Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373
Chương 373
Tôi đầu đầy vạch đen: “Chị có quen biết đại sư huynh của em, anh ta cũng hơn hai mươi tuổi rồi mà lại muốn cưới một đứa trẻ vị thành niên như em, không ngờ anh ta lại là người như vậy.”
“Thật ra thì đại sư huynh cũng không muốn cưới em, anh ta có người mình thích rồi.”
Khúc Giai Kỳ nói: “Chẳng qua đây là cha nuôi em ra lệnh, anh ta lại là một người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không cãi lại mệnh lệnh của sư phụ anh ta.”
“Chờ một chút.”
Tôi hỏi: “Đạo trưởng Trương trưởng môn phái Mai Sơn là cha nuôi của em hả?”
“Đúng vậy.”
Khúc Giai Kỳ nói: “Ba em là sư đệ của cha nuôi, tình cảm của hai người rất tốt. Ba em vì cứu cha nuôi nên mới hi sinh, sau khi mẹ em tái giá thì cha nuôi nhận nuôi em. Cha nuôi đối với em rất tốt, coi em như con gái ruột của mình vậy.”
Tôi cũng cạn lời luôn: “Coi em như con gái ruột mà còn để cho em lập gia đình sớm như vậy? Lại còn gả cho người em không thích?”
VietWriter.vn
“Chị không hiểu đâu, ông ấy muốn để cho chúng em đính hôn trước, chờ khi em đủ hai mươi tuổi thì chúng em mới kết hôn.”
Trong lòng tôi lặng lẽ thắp một cây nến cho Trương Hoằng Thái, phải đính hôn với một cô gái vị thành niên, năm, sáu năm sau mưới có thể động phòng, đây thật là quá xui xẻo mà.
Tôi thử dò hỏi: “Em đây là…Đào hôn?”
“Đúng, em đào hôn!”
Khúc Giai Kỳ nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Mấy tháng trước đã chạy ra ngoài rồi, nhưng cha nuôi em lại tìm thấy em, mấy ngày trước còn phái hai sư huynh đến Hà Thành để bắt em về, hừ, may là em nhanh trí nên đã chạy đến thủ đô rồi.”
“Em không sợ bọn họ đuổi kịp tới thủ đô sao?”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương đang có chút đau nhức.
“Bọn họ đã đuổi tới rồi! Em nghe nói chị ở thủ đô nên chỉ có thể tìm chị giúp đỡ thôi.”
Khúc Giai Kỳ làm bộ tội nghiệp nói: “Chị Tiểu Lăng, chị nhất định sẽ giúp em mà, có đúng hay không?”
Lúc này thì tôi càng thêm cạn lời.
“Em ở đâu, chúng ta gặp mặt trước rồi nói sau.”
Tôi đứng dậy mặc quần áo, Khúc Giai Kỳ nói một địa điểm cho tôi, vốn là tôi muốn để Chu Nguyên Hạo đi cùng tôi, kết quả là anh lại đang đánh cờ với ông cụ Chu, hai người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt vào trong ván cờ.
Tôi biết ý nên không quấy rầy anh, đi ra cửa gọi xe đi đến khách sạn nhỏ mà Khúc Giai Kỳ nói kia.
Ở thủ đô có rất nhiều người từ bên ngoài đến nên khách sạn nhỏ cũng rất nhiều, tôi đã tìm thấy gian phòng mà cô ấy nói, mở cửa đi vào thì Khúc Giai Kỳ lập tức nhảy bật dậy, chỉ kiếm hướng vào cổ họng tôi.
Tôi sợ hết hồn: “Giai Kỳ, từ từ nào, một kiếm này của em đâm xuống là mạng của chị có thể sẽ không còn nữa đâu.”
“Chị Tiểu Lăng!”
Cô ấy vội vàng bỏ xuống, xông lên ôm lấy tôi một lát: “Em rất mong ngóng chị đó, em chỉ có một mình ở thủ đô, thân cô thế cô mà em lại còn phải chiền đấu với thể lực tà ác kia đến cùng đó.”
Tôi không còn gì để nói nữa rồi, cái gọi là thế lực tà ác kia chính là cha nuôi của em hả?
Chỉ là ép buộc con gái vẫn còn ở tuổi vị thành niên của mình lấy chồng, nói là thế lực tà ác cũng không quá đáng.
“Bây giờ em có tính toán gì chưa?”
Tôi hỏi cô ấy.
“Chị Tiểu Lăng, chị có thể tìm giúp em một ngôi nhà để trốn không?”
Cô ấy nắm tay tôi, nói: “Để cho em tránh đi một lúc rồi nói sau.”
Tôi nhíu mày, nói: “Giai Kỳ, trốn tránh trước sau gì cũng không phải cách hay, nếu không thì em nói chuyện đàng hoàng lại với cha nuôi em xem sao?”
“Không được, cha nuôi em là một người rất ngoan cố, có nói thế nào thì ông ấy cũng không nghe đâu.”
Cô ấy khẩn cầu nhìn tôi, tôi bị cô ấy nhìn chòng chọc như vậy, trái tim lương thiện lại mềm nhũn xuống.
“Được rồi, chị gọi điện trước đã.”
Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại chu Chu Nguyên Hạo, Khúc Giai Kỳ khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mặt cô ấy biến sắc, kinh hãi nói: “Bọn họ tới rồi!”
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn một cái thì thấy mấy chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa khách sạn, Trương Hoằng Thái và mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, mấy người đàn ông kia đều để tóc dài, hẳn tất cả đều là đạo sĩ của Mai Sơn.
“Chị Tiểu Lăng, vậy phải làm sao bây giờ đây.”
Tôi đầu đầy vạch đen: “Chị có quen biết đại sư huynh của em, anh ta cũng hơn hai mươi tuổi rồi mà lại muốn cưới một đứa trẻ vị thành niên như em, không ngờ anh ta lại là người như vậy.”
“Thật ra thì đại sư huynh cũng không muốn cưới em, anh ta có người mình thích rồi.”
Khúc Giai Kỳ nói: “Chẳng qua đây là cha nuôi em ra lệnh, anh ta lại là một người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không cãi lại mệnh lệnh của sư phụ anh ta.”
“Chờ một chút.”
Tôi hỏi: “Đạo trưởng Trương trưởng môn phái Mai Sơn là cha nuôi của em hả?”
“Đúng vậy.”
Khúc Giai Kỳ nói: “Ba em là sư đệ của cha nuôi, tình cảm của hai người rất tốt. Ba em vì cứu cha nuôi nên mới hi sinh, sau khi mẹ em tái giá thì cha nuôi nhận nuôi em. Cha nuôi đối với em rất tốt, coi em như con gái ruột của mình vậy.”
Tôi cũng cạn lời luôn: “Coi em như con gái ruột mà còn để cho em lập gia đình sớm như vậy? Lại còn gả cho người em không thích?”
VietWriter.vn
“Chị không hiểu đâu, ông ấy muốn để cho chúng em đính hôn trước, chờ khi em đủ hai mươi tuổi thì chúng em mới kết hôn.”
Trong lòng tôi lặng lẽ thắp một cây nến cho Trương Hoằng Thái, phải đính hôn với một cô gái vị thành niên, năm, sáu năm sau mưới có thể động phòng, đây thật là quá xui xẻo mà.
Tôi thử dò hỏi: “Em đây là…Đào hôn?”
“Đúng, em đào hôn!”
Khúc Giai Kỳ nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Mấy tháng trước đã chạy ra ngoài rồi, nhưng cha nuôi em lại tìm thấy em, mấy ngày trước còn phái hai sư huynh đến Hà Thành để bắt em về, hừ, may là em nhanh trí nên đã chạy đến thủ đô rồi.”
“Em không sợ bọn họ đuổi kịp tới thủ đô sao?”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương đang có chút đau nhức.
“Bọn họ đã đuổi tới rồi! Em nghe nói chị ở thủ đô nên chỉ có thể tìm chị giúp đỡ thôi.”
Khúc Giai Kỳ làm bộ tội nghiệp nói: “Chị Tiểu Lăng, chị nhất định sẽ giúp em mà, có đúng hay không?”
Lúc này thì tôi càng thêm cạn lời.
“Em ở đâu, chúng ta gặp mặt trước rồi nói sau.”
Tôi đứng dậy mặc quần áo, Khúc Giai Kỳ nói một địa điểm cho tôi, vốn là tôi muốn để Chu Nguyên Hạo đi cùng tôi, kết quả là anh lại đang đánh cờ với ông cụ Chu, hai người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt vào trong ván cờ.
Tôi biết ý nên không quấy rầy anh, đi ra cửa gọi xe đi đến khách sạn nhỏ mà Khúc Giai Kỳ nói kia.
Ở thủ đô có rất nhiều người từ bên ngoài đến nên khách sạn nhỏ cũng rất nhiều, tôi đã tìm thấy gian phòng mà cô ấy nói, mở cửa đi vào thì Khúc Giai Kỳ lập tức nhảy bật dậy, chỉ kiếm hướng vào cổ họng tôi.
Tôi sợ hết hồn: “Giai Kỳ, từ từ nào, một kiếm này của em đâm xuống là mạng của chị có thể sẽ không còn nữa đâu.”
“Chị Tiểu Lăng!”
Cô ấy vội vàng bỏ xuống, xông lên ôm lấy tôi một lát: “Em rất mong ngóng chị đó, em chỉ có một mình ở thủ đô, thân cô thế cô mà em lại còn phải chiền đấu với thể lực tà ác kia đến cùng đó.”
Tôi không còn gì để nói nữa rồi, cái gọi là thế lực tà ác kia chính là cha nuôi của em hả?
Chỉ là ép buộc con gái vẫn còn ở tuổi vị thành niên của mình lấy chồng, nói là thế lực tà ác cũng không quá đáng.
“Bây giờ em có tính toán gì chưa?”
Tôi hỏi cô ấy.
“Chị Tiểu Lăng, chị có thể tìm giúp em một ngôi nhà để trốn không?”
Cô ấy nắm tay tôi, nói: “Để cho em tránh đi một lúc rồi nói sau.”
Tôi nhíu mày, nói: “Giai Kỳ, trốn tránh trước sau gì cũng không phải cách hay, nếu không thì em nói chuyện đàng hoàng lại với cha nuôi em xem sao?”
“Không được, cha nuôi em là một người rất ngoan cố, có nói thế nào thì ông ấy cũng không nghe đâu.”
Cô ấy khẩn cầu nhìn tôi, tôi bị cô ấy nhìn chòng chọc như vậy, trái tim lương thiện lại mềm nhũn xuống.
“Được rồi, chị gọi điện trước đã.”
Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại chu Chu Nguyên Hạo, Khúc Giai Kỳ khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mặt cô ấy biến sắc, kinh hãi nói: “Bọn họ tới rồi!”
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn một cái thì thấy mấy chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa khách sạn, Trương Hoằng Thái và mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, mấy người đàn ông kia đều để tóc dài, hẳn tất cả đều là đạo sĩ của Mai Sơn.
“Chị Tiểu Lăng, vậy phải làm sao bây giờ đây.”
Bình luận facebook