Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
Chương 384
Tôi gật đầu nhẹ, lại hỏi thêm: “Sẽ không phải là máu chứ?”
“Không phải, là rượu đỏ chính tông.”
Vân Kỳ rót một chén, đưa cho tôi. Tôi uống một ngụm, cảm thấy uống rất ngon, hương vị cũng rất êm dịu.
“Mặc dù trên người cô có vết thương, nhưng rượu đỏ có chỗ tốt với thân thể, cô có thể uống thêm hai chén.”
Vân Kỳ ngồi ở bên cạnh tôi. Hai chũng tôi đối ẩm một trận. Không có tướng quân Kim Giáp uống rượu giúp tôi, tôi mới uống hai chén đã say, mơ mơ màng màng, nằm nghiêng trên ghế sa lon. Lúc trò chuyện liền chỉ biết cười ha ha ha.
Vân Kỳ đi tới, nhẹ nhàng sờ lên trán của tôi, nói: “Cô say rồi.”
“Tôi mới uống có nửa bình, không có say, không say.”
VietWriter.vn
Tôi xua tay nói.
“Cô thật sư say rồi, tôi đưa cô trở về phòng nhé.”
Anh ta dắt tay của tôi, ôn nhuôm lấy tôi. Tôi cảm giác thân thể mình lơ lửng trong không khí, tiến vào trong ngực của anh ta, mặt nhẹ nhàng áp vào ngực của Vân Kỳ. Trên người anh ta có một mùi thơm đặc, hương vị kia vô cùng dễ ngửi, tôi nhịn không được nhiều hít mấy hơi, cảm giác đầu óc càng choáng.
“Mùi trên người anh thật dễ ngửi.”
Tôi cười nói.
Khóe miệng anh ta cười nhẹ, cũng không nói lời nào, đì vào phòng ngủ. Anh ta nhẹ nhàng đặt tôi ở trên giường, đắp chăn cho tôi, nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài.”
Tôi đã hoàn toàn say, trước mắt mờ ảo. Tôi bắt lấy cổ tay của anh ta, dùng sức kéo anh ta lại.
“Không được đi! Vũ hạo…”
Tôi mở miệng, nói hông rõ.
Thân thể của anh ta rõ rang hơi cứng ngắc lại một chút, nắm chặt tay của tôi, nói: “Cô say rồi.”
“Tôi không say!”
Tôi lớn tiếng nói, “Chu Khương Hao, tôi nói cho anh biết, anh phản bội tôi, tôi cũng không cần anh nữa, vĩnh viênc cũng không cần anh nữa. Anh nghe rõ cho tôi, sau này không cho phép tới tìm tôi, không cho phép dây dưa với tôi.”
Hình như anh ta có hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống ở bên giường của tôi, cầm tay tôi, nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Là anh ta dã làm cô thất vọng, sao trong lòng cô còn nghĩ tớianh ta như thế. Sao lại phải bận lòng như vậy chứ? Đời này của anh ta, chính là để đòi nợ cô đấy.”
Tôi mơ mơ màng màng nghe được, túm lấy cổ áo của anh ta, kéo anh đến trước mặt mình, nói: “Anh vẫn còn nhớ là tôi giúp anh sống lại. Tôi cho anh biết, nằm mơ đi. Chờ kỳ hạn một năm đến, dù cho anh có quỳ ở trên đất cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh nữa.”
Vân Kỳ lộ ra một tia nụ cười bất đắc dĩ: “Vốn nên như vậy.”
Nói rồi nói, tôi thế mà oa lên, khó một tiếng, dùng sức đánh vào trong ngực của anh ta mấy cái, nói: “Vũ Hạo, tại sao phải đối xử với em như vậy, tại sao chứ!”
Vân Kỳ để mặc tôi túm lấy quần áo anh ta, đánh anh ta. Anh ta im lặng một lúc, bỗng nhiên ôm tôi vào trong ngực. Vừa rồi trong lúc giằng xé, tôi đã xé toạc cổ áo của anh ta. Cái ôm này của anh ta khiến mặt của tôi trực tiếp dán ở trên ngực n Kỳ. Anh ta là Võng Lượng, khác với đám quỷ bình thường, thân thể lại ấm áp. Mùi hương kỳ lạ kia tràn vào xoang mũi của tôi, tiến vào lồng ngực của tôi, khiến tôi thoải mái, khẽ thở dài một tiếng, thân thể của anh ta lập tức cứng ngắc lại.
“Khương Lăng.”
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Quên tên đó đi. Nếu không, trong tương lai, anh ta sẽ càng làm cô bị thương tổn sâu hơn.”
“Ư…”
Tôi đã không thể nghe thấy gì nữa cả, ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, hai tay lại vô thức sờ loạn lên người của anh ta. Hô hấp của anh ta trở nên dồn dập lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ sau khi uống rượu của tôi, đáy mắt nổi lên dục vọng, dường như sắp không khống chế nổi mình nữa. Anh ta nhìn tôi chằm chằm thật lâu, hô hấp cũng dần dần bình ổn lại, sau đó than nhẹ một tiếng, thả tôi lại lên giường, thay tôi đắp chăn.
“Ngủ đi.”
Anh ta thấp giọng nói bên tai tôi, “Nếu như sau khi em tỉnh táo, vẫn còn cần đến tôi, tôi sẽ thỏa mãn em.”
Tôi ngủ một giấc rất dài, rất dài, thời điểm tỉnh lại, đầu còn hơi ẩn ẩn đau. Tôi xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi im lặng. Tôi đây chính là thứ say rượu chưa tỉnh à?
Vân Kỳ gõ cửa rồi đi vào, bưng thuốc đến trước mặt của tôi, tri kỷ nói: “Hôm qua cô uống có hơi nhiều, tôi đã thêm thuốc giải rượu ở trong thuốc, nhanh uống đi”.
Tôi gật đầu nhẹ, lại hỏi thêm: “Sẽ không phải là máu chứ?”
“Không phải, là rượu đỏ chính tông.”
Vân Kỳ rót một chén, đưa cho tôi. Tôi uống một ngụm, cảm thấy uống rất ngon, hương vị cũng rất êm dịu.
“Mặc dù trên người cô có vết thương, nhưng rượu đỏ có chỗ tốt với thân thể, cô có thể uống thêm hai chén.”
Vân Kỳ ngồi ở bên cạnh tôi. Hai chũng tôi đối ẩm một trận. Không có tướng quân Kim Giáp uống rượu giúp tôi, tôi mới uống hai chén đã say, mơ mơ màng màng, nằm nghiêng trên ghế sa lon. Lúc trò chuyện liền chỉ biết cười ha ha ha.
Vân Kỳ đi tới, nhẹ nhàng sờ lên trán của tôi, nói: “Cô say rồi.”
“Tôi mới uống có nửa bình, không có say, không say.”
VietWriter.vn
Tôi xua tay nói.
“Cô thật sư say rồi, tôi đưa cô trở về phòng nhé.”
Anh ta dắt tay của tôi, ôn nhuôm lấy tôi. Tôi cảm giác thân thể mình lơ lửng trong không khí, tiến vào trong ngực của anh ta, mặt nhẹ nhàng áp vào ngực của Vân Kỳ. Trên người anh ta có một mùi thơm đặc, hương vị kia vô cùng dễ ngửi, tôi nhịn không được nhiều hít mấy hơi, cảm giác đầu óc càng choáng.
“Mùi trên người anh thật dễ ngửi.”
Tôi cười nói.
Khóe miệng anh ta cười nhẹ, cũng không nói lời nào, đì vào phòng ngủ. Anh ta nhẹ nhàng đặt tôi ở trên giường, đắp chăn cho tôi, nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài.”
Tôi đã hoàn toàn say, trước mắt mờ ảo. Tôi bắt lấy cổ tay của anh ta, dùng sức kéo anh ta lại.
“Không được đi! Vũ hạo…”
Tôi mở miệng, nói hông rõ.
Thân thể của anh ta rõ rang hơi cứng ngắc lại một chút, nắm chặt tay của tôi, nói: “Cô say rồi.”
“Tôi không say!”
Tôi lớn tiếng nói, “Chu Khương Hao, tôi nói cho anh biết, anh phản bội tôi, tôi cũng không cần anh nữa, vĩnh viênc cũng không cần anh nữa. Anh nghe rõ cho tôi, sau này không cho phép tới tìm tôi, không cho phép dây dưa với tôi.”
Hình như anh ta có hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống ở bên giường của tôi, cầm tay tôi, nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Là anh ta dã làm cô thất vọng, sao trong lòng cô còn nghĩ tớianh ta như thế. Sao lại phải bận lòng như vậy chứ? Đời này của anh ta, chính là để đòi nợ cô đấy.”
Tôi mơ mơ màng màng nghe được, túm lấy cổ áo của anh ta, kéo anh đến trước mặt mình, nói: “Anh vẫn còn nhớ là tôi giúp anh sống lại. Tôi cho anh biết, nằm mơ đi. Chờ kỳ hạn một năm đến, dù cho anh có quỳ ở trên đất cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh nữa.”
Vân Kỳ lộ ra một tia nụ cười bất đắc dĩ: “Vốn nên như vậy.”
Nói rồi nói, tôi thế mà oa lên, khó một tiếng, dùng sức đánh vào trong ngực của anh ta mấy cái, nói: “Vũ Hạo, tại sao phải đối xử với em như vậy, tại sao chứ!”
Vân Kỳ để mặc tôi túm lấy quần áo anh ta, đánh anh ta. Anh ta im lặng một lúc, bỗng nhiên ôm tôi vào trong ngực. Vừa rồi trong lúc giằng xé, tôi đã xé toạc cổ áo của anh ta. Cái ôm này của anh ta khiến mặt của tôi trực tiếp dán ở trên ngực n Kỳ. Anh ta là Võng Lượng, khác với đám quỷ bình thường, thân thể lại ấm áp. Mùi hương kỳ lạ kia tràn vào xoang mũi của tôi, tiến vào lồng ngực của tôi, khiến tôi thoải mái, khẽ thở dài một tiếng, thân thể của anh ta lập tức cứng ngắc lại.
“Khương Lăng.”
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Quên tên đó đi. Nếu không, trong tương lai, anh ta sẽ càng làm cô bị thương tổn sâu hơn.”
“Ư…”
Tôi đã không thể nghe thấy gì nữa cả, ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, hai tay lại vô thức sờ loạn lên người của anh ta. Hô hấp của anh ta trở nên dồn dập lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ sau khi uống rượu của tôi, đáy mắt nổi lên dục vọng, dường như sắp không khống chế nổi mình nữa. Anh ta nhìn tôi chằm chằm thật lâu, hô hấp cũng dần dần bình ổn lại, sau đó than nhẹ một tiếng, thả tôi lại lên giường, thay tôi đắp chăn.
“Ngủ đi.”
Anh ta thấp giọng nói bên tai tôi, “Nếu như sau khi em tỉnh táo, vẫn còn cần đến tôi, tôi sẽ thỏa mãn em.”
Tôi ngủ một giấc rất dài, rất dài, thời điểm tỉnh lại, đầu còn hơi ẩn ẩn đau. Tôi xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi im lặng. Tôi đây chính là thứ say rượu chưa tỉnh à?
Vân Kỳ gõ cửa rồi đi vào, bưng thuốc đến trước mặt của tôi, tri kỷ nói: “Hôm qua cô uống có hơi nhiều, tôi đã thêm thuốc giải rượu ở trong thuốc, nhanh uống đi”.
Bình luận facebook