• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỢ HAI NHÀ HỌ DƯƠNG (11 Viewers)

  • Chương 53

Tôi nhìn anh, thoáng chốc thấy xung quanh thời gian như đứng yên không chuyển động. Anh nói sao chứ… Tiểu Kiều là mẹ ruột của cu Gin… anh có đùa tôi không vậy?



Thấy tôi ngỡ ngàng, Chính Quân vội vàng giải thích:



– An Lâm… em đã hứa với anh là không…



Tôi buông tay ra khỏi tay anh, đứng bật dậy, tôi nói có hơi vấp:



– Em nhớ… em nhớ là bản thân em sẽ không… không nghĩ ngợi gì linh tinh… em hiểu… em hiểu mà…



Chính Quân cũng đứng vội theo tôi, anh lo lắng đến muốn hoảng cả lên:



– Vậy em ngồi xuống đi… đừng… đừng làm anh lo… có được không?



Tôi đẩy anh ra xa một chút, tôi nói:



– Em đã hứa là sẽ không giận anh… nhưng trước tiên… anh để cho em yên tĩnh một lát có được không… chỉ một lát thôi?



– Nhưng mà anh vẫn chưa…



Tôi nổi cáu thật sự:



– Làm ơn đi mà Chính Quân… làm ơn đi!

Chính Quân nhìn tôi, trong ánh mắt kia của anh có bao nhiêu là đau lòng cùng lo lắng. Tôi biết, tôi biết là mình không nên như vậy nhưng mà…



Tôi hít vào một hơi, khẽ dịu giọng nói:



– Em lên phòng trước… một tiếng nữa rồi anh hãy lên… được không?



Chính Quân gật đầu:



– Anh… biết rồi…



Nói rồi, tôi quay người bước về phía trước, trong lòng có biết bao nhiêu là câu hỏi được đặt ra đang chờ tôi từ từ giải đáp. Tôi đã nghĩ rất nhiều về mẹ ruột của cu Gin nhưng tôi lại không nghĩ tới được… Tiểu Kiều lại chính là mẹ ruột của thằng bé. Cảm giác lúc này của tôi nên nói thế nào cho phải đây nhỉ? Sao vừa muốn cảm thông lại vừa muốn giận dỗi, sao lại mâu thuẫn đến như vậy?



Bước lên phòng, tôi đóng sầm cửa lại, một mình đi thẳng ra ban công rồi ngồi lỳ luôn ở đó. Trời về đêm có chút lạnh, tôi lại không mặc quá nhiều, thế nhưng bản thân lúc này lại chẳng thấy lạnh lẽo một chút nào cả. Nếu như có Chính Quân ở đây, chắc anh ấy đã càm ràm tôi không được mặc ít như vậy rồi lại gấp gáp lấy thêm áo mặc vào cho tôi rồi. Mà lạnh như vầy cũng hay, da thịt lạnh thì đầu óc mới có thể tỉnh táo lại được…

Nhìn về phía vườn cây phía dưới, bất giác tôi nhớ lại những ngày tháng mới đặt chân đến Dương gia này, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà đã hơn được một năm, cũng đã có biết bao nhiêu kỷ niệm với nơi này rồi. Ngẫm nghĩ lại, tôi và Chính Quân đã đi được một quãng thời gian cùng nhau, từ hai người dưng xa lạ trở thành vợ chồng một đôi. Có vui có buồn, có giận hờn trách móc, có đồng cam cộng khổ, cũng có không ít là hiểu lầm. Nói sao đây nhỉ, tôi đang cảm thấy giận anh vì anh giấu tôi chuyện Tiểu Kiều là mẹ ruột của cu Gin, lại thấy có chút hờn trách ghen tị khi biết anh và Tiểu Kiều… đến cuối cùng vẫn là mối quan hệ đó. Nhưng như thế rồi thế nào, là anh muốn giấu nhưng tôi vẫn một mực muốn nghe, nó cũng chẳng khác gì chuyện tôi biết trước được sự thật là đau lòng nhưng vẫn cố đâm đầu vào. Nếu như mẹ ruột của cu Gin không phải là Tiểu Kiều… vậy thì tôi có khó chịu như thế này không?

Buồn cười thật, cứ tưởng mình hay ho thế nào, hóa ra khi đối diện với người phụ nữ trước kia của chồng mình, tôi vẫn quay trở về bản chất nguyên thủy của một người phụ nữ bình thường. Cái này chính xác thì gọi là gì nhỉ… là ghen có phải vậy không?



Yêu một người đàn ông chịu quá nhiều tổn thương thì ngay từ đầu, tôi đã hiểu rõ là tôi phải trang bị cho mình một tâm lý thật vững chắc. Rõ ràng là tôi biết Chính Quân có rất nhiều bí mật, một đứa trẻ từng bị bạo hành, một đứa trẻ có hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt, người đàn ông gà trống nuôi con,… cuộc đời của anh đã khốn đốn như thế thì tôi còn mong cầu gì ở anh nữa đây? Tôi từng dày vò suy nghĩ linh tinh khi anh lấy Thuỳ Trâm làm vợ bé, tôi dặn lòng mình phải thông cảm cho anh, thế nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đều nghĩ rằng anh chưa tốt, chỉ với mấy câu nói của Thuỳ Trâm thì tôi đã vội tin lời cô ta… rồi kết quả thì sao… đến cuối cùng anh vẫn chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với tôi… anh chưa đụng vào người Thuỳ Trâm… chung quy là do tôi vẫn chưa đủ tin tưởng ở anh mà ra cả.

Chuyện lần này cũng vậy, anh biết nếu nói ra thì tôi sẽ là người đau lòng, thế nhưng khi bị tôi ép, anh cuối cùng cũng chọn chiều theo ý tôi mà nói ra sự thật. Vậy thử hỏi, nếu anh chọn cách giấu tôi thì tôi có được biết chuyện này hay không… tôi nghĩ chắc là không đâu, tôi thì biết thế quái nào được. Tôi luôn nghĩ là mình chịu thiệt thòi, tôi lấy anh là thiệt thòi, tôi làm chuyện a chuyện b chuyện c cũng là tôi có phần thiệt thòi. Nhưng mà tôi quên mất, tôi cũng đã từng giấu giếm anh, lợi dụng anh để được ghi tên vào gia phả. Tôi gả vào đây là do ba tôi tự đưa tôi cho Dương gia chứ có phải Chính Quân bắt ép tôi về làm vợ anh hay không? Nếu tôi không lấy Chính Quân thì cũng là lấy Chính Uy hoặc là Chính Vũ… nhưng liệu hai người kia có tốt được như anh? Có tôn trọng tôi, có suy nghĩ vì tôi, có đau lòng cho tôi như anh hay không? Quá nhiều ưu điểm của anh sao tôi không nghĩ tới mà chỉ châm châm soi mói đến quá khứ không được hoàn hảo của anh vậy? Tiểu Kiều là mẹ của cu Gin thì sao, việc đó cũng đâu ảnh hưởng gì đến mẹ con tôi… cô ấy cũng đâu thể sống dậy để tranh giành cha con họ với tôi… thế thì sao tôi phải lao đao suy nghĩ nhiều như thế này đây hả?

Khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ của phụ nữ luôn luôn phức tạp, phức tạp đến chính bản thân họ cũng chẳng hiểu được mình…



Người phụ nữ hy sinh thì là cao cả, thế người đàn ông âm thầm chịu đựng… có được mang hai chữ “cao cả” bên mình hay không?!



Tôi ngồi lỳ ở ngoài ban công, dù cho đã nghĩ thông suốt nhưng vẫn chưa muốn đứng dậy đi vào phòng. Phải rất lâu, rất lâu sau đó, khi chợt nhìn thấy đồng hồ điểm mốc hơn 1 giờ sáng, tôi mới giật mình khi phát hiện giường ngủ trống không, trong phòng cũng không có ai cả. Vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa xuống nhà, cửa vừa mở ra, thân hình Chính Quân bị mất đà mà ngã nhào ra sàn. Thấy tôi trước mặt, anh vội đứng dậy, hai mắt vẫn tỏ tường, anh giữ chặt lấy vai tôi, lo lắng hỏi:



– Em có sao không? Sao người em… lạnh như thế này?

Tôi nhìn gương mặt thất thần ủ dột của anh, tự dưng thấy bản thân mình thật là có lỗi, tôi kéo anh vào trong, cũng không quên đóng sầm cửa lại, ép sát anh vào tường nhà, tôi nhón chân hôn thật mạnh lên môi anh. Chính Quân ban đầu là ngỡ ngàng, sau lại là đồng tình hoà hợp theo tôi. Một đôi môi nóng ấm, một đôi môi lại lạnh như băng, hai thứ nóng lạnh trộn lẫn vào nhau tạo nên cảm giác thật sảng khoái. Như thấy không đủ, Chính Quân liền xoay người, lần này thì đến tôi bị ép vào tường, đôi môi nóng bỏng của anh mút mát lấy đôi môi bé nhỏ của tôi, tiếng môi lưỡi chạm vào nhau tạo nên âm thanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ vô cùng. Hôn đến khi hơi thở có chút không thông, tôi mới khẽ đẩy người anh ra, giọng khàn khàn, tôi khẽ hỏi:



– Sao anh lại ngồi ngoài đó… đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu vào đi ngủ? Sáng còn đi làm sớm mà?

Chính Quân lau nước bọt dính trên môi tôi, anh khẽ trả lời:



– Em không mở cửa, anh không dám vào.



Tôi chau mày:



– Nhưng… cửa không khóa?



Anh gật gật:



– Anh biết…



– Vậy sao vẫn không vào?



– Em chưa cho phép… anh chưa dám.



Tôi khẽ cười:



– Anh sợ em như thế à? Anh giấu giếm nhiều chuyện như vậy mà cũng sợ em à?



Chính Quân đột nhiên rũ mắt, giọng anh nhạt dần:



– Em đừng trách anh… vẫn có chuyện này… anh chưa kịp nói cho em biết…



Tôi hỏi:



– Vậy anh nói đi, nói hết một lần em nghe xem nào.



Chính Quân thất thần suy nghĩ một lát, vài giây sau, anh mới khàn giọng cất lời:



– Thật ra… cu Gin… thằng bé cũng không phải… là con của anh…



Tôi há hốc mồm nhìn anh, như không tin vào tai mình, tôi hỏi lại:



– Anh nói gì? Anh đang nói đùa em đúng không?



Chính Quân nhìn tôi, anh chậc lưỡi một tiếng, giọng bất đắc dĩ buồn rầu vô cùng:

– Anh nói thật, cu Gin không phải là con của anh… thằng bé chỉ là con của… Tiểu Kiều mà thôi.



Tôi vẫn chưa tin, vẫn cố hỏi lại lần nữa:



– Là sự thật? Anh nói là sự thật 100%?



Chính Quân gật đầu kiên định:



– Những chuyện như thế này, anh nói đùa với em làm gì? Anh đã định là đến khi chết cũng sẽ không nói ra nhưng anh nghĩ kỹ rồi… em có quyền được biết.



Vậy… là sự thật rồi, hèn gì ông nội nói anh không có ý để cho cu Gin ghi tên vào gia phả nhà họ Dương… thì ra là có nguyên nhân cả…



– Vậy… Kiều Oánh là dì ruột của thằng bé?



Anh gật đầu:



– Là như vậy.



Trời ơi… sao sự thật lại là như thế này? Tôi thật không nghĩ tới… hôm nay được biết quá nhiều bí mật động trời rồi!



– Nhưng nếu cu Gin không phải là con của anh… vậy thằng bé là con của ai?

Chính Quân cúi người bồng tôi đến giường rồi đặt tôi ngồi xuống giường, biểu cảm trầm lặng, giọng khàn đi:



– Anh không biết… anh cũng không biết thằng bé là con của ai… mà anh… anh thật lòng cũng chưa từng muốn tìm ra tên đó. Trước kia chưa biết chuyện của Tiểu Kiều… anh chỉ nghĩ đơn giản… à là con của ai cũng được, chỉ cần là con của Tiểu Kiều thì bằng giá nào anh cũng phải nuôi dưỡng thằng bé thật tốt. Sau khi biết chuyện của Tiểu Kiều… anh lại càng không muốn tìm hiểu đến cha của thằng bé. Cứ coi như cu Gin là con của anh đi… mà thằng bé vốn dĩ cũng là con của anh rồi mà.



Lòng tôi tự dưng thấy chua xót, cảm giác lúc này chỉ biết diễn tả bằng hai chữ “thương tâm” mà thôi. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này vậy hả? Thật sự… không còn lời nào để diễn tả được nữa rồi…

Chính Quân nắm lấy tay tôi, giọng anh khàn khàn, ánh mắt điềm tĩnh:



– Anh nhớ lại 6 năm về trước… trong một đêm mưa rất to… Tiểu Kiều tay bồng đứa bé được che chắn kỹ càng, cả người chị ấy ướt sũng… chị ấy khóc rất nhiều… rồi gửi gắm cu Gin lại cho anh. Chị ấy chỉ bảo là đi một lát rồi sẽ quay lại… thế nhưng… đó cũng là lần cuối cùng anh gặp lại chị ấy.



– Em biết không… anh có tình cảm đặc biệt với Tiểu Kiều… anh rất quan tâm đến chị ấy, rất muốn được che chở bảo bọc cho chị ấy… nhưng mà… cái thứ tình cảm đó… lại không phải là tình yêu…



Dừng một chút, anh lại nhìn lên tôi, giọng khẩn khoản, khoé mắt khẽ đỏ lên:



– Anh luôn nghĩ là anh yêu Tiểu Kiều nhưng khi anh hôn chị ấy… anh lại không có được một chút cảm giác phấn khích chờ mong nào… đã vậy, anh còn thấy ghê tởm bản thân mình rồi dằn vặt mình tại sao lại làm chuyện đáng khinh bỉ như vậy với chị ấy nữa? Đến sau này anh mới biết, là anh xem chị ấy giống như một người chị, một người mẹ chứ không phải là người yêu. Cũng đã rất lâu rồi, từ khi anh biết nhận thức đến lúc gặp được chị ấy, anh mới cảm nhận đuợc là… à cũng có một người phụ nữ dịu dàng với mình như vậy. Cái sự quan tâm của Tiểu Kiều dành cho anh nó chẳng khác gì là vú Hiền dành cho anh cả, có khi anh còn muốn… buổi tối được chị ấy vỗ về dỗ dành… giống như là mẹ của Chính Uy… giống như là mẹ của Chính Vũ vậy. Anh… anh không biết giải thích với em thế nào… nhưng anh… anh thật sự… anh rất…

Tôi nắm chặt lấy tay anh rồi ôm lấy anh vào lòng, tôi hiểu rồi… tôi hiểu cả rồi… hóa ra là từ đó đến giờ… anh xem Tiểu Kiều giống như mẹ của mình nhưng anh lại không hề hay biết. Một đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, lại nhận được tình cảm chân thành từ một cô gái… có chút lệch lạc trong nhận thức lại lầm tưởng đó là tình yêu…



Chính Quân nép vào người tôi, anh nỉ non khẽ nói:



– Tiểu Kiều sống ở Dương gia, chị ấy là người giúp việc của nhà mình, tính tình chị ấy rất tốt, gương mặt lại dịu dàng xinh đẹp, cộng thêm sự quan tâm chân thành dành cho anh… anh thật sự đã nghĩ rằng là Tiểu Kiều cũng yêu anh. Thế nhưng đến một ngày… anh mới biết là Tiểu Kiều chỉ xem anh giống như là em trai, người chị ấy thầm yêu… lại là một người khác…

Tôi chợt nhớ lại những gì mà Thuỳ Trâm đã từng nói… hình như Tiểu Kiều… chị ấy… chị ấy…



– Có phải anh muốn nói… chị Tiểu Kiều… chị ấy yêu… anh Cả phải không?



Chính Quân gật đầu:



– Phải, chị ấy yêu Chính Uy…



Trái ngang thật sự, Chính Quân với anh Cả Chính Uy đúng thật là cặp đôi oan gia mà…



– Vậy sao em chưa từng nghe anh Cả nhắc đến Tiểu Kiều?



Giọng Chính Quân có chút giận dữ:



– Vì anh ta không yêu chị ấy, anh ta chưa từng đặt Tiểu Kiều vào mắt nên mới xem nhẹ chị ấy như vậy. Đến khi Tiểu Kiều nghỉ việc rời đi mà anh ta vẫn chưa nhận ra được tình cảm của Tiểu Kiều… đúng là ngu ngốc. Mà tốt nhất là nên như vậy, người như Chính Uy thì không nên có được tình yêu chân thành từ Tiểu Kiều…



Thì ra những chuyện trong quá khứ lại là như vậy… là Tiểu Kiều không yêu Chính Quân, người chị ấy yêu là anh Cả Chính Uy nhưng anh Cả lại không để mắt đến chị ấy. Còn Thuỳ Trâm, cô ta yêu Chính Quân từ bé nên khi biết Chính Quân có tình cảm đặc biệt với Tiểu Kiều, cô ta đã ra tay hãm hại Tiểu Kiều một cách dã man và tàn độc. Đứa bé mà Tiểu Kiều sinh ra… rất có thể là kết quả không mong muốn nhất ở vụ cưỡng bức tập thể mà Thuỳ Trâm đã gây ra 6 năm về trước cho Tiểu Kiều. Thật là oan nghiệp trái ngang… lòng người đáng sợ quá đi mất!

Chính Quân ôm chặt lấy tôi, giọng anh khàn đi hẳn:



– An Lâm… em biết được hết sự thật rồi… em có còn ghét anh không hay là… em có ghê tởm anh không? Có không em?



Tôi lắc đầu, dịu giọng dỗ dành:



– Sao em lại ghét anh… anh đáng thương như thế mà… sao em lại ghét anh được… không có đâu, anh đừng lo… không có đâu.



Giọng anh nỉ non như một đứa trẻ:



– Đừng bỏ rơi anh… anh chịu đựng đã đủ lắm rồi… gần 30 năm trời… mãi cho đến khi gặp được em… anh mới cảm thấy cuộc đời này đáng để sống vì một ai đó. Đừng rời xa cha con anh… xin em đó… An Lâm!



Tôi khẽ gật đầu, lời hứa có trọng lượng nhất mà tôi từng thốt ra:



– Em hứa, dù có chuyện gì đi nữa… em vẫn luôn ở bên cạnh anh và con… em hứa!



Chính Quân buông người tôi ra, anh khẽ hôn lên môi tôi, nụ hôn nóng bỏng bắt đầu cho một chuỗi sự việc nóng mắt xảy ra tiếp theo…

Đêm nay là một đêm bỏng mắt kéo dài… cũng là đêm để những bí mật được khơi ra và hai trái tim chịu nhiều đau thương được hoà cùng nhau làm thành một. Sẽ không còn đau thương nữa… nhất định sẽ không còn đau thương nữa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom