Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466
Chương 466
Trong lòng tôi lo lắng tột độ, dùng lực ngọ nguậy một chút, nhưng lại không thể nào để bò ra khỏi vũng bùn cả.
Đột nhiên, có một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, tôi ngước đầu nhìn, đó chính là Chu Nguyên Hạo.
“Mau, nắm lấy tay anh nào.” Anh ấy nói.
Tôi gật gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh ấy, anh ấy vừa dùng sức, liền kéo tôi lên khỏi đầm lầy: “Đi thôi.”
Anh ấy ôm lấy eo của tôi, đi qua đầm lầy, dẫm lên đầu những con ma ấy, rất nhanh chúng tôi đã đi được ra bên ngoài.
Khi bước trên một mặt đất vững chắc, trong lòng tôi cũng có chút an toàn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
VietWriter.vn
Chu Nguyên Hạo nói: “Vừa nãy là địa ngục đầm lầy, bên trong đều là những hồn ma cấp thấp, bọn chúng bị trừng phạt và kết án ở đầm lầy, nếu như không bị quái vật bản địa ở bên trong ăn mất, đến khi hết thời hạn thi hành án, thì bọn chúng có thể đi ra ngoài.”
Bên ngoài đầm lầy là một khu rừng rậm, những cây cối mọc lên rất quái dị, hoa quả kết trái trên cây, tất cả đều là mặt người, chỉ cần có người đi ngang qua, mặt của những người đó sẽ quay lại, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm, nhìn chằm chằm vào mắt bạn.
Cỏ Lan Hoán mọc bên bờ một con sông ở tầng thứ ba của địa ngục, dòng sông đó có một cái tên rất đẹp – Mộ Sơn Khê.
Tuy nhiên, trong Mộ Sơn Khê, lại là nơi sống của những con ma bản địa khát máu mạnh nhất ở tầng thứ ba của địa ngục, những hồn ma ở dưới cấp quỷ vương đều không dám lại gần.
Chúng tôi đi được một lúc ở trong khu rừng mặt người, tôi tóm lấy vạt áo của anh ấy, dùng ánh mắt hỏi anh ấy: “Anh có nghe thấy âm thanh gì không?”
Anh ấy nhìn xung quanh một cách cảnh giác, bảo vệ tôi ở phía sau anh ấy.
Ha ha ha!
Đột nhiên, những mặt người xung quanh toàn bộ đều cười phá lên, tiếng cười giòn tan, nhưng lại mang theo một chút sự gian xảo và nham hiểm, khiến cho người ta không khỏi rợn tóc gáy.
“Không ổn rồi.” Chu Nguyên Hạo cau mày, lại nói: “Những quả mặt người này đã chín hết rồi, Khương Lăng, giữ lấy eo của anh, tuyệt đối không được buông ra.”
Ngay khi giọng nói của anh ấy vừa mới dứt, những quả mặt người kia đều bay lên, kết thành một nhóm lao về phía chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo lấy roi Hắc Long điện quang ra để nghênh chiến, tôi bám chặt lấy quần áo của anh ấy, khi ném lửa địa ngục ra ngoài, thiêu đốt những quả mặt người kia, trong những tiếng thét chói tai, tôi ngửi thấy một mùi hương trái cây bình thường, giống như mùi quả dưa hấu vậy.
Chu Nguyên Hạo đẩy lùi một loạt quả mặt người, nắm lấy tay của tôi, kéo tôi chạy như bay, chúng tôi vừa đánh vừa chạy, thật không dễ gì mới chạy ra khỏi khu rừng rậm, một con sông vắt ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Con sông này chính là Mộ Sơn Khê, nhưng mà là thượng nguồn của Mộ Sơn Khê, còn Cỏ Lang Hoán thì lại mọc ở trung lưu của Mộ Sơn Khê.
Những quả mặt người kia không thể rời khỏi khu rừng rậm, tất cả đều nhìn chúng tôi từ xa một cách đầy tiếc nuối.
“Được rồi, chúng ta tạm thời an toàn rồi.” Chu Nguyên Hạo giữ lấy vai của tôi, lời nói vừa dứt, đột nhiên nghe thấy âm thanh của nước chảy, hai người chúng tôi chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng tê dại, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy nước của Mộ Sơn Khê đột nhiên dâng lên.
Chết rồi! Nước sông Mộ Sơn Khê dâng lên rồi!
Mỗi ngày vào buổi tối, Mộ Sơn Khê đều sẽ dâng nước lên, mực nước dâng cao nhanh chóng, nó có thể dâng cao đến mức mười mét chỉ trong vòng tích tắc.
Chúng tôi quay người liền chạy, tuy nhiên không chạy lại bằng tốc độ nước dâng của Mộ Sơn Khê, dòng nước chảy xiết bỗng nhiên xông đến, cuộn chúng tôi vào bên trong dòng chảy.
Tôi muốn giữ lấy Chu Nguyên Hạo, nhưng mà dòng nước quá dữ dội, kéo chúng tôi ra, nhấn chúng tôi chìm sâu vào trong dòng nước.
Trong ý thức cuối cùng của tôi, tôi nghe thấy anh ấy đang sốt ruột gọi tên tôi, sau đó tôi liền chìm vào trong hôn mê.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lông mày tôi cau lại, mở mắt ra một cách khó khăn.
Hình như tôi đang ở trong một căn nhà bỏ hoang, bức tường xung quanh đều mọc những mảnh rêu xanh quái dị. Đây là đâu vậy? Xem ra không giống như là ở dưới nước.
Chu Nguyên Hạo đang ở đâu?
Tôi từ dưới đất bò đứng dậy, đi đẩy cánh cửa gỗ ra, cửa đã bị khóa lại, tôi đang định ném một đốm lửa địa ngục ra, đốt cháy cánh cửa gỗ, đột nhiên nghe thấy bước chân nặng nề ở bên ngoài.
Trong lòng tôi lo lắng tột độ, dùng lực ngọ nguậy một chút, nhưng lại không thể nào để bò ra khỏi vũng bùn cả.
Đột nhiên, có một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, tôi ngước đầu nhìn, đó chính là Chu Nguyên Hạo.
“Mau, nắm lấy tay anh nào.” Anh ấy nói.
Tôi gật gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh ấy, anh ấy vừa dùng sức, liền kéo tôi lên khỏi đầm lầy: “Đi thôi.”
Anh ấy ôm lấy eo của tôi, đi qua đầm lầy, dẫm lên đầu những con ma ấy, rất nhanh chúng tôi đã đi được ra bên ngoài.
Khi bước trên một mặt đất vững chắc, trong lòng tôi cũng có chút an toàn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
VietWriter.vn
Chu Nguyên Hạo nói: “Vừa nãy là địa ngục đầm lầy, bên trong đều là những hồn ma cấp thấp, bọn chúng bị trừng phạt và kết án ở đầm lầy, nếu như không bị quái vật bản địa ở bên trong ăn mất, đến khi hết thời hạn thi hành án, thì bọn chúng có thể đi ra ngoài.”
Bên ngoài đầm lầy là một khu rừng rậm, những cây cối mọc lên rất quái dị, hoa quả kết trái trên cây, tất cả đều là mặt người, chỉ cần có người đi ngang qua, mặt của những người đó sẽ quay lại, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm, nhìn chằm chằm vào mắt bạn.
Cỏ Lan Hoán mọc bên bờ một con sông ở tầng thứ ba của địa ngục, dòng sông đó có một cái tên rất đẹp – Mộ Sơn Khê.
Tuy nhiên, trong Mộ Sơn Khê, lại là nơi sống của những con ma bản địa khát máu mạnh nhất ở tầng thứ ba của địa ngục, những hồn ma ở dưới cấp quỷ vương đều không dám lại gần.
Chúng tôi đi được một lúc ở trong khu rừng mặt người, tôi tóm lấy vạt áo của anh ấy, dùng ánh mắt hỏi anh ấy: “Anh có nghe thấy âm thanh gì không?”
Anh ấy nhìn xung quanh một cách cảnh giác, bảo vệ tôi ở phía sau anh ấy.
Ha ha ha!
Đột nhiên, những mặt người xung quanh toàn bộ đều cười phá lên, tiếng cười giòn tan, nhưng lại mang theo một chút sự gian xảo và nham hiểm, khiến cho người ta không khỏi rợn tóc gáy.
“Không ổn rồi.” Chu Nguyên Hạo cau mày, lại nói: “Những quả mặt người này đã chín hết rồi, Khương Lăng, giữ lấy eo của anh, tuyệt đối không được buông ra.”
Ngay khi giọng nói của anh ấy vừa mới dứt, những quả mặt người kia đều bay lên, kết thành một nhóm lao về phía chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo lấy roi Hắc Long điện quang ra để nghênh chiến, tôi bám chặt lấy quần áo của anh ấy, khi ném lửa địa ngục ra ngoài, thiêu đốt những quả mặt người kia, trong những tiếng thét chói tai, tôi ngửi thấy một mùi hương trái cây bình thường, giống như mùi quả dưa hấu vậy.
Chu Nguyên Hạo đẩy lùi một loạt quả mặt người, nắm lấy tay của tôi, kéo tôi chạy như bay, chúng tôi vừa đánh vừa chạy, thật không dễ gì mới chạy ra khỏi khu rừng rậm, một con sông vắt ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Con sông này chính là Mộ Sơn Khê, nhưng mà là thượng nguồn của Mộ Sơn Khê, còn Cỏ Lang Hoán thì lại mọc ở trung lưu của Mộ Sơn Khê.
Những quả mặt người kia không thể rời khỏi khu rừng rậm, tất cả đều nhìn chúng tôi từ xa một cách đầy tiếc nuối.
“Được rồi, chúng ta tạm thời an toàn rồi.” Chu Nguyên Hạo giữ lấy vai của tôi, lời nói vừa dứt, đột nhiên nghe thấy âm thanh của nước chảy, hai người chúng tôi chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng tê dại, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy nước của Mộ Sơn Khê đột nhiên dâng lên.
Chết rồi! Nước sông Mộ Sơn Khê dâng lên rồi!
Mỗi ngày vào buổi tối, Mộ Sơn Khê đều sẽ dâng nước lên, mực nước dâng cao nhanh chóng, nó có thể dâng cao đến mức mười mét chỉ trong vòng tích tắc.
Chúng tôi quay người liền chạy, tuy nhiên không chạy lại bằng tốc độ nước dâng của Mộ Sơn Khê, dòng nước chảy xiết bỗng nhiên xông đến, cuộn chúng tôi vào bên trong dòng chảy.
Tôi muốn giữ lấy Chu Nguyên Hạo, nhưng mà dòng nước quá dữ dội, kéo chúng tôi ra, nhấn chúng tôi chìm sâu vào trong dòng nước.
Trong ý thức cuối cùng của tôi, tôi nghe thấy anh ấy đang sốt ruột gọi tên tôi, sau đó tôi liền chìm vào trong hôn mê.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lông mày tôi cau lại, mở mắt ra một cách khó khăn.
Hình như tôi đang ở trong một căn nhà bỏ hoang, bức tường xung quanh đều mọc những mảnh rêu xanh quái dị. Đây là đâu vậy? Xem ra không giống như là ở dưới nước.
Chu Nguyên Hạo đang ở đâu?
Tôi từ dưới đất bò đứng dậy, đi đẩy cánh cửa gỗ ra, cửa đã bị khóa lại, tôi đang định ném một đốm lửa địa ngục ra, đốt cháy cánh cửa gỗ, đột nhiên nghe thấy bước chân nặng nề ở bên ngoài.
Bình luận facebook