Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 403
Chương 403
Cô nàng võng lượng bò lổm ngổm trên đất, run lẩy bẩy.
“Cô không biết? Để cho cô bảo vệ cô ấy, trông chừng cô ấy, cô lại còn nói là cô không biết cô ấy đi đâu?”
Vân Kỳ bỗng nhiên cười, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, lúc này lại khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nói với cô nàng võng lượng đang quỳ dưới đất: “Nếu cái gì cô cũng không biết, vậy tôi giữ lại cô còn có ích lợi gì?”
Dứt lời, anh ta đưa tay ra, mặc dù cũng không động vào cô nàng võng lượng, nhưng cô ta lại giống như bị một người vô hình bóp cổ, bay lên, trên cổ còn hằn lên một dấu tay.
Cô ta tuyệt vọng há to miệng, liều mạng vùng vẫy nhưng không cách nào chạy thoát.
Vân Kỳ vung tay lên, cô nàng võng lượng bay ra ngoài, va rất mạnh vào cửa, cửa bị đập vỡ, bay ra khỏi biệt thự, nặng nề ngã vào trong tuyết.
VietWriter.vn
Vừa lúc đó, tôi chậm rãi đi tới, nhìn thấy cô nàng võng lượng bị lún rất sâu trong tuyết, kéo cô ta lên.
Cả người cô ta xanh xanh tím tím, lạnh cóng đến khó chịu, thấy tôi thì kích động đến nỗi mặt đỏ rần, tôi cười nhẹ nhàng với cô ta một cái, sau đó đi về phía biệt thự.
Dường như Vân Kỳ đã phát hiện ra tôi, vô cùng vui mừng lao ra, nắm lấy hai vai tôi và nói: “Tiểu Lăng, cô không sao chứ? Tốt quá rồi, mấy ngày nay cô đi đâu vậy?”
Bỗng nhiên anh ta kinh ngạc nói: “Cô thăng cấp rồi?”
Tôi gật đầu một cái, nói: “Lần này, cũng coi như là tôi gặp phúc trong họa.”
“Nào, vào trong nhà rồi nói.”
Anh ta kéo tôi vào trong nhà, cô nàng võng lượng vội vàng chuẩn bị cơm nước và quần áo giữ ấm cho tôi.
Đã mấy ngày nay tôi không ăn cơm rồi, ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhất thời bụng liền kêu lên ục ục, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Vân Kỳ ngồi đối diện tôi, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi thật sâu, chờ tôi ăn hết tất cả, anh ta chìa tay ra, nhẹ nhàng lấy hạt cơm dính trên mép của tôi xuống, nói: “Nhìn cô xem, giống như đứa trẻ con vậy.”
Động tác của anh ta quá thân mật, tôi có chút không được tự nhiên.
“Nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nói.
Tôi kể lại ngọn nguồn tỉ mỉ cho anh ta, chỉ là sau khi vào sơn động, gặp được Tín Đức sư phó cũng cùng đi vào địa ngục, nhưng không nói một chữ nào, chỉ nói tôi đang ở trong tuyệt cảnh Tuyệt Sử Phùng Sinh, mới nâng cao thực lực, đột phá tứ phẩm.
Sắc mặt Vân Kỳ ngày càng khó coi, khi tôi nói đến lúc quỷ vương Hiên muốn lăng nhục tôi, cuối cùng anh ta thất thố, vỗ lên bàn một cái, đập đến nỗi bàn cơm chia năm xẻ bảy.
Tô kinh ngạc nhìn anh ta, từ sau khi quen biết anh ta, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh ta thất thố như vậy, khiến cho tôi có chút trở tay không kịp.
Ngay lập tức anh ta nuốt một hơi kia xuống, lộ ra một nụ cười dịu dàng với tôi: “Tiểu Lăng, rất xin lỗi, hù dọa cô rồi.”
Tôi nhếch khóe miệng lên, nói: “Không sao.”
“Cô yên tâm, Tiểu Lăng, vốn dĩ tôi và quỷ vương Hiên cũng là nước sông không phạm nước giếng, nhưng anh ta dám bắt nạt cô thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”
Dứt lời, anh ta đứng lên: “Cô nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, củng cố lại tu vi của mình, tôi đưa cô trở về phòng.”
Anh ta đưa tôi trở về phòng, tôi ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận khí tu hành, chờ sau khi anh ta đi rồi, tôi nghiêng đầu đi, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt phức tạp.
Mấy tiếng sau, bên trong một ngôi biệt thự nào đó ở ngoại thành thủ đô, quỷ vương Hiên mặc trên người một bộ áo choàng ngủ màu trắng, áo ngủ không nhiễm một hạt bụi, trong tay cầm một ly rượu chân cao hình hoa tu líp, chất lỏng trong ly có màu đỏ thẫm.
Cửa mở ra, Vân Kỳ bước nhanh đến, nhìn thấy dưới đất có thi thể của hai thiếu nữ xinh đẹp đang nằm đó, mà vách tường cũng có một thiếu nữ không mặc quần áo bị đóng trên đó, người thiếu nữ kia là người trong ở cuộc tuyển nữ minh tinh của đài truyền hình vào năm ngoái, vô cùng nổi tiếng, mấy ngày trước mới có tin tức, nói cô ta ra nước ngoài để du học, không ngờ tới lại là ở đây.
Người trong cuộc tuyển nữ minh tinh kia còn chưa chết, nhưng đầu rũ, một mái tóc đen dài buông xuống, che lại một nửa mặt của cô ta, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trên mặt lại mang một chút biểu cảm cực kỳ sung sướng.
“Ngài Vân Kỳ.”
Hiên đứng cạnh cửa sổ, trải qua mấy ngày này hút máu của thiếu nữ, hưởng thụ thân thể của thiếu nữ, vết thương trên mặt anh ta cũng đã hồi phục, vẫn là dáng vẻ tuấn tú kia.
Cô nàng võng lượng bò lổm ngổm trên đất, run lẩy bẩy.
“Cô không biết? Để cho cô bảo vệ cô ấy, trông chừng cô ấy, cô lại còn nói là cô không biết cô ấy đi đâu?”
Vân Kỳ bỗng nhiên cười, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, lúc này lại khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nói với cô nàng võng lượng đang quỳ dưới đất: “Nếu cái gì cô cũng không biết, vậy tôi giữ lại cô còn có ích lợi gì?”
Dứt lời, anh ta đưa tay ra, mặc dù cũng không động vào cô nàng võng lượng, nhưng cô ta lại giống như bị một người vô hình bóp cổ, bay lên, trên cổ còn hằn lên một dấu tay.
Cô ta tuyệt vọng há to miệng, liều mạng vùng vẫy nhưng không cách nào chạy thoát.
Vân Kỳ vung tay lên, cô nàng võng lượng bay ra ngoài, va rất mạnh vào cửa, cửa bị đập vỡ, bay ra khỏi biệt thự, nặng nề ngã vào trong tuyết.
VietWriter.vn
Vừa lúc đó, tôi chậm rãi đi tới, nhìn thấy cô nàng võng lượng bị lún rất sâu trong tuyết, kéo cô ta lên.
Cả người cô ta xanh xanh tím tím, lạnh cóng đến khó chịu, thấy tôi thì kích động đến nỗi mặt đỏ rần, tôi cười nhẹ nhàng với cô ta một cái, sau đó đi về phía biệt thự.
Dường như Vân Kỳ đã phát hiện ra tôi, vô cùng vui mừng lao ra, nắm lấy hai vai tôi và nói: “Tiểu Lăng, cô không sao chứ? Tốt quá rồi, mấy ngày nay cô đi đâu vậy?”
Bỗng nhiên anh ta kinh ngạc nói: “Cô thăng cấp rồi?”
Tôi gật đầu một cái, nói: “Lần này, cũng coi như là tôi gặp phúc trong họa.”
“Nào, vào trong nhà rồi nói.”
Anh ta kéo tôi vào trong nhà, cô nàng võng lượng vội vàng chuẩn bị cơm nước và quần áo giữ ấm cho tôi.
Đã mấy ngày nay tôi không ăn cơm rồi, ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhất thời bụng liền kêu lên ục ục, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Vân Kỳ ngồi đối diện tôi, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi thật sâu, chờ tôi ăn hết tất cả, anh ta chìa tay ra, nhẹ nhàng lấy hạt cơm dính trên mép của tôi xuống, nói: “Nhìn cô xem, giống như đứa trẻ con vậy.”
Động tác của anh ta quá thân mật, tôi có chút không được tự nhiên.
“Nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nói.
Tôi kể lại ngọn nguồn tỉ mỉ cho anh ta, chỉ là sau khi vào sơn động, gặp được Tín Đức sư phó cũng cùng đi vào địa ngục, nhưng không nói một chữ nào, chỉ nói tôi đang ở trong tuyệt cảnh Tuyệt Sử Phùng Sinh, mới nâng cao thực lực, đột phá tứ phẩm.
Sắc mặt Vân Kỳ ngày càng khó coi, khi tôi nói đến lúc quỷ vương Hiên muốn lăng nhục tôi, cuối cùng anh ta thất thố, vỗ lên bàn một cái, đập đến nỗi bàn cơm chia năm xẻ bảy.
Tô kinh ngạc nhìn anh ta, từ sau khi quen biết anh ta, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh ta thất thố như vậy, khiến cho tôi có chút trở tay không kịp.
Ngay lập tức anh ta nuốt một hơi kia xuống, lộ ra một nụ cười dịu dàng với tôi: “Tiểu Lăng, rất xin lỗi, hù dọa cô rồi.”
Tôi nhếch khóe miệng lên, nói: “Không sao.”
“Cô yên tâm, Tiểu Lăng, vốn dĩ tôi và quỷ vương Hiên cũng là nước sông không phạm nước giếng, nhưng anh ta dám bắt nạt cô thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”
Dứt lời, anh ta đứng lên: “Cô nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, củng cố lại tu vi của mình, tôi đưa cô trở về phòng.”
Anh ta đưa tôi trở về phòng, tôi ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận khí tu hành, chờ sau khi anh ta đi rồi, tôi nghiêng đầu đi, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt phức tạp.
Mấy tiếng sau, bên trong một ngôi biệt thự nào đó ở ngoại thành thủ đô, quỷ vương Hiên mặc trên người một bộ áo choàng ngủ màu trắng, áo ngủ không nhiễm một hạt bụi, trong tay cầm một ly rượu chân cao hình hoa tu líp, chất lỏng trong ly có màu đỏ thẫm.
Cửa mở ra, Vân Kỳ bước nhanh đến, nhìn thấy dưới đất có thi thể của hai thiếu nữ xinh đẹp đang nằm đó, mà vách tường cũng có một thiếu nữ không mặc quần áo bị đóng trên đó, người thiếu nữ kia là người trong ở cuộc tuyển nữ minh tinh của đài truyền hình vào năm ngoái, vô cùng nổi tiếng, mấy ngày trước mới có tin tức, nói cô ta ra nước ngoài để du học, không ngờ tới lại là ở đây.
Người trong cuộc tuyển nữ minh tinh kia còn chưa chết, nhưng đầu rũ, một mái tóc đen dài buông xuống, che lại một nửa mặt của cô ta, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trên mặt lại mang một chút biểu cảm cực kỳ sung sướng.
“Ngài Vân Kỳ.”
Hiên đứng cạnh cửa sổ, trải qua mấy ngày này hút máu của thiếu nữ, hưởng thụ thân thể của thiếu nữ, vết thương trên mặt anh ta cũng đã hồi phục, vẫn là dáng vẻ tuấn tú kia.
Bình luận facebook