• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mợ cả ngả vào lòng mợ hai (3 Viewers)

  • Chương 1: Chỉ phúc vi hôn

"Con không cưới, con không cưới, con không cưới." Tiết trời tháng năm nóng như đổ lửa, hoà cùng tiếng ve râm ran đặc trưng của mùa hè là giọng nói the thé của cô tiểu thư con quan xinh đẹp.

Ngọc Bích nhăn mày nhíu mi nhìn thẳng về phía hai vị thân sinh ra mình. Nàng chẳng ngần ngại mà đặt nghi vấn:

- Tại sao con phải nghe theo cái hôn ước được lập ra từ đởi từ đời kia chứ? Thầy u định gả con cho thằng cha không ra gì kia để con khổ cả đời à?

Vị chánh tổng uy nghiêm nói một chẳng ai dám cãi hai mọi khi giờ lại ngồi trầm ngâm không hé nửa lời. Đôi bàn tay của ông đan chéo vào nhau, lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một con ruồi.

Chánh tổng phu nhân khó xử nhìn cô con gái rượu của mình, bà chậm chạp khuyên nhủ:

- Thôi con à, âu cũng là cái số. Ngày xưa nhà người ta ăn nên làm ra thì không sao, nay nhà người ta lâm vào cảnh sa sút, nhà mình lại bội ước. Như thế đâu có được.

Ngọc Bích đỏ vành mắt, nàng sụt sịt cãi lại:

- Cho dù là xưa hay nay thì con cũng không muốn lấy một người như hắn ta. Cái loại bùn loãng chẳng trát nổi tường. Thân thất bại mà còn tam thê tứ thiếp...

"Ngậm cái miệng lại."

Ngọc Bích chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm cắt lời. Chánh tổng đập tay cái "ruỳnh" xuống chiếc bàn gỗ sưa đỏ trước mặt. Ông trừng mắt nhìn con gái, nạt nộ:

- Nói ít một câu cho đỡ đau đầu.

Ngọc Bích lần đầu tiên bị thầy mắng nặng lời như vậy. Nàng cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống đất, nước mắt đong đầy trong hai ô cửa sổ tâm hồn. Nàng bặm chặt đôi môi hồng để ngăn tiếng nức nở, nhưng lại chẳng thể kìm chế nổi đôi vai run rẩy của mình.

U nàng thấy vậy lòng đau như cắt. Bà vội vàng đi qua ôm cô con gái vàng bạc vào lòng. Ngọc Bích ngả vào lòng mẹ, nước mắt chẳng thể khống chế tuôn rơi.

Chánh tổng phu nhân quẳng cho chánh tổng một ánh mắt sắc lẻm. Chánh tổng thấy con gái rơi nước mắt như vậy, trong lòng đau đớn như bị dao cứa qua. Ông thở dài bất lực, chẳng biết nói lời nào.

Gian nhà rộng rãi giờ chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của cô Bích.

Bà Nga ( lý trưởng phu nhân ) vừa vuốt lưng cho con gái vừa luôn miệng dỗ dành:

- Thôi được rồi đừng khóc, để u nghĩ cách có được không?

Tiếng nức nở của Ngọc Bích nhỏ dần, nàng ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ. Nàng vừa sụt sịt vừa nhỏ giọng hỏi mẹ:

- Thật không ạ?

Bà Nga vừa xoa đầu nàng vừa yêu chiều nói:

- Tất nhiên là thật rồi.

Nói đoạn, như để khẳng định tính chân thật trong lời nói của mình, bà quay qua hỏi lại chồng:

- Có đúng vậy không mình?

Ông Thắng nghĩ một chốc rồi thở dài gật đầu. Bà Nga quay qua nói tiếp với Ngọc Bích:

-Sinh con ra chăm bẵm đến chừng này, bố mẹ nào chẳng muốn con gái mình được gửi gắm ở nơi chốn tốt đẹp. Đâu ai muốn con mình sa chân vào đầm hùm hang hổ. Thầy u cũng không muốn con gả vào cái nhà đấy.

Ngọc Bích đưa tay lên lau nước mắt, nàng nhỏ giọng hỏi lại:

-Thế còn hôn ước ạ?

Bà Nga ngay lập tức đáp lời:

-Chuyện đó cứ để thầy u nghĩ cách, con không cần phải lo.

Bà Nga nắm nhẹ lấy chóp mũi của cô con gái rượu, cưng chiều nói:

-Việc của con bây giờ là ăn nhiều, cười nhiều. Chăm sóc bản thân thật tốt rồi tìm một người tốt mà đi theo người ta.

Đúng vậy, con gái họ vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, việc cần làm mỗi ngày là ăn ngon, mặc đẹp, cười nhiều. Nhìn con gái mấy ngày qua lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại còn không kiềm chế được mà rơi nước mắt, thấy tình cảnh ấy, hai vị phụ mẫu phải nói là lòng đau như cắt.

Ngọc Bích cười tươi dụi đầu vào vai mẹ, đáp lời:

-Vâng ạ.

Nguyễn Ngọc Bích - cô con gái duy nhất của quan chánh tổng. Mẹ nàng là con gái của cụ Trần Thế Kim - tri phủ Trương phủ. Ông nội nàng là tổng đốc Nam tỉnh. Gia đình danh giá như vậy, thân phận cao quý như vậy, cuộc sống hạnh phúc như vậy, song vẫn có một điều khiến nàng không vui dạo gần đây. Đó chính là cái hôn ước chết tiệt vừa được nhắc tới trong cuộc đối thoại bên trên.

Gia đình bên gái danh giá như vậy, bên đằng nhà trai đáng lẽ phải không tồi. Nhưng bên nhà trai nếu muốn với tới chữ "không tồi" để xứng đôi với nhà gái thì còn khướt lắm.

Đằng trai là lí trưởng làng Yên Vũ kế bên. Đời ông nội hắn ngang vai ngang vế về chức tước với bên đằng nhà gái. Song đến đời cha hắn về sau thì lụn bại dần. Đến cái chức lí trưởng này cũng phải dùng tiền cùng các mối quan hệ từ đời ông cha, khó khăn lắm mới lấy được.

Đã thế người này lại còn là một kẻ có tính cách không được coi là tốt, đấy còn là nói giảm nói tránh, chứ nói trắng ra là một kẻ không ra gì.

Uống rượu, hút thuốc phiện, tham ô, hà hiếp dân lành... nào có việc gì mà hắn chưa từng làm qua.

Hôn ước còn chưa được thực hiện, mợ cả chưa bước qua ngưỡng cửa mà trong phòng hai vị mợ hai, mợ ba đã ngồi chễm chệ rồi.

Mợ ba là ca kĩ nổi danh ở Trương phủ. Dân làng chơi kẻ nào dám thề mình chưa từng nghe danh mợ, chưa từng thưởng qua tiếng ca như oanh như yến của mợ. Thậm chí đến cả tấm thân nõn nà như búp sen kia có lẽ cũng...

Mợ hai là con của một con buôn có máu mặt ở Nam Tỉnh. Cũng chẳng biết tại sao gã lý trưởng kia lại có thể rước nổi mợ về.

Chỉ biết, mợ hai này cũng chẳng phải dạng vừa. Ai dám gắn một người đàn bà với chữ vừa khi người ấy từng đấm lệch hàm chồng mình cơ chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom