Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461
Chương 461
Tôi giận tới mức tím người, Chu Nguyên Hạo vội vàng chạy tới, túm lấy ông ta từ trong tấm màn che mà lôi ra ngoài, ném ông ta xuống dưới chân tôi, nói: “Khương Lăng, em có muốn anh giết ông ta luôn không?”
“Giết tôi thì cũng vô dụng thôi.” Trần Hoành Thi cười: “Cho dù tôi chết đi chăng nữa thì tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, sai người tung tin tức rồi. Đến lúc đó bao nhiêu người sẽ đến quấy rối, cướp giật lăng mộ của nhà cháu đây? Khương Lăng, cháu gái ngoan của tôi ơi, cháu chỉ có thể giúp tôi thôi.”
Tôi từ từ đến trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn ông ta, người có diện mạo đáng ghét thế này làm sao ngày xưa bà của cô lại có thể thích ông ta cho được, đúng là bà đã bị mù thật rồi.
Nếu ngày xưa bà đồng ý ở bên ông Phương ở cảng đảo thì tốt biết bao?
“Được rồi, tôi đồng ý với ông, tôi sẽ giúp ông xóa bỏ lời nguyền đó.” Tôi nói.
Trần Hoành Thi cười, điệu cười của ông ta còn khó coi hơn cả khóc: “Đây mới đúng là cháu gái ngoan của ta chứ.”
Chu Nguyên Hạo thì thầm nhắc: “Khương Lăng?”
VietWriter.vn
Tôi lắc đầu với anh, nói: “Lời nguyền mà bà tôi yểm vào ông không hề đơn giản chút nào. Qua nhiều năm như vậy, cho dù ông đã tìm đủ mọi cách khác nhau để giải nguyền nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó, tôi thấy không chỉ đơn thuần là do ông không có máu của họ hàng chúng tôi mà cũng là bởi vì hồi đó, khi bà tôi nguyền rủa ông, bà ấy đã sử dụng một loại cây được trồng trồng ở địa ngục có tên là “Cỏ Lang Hoán”.
Muốn xóa bỏi lời nguyền này thì loại cây như “Cỏ Lang Hoán” là không thể thiếu.”
Trần Hoành Thi cau mày: “Ở dưới địa ngục thứ nào cũng quý giá. Mỗi lần có thứ đồ nào đó xuất hiện thì nó sẽ trở thành mục tiêu tranh giành giữa các gia tộc. Huống hồ cây Cỏ Lang Hoán kia đã gần trăm năm nay không xuất hiện rồi. Tôi không thể đợi lâu như vậy được nữa.”
Tôi nhẹ nói: “Cây Cỏ Lang Hoán đó, tôi có.”
Mắt Trần Hoành Thi sáng rực lên.
“Nếu như ông muốn tôi chữa khỏi cho ông thì cũng được thôi, nhưng tôi còn một điều kiện.” Tôi nói.
“Cô cứ nói đi.”
Tôi gật đầu nói: “Hồi đó ông lấy đi bao nhiêu thứ của nhà họ Khương thì ông phải nhổ ra không sót lại một món đồ nào, nếu thiếu một món đồ, thì đến cả tôi cũng sẽ không cứu được ông đâu.”
Trần Hoành Thi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, chsng ta cứ quyết định như vậy đi.”
Ra khỏi nhà họ Trần, tôi ngồi trong xe của Chu Nguyên Hạo, ăn thuốc giải độc Mưa bụi hồng trần.
Viên thuốc cổ mà tôi vơ vét được ở trong động phủ của Quỷ Vương Thiên Huyền này rất hiệu nghiệm, tôi bị thương rất nặng như vậy mà chỉ cần ăn một viên thuốc hoạt cốt thôi là đã chữa khỏi được rồi.
Tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến khách sạn ở Dĩnh Châu ngủ lại, lúc tôi vừa mới bước vào cửa thì Chu Nguyên Hạo đã ôm chầm lấy tôi, không ngừng hôn lên mặt tôi, nói: “Khương Lăng, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Gương mặt tôi lạnh băng, tôi mặc kệ cứ để anh hôn, nhưng không có bất kỳ sự đáp trả nào.
Anh lấy một chiếc chìa khóa ra, lách cách, mở gông cùm trên tay tôi, ngay lập tức tôi cảm nhận được sức mạnh linh thần đang trào dâng trong cơ thể.
“Khương Lăng, anh không nên giam lỏng em, càng không nên đeo gông cùm trấn hồn cho em.” Chu Nguyên Hạo ôm chặt lấy tôi: “Chỉ là do anh quá sợ hãi, sợ rằng em sẽ rời xa anh mà thôi.”
Tôi im lặng một hồi, cuối cùng bất lực thở dài nói: “Ít nhất hôm nay còn có anh đến cứu tôi, không thì tôi không biết liệu tôi có sống sót nổi hay không nữa.”
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo tràn đầy áy náy: “Lẽ ra anh phải bảo vệ em mới phải, nhưng anh lại khiến em đau khổ như vậy, anh…”
“Anh đi đi.” Tôi thở dài: “Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi… bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
Anh ấy dùng ánh mắt buồn bã và đau đớn nhìn tôi, tôi quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, vì tôi sợ rằng nếu không cẩn thận tôi sẽ mềm lòng mất thôi.
Anh ấy đứng sau lưng tôi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Được rồi.”
Anh biến mất, tôi không còn cảm nhận được hơi thở của anh ấy nữa, nhìn lại căn phòng trống trơn mà lòng tôi trống rỗng.
Cứ thế mà đi thật rồi à.
Tôi thở dài, đi rồi cũng tốt thôi.
Tôi nằm xuống, cố gắng để cho mình không nhớ đến anh, nhưng trong đầu tôi bây giờ lại tràn ngập bóng hình của anh.
Đúng là một tâm hồn dại trai mà, tôi tự vỗ vào trán mình, tôi có tư cách gì mà cười chê bà tôi đây chứ
Tôi giận tới mức tím người, Chu Nguyên Hạo vội vàng chạy tới, túm lấy ông ta từ trong tấm màn che mà lôi ra ngoài, ném ông ta xuống dưới chân tôi, nói: “Khương Lăng, em có muốn anh giết ông ta luôn không?”
“Giết tôi thì cũng vô dụng thôi.” Trần Hoành Thi cười: “Cho dù tôi chết đi chăng nữa thì tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, sai người tung tin tức rồi. Đến lúc đó bao nhiêu người sẽ đến quấy rối, cướp giật lăng mộ của nhà cháu đây? Khương Lăng, cháu gái ngoan của tôi ơi, cháu chỉ có thể giúp tôi thôi.”
Tôi từ từ đến trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn ông ta, người có diện mạo đáng ghét thế này làm sao ngày xưa bà của cô lại có thể thích ông ta cho được, đúng là bà đã bị mù thật rồi.
Nếu ngày xưa bà đồng ý ở bên ông Phương ở cảng đảo thì tốt biết bao?
“Được rồi, tôi đồng ý với ông, tôi sẽ giúp ông xóa bỏ lời nguyền đó.” Tôi nói.
Trần Hoành Thi cười, điệu cười của ông ta còn khó coi hơn cả khóc: “Đây mới đúng là cháu gái ngoan của ta chứ.”
Chu Nguyên Hạo thì thầm nhắc: “Khương Lăng?”
VietWriter.vn
Tôi lắc đầu với anh, nói: “Lời nguyền mà bà tôi yểm vào ông không hề đơn giản chút nào. Qua nhiều năm như vậy, cho dù ông đã tìm đủ mọi cách khác nhau để giải nguyền nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó, tôi thấy không chỉ đơn thuần là do ông không có máu của họ hàng chúng tôi mà cũng là bởi vì hồi đó, khi bà tôi nguyền rủa ông, bà ấy đã sử dụng một loại cây được trồng trồng ở địa ngục có tên là “Cỏ Lang Hoán”.
Muốn xóa bỏi lời nguyền này thì loại cây như “Cỏ Lang Hoán” là không thể thiếu.”
Trần Hoành Thi cau mày: “Ở dưới địa ngục thứ nào cũng quý giá. Mỗi lần có thứ đồ nào đó xuất hiện thì nó sẽ trở thành mục tiêu tranh giành giữa các gia tộc. Huống hồ cây Cỏ Lang Hoán kia đã gần trăm năm nay không xuất hiện rồi. Tôi không thể đợi lâu như vậy được nữa.”
Tôi nhẹ nói: “Cây Cỏ Lang Hoán đó, tôi có.”
Mắt Trần Hoành Thi sáng rực lên.
“Nếu như ông muốn tôi chữa khỏi cho ông thì cũng được thôi, nhưng tôi còn một điều kiện.” Tôi nói.
“Cô cứ nói đi.”
Tôi gật đầu nói: “Hồi đó ông lấy đi bao nhiêu thứ của nhà họ Khương thì ông phải nhổ ra không sót lại một món đồ nào, nếu thiếu một món đồ, thì đến cả tôi cũng sẽ không cứu được ông đâu.”
Trần Hoành Thi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, chsng ta cứ quyết định như vậy đi.”
Ra khỏi nhà họ Trần, tôi ngồi trong xe của Chu Nguyên Hạo, ăn thuốc giải độc Mưa bụi hồng trần.
Viên thuốc cổ mà tôi vơ vét được ở trong động phủ của Quỷ Vương Thiên Huyền này rất hiệu nghiệm, tôi bị thương rất nặng như vậy mà chỉ cần ăn một viên thuốc hoạt cốt thôi là đã chữa khỏi được rồi.
Tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến khách sạn ở Dĩnh Châu ngủ lại, lúc tôi vừa mới bước vào cửa thì Chu Nguyên Hạo đã ôm chầm lấy tôi, không ngừng hôn lên mặt tôi, nói: “Khương Lăng, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Gương mặt tôi lạnh băng, tôi mặc kệ cứ để anh hôn, nhưng không có bất kỳ sự đáp trả nào.
Anh lấy một chiếc chìa khóa ra, lách cách, mở gông cùm trên tay tôi, ngay lập tức tôi cảm nhận được sức mạnh linh thần đang trào dâng trong cơ thể.
“Khương Lăng, anh không nên giam lỏng em, càng không nên đeo gông cùm trấn hồn cho em.” Chu Nguyên Hạo ôm chặt lấy tôi: “Chỉ là do anh quá sợ hãi, sợ rằng em sẽ rời xa anh mà thôi.”
Tôi im lặng một hồi, cuối cùng bất lực thở dài nói: “Ít nhất hôm nay còn có anh đến cứu tôi, không thì tôi không biết liệu tôi có sống sót nổi hay không nữa.”
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo tràn đầy áy náy: “Lẽ ra anh phải bảo vệ em mới phải, nhưng anh lại khiến em đau khổ như vậy, anh…”
“Anh đi đi.” Tôi thở dài: “Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi… bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
Anh ấy dùng ánh mắt buồn bã và đau đớn nhìn tôi, tôi quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, vì tôi sợ rằng nếu không cẩn thận tôi sẽ mềm lòng mất thôi.
Anh ấy đứng sau lưng tôi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Được rồi.”
Anh biến mất, tôi không còn cảm nhận được hơi thở của anh ấy nữa, nhìn lại căn phòng trống trơn mà lòng tôi trống rỗng.
Cứ thế mà đi thật rồi à.
Tôi thở dài, đi rồi cũng tốt thôi.
Tôi nằm xuống, cố gắng để cho mình không nhớ đến anh, nhưng trong đầu tôi bây giờ lại tràn ngập bóng hình của anh.
Đúng là một tâm hồn dại trai mà, tôi tự vỗ vào trán mình, tôi có tư cách gì mà cười chê bà tôi đây chứ
Bình luận facebook