Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Chương 220
Tôi thở ra một hơi khí lạnh, nhìn vào trong chén trà, nhất thời toàn thân mềm nhũn, chân tay lạnh toát, ngay cả chén trà cũng không cầm chặt được, từ trong tay ta trượt xuống, rơi trên váy của tôi, tàn trà trên váy dài màu xanh biếc, vầng sáng nở ra một đóa hoa đẹp đẽ.
“Tiểu Lâm.” Diệp Vũ Lăng đưa tay đỡ tôi, lại theo tôi ngã nhào xuống.
Mọi người ở đây từng người từng người một ngã xuống, có mấy người cố gắng chống đỡ lấy điện thoại di động ra, muốn liên lạc với người nhà, lại phát hiện ra ở đây căn bản là không có tín hiệu.
“Cô…” Từ Sơn ngồi gần Văn Diên Ương nhất, giãy dụa nhào tới trước bàn trà trà, lật đổ bàn trà, dụng cụ uống trà rơi lả tả trên mặt đất.
Anh ta nắm lấy tay Văn Diên Ương, hai mắt trợn tròn, hung tợn nói: “Cô… Cô vậy mà lại dám…”
“Không phải tôi…” Văn Diên Ương hoảng hốt khoát tay: “Các người phải tin tôi, không phải tôi làm.”
Còn chưa nói xong, cô ta cũng đầu óc choáng váng mà ngục xuống trên bàn trà.
VietWriter.vn
Tôi giãy dụa bò ra ngoài vài bước, cuối cùng tê liệt ngã xuống đất, trong lòng ta gọi tên Chu Nguyên Hạo, muốn kêu anh ấy ra ngoài cứu tôi, nhưng ngọc bội lại một chút phản ứng cũng không có.
Xong rồi, xong rồi, chuyện này hoàn toàn xong rồi.
Tôi đáng ra vẫn nên nghe theo lời Vân Kỳ, không nghe người già nói, chịu thiệt ở trước mắt, chính là nói tôi.
Tôi thở dài bất lực rồi rơi vào trong bóng tối vô tận.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ta cảm giác được có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt ta, lạnh lẽo lạnh lẽo.
Lông mi của tôi run rẩy và mở mắt ra.
“Tiểu Lâm, tỉnh dậy, mau tỉnh lại.”
“Nguyên Hạo?” Tôi ngồi dậy, nghi ngờ nhìn xung quanh: “Tôi đang ở đâu? Địa ngục?”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút không tốt: “Nơi này hình như là một trấn nhỏ.”
Tôi thấy mình đang nằm ở giữa đường, con đường vẫn là con đường cũ lát đá xanh, được bao quanh là những ngôi nhà ngói nhỏ bé, trông rất cũ, giống như thị trấn cổ nổi tiếng của Hà Thành – Từ Khí Khâu.
Những người trong phòng trà lúc trước, tất cả đều ngã xuống con đường lát đá xanh, gần tôi nhất đương nhiên là Diệp Vũ Lăng.
“Chúng ta sao lại có thể ở một nơi như vậy chứ?” Tôi đứng dậy, xoay một vòng: “Chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục? Nghe nói trong địa ngục cũng có một vài chợ ma, quỷ hồn sống trong âm gian, cũng có thể họp chợ.”
Bỗng nhiên, Diệp Vũ Lăng “ưm” một tiếng, cũng đã tỉnh lại, các tài năng trẻ chung quanh cũng lần lượt tỉnh lại, ánh mắt đều có chút ngỡ ngàng.
Tôi đi tới đỡ Diệp Vũ Lăng lên, cô ấy vậy mà cũng cho rằng nơi này là địa ngục.
Chu Nguyên Hạo nói: “Lúc ấy, sau khi mọi người uống trà, tôi vốn đã định đi ra với chiếc ngọc bội, nhưng không biết vì sao lại không thể rời khỏi đó, tận đến khi tất cả mọi người ngã xuống đất, tôi đột nhiên bị một sức mạnh to lớn lôi kéo, liền tới nơi này.”
Tôi và Diệp Vũ Lăng nhìn nhau một cái, cả hai đều không hiểu vì sao.
Thị trấn cổ này tuy rằng giống như Tư Khí Khâu, nhưng từ bố cục mà nhìn, tuyệt đối không phải Từ Khí Khâu, tôi nhìn có chút quen mắt, nhưng thế nào đi nữa cũng không nhớ ra được đã gặp qua ở đâu.
“Anh nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nghe thấy một tiếng quát mắng rất nghiêm khắc, quay đầu lại nhìn, hai anh em Từ Sơn và Từ Tư An đang dẫn theo mọi người vây quanh Văn Diên Ương, trên người ai nấy đều mang theo sát khí.
Văn Diên Ương xuất thân là con nhà trà đạo, trình độ trà đạo rất cao, nhưng ở phương diện tu đạo lại không được, hiện tại mới vừa mới tới cấp bậc thứ nhất.
Cô sau đó nhanh chóng lại lo lắng: “Mọi người, điều này thực sự không liên quan đến tôi. Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, băng nha vừa mới chế tạo được, toàn bộ quá trình chế tạo đều tiến hành trong mật thất nhà họ Văn tôi, mật thất ngay cả ta cũng không vào được, không có khả năng xảy ra vấn đề đâu.”
Từ Sơn cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ là ma đưa chúng ta tới nơi này sao?”
“Nói, rốt cuộc cô có âm mưu gì?” Lại có người cao giọng chất vấn.
“Nhà họ Văn các cô là muốn trở thành kẻ thù với toàn bộ giới tuu đạo của Hoa Quốc hay sao?
Văn Diên Ương gần như sắp khóc, cô ta kinh hoảng nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Nguyên Hạo, như thể bắt được một cây rơm cứu mạng, hô to: “Nguyên Hạo, cứu em.”
Ánh mắt mọi người lập tức đảo qua, rơi vào trên người Chu Nguyên Hạo.
Nhìn thấy anh, mọi người đều có chút giật mình, dù sao anh cũng đã chết từ hơn một năm trước, bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh chính là một con ma!
Tôi thở ra một hơi khí lạnh, nhìn vào trong chén trà, nhất thời toàn thân mềm nhũn, chân tay lạnh toát, ngay cả chén trà cũng không cầm chặt được, từ trong tay ta trượt xuống, rơi trên váy của tôi, tàn trà trên váy dài màu xanh biếc, vầng sáng nở ra một đóa hoa đẹp đẽ.
“Tiểu Lâm.” Diệp Vũ Lăng đưa tay đỡ tôi, lại theo tôi ngã nhào xuống.
Mọi người ở đây từng người từng người một ngã xuống, có mấy người cố gắng chống đỡ lấy điện thoại di động ra, muốn liên lạc với người nhà, lại phát hiện ra ở đây căn bản là không có tín hiệu.
“Cô…” Từ Sơn ngồi gần Văn Diên Ương nhất, giãy dụa nhào tới trước bàn trà trà, lật đổ bàn trà, dụng cụ uống trà rơi lả tả trên mặt đất.
Anh ta nắm lấy tay Văn Diên Ương, hai mắt trợn tròn, hung tợn nói: “Cô… Cô vậy mà lại dám…”
“Không phải tôi…” Văn Diên Ương hoảng hốt khoát tay: “Các người phải tin tôi, không phải tôi làm.”
Còn chưa nói xong, cô ta cũng đầu óc choáng váng mà ngục xuống trên bàn trà.
VietWriter.vn
Tôi giãy dụa bò ra ngoài vài bước, cuối cùng tê liệt ngã xuống đất, trong lòng ta gọi tên Chu Nguyên Hạo, muốn kêu anh ấy ra ngoài cứu tôi, nhưng ngọc bội lại một chút phản ứng cũng không có.
Xong rồi, xong rồi, chuyện này hoàn toàn xong rồi.
Tôi đáng ra vẫn nên nghe theo lời Vân Kỳ, không nghe người già nói, chịu thiệt ở trước mắt, chính là nói tôi.
Tôi thở dài bất lực rồi rơi vào trong bóng tối vô tận.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ta cảm giác được có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt ta, lạnh lẽo lạnh lẽo.
Lông mi của tôi run rẩy và mở mắt ra.
“Tiểu Lâm, tỉnh dậy, mau tỉnh lại.”
“Nguyên Hạo?” Tôi ngồi dậy, nghi ngờ nhìn xung quanh: “Tôi đang ở đâu? Địa ngục?”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút không tốt: “Nơi này hình như là một trấn nhỏ.”
Tôi thấy mình đang nằm ở giữa đường, con đường vẫn là con đường cũ lát đá xanh, được bao quanh là những ngôi nhà ngói nhỏ bé, trông rất cũ, giống như thị trấn cổ nổi tiếng của Hà Thành – Từ Khí Khâu.
Những người trong phòng trà lúc trước, tất cả đều ngã xuống con đường lát đá xanh, gần tôi nhất đương nhiên là Diệp Vũ Lăng.
“Chúng ta sao lại có thể ở một nơi như vậy chứ?” Tôi đứng dậy, xoay một vòng: “Chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục? Nghe nói trong địa ngục cũng có một vài chợ ma, quỷ hồn sống trong âm gian, cũng có thể họp chợ.”
Bỗng nhiên, Diệp Vũ Lăng “ưm” một tiếng, cũng đã tỉnh lại, các tài năng trẻ chung quanh cũng lần lượt tỉnh lại, ánh mắt đều có chút ngỡ ngàng.
Tôi đi tới đỡ Diệp Vũ Lăng lên, cô ấy vậy mà cũng cho rằng nơi này là địa ngục.
Chu Nguyên Hạo nói: “Lúc ấy, sau khi mọi người uống trà, tôi vốn đã định đi ra với chiếc ngọc bội, nhưng không biết vì sao lại không thể rời khỏi đó, tận đến khi tất cả mọi người ngã xuống đất, tôi đột nhiên bị một sức mạnh to lớn lôi kéo, liền tới nơi này.”
Tôi và Diệp Vũ Lăng nhìn nhau một cái, cả hai đều không hiểu vì sao.
Thị trấn cổ này tuy rằng giống như Tư Khí Khâu, nhưng từ bố cục mà nhìn, tuyệt đối không phải Từ Khí Khâu, tôi nhìn có chút quen mắt, nhưng thế nào đi nữa cũng không nhớ ra được đã gặp qua ở đâu.
“Anh nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nghe thấy một tiếng quát mắng rất nghiêm khắc, quay đầu lại nhìn, hai anh em Từ Sơn và Từ Tư An đang dẫn theo mọi người vây quanh Văn Diên Ương, trên người ai nấy đều mang theo sát khí.
Văn Diên Ương xuất thân là con nhà trà đạo, trình độ trà đạo rất cao, nhưng ở phương diện tu đạo lại không được, hiện tại mới vừa mới tới cấp bậc thứ nhất.
Cô sau đó nhanh chóng lại lo lắng: “Mọi người, điều này thực sự không liên quan đến tôi. Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, băng nha vừa mới chế tạo được, toàn bộ quá trình chế tạo đều tiến hành trong mật thất nhà họ Văn tôi, mật thất ngay cả ta cũng không vào được, không có khả năng xảy ra vấn đề đâu.”
Từ Sơn cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ là ma đưa chúng ta tới nơi này sao?”
“Nói, rốt cuộc cô có âm mưu gì?” Lại có người cao giọng chất vấn.
“Nhà họ Văn các cô là muốn trở thành kẻ thù với toàn bộ giới tuu đạo của Hoa Quốc hay sao?
Văn Diên Ương gần như sắp khóc, cô ta kinh hoảng nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Nguyên Hạo, như thể bắt được một cây rơm cứu mạng, hô to: “Nguyên Hạo, cứu em.”
Ánh mắt mọi người lập tức đảo qua, rơi vào trên người Chu Nguyên Hạo.
Nhìn thấy anh, mọi người đều có chút giật mình, dù sao anh cũng đã chết từ hơn một năm trước, bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh chính là một con ma!
Bình luận facebook