• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo (1 Viewer)

  • Chương 217

Chương 217


Tôi không chút khách sáo mà trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng cho cậu ta nhìn, cùng Diệp Vũ Lăng đi vào thang máy, Chu Nguyên Chính cũng đi vào, nhìn tôi đầy ẩn ý.





Tôi bất giác lui về phía sau, đứng bên cạnh Diệp Vũ Lăng, Chu Nguyên Chính cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngay đến cả nhìn cũng không dám nhìn tôi nữa hay sao?”


Tôi hơi nâng cằm của mình, vẫn tiếp tục không nhìn cậu ta: “Tôi trước giờ đều không thích nói chuyện với những người có nhân phẩm thấp kém.” “


“Nhân phẩm thấp kém?” Chu Nguyên Chính giống như nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Nói đến nhân phẩm thấp kém, làm sao tôi có thể so sánh với cô Khương? Cô cùng lắm chỉ là một dân thường có địa vị thấp kém, để kết hôn với một gia đình giàu có, không tìm được con cháu của gia đình giàu có mù lòa kia, đến ngay cả ma cũng không buông tha. So với loại người không từ thủ đoạn đạt được mục đích này, tôi làm sao có thể tính là một người nhân phẩm thấp thấp kém?”


Diệp Vũ Lăng nhíu mày: “Chu Nguyên Chính, cậu đã nói đủ chưa?”


Chu Nguyên Chính liếc cô một cái: “Cô Khương, tôi không thể không khâm phục thủ đoạn của cô, mới chỉ vài ngày, ngay cả thiên tài nhà họ Diệp cũng bị cô quyến rũ.” Cậu ta nhếch khóe miệng: “Xem ra lời đồn là thật, thiên tài tên tuổi lừng lẫy của của Nhà họ Diệp, cũng có sở thích về phương diện kia.”



VietWriter.vn



Diệp Vũ Lăng giận dữ: “Cậu có gan thì nói lại lần nữa!”


Tôi giữ vai cô ấy và nói: “Vũ Lăng, việc gì lại tức giận với loại người này? Chẳng lẽ cô bị chó cắn, còn muốn cắn lại sao?”


Chu Nguyên Chính hơi nheo mắt lại, chậm rãi tiến lại gần, nụ cười trên mặt có chút dữ tợn: “Cô Khương, lá gan của cô không cũng nhỏ, còn dám mắng tôi là chó nữa sao.”


Tôi cười lạnh nói, tiến đến bên tai anh ta, thấp giọng nói: “Cho dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa, cũng mãi mãi không thể vượt qua được Chu Nguyên Hạo đâu.”


Biểu cảm của Chu Nguyên Chính trở nên rất kinh hãi, tôi biết tôi cắm một dao này vào cậu ta, thật sự là đã chọc trúng vào điểm yếu của cậu ta rồi.


Chu Nguyên Hạo được biết đến là thiên tài hiếm có, tài năng của Chu Nguyên Chính cũng không kém là mấy, hiện tại cũng là tu vi đã đến cấp thứ ba, nhưng trước mặt anh trai cậu ta, thì cậu ta mãi mãi đành phải đứng ở vị trí thứ hai, hơn hai mươi năm qua, cậu ta đều sống dưới cái bóng của anh cả.


Chu Nguyên Chính đột nhiên ra tay, bóp lấy cổ tôi, hung hăng đập tôi vào vách thang máy, Diệp Vũ Lăng kinh hãi, cô nhanh chóng ra tay, con dao găm trong tay đã đặt trên cổ anh, lạnh lùng nói: “Buông cô ấy ra.”


Tôi cảm giác được Chu Nguyên Hạo cũng sắp ra tay, liền đưa tay lên vỗ vỗ vào miếng ngọc bội, bảo cậu ta không được nhúc nhích, sau đó trên mặt nở nụ cười khinh bỉ: “Cậu cũng chỉ có thể thông qua việc đánh phụ nữ để tìm kiếm cảm giác thành tựu thôi sao.”


Chu Nguyên Chính trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, rồi cũng nở một nụ cười, chỉ là nụ cười có chút độc ác: “Tôi có một cách, từ trên người cô có thể tìm được cảm giác thành tựu đó.”


Nói xong, anh ta thu tay lại, ánh mắt liếc qua liếc lại trên ngực tôi.


Sắc mặt của tôi có chút khó coi.


“Ting ting.” Âm thanh vang lên, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có mấy thanh niên đang tụ tập cùng nhau nói chuyện, nhìn thấy tình hình trong thang máy, tất cả đều dừng lại.


“Ôi, cậu hai Chu, anh ở đây làm gì vậy?” Trong số đó có một người đàn ông trẻ tỏ ra thân thiết với Chu Nguyên Chính, lập tức mở miệng châm chọc: “Một mình cậu chơi cả hai sao, thật lợi hại đó nha. Chỉ có điều một lần dùng hai người, cậu hai Chu, thận của cậu có đủ dùng không vậy?”


Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh anh cười hì hì nói: “Ồ, cô gái kia không phải là cô Khương Lâm tiếng tăm lừng lẫy đó sao, bạn gái của anh cả Chu.” Cậu hai Chu, đây chính là chị dâu của anh đó, mặc dù cũng ngon nhưng có điều hơi bánh bao, vui vẻ cũng tốt, có điều đây là chị dâu cậu mà, nhưng cậu ở nơi đông người như này trêu ghẹo chị dâu, sợ là không hay cho lắm.”


Diệp Vũ Lăng thu lại con dao găm, giận dữ nói: “Từ Sơn, Từ Tư An, hai người thật sự đúng là miệng chó không thể nhổ ra được ngà voi.”


Chu Nguyên Chính chỉnh lại cổ áo, bước vài bước đi ra khỏi thang máy, khi đi ngang qua bên cạnh hai người Từ Sơn, cậu ta đột nhiên ra tay hướng về phía từng người một, đấm cho mỗi người một đấm.


Tốc độ của cậu ta rất nhanh, nắm đấm đánh ra ngoài giống như một tia chớp, phản ứng của hai người kia cũng nhanh không kém, rất nhanh đã giơ tay lên ngăn lại, tuy rằng là đỡ được nhưng hai người vẫn phải bước lùi về phía sau vài bước, sắc mặt có chút khó coi.


Chu Nguyên Chính, con mẹ nó, cậu là chó điên sao? Từ Sơn giận dữ quát: “Một câu không vừa ý đã dám ra tay?”


Chu Nguyên Chính lạnh lùng nói: “Chúng tôi vốn là người tu đạo, một câu không vừa ý còn không ra tay, chẳng lẽ còn muốn làm thơ đối lại sao?”


Nói xong, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia một cái, lập tức đi vào phòng trà bên trong.


Từ Tư An hừ lạnh một tiếng: “Hống hách cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một đứa con trai của nhân tình sinh ra , bây giờ từ nhân tình lên làm vợ chính, liền dám diễu võ dương oai trước mặt chúng tôi.”


Từ Sơn châm chọc nói: “Nhà họ Chu cũng xứng gọi là gia đình tu đạo bậc nhất, nề nếp gia đình bị phá hỏng như vậy, lại có thể đưa nhân tình lên làm vợ chính đây đúng là một chuyện đáng xấu hổ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom