Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Gặp gỡ
Bởi vì ngồi lì trong phòng thật sự quá tẻ nhạt, nên Ngọc Bích đã quyết định đi ra ngoài giải khuây từ cửa sau. Cửa chính thì chắc chắn là không đi được rồi, đi từ đằng đó ra ngoài lỡ bị mọi người nhìn thấy rồi tóm lại bắt nghe giảng đạo lý thì khổ.
Ngọc Bích thành công tẩu thoát. Nàng tung tăng nhảy chân sáo trên con đường đất nhỏ.
Chẳng mấy chốc nàng đã tới nơi nàng muốn đến.
Cái đầm sen bát ngát trước mặt này vốn là của phú hộ họ Yên trong làng. Sau được ông Thắng mua lại với giá cao.
Và từ đó, đầm sen nghiễm nhiên trở thành căn cứ địa bí mật của Ngọc Bích. Nàng hay tới đây vào những lúc buồn chán, bực dọc. Hay kể cả những lúc vui vẻ, đầm sen cũng trở thành nơi chốn tốt để nàng sẻ chia niềm hân hoan.
Hiện giờ đang là mùa hè, hoa sen trong hồ đua nhau nở rộ, sắc hồng tía điểm tô lên những nét chấm phá trong hồ sen bát ngát.
Mướt mắt!
Từng làn gió nhè nhẹ khẽ thổi qua, hương sen thanh khiết thấm nhuần vào da thịt, tươi mát cả tâm hồn.
Vào thời khắc ban trưa ở đầm sen, chúng ta khó có thể cảm nhận được cái nóng gay gắt của mùa hạ. Song, hương thơm thanh khiết của những đoá hoa sen vẫn chẳng thể cản nổi bước chân của những tia nắng tinh nghịch.
May mà trước khi ra khỏi nhà Ngọc Bích đã cẩn thận cầm theo một cái nón lá.
Nàng ngắt một chiếc lá sen kê dưới đất làm ghế ngồi.
Ngọc Bích đang định đặt mông ngồi xuống, nhưng nàng lại tinh mắt thấy ở gần đó có một bóng dáng đáng ngờ đang lúi húi làm trò gì đó với cái đầm sen yêu quý nhà nàng.
Ngọc Bích ngay lập tức đứng lên. "Á , à, quân ăn cắp. Mày lấy nhà ai không lấy lại vớ trúng nhà bà. Hôm nay bà cho mày đẹp mặt." Ngọc Bích vừa đứng dậy vừa nghĩ.
Khoan đã, sao tự dưng lại thấy dáng người quân ăn cắp này có điểm quen quen vậy nhỉ?
Đó chẳng phải là mợ hai của thằng cha họ Lại kia à? Tưởng con nhà phú thương giàu có lẫy lừng ở Nam tỉnh cơ mà, sao lại cùng đường đến mức phải đi vặt trộm sen nhà người khác thế kia?
Ngọc Bích mau lẹ vặt lấy một chiếc lá sen ở gần đó. Nàng xé hai lỗ nhỏ ở trên chiếc lá sen, một chiếc mặt nạ lá sen cứ thế mà ra đời.
Ngọc Bích dùng hai tay giữ chiếc mặt nạ , nàng vừa quan sát người kia vừa chạy tới gần, cố làm giọng đanh đá quát:
- Này chị kia.
Thanh Vân nghe thấy giọng nàng, chị khó hiểu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy.
Đập vào mắt chị là một thân hình thon thả với chiếc áo lụa năm thân màu tím, cần cổ yêu kiều đi đôi cùng một chuỗi vòng ngọc sang trọng, những ngón tay búp sen trắng muốt nổi bật trên nền xanh của chiếc lá mà nàng ấy đang giữ để che mặt.
Từ cách ăn mặc và giọng nói, có thể thấy được đây là một cô tiểu thư con nhà giàu sang phú quý.
Thanh Vân lịch sự hỏi Ngọc Bích:
- Cô có việc gì vậy ạ?
Ngọc Bích được nói chuyện với người mình "có ấn tượng tốt", trong lòng sớm đã thích muốn chết, song ngoài mặt vẫn cay nghiệt đáp lời:
- Có chuyện gì? Chị ăn trộm sen nhà tôi sau lại quay qua hỏi tôi là có chuyện gì? Cái nết của chị ngộ nghĩnh quá đấy. Thanh Vân cầm bó sen vừa hái ở trong tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng thể chối cãi. Chị khó khăn mở miệng:
- Đây...đây là đầm sen nhà cô?
Ngọc Bích khinh khỉnh đáp lời:
- Chẳng lẽ là đầm sen nhà chị à?
- Thành thật xin lỗi cô. Tại tôi có công chuyện đi qua chỗ này. Thấy đầm sen đẹp quá, lại tưởng nó vô chủ nên tiện tay hái một vài bông.
Ngọc Bích chua ngoa đáp lại:
- Khiếp, nói như chị thì mấy thằng trộm cũng nói được.
Ngọc Bích càng nói càng gay gắt, chính bởi trong lòng nàng có một ngọn núi lửa nhỏ đang phun trào. Mẹ cha cái thằng họ Lại, có người đẹp ở trong nhà mà không biết quý trọng. Trưa nắng vỡ đầu thế này mà để người ta ra ngoài dãi nắng. Đã chẳng có người hầu kẻ hạ đi theo, lại thêm mấy bông sen thì đáng mấy đồng, thế mà cũng phải cố ưỡn người ra mà hái.
Thanh Vân không biết rằng hành động mang tính tự phát của mình đã gây ra sự hiểu lầm không hề nhỏ cho Ngọc Bích.
Nếu chị biết rằng trong lòng nàng, hình tượng của chị lại là một người phụ nữ đáng thương bị chồng phụ rẫy, không xu dính túi như vậy. Gương mặt vẫn luôn nghiêm túc của chị sẽ xảy ra biến hoá lớn mất.
Thanh Vân biết là mình sai, nên cũng không cãi lại Ngọc Bích. Chị ngẫm nghĩ một chốc rồi mở miệng:
- Hay là thế này đi, những bông sen này tôi tặng lại cho cô.
Ngọc Bích quen miệng:
- Tặng tôi, chị...
Đang nói, nàng bỗng nhận ra điều lạ kì, giọng nói cũng theo đó mà nhỏ đi:
- Chị...tặng tôi á?
Cứ như thể một con hổ bị rút hết nanh vuốt vậy. Không còn sức để gầm nữa, chỉ có thể kêu "ngao...ngao" như một bé mèo nhỏ mà thôi.
Thanh Vân thấy thái độ của Ngọc Bích tự dưng dịu đi, chị hơi khó hiểu gật đầu.
Ngọc Bích cũng nhận thấy bản thân hành động có điểm kì lạ. Nàng xốc lại tinh thần, cứng miệng nói tiếp:
- Nhưng những bông sen này vốn là sen của đầm nhà tôi. Chị lấy đồ nhà tôi tặng lại cho tôi, bộ không biết ngượng hả?
"Sao tự dưng từ mèo con lại biến thành hổ rồi?" Thanh Vân khó hiểu nghĩ.
Thấy Ngọc Bích có vẻ vẫn không muốn cho qua chuyện này. Thanh Vân thở dài lấy chiếc túi đựng tiền đeo bên hông xuống. Chị mở túi, lấy ra một tấm bùa nhỏ màu đỏ cũ kĩ, bên trên có các loại hoa văn kì lạ. Có thể thấy được tấm bùa cũ kĩ này được chủ nhân của nó trân trọng biết bao. Bằng chứng là dù bị thời gian làm phai màu, song tấm bùa vẫn còn nguyên vẹn, không có lấy một vết rách nhỏ.
Thanh Vân chìa tấm bùa đỏ về phía Ngọc Bích, nói:
- Hiện tại trên người tôi chẳng có gì quý giá, chỉ có mỗi tấm bùa này. Đây là bùa bình an năm xưa mẹ tôi lên chùa cầu cho tôi. Tôi đã mang nó theo bên mình được mấy năm. Giờ tôi lại đưa cô giữ hộ một khoảng thời gian.
Ngọc Bích cắt ngang lời chị:
- Thấy chị mở túi, tôi tưởng chị định lấy tiền ra cơ.
Thanh Vân giải thích:
- Tôi nghĩ là tiểu thư không cần mấy đồng bạc lẻ này.
Ngọc Bích đáp lời:
- Chị thông minh đấy. Mà sao lại là "đưa tôi giữ hộ" mà không phải là tặng cho tôi?
Thanh Vân lúc này mới nói rõ hơn:
- Vật này có thể không quý giá với nhiều người, song đối với tôi nó còn quý hơn cả vàng bạc. Hiện tại tình huống éo le nên tôi bất đắc dĩ phải lấy ra. Vẫn mong tiểu thư cho tôi xin danh tính, để sau này tôi mang đồ vật quý giá khác đến chuộc lại.
Ngọc Bích ương bướng nói:
- Tôi không thích cho người lạ biết tên tuổi của mình. Với lại vật đã vào tay tôi thì chính là của tôi.
Nàng nhấn mạnh:
- Đừng hòng thoát ra được.
Thanh Vân cười khổ. Sau khi nói chuyện với cô tiểu thư nhỏ này một lúc, chị cũng nhận ra được nàng là một đứa trẻ ngang bướng, không thích nghe lời người khác.
- Vậy coi như tôi với tiểu thư có duyên đi. Tôi tặng nó cho tiểu thư.
Ngọc Bích đưa tay nhận lấy tấm bùa.
Đến khi bóng dáng như tùng như trúc kia khuất hẳn, nàng mới cẩn thận cất bùa vào trong túi đựng tiền, hành động trân trọng như đối xử với một món bảo vật vô giá.
Ngọc Bích thành công tẩu thoát. Nàng tung tăng nhảy chân sáo trên con đường đất nhỏ.
Chẳng mấy chốc nàng đã tới nơi nàng muốn đến.
Cái đầm sen bát ngát trước mặt này vốn là của phú hộ họ Yên trong làng. Sau được ông Thắng mua lại với giá cao.
Và từ đó, đầm sen nghiễm nhiên trở thành căn cứ địa bí mật của Ngọc Bích. Nàng hay tới đây vào những lúc buồn chán, bực dọc. Hay kể cả những lúc vui vẻ, đầm sen cũng trở thành nơi chốn tốt để nàng sẻ chia niềm hân hoan.
Hiện giờ đang là mùa hè, hoa sen trong hồ đua nhau nở rộ, sắc hồng tía điểm tô lên những nét chấm phá trong hồ sen bát ngát.
Mướt mắt!
Từng làn gió nhè nhẹ khẽ thổi qua, hương sen thanh khiết thấm nhuần vào da thịt, tươi mát cả tâm hồn.
Vào thời khắc ban trưa ở đầm sen, chúng ta khó có thể cảm nhận được cái nóng gay gắt của mùa hạ. Song, hương thơm thanh khiết của những đoá hoa sen vẫn chẳng thể cản nổi bước chân của những tia nắng tinh nghịch.
May mà trước khi ra khỏi nhà Ngọc Bích đã cẩn thận cầm theo một cái nón lá.
Nàng ngắt một chiếc lá sen kê dưới đất làm ghế ngồi.
Ngọc Bích đang định đặt mông ngồi xuống, nhưng nàng lại tinh mắt thấy ở gần đó có một bóng dáng đáng ngờ đang lúi húi làm trò gì đó với cái đầm sen yêu quý nhà nàng.
Ngọc Bích ngay lập tức đứng lên. "Á , à, quân ăn cắp. Mày lấy nhà ai không lấy lại vớ trúng nhà bà. Hôm nay bà cho mày đẹp mặt." Ngọc Bích vừa đứng dậy vừa nghĩ.
Khoan đã, sao tự dưng lại thấy dáng người quân ăn cắp này có điểm quen quen vậy nhỉ?
Đó chẳng phải là mợ hai của thằng cha họ Lại kia à? Tưởng con nhà phú thương giàu có lẫy lừng ở Nam tỉnh cơ mà, sao lại cùng đường đến mức phải đi vặt trộm sen nhà người khác thế kia?
Ngọc Bích mau lẹ vặt lấy một chiếc lá sen ở gần đó. Nàng xé hai lỗ nhỏ ở trên chiếc lá sen, một chiếc mặt nạ lá sen cứ thế mà ra đời.
Ngọc Bích dùng hai tay giữ chiếc mặt nạ , nàng vừa quan sát người kia vừa chạy tới gần, cố làm giọng đanh đá quát:
- Này chị kia.
Thanh Vân nghe thấy giọng nàng, chị khó hiểu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy.
Đập vào mắt chị là một thân hình thon thả với chiếc áo lụa năm thân màu tím, cần cổ yêu kiều đi đôi cùng một chuỗi vòng ngọc sang trọng, những ngón tay búp sen trắng muốt nổi bật trên nền xanh của chiếc lá mà nàng ấy đang giữ để che mặt.
Từ cách ăn mặc và giọng nói, có thể thấy được đây là một cô tiểu thư con nhà giàu sang phú quý.
Thanh Vân lịch sự hỏi Ngọc Bích:
- Cô có việc gì vậy ạ?
Ngọc Bích được nói chuyện với người mình "có ấn tượng tốt", trong lòng sớm đã thích muốn chết, song ngoài mặt vẫn cay nghiệt đáp lời:
- Có chuyện gì? Chị ăn trộm sen nhà tôi sau lại quay qua hỏi tôi là có chuyện gì? Cái nết của chị ngộ nghĩnh quá đấy. Thanh Vân cầm bó sen vừa hái ở trong tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng thể chối cãi. Chị khó khăn mở miệng:
- Đây...đây là đầm sen nhà cô?
Ngọc Bích khinh khỉnh đáp lời:
- Chẳng lẽ là đầm sen nhà chị à?
- Thành thật xin lỗi cô. Tại tôi có công chuyện đi qua chỗ này. Thấy đầm sen đẹp quá, lại tưởng nó vô chủ nên tiện tay hái một vài bông.
Ngọc Bích chua ngoa đáp lại:
- Khiếp, nói như chị thì mấy thằng trộm cũng nói được.
Ngọc Bích càng nói càng gay gắt, chính bởi trong lòng nàng có một ngọn núi lửa nhỏ đang phun trào. Mẹ cha cái thằng họ Lại, có người đẹp ở trong nhà mà không biết quý trọng. Trưa nắng vỡ đầu thế này mà để người ta ra ngoài dãi nắng. Đã chẳng có người hầu kẻ hạ đi theo, lại thêm mấy bông sen thì đáng mấy đồng, thế mà cũng phải cố ưỡn người ra mà hái.
Thanh Vân không biết rằng hành động mang tính tự phát của mình đã gây ra sự hiểu lầm không hề nhỏ cho Ngọc Bích.
Nếu chị biết rằng trong lòng nàng, hình tượng của chị lại là một người phụ nữ đáng thương bị chồng phụ rẫy, không xu dính túi như vậy. Gương mặt vẫn luôn nghiêm túc của chị sẽ xảy ra biến hoá lớn mất.
Thanh Vân biết là mình sai, nên cũng không cãi lại Ngọc Bích. Chị ngẫm nghĩ một chốc rồi mở miệng:
- Hay là thế này đi, những bông sen này tôi tặng lại cho cô.
Ngọc Bích quen miệng:
- Tặng tôi, chị...
Đang nói, nàng bỗng nhận ra điều lạ kì, giọng nói cũng theo đó mà nhỏ đi:
- Chị...tặng tôi á?
Cứ như thể một con hổ bị rút hết nanh vuốt vậy. Không còn sức để gầm nữa, chỉ có thể kêu "ngao...ngao" như một bé mèo nhỏ mà thôi.
Thanh Vân thấy thái độ của Ngọc Bích tự dưng dịu đi, chị hơi khó hiểu gật đầu.
Ngọc Bích cũng nhận thấy bản thân hành động có điểm kì lạ. Nàng xốc lại tinh thần, cứng miệng nói tiếp:
- Nhưng những bông sen này vốn là sen của đầm nhà tôi. Chị lấy đồ nhà tôi tặng lại cho tôi, bộ không biết ngượng hả?
"Sao tự dưng từ mèo con lại biến thành hổ rồi?" Thanh Vân khó hiểu nghĩ.
Thấy Ngọc Bích có vẻ vẫn không muốn cho qua chuyện này. Thanh Vân thở dài lấy chiếc túi đựng tiền đeo bên hông xuống. Chị mở túi, lấy ra một tấm bùa nhỏ màu đỏ cũ kĩ, bên trên có các loại hoa văn kì lạ. Có thể thấy được tấm bùa cũ kĩ này được chủ nhân của nó trân trọng biết bao. Bằng chứng là dù bị thời gian làm phai màu, song tấm bùa vẫn còn nguyên vẹn, không có lấy một vết rách nhỏ.
Thanh Vân chìa tấm bùa đỏ về phía Ngọc Bích, nói:
- Hiện tại trên người tôi chẳng có gì quý giá, chỉ có mỗi tấm bùa này. Đây là bùa bình an năm xưa mẹ tôi lên chùa cầu cho tôi. Tôi đã mang nó theo bên mình được mấy năm. Giờ tôi lại đưa cô giữ hộ một khoảng thời gian.
Ngọc Bích cắt ngang lời chị:
- Thấy chị mở túi, tôi tưởng chị định lấy tiền ra cơ.
Thanh Vân giải thích:
- Tôi nghĩ là tiểu thư không cần mấy đồng bạc lẻ này.
Ngọc Bích đáp lời:
- Chị thông minh đấy. Mà sao lại là "đưa tôi giữ hộ" mà không phải là tặng cho tôi?
Thanh Vân lúc này mới nói rõ hơn:
- Vật này có thể không quý giá với nhiều người, song đối với tôi nó còn quý hơn cả vàng bạc. Hiện tại tình huống éo le nên tôi bất đắc dĩ phải lấy ra. Vẫn mong tiểu thư cho tôi xin danh tính, để sau này tôi mang đồ vật quý giá khác đến chuộc lại.
Ngọc Bích ương bướng nói:
- Tôi không thích cho người lạ biết tên tuổi của mình. Với lại vật đã vào tay tôi thì chính là của tôi.
Nàng nhấn mạnh:
- Đừng hòng thoát ra được.
Thanh Vân cười khổ. Sau khi nói chuyện với cô tiểu thư nhỏ này một lúc, chị cũng nhận ra được nàng là một đứa trẻ ngang bướng, không thích nghe lời người khác.
- Vậy coi như tôi với tiểu thư có duyên đi. Tôi tặng nó cho tiểu thư.
Ngọc Bích đưa tay nhận lấy tấm bùa.
Đến khi bóng dáng như tùng như trúc kia khuất hẳn, nàng mới cẩn thận cất bùa vào trong túi đựng tiền, hành động trân trọng như đối xử với một món bảo vật vô giá.
Bình luận facebook