Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577
Chương 577
Tôi nhẹ nhàng thở ra, may mắn là anh ta đã chuyển đề tài, nếu không thì tôi sẽ phải bối rối đến chết mất thôi.
Anh ta tiếp tục nói: “Từ ngày mai bắt đầu, chúng ta lập tức đi tìm kiếm, chung quy vẫn có thể tìm được.”
“Nhất định phải mau chóng lên đấy.” Vẻ mặt của tôi bắt đầu nghiêm trọng, thời gian còn lại của chúng tôi không nhiều lắm.
Sáng sớm hôm sau, hai chúng tôi bước ra cửa, dựa theo vị trí mà bên trong tài liệu thu thập bắt đầu từng bước tìm kiếm, nhưng phần lớn đều chỉ là những manh mối gây nhiễu thôi.
Lãng phí thời gian hơn nửa ngày, tôi bước ra từ bên trong một căn lầu trọ cũ kỹ, tiếp tục gạch một đường ngang đỏ tươi trên dòng địa chỉ, lại thêm một lần phí công nữa rồi.
Cao Thanh Hoàng vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
VietWriter.vn
“Khu Tây Nam.” Tôi hữu khí vô lực nói: “Đường dành riêng cho người đi bộ.”
Chúng tôi đậu xe xong, đi bộ vào tòa nhà văn phòng phía trước, bỗng dưng tôi cảm giác thiên nhãn trên trán hơi nóng lên.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ một trong bốn cây cột trụ nằm ở chỗ này?
Tôi lập tức lấy tài liệu ra nhìn xem, mặt trên có nói hai ngày trước bên trong cống thoát nước của tòa nhà văn phòng này đột nhiên có vô số con cóc bò ra, dọa người bên trong sợ tới chết khiếp, kêu người tới dọn dẹp thì lại không nhìn thấy bất kỳ một con cóc nào cả.
Sau khi cảnh sát tới đây đã điều tra qua một lượt, nói nước ở bên trong thùng nước trên tầng bị người ta hạ độc, các cán bộ lãnh đạo uống phải nước trong này cho nên mới xuất hiện ảo giác tập thể.
Loại chuyện ma quỷ này, ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng không tin tưởng.
“Chính là chỗ này đúng không?” Cao Thanh Hoàng hỏi tôi.
Tôi khẽ gật đầu: “Rất có khả năng, chúng ta vào nhìn trước đi.”
“Từ từ đã.” Cao Thanh Hoàng đưa tay ngăn cản tôi, tiếp đó anh ta nhặt lên một nhánh cây từ trong bụi cỏ trong khu vực nhô lên chia giao thông thành hai luồng ở giữa đường. Anh ta quăng nhánh cây vào bên trong một gian cửa hàng ở tầng dưới cùng, trong khoảnh khắc khi nhánh cây tới sát cửa ra vào, cái nhánh cây kia bập bềnh một chút rồi đột nhiên biến mất.
Mặt tôi biến sắc.
Sắc mặt anh ta nghiêm trọng nói: “Xem ra chúng ta đã tới chậm một bước rồi.”
Tòa nhà văn phòng này e là đã bị quỷ quái chiếm cứ rồi.
Lúc này, cả tòa nhà đã bị bao phủ bên trong không gian ma, từ bên ngoài nhìn vào cũng không có cái gì khác thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy có người đang chọn mua hàng hóa ở bên trong, nghe được tiếng nói chuyện ở trong đó.
Nhưng mà những thứ này, tất cả đều là ảo giác, là giả mà thôi.
Nói không chừng bên trong đã không còn người sống nữa rồi.
Đáng sợ nhất chính là, cái không gian ma này người bên ngoài có thể đi vào. Tòa nhà văn phòng này lại là toà nhà có khối đế, từ tầng dưới cùng tới tầng bảy toàn bộ đều là cửa hàng, ngoài tầng bảy trở lên mới là nơi những công ty thuê mặt bằng.
Tầng sáu, tầng bảy toàn bộ đều là nhà hàng, mắt thấy rất nhanh sẽ tới giờ cơm chiều, thỉnh thoảng lại có khách hàng đi vào tòa nhà.
Một khi bọn họ đi vào thì vĩnh viễn không đi ra được.
Đúng lúc chúng tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang cười cười nói nói đi vào bên trong, tôi lập tức bước một bước dài xông lên, ngăn cản hai người kia lại.
“Cô làm gì vậy?” Nữ sinh hung dữ trừng mắt lên nhìn tôi.
Tôi lập tức lộ ra nụ cười vô cùng vô hại, nói: “Tôi đánh cược với bạn trai, chỉ cần tôi có thể thành công mời người qua đường ăn một bữa cơm thì anh ấy sẽ phải rửa bát đĩa một tháng. Không biết hai vị có đồng ý giúp tôi chuyện này hay không?”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, may mắn là anh ta đã chuyển đề tài, nếu không thì tôi sẽ phải bối rối đến chết mất thôi.
Anh ta tiếp tục nói: “Từ ngày mai bắt đầu, chúng ta lập tức đi tìm kiếm, chung quy vẫn có thể tìm được.”
“Nhất định phải mau chóng lên đấy.” Vẻ mặt của tôi bắt đầu nghiêm trọng, thời gian còn lại của chúng tôi không nhiều lắm.
Sáng sớm hôm sau, hai chúng tôi bước ra cửa, dựa theo vị trí mà bên trong tài liệu thu thập bắt đầu từng bước tìm kiếm, nhưng phần lớn đều chỉ là những manh mối gây nhiễu thôi.
Lãng phí thời gian hơn nửa ngày, tôi bước ra từ bên trong một căn lầu trọ cũ kỹ, tiếp tục gạch một đường ngang đỏ tươi trên dòng địa chỉ, lại thêm một lần phí công nữa rồi.
Cao Thanh Hoàng vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
VietWriter.vn
“Khu Tây Nam.” Tôi hữu khí vô lực nói: “Đường dành riêng cho người đi bộ.”
Chúng tôi đậu xe xong, đi bộ vào tòa nhà văn phòng phía trước, bỗng dưng tôi cảm giác thiên nhãn trên trán hơi nóng lên.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ một trong bốn cây cột trụ nằm ở chỗ này?
Tôi lập tức lấy tài liệu ra nhìn xem, mặt trên có nói hai ngày trước bên trong cống thoát nước của tòa nhà văn phòng này đột nhiên có vô số con cóc bò ra, dọa người bên trong sợ tới chết khiếp, kêu người tới dọn dẹp thì lại không nhìn thấy bất kỳ một con cóc nào cả.
Sau khi cảnh sát tới đây đã điều tra qua một lượt, nói nước ở bên trong thùng nước trên tầng bị người ta hạ độc, các cán bộ lãnh đạo uống phải nước trong này cho nên mới xuất hiện ảo giác tập thể.
Loại chuyện ma quỷ này, ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng không tin tưởng.
“Chính là chỗ này đúng không?” Cao Thanh Hoàng hỏi tôi.
Tôi khẽ gật đầu: “Rất có khả năng, chúng ta vào nhìn trước đi.”
“Từ từ đã.” Cao Thanh Hoàng đưa tay ngăn cản tôi, tiếp đó anh ta nhặt lên một nhánh cây từ trong bụi cỏ trong khu vực nhô lên chia giao thông thành hai luồng ở giữa đường. Anh ta quăng nhánh cây vào bên trong một gian cửa hàng ở tầng dưới cùng, trong khoảnh khắc khi nhánh cây tới sát cửa ra vào, cái nhánh cây kia bập bềnh một chút rồi đột nhiên biến mất.
Mặt tôi biến sắc.
Sắc mặt anh ta nghiêm trọng nói: “Xem ra chúng ta đã tới chậm một bước rồi.”
Tòa nhà văn phòng này e là đã bị quỷ quái chiếm cứ rồi.
Lúc này, cả tòa nhà đã bị bao phủ bên trong không gian ma, từ bên ngoài nhìn vào cũng không có cái gì khác thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy có người đang chọn mua hàng hóa ở bên trong, nghe được tiếng nói chuyện ở trong đó.
Nhưng mà những thứ này, tất cả đều là ảo giác, là giả mà thôi.
Nói không chừng bên trong đã không còn người sống nữa rồi.
Đáng sợ nhất chính là, cái không gian ma này người bên ngoài có thể đi vào. Tòa nhà văn phòng này lại là toà nhà có khối đế, từ tầng dưới cùng tới tầng bảy toàn bộ đều là cửa hàng, ngoài tầng bảy trở lên mới là nơi những công ty thuê mặt bằng.
Tầng sáu, tầng bảy toàn bộ đều là nhà hàng, mắt thấy rất nhanh sẽ tới giờ cơm chiều, thỉnh thoảng lại có khách hàng đi vào tòa nhà.
Một khi bọn họ đi vào thì vĩnh viễn không đi ra được.
Đúng lúc chúng tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang cười cười nói nói đi vào bên trong, tôi lập tức bước một bước dài xông lên, ngăn cản hai người kia lại.
“Cô làm gì vậy?” Nữ sinh hung dữ trừng mắt lên nhìn tôi.
Tôi lập tức lộ ra nụ cười vô cùng vô hại, nói: “Tôi đánh cược với bạn trai, chỉ cần tôi có thể thành công mời người qua đường ăn một bữa cơm thì anh ấy sẽ phải rửa bát đĩa một tháng. Không biết hai vị có đồng ý giúp tôi chuyện này hay không?”
Bình luận facebook