Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Chương 190
Nói xong xoay người bỏ đi, Diệp Vũ Lăng cười nhạo một tiếng, tùy tiện đi tới phía cô gái xinh đẹp đang ở bên cạnh tôi vỗ vỗ vai, nói: “Vị trí này thuộc về tôi, cô đi ngồi chỗ đối diện đi.” Cô gái xinh đẹp ngay cả một câu cũng không dám nói, mang theo cái đuôi của mình bỏ đi.
Diệp Vũ Lăng ngồi bên cạnh tôi, nở một nụ cười đầy hứng thú với tôi: “Khương Lăng, cuối cùng cũng được nhìn thấy cậu rồi.”
Tôi giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi.
Cô ấy tiếp tục hỏi: “Cậu không biết tôi là ai sao?”
“Cậu họ Diệp.” Tôi dừng một chút rồi nói: “Cậu là người nhà họ Diệp.”
Diệp Vũ Lăng ngoắc ngoắc ngón tay: “Thông minh.”
Tôi nhìn cô ấy cẩn thận một lúc rồi nói: “Cậu là thiên tài trong truyền thuyết của nhà họ Diệp?” Cô ấy chẳng nói đúng sai, khẽ nhếch miệng một cái, nói: “Chu Nguyên Hạo đâu?”
VietWriter.vn
Tôi im lặng không nói, cô ấy cười nói: “Chu Nguyên Hạo được mệnh danh là thiên tài trong giới chúng ta, là thiên tài ngàn năm hiếm có, tuổi còn trẻ đã luyện tới tu vi tam phẩm, gần được thăng cấp lên tứ phẩm, anh ấy lại ra đi quá sớm, đã chết hơn một năm rồi nhưng vẫn làm cho người khác không chịu nổi mà đau lòng, mỗi khi nhắc tới anh ấy, tôi đều phải cảm thán, anh ấy là thiên tài, còn ghen tị với tài năng anh ấy mà có. Nhưng mà dạo gần đây lại nghe thấy có tin đồn, nói anh ấy chưa chết, tôi vốn không tin, cho đến khi anh ấy chạy đến và lấy đồ của tôi, tôi mới nhận ra, hóa ra là anh ấy giả chết.”
Tôi ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Hôm nay cậu tới khởi binh hỏi tội đúng không?”
Khóe mắt Diệp Vũ Lăng giật giật, nói: “Nếu hôm nay tôi đến đây khởi binh hỏi tội, cậu có còn có thể vui vẻ mà ngồi chỗ này sao? Tôi đương nhiên là tới để chúc sinh nhật ông Dương.”
Trong lòng tôi thầm nói, tin cô ấy mới là lạ.
Không bao lâu khách khứa đã tập trung đông đủ, ông cụ chống gậy bước lên sân khấu cảm ơn, rất nhanh liền khai tiệc, thức ăn vô cùng phong phú, có thể nói là cực kỳ xa hoa, nhưng tôi lại ăn không thấy ngon.
Chủ nợ ngồi bên cạnh thì ai có thể ăn uống vui vẻ được chứ.
Ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Diệp Vũ Lăng vẫn luôn nhìn tôi, khiến cho toàn thân tôi sợ hãi.
Tôi ăn xong một con tôm, nhịn không được hỏi: “Hơn một năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vũ Lăng kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu mà không biết sao? Anh ấy không nói cho cậu à?”
Nếu như anh ấy đã nói rồi thì tôi còn đi hỏi cậu sao? Ngọc bội trong tay có chút nóng, có lẽ Chu Nguyên Hạo đang tức giận, tôi đảo mắt không quan tâm đến anh ấy.
Diệp Vũ Lăng đưa tay múc một muôi canh, hỏi tôi: “Ăn canh hải sản không?”
Tôi lập tức xua tay: “Cứ để tôi tự nhiên, không cần khách khí.”
Diệp Vũ Lăng cười một tiếng nói: “Hơn một năm trước, sự cố ở thành phố Hắc Thủy lớn như vậy mà cậu không nghe nói sao?”
Tôi lườm cô ấy: “Hoàn cảnh của tôi chắc chắn nhà họ Diệp các cậu cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cậu khỏi phải ở đây nói lời vô nghĩa, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không cưỡng ép.”
“Đừng mà.” Cô ấy kéo tôi, cười đáp: “Tôi nói, tôi nói. Nhưng nói ở đây không thích hợp, ăn xong chúng ta tìm một nơi yên vắng nói cho rõ.”
Cơm no rượu say rồi, tôi cùng Diệp Vũ Lăng nói lời từ biệt với ông Dương, liền đến quán cà phê đối diện chọn một gian phòng, gọi hai tách cà phê, Chu Nguyên Hạo vẫn không nói lời nào, giống như đã ngầm chấp nhận.
Diệp Vũ Lăng cười hi hi nói: “Hơn một năm trước đây, trong thành phố Hắc Thủy đã xuất hiện hai cánh cửa địa ngục.”
Sắc mặt tôi thay đổi: “Cửa địa ngục.”
“Chuyện tương tự như vậy, trên lịch sử cũng rất hay thấy, nhưng toàn là trên chiến trường, sát khí ngút trời và tử khí của hàng ngàn người đã đập mở cửa địa ngục, thu hút rất nhiều ma quỷ đáng sợ trong địa ngục. Một chiến trường với hàng chục nghìn người, nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra một cánh cửa địa ngục, một khi cửa địa ngục xuất hiện, trên căn bản chiến trường này sẽ không có ai sống nổi.”
Tôi cau mày.
Diệp Vũ Lăng tiếp tục nói: “Bây giờ là thời đại yên bình, lại có thể xuất hiện hai cánh cửa địa ngục trong một thành phố lớn, điều này vô cùng hiếm thấy. Thành phố Hắc Thủy do tổ bảy quản lý, khi bọn họ phát hiện liền lập tức báo cáo với thủ đô, thủ đô vô cùng xem trọng, đã phát hành xuống danh sách các vị anh hùng, tuyển chọn những người tu luyện ở khắp mọi nơi để diệt trừ yêu ma, giải cứu nhân dân.”
Cô ấy thêm một chút đường vào ly cà phê Mocha, nói: “Lần này cửa địa ngục mở ra, đã thả ra hai con quỷ có sức mạnh rất lớn, một con đến từ tầng mười hai của địa ngục, một con đến từ tầng bảy của địa ngục, toàn bộ đều là cấp bậc quỷ Nhiếp Thanh, sức mạnh đã đạt đến cấp cao, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, trong thành phố Hắc Thủy đã chết mấy ngàn người, trong đó còn có quân đội đóng quân của địa phương.”
“Chuyện lớn như vậy, những người tu đạo của toàn Hoa Quốc đều tham gia, Mai Sơn, Lãm Sơn, còn có Tung Sơn, hòa thượng ở Lương Sơn, mỗi gia tộc tu đạo đều cử người đi tham gia.”
“Vì sự ảnh hưởng của cửa địa ngục, những ma quỷ tồn tại từ ban đầu ở trong thành phố Hắc Thủy, cũng đều tiến hóa, sức mạnh gia tăng thêm nhiều.”
Nói xong xoay người bỏ đi, Diệp Vũ Lăng cười nhạo một tiếng, tùy tiện đi tới phía cô gái xinh đẹp đang ở bên cạnh tôi vỗ vỗ vai, nói: “Vị trí này thuộc về tôi, cô đi ngồi chỗ đối diện đi.” Cô gái xinh đẹp ngay cả một câu cũng không dám nói, mang theo cái đuôi của mình bỏ đi.
Diệp Vũ Lăng ngồi bên cạnh tôi, nở một nụ cười đầy hứng thú với tôi: “Khương Lăng, cuối cùng cũng được nhìn thấy cậu rồi.”
Tôi giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi.
Cô ấy tiếp tục hỏi: “Cậu không biết tôi là ai sao?”
“Cậu họ Diệp.” Tôi dừng một chút rồi nói: “Cậu là người nhà họ Diệp.”
Diệp Vũ Lăng ngoắc ngoắc ngón tay: “Thông minh.”
Tôi nhìn cô ấy cẩn thận một lúc rồi nói: “Cậu là thiên tài trong truyền thuyết của nhà họ Diệp?” Cô ấy chẳng nói đúng sai, khẽ nhếch miệng một cái, nói: “Chu Nguyên Hạo đâu?”
VietWriter.vn
Tôi im lặng không nói, cô ấy cười nói: “Chu Nguyên Hạo được mệnh danh là thiên tài trong giới chúng ta, là thiên tài ngàn năm hiếm có, tuổi còn trẻ đã luyện tới tu vi tam phẩm, gần được thăng cấp lên tứ phẩm, anh ấy lại ra đi quá sớm, đã chết hơn một năm rồi nhưng vẫn làm cho người khác không chịu nổi mà đau lòng, mỗi khi nhắc tới anh ấy, tôi đều phải cảm thán, anh ấy là thiên tài, còn ghen tị với tài năng anh ấy mà có. Nhưng mà dạo gần đây lại nghe thấy có tin đồn, nói anh ấy chưa chết, tôi vốn không tin, cho đến khi anh ấy chạy đến và lấy đồ của tôi, tôi mới nhận ra, hóa ra là anh ấy giả chết.”
Tôi ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nổi: “Hôm nay cậu tới khởi binh hỏi tội đúng không?”
Khóe mắt Diệp Vũ Lăng giật giật, nói: “Nếu hôm nay tôi đến đây khởi binh hỏi tội, cậu có còn có thể vui vẻ mà ngồi chỗ này sao? Tôi đương nhiên là tới để chúc sinh nhật ông Dương.”
Trong lòng tôi thầm nói, tin cô ấy mới là lạ.
Không bao lâu khách khứa đã tập trung đông đủ, ông cụ chống gậy bước lên sân khấu cảm ơn, rất nhanh liền khai tiệc, thức ăn vô cùng phong phú, có thể nói là cực kỳ xa hoa, nhưng tôi lại ăn không thấy ngon.
Chủ nợ ngồi bên cạnh thì ai có thể ăn uống vui vẻ được chứ.
Ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Diệp Vũ Lăng vẫn luôn nhìn tôi, khiến cho toàn thân tôi sợ hãi.
Tôi ăn xong một con tôm, nhịn không được hỏi: “Hơn một năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vũ Lăng kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu mà không biết sao? Anh ấy không nói cho cậu à?”
Nếu như anh ấy đã nói rồi thì tôi còn đi hỏi cậu sao? Ngọc bội trong tay có chút nóng, có lẽ Chu Nguyên Hạo đang tức giận, tôi đảo mắt không quan tâm đến anh ấy.
Diệp Vũ Lăng đưa tay múc một muôi canh, hỏi tôi: “Ăn canh hải sản không?”
Tôi lập tức xua tay: “Cứ để tôi tự nhiên, không cần khách khí.”
Diệp Vũ Lăng cười một tiếng nói: “Hơn một năm trước, sự cố ở thành phố Hắc Thủy lớn như vậy mà cậu không nghe nói sao?”
Tôi lườm cô ấy: “Hoàn cảnh của tôi chắc chắn nhà họ Diệp các cậu cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cậu khỏi phải ở đây nói lời vô nghĩa, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không cưỡng ép.”
“Đừng mà.” Cô ấy kéo tôi, cười đáp: “Tôi nói, tôi nói. Nhưng nói ở đây không thích hợp, ăn xong chúng ta tìm một nơi yên vắng nói cho rõ.”
Cơm no rượu say rồi, tôi cùng Diệp Vũ Lăng nói lời từ biệt với ông Dương, liền đến quán cà phê đối diện chọn một gian phòng, gọi hai tách cà phê, Chu Nguyên Hạo vẫn không nói lời nào, giống như đã ngầm chấp nhận.
Diệp Vũ Lăng cười hi hi nói: “Hơn một năm trước đây, trong thành phố Hắc Thủy đã xuất hiện hai cánh cửa địa ngục.”
Sắc mặt tôi thay đổi: “Cửa địa ngục.”
“Chuyện tương tự như vậy, trên lịch sử cũng rất hay thấy, nhưng toàn là trên chiến trường, sát khí ngút trời và tử khí của hàng ngàn người đã đập mở cửa địa ngục, thu hút rất nhiều ma quỷ đáng sợ trong địa ngục. Một chiến trường với hàng chục nghìn người, nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra một cánh cửa địa ngục, một khi cửa địa ngục xuất hiện, trên căn bản chiến trường này sẽ không có ai sống nổi.”
Tôi cau mày.
Diệp Vũ Lăng tiếp tục nói: “Bây giờ là thời đại yên bình, lại có thể xuất hiện hai cánh cửa địa ngục trong một thành phố lớn, điều này vô cùng hiếm thấy. Thành phố Hắc Thủy do tổ bảy quản lý, khi bọn họ phát hiện liền lập tức báo cáo với thủ đô, thủ đô vô cùng xem trọng, đã phát hành xuống danh sách các vị anh hùng, tuyển chọn những người tu luyện ở khắp mọi nơi để diệt trừ yêu ma, giải cứu nhân dân.”
Cô ấy thêm một chút đường vào ly cà phê Mocha, nói: “Lần này cửa địa ngục mở ra, đã thả ra hai con quỷ có sức mạnh rất lớn, một con đến từ tầng mười hai của địa ngục, một con đến từ tầng bảy của địa ngục, toàn bộ đều là cấp bậc quỷ Nhiếp Thanh, sức mạnh đã đạt đến cấp cao, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, trong thành phố Hắc Thủy đã chết mấy ngàn người, trong đó còn có quân đội đóng quân của địa phương.”
“Chuyện lớn như vậy, những người tu đạo của toàn Hoa Quốc đều tham gia, Mai Sơn, Lãm Sơn, còn có Tung Sơn, hòa thượng ở Lương Sơn, mỗi gia tộc tu đạo đều cử người đi tham gia.”
“Vì sự ảnh hưởng của cửa địa ngục, những ma quỷ tồn tại từ ban đầu ở trong thành phố Hắc Thủy, cũng đều tiến hóa, sức mạnh gia tăng thêm nhiều.”
Bình luận facebook