• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo (4 Viewers)

  • Chương 582

Chương 582


Mười phút, chúng tôi chỉ cần chống đỡ cho qua mười phút, khi thiên đạo đến, nữ Quỷ Vương này hẳn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa!





Trong chớp mắt khi tôi ôm cô bé vọt vào thang máy, tôi đột nhiên cảm thấy trên ngực đau xót, cúi đầu vừa nhìn, cô bé kia đang cầm một thanh dao găm màu đỏ, chuẩn xác không lầm đâm vào trái tim của tôi.


Tôi không dám tin nhìn về phía cô bé, trên mặt cô bé bỗng nhiên xuất hiện vô số đường cong màu đen đan xen lẫn nhau. Đáy mắt sớm đã không còn là cô bé nhỏ ngây thơ đáng yêu, mà là một nụ cười lạnh khủng khiếp, đầy hung ác và nham hiểm.


Má ơi!


Cô bé nhỏ này rõ ràng là đã bị quỷ nhập xác rồi.



VietWriter.vn



Tôi lập tức hất cô bé ra, cô bé vững vàng dừng lại bên trong thang máy. Trước khi mấy người phụ nữ kia bước vào, cửa thang máy ầm ầm khép lại.


Tôi dựa vào vách tường bằng sắt lạnh như băng của thang máy, chậm rãi ngồi xuống. Tôi có có thể cảm nhận được, sinh mệnh bản thân đang xói mòn theo máu tươi chảy ra nơi ngực.


“Mày… là Quỷ Vương à?” Tôi giật mình nói.


Cô bé âm hiểm cười khà khà đứng lên: “Nếu như tôi không phải là Quỷ Vương, sao có thể lừa gạt được cô kia chứ, tướng quân Phi Viêm.”


Ở trên vách tường sau lưng cô bé kia xuất hiện một cái đầu lâu màu đen, đầu lâu kia cười như điên dại, càn rỡ nhìn tôi: “Thật không ngờ, đã từng là tướng quân Phi Viêm không ai bì nổi, thủ lĩnh đội quân trấn giữ địa ngục, ngay cả mười tám tầng địa ngục đều phải e ngại, lại có thể chết ở trong tay của tôi. Cho dù có bị thiên đạo huỷ diệt, tôi cũng chết không uổng phí.”


“Mày sẽ không có cơ hội đó đâu.” Một giọng nói quen thuộc từ trong hư không truyền đến. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một cây đinh màu máu mạnh mẽ đâm vào trong trán của cái đầu lâu trên tường kia.


Cái đầu lâu hét thảm một tiếng: “Đinh trấn hồn! Quỷ đế Thừa Hạo! Là quỷ đế Thừa Hạo!”


Trong hư không, một bóng dáng trong suốt xuất hiện, anh ấy chậm rãi đi tới, thân thể cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng, không thể nghi ngờ gì, đúng là Chu Nguyên Hạo.


Sắc mặt Chu Nguyên Hạo âm trầm nhìn nó, ánh mắt sắc bén như dao.


“Bệ hạ, ngài đường đường là quỷ đế, chỉ cần thế gian biến thành địa ngục thì ngài có thể trở thành người thống trị cả hai thế giới, cả thế gian lẫn địa ngục. Chẳng lẽ ngài lại vì một người phụ nữ mà ngay cả quyền thế ngập trời cũng không cần hay sao?” Cái đầu lâu giống như hết sức đau đớn, không ngừng giãy giụa, nhưng lại không có cách nào giãy ra khỏi cây đinh kia.


Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn nó, nói: “Tao muốn làm gì, khi nào thì đến lượt mày ba lần bốn lượt nhắc tới?”


Anh nhấc tay lên, một ngón tay chỉ về phía đinh trấn hồn, đinh trấn hồn lập tức loé lên ánh sáng màu tím chớp động, phát ra từng luồng điện chớp giật.


“Không, quỷ đế Thừa Hạo, ngài không thể giết tôi, chủ nhân của tôi…” Nó còn chưa có nói hết đã vĩnh viễn không có cách nào nói tiếp được nữa. Đinh trấn hồn mạnh mẽ phóng ra một tia chớp màu tím, con Quỷ Vương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở giữa ánh chớp bị trừ khử rồi tan biến vô hình.


Sau đó, tia chớp màu tím kia bất ngờ thu lại, ngưng tụ ở trên đinh trấn hồn, cây đinh dài gần một thước kia rắc một tiếng hoàn toàn vỡ vụn.


Đinh trấn hồn chính là bảo vật của quỷ đế Thừa Hạo, một cây có thể giết chết một tên Quỷ Vương, uy lực hết sức to lớn. Ở kiếp trước, nếu như anh ấy ban đinh trấn hồn cho thuộc hạ nào thì người đó hẳn phải là thuộc hạ mà anh ấy cực kỳ tin tưởng.


Nếu như Chu Nguyên Hạo vẫn còn là quỷ đế thì anh ấy vẫn có thể tự mình chế tạo ra đinh trấn hồn.


Nhưng mà bây giờ, anh ấy chẳng qua chỉ là một ma tướng có thực lực, đinh trấn hồn dùng một cây là bớt đi một cây.


Lúc này, anh ấy còn không buồn liếc mắt nhìn cây đinh có giá trị to lớn kia một cái, ngược lại một phen bóp lấy cổ cô bé kia. Cô bé đã bị Quỷ Vương chiếm đoạt, hồn phách của cô bé từ sớm đã bị Quỷ Vương cắn nuốt rồi. Quỷ Vương đã chết, mặc dù cô bé không chết nhưng cũng đã trở thành một cái xác không hồn.


Cô bé theo bản năng giãy giụa, Chu Nguyên hạo mở miệng của cô bé ra, lấy từ bên trong ra một miếng ngọc thạch hình giọt nước lớn bằng ngón tay cái.


Anh ấy cầm miếng ngọc thạch đi tới trước mặt của tôi, ôm tôi vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh tới cứu em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom