Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 469
Chương 469
Đối mắt với anh ta, tôi cảm thấy sau sống lưng có hơi sợ hãi.
“Tên cô là gì?” Anh ta trầm giọng hỏi. Tôi im lặng, giọng nói của anh ta càng lạnh hơn: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Tôi chỉ vào cổ họng mình, lắc đầu.
“Hóa ra là người câm sao?” Quỷ vương Huyễn Trạch hơi híp mắt lại: “Tôi có phải đã gặp cô ở nơi nào rồi không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, nói nhảm, đánh chết tôi cũng không được thừa nhận.
Coi như kiếp trước chúng tôi từng hợp tác một lần, nhưng dù sao tôi cũng là tướng quân Phi Viêm trấn ngục quân, tương đương với ngục trưởng, mà bọn họ đều là thủ lĩnh tù nhân, có tên tù nhân nào mà lại không hận ngục trưởng chứ?
“Tôi lại cảm thấy cô rất giống với một người quen cũ của tôi.”
VietWriter.vn
Tôi cảm thấy toàn thân phát lạnh, hít sâu một hơi, cười cười với anh ta, lại lắc đầu, quỷ vương Huyễn Trạch đứng thẳng người, nói với sĩ quan cấp tá kia: “Lý Tịnh Anh, ngoại hình của cô ấy có phải khá giống tướng quân Phi Viêm không?”
Da đầu tôi lập tức như thể nổ tung, hận không thể lập tức chôn đầu xuống đất.
Quỷ vương không hổ là quỷ vương, chỉ số thông minh luôn cao ngút trời, chẳng lẽ hôm nay tôi nhất định phải chết ở chỗ này hay sao?
“Có một số điểm tương đồng.” Sĩ quan Lý Tịnh Anh lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì cô ấy cùng tướng quân Phi Viêm có ngoại hình tương tự, tôi mới bắt cô ấy về đây, dâng lên cho điện hạ ngài.”
Quỷ vương Huyễn Trạch vuốt râu quai nón: “Rất tốt, tôi rất hài lòng. Lý Tịnh Anh, làm tốt lắm.”
“Cảm ơn điện hạ đã khen ngợi.”
“Lui ra đi.”
Sau khi Lý Tịnh Anh rời đi, quỷ vương Huyễn Trạch vỗ tay, mấy nữ quỷ kiều diễm đi vào, các cô đều mặc áo lụa màu đỏ sẫm, dáng người linh lung như ẩn như hiện, khiến người xem nhìn thấy mà nóng máu lên.
“Đưa cô ấy đi thay đồ rồi để cho cô ấy mặc bộ áo giáp mà tôi đã thu thập được kia.”
Áo giáp? Tôi có nghe nhầm không?
Mấy cô nữ quỷ kiều diễm kéo tôi vào một căn phòng tắm rửa thân thể, bồn tắm giống như hồ bơi, bên trong tràn ngập cánh hoa đủ màu sắc.
Họ kéo tôi vào bồn tắm, cẩn thận kì cọ cho tôi một lần nữa, khi tôi bước ra khỏi bồn tắm, tôi nhìn thấy một bộ giáp vàng.
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, đây không phải là bộ áo giáp mà tôi từng mặc hay sao?
Không, không.
Tôi xem xét kỹ hơn, áo giáp này giống hệt với bộ của tôi, nhưng chỉ là hàng giả mà thôi, không ai có thể mặc áo giáp thực sự của tôi, ngoại trừ tôi.
“Mời cô mặc vào.” Mấy nữ quỷ kiều diễm cung kính nói. Tôi chỉ có thể mặc áo giáp vào, tôi có chút hoảng hốt khi nhìn mình trong gương, dường như nhìn thấy tôi của kiếp trước, dưới chân là hỏa diễm màu xanh thiêu đốt, áo choàng kim giáp ở trong ngọn lửa lấp lánh rực rỡ, tôi đi qua nơi nào, tất cả quỷ hồn đều phải cúi đầu trước tôi.
Đến tột cùng là bởi vì chuyện gì mà tôi mới có thể đi chuyển thế tái sinh đây?
Bỗng nhiên, tôi nghe được tiếng bước chân phía sau, xoay người lại thì thấy quỷ vương Huyễn Trạch đang đứng trước mặt tôi.
Đám nữ quỷ kiều diễm đều lui xuống, quỷ vương Huyễn Trạch nhìn tôi thật lâu, trong mắt là nỗi niềm si mê khó có thể che giấu.
Anh ta bỗng nhiên vươn tay, ngón tay mang theo vết chai mỏng chậm rãi xẹt qua má tôi, làm cho tôi rùng mình.
“Lăng…” Anh ta lẩm bẩm tên tôi, tôi rùng mình lùi lại một bước, anh ta lại lập tức kéo tôi trở lại. “Lăng, em còn nhớ thứ tôi đã từng tặng cho em không?” Anh ta thì thầm. Tôi ngay lập tức bối rối, anh ta đã tặng cho tôi thứ gì sao? Tại sao tôi không nhớ gì cả nhỉ?
Tôi vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, sau khi tiêu diệt quỷ vương Hạ Vũ, quỷ vương Huyễn Trạch từng tặng cho tôi một thanh giáo dài, nói đó là một món bảo vật từ thời thượng cổ tìm được từ kho báu của Hạ Vũ.
Tôi khi đó đã cười vui vẻ nhận lấy, bây giờ nghĩ lại, anh ta sẽ không có ý gì khác chứ?
Thôi nào, nếu anh ta thực sự thích một người phụ nữ, anh ta sẽ tặng cho cô ấy một cây giáo ư?
“Lăng, em có thích cây giáo đó không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi. Tôi không biết nên trả lời như thế nào, lúc trước lấy được cây giáo dài đó, tôi đã ban thưởng cho một viên quan đã lập chiến công hiển hách ở phía dưới.
Đối mắt với anh ta, tôi cảm thấy sau sống lưng có hơi sợ hãi.
“Tên cô là gì?” Anh ta trầm giọng hỏi. Tôi im lặng, giọng nói của anh ta càng lạnh hơn: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Tôi chỉ vào cổ họng mình, lắc đầu.
“Hóa ra là người câm sao?” Quỷ vương Huyễn Trạch hơi híp mắt lại: “Tôi có phải đã gặp cô ở nơi nào rồi không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, nói nhảm, đánh chết tôi cũng không được thừa nhận.
Coi như kiếp trước chúng tôi từng hợp tác một lần, nhưng dù sao tôi cũng là tướng quân Phi Viêm trấn ngục quân, tương đương với ngục trưởng, mà bọn họ đều là thủ lĩnh tù nhân, có tên tù nhân nào mà lại không hận ngục trưởng chứ?
“Tôi lại cảm thấy cô rất giống với một người quen cũ của tôi.”
VietWriter.vn
Tôi cảm thấy toàn thân phát lạnh, hít sâu một hơi, cười cười với anh ta, lại lắc đầu, quỷ vương Huyễn Trạch đứng thẳng người, nói với sĩ quan cấp tá kia: “Lý Tịnh Anh, ngoại hình của cô ấy có phải khá giống tướng quân Phi Viêm không?”
Da đầu tôi lập tức như thể nổ tung, hận không thể lập tức chôn đầu xuống đất.
Quỷ vương không hổ là quỷ vương, chỉ số thông minh luôn cao ngút trời, chẳng lẽ hôm nay tôi nhất định phải chết ở chỗ này hay sao?
“Có một số điểm tương đồng.” Sĩ quan Lý Tịnh Anh lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì cô ấy cùng tướng quân Phi Viêm có ngoại hình tương tự, tôi mới bắt cô ấy về đây, dâng lên cho điện hạ ngài.”
Quỷ vương Huyễn Trạch vuốt râu quai nón: “Rất tốt, tôi rất hài lòng. Lý Tịnh Anh, làm tốt lắm.”
“Cảm ơn điện hạ đã khen ngợi.”
“Lui ra đi.”
Sau khi Lý Tịnh Anh rời đi, quỷ vương Huyễn Trạch vỗ tay, mấy nữ quỷ kiều diễm đi vào, các cô đều mặc áo lụa màu đỏ sẫm, dáng người linh lung như ẩn như hiện, khiến người xem nhìn thấy mà nóng máu lên.
“Đưa cô ấy đi thay đồ rồi để cho cô ấy mặc bộ áo giáp mà tôi đã thu thập được kia.”
Áo giáp? Tôi có nghe nhầm không?
Mấy cô nữ quỷ kiều diễm kéo tôi vào một căn phòng tắm rửa thân thể, bồn tắm giống như hồ bơi, bên trong tràn ngập cánh hoa đủ màu sắc.
Họ kéo tôi vào bồn tắm, cẩn thận kì cọ cho tôi một lần nữa, khi tôi bước ra khỏi bồn tắm, tôi nhìn thấy một bộ giáp vàng.
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, đây không phải là bộ áo giáp mà tôi từng mặc hay sao?
Không, không.
Tôi xem xét kỹ hơn, áo giáp này giống hệt với bộ của tôi, nhưng chỉ là hàng giả mà thôi, không ai có thể mặc áo giáp thực sự của tôi, ngoại trừ tôi.
“Mời cô mặc vào.” Mấy nữ quỷ kiều diễm cung kính nói. Tôi chỉ có thể mặc áo giáp vào, tôi có chút hoảng hốt khi nhìn mình trong gương, dường như nhìn thấy tôi của kiếp trước, dưới chân là hỏa diễm màu xanh thiêu đốt, áo choàng kim giáp ở trong ngọn lửa lấp lánh rực rỡ, tôi đi qua nơi nào, tất cả quỷ hồn đều phải cúi đầu trước tôi.
Đến tột cùng là bởi vì chuyện gì mà tôi mới có thể đi chuyển thế tái sinh đây?
Bỗng nhiên, tôi nghe được tiếng bước chân phía sau, xoay người lại thì thấy quỷ vương Huyễn Trạch đang đứng trước mặt tôi.
Đám nữ quỷ kiều diễm đều lui xuống, quỷ vương Huyễn Trạch nhìn tôi thật lâu, trong mắt là nỗi niềm si mê khó có thể che giấu.
Anh ta bỗng nhiên vươn tay, ngón tay mang theo vết chai mỏng chậm rãi xẹt qua má tôi, làm cho tôi rùng mình.
“Lăng…” Anh ta lẩm bẩm tên tôi, tôi rùng mình lùi lại một bước, anh ta lại lập tức kéo tôi trở lại. “Lăng, em còn nhớ thứ tôi đã từng tặng cho em không?” Anh ta thì thầm. Tôi ngay lập tức bối rối, anh ta đã tặng cho tôi thứ gì sao? Tại sao tôi không nhớ gì cả nhỉ?
Tôi vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, sau khi tiêu diệt quỷ vương Hạ Vũ, quỷ vương Huyễn Trạch từng tặng cho tôi một thanh giáo dài, nói đó là một món bảo vật từ thời thượng cổ tìm được từ kho báu của Hạ Vũ.
Tôi khi đó đã cười vui vẻ nhận lấy, bây giờ nghĩ lại, anh ta sẽ không có ý gì khác chứ?
Thôi nào, nếu anh ta thực sự thích một người phụ nữ, anh ta sẽ tặng cho cô ấy một cây giáo ư?
“Lăng, em có thích cây giáo đó không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi. Tôi không biết nên trả lời như thế nào, lúc trước lấy được cây giáo dài đó, tôi đã ban thưởng cho một viên quan đã lập chiến công hiển hách ở phía dưới.
Bình luận facebook