Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Chương 211
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của Eguchi Raikawa, nhẹ giọng nói: “Xem ra đúng là anh rồi.”
Anh chỉ dùng cánh tay vừa mọc lại bóp lấy đầu của Eguchi Raikawa, vặn ra, ném xuống dưới chân và dẫm lên nó.
Chỉ một tiếng “Lắc rắc”, đầu của hắn ta bị anh dẫm nát bấy, sau đó thân thể của hắn ta bị đá sang một bên như nùi giẻ.
Chu Nguyên Hạo nói: “Đúng là mơ thấy ác mộng rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, anh kể tiếp: “Đêm đó, Eguchi Raikawa mơ thấy ác mộng, sau đó hắn ta đã giết chết bà chủ và hai hành khách khác một cách dã man trong cơn mộng du, sau đó hắn ta dùng con dao này tự chặt mình thành nhiều mảnh.”
Tôi ngạc nhiên: “Một người bình thường có thể tự chặt mình thành nhiều mảnh sao?”
“Sau khi bị ma nhập thì có thể.” Chu Nguyên Hạo nói: “Một số bản tin nói rằng có rải rác một vài xác chết có nguyên nhân tử vong là do tự sát, đa số đều thuộc trường hợp này, cho dù đã mất đi ý thức nhưng họ vẫn không ngừng tự chặt vào cơ thể của mình, cho đến khi xác của bản thân được phân thành tám khúc.”
VietWriter.vn
Tôi nghe mà rợn cả tóc gáy.
“Vậy thì… Mơ thấy ác mộng coi như là bị giết chết rồi à?” Tôi nhìn xác chết trên mặt đất và hỏi Chu Nguyên Hạo.
“Không đơn giản như vậy.” Chu Nguyên Hạo nói: “Em nhìn đi.”
Cái xác không đầu trên mặt đất lắc lư lảo đảo đứng lên, những sợi màu đen to bản vốn là để khâu vá những mảnh xác lại thành một khối, nhưng từng sợi từng sợi bây giờ gãy lìa, thi thể rơi “phịch” xuống đất.
Tôi bối rối: “Ác mộng ở đâu?”
“Ác mộng đã rời khỏi thân thể này rồi.” Chu Nguyên Hạo khẽ cau mày: “Ác mộng đều vô hình. Nhưng mà tôi lại không cảm nhận được nó, xem ra căn cơ tu luyện của cơn ác mộng này không tồi đâu.”
Dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó, liền quay lại hỏi tôi: “Em sợ nhất điều gì?”
Tôi có chút bối rối, còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên Chu Nguyên Hạo nghe được một tiếng gào thét the thé, Chu Nguyên Hạo híp mắt một cái và nói: “Em sợ nhất là cương thi, nhỉ?”
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa gỗ đã bị đánh thủng, một cánh tay thối rữa vươn ra.
Da đầu tôi tê rần, hồi còn nhỏ có lần tôi được bố đưa đến rạp chiếu phim, lúc đó rạp phim chiếu một bộ phim cương thi của Mỹ.
Năm đó tôi mới mười ba tuổi, những cương thi trong phim ngả màu xanh, cả người thối rữa, chỉ trơ ra xương trắng và ăn thịt người đã trở thành một ám ảnh không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tôi.
Xem phim xong tôi lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, bố không cho bật đèn ngủ khiến tôi chỉ biết trùm chăn và run cầm cập.
Mặc dù bây giờ tôi đã lớn nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy cương thi, ngay cả bộ phim về cương thi nổi tiếng nhất là “Vùng đất quỷ dữ”, tôi cũng không có can đảm để xem nó.
“Bịch!” Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa gỗ được mở ra, một người phụ nữ toàn thân đã đông cứng một lớp băng tuyết lắc lư lảo đảo bước vào, trên cổ còn đeo một cái móc sắt để treo thịt lợn.
Người phụ nữ này chính là Miko Aida đã bị sát hại.
Sau lưng cô ta là một đám xác chết biết đi đã thối rữa, chúng dường như ngửi thấy mùi của người lạ, tất cả đều cực kỳ phấn khích, hú hét ỏm tỏi và lao về phía chúng tôi.
Những cương thi này giống hệt bộ phim trong trí nhớ của tôi.
Ác mộng là một sinh vật như vậy, chúng ẩn trong giấc mơ của bạn, chúng có thể đào sâu những gì đáng sợ nhất trong lòng bạn, khiến bạn chìm vào giấc mơ sợ hãi sâu thẳm nhất và cuối cùng trở nên điên loạn, giống như Eguchi Raikawa giết người một cách dã man hoặc trực tiếp bất thình lình lăn ra chết trong giấc mơ của mình.
Chu Nguyên Hạo nhặt con dao chặt thịt lên và cứa một nhát vào cổ Aida Miko, Aida Miko hét lên rồi ngã gục xuống.
Còn tôi thì sợ đến lúng ta lúng túng, cứ đến chết trân tại chỗ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy và hai tay không ngừng run lẩy bẩy.
“Tiểu Lăng, tôi không thể cảm nhận được cơn ác mộng đó.” Chu Nguyên Hạo vừa nói vừa chém cương thi: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Tôi run rẩy nói: “Tôi, tôi phải làm gì đây?”
“Đây là chiêm bao của em, em chính là người chủ ở đây, nên cũng chỉ có em mới có thể chiến thắng nó.” Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói.
Tôi có chút hoảng hốt: “Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Vượt qua nỗi sợ hãi.” Chu Nguyên Hạo vung dao chém một cương thi ra làm đôi.
Tôi nhìn đám cương thi đang ào ào xông tới, là trong mơ nên bây giờ không thể giết hết những cương thi này, Chu Nguyên Hạo đứng phía trước tôi và chặn đứng từng tên cương thi một.
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của Eguchi Raikawa, nhẹ giọng nói: “Xem ra đúng là anh rồi.”
Anh chỉ dùng cánh tay vừa mọc lại bóp lấy đầu của Eguchi Raikawa, vặn ra, ném xuống dưới chân và dẫm lên nó.
Chỉ một tiếng “Lắc rắc”, đầu của hắn ta bị anh dẫm nát bấy, sau đó thân thể của hắn ta bị đá sang một bên như nùi giẻ.
Chu Nguyên Hạo nói: “Đúng là mơ thấy ác mộng rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, anh kể tiếp: “Đêm đó, Eguchi Raikawa mơ thấy ác mộng, sau đó hắn ta đã giết chết bà chủ và hai hành khách khác một cách dã man trong cơn mộng du, sau đó hắn ta dùng con dao này tự chặt mình thành nhiều mảnh.”
Tôi ngạc nhiên: “Một người bình thường có thể tự chặt mình thành nhiều mảnh sao?”
“Sau khi bị ma nhập thì có thể.” Chu Nguyên Hạo nói: “Một số bản tin nói rằng có rải rác một vài xác chết có nguyên nhân tử vong là do tự sát, đa số đều thuộc trường hợp này, cho dù đã mất đi ý thức nhưng họ vẫn không ngừng tự chặt vào cơ thể của mình, cho đến khi xác của bản thân được phân thành tám khúc.”
VietWriter.vn
Tôi nghe mà rợn cả tóc gáy.
“Vậy thì… Mơ thấy ác mộng coi như là bị giết chết rồi à?” Tôi nhìn xác chết trên mặt đất và hỏi Chu Nguyên Hạo.
“Không đơn giản như vậy.” Chu Nguyên Hạo nói: “Em nhìn đi.”
Cái xác không đầu trên mặt đất lắc lư lảo đảo đứng lên, những sợi màu đen to bản vốn là để khâu vá những mảnh xác lại thành một khối, nhưng từng sợi từng sợi bây giờ gãy lìa, thi thể rơi “phịch” xuống đất.
Tôi bối rối: “Ác mộng ở đâu?”
“Ác mộng đã rời khỏi thân thể này rồi.” Chu Nguyên Hạo khẽ cau mày: “Ác mộng đều vô hình. Nhưng mà tôi lại không cảm nhận được nó, xem ra căn cơ tu luyện của cơn ác mộng này không tồi đâu.”
Dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó, liền quay lại hỏi tôi: “Em sợ nhất điều gì?”
Tôi có chút bối rối, còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên Chu Nguyên Hạo nghe được một tiếng gào thét the thé, Chu Nguyên Hạo híp mắt một cái và nói: “Em sợ nhất là cương thi, nhỉ?”
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa gỗ đã bị đánh thủng, một cánh tay thối rữa vươn ra.
Da đầu tôi tê rần, hồi còn nhỏ có lần tôi được bố đưa đến rạp chiếu phim, lúc đó rạp phim chiếu một bộ phim cương thi của Mỹ.
Năm đó tôi mới mười ba tuổi, những cương thi trong phim ngả màu xanh, cả người thối rữa, chỉ trơ ra xương trắng và ăn thịt người đã trở thành một ám ảnh không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tôi.
Xem phim xong tôi lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, bố không cho bật đèn ngủ khiến tôi chỉ biết trùm chăn và run cầm cập.
Mặc dù bây giờ tôi đã lớn nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy cương thi, ngay cả bộ phim về cương thi nổi tiếng nhất là “Vùng đất quỷ dữ”, tôi cũng không có can đảm để xem nó.
“Bịch!” Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa gỗ được mở ra, một người phụ nữ toàn thân đã đông cứng một lớp băng tuyết lắc lư lảo đảo bước vào, trên cổ còn đeo một cái móc sắt để treo thịt lợn.
Người phụ nữ này chính là Miko Aida đã bị sát hại.
Sau lưng cô ta là một đám xác chết biết đi đã thối rữa, chúng dường như ngửi thấy mùi của người lạ, tất cả đều cực kỳ phấn khích, hú hét ỏm tỏi và lao về phía chúng tôi.
Những cương thi này giống hệt bộ phim trong trí nhớ của tôi.
Ác mộng là một sinh vật như vậy, chúng ẩn trong giấc mơ của bạn, chúng có thể đào sâu những gì đáng sợ nhất trong lòng bạn, khiến bạn chìm vào giấc mơ sợ hãi sâu thẳm nhất và cuối cùng trở nên điên loạn, giống như Eguchi Raikawa giết người một cách dã man hoặc trực tiếp bất thình lình lăn ra chết trong giấc mơ của mình.
Chu Nguyên Hạo nhặt con dao chặt thịt lên và cứa một nhát vào cổ Aida Miko, Aida Miko hét lên rồi ngã gục xuống.
Còn tôi thì sợ đến lúng ta lúng túng, cứ đến chết trân tại chỗ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy và hai tay không ngừng run lẩy bẩy.
“Tiểu Lăng, tôi không thể cảm nhận được cơn ác mộng đó.” Chu Nguyên Hạo vừa nói vừa chém cương thi: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Tôi run rẩy nói: “Tôi, tôi phải làm gì đây?”
“Đây là chiêm bao của em, em chính là người chủ ở đây, nên cũng chỉ có em mới có thể chiến thắng nó.” Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói.
Tôi có chút hoảng hốt: “Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Vượt qua nỗi sợ hãi.” Chu Nguyên Hạo vung dao chém một cương thi ra làm đôi.
Tôi nhìn đám cương thi đang ào ào xông tới, là trong mơ nên bây giờ không thể giết hết những cương thi này, Chu Nguyên Hạo đứng phía trước tôi và chặn đứng từng tên cương thi một.
Bình luận facebook