó chứ? Nói với chuyện mùi hôi thối, tôi nhớ hồi còn bé tôi đã từng gặp qua chuyện này.
Năm ấy tôi độ chừng mươi tuổi, bà nội dẫn tôi đến Vân Giang, hình như là đến thăm một người bà con xa.
Nhà người bà con ấy. nằm bên trong núi.
Chúng tôi leo một đường rất xa, sau đấy thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang đứng chờ dưới chân trụ của ngôi nhà.
Vừa trông thấy bà nội đã mừng rỡ òa khóc: “Thưa bà trẻ, bà cuối cùng cũng đến rồi.”
Bà nội gật đầu một cái; “Đứa trẻ làm sao rồi?”.
“Không ổn chút nào. Cháu sợ sẽ không chống chọi được qua đêm nay mất” Người đàn ông bảo.
Bà nội kêu: “Dẫn bà đi xem thử.”
Hai vợ chồng dẫn chúng tôi vào trong, bà nội bảo tôi cứ gọi họ là cậu ba, thím ba.
Cậu ba giơ màn vải giăng trước cửa phòng lên, tôi lập tức ngửi thấy một mùi hôi cực kỳ nồng, mùi y hệt như miếng thịt đã ôi thiu quá lâu.
Thím ba khóc lóc vén chăn lên, trên giường, có một đứa bé trai chỉ chừng mười tuổi.
Cậu bé gầy nhẳng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng cái bụng lại rất lớn, lớn đến mức có thể nhét vào được tận ba quả bóng rổ.
Mùi hôi thối này là từ trên người cậu bé tỏa ra.
Bà nội trông qua một chốc, rồi hỏi: “Đứa trẻ này chọc phải ai rồi?”
Thím ba vừa khóc vừa kể: “Một tuần trước, Bé Đan đi chợ chung với cháu, cũng tại cháu không trông nom con cho tốt. Cháu đang lựa thịt, quay đầu lại đã chẳng thấy thằng bé đầu, cháu tìm rất lâu mới thấy thằng bé đứng ở bên kia đường ăn kẹo hồ lô. Cháu hỏi con kẹo này từ đầu con có, thằng bé bảo là con nó trộm từ chỗ bà lão bán trứng gà đằng kia. Cháu không tìm được bà cụ ấy đâu cả, cũng không quá bận tâm. Nhưng chẳng ai ngờ được sau khi con nó về nhà thì ăn cực kỳ khỏe, mỗi ngày đều ăn rất nhiều món. Càng ăn càng gầy đi, chỉ có bụng càng lúc càng lớn, bác sĩ trong huyện cũng không xem ra được rốt cuộc là bệnh gì, chỉ có thể thấy sự sống càng ngày càng trôi đi. Bà trẻ, nếu Bé Đan mà chết, cháu cũng không sống nổi nữa”
Bà nội bày ra nét mặt lạnh căm: “Ai bảo cô không dạy dỗ nó thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, để nó học thói ăn trộm đồ? Nó gây ra họa lớn đến thế, bà lão kia chắc chắn là người điều khiến cổ độc đấy!”
Nghe thấy mấy chữ “người điều khiển cổ độc” kia, cậu ba lẫn thím ba sợ đến mức nhũn cả người, suýt chút nữa đã ngất tại chỗ. Bà nội sai bảo đem một quả trứng vịt được nấu chín đến, cằm vào một cây kim châm, rồi để như vậy và bảo cậu bé Bé Đan ngậm vào trong miệng.
Một giờ sau khi lấy ra nhìn thử, cả lòng trắng lẫn lòng vàng đều hóa đen xì.
Cậu ba, thím ba lập tức quỳ “oạch xuống, dập đầu không ngừng, lạy lục bà nội tôi: “Thưa bà trẻ, van xin bà, bọn cháu chỉ có một đứa con này mà thôi. Cầu xin bà cứu lấy con chúng cháu một mạng”
VietWriter.vn
Mặt mày bà nội trầm lắng hắn: “Cứu thằng bé thì cũng được thôi. Nhưng hai người phải thề độc cho tôi, sau này phải giáo dục đứa trẻ cho đàng hoàng tử tế, tuyệt đối không được để nó tái phạm. Nếu không, đến cả trời cũng không cứu được gia đình mấy người đầu”
Hai người ngay tức khắc giơ tay lên trời cao mà thề, nếu như đứa trẻ này không trở thành một đứa con ngoan hiền, họ sẽ chết không toàn thây.
Bà nội hài lòng, bèn kêu họ đi tìm một con gà trống lớn tới, phải là con cực kỳ sung mãn, gáy vang, dương khí cực thịnh.
Chỉ trong chốc lát, cậu ba đã bắt được một con.
Sức của con gà trống này cực kỳ lớn, phải cần tới hai người đàn ông lực điện mới bắt được.
Mào con gà đỏ rực như màu máu vậy.
Bà nội đút cho Bé Đan một tô thuốc đen ngòm trước, sau đấy đè mạnh con gà trống lớn lên trên cái bụng bự của Bé Đan.
Con gà to kềnh giãy dụa kịch liệt, không ngừng gáy to, gáy suốt cả một đêm, một lần kêu thì bụng Bé Đan lại nhỏ đi một chút, bụng con gà trống thì lại to hơn một chút.
Đến khi trời hửng sáng, bụng của Bé Đan đã khôi phục bình thường, nhưng bụng con gà trống lớn đến trông mà hãi hùng.
Bà nội kêu: “Cầm ra ngoài, thiếu đi” Cậu ba xách con gà trống đã chết từ lúc nào ra ngoài tìm một cái thùng, đổ xăng vào, ngọn lửa phừng lên một cách mãnh liệt.
Tôi đã nghe được trong cái thùng kia truyền ra tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh.
Tiếng sau càng thê lương hơn so với tiếng trước, cực kỳ rợn người.
“Đem tro của nó chôn ở bên ngoài, nhớ kỹ là phải chôn xa một chút.”
Bà nội bảo: “Loại cổ từ trẻ sơ sinh này, dù có chết đi cũng sẽ mang đến tai họa. Hai người ra treo lên cây hòe lớn ngoài của một dây lụa đỏ, ba năm sau mới được phép lấy xuống”
Cậu ba, thím ba cảm ơn bà nội không sao tả xiết, đưa cho bà nội một chiếc hộp như quà cảm tạ.
Nhưng trong chiếc hộp ấy có gì thì chỉ có bà nội mới rõ mà thôi.
Sau đấy tôi mới biết người gọi là kẻ điều khiển cổ độc, chính là những người phụ nữ người dân tộc Miêu biết hạ cổ.
Mùi hôi thối trên người Cao Thanh Hoàng rất giống với mùi hôi mà tôi từng ngửi thấy trên người Bé Đan.
Bởi vậy tôi mới nghĩ đến việc anh ta trúng cổ.
Bà nội có để lại một cuốn sách, trong đó có một phần đề cập đến cổ độc.
Mong rằng trong sách sẽ có đề cập đến cách lấy cổ mặt quỷ ra. Chiếc Ferrari FF dừng ngay trước cửa tiệm của tôi.
Cao Thanh Hoàng nheo mắt: “Cô mở tiệm bán vòng hoa tang à?”
Tôi gật đầu thừa nhận, mở cửa để anh ta đi vào, rót một ly trà đưa anh ta, để anh ta ngồi chờ trong tiệm còn mình thì đi chuẩn bị.
Tôi vào trong phòng tìm sách của bà nội để lại, bên trong đúng là có ghi chép lại cách trục xuất cổ mặt quỷ.
Tôi nhìn thật kỹ, càng nhìn lâu càng thấy cực kỳ nhức đầu.
Mặc dù phương pháp lấy cổ ra ngoài không hề khó, nhưng thực sự rất thử thách trình độ tâm lý của con người đấy.
Chẳng còn cách nào khác, ông thần ông tiên vẫn còn ngồi trấn bên ngoài.
Tôi đi ra, nói cho Cao Thanh Hoàng hay: “Trước hết anh cứ nằm xuống đi đã, cho tôi nhìn thử cổ bám trên bụng anh” Cao Thanh Hoàng nằm lên giường tôi, vén lên chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, trên cơ bụng rắn chắc của anh ta bỗng lồi lên một gương mặt của con người.
Mặt người nọ lại mang đầy những vết thương chắp vá lại mà thành, kinh khủng đến mức cứ như có người cầm dao rạch lên trên bụng anh ta đường nét gương mặt ấy vậy.
Vết thương sâu hoắm, nhưng không hề chảy máu.
Trong sách bảo, bị cổ mặt quỷ bám vào sẽ đau đớn tột cùng, anh ta lại bình tĩnh như thế, lợi hại thật đấy.
Tôi đưa tay nhẹ ấn lên cái mặt quỷ một cái thì những vết thương kia bắt đầu nhúc nhích.
Anh ta thì hừ nhẹ một tiếng, lộ ra dáng vẻ rất đỗi đau đớn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của mặt quỷ bất chợt mở ra.
Hai vết sẹo cấu thành con mắt giương ra, hình thành hai cái lỗ, nhìn cứ như đang mở mắt vậy.
Tôi nhìn vào trong cái lỗ, dường như có thể nhìn thấy nội tạng của anh ta luôn.
Tôi thấy hơi nhợn nhợn rồi đấy.
Trên trán Cao Thanh Hoàng thì lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch cả đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn tốt, những vết sẹo này vẫn chưa bị thối rữa, thể hiện rõ thời gian xuất hiện những vết thương này không lâu.
Nếu đã tồn tại trong thời gian dài thì rất phiền phức.
“Sao rồi?” Anh ta hỏi. “Có thể giải được không?”
Tôi ăn ngay nói thật: “Loại cổ mặt quỷ này có hơi phiền phức. Tôi có thể thử xem sao, nhưng mà, tôi nói trước nhé, bọn tôi có lấy cổ ra thì trước hết cũng phải tuân theo quy củ trước, cầm tiền rồi mới làm việc được” “Được.”
Anh ta nói: “Cô ra giá đi”
Tôi khó mà nén được nổi kích động trong lòng: “Ba trăm triệu đồng” “Được thôi”. Anh ta trả lời rất nhanh chóng, khiến tôi thầm cảm thấy hơi hối hận.
Biết thế thì tôi đã đòi nhiều hơn rồi, ba trăm triệu đồng này chắc trong quan niệm của người ta cũng chẳng khác gì với ba mươi ngàn đồng đầu ha.
Tôi ra ngoài mua một con gà trống lớn, lấy một chén máu nhỏ.
Phương pháp này có một điều cần lưu ý, đó là cần phải lấy máu trên đùi gà trống, hơn nữa, gà trống không được để chết, các bước sau sẽ còn cần đến nó.
Tôi để anh ta nằm ngang xuống, cởi áo ra, sau đó dùng một miếng lạt tre nhét vào miệng con cổ độc mặt quỷ này.
Anh ta rên lên một tiếng, mồ hôi rơi như mưa, có thể thấy được là đau đến mức nào.
“Kiên nhẫn một chút nhé” Tôi dặn, sau đó dùng thêm lực, cạy miệng con cổ mặt quỷ này ra. Hai bàn tay anh ta siết chặt tấm ga trải giường, trên cánh tay. nổi đầy gân xanh.
Tên Cao Thanh Hoàng này ghê gớm thật đấy, đau đến mức này mà vẫn không chịu hét lên tiếng nào. Tôi lấy chén máu gà kia đổ vào miệng cổ mặt quỷ, thân thể anh ta lập tức giật liên hồi, bật mạnh liên tục. chỗ vết sẹo phát ra mấy tiếng “răng rắc”, toát ra một luồng khói đen.
Tôi nhìn chằm chằm cái miệng đó.
Đợi được hơn nửa phút, một thứ nhão nhoét màu đen xì chui từ bên trong ra.
Trùng cổ ra rồi!
Tôi vội vàng nắm con gà trống kia kéo lại đây.
Con gà trống lớn kia dường như thấy được món ăn ngon nhất trong đời, nhổm đầu, nhấp một cái đã ngậm lấy con trùng cổ.
Hơn phân nửa con trùng cổ vẫn còn trong thân thể Cao Thanh Hoàng, liều mạng giãy giụa..
Đồ ngon đã dâng tận miệng, con gà trống to kềnh sao mà bỏ qua cho được, bèn ngậm thật chặt không chịu nhả.
Mày nhất định không được chịu thua đầu.
Trong lòng tôi lặng lẽ nghĩ rằng: vì mày là ba trăm triệu đồng của tao đấy.
Cuộc giằng co phải ước chừng hai phút, có thể thấy con gà trống đã rất đuối sức rồi, không thắng nổi.
Gà trống hiện được bày bán bên ngoài, có rất ít con theo dạng nuôi thả, hầu hết đều là gà bị giam ở trong lồng.
Cũng giống như một cậu trai tơ chỉ biết sống hoài trong nhà mình, dương khí không đủ sức lực của nó cũng kém xa gà nuôi ở nông thôn.
Nếu để cho trùng cổ chui lại vào thân thể Cao Thanh Hoàng, nếu muốn lấy được nó ra vào lần tiếp theo sẽ cực kỳ khó khăn.
Tôi xem đồng hồ, đúng lúc vừa qua khỏi mười một giờ sáng, đã đến giữa trưa.
Và máu của tôi lúc bấy giờ chính là thời điểm dương khí dồi dào nhất.
Bất chấp vậy!
Tôi cầm con dao trái cây lên, cắt nhanh qua ngón tay của mình.
Đau quá đi mất.
Tôi nặn ra một giọt máu, nhỏ lên trên con trùng cổ kia, con trùng cổ phát ra tiếng rít”, lập tức yếu hẳn đi, gà trống thừa cơ kéo nó ra ngoài, ừng ực nuốt xuống cổ họng.
Tôi lại ngửi thấy mùi hôi thối từ trên người anh ta.
Mùi này cứ thoang thoảng, lúc có lúc không, nếu như là trước đây thì tôi chắc chắn sẽ không tài nào nghe được.
Nhưng bây giờ, nó xộc thẳng vào mũi, rất rõ ràng.
Chắc không phải là vì hưởng sái từ Chu Nguyên Hạo cái gì đó chứ? Nói với chuyện mùi hôi thối, tôi nhớ hồi còn bé tôi đã từng gặp qua chuyện này.
Năm ấy tôi độ chừng mươi tuổi, bà nội dẫn tôi đến Vân Giang, hình như là đến thăm một người bà con xa.
Nhà người bà con ấy. nằm bên trong núi.
Chúng tôi leo một đường rất xa, sau đấy thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang đứng chờ dưới chân trụ của ngôi nhà.
Vừa trông thấy bà nội đã mừng rỡ òa khóc: “Thưa bà trẻ, bà cuối cùng cũng đến rồi.”
Bà nội gật đầu một cái; “Đứa trẻ làm sao rồi?”.
“Không ổn chút nào. Cháu sợ sẽ không chống chọi được qua đêm nay mất” Người đàn ông bảo.
Bà nội kêu: “Dẫn bà đi xem thử.”
Hai vợ chồng dẫn chúng tôi vào trong, bà nội bảo tôi cứ gọi họ là cậu ba, thím ba.
Cậu ba giơ màn vải giăng trước cửa phòng lên, tôi lập tức ngửi thấy một mùi hôi cực kỳ nồng, mùi y hệt như miếng thịt đã ôi thiu quá lâu.
Thím ba khóc lóc vén chăn lên, trên giường, có một đứa bé trai chỉ chừng mười tuổi.
Cậu bé gầy nhẳng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng cái bụng lại rất lớn, lớn đến mức có thể nhét vào được tận ba quả bóng rổ.
Mùi hôi thối này là từ trên người cậu bé tỏa ra.
Bà nội trông qua một chốc, rồi hỏi: “Đứa trẻ này chọc phải ai rồi?”
Thím ba vừa khóc vừa kể: “Một tuần trước, Bé Đan đi chợ chung với cháu, cũng tại cháu không trông nom con cho tốt. Cháu đang lựa thịt, quay đầu lại đã chẳng thấy thằng bé đầu, cháu tìm rất lâu mới thấy thằng bé đứng ở bên kia đường ăn kẹo hồ lô. Cháu hỏi con kẹo này từ đầu con có, thằng bé bảo là con nó trộm từ chỗ bà lão bán trứng gà đằng kia. Cháu không tìm được bà cụ ấy đâu cả, cũng không quá bận tâm. Nhưng chẳng ai ngờ được sau khi con nó về nhà thì ăn cực kỳ khỏe, mỗi ngày đều ăn rất nhiều món. Càng ăn càng gầy đi, chỉ có bụng càng lúc càng lớn, bác sĩ trong huyện cũng không xem ra được rốt cuộc là bệnh gì, chỉ có thể thấy sự sống càng ngày càng trôi đi. Bà trẻ, nếu Bé Đan mà chết, cháu cũng không sống nổi nữa”
Bà nội bày ra nét mặt lạnh căm: “Ai bảo cô không dạy dỗ nó thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, để nó học thói ăn trộm đồ? Nó gây ra họa lớn đến thế, bà lão kia chắc chắn là người điều khiến cổ độc đấy!”
Nghe thấy mấy chữ “người điều khiển cổ độc” kia, cậu ba lẫn thím ba sợ đến mức nhũn cả người, suýt chút nữa đã ngất tại chỗ. Bà nội sai bảo đem một quả trứng vịt được nấu chín đến, cằm vào một cây kim châm, rồi để như vậy và bảo cậu bé Bé Đan ngậm vào trong miệng.
Một giờ sau khi lấy ra nhìn thử, cả lòng trắng lẫn lòng vàng đều hóa đen xì.
Cậu ba, thím ba lập tức quỳ “oạch xuống, dập đầu không ngừng, lạy lục bà nội tôi: “Thưa bà trẻ, van xin bà, bọn cháu chỉ có một đứa con này mà thôi. Cầu xin bà cứu lấy con chúng cháu một mạng”
VietWriter.vn
Mặt mày bà nội trầm lắng hắn: “Cứu thằng bé thì cũng được thôi. Nhưng hai người phải thề độc cho tôi, sau này phải giáo dục đứa trẻ cho đàng hoàng tử tế, tuyệt đối không được để nó tái phạm. Nếu không, đến cả trời cũng không cứu được gia đình mấy người đầu”
Hai người ngay tức khắc giơ tay lên trời cao mà thề, nếu như đứa trẻ này không trở thành một đứa con ngoan hiền, họ sẽ chết không toàn thây.
Bà nội hài lòng, bèn kêu họ đi tìm một con gà trống lớn tới, phải là con cực kỳ sung mãn, gáy vang, dương khí cực thịnh.
Chỉ trong chốc lát, cậu ba đã bắt được một con.
Sức của con gà trống này cực kỳ lớn, phải cần tới hai người đàn ông lực điện mới bắt được.
Mào con gà đỏ rực như màu máu vậy.
Bà nội đút cho Bé Đan một tô thuốc đen ngòm trước, sau đấy đè mạnh con gà trống lớn lên trên cái bụng bự của Bé Đan.
Con gà to kềnh giãy dụa kịch liệt, không ngừng gáy to, gáy suốt cả một đêm, một lần kêu thì bụng Bé Đan lại nhỏ đi một chút, bụng con gà trống thì lại to hơn một chút.
Đến khi trời hửng sáng, bụng của Bé Đan đã khôi phục bình thường, nhưng bụng con gà trống lớn đến trông mà hãi hùng.
Bà nội kêu: “Cầm ra ngoài, thiếu đi” Cậu ba xách con gà trống đã chết từ lúc nào ra ngoài tìm một cái thùng, đổ xăng vào, ngọn lửa phừng lên một cách mãnh liệt.
Tôi đã nghe được trong cái thùng kia truyền ra tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh.
Tiếng sau càng thê lương hơn so với tiếng trước, cực kỳ rợn người.
“Đem tro của nó chôn ở bên ngoài, nhớ kỹ là phải chôn xa một chút.”
Bà nội bảo: “Loại cổ từ trẻ sơ sinh này, dù có chết đi cũng sẽ mang đến tai họa. Hai người ra treo lên cây hòe lớn ngoài của một dây lụa đỏ, ba năm sau mới được phép lấy xuống”
Cậu ba, thím ba cảm ơn bà nội không sao tả xiết, đưa cho bà nội một chiếc hộp như quà cảm tạ.
Nhưng trong chiếc hộp ấy có gì thì chỉ có bà nội mới rõ mà thôi.
Sau đấy tôi mới biết người gọi là kẻ điều khiển cổ độc, chính là những người phụ nữ người dân tộc Miêu biết hạ cổ.
Mùi hôi thối trên người Cao Thanh Hoàng rất giống với mùi hôi mà tôi từng ngửi thấy trên người Bé Đan.
Bởi vậy tôi mới nghĩ đến việc anh ta trúng cổ.
Bà nội có để lại một cuốn sách, trong đó có một phần đề cập đến cổ độc.
Mong rằng trong sách sẽ có đề cập đến cách lấy cổ mặt quỷ ra. Chiếc Ferrari FF dừng ngay trước cửa tiệm của tôi.
Cao Thanh Hoàng nheo mắt: “Cô mở tiệm bán vòng hoa tang à?”
Tôi gật đầu thừa nhận, mở cửa để anh ta đi vào, rót một ly trà đưa anh ta, để anh ta ngồi chờ trong tiệm còn mình thì đi chuẩn bị.
Tôi vào trong phòng tìm sách của bà nội để lại, bên trong đúng là có ghi chép lại cách trục xuất cổ mặt quỷ.
Tôi nhìn thật kỹ, càng nhìn lâu càng thấy cực kỳ nhức đầu.
Mặc dù phương pháp lấy cổ ra ngoài không hề khó, nhưng thực sự rất thử thách trình độ tâm lý của con người đấy.
Chẳng còn cách nào khác, ông thần ông tiên vẫn còn ngồi trấn bên ngoài.
Tôi đi ra, nói cho Cao Thanh Hoàng hay: “Trước hết anh cứ nằm xuống đi đã, cho tôi nhìn thử cổ bám trên bụng anh” Cao Thanh Hoàng nằm lên giường tôi, vén lên chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, trên cơ bụng rắn chắc của anh ta bỗng lồi lên một gương mặt của con người.
Mặt người nọ lại mang đầy những vết thương chắp vá lại mà thành, kinh khủng đến mức cứ như có người cầm dao rạch lên trên bụng anh ta đường nét gương mặt ấy vậy.
Vết thương sâu hoắm, nhưng không hề chảy máu.
Trong sách bảo, bị cổ mặt quỷ bám vào sẽ đau đớn tột cùng, anh ta lại bình tĩnh như thế, lợi hại thật đấy.
Tôi đưa tay nhẹ ấn lên cái mặt quỷ một cái thì những vết thương kia bắt đầu nhúc nhích.
Anh ta thì hừ nhẹ một tiếng, lộ ra dáng vẻ rất đỗi đau đớn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của mặt quỷ bất chợt mở ra.
Hai vết sẹo cấu thành con mắt giương ra, hình thành hai cái lỗ, nhìn cứ như đang mở mắt vậy.
Tôi nhìn vào trong cái lỗ, dường như có thể nhìn thấy nội tạng của anh ta luôn.
Tôi thấy hơi nhợn nhợn rồi đấy.
Trên trán Cao Thanh Hoàng thì lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch cả đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn tốt, những vết sẹo này vẫn chưa bị thối rữa, thể hiện rõ thời gian xuất hiện những vết thương này không lâu.
Nếu đã tồn tại trong thời gian dài thì rất phiền phức.
“Sao rồi?” Anh ta hỏi. “Có thể giải được không?”
Tôi ăn ngay nói thật: “Loại cổ mặt quỷ này có hơi phiền phức. Tôi có thể thử xem sao, nhưng mà, tôi nói trước nhé, bọn tôi có lấy cổ ra thì trước hết cũng phải tuân theo quy củ trước, cầm tiền rồi mới làm việc được” “Được.”
Anh ta nói: “Cô ra giá đi”
Tôi khó mà nén được nổi kích động trong lòng: “Ba trăm triệu đồng” “Được thôi”. Anh ta trả lời rất nhanh chóng, khiến tôi thầm cảm thấy hơi hối hận.
Biết thế thì tôi đã đòi nhiều hơn rồi, ba trăm triệu đồng này chắc trong quan niệm của người ta cũng chẳng khác gì với ba mươi ngàn đồng đầu ha.
Tôi ra ngoài mua một con gà trống lớn, lấy một chén máu nhỏ.
Phương pháp này có một điều cần lưu ý, đó là cần phải lấy máu trên đùi gà trống, hơn nữa, gà trống không được để chết, các bước sau sẽ còn cần đến nó.
Tôi để anh ta nằm ngang xuống, cởi áo ra, sau đó dùng một miếng lạt tre nhét vào miệng con cổ độc mặt quỷ này.
Anh ta rên lên một tiếng, mồ hôi rơi như mưa, có thể thấy được là đau đến mức nào.
“Kiên nhẫn một chút nhé” Tôi dặn, sau đó dùng thêm lực, cạy miệng con cổ mặt quỷ này ra. Hai bàn tay anh ta siết chặt tấm ga trải giường, trên cánh tay. nổi đầy gân xanh.
Tên Cao Thanh Hoàng này ghê gớm thật đấy, đau đến mức này mà vẫn không chịu hét lên tiếng nào. Tôi lấy chén máu gà kia đổ vào miệng cổ mặt quỷ, thân thể anh ta lập tức giật liên hồi, bật mạnh liên tục. chỗ vết sẹo phát ra mấy tiếng “răng rắc”, toát ra một luồng khói đen.
Tôi nhìn chằm chằm cái miệng đó.
Đợi được hơn nửa phút, một thứ nhão nhoét màu đen xì chui từ bên trong ra.
Trùng cổ ra rồi!
Tôi vội vàng nắm con gà trống kia kéo lại đây.
Con gà trống lớn kia dường như thấy được món ăn ngon nhất trong đời, nhổm đầu, nhấp một cái đã ngậm lấy con trùng cổ.
Hơn phân nửa con trùng cổ vẫn còn trong thân thể Cao Thanh Hoàng, liều mạng giãy giụa..
Đồ ngon đã dâng tận miệng, con gà trống to kềnh sao mà bỏ qua cho được, bèn ngậm thật chặt không chịu nhả.
Mày nhất định không được chịu thua đầu.
Trong lòng tôi lặng lẽ nghĩ rằng: vì mày là ba trăm triệu đồng của tao đấy.
Cuộc giằng co phải ước chừng hai phút, có thể thấy con gà trống đã rất đuối sức rồi, không thắng nổi.
Gà trống hiện được bày bán bên ngoài, có rất ít con theo dạng nuôi thả, hầu hết đều là gà bị giam ở trong lồng.
Cũng giống như một cậu trai tơ chỉ biết sống hoài trong nhà mình, dương khí không đủ sức lực của nó cũng kém xa gà nuôi ở nông thôn.
Nếu để cho trùng cổ chui lại vào thân thể Cao Thanh Hoàng, nếu muốn lấy được nó ra vào lần tiếp theo sẽ cực kỳ khó khăn.
Tôi xem đồng hồ, đúng lúc vừa qua khỏi mười một giờ sáng, đã đến giữa trưa.
Và máu của tôi lúc bấy giờ chính là thời điểm dương khí dồi dào nhất.
Bất chấp vậy!
Tôi cầm con dao trái cây lên, cắt nhanh qua ngón tay của mình.
Đau quá đi mất.
Tôi nặn ra một giọt máu, nhỏ lên trên con trùng cổ kia, con trùng cổ phát ra tiếng rít”, lập tức yếu hẳn đi, gà trống thừa cơ kéo nó ra ngoài, ừng ực nuốt xuống cổ họng.
Bình luận facebook